Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 156 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 09/Sep/2021 lúc 7:19am

LÀNG TÔI   <<<<<


My%20Village%20Show%20-%20Làng%20Tôi%20-%20Hanoi%20Local%20Tour
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/Sep/2021 lúc 7:43am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Sep/2021 lúc 3:04pm

Quê Ngoại


Thơ:%20Trở%20về%20quê%20ngoại


Sỉ số lớp ba mười bốn (3/14) ở trường Bàn Cờ có đến gần năm mươi trò nhỏ. Các trò là con em của những gia đình lao động loanh quanh khu xóm nghèo không xa trường học. Đa số trong các em là người miền Nam, nói giọng Sài-Gòn và một số phát âm chất giọng miền xa, tận ngoài Trung, ngoài Bắc.

Hôm đó, trong giờ “Tập làm văn” cô Mỹ Lan cho các trò miêu tả về quê ngoại. Để giúp các em làm bài dễ dàng, cô đã gợi ý sơ lược như mỗi năm vào dịp nghỉ hè hay mỗi lần giỗ chạp các trò thường được theo cha mẹ về quê. Đứa nào, đứa nấy đều có dịp về thăm quê tắm sông, hái ổi và khi nghe cô nhắc nhở bùi tai bèn hí hoáy đặt bút xuống trang giấy mới. Thằng Phúc người gốc Huế, tuy hiếm có dịp về thăm quê cha đất tổ nhưng cũng nắn nót miêu tả căn nhà của ngoại nằm cạnh ngôi chợ Đông-Ba ồn ào và dòng sông Hương lượn lờ, uốn khúc. Thằng Chung giơ tay lên và đỏ mặt, ấp úng :

– Dạ thưa cô, em không biết quê ngoại !

Cô Lan điềm tĩnh trả lời :

– Em tả về quê nội cũng được mà !

Giờ luận văn nặng nề trôi qua ! Đến lúc nộp bài, Chung ngó qua các bạn và thấy được những dòng chữ màu mực tím in đầy trên bốn trang giấy mà chạnh lòng. Trước mặt Chung, tờ giấy đôi được xé ra từ cuốn vở hiệu Olympic còn trắng tinh và thơm tho mùi giấy mới. Chung không thể viết ra được chữ nào vì nó chưa hề biết cũng như chưa bao giờ được về thăm quê hương nội, ngoại.

Bố mẹ nó theo làn sóng người di cư xuống tàu “há mồm” xuôi Nam sau ngày hiệp định Genève được ký kết năm 1954. Khí hậu miền Nam chan hòa nắng ấm, dân miền Nam xởi lởi, hiếu khách đã giang tay chào đón đồng bào xứ Bắc tái định cư trên vùng đất mới. Ngày ấy, mấy chị mới biết đi lẩm đẩm, ông anh trai nó còn được mẹ ẳm ngữa trên tay. Thằng bé tên Chung chưa kịp tượng hình và có lẽ còn đang phiêu du đâu đó nơi một cõi ta bà xa lơ, xa lắc. Theo lời kể của mẹ, quê ngoại của nó là ngôi làng hẻo lánh nằm bên bờ sông Đuống. Dân làng sống bằng nghề nông, quanh năm cơ cực, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Bấy nhiêu đó không thể nào giúp nó hình dung ra được một làng quê xanh tốt hay nghèo nàn để có thể trải lòng lên trang giấy trắng.

Tháng tư năm 1975, đất trời nổi cơn gió bụi đã khiến xuôi gia đình Chung lần nữa rời quê, lìa xa vùng đất phương Nam ấm áp và di tản khỏi Sài-Gòn trên những chuyến bay cuối cùng. Bố mẹ nó chỉ kịp gói ghém mớ quần áo, mang theo một ít hình ảnh gia đình và bùi ngùi bỏ lại ngôi nhà nhỏ có giàn hoa giấy xinh xinh giữa lòng xóm chợ.

Ở một nơi cách xa quê nhà vạn dặm, dù đã đề huề một gánh thê nhi nhưng trong lòng Chung vẫn đau đáu những ngày ấu thơ được lớn lên trên mảnh đất Sài-Gòn với hai mùa mưa nắng. Ở đó, Chung có những kỷ niệm tuổi nhỏ thật đẹp với đám bạn Nam Kỳ dễ tính và xóm giềng chan chứa tình người. Có lẽ tuổi chưa kịp lớn, chưa có dịp nào ngắm hết sông núi quê nhà mà bước chân đã xa xôi, miên viễn nên những con đường quê hương cứ nhập nhằng trong ký ức. Dẫu đã sống gần hết đời người, dẫu đã đi được nhiều nơi, ngắm nhiều danh lam thắng cảnh trên thế giới nhưng quê nhà mãi mãi là vùng trời xanh nhiều kỷ niệm và chỉ chập chờn sống lại nơi Chung trong từng giấc chiêm bao.

Vưu Văn Tâm



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 21/Sep/2021 lúc 3:05pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 23/Sep/2021 lúc 2:04pm

SỐNG TỚI TUỔI NÀY NAY MỚI HIỂU RA -   <<<<<

Nhạc: Niệm khúc cuối


Garden%20Solar%20Lights%20%285897%29


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Sep/2021 lúc 2:07pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Sep/2021 lúc 12:18pm

TÌNH NGHĨA XÓM GIỀNG.



3%20cô%20gái%20du%20lịch%20với%20nhau,%20có%20gì%20mà%20không%20được?%20-%20Báo%20Kiến%20Thức Cái xóm tui cư ngụ từ thuở thiếu thời đến bây giờ nó nhỏ xíu, vì đi một vòng là đã quay về nơi xuất phát, nhưng đúng theo câu nói "Đất chật người đông" của bà con nơi này để diễn tả cho họ hàng ở xa biết như vậy.

Đã lâu lẳm rồi tui không còn đi rão quanh thôn xóm, bởi cuộc sống thời nay công việc hàng ngày nó làm cho mọi người cứ quần quật làm việc, lắm khi người trong nhà có khi hai ba bữa còn chưa gặp mặt nhau, vậy đó nên đâu có thời gian la cà với xóm giềng để thắt chặt tình cảm.

Thời may công việc mấy lúc gần đây cũng không nhiều, có ít thì giờ rảnh rang nên tui quyết định đi "Di hành" một chuyến để xem những người "Muôn năm cũ" giờ đây họ ra sống ra sao?.

Trời vừa hừng sáng tui xỏ đôi giày thường ngày tập thể dục, tui thả bộ vô những căn nhà nằm trong con hẻm nhỏ trong xóm, đang đi lơn tơn nhưng tui phải giương cặp mắt quan sát dưới chân cho thật kỹ vì sợ đạp nhằm "Mìn" của đám chó thả rong, tuy cẩn thận lắm rốt cuộc tui cũng dính một "Quả mìn" do ai đó ngụy trang khéo léo trên đường, họ lấy cát lấp sơ sài vô tình tui bị "Dính chấu" tức muốn lộn ruột, chưa kịp xử trí ra sao với chiếc giày bốc mùi thì tui nghe tiếng ai đó gọi tên mình:

-Ê Phương ròm phải không? Chèn ơi gió nào đưa mầy tới đây vậy, lâu ghe mới thấy mầy vô cái hẻm này nha thằng quỷ.

Tui nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi tên mình, tui nhận ra ngay thằng Răng bạn thời niên thiếu của tui đây rồi, nghĩ lại thấy cũng kỳ, vì chỉ cách có vài trăm thước thôi vậy mà hơn mấy chục năm sao mình không lui tới với bạn bè ngày xưa, đúng là thời buổi mới ngày nay đã làm cho con người hời hợt trong lối sống, tui là một trong những người trong số đó. Tui mừng rỡ kêu lên:

-"Ai trồng khoai đất này" tao chứ ai, sao lúc rày mần ăn được không mậy.

Thấy tui lê cái chân đi cà nhắc, thằng Răng tưởng tui bị đau chân sao đó nên nó lên tiếng hỏi:

-Cái chân mầy bị cái giống gì mà đi cà nhắc vậy?

Nghe thằng Răng hỏi, tui bèn phá nó chơi tui bèn ra câu đố:

- Vậy chứ tao đố mầy "cái gì mình đạp không đau mà phải đi cà nhắc."

Vốn con người rất thật thà chân chất, nên thằng Răng nó trả lời theo nhận định của nó,:

-Mầy nói sao kỳ vậy, nếu đạp mà đau thì đi cà nhắc mới đúng, như đạp đinh, đạp gai , còn đạp cái gì không đau mà đi cà nhắc tao mới nghe nói lần đầu đa, à hay là mầy đố mẹo chứ gì.

Thấy nó bí lù tui bèn giải đáp cho nó liền:

- Đạp "Mìn" đâu có đau nhưng thông thường ai cũng đi cà nhắc vì sợ trây trét ra tùm lum mầy ơi

Nghe tui nói cái kiểu ba trợn vì đạp nhằm mìn thì bét lắm cụt chân, nặng nữa thì tan xương nát thịt chứ mìn nào đạp phải mà còn sức để đi cà nhắc, nên thằng Răng nó "Phang" tui một câu liền:

- Mầy "nói xàm nói đế" hoài đạp trúng mìn là chết mồ tổ luôn chứ ở đó mà đi cà nhắc, giải nghĩa đại đi mày ơi, đạp cái giống gì ?.

Tui cười cười nhưng không trả lời trực tiếp câu hỏi của nó, tui vịn cây ổi rồi giơ cái chân mang đôi giày "dính Mìn" cho thằng răng xem, lúc đó anh ta mới hiểu ý và cười hăng hắc như muốn chọc quê tui.

Tui than phiền với thằng Răng:

-Đau cái khỉ khô họ chứ đau gì, tại mấy con chó của ai nó ỉa bậy ra hẻm, chủ nó không hốt mà lấp cát sơ sài làm tao "Trúng mánh" nè.

Tội nghiệp thằng Răng, nó kéo tui vô nhà nó ngồi nghỉ chân, nó ra giếng kéo lên một gầu nước rồi ra hiệu cho tui đem chiếc giày trúng "Mìn" ra để nó dội nước cho tui rửa...

Hai đứa tui đang loay hoay bên thành giếng, bất chợt nghe giọng ai quen lắm lên tiếng hỏi:

- Hai thằng bây làm cái gì vậy, chèn ơi lâu quá tao mới thấy Phương ròm, từ lúc chú Năm (Ba tui) dọn nhà lên xóm trên ít thấy mầy dìa đây chơi với tụi tao, giờ thằng nào cũng thành bô lão hết rồi, lẹ thiệt mới đây mấy chục năm rồi còn gì.

Tui ngẩng mặt lên nhìn, thì ra thằng Đực đây rồi, cái thằng mà hồi nhỏ cùng chơi nhiều trò chơi với nhau trong cái xóm nghèo này, tui mừng ra mặt vì tình cờ gặp lại bạn cũ tui hỏi liền:

- Bây giờ ông ở đâu, chèn ơi lâu dữ thần luôn đó, à sẵn đây nhắc lại chuyện ba thằng mình hồi đó cho vui nha....

Một ngày nọ trong thập niên sáu mươi khi học hành xong, tui cùng đám bạn chia phe ra đánh trận, thời đó vô tuyến truyền hình chỉ có hai băng tầng (Kênh) gồm băng tần số chín và số mười một, băng tầng số chín thì do truyền hình Việt nam phát sóng, mỗi đêm có vài tiếng đồng hồ mà thôi, thường thì tin tức , rồi hát cải lương hát bội, đôi lúc cũng có chiếu phim ...thời đó không có đài cố định trên mặt đất như hiện nay, mỗi khi phát hình họ thu sẵn vào băng rồi đem lên Phi cơ để bay vòng vòng trên không trung và phát sóng xuống mặt đất, máy vô tuyến truyền hình ngày ấy chỉ có màn hình trắng đen, khi máy bay bay hơi xa hoặc bị gió sao đó làm cho nhiễu sóng, màn ảnh nó cà giật cà giật vậy mà bà con mê lắm vì lúc đó nó là một phát minh mới du nhập vào miền nam bởi nó lạ lẫm nên ai cũng khoái chí.

Băng tầng số 11( Đài Mỹ) thì chiếu phim nhiều lắm, họ phát bằng tiếng Anh nên đại đa số không hiểu diễn viên nói cái giống gì, vì thời đó chưa có công nghệ lồng tiếng hoặc " Thuyết minh", nhưng khi coi phim thì bà con cũng hiểu được nội dung và khoái chí tử vô cùng, nào là phim Combat, tazan, hai vạn dặm dưới đáy biển của thuyền trưởng Nemo, và những phim người da trắng chiến đấu với "Mọi da đỏ". V.v...

Phải công nhận đám con nít tụi tui ngày đó con phim nào thì bị "Nhiễm" phim đó, nhất là "sơ ri" phim Mọi da đỏ" nên bữa nọ sau khi chia làm hai phe để đánh nhau y như trong phim, thằng Đực cùng tui và vài đứa nữa nhập vai "Mọi da đỏ" , còn đám thằng Răng với anh Đực lớn làm vai "Cowboy" da trắng cưỡi ngựa vô đất người da đỏ để chinh phục họ.

Đám da trắng thì xài súng Sáu (lục)súng trường ( tụi nó lấy súng bắn pháo bán đầy ở tiệm tạp hóa), còn đám da đỏ thì xài vũ khí thô sơ, giáo thì làm bằng cây trúc, đầu ngọn giáo là cái lưỡi nhọn hoắc do cái bìa cạc tông được cắt ra rồi gắn cây trúc có đứa lấy sơn bạc sơn lên nhìn xa xa giống y ngọn giáo thứ thiệt, còn cây búa của "Mọi da đỏ" thì được chế tạo bằng những mảnh thiếc Cao bồi dư ra khi được máy dập để làm cái nắp khoén (Nắp chai bia Larue) mấy đứa cắt ra để làm cái lưỡi búa rồi gắn chặt vào chiếc đũa để làm cán búa, những mảnh thiếc này bén ngót sơ sẩy là đứt tay tức thì, vậy mà mấy thằng "Mọi da đỏ" chơi ác mài thêm bén vô cùng y như cái dao cạo.

Vườn Điều ( Đào lộn hột) của nhà thằng Đực rộng mênh mông, hai phe chia ra hai phần đất riêng biệt cho cuộc chơi bắt đầu, dân da trắng súng lăm lăm tiến vào vùng đất của người da đỏ.

Ở trần trùi trụi, tụi tui núp trên những nhánh Điều rậm rạp khiến dân da trắng tìm mãi không ra, thấy đám Cowboy đang lò dò dưới đất, thằng Đực nó giơ tay lên ra hiệu chuẩn bị đu dây xuống tấn công đám Cowboy này, thằng Đực nói nhỏ:

-Ê Phương ròm ông nhào xuống trước nha, tụi tui xuống theo yểm trợ cho.

Tui khoái chí lắm, được xung phong đầu tiên coi như người hùng của bộ lạc, tui chuẩn bị đu dây xuống thì thằng Cu xì ở cành cây gần tui nó la lên:

- Có con rắn Lục xanh lè ở gần mầy đó Phương ròm.

Nghe Cu Xì la lên như vậy tui điếng hồn, không kịp đu sợi dây thừng tui nhảy đại xuống đất liền, nếu chậm trễ chút xíu có khi con rắn Lục sẽ xơi tái tui tức thì, thời may dưới gốc cây Điều có đống cát xây dựng của mấy chú thợ hồ đang xây nhà đỡ lấy thân hình tui, nếu không chí ít tui cũng bị lọi giò chớ chẳng chơi.

Đực nhà ta, ở cành cây gần đó nghe có rắn Lục, nó chuyền thật nhanh y như những chàng trai người da đỏ trong phim, nó nhanh tay rút cây búa ( Tự chế) ra phóng mạnh tay vào con rắn Lục, con rắt bị phanh thây ra làm hai khúc rớt xuống trúng thằng Răng đang đứng lớ ngớ phía bên dưới, Răng nhà ta quýnh quáng la lên oai oái vì sợ hãi rồi nó dọt nhanh vô bụi chuối hột gần đó với gương mặt xanh như tàu lá.

Cả đám "Mọi da đỏ" đu dây xuống đánh xáp lá cà với Cowboy , trong lúc đánh nhau loạn xa, tiếng súng (Pháo) nổ liên hồi, có đứa còn dùng khí đá làm thuốc nổ nó châm lửa vô khẩu pháo tự chế nổ vang trời, phải công nhận đám da đỏ tụi tui lì đòn vô cùng, súng nổ mặc kệ, thằng Đực nhào vô bụi chuối chỗ thằng Răng đang ẩn núp, nó giơ búa lên chém phụp thằng Răng né được búa thứ nhất, lưỡi búa cắm sâu vô thân cây chuối làm cho dòng nhựa trắng tuôn chảy ra liên tục, thằng Răng giương cây súng sáu bắn vô cái lưng trần của thằng Đực khiến thằng Đực đau nhói, tức mình nó vung búa phập một nhát trúng ngay vành tai của thằng Răng làm máu tuôn xối xả, thằng Răng la lên như heo bị chọc tiết:

- Ui da đau quá tụi bây ơi, chết tao rồi.

Nó la lên có nhiêu đó rồi ngất xỉu, ai nấy sợ sệt vì không ngờ xảy ra lớn chuyện như vậy, ông Sáu Say nhà gần đó nghe mấy đứa nhỏ la hét rân trời, ông cầm gói thuốc rê đang quấn để hút ghé lại chỗ thằng Răng ông nói:

-Mấy đứa dang ra đừng bu đông nữa, để thoáng cho nó thở.

Ông Sáu say xé cục thuốc rê bự ông đè mạnh vô chỗ vết thương cho thằng Răng, công nhận bài thuốc cầm máu bằng thuốc rê hiệu quả vô cùng, máu thôi chảy, thằng Răng cũng từ từ hồi tĩnh lại, chưa kịp vui mừng thì cả đám nghe bà Năm má thằng Đực la rân trời, bà Năm cầm cây roi mây thật dài chạy tới quất vô bàn tọa thằng Đực hai roi đau thấu trời, bà Năm nói:

- Mấy thằng bây hết chỗ chơi rồi hả, tao thấy thằng Đực làm cây búa tao nghi lắm rồi, bắt chước trong Vô tuyến đây chứ đâu, dẹp hết nha, đứa nào còn chơi cái trò này tao méc cho bị đòn tét đít ráng chịu nghe bây.

Đực nhỏ mặt lấm lét, tay xoa xoa vô chỗ đau, miệng lí nhí nói với bà Năm:

Xin lỗi má, tụi con xin chừa, từ rày hổng dám vậy nữa đâu.

Thấy thằng Đực đau và biết phục thiện, bà Năm dịu giọng:

- Ờ má tha cho đó, thôi giải tán về tắm rửa cơm nước đi mấy đứa .

Cả đám rút êm trả lại không khí cô tịch cho cái vườn Điều..

***
Vừa nghe nhắc xong câu chuyện trên, thằng Răng đưa tay lên vân vê nơi vết bị "Mọi da đỏ" chém ngày xưa, nó nói:

-Thằng quỷ Đực này, tao tưởng nó làm bộ chém, ai dè nó chém thiệt, may là tao có võ đó chứ tao không né thì có khi bị đứt cái lổ mũi rồi cũng không chừng.

Đực nhà ta chêm vô:

- Ai biểu mầy bắn vô lưng tao làm chi đau thấy tía luôn, bởi vậy tao nổi nóng mới lỡ tay vậy đó, mà cũng vui kỷ niệm này nó sẽ theo tụi mình tới ngày qui tiên đó nha tụi bây.

Tui cũng góp lời:

- Công nhận hồi nhỏ mình chơi ngu thiệt, ba cái phim ảnh coi vậy mà lậm đó nha, bởi vậy ngày nay có những bộ phim hoặc chương trình hành động hoặc ảo thuật người ta hay khuyến cáo không nên bắt chước rất có thể nguy hiểm cho tánh mạng.

Thấy lâu ngày ba anh em mới gặp nhau, vợ thằng Răng bắt con gà giò nhốt sau hè nấu nồi cháo và xé phay con gà làm gỏi cho ba đứa tui thù tạc mặc sức ôn lại chuyện ngày xưa.

Cũng nhờ có dịp đi rão quanh xóm làng, tụi tui mới có dịp hàn huyên tâm sự ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu, nếu không thì biết bao giờ có dịp để thắt chặt lại tình nghĩa xóm giềng quý giá của ngày xưa.


Hai Hùng SG

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Sep/2021 lúc 9:38am

Đêm tân hôn của cô gái
lấy chồng già





Lấy chồng già để nhận 500 triệu, đêm tân hôn tôi nhận đề nghị ngỡ ngàng. Câu chuyện của cô gái được chia sẻ, đêm tân hôn tôi chuẩn bị khá kỹ lưỡng dù không thích ông nhưng tôi phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình.

Nhà tôi có 3 chị em, tôi là chị gái cả, phía dưới là hai em trai. Mẹ tôi mất khi đứa em trai út mới lên 5 tuổi. Từ ấy tới giờ một mình bố tần tảo nuôi nấng các con.

Khi trước tôi từng có ý định nghỉ học sớm đi làm kiếm tiền phụ bố. Nhưng ông nhất quyết không cho, ông làm mọi công việc để nuôi bằng được tôi học xong đại học. Tôi biết ơn ông vô vàn, ra trường tôi chăm chỉ làm lụng, có tiền lại gửi về đỡ đần bố nuôi 2 em ăn học.

Thời điểm đó, 28 tuổi rồi nhưng tôi vẫn chẳng ở nghĩ đến chuyện yêu đương, kết hôn. Đợi đứa em trai út của tôi vào đại học thì lúc ấy mới có thể nghĩ đến chuyện riêng của bản thân.

Ai ngờ đâu chưa tới lúc ấy thì bố tôi phát hiện bị ung thư. Những năm qua đi làm làm tôi chẳng tiết kiệm được đồng nào. Vừa chi tiêu cá nhân vừa nuôi các em ăn học là hết. Bố tôi không có công việc ổn định, chỉ làm làm thuê cho người ta nên thu nhập cũng không cao. Đột nhiên cần một khoản tiền lớn chữa bệnh cho bố, thật sự tôi không biết lấy đâu ra.

Tôi suy nghĩ một đêm rồi quyết định đồng ý.

Tôi sốt ruột như kiến bò chảo nóng, giữa lúc ấy có một bát gái quen biết đột nhiên thủ thỉ hỏi tôi có muốn lấy chồng giàu không. Người đàn ông đó gần 50 tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, vợ mất đã nhiều năm, các con thì lớn tướng cả rồi. Nói chung ngoài chuyện chênh lệch tuổi tác nhiều thì ông ấy không có điểm nào để chê.

Tôi suy nghĩ một đêm rồi quyết định đồng ý. Tôi nhanh chóng được sắp xếp gặp mặt người đàn ông đó. Ấn tượng ban đầu, đó là một người đàn ông lịch sự và điềm đạm. Cũng là người học cao hiểu rộng và biết đối nhân xử thế. Đằng nào tôi cũng không có người trong mộng, thôi thì lấy ai cũng được.

Hoàn cảnh của tôi bà mối đã nói rõ với ông ấy, nên sau khi tôi gật đầu làm đám cưới thì ông ấy ngay lập tức chuyển vào tài khoản cho tôi 500 triệu. Đợi bệnh tình của bố tôi ổn định, đám cưới cũng nhanh chóng được tổ chức.

Đêm tân hôn tôi chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Dù không thích ông nhưng tôi phải chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Đã nhận tiền và chấp nhận lấy ông ấy làm chồng thì phải làm tốt vai trò một người vợ. Tôi không bao giờ có kiểu nhận tiền của người ta nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bất mãn, khó chịu hay khóc lóc thương thân.

Chồng tôi bước vào phòng tân hôn, thấy tôi trong bộ váy ngủ gợi cảm là tâm lý đã sẵn sàng thì ông hơi giật mình. Rồi ông cười:

- Em thực sự là một cô gái dám làm dám chịu trách nhiệm. Thực ra anh vốn không có ý định tái hôn nhưng nghe kể về em thì anh lại có cảm tình. Nhưng anh cũng nhận thấy trong ánh mắt em chưa hề có tình cảm với anh. Thôi thì anh sẽ đưa ra cho em hai lựa chọn nhé.

Lựa chọn đầu tiên, ông bảo đó là chúng tôi có đêm tân hôn ngay, tôi trở thành vợ ông chính thức và phải làm tốt vai trò của mình.

Lựa chọn thứ hai, ông coi 500 triệu kia như tôi vay ông. Sau khi tôi trả được hết nợ thì cũng được tự do, có quyền đi hay ở tùy tôi.

Biết tôi nấu ăn ngon, ông đề nghị tôi nấu nướng cho ông ngày ba bữa, được trả công và trừ vào tiền nợ. Tôi quá ngỡ ngàng để rồi ôm mặt cố nén giọt nước mắt biết ơn và cảm động trước đề nghị lạ lùng của chồng.

Không cần nghĩ nhiều tôi lập tức lựa chọn phương án thứ hai. Ông cười vui vẻ rời khỏi phòng tân hôn. Từ sau hôm ấy chúng tôi sống chung nhà nhưng như hai người bạn.

Càng tiếp xúc nhiều, hiểu thêm về ông, tôi càng quý mến và cảm phục. Ăn những bữa ăn ngon và hợp khẩu vị tôi nấu, ông cũng tỏ ra rất tán thưởng. Sau nửa năm chung sống như vậy thì ông hỏi tôi có muốn làm ăn kinh doanh gì không, ông sẽ đầu tư vốn cho. Hẳn lúc này ông đã đủ tin tưởng vào tôi rồi.

Tôi cảm kích ông vô cùng. Với số vốn 800 triệu ông cho vay, chỉ sau đó 2 năm tôi đã trả được hết nợ 500 triệu kia, đồng thời hoàn trả lại ông được số vốn mượn ban đầu.

Ngày chúng tôi thanh toán hết nợ nần, ông mỉm cười tiếc nuối: "Anh không muốn em rời khỏi đây chút nào. Thực sự thời gian qua đã khiến anh yêu em mất rồi". Tôi cũng đã nhìn rõ lòng mình, cuộc đời này tôi đi đâu để tìm được người đàn ông bao dung rộng lượng, tài giỏi và chân thành, cao thượng như chồng tôi nữa.


Internet
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 08/Oct/2021 lúc 8:59am

Có cánh chuồn nào trên vai em không?


Chuyện tình sau đây thật đẹp, huyền ảo, nhưng buồn -như một thiên tình sử. Truyện do nhà văn Trang Hạ viết kể lại trên một trang Facebook. Nay xin gởi đến độc giả để cùng hân thưởng. NS

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng. Ngài cho chàng trai một cơ hội. “Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?” Chàng trai không chần chừ vội đáp: “Con bằng lòng”. Thượng đế nói: “Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hóa chuồn chuồn, con bằng lòng không?” Chàng trai đáp: “Con bằng lòng”

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy! Chuồn chuồn không phải người nên không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
canh%20chuon
  Thắm Nguyễn

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu. Trong khi đó cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa Hạ đã trôi qua, mùa Thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái. “Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng em nào nhận ra.”

Chớp mắt, mùa Xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn. Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa Hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: “Con bằng lòng!”. Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: “Con đã hối hận rồi sao?” Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: “Con không!”

Thượng đế hài lòng nói: “Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!”

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: “ Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời…”

Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?

                                                                                                                                                                         Trang Hạ

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Oct/2021 lúc 8:36am

Đưa Tiễn

 


 




Thấy Thủy buồn quá, lòng Thắng xốn xang, vội gợi chuyện – bằng tiếng Anh pha tiếng Việt “ba rọi” – với mục đích làm cho Mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều đến chuyến ra khơi của chàng:

-Măng! Măng muốn nghe chuyện vui của con không?

-Nghe chứ. Chuyện gì, con?

- Chuyện lần đầu tiên Vân và con quen nhau.

-Thôi, chuyện riêng của mấy người trẻ, kể cho “bà già” nghe làm chi.

-Con thích kể cho Măng mà Măng không muốn nghe, con buồn lắm đó!

-Thôi, kể đi, “cậu”!

-Lúc Vân vừa từ đại học Texas A&M chuyển về, nhiều thằng theo lắm, nhưng cô nàng rất khó chinh phục. Con hơi khớp. Nhưng bị tụi bạn khích tự ái, con nhất quyết phải chinh phục Vân cho tụi nó biết tay. Con thấy mỗi chiều, sau giờ Tâm-Lý-Học, Vân thường vào thư viện. Một hôm, con vào sau Vân khoảng mấy phút. Nhìn quanh, thấy Vân ngồi một mình và các bàn khác đều có người, con thầm mừng. Tiến đến bàn Vân ngồi, con cố gợi sự chú ý của nàng; nhưng nàng vẫn tỉnh bơ. Con nhích nhẹ cái ghế đối diện với Vân, hỏi:

-Xin lỗi, tôi ngồi đây được không, cô?

Vẫn không thèm ngẫng lên, Vân đáp:

-Dạ, được ạ!

Con giả vờ đọc sách, nhưng con cứ lén nhìn sóng mũi thẳng, nhọn và khuôn mặt trái soan của Vân. Càng nhìn Vân con càng thích nàng trong khi nàng cứ đọc, chép, lật hết trang nọ sang trang kia. Con cũng giả vờ ghi chép một chốc rồi con ngẫng lên nhìn nàng:     

-Xin lỗi, cô cho tôi hỏi một câu, được không, cô?

Nàng đáp:

-Dạ, được.

-Đánh vần chữ tôi đã gặp – I met – như thế nào, thưa cô?

Vân tròn mắt ngạc nhiên nhìn con rồi thong thả đánh vần: “Ai em i ti.” (I, M, E, T, cũng có thể hiểu theo nghĩa tiếng Anh: I am ET). Con đứng bật dậy, chìa tay thẳng về phía nàng:

-Hi, Miss ET! Tôi tên Thắng.

Vân trố mắt nhìn con như nhìn một giả nhân. Chỉ một thoáng thôi, đôi gò má của Vân đỏ dần, và nàng cười…

Thủy cười:

-Anh chàng này “xạo” dữ hén!

Hai Mẹ con đang vui, chợt máy phát thanh vang lên:

-Mời quý vị đáp chuyến bay số 7 đi San Diego ra cửa số 9. Bắt đầu từ vé số 50 đến số 40.

Thắng đứng lên:

-Con đi, Măng!

-Ủa, họ gọi người đi San Diego mà.

-Dạ, tất cả quân nhân Hải-Quân đều đến San Diego rồi mới được đưa sang Saudi Arabia.

Thủy cúi mặt, cố nén sự bịn rịn/nỗi luyến thương. Thắng tiếp:

-Măng về đi!

-Măng chờ con đi đã.

-Măng đừng lo. Okay. Con không sao đâu!

-Con cẩn thận.

-Đừng khóc, Măng!

Thủy quẹt nước mắt, nhìn Thắng nhích từng bước theo đoàn người.

Một mình đi ngược lại khoảng không gian mà hai Mẹ con đã bước cạnh nhau trước đó không lâu, Thủy cảm thấy thương nhớ Thắng đến quay quắt. Ra đến cửa chính, bất ngờ có tiếng gọi “Thủy”. Quay lại, nhận ra Hương – nhân viên phụ trách vấn đề tị nạn – Thủy sửa bộ mặt tươi tỉnh:

-Hey! Đi đón người tị nạn nữa hả?

-Ừ. Lần này là mấy ông H.O…mồ côi.

Vừa nói Hương vừa đưa mắt về phía xe Van, nơi nhóm người đen đúa, gầy gò đang đứng chờ, rồi tiếp:

-Bồ đi đâu mà đi một mình vậy? Anh Hiệp đâu?

-Thôi, đừng nói tới ông Hiệp, “tui” “rầu” lắm! Mình đi đưa cháu Thắng.

-A, “anh chàng” Thắng Hải-Quân đó hả? Trong nhóm người mình đón hôm nay có một “ông Hải-Quân”. Ủa, mà cháu Thắng đi đâu vậy?

-Sang Trung-Đông.

-Giỡn hoài. Chi vậy?

-Cháu được bổ nhiệm đi tàu và chiếc Hàng-Không-Mẫu-Hạm ấy đang trấn giữ vùng biển Trung-Đông.

-Oh! Gosh!

Tự biết không thể nén được xúc động, Thủy vội từ giã:

-Đi nghe. Hôm khác nói chuyện nhiều.

Hương chưa kịp chào từ giã bạn thì giọng một người đàn ông vang lên:

-Cô ơi! Có phải bà vừa nói chuyện với cô tên là Thủy không, cô?

Nhìn “ông H.O.” gầy gò, hom hem – tên Khoa – Hương đáp:

-Dạ. Ông biết bà ấy à?

-Nếu đúng là bà Thủy ở Nha Trang thì tôi biết; vì hồi đó tàu của tôi thường ghé Nha Trang.

******

 

Thủy ngồi lặng lẽ sau tay lái. Từ CD, trong tình khúc Autumn in Rain, tiếng piano của Sasha Alexseev rời rạc, nhẹ nhàng như hạt mưa rơi âm thầm bên mái hiên. Sang tình khúc By Candle Light, ngón đàn của Sasha Alexseev tạo nên những dòng âm thanh dồn dập, cuồng loạn, chẳng khác gì tiếng piano của Khoa vào một chiều nào xa lắm, trong ngôi biệt thự nhỏ, trên ngọn đồi cao ở Cầu-Đá, Nha Trang.

Chiều xưa cũng như tối hôm nay, Khoa đã tìm lại được nhân dáng xưa, nhưng tìm lại chỉ để rồi mất nhau! Dù nhận biết được điều đó, Khoa cũng vẫn còn nhiều quyến luyến:

-Em tha thứ cho anh, nha, Thủy!

-Còn gì để mà tha thứ? Thôi, em phải về.

-Anh vẫn còn yêu em, Thủy à!

-Hừ! Yêu!

-Mấy mươi năm rồi, dù nhiều lần Mẹ anh thúc hối anh lập gia đình, anh cũng vẫn ở vậy. Em tin anh không?

Nghe Khoa nhắc đến Mẹ, Thủy nỗi giận, mỉa mai:

-Anh mà dám làm trái ý Mẹ anh ư?

-Cho anh xin đi, em! Mẹ anh đã qua đời. Mình không nên xúc phạm đến Người. Ngày đó cũng lỗi của anh một phần chứ không phải lỗi hoàn toàn do Mẹ anh.

-Thôi, anh vào đi.

-Em cho anh giải thích với em một lần, rồi thôi.

Im lặng. Khoa tiếp:

-Thời gian anh thọ phạt, Mẹ anh nghĩ rằng anh đã bị em mê hoặc cho đến độ phải đào ngủ, theo em, cho nên, Mẹ anh giận lắm. Mẹ anh buộc anh phải chấm dứt tình cảm với em và Bà vận động cho anh đổi về gần gia đình. Anh không muốn mất em mà anh cũng không muốn làm Mẹ anh buồn; do đó anh phải tạm ngưng liên lạc với em một thời gian, chờ cho Mẹ anh nguôi giận.

-Dù anh có cải lời Mẹ anh mà tiếp tục liên lạc với em đi nữa thì cuộc diện cũng chẳng đổi khác được chút nào đâu.

-Em quên anh nhanh đến vậy sao?

-Không quên cũng không được. Chính Mẹ anh viết thư hăm dọa em mà!

-Thật không?

-Thôi, anh vào nhà đi! Em nói láo đó.

-Em có biết là khi hay tin em lập gia đình, anh đau khổ đến mứt nào không? Một thời gian sau, khi chiến hạm ghé Nha Trang, anh đến nhà em đúng vào lúc hai Bác sắp sang nhà em dự lễ cúng đầy tháng con trai đầu lòng của em. Cùng một buổi chiều mà em thì hạnh phúc với “tác phẩm” đầu tay, còn anh cuồng loạn bên piano và chai cognac!

Uất quá, Thủy gằn giọng:

-Thôi, anh vào nhà đi.

-Anh muốn nói chuyện với em, tại sao em cứ xua đuổi anh? Mỗi lần gặp được em là phải nhờ bà Hương nhắn lên nhắn xuống bao nhiêu lần chứ phải dễ sao! Anh biết em không còn chút gì cho anh nữa. Nhưng anh chỉ muốn em biết rằng hoàn cảnh đã buộc anh như vậy. Anh vẫn còn yêu em, dù đó là tình yêu đơn phương.

Thủy tự biết nàng còn yêu Khoa nhiều lắm; nhưng yêu và hận! Suốt mấy mươi năm qua, nếu Hiệp – chồng nàng – đừng trả thù quá tàn tệ và Thắng không là biểu tượng rõ nét của Khoa thì có thể hình bóng Khoa đã phai nhòa. Đằng này, một bên là sự hành xử thâm độc của Hiệp, một bên là hình ảnh rạng rỡ của Khoa lồng trong Thắng, thì, làm thế nào một phụ nữ đa cảm/lãng mạn như nàng có thể quên được Khoa!

Không nghe Thủy nói gì, Khoa chuyển đề tài với mục đích làm cho Thủy nguôi giận:

-Bà Hương nói người con của em là sĩ quan Hải-Quân Hoa-Kỳ, đúng không?

Thủy nhìn Khoa, nghẹn lời! Con của em hay là con của chúng ta? Trời ơi! Có người đàn ông nào bất hạnh cho đến độ không biết đó là con của mình? Thủy gục xuống tay lái, nghẹn ngào:

-Anh đừng bao giờ tìm cách liên lạc với tôi nữa!

-Anh sẽ làm theo yêu cầu của em. Có điều, anh mong em hiểu rằng anh vẫn yêu em.

Thủy quyết liệt, vói tay mở cửa xe cho Khoa:

-Anh vào nhà đi.

Vừa bước ra khỏi xe, chưa kịp nói lời tạm biệt, Khoa đã nghe tiếng cửa xe đóng ầm và chiếc SUV lao vào bóng đêm. Nhìn vào kính chiếu hậu, Thủy thấy Khoa đang tần ngần dõi mắt nhìn theo.

Cũng dáng người dong dõng cao/cũng nụ cười buồn/cũng ánh mắt xa vắng diệu vợi, người đàn ông đang run rẩy nhìn theo nàng trong từng cơn gió buốt và đứa con của nàng đang tham chiến tận cuối trời xa có được bao nhiêu nét khác biệt?

Trong khi Thủy lau nước mắt thì, từ CD, tiếng piano của Sasha Alexseev thánh thót trong sầu khúc Serenata. Theo tiếng B*** trầm trầm, Thủy tưởng như có thể thấy lại được hình dáng Khoa và nàng im lặng đi bên nhau trong khuôn viên Hải-Học-Viện Nha Trang. Đang đi, Khoa chậm bước, nhón tay vịn vai Thủy, vừa xoay người nàng lại vừa nói theo giọng điệu nhà binh:

-Đằng sau…quay!

-Ủa, sao vậy?

-Đi về. Chiều rồi.

Đi bên nhau được vài bước, Khoa bảo:

-Thủy! Hát bài Serenata cho anh nghe đi.

-Hát gì không có đàn mà hát!

-Thì hát đi. Anh chỉ muốn nghe giọng soprano của em thôi.

Thủy hát nho nhỏ. Đến đoạn cuối, khi giọng nàng vút cao một octave và ngân dài hai chữ “mãi mãi”, Khoa bóp nhẹ bàn tay của nàng. Trên đường về, Khoa hỏi:

-Thủy! Nếu có gì xảy ra cho anh, em có chờ đợi anh không?

-Gì vậy, anh?

-Chuyến này về thế nào anh cũng bị ra tòa án quân sự.

-Anh làm em sợ quá!

-Mấy hôm nay ghé thăm em, anh đã đào ngũ…

-Trời!

-Anh đo lường được hậu quả về sự nông nỗi của anh. Nhưng vì yêu em, anh không hối tiếc gì cả. Có điều, sau khi thi hành lệnh phạt, chưa biết họ sẽ ‘vất’ anh chỗ nào và anh sẽ khó gặp em.

Hai người đứng lặng bên nhau như hai pho tượng!

Hôm sau, Thủy đến phi trường quân sự Nha Trang đưa Khoa lên đường, về trình diện Bộ-Tư-Lệnh Hải-Quân. Khi bóng Khoa khuất nhanh vào lòng chiếc C-130, Thủy chợt nhận biết được sự mất mát, nỗi nhớ thương đang òa vỡ trong hồn nàng. Từ đó, mỗi khi đến phi trường – dù là phi trường dân sự – lòng Thủy cũng gợn lên những thương nhớ bâng quơ/những ray rức âm thầm/những xót xa vô bờ của một vết đau đã qua thời kỳ mưng mủ!

 

******

 

“Thắng, con!

Thật là bất ngờ khi con gọi về. Măng mừng đến phát khóc. Ba thì vẫn trầm tư, ít nói, nhưng nét mặt của Ba trông vui hẳn lên.

Từ hôm con đi, mỗi khi về nhà ăn trưa, nhìn góc xô-pha, nơi con thường ngồi đàn, măng buồn và nhớ con vô cùng…”

Mới viết ngang đây, Thủy giật mình vì tiếng hét của Hiệp:

-Cô muốn gì, nói đi?

Môi Thủy run. Mặt nàng tái xanh. Từ ngày gặp lại Khoa đến nay, nhiều khi nàng không làm gì sai, nhưng cứ thấy mặt hoặc nghe giọng sừng sộ của Hiệp là Thủy mất bình tĩnh. Sở dĩ Thủy hãi sợ đến như vậy là vì tâm lý của nàng bị khủng hoảng trầm trọng sau những lần bị Hiệp theo dõi/rình rập và tiếp theo là thái độ hành hạ bằng những lời đay nghiến/những câu mỉa mai/lời dằn vặt từng đêm/từng ngày. Trong tất cả mọi trường hợp, Thủy chỉ né tránh chứ chưa bao giờ dám phản ứng. Bây giờ, thấy Thủy có vẻ sợ, Hiệp xấn tới:

-Thư đâu? Viết gì? Đưa đây, mau!

-Tôi đã nói với anh từ mấy mươi năm nay rồi. Tôi có tội đối với anh. Nhưng ngược lại, tôi cũng đã trả một giá quá đắc cho cuộc hôn nhân này. Tha thứ hay không là quyền của anh. Nhưng giữa Khoa và tôi không còn gì nữa.

Hiệp gào lên như con thú bị thương:

-Còn thằng Thắng kia, chưa đủ sao?

-Anh muốn hành xử với Mẹ con tôi như thế nào cũng được; nhưng xin anh đừng đày đọa tâm hồn tôi nữa!

-Ai đày đọa tâm hồn ai suốt mấy mươi năm qua, hả?

-Hãy xét lại sự trả thù của anh trong suốt thời gian ấy xem đã đủ chưa?

-Biết bao nhiêu cho đủ. Thứ đàn bà hư.

-Thì anh cứ bỏ tôi đi.

Một cái tát “bay” vào má của nàng rồi Hiệp gằn từng tiếng:

-Đi! Đi lấy nó đi!

-Nếu anh muốn, tôi sẽ đi và thằng Thắng cũng sẽ đi.

Hiệp nhìn sửng Thủy, không ngờ nàng đem Thắng ra làm lợi khí. Chàng thách thức:

-Cô có dám cho thằng Thắng biết sự thật không?

-Có thể lắm.

-Mày tàn nhẫn đến vậy hả? Tao giết mày! Tao giết mày!

Thủy hoảng sợ, vừa chạy ra khỏi phòng vừa đáp:

-Suốt mấy mươi năm ông tệ bạc với tôi; bây giờ ông đòi giết tôi. Tôi không sống với ông nữa.

-Mày không ở với tao nữa thì đi đi! Đi một mình mày đi!

-Chờ thằng Thắng nó về rồi ông sẽ biết tôi đi mấy mình.

-Tao giết mày! Tao giết mày!

Thủy chạy vào phòng bên cạnh, khóa cửa lại.

Còn lại một mình, cơn giận dịu xuống, Hiệp lượm lá thư Thủy viết cho Thắng lên, đọc. Đọc xong, Hiệp nhìn ra cửa sổ. Hình ảnh Thắng hiện lên trong bóng đêm dày đặc. Từ mấy mươi năm qua, nỗi đau triền miên của Hiệp là sự dằn co tâm lý về Thắng, bắt nguồn từ cuộc hôn nhân được xếp đặt giữa hai gia đình.

Thời gian đầu Hiệp rất toại ý, vì Thủy là một phụ nữ có văn hóa cao, dáng vóc rất đài các, khuôn mặt phúc hậu, chỉ có đôi mắt hơi buồn. Sự ra đời của Thắng không những đem đến cho Hiệp niềm hạnh phúc vô biên mà còn mang lại cho Cha Mẹ của Hiệp niềm hy vọng; vì Hiệp là con trai duy nhất trong gia đình, và Thắng là cháu đích tôn, nối dõi tông đường.

Cả Hiệp, Thủy và Cha Mẹ của Hiệp đều mong Thủy sinh thêm để…lấy lời. Nhưng suốt năm năm, sau ngày Thắng ra đời, Thủy cũng vẫn không sinh thêm được người con nào nữa. Nghe lời người thân, Hiệp cùng Thủy đi bác sĩ khám nghiệm. Không ngờ kết quả thí nghiệm cho biết Hiệp không thể có con! Đến lúc đó Thủy mới biết hậu quả khốc liệt của những ngày lãng mạn với Khoa. Đến lúc đó Hiệp mới biết bao nhiêu tình thương của người Cha chàng đã trút hết cho Thắng rồi! Và cũng đến lúc đó Hiệp mới thấy rằng chàng cần Thắng để Cha Mẹ già nuôi hy vọng; để tự ái cá nhân và danh dự gia đình không bị tổn thương! Vì những lý do đó, bao nhiêu năm qua, cả Hiệp và Thủy đều giấu Thắng. Từ ngày gặp lại Khoa, nhiều lần Thủy muốn cho Khoa và Thắng biết sự thật; nhưng nghĩ lại, nàng không nỡ tàn nhẫn đối với Hiệp!

 

******

 

Sau thời gian dài công tác bên Trung Đông, Hàng-Không-Mẫu-Hạm USS Independence trở về San Diego Naval Station đại kỳ. Trong thời gian tu bổ, tuần tự, một số nhân viên được đi phép.

Trước ngày Thắng trở lại chiến hạm, Hiệp rũ Thắng đi trượt nước (water ski) và Hiệp muốn Thủy ở nhà nấu những món ăn Thắng thích để tối ba người cùng ăn.

Hôm sau, vừa đặt hành lý vào thùng xe Thắng vừa nói với Hiệp:

-Ba đi làm đi. Sang đến nơi con gọi Ba ngay.

Sau khi Hiệp bắt tay chàng, Thắng hugs Hiệp thật lâu rồi đến xe Thủy đang ngồi chờ. Ngồi vào sau tay lái, Thắng cười, nói với Mẹ:

-Hôm nay mình đi vòng vòng chơi cho đã rồi mới ra phi trường, nha, Măng!

-Tùy con.

Từ khi xe rời nhà, như linh cảm được điều quan gì trọng sắp xảy đến, hai Mẹ con đều im lặng, không líu lo như mọi khi. Bất ngờ Thắng dừng xe ngay trước chung cư Khoa cư ngụ! Thủy nhìn sững Thắng và tưởng như tất cả nỗi đau của nhân loại trên hành tinh này đang dồn hết vào tim nàng! Thắng không dám nhìn Mẹ, chỉ lắp bắp:

-Măng chờ con một chút. Okay.

Không đợi Thủy trả lời, Thắng mở cửa xe, bước nhanh về phía chung cư của Khoa. Nhìn theo Thắng, Thủy muốn khóc mà khóc không được!  

Không lâu, Thắng trở ra với thái độ có phần bình tĩnh. Thắng cho xe chạy chầm chậm ra bờ hồ rồi dừng lại dưới tàng cây thông. Trong khi Thủy im lặng như một tội nhân sẵn sàng nhận chịu hình phạt, Thắng quay ra ghế sau, lấy tập truyện. Lật đến bài Cung Đàn Xưa, Thắng nghiêng sang Thủy:

-Măng! Măng đọc cho con nghe bài này đi, Măng.

-Bài gì? Tại sao con bắt Măng đọc?

-Từ nhỏ, mỗi đêm trước khi con ngủ, Măng thường kể chuyện hoặc đọc sách cho con nghe. Măng nhớ không?

-Nhưng từ ngày con lên trung học con không thích nữa mà!

-Dạ. Nhưng hôm nay con muốn sống lại chuỗi ngày vô tư đó. Măng đọc đi, Măng.

Thủy cầm cuốn sách từ tay Thắng. Giọng nàng nho nhỏ, đều đều. Đến những đoạn trùng hợp với hoàn cảnh gia đình, Thủy không cầm được nước mắt. Đang đọc, thấy Thắng kín đáo thấm nước mắt, Thủy bảo:

-Thắng! Con là một sĩ quan, đừng khóc!

-Con có là gì đi nữa thì con cũng chỉ là con của Măng thôi. Con cần Măng.

-Có bao giờ Măng có ý xa con đâu. Con là tất cả cuộc đời của Măng mà.

-Măng không xa con, thật chứ?

Thủy gật đầu. Thắng nhìn thẳng vào mắt Thủy, tiếp:

-Măng hứa với con không?

Thủy lại gật đầu. Giọng Thắng thiết tha hơn:

-Măng hứa với con đi, Măng!

-Măng hứa.

-Măng à! Ba bất an lắm, Măng biết không?

-Ba bất an về cái gì?

-Về tinh thần đó, Măng.

-Con trách Măng nhiều lắm, phải không?

-Dạ, không! Hoàn cảnh đã đưa Măng đến đoạn đường này chứ không phải Măng muốn vẽ ra mà thành. Nhưng từ nay Măng có thể cãi thiện được phần nào nghịch cảnh.

-Con muốn nói gì?

-Măng có thương Ba không?

-Thắng! Tại sao con hỏi Măng một câu “hóc búa” như vậy?

-Mấy mươi năm qua, sự tàn tệ của phía Nội đối với Măng cùng những thù hằn Ba trút xuống Măng, Măng đã âm thầm chịu đựng. Những điều đó cũng đủ để Măng không thương Ba, đúng không?

-Vì Măng có lỗi với Ba!

-Con không đồng ý. Những người con gái rơi vào tình cảnh của Măng rất đáng thương. Nếu người đàn ông đủ cao thượng để tha thứ cho người phụ nữ đó thì tiếp tục lấy bà đó làm vợ; còn không thì thôi! Người đàn ông không có quyền sống với bà đó rồi hành hạ bà ta để trả thù. Thử hỏi có người đàn ông nào còn… trinh trắng khi lấy vợ hay không? Thế thì tại sao lại đòi hỏi người phụ nữ? Tình yêu từ trái tim chứ có phải từ trinh tiết đâu!

-Nhưng, Thắng ơi! Cả Ba và Măng đều không biết cho nên Măng không thú thật với Ba cho đến sau khi bác sĩ làm thí nghiệm và cho kết quả!

-Đến lúc đó Ba vẫn có thể giải quyết vấn đề một cách minh bạch.

-Như vậy là con thiên vị Măng.

- Không. Con không thiên vị Măng; vì phần của Măng con chưa đề cập tới.

Thủy thở dài. Thắng tiếp:

-Măng rất lãng mạn và phức tạp.

Im lặng. Thắng lại tiếp:

-Tại sao Măng còn yêu ông Khoa?

-Thắng! Ông Khoa là…

-Măng muốn nói ông Khoa là Cha của con chứ gì? Không! Cha của con là Ba Hiệp – người đã chấp nhận và thương yêu con trong suốt cuộc đời của con.

-Nhưng ông Khoa mới là Cha ruột của con.

-Măng biết lúc nãy con nói gì với ông Khoa hay không?

Thủy lắc đầu. Thắng tiếp:

-Con nói: “Thưa ông, nếu ông còn nghĩ đến người phụ nữ mà – vì ông thiếu tinh thần tự lập, thiếu ý chí phán xét, để bị gia đình ông chi phối – ông phải đoạn tình, thì giờ đây, tôi chính thức yêu cầu ông đừng tìm cách liên lạc với bà đó nữa!”

Thủy cúi mặt, khóc! Một lúc sau, Thủy hỏi:

-Con có tiết lộ với ông Khoa về sự liên hệ ruột thịt giữa con và ông ấy hay không?

-Dạ, không. Ngoài những phân tử hóa học của ông Khoa trong dòng máu của con, trái tim và lý trí của con không bao giờ chấp nhận ông ấy.

Nhìn Mẹ bi lụy một lúc, Thắng hỏi:

-Măng còn yêu ông Khoa, phải không?

Im lặng. Sau một lúc đo lường sức chịu đựng của Mẹ, Thắng tiếp:

- Măng nên thực tế đi, Măng! Một người đàn ông không đủ can đảm nhận trách nhiệm để trình bày hoặc biện luận cho hành động của mình; một người đàn ông không đo lường được hậu quả khốc hại về việc làm của mình, lại đặt chữ hiếu không đúng chỗ để di hại cả đời người đàn bà, thì thử hỏi người đàn ông ấy có xứng đáng với tình yêu của người đàn bà đó hay không?

-Con nên nhớ rằng ông Khoa – cũng như Măng – đều không biết ông ấy đã lưu lại trong lòng Mẹ một đứa con!

-Ông Khoa biết hay không biết con là con của ông ấy, không thành vấn đề. Vấn đề con muốn nói là Ba/Măng và con. Dù sao đi nữa, Ba cũng đã chấp nhận Măng, chấp nhận con trong nhiều nỗi đắng cay. Vả lại, bây giờ Ba và con đều cần Măng.

-Có nghĩa là…

-Vâng! Măng xa Ba thì … Măng cũng xa con.

-Thắng!

-Măng biết tính con rất giống tính Măng. Lý trí của Mẹ con mình lúc nào cũng mạnh cả. Đúng không, Măng?

Thắng vừa dứt câu, nhạc từ radio đột ngột vang lên. Thủy giật mình. Thắng cười:

-Đến giờ Măng phải đưa con ra phi trường. Radio báo động đó.

 

******

 

Vừa nhích theo đoàn người Thắng vừa nói nhỏ với Mẹ:

-Kỳ này có lẽ lâu lắm con mới được về phép. Măng đừng có lo. Okay! Măng lo cho Ba và lo cho Măng đi!

Thủy gật đầu. Thắng tiếp:

-Chuyến đi này hành lý của con nặng quá!

Thủy vô tình, nhìn quanh:

-Ủa, gửi hết rồi mà, con.

Thắng cười cười:

-Sáng nay đưa Măng đi trên những con đường quen thuộc, con đã gói tất cả kỷ niệm thời con gái của Măng và những đau thương/những ưu phiền/những oán hận của Ba Măng vào một gói gọn ghẽ để – Thắng ngập ngừng một cách cố ý – …mang theo.

-Mang theo?

-Vâng! Con mang theo để vất vào lòng biển sâu.

Thủy vịn vai con, im lặng. Thắng bẹo má Mẹ, thì thầm:

-My Mommy! Con thương Măng.

 

 

ĐIỆP MỸ LINH
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/Oct/2021 lúc 8:25am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Oct/2021 lúc 11:34am

Thơ TỪ MÙA THU ẤY - DEPUIS CET AUTOMNE    <<<<<


Where%20to%20see%20fall%20foliage%20in%20the%20Adirondacks,%20Catskills%20this%20season%20|%20%20Newsday


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Oct/2021 lúc 9:27am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 156 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.510 seconds.