Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 201 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 20/Nov/2019 lúc 10:53am

Tại Black Friday

 Image%20result%20for%20Black%20Friday"


Năm nào chị Bông cũng bận rộn cho bữa tiệc Lễ Tạ Ơn, năm nay chị có mời hai gia đình bạn thân nên càng bận rộn hơn. Ngoài việc chính là nướng con Gà Tây to tướng, chị phải làm vài món phụ khác xung quanh con gà Tây thật đúng điệu và đặc sắc. Các bạn hứa hẹn mỗi nhà mang đến vài món ăn Việt Nam cũng đình đám lắm, nào thịt bò nướng lò, cá hấp hành gừng, cua lột tẩm bột… Chắc sau bữa tiệc Tạ Ơn này chị lại phải ăn kiêng cho vơi bớt chất bổ béo trong người thôi. Dịp lễ tết vui nhiều mà cũng… tai hại nhiều.
Trong lúc con gà tây đang nướng trong lò, thì chị Bông lôi một đống báo ra để đầy bàn, anh Bông ngạc nhiên:
- Em đang bận túi bụi còn đọc báo nữa hả?
- Không phải em đọc báo bình thường đâu nhé, mà em đang “nghiên cứu” xem tối nay tiệm nào sẽ mở cửa bán hàng ngày “Black Friday” sớm ấy mà.
Anh Bông sửng sốt:
- Úy trời ! hôm nay em có chắc là còn sức đi shopping không? Sau khi đã phục vụ một bữa tiệc Tạ Ơn đông người, đi mua sắm Black Friday trong đám đông chen chúc. Với lại kinh nghiệm năm ngoái…
Chị Bông gạt phăng:
- Giá nào em cũng đi, hôm nay thiên hạ lên net ầm ầm để tìm kiếm ngày giờ, nơi chốn nào mở cửa bán hàng Black Friday thì cũng không thể thiếu em…
Rồi chị vặn vẹo hỏi chồng:
- Anh nói kinh nghiệm năm ngoái là ám chỉ gì chứ?
- Thì năm ngoái cũng không thể thiếu em, em cũng bon chen mua hàng đêm lễ Tạ Ơn và mua về một đống thứ giá rất rẻ mà không cần đến như áo khoác, áo ngủ… vẫn còn nguyên nhãn hiệu treo chật cả closet ra đó.
Chị Bông bào chữa:
- Chưa bằng bạn em, năm kia hay năm kìa gì đó hai vợ chồng cùng thức khuya dậy sớm lúc tờ mờ sáng đứng xếp hàng trong gió lạnh sương khuya để vào Best Buy mua được mỗi người 1 cái lap top, mà cho tới năm nay vẫn… chưa cần dùng đến, vẫn để dành chật cả nhà, và hình như… lỗi thời rồi vì hàng điện tử nhanh thay đổi lắm.
- Thấy thế em… chừa chưa?
Chị Bông bướng bỉnh:
- Chưa chừa, năm nay em sẽ mua các món hàng khác, sẽ đi sớm hơn để giành chỗ và mua… gỡ gạc lại, bù lại cho năm ngoái. Các cửa tiệm thường bán vào sáng sớm sau ngày lễ Tạ Ơn, nhưng một số tiệm nhanh nhẩu bán ngay đêm Lễ Tạ Ơn. Coi như có… hai “ca” bán hàng, em quyết định sẽ đi mua sắm vào “ca” nhất tối nay, sau khi chúng ta ăn tiệc Tạ Ơn xong. Hết niềm vui này đến niềm vui kia thế mới nóng sốt để tạm quên đi những cơn gió lạnh lúc sang mùa.
- Không ngờ em yêu đời đến thế. Vậy anh và 3 con có cần đi với em không?
- Giời ơi, dịp may và dịp vui thế này cả nhà mình phải đi hưởng chứ, 3 đứa con nhà mình sẽ thích lắm đấy.
Anh Bông thở dài lê thê:
- Chỉ có em thích thôi, đừng tăng cường thêm 3 con cho hùng hậu nhé, đừng kéo theo 3 con làm hậu thuẫn nhé, bọn nhỏ chỉ là ham vui khi được thức đêm, được vui chơi nơi chỗ đông người. Mà thôi, dù “hoàn cảnh” nào anh cũng chấp nhận theo chân mẹ con em.
Chị Bông không để ý đến thái độ của chồng, vẫn vừa xem báo vừa hào hứng lên kế hoạch:
- Tối nay chúng ta sẽ vào tiệm Toy R Us lúc 8 giờ, đến 9 giờ thì “quẹo” sang Target, xong rồi thì “tạt” vào Wal mart lúc 10 giờ để mua vài thứ đồ dùng, kế tiếp thì…
Anh Bông chịu không nổi:
- Nghe em “quẹo” vào “tạt” vào, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, như dạo chốn công viên vắng người, em nên nhớ mỗi nơi em đến là em phải bon chen giữa rừng người, giữa một đống hàng hóa bị bới lộn tùng phèo và khi mang ra quầy tính tiền phải nhích lên từng centimet để đến lượt. Tóm lại là em phải mua sắm với tốc độ tên bay ngựa chạy thì mới kịp. Mà em còn tính đi đâu nữa?
- A, còn những tiệm mở cửa lúc nửa đêm, không đến cũng tiếc lắm anh ơi…
Anh Bông giận lẫy:
- Thế thì xong vụ mua sắm nửa đêm em thức luôn tới tờ mờ sáng mua sắm thêm phùa nữa đi. Giai đoạn này có nhiều cửa tiệm xịn cho em mua sắm đó.
Chị Bông nỉ non:
- Mỗi năm mới có một lần cho mình mua sắm giá rẻ mà anh… vừa vui vừa tiết kiệm ngân sách gia đình. Bao nhiêu người cũng thế chứ có riêng em đâu.
- Ôi, nhiều người quanh năm tiêu xài bạt mạng, tới mùa này, ngày này cũng bày đặt tiết kiệm ngân qũy gia đình.
Chị Bông kiên nhẫn giải thích:
- Đây không phải là “phong trào” hay “mua vui” đâu anh. Truyền thống của người Mỹ đấy, một nét văn hóa mua sắm đẹp đấy. Sau lễ Tạ Ơn, là cuối mùa Thu thời tiết mát mẻ, là mùa mua sắm cho dịp lễ tết kế tiếp Giáng Sinh và Năm mới, những món qùa trao tặng cho nhau.
Anh Bông cũng giải thích theo kiểu của mình:
- Anh cho là dân thương mại muốn bày trò ra để bán hàng, để kiếm tiền. Nối tiếp Black Friday sẽ là “Cyber Monday” những công ty bán hàng trên online cũng hốt bộn bạc. Người Mỹ làm thương mại và kiếm tiền nhiều cách, nhiều kiểu, anh có một người bạn cùng hãng tên Thân, nhân dịp thằng con lên đại học anh này ra dealer mua 1 chiếc xe hơi tặng con, anh xem chiếc Honda, giá đòi $ 23, 500. Trả gía $ 18, 500 và sẽ trả bằng tiền mặt, mà anh Saleman vẫn không bán, nhưng anh Saleman gạ gẫm sẽ đồng ý bán với điều kiện anh Thân phải mượn nợ, mục đích để anh ta được ăn tiền huê hồng và giúp chỗ cho vay nợ kia có job. Nghe khôi hài mà có thật, người bán đôi khi không thích người mua trả cash ngay tại chỗ đâu, nếu thế thì ngân hàng và tiệm cho vay nợ sống với ai? Em mà mua nhà ký giấy trả nợ kéo dài 30 năm họ sẽ sung sướng hơn là em nhanh nhẩu trả ngắn hạn trong vài năm.
- Anh chỉ “thành kiến” thôi… chuyện nào ra chuyện ấy…
- Thôi, anh chịu thua em. Riêng anh, thấy cái cảnh đứng xếp hàng trước cửa tiệm trong ngày Black Friday có anh chàng đã mất kiên nhẫn khi bị chen lấn, nổi sung thiên lên đánh nhau với người ta thì chẳng đẹp tí nào…
- Đó chỉ là chuyện cá nhân lẻ tẻ. Còn em nhìn những khuôn mặt rạng rỡ phấn khởi khi mua sắm trong ngày Black Friday em đã hiểu và vui lây, em muốn mua sắm suốt đêm không về luôn đó…
Thấy chồng chưa vui vẻ gì chị Bông kiếm chuyện khoe thêm làm quà mua vui cho chồng:
- Anh ơi, báo đăng sau ngày lễ Tạ Ơn thì người ta sẽ chở một cây Thông to đến tòa Bạch Ốc để trang trí cho Giáng Sinh. Đích thân phu nhân tổng thống, hai ái nữ và đệ nhất con chó cưng của họ ra tiếp nhận cây thông này. Ôi, những ngày lễ Tết mới vui làm sao, anh cười lên với em nào…

********************

Bữa tiệc Thanksgiving đông vui bắt đầu lúc 5 giờ và tàn cuộc lúc gần 7 giờ chiều. Hai gia đình người bạn của chị Bông cũng cần về nhà nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi mua sắm Black Friday. Bạn bè với nhau có khác, họ cũng nao nức đi mua sắm như chị Bông.
Tất cả những dĩa bát, ly giấy, chai, hộp và những thức ăn thừa vương vãi anh Bông tống hết vào một bao rác to.
Còn chị Bông thì gói ghém cất những món ăn được vào tủ lạnh và rửa ngay những thứ cần rửa. Chỉ một lúc là nhà cửa lại sạch sẽ gọn gàng.
Bây giờ chị Bông mới gọi 3 đứa con lại:
- Tabi, Betsy và Holden lại đây mẹ hỏi ý kiến.
Ba đứa trẻ chạy ùa lại bên mẹ, chúng cảm thấy mình quan trọng khi mẹ nghiêm chỉnh nói:
- Chúng ta sẽ có 2 “ca” để mua sắm cho ngày Black Friday này, “ca” một ngay tối này và “ca” hai sáng sớm mai. Vậy các con muốn đi với mẹ “ca” nào?
Ba đứa cùng nhao nhao vui thích:
- Con muốn đi ngay bây giờ…
- Đi luôn hai “ca” đi mẹ ơi, tối nay và sáng mai.
- Con sẽ được chọn lựa nhiều thứ... vui quá!
- Còn con không thích ngủ, chỉ thích đi chơi. Thằng út Holden kết luận bằng ước muốn của nó.
Anh Bông xen vào: - Mẹ con em rủ nhau đi mua sắm mà như đi làm việc, ca một, ca hai… nghe cảm kích quá…
Chị Bông ra quyết định: - Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, nào các con thay quần áo... và sẽ đi “ca hai” nếu các con còn tỉnh táo.
Lũ trẻ reo to:
- Nhất định con sẽ không buồn ngủ.
- Nhất định con sẽ thức suốt đêm nay.
- Con sẽ mặc quần áo đẹp nhất và đi đôi giày đẹp nhất…
Chúng ríu rít chạy ra closet, con Tabi 10 tuổi và Betsy 8 tuổi thì tự lo cho mình được. Anh Bông chỉ cần giúp thằng Holden 5 tuổi mà thôi, thằng bé thuộc loại kén chọn cầu kỳ hơn cả hai bà chị, phải đúng cái áo, đôi giày nó thích thì mới chịu mặc. Nó thích mặc quần cài nút chứ không chịu mặc quần lưng thun và bắt chước bố thọc hai tay vào túi quần ung dung bước rất là “đàn ông” và lịch lãm...
Mười lăm phút sau là cả nhà đã sẵn sàng ra xe, cần nhanh chóng đến tiệm xếp hàng sớm chút nào hay chút ấy. Anh Bông đến tiệm Toy R Us trước, như lịch trình mà chị Bông đã đưa ra.
Đến tiệm lúc 7 giờ rưỡi thì coi như muộn màng, người ta đã xếp hàng dài dằng dặc trước cửa, xếp hàng bằng cắm lều, bằng ngồi đủ kiểu chắc vì đã mỏi gối chồn chân.
Chị Bông vội dắt con đứng vào hàng, có chỗ còn hơn không, chị vẫn tin sẽ tìm mua được những món đồ chơi vừa ý cho 3 con mình và một số để làm quà tặng cho trẻ con nhà khác khi ngày lễ Giáng Sinh đang đến, vì mỗi người mỗi ý, những món người ta chê biết đâu lại là món mình đang cần.
Ba đứa con được đứng trong hàng thì vui lắm, chúng tưởng là chỉ trong chốc lát sẽ được tung tăng bước vào tiệm nhưng chờ 30 phút nữa mới đến giờ tiệm mở cửa, trong gió lạnh cuối tháng 11 mới thấy sự đợi chờ thật vô giá, hết Tabi đến Betsy đến Holden phàn nàn là mỏi chân, là lạnh qúa dù đứa nào cũng có áo khoác hẳn hoi.
Ba chị em chán ngán không đứng xếp hàng với bố mẹ nữa, chúng chạy ra khỏi hàng và chạy đuổi nhau vui đùa dưới ánh đèn sáng sủa và đám đông ồn ào chung quanh, nhờ thế anh chị Bông đỡ sốt ruột, đỡ áy náy thương con… Đúng 8 giờ cửa tiệm Toy R Us mở toang ra, cả dòng người ùn ùn túa vào như đàn ong vừa vỡ tổ, anh Bông đã chạy ra tóm 3 đứa con đứng vào cạnh chị Bông để cả nhà cùng chen vào tiệm vì sợ thất lạc mỗi người một nơi. Ba đứa trẻ sung sướng, chúng hoa mắt trước những kệ hàng chất đầy hàng hóa đủ màu sắc, đồ chơi cho con trai, cho con gái theo từng lứa tuổi, đủ loại, đủ nhãn hiệu sản xuất không thể nào nhớ hết nổi.
Chúng thấy món đồ chơi nào cũng hay, cũng đẹp, chúng tưởng như được lạc vào chốn thiên thai mà những món đồ chơi là qùa tặng từ trên trời rơi xuống đang chào mời chúng. Ba đứa thi nhau lựa chọn và món nào cũng thích, cũng vội quẳng ngay lên xe sợ người khác lấy mất.
Chị Bông phải luôn miệng nhắc nhở ba đứa con:
- Các con ơi, hàng hóa mua phải trả tiền chứ người ta không cho free đâu nhé.
- Mẹ nói hôm nay tiệm bán giá rất rẻ mà… Tabi nói.
- Dù rất rẻ, chúng ta chỉ mua những món nào đáng mua thôi con.
Anh Bông thì lẳng lặng đẩy xe mặc cho vợ con mua sắm, nhưng mỗi khi các con anh quẳng đồ lên xe một cách vô tội vạ, thì lúc chúng mải mê ngắm nhìn hay lựa chọn món hàng khác anh đã kín đáo trả lại món trên xe vào quầy mà chúng không hề hay biết, và chúng chẳng tài nào nhớ nổi mình đã chọn món gì, đã mất món gì. Thế nên cả cha mẹ và con cái đều thỏa thuê hài lòng.
Tàn cuộc mua sắm ở Toys R Us anh Bông lại tức tốc chở vợ con đến Target, nhanh chóng, đúng hẹn như ca sĩ chạy show. Khi đến Wal Mart thì lũ trẻ đã ngủ gục trong xe, anh chị Bông phải đánh thức chúng dậy…
Mua sắm xong ở Wal Mart thì đã qua 12 giờ đêm, ra khỏi tiệm gió càng nhiều càng lạnh. Thằng Holden ngủ gục trên vai bố, còn Tabi và Betsy thì sự hào hứng ban đầu đã biến mất, hai đứa ủ ê như hai con gà mắc mưa bước lê thê ra xe…
Khi cả nhà đã lên xe, anh Bông hỏi:
- Bây giờ em và các con còn muốn đi mua sắm tiệm nào nữa không? Anh sẵn sàng chở đi tiếp.
Chị Bông chưa kịp trả lời thì Tabi trả lời trong cái ngáp:
- Không, bố ơi, con mệt rồi, con muốn về nhà đi ngủ.
Betsy rầu rỉ:
- Không, bố ơi, con lạnh quá, con muốn về nhà chùm chăn…
Còn thằng Holden vẫn đang ngủ say nên khỏi cần nghe nó phát biểu cũng hiểu rồi. Chị Bông suy nghĩ một lúc và tổng kết:
- Em cũng sắm được một mớ quà và đồ dùng, tính nhẩm sơ sơ cũng tiết kiệm được gần trăm đồng chứ ít gì, coi như không uổng phí công cả nhà mình đi mua sắm tối nay, vừa vui vừa có ích, coi như chúng ta “thành công” rồi. Chúng ta về nhà thôi.
- Thế em có muốn mua sắm “ca” hai không thì sáng mai chúng ta lại thức dậy sớm, kiếm thêm một mớ lời nữa?
Chị Bông tiếc rẻ:
- Em muốn lắm nhưng không biết sáng mai còn sức mà dậy sớm không? chuyện đó tính sau... Nhưng… hình như anh nói móc em đấy hả?
Chồng không trả lời, thế là chị khăng khăng:
- Nhất định sáng mai em sẽ đi mua sắm nữa đấy.
Cả nhà chị Bông về đến nhà thì mệt nhoài ai cũng muốn lên giường ngủ ngay. Ngày mai lũ trẻ còn nghỉ học sẽ tha hồ ngủ và thức dậy bất cứ lúc nào.
Nhưng chị Bông mới ngủ được một lúc thì thằng Holden thức giấc và cất tiếng khóc, tiếng khóc mệt mỏi lạ thường, chị Bông hốt hoảng khi sờ thấy người thằng bé nóng hừng hực lên, chị vội gọi chồng dậy để lấy thuốc giảm nóng cho Holden uống, trong khi chị ra tủ lạnh lấy đá để ướp vào khăn đắp lên trán Holden cho giảm nhiệt. Chị lo âu dăn chồng:
- Anh lấy cho đúng thuốc nhé, đừng mê ngủ mắt nhắm mắt mở mà lộn thuốc đấy.
Anh Bông hỏi mà giọng còn ngái ngủ:
- Nó bị làm sao thế?:
- Thằng bé bị cảm lạnh rồi.
Anh Bông tỉnh ngủ ngay:
- Nó nóng sốt là… tại em, đêm hôm gió lạnh đứng ngoài trời cả giờ đồng hồ, rồi mang con đi hết chợ này đến chợ kia, chỉ vì em ham mua đồ rẻ mà bắt các con phải phong trần suốt đêm.
- Nhưng lúc chúng ta ra về Holden vẫn bình thường và ngủ trên vai anh mà?
- Thì lúc ấy nó mới bị thấm lạnh và mệt, bằng cớ là nó ngủ lì bì… bây giờ cơn cảm sốt mới hiện ra, hành hạ thằng bé…
Cho thằng Holden uống thuốc xong, chị Bông đặt Holden nằm xuống và lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người con cho thoáng, chị vẫn còn lo lắng:
- Nếu sáng mai nó không bớt thì phải đi bác sĩ thôi.
Anh Bông cằn nhằn:
- Hôm nay em mua đồ tiết kiệm được gần một trăm đồng, mai đi bác sĩ và mua thuốc chắc sẽ hết lời mà còn… lỗ vốn nữa đấy.
Chị Bông than thở:
- Sao anh cứ kết tội em làm thằng bé Holden bị cảm! em có muốn thế đâu, em chỉ muốn các con vui…
Thấy vợ buồn và xót xa vì thương con, anh Bông cảm động vội nói:
- Ừ thì không phải tại em. Tại… Black Friday vậy, có chữ “black” là đen tối, là xui xẻo mà. Thôi, ngủ đi em, sáng mai dậy rồi tính tiếp…
Chị Bông nhỏ nhẹ:
- Đêm nay em sẽ ngủ với ước mơ…
Anh Bông lo ngại ngắt lời:
- Đừng có nói là em ước mơ sáng mai dậy sớm đi mua sắm đợt hai như em đã vênh mặt khoe anh đêm qua nữa nhé?
Chị Bông nhẹ vuốt ve lên khuôn mặt thằng Holden đang say ngủ, thì thầm tiếp:
- Em lòng dạ nào nữa chứ khi con em đang ốm, em chỉ ước mơ ngày mai chúng ta thức giấc thấy thằng Holden khỏe lại, cơn nóng sốt biến mất, nó lại chơi đùa với Tabi và Betsy, để em rảnh tay mang món gà tây còn thừa ra chế biến cho chồng con một bữa tiệc Tạ Ơn tiếp nối cho rộng tủ lạnh. Anh đồng ý không?
Anh Bông cảm động ôm vợ:
- Thế thì anh Tạ Ơn em lắm lắm. Nếu chốc nữa anh có ngủ mơ thì trong giấc mơ anh cũng Tạ Ơn em thêm một lần nữa đó.

Nguyễn Thị Thanh Dương
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 21/Nov/2019 lúc 9:40am

Tạ ơn người


Image%20result%20for%20Tạ%20ơn%20người"



 - Ở đây vùng Tây Bắc Hoa Kỳ, hằng năm cứ mỗi độ bất chợt nhìn mấy cây phong chỉ còn lác đác những chiếc lá vàng cuối cùng, tôi lại liên tưởng đến những chú gà tây trần truồng nằm đè lên nhau nơi quầy thịt trong siêu thị.

Mới ngày nào tay xách tay ôm, ngố ngáo vợ yếu con thơ chạy nạn, sa được vào lòng bao dung của những người không phải là đồng bào, của đất nước chẳng phải là tổ quốc mình, nay dã mười lăm mùa lá vàng rơi, mười lăm Mùa Lễ Tạ Ơn.

"Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình". Xin trộm phép cụ Nguyễn Du sửa lại chút lời cô em gái nàng Kiều thuở trước, mười lăm năm ấy biết bao ân tình, gia đình tôi nhận được.

Như trận mưa rào, làm sao tôi đếm đủ từng hạt mưa rơi xuống khắp thân châu trong cơn nóng khát lã người. Từ gia đình ông bà bảo trợ:;những người đến trước; những viên chức sở Xã Hội; Y Tế; nhà thờ; thầy cô giáo dạy ESL và những lớp học khác sau này; những cô cậu sinh viên Mỹ đồng môn; những người trên đường phố , trên xe bus, trong cửa chợ, nơi công sở, bệnh viện , hãng xưởng.v.v..

Một trong những hạt mưa ân tình đậm mãi vào hồn tôi là hình ảnh cô giáo tóc vàng tươi cười và vẻ rất thân ái đứng sẵn nơi cửa trường chờ đón cha con tôi buổi sáng đầu tiên cháu nhập học mẫu giáo trường Tiểu Học Hawthorne, thành phố Everett. Cậu bé không chịu theo cô vào lớp ,và cứ níu lấy quần ba. Sau nhiều lần bị cậu học trò "lạ mặt" hất tay ra, cô giáo ôm siết lấy con tôi và ra dấu bảo tôi về đị. Tôi vội vã, không dám quay đầu lại; vưà nghe tiếng gào thét của con, vừa tội nghiệp cô giáo đang chịu trận với hàm răng sâu của nó từ quê nhà mang sang chưa kịp đi nha sĩ. Chẳng hiểu cô đã "hóa phép tiên nữ" thế nào với đứa học trò màu tóc da lạ hoắc, ngôn ngữ bất đồng, lại chẳng được thơm tho mấy, so với bầy trẻ mũi lõ mắt xanh trông "đẹp như thiên thần"kia để sáng hôm sau cậu qúy tử đã vội vàng buông tôi ra và mau mắn bíu tay cô vào lớp. Nhờ vòng tay "cô như mẹ hiền" ấy , con tôi đã bước tiếp được êm ả con đường học vấn cho đến hôm nay đang là cậu sinh viên năm thứ hai của University of Washington. Một ngày nào khi con tôi đã "thành tài", cha con tôi sẽ tìm gặp lại cô giáo đầu đời của cháu, dù ngày đó không đúng vào dịp Lễ Tạ Ơn. .

Dịp Lễ Tạ Ơn, từ ngày được náu thân trên nước Mỹ, năm nào tôi cũng hướng lòng mình một cách riêng về người và xứ sở đã từ ái bảo bọc gia đình tôi trong cơn họan nạn. Không có nơi dung thân này, gia đình tôi chẳng còn đường nào khác hơn là phải tiếp tục chịu trận cuộc đời lưu đày trên chính quê hương mình; với hoàn cảnh bản thân, chắc chắn, các con tôi rồi sẽ "không lớn thành người".

Tôi cũng đã không thành người được, nếu như cách đây hơn nửa thế kỷ người và đất Miền Nam đã không mở rộng vòng tay cưu mang một triệu dân từ Miền Bắc Nước Việt trong đó có gia đình tôị. "Thành người" với một tiêu chuẩn khiêm tốn nhất, là còn phân biệt được đạo lý tổ tiên, Trời Đất, với thứ lộng ngôn hóa ma ám quỷ ... "yêu biết mấy khi con học nói tiếng đầu lòng con gọi xít ta lin; thương cha thương mẹ thương chồng, thương mình thương một thương ông thương mười; thằng trời đứng xuống một bên để cho nông hội đứng lên làm trời; ta đánh mỹ ngụy là đánh cho liên xô...";

"Thành người" là không thành loại người lôi me cha, kẻ vô tội, người thi ân cho mình xưa nay ra qùy trước sân đình làng, phùng mang trợn mắt chỉa chỏ đấm đá đay nghiến hỏi mày có biết tao là ai, là thứ văn hóa "mới" hơn cả "văn hóa" phường đâm cha chém chú...

*

Quê tôi nép mình bên dòng sông La, thưà hưởng chút hơi hướng gần xa của những bậc tiên sinh Cao Thắng, Phan Đình Phùng, Nguyễn Trường Tộ, Nguyễn Công Trứ, Nguyễn Du ... Làng Yên Phú, không biết đã từng có một thời vàng son nào như ý nghĩa cái tên làng, nhưng thế hệ anh em tôi từ lúc chào đời đến ngày sang được bên kia bờ vĩ tuyến 17, có được mấy ngày bình yên và những chén cơm trắng. Bom đạn Mỹ và gươm súng Nhật. Trận đói Ất Dậu. Thực dân Pháp trở lại Đông Dương.Tiêu Thổ Kháng Chiến. Cải Cách Ruộng Đất. Đấu tố, và lũ lụt hàng năm. Làng tôi có bãi cát ven sông, nơi vẫy vùng tuyệt vời cho bọn trẻ, nhưng mấy khi được thả cao cánh diều. Ban ngày họa hoằn mới vắng bóng khu trục cơ và máy bay Bà Già quân Pháp. Mọi sinh hoạt phải trong đêm.


Mẹ tôi, những đêm không trăng, với gồng gánh trên vai, phải mò mẫm từng bước chân xuống bến đò cách nhà khoảng chừng cây số, đi nhóm chợ bên kia sông, và trở về trước lúc trời sáng. Có những lần chợ về, bà hớt hãi chạy vào nhà, khi thì nói vưà bị một bầy lợn con bỗng dưng hiện ra rượt theo bà rồi biến mất; khi thì bảo thấy một đám người mặc đồ trắng xoá chân đi không vướng đất lởn vởn trước mặt. Những chuyện đại loại "ma nhát" đều xảy ra khi đi ngang qua khu vườn hoang ông Bát Ẩm. Khu vườn này chỉ cách nhà tôi vườn người bác ruột kế bên.Theo kể lại, nơi đây trước kia là bãi chiến trường giữa Trang Hét và lính Tây. Trang Hét là tên hai ông Trang và ông Hét được linh mục Đậu Quang Lĩnh vốn người làng Yên Phú, lúc đó đang đứng đầu một tổ chức kháng chiến chống thực dân Pháp từ miền nam phái về quê ngài để vận động những nhà giàu đóng góp tiền của nhằm việc mua vũ khí. Chẳng may, khi vừa đến ở trong nhà ông Bát Ẩm thì bị lộ tông tích và quân Pháp đến bao vây kêu gọi ra đầu thú. Hai ông Trang Hét đáp trả bằng những tràng đạn. Cuộc giao tranh rất dữ dội khiến quân Pháp chết và bị thương rất nhiêù (Cha tôi nói nghe rất nhiều tiếng la hét rên rỉ của thương binh Pháp lúc họ được đưa xuống tàu thuyền đang cặp bến trước nhà tôị), mà vẫn không diệt được Trang Hét; Pháp đổi chiến thuật ,cho người bò vào đốt nhà. Khi tiếng súng yên, người ta thấy xác hai người cháy đen trong tư thế chỉa súng vào đầu nhaụ.

Cha tôi xuôi ngược trên nước sông La với chiếc thuyền gỗ chở thuê những hàng hoá như khoai sắn, cam, bưởị. lúa. ngô tùy theo mùa. Cũng đầy nguy hiểm.Có lần anh em tôi được đi theo thuyền và tưởng đã chết trôi mất xác khi bị tàu bay Pháp bắn xuống thuyền ( may mắn bỏ thuyền bơi lên bờ kịp và chui trốn giữa những hàng... khoai lang). Có lẽ do một phần anh em tôi còn quá nhỏ, phần bởi bận việc mưu sinh, hay vì lý do nào khác, cha tôi không bày tỏ tâm sự với con cái, nhưng đôi lúc qua chén rượu, ông đã để lộ nỗi tiếc nuối về một quá khứ nho phong nào đó ...

Còn anh em chúng tôi, trường làng không có, phải băng qua đồng ruộng hoang vắng, qua nghĩa trang rờn rợn đến trường xã cách xa hàng cây số, dưới lúc mưa phùn gió Bấc, lúc ánh sao đêm, và ngồi học với ghế bàn xập xệ bên ngọn đèn dầu hiu hắt của ai nấy mang theo; sinh hoạt tuổi thơ là "tranh thủ" đào hầm trốn bom dưới gốc cây các quanh vườn ("các", tên một loại cây cao to, có trái lấy hột để làm dầu gì đó mà nay tôi cũng không còn nhớ), là "chuyên ngành" hát múa "Ai yêu bác Hồ bằng các em nhi đồng; Dân Liên Xô trên cánh đồng hoa; Mặt Trời Đông..; Kết Đoàn ...". Có lần trong giờ khoa học, vào lúc tờ mờ sáng, thầy giáo bảo cả lớp ra ngoài sân kiếm mỗi đứa hai cây que làm thành đôi đũa, rồi theo thầy đi ra đồng bắt vi trùng vưà do tàu bay Pháp thả xuống lúa đêm qua; với kết quả "đạt chỉ tiêu" là tiếng nhao nhao "con nỏ chộ chi mô cả" (con không thấy gì cả) của bầy học trò. .

Tàu bay Pháp ngày càng bắn phá nhiều hơn xuống những làng trên, xóm dưới và phía bên kia sông. Thỉnh thoảng lại có xác người chết trương sình trôi lềnh bềnh ngang qua, hay tấp vào bãi cát trước nhà tôi. Chị Thái con dì Đức trên chuyến đò về chợ ngang qua sông bị bắn chết, còn may thuyền không chìm để người nhà còn đem xác chị ấy về trên cái võng ngập máu. Chú Nam con ông bà Thông Bình thì mất xác trên đường dân công tận chiến trường Điện Biên Phủ.

Người ta đang bàn tinh chuyện dân làng phải tản cư thì tự nhiên vắng hẳn tiếng tàu bay. Tin chiến thắng Điện Biên được loan truyền. Chiến tranh chấm dứt, chúng tôi đươc đi học ban ngày, được tự do thả diều, và tha hồ vật nhau ngoài bãi cát có cây đa và cây ngô đồng .

Niềm vui đất nước hết chiến tranh đến chưa được bao lâu thì thấp thoáng không khí bất an. Bộ độ kéo về làng và chia từng nhóm dăm ba người đến ở trong hầu hết nhà dân. Ngoài đường xuất hiện những băng vải ghi "Thi Đua Phát Động Phong Trào Cải Cách Ruộng Đất". Đám nhi đồng chúng tôi liên tục tập nhảy "Kết Đoàn" và"Dân Liên Xô" để trình diễn trên sân khấu dựng ngòai trời mà từ trước đến giờ chưa hề có.

Làng Yên Phú nay đang đang diễn ra những điều mới lạ khác. Bà Cu Ước trong đám nghèo nhất làng khoe với mẹ tôi, rằng bà ta cùng một số người nữa đang được mời lên xã học tập đấu tố, và bà ta sẽ được chia phần "qủa thực" (tài sản tịch thu của địa chủ). Mẹ tôi dặn anh em tôi khi ăn cơm không được nhắc đến tiếng "cá , thịt, bò, gà, lợn" mà phải gọi bằng tên rau này dưa kia ; trong bữa ăn, mặc dầu đã kiểm soát kỹ các cữa ngõ đã được đóng kín, thỉnh thoảng ông tôi buông chén đũa đi mở hé cửa quan sát bên ngoài. Những cuộc thăm viếng chuyện trò giữa người lớn với nhau nay không còn thoải mái vui cười như trước, mà trong vội vả xầm xì âu lo ...

Tin những người quen và không quen đã bị bắt bị đấu tố dồn dập từ những làng khác. Tin Dì Bang trong Hà Tĩnh vừa chết trong tù sau trận đấu tố càng khiến mẹ tôi nhất quyết không nghe theo tiếng loa ra rả kêu đi xem đấu tố. Đã 50 năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hãi hùng của mẹ tôi khi bị du kích đến nhà dọa nạt bắt mẹ và tôi lúc đó đang co ro bên bếp lửa, đi xem đấu tố ông Phó Tư, ông Lý Thưởng.. (Sau khi đấu tố ông Lý Thưởng khá lâu, hỏi hoài phần "quả thực" mà không được chia, bà Cu Ước đến phàn nàn với mẹ tôi, và tỏ ra hối hận đã nghe theo lời cán bộ tố cáo ông Lý Thưởng những chuyện không hề có).

Lệnh ban ra nghiêm cấm chúng tôi không được chơi với con nhà địa chủ nữa. Anh em thằng Long con ông bà Tổng Thái trắng trẻo béo tốt hôm nào nay áo quần lếch thếch mặt mày xanh xao lem luốc, treo trước ngực thùng kẹo gừng đi cùng làng chẳng mấy ai dám bất chấp lệnh cấm mua giúp anh em nó vài cục... Bọn tôi mỗi lần thấy anh em thằng Long cũng không dám lại gần vì sợ bị báo cáo lẫn nhau.

Viết để tạ ơn ai, mà tôi cứ dông dài về tôi, về làng tôi ở tít mãi xa xăm "chốn vạc bay" nào đó. Thực ra, có lần mò trở về như thế tôi mới nhận rõ hơn được công ơn người đã đưa anh em tôi thoát khỏi phần đất tổ tiên xưa, nay bạc phước lọt vào tay bầy qủy dữ đang ra công biến thành địa ngục, và sau này là công ơn trời bể người và đất Miền Nam đã cưu mang dạy dỗ chúng tôi thành người .

Xin tạ ơn chuyến đò bà Phương đêm khuya đã lén lút chở gia đình tôi trong nỗi ngậm ngùi ly hương trốn khỏi làng Yên Phú tang thương để tìm đường xuôi Nam.

Tạ ơn con Vện nhà bác tôi bên cạnh đêm đêm nằm ngoài thềm, hôm ấy nó đã không sủa đánh thức mấy người bộ đội ở trong nhà bác khi sáu người lớn bé chúng tôi tay xách tay mang, lục đục ra khỏi nhà dưới bóng trăng chập chờn bởi gió đong đưa cành lá.

Tạ ơn dòng nước sông La đã đưa êm ả thuyền đi.

Tạ ơn đêm Quảng Bình, người đã chia bớt phần khoai lang và cho mượn nong nia làm giường chiếu qua đêm.

Tạ ơn chiếc cầu Vĩ Tuyến đã đưa ta sang được bến bờ Tự Do.

Nói sao cho đủ lời tạ ơn người, tạ ơn đời .

Thôi thì, nhân Mùa Lễ Tạ Ơn, xin mượn lời

"Thank You America, Thank You The World",

Và nhất là,

Tạ Ơn Người Miền Nam, Đất Trời Miền Nam Nước Việt đã cưu mang và giáo dục anh em tôi thành người đúng nghĩa và hưởng đầy đủ quyền của một con người .


Chương Khuê

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 22/Nov/2019 lúc 1:18pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 25/Nov/2019 lúc 10:53am


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 25/Nov/2019 lúc 10:55am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 26/Nov/2019 lúc 9:47am

Image%20result%20for%20beautiful%20fall%20river"


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 26/Nov/2019 lúc 9:52am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23867
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Nov/2019 lúc 12:56pm

Vẫn Cám Ơn Cuộc Đời

Image%20result%20for%20anh%20dong%20hoa%20hong%20dep%20nhat"


May qúa hôm nay tiệm hơi vắng khách, thì có bữa nọ bữa kia, chứ ngày nào cũng nhiều việc, khách mang quần áo tới sửa và chị làm luôn tay thì giờ đâu mà ngồi nghĩ ngợi, rầu rầu như thế này?
Chị vừa luôn cái gấu quần vừa miên man nhớ tới câu chuyện sáng sớm nay, lúc chị đang chuẩn bị làm đồ ăn sáng cho con ăn đi học thì phôn reo, chị biết ngay, giờ này chỉ có mẹ chị bên Việt Nam gọi sang thôi. Thằng Nhẫn chắc cũng nghĩ như chị, nó chạy ra bốc phôn thì đúng là bà ngoại nó gọi, nó mở speaker cho mẹ cùng nghe:
- Chào bà ngoại, bà ngoại có khỏe không?
- Bà khỏe lắm, thế cháu có gì vui kể cho bà nghe đi?
Thằng bé 8 tuổi mà triết lý như một ông cụ :
- Đời có gì vui đâu ! Có hai mẹ con buồn lắm bà ơi!
Chỉ có thế mà bà ngoại đã mau nước mắt, khóc nghèn nghẹn trong phôn, chị bảo con ra ăn sáng và cầm phôn nói chuyện với mẹ, mẹ chị lại nài nỉ như đã từng nài nỉ:
- Con tính lẹ đi, hai mẹ con về Việt Nam sống, gần mẹ, gần anh chị em ấm áp tình thương của gia đình, mẹ sẽ cho con cái cửa tiệm tạp hóa này dư sức nuôi sống hai mẹ con cả đời, cần gì ở Mỹ mà cô đơn lạnh lẽo vậy con?
Chị vẫn khẳng định:
- Con đã dứt khóat nói với mẹ rồi, con sẽ sống ở Mỹ và nuôi thằng Nhẫn cho tới khi nó khôn lớn nên người cho người ta biết.
Mẹ chị lại sụt sùi khóc và nói chuyện thêm một lúc nữa, cho đến giờ chị đi làm bà mới đành dứt phôn.
Chị thương con và thương mẹ mình qúa, tự trách chỉ vì mình không dấu kín được sự khổ đau trong lòng mà làm khổ lây tới những người thân yêu nhất. Cái câu chị thường thốt ra than van mỗi khi nói chuyện với mẹ hay bất cứ ai “Đời có gì vui đâu” đã thành một điệp khúc quen thuộc làm thằng Nhẫn học thuộc lòng từ lúc nào, và nó bắt chước mẹ cũng nói y như thế mỗi khi có ai hỏi chuyện.
Chị đang sống yên lành với gia đình ở Việt Nam thì Phê từ Mỹ về, hai người chưa hề có một kỷ niệm thân thương dù thuở nhỏ học cùng trường, ở cùng xóm. Anh phiêu du qua Mỹ lâu lắm và trở về tìm cách tiếp cận chị để nói đã từng thương trộm nhớ thầm chị, muốn cưới chị mang sang Mỹ, làm chị bất ngờ và sung sướng cảm động qúa.
Nhan sắc chị trung bình, là cô giáo, ngoan hiền, con nhà khá gỉa mà duyên số lận đận vẫn độc thân chiếc bóng ở lứa tuổi ngoài ba mươi.
Nay có Việt Kiều Mỹ về cưới, anh Phê đẹp trai, ăn nói có duyên nên ai cũng khen chị có phước, có phần. Chị thầm cám ơn trời Phật độ trì cho chị nên duyên, cám ơn cuộc đời đã run rủi cho anh Phê còn nhớ đến chị, về hỏi cưới chị.
Sang Mỹ, chị chưa vui hưởng hạnh phúc là bao, khi vừa chớm đậu thai là lúc anh Phê trở mặt, nói ra một sự thật phũ phàng. Anh đã có người yêu là một cô gái xinh đẹp, cô gái bỏ anh, nên anh hận đời về Việtnam cưới vợ…để trả thù. Nay cô người yêu lại quay về, nên anh Phê sẽ chia tay chị để đoàn tụ với người yêu dấu. Anh sợ trách nhiệm nên nằng nặc bắt chị đi phá thai để sự chia tay rảnh rang không còn gì liên quan, dính líu nữa.
Chị đau đớn kinh hãi, anh đã coi chị như một món hàng, một trò đùa, khi thích thì mua về, chán thì đổi ý. Bỗng dưng đang lúc bụng mang dạ chửa, mới chân ướt chân ráo đến Mỹ thì bị bỏ rơi, chị hết lời khuyên ngăn anh Phê, năn nỉ anh Phê hãy vì thương đứa con trong bụng mà ở lại với chị, chị vẫn muốn sống suốt đời bên anh. Nhưng người đàn ông vẫn lạnh lùng, anh ta có yêu thương gì chị đâu mà cảm động.
Thế là chị ở lại căn apartment một mình và nhất quyết giữ bào thai trong bụng, vì chị không nỡ đang tâm phá hủy một mầm sống. Ban đầu anh em bên chồng thấy việc làm bất nhân của Phê ai cũng xót xa, xúm vào giúp đỡ chị, sau khi li dị, chị sinh con, họ giúp chị xin hưởng tiền trợ cấp nuôi con nhỏ…chứ chị không bao giờ thèm thưa kiện để mong sự trợ cấp của người chồng, người cha vô lương tâm ấy.
Chị hận cuộc đời, hận Phê lắm, đặt tên cho thằng con trai của mình là Nhẫn, có hai ý nghĩa, một là chửi thằng chồng ăn ở nhẫn tâm, hai là khuyên mình nên nhẫn nhịn chịu đựng mọi gian khổ trong cuộc đời.
Tình thương của anh em bên chồng chỉ có hạn, họ cũng thưa thớt thăm nom khi chị đã dần dần tự lập được, còn Phê biệt tăm biệt tích không một lần hỏi thăm chị hay đứa con, dù chỉ là qua phôn, nghe nói anh ta đã cưới được cô người yêu và họ đang sống bên nhau.
Tất cả hình đám cưới của hai người chị mang ra cắt lìa hình ảnh của Phê và vứt vào thùng rác, chỉ giữ lại hình chị vì không nỡ cắt xé hình ảnh của chính mình. Chị cấm con không được hỏi về cha khi nó có chút khôn lớn, tò mò hay thắc mắc. Có lần thằng Nhẫn nhìn thấy tấm hình Phê còn sót lại mà chị quên chưa cắt đi, nó hỏi:
- Mẹ ơi, có phải cha con đây không?
Chị gắt với con:
- Mẹ đã dặn con là không được gọi tiếng “cha” rồi mà.
Thằng bé thông minh, vội…sửa lại:
- Mẹ ơi, “chú” này bây giờ ở đâu ?
- Mẹ không biết. Coi như ông ta chết rồi, con đừng bao giờ hỏi mẹ điều này nữa nghe?
Từ đó trở đi thằng Nhẫn đã hiểu mẹ nó oán hận cha nó, nên không bao giờ hỏi tới nữa, mà nó cũng chẳng quan tâm làm gì đến một người cha chưa bao giờ tìm gặp nó hay trò chuyện với nó dù chỉ một câu.
Tám năm trôi qua kể từ khi thằng Nhẫn chào đời, chị đi làm vất vả ở hãng xưởng, sau này mới xin được việc làm trong một tiệm sửa quần áo của người Việtnam, thời gian du di hơn để chị có thể lo cho con, và đồng lương khá hơn, nhưng bù lại chị phải làm việc nhiều hơn, ở lại tiệm trễ hơn. Ở đời chẳng có quyền lợi nào cho không ai cả.
Mãi sau này, khi không thể dấu mẹ, dấu gia đình của mình mãi được, chị mới kể hết sự thật, làm mẹ chị mủi lòng, thương con thương cháu, bà đòi sang Mỹ thăm hai mẹ con.
Đó là những ngày mùa Xuân tươi đẹp, mẹ chị đến Mỹ thấy phố phường lộng lẫy, chợ búa của Mỹ hay của người Việtnam đều sầm uất, đông vui, thấy hoa lá nở, thấy cỏ xanh non ngoài đường, ngoài sân nhà…Nhưng người mẹ gìa dày dạn kinh nghiệm đời vẫn nhận thấy sự u uẩn, cô đơn của mẹ con chị, nơi căn apartment bé nhỏ nghèo nàn.
Sống ở Mỹ nhà nào biết nhà nấy, chị có một hai người bạn thân nhưng thỉnh thoảng mới đến nhà nhau. Có bà ngoại căn phòng ấm cúng hơn, vui hơn. Thằng Nhẫn được bà ngoại cưng chiều nó sinh động hẳn lên, không lặng lẽ bên mẹ như thường ngày nữa.
Những ngày vui qua mau, ngày bà ngoại lên đường về lại quê hương, tại phi trường thằng Nhẫn ôm cứng bà, nó đòi theo bà về dù chẳng biết Việtnam là nơi đâu, chị phải gỡ con ra cho bà ngoại tất tưởi quay đi, cả ba người hôm ấy đều khóc nghẹn ngào.
Chị thấy mắt mình cay cay, ướt mi, chỉ nhớ lại chuyện cũ thôi mà cũng mau nước mắt qúa. Chị đã luôn xong hai gấu quần rồi, những lúc rảnh thế này bà bạn gìa nhiều chuyện Jessie không đến mà tán dóc, hôm chị bận làm, bà đến nói hết chuyện nọ đến chuyện kia, làm chị mải nghe mấy lần đâm cả kim vào tay.
Tiệm sửa quần áo nằm trong một town nhỏ, có nhiều ông bà gìa tuổi đã về hưu, các ông bà hay lẩn thẩn đi shopping tiệm quần áo cũ, rồi tha về nay cái áo sứt chỉ, mai cái quần dài ống v..v..thế là bèn mang đến tiệm sửa, tốn 10- 15 đồng là thường, trong khi món hàng họ mua chỉ vài ba đồng bạc. Khi đến ngày hẹn lấy đồ, họ mặc thử với vẻ hào hứng thích thú lắm, hôm nào chị quên không đúng hẹn là có bà còn hờn giận, làm như đó là cái áo duy nhất để bà mặc, không có nó thì không xong. Đến tuổi gìa, người ta bỗng trở nên trẻ con vớ vẩn thế đấy.
Bà Jessie là một trong những “đứa trẻ con lớn tuổi” ấy, luôn kiếm cớ mang cái áo hay cái quần cũ đến sửa để được tán dóc với chị, và tẩn mẩn ngồi giúp chị gấp đống quần áo của khách mang đến, một gìa một trẻ trở thành đôi bạn. Tiếng Anh chị không nhiều, bà Jessie hiểu điều đó, bà nói chuyện với chị bằng những từ thông dụng đơn giản nhất , đủ để hai bên đối đáp và hiểu nhau.
Sao mà linh thiêng thế, chị đang nghĩ tới bà Jessie thì bà đã lò mò đẩy cửa bước vào:
- Chào baby của tôi ( bà vẫn âu yếm gọi chị như thế)
- Chào Jessie, khỏe không?
Bà cười móm mém:
- Tôi vẫn đủ khỏe để ăn một bữa gà Tây của Thanksgiving sắp tới đây.
Chị reo lên và nồng nhiệt:
- Bà nhắc tôi mới nhớ, chiều nay tôi phải ghé chợ mua gà tây cho Thanksgiving chứ, thằng con tôi thích ăn gà tây nướng lắm. Bà Jessie, bà đến nhà tôi trong bữa Thanksgiving này nhé?
Bà gìa có vẻ cảm động, bà gật gù:
- Chỉ có hai mẹ con thấy vắng vẻ qúa, nhất định tôi sẽ đến.
Là một bà gìa Mỹ độc thân cô đơn nên bà Jessie rất thông cảm và thương cho hoàn cảnh mẹ độc thân của chị. Bà mến người phụ nữ Việtnam trẻ mà chịu khó và hiền lành này chỉ sau mấy lần đến sửa quần áo và chuyện trò.
Thêm một người khách bước vào, là một người đàn ông Việtnam trung niên, tiệm sửa quần áo rất ít khách Việtnam nên người khách này bước vào là chị nhớ ra ngay, anh đã đến cách đây vài ngày..
Chị mau mắn:
- Anh lại bị đứt cúc áo nữa hả?
Anh bối rối, ấp úng:
- Không…không…
Lần này anh khệ nệ mang theo một gói gì có vẻ nặng lắm, với vẻ e dè, anh ngập ngừng nhìn chị và nói:
- Tôi xin lỗi đã đột ngột đến đây, không phải để sửa quần áo gì cả, mà là…mà là…
Chị ngạc nhiên nhìn anh, và nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên anh mang cái áo sứt cúc đến nhờ chị đơm lại, công việc qúa đơn giản nên chị không tính tiền mà chỉ làm giúp anh, với suy luận có lẽ vợ anh bận rộn nên anh mới phải mang ra tiệm. Hôm ấy anh đã dịu dàng nhìn chị bằng ánh mắt biết ơn, không phải vì chị không tính tiền, mà vì anh cảm động thì đúng hơn.
- Vâng, anh cứ tự nhiên, tôi có thể giúp gì được cho anh?
- Chị ạ, hôm nọ chị làm cúc áo cho tôi mà không lấy tiền làm tôi ngại qúa, sẵn hôm nay hãng cho mỗi công nhân một con gà tây nhân dịp lễ Thanksgiving, tôi mang đến…tặng gia đình chị.
Chị ngạc nhiên, buộc miệng:
- Sao anh không để ở nhà dùng? Tôi chỉ có hai mẹ con…ăn gì hết con gà tây to như thế này?
Anh càng bối rối hơn:
- Tôi…thì chỉ có…một mình, lại chẳng biết nấu nướng gì.
Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau, giây phút ấy nhanh chóng có một sự cảm thông vô hình và bỗng cả hai cùng bối rối. Bà Jessie không hiểu tiếng Việtnam, nhưng chứng kiến sự kiện, bà cũng đoán gìa đoán non ra câu chuyện, nên góp ý với chị:
- Chị đang cần mua một con gà tây thì tại sao không nhận món quà này nhỉ?
Người khách Việtnam mừng rỡ:
- Bà ấy cũng nói thế, mong chị nhận cho tôi vui.
- Vâng, cám ơn anh, tôi đã mời bà Jessie này đến ăn lễ Tạ Ơn với mẹ con tôi. Nếu như anh không bận thì cũng xin mời anh luôn.
Lần này gương mặt anh càng vui mừng hơn:
- Thật hân hạnh cho tôi. Nhân dịp này tôi phải Tạ Ơn cuộc sống run rủi cho tôi đã bước vào cửa tiệm này và được làm quen với chị và với bà Mỹ dễ thương kia.
Bà Jessie làm quen với người khách mới:
- Tôi tin chắc là chị này sẽ làm món gà tây khéo lắm, vì may vá cũng khéo tay, chị ấy là một người bạn tốt của tôi đấy.
Anh nói với bà Jessie:
- Hôm nay tôi cũng được là bạn của cô ấy và cả bà nữa. Chúng ta sẽ gặp nhau hôm Thanksgiving nhé.
Anh lấy ra một mảnh giấy, một cây bút trong túi, và hỏi địa chỉ nhà chị, ghi ghi chép chép cẩn thận, như chỉ sợ ghi sai thì sẽ không thể nào gặp được chị nữa, rồi anh cũng không quên cho địa chỉ và tên của anh.
Anh chào ra về rồi mà chị vẫn thấy lòng lâng lâng khi nghĩ đến ngày Thanksgiving đang tới…
Kể từ ngày chia tay với người chồng tàn nhẫn ấy, chị hận đời, hầu như chẳng muốn quen ai, dù có một hai đám do bạn bè thân tình giới thiệu nhưng đôi bên đều không hợp nhau nên chẳng đi đến đâu. Vậy mà chẳng hiểu sao lần đầu thấy anh mang cái áo đứt cúc đến tiệm chị đã chạnh lòng, và tỉ mỉ làm cho anh khật kỹ, để lần sau anh khỏi phải mang đến tiệm nữa. Đơn giản chỉ thế thôi, chứ chị nào biết gia cảnh nhà anh.
Chị nôn nao nghĩ đến bữa tiệc Tạ Ơn, sẽ làm những món gì, vì năm nay không chỉ có hai mẹ con chị. Chắc chắn bà Jessie và anh ấy sẽ đến, trong ánh mắt anh ấy, chị đã đọc thấy lời hứa hẹn như thế.
Chị bỗng thấy cuộc đời vẫn còn niềm vui, vẫn còn ý nghĩa. Chị vẫn phải cám ơn cuộc đời này, dù đã mang đến cho chị những đau thương, mất mát, nhưng lại cho chị niềm hi vọng, đợi chờ khác.
- Tôi thấy anh ta có vẻ vui mừng khi được làm bạn với chị đấy. Anh ta có vẻ cô độc làm sao !
Bà Jessie nhận xét như một bà gìa chưa bao giờ lẩm cẩm. Chị trìu mến nhìn bà :
- Thôi nào, Jessie, hãy nói cho tôi biết cần làm những gì cho bữa ăn lễ Tạ Ơn của chúng ta đi.
Bà gìa hăng hái:
- Đúng rồi, tôi sẽ giúp chị được nhiều việc lắm, để tôi lấy tờ giấy ghi ra những thứ chúng ta cần mua và cần làm cho ngày Tạ Ơn thật vui này chứ.

Nguyễn Thị Thanh Dương


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23867
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Dec/2019 lúc 7:09pm

ĐỂ QUÊN MỘT NGƯỜI   <<<<<



Related%20image


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Dec/2019 lúc 7:10pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23867
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 03/Dec/2019 lúc 10:42am

Chị Hai Của Tôi 



Image%20result%20for%20quang%20ganh"

Ba tôi mất sớm, để lại cho mẹ một đàn con côi cút. Được bốn năm, thì đất nước xảy ra cơn chính biến. Những tháng ngày đen tối, mẹ tôi vất vả, xoay sở buôn bán bấp bênh, trong một xã hội không an bình. Anh Tư tôi bàn với mẹ tìm đường vượt biên.

Anh Tư và em út, ra đi vào đầu thập niên 1980. Được cô tôi nhanh chân làm “người di tản buồn” năm 1975, bảo trợ hai anh em từ trại tỵ nạn Thái Lan vào Pennsylvania. Mười năm sau anh Tư bảo lãnh mẹ tôi qua đoàn tụ, được hai năm thì gia đình chị Hai Nhàn định cư diện HO.24,  tại California nắng ấm, mẹ tôi ở với chị từ ngày đó. Rồi lần lượt người trước rước người sau, chúng tôi đến Hoa Kỳ theo diện O.D.P. để được quây quần bên mẹ.
                                                          *
Hiệp Định Genève ngày 20/7/1954 chia đôi đất nước. Ba mẹ tôi vai đeo tay nải, lưng cõng chị Nhàn theo hàng triệu người miền Bắc di cư, xuống tàu há mồm vào Nam. Ba tôi tiếp tục nghề “gõ đầu trẻ” một thời gian, rồi nhập ngũ theo lệnh động viên của chính phủ VNCH. Tôi không nhớ năm nào, chỉ biết ba tôi thuyên chuyển đến nhiều nơi khác nhau. Chị em chúng tôi được sinh ra ở những nơi ba đến làm việc, đứa thì ở Biên Hòa, đứa Bình Dương. Có đứa ở Kontum, thuở thiếu thời mộc mạc như cánh lan rừng. Đứa thì ở Pleiku, thành phố đầy lính, người dân luôn sống trong không khí của tiền đồn, của lửa đạn và chiến tranh. Tại phố núi này ba tôi bị thương, chuyển từ nhà thương Quân Đoàn II về Bệnh Viện Cộng Hòa, mẹ tôi đi theo để nuôi ba. Được hai tháng, thì Tết Mậu Thân 1968, thừa lúc mọi người nghỉ Tết không đề phòng, Cộng Sản đã bất ngờ tấn công những nơi xung yếu và quan trọng của quân lực VNCH. Nhà tôi nằm ngay tầm giao tranh, cháy thành tro. May mà chị Hai Nhàn dắt chúng tôi chạy thoát. Ba được giải ngũ. Mẹ trở lại Pleiku, đem chúng tôi vào Sai gòn và dừng chân tại đây luôn.

Ba mẹ tôi có mười người con, chết một còn chín, sáu gái ba trai. Sau mẹ, chị Nhàn là người tôi yêu quý nhất. Mẹ tôi kể, Ba chọn tên Nhàn cho chị, để vần với tên An của mẹ. Chị Nhàn là cả, nhưng theo người miền Nam, chúng tôi gọi là chị Hai. Tôi là con thứ năm, có nước da ngăm ngăm, nên được gọi là Năm Đen.
   
Chị Hai hơn tôi tám tuổi, ngày ấy càng lớn trông chị càng xinh đẹp, với đôi mắt đen và mái tóc dài thả ngang vai. Vì ba tôi là nhà giáo, nên ba luôn quan tâm vấn đề học vấn cho con cái. Chị Hai Nhàn ở vào cái thời mà con gái phải chịu ảnh hưởng Nho Giáo “Tam Tòng Tứ Đức” và lập gia đình ở lứa tuổi đôi mươi, nên mười bảy, mười tám tuổi, chị đã có nhiều đám mai mối dạm hỏi, vì tính nết đoan trang và siêng năng. Nhưng ba tôi vẫn cho chị được phép cắp sách đến trường, không phải đi “gánh vác” sớm như các bạn cùng trang lứa.

Sau này dù chị em chúng tôi đều đã có gia đình riêng. Nhưng những năm tháng gian nan vất vưởng, chị em đùm bọc nhau để sống, mẹ cũng lao đao vì cuộc mưu sinh, đã thành vết ký ức in hằn trong tôi.
Ngày ba tôi mất, chị Nhàn hai mươi, em út mới hai tuổi. Chị thương mẹ vô cùng, chị bỏ học để đi làm và sát cánh bên mẹ lo toan mọi bề. Đêm đêm nhìn mẹ ngồi lặng lẽ trước hình ba trên bàn thờ, không gian như chùng xuống, chị Hai đến bên mẹ an ủi trò chuyện, ôm đôi vai gầy, cầm bàn tay khẳng khiu của mẹ, chị hứa không đi lấy chồng để ở bên mẹ suốt đời.

Năm đó mẹ tôi mới bốn mươi hai, có một bác bạn thân của ba, vợ chết từ ngoài Bắc, chỉ có ba bố con di cư vào Nam. Bác nói với mẹ tôi rằng: “Tôi với anh nhà là chỗ thân tình, không may anh ấy đã ra đi. Tôi muốn được ghé vai gánh bớt gánh nặng cho chị”. Mẹ tôi nghĩ đến cảnh con anh, con tôi, con chúng ta. Lành ít, dữ nhiều, nên mẹ cảm ơn bác, rồi ở vậy nuôi đàn con mồ côi cho đến hết đời.

Chị Hai tôi tốt nghiệp, khóa Tu Nghiệp Công Chức tại Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Năm 1970 chị trúng tuyển vào làm thư ký Bộ Ngoại Giao Việt Nam Cộng Hòa, nằm trên đường Alexandre de Rhodes Saigon, gần nhà thờ Đức Bà, nên sáng nào trước khi vào làm việc, chị cũng ghé nhà thờ viếng Mình Thánh Chúa và cầu nguyện. Chị cần kiệm, không chưng diện, lãnh được bao nhiêu tiền đưa hết cho mẹ. Hàng tháng Bộ NG bán cho nhân viên, một bao gạo 50 ký theo tiêu chuẩn chính phủ, chị ràng sau xe Honda Dame chở về, để mẹ nuôi các em. Bốn đứa bé nhất: Giáo 9 tuổi, Hường 7 tuổi, Vy  5 tuổi, Út Trí 3 tuổi, đó là lứa tuổi mà các em cần sự dạy dỗ, giám sát của người lớn, mà mẹ thì mải buôn bán đầu tắt mặt tối từ sáng sớm tới chiều muộn mới về, chỉ có chị em chúng tôi thay nhau, đứa lớn coi đứa bé, nên các em quấn quýt bên chị.

Ngoài những lúc đi làm, chị dành thời giờ chăm sóc các em, chị ngồi cặm cụi may cho từng đứa, từ chiếc áo, chiếc quần mới, để ngày cuối tuần, chị dẫn các em đến công viên chạy tung tăng, hoặc vào sở thú cho các em xem voi xem khỉ, rồi ôm các em vào lòng mà ứa nước mắt. Ngày Tết Trung Thu, chị chở ba em nhỏ đến nơi chị làm việc, để lãnh bánh Trung Thu, mà Bộ NG dành cho con em của nhân viên. Ngày lễ nghỉ, chị hay đổ bánh xèo cho chúng tôi ăn, đó là món bánh vừa rẻ vừa ngon mà chúng tôi rất thích. Nên chúng tôi còn gọi là chị Hai bánh xèo.

Vì nhà tôi ở Bảy Hiền sau chợ Tân bình, nên thuận tiện việc học hành cho các em, chỉ được một hai người lên đai học, còn lại đều tốt nghiệp cấp ba. Đó là vốn liếng quý giá cho các em bước chân vào đời. Chúng tôi thật may mắn được làm em của chị. Nhưng tiếng lành đồn xa, vừa mãn tang ba đã có hai ba đám ngỏ lời, cũng là chỗ người làng quen biết. Họ rỉ rón với mẹ: “Tôi thấy cháu vừa được người được nết, nên muốn kết tình thông gia với bà ?...”.
Mẹ trả lời: “Cảm ơn bà đã để ý đến con tôi, để tôi dò ý cháu xem”.
Nhưng chị đều từ chối, không nhận lời. Vì còn trách nhiệm với đàn em…

Rồi một hôm, cậu Năm em họ của mẹ, biết chị Hai tôi đang làm việc tại Bộ NG, trong Nha Nghiên Cứu Sưu Tầm, phụ trách việc gửi đến các nơi cần thiết, những cuốn sách “Ngoại Giao Kỷ Yếu”. Có tựa đề: “Hiệp Định về Chấm Dứt Chiến Tranh, Lập Lại Hòa Bình ở Việt Nam” (Ký tại Paris ngày 27-01-1973)  nên cậu đã dẫn một người bạn là sĩ quan an ninh, đang làm việc tại Bộ Tổng Tham Mưu, đến nhờ chị dẫn vào ông Giám Đốc, xin cuốn sách đó. Cuộc gặp lần ấy đã kết thành duyên phận giữa chị Hai tôi và anh Rể. Vì từ đó anh theo cậu đến nhà tôi, để tìm hiểu chị, mà những đứa em nhỏ bé, đứa thì ôm vai đứa bá cổ, như người anh đi xa mới về. Vài tháng sau bố anh đến, nói chuyện với mẹ tôi thật lâu. Để đêm về, tôi thấy chị hay trở mình, đôi  lúc thở dài. Rồi mẹ khuyên chị: “Thân con gái chỉ có một thời! Anh em thì ‘kiến giả nhất phận’. Mai sau các em khôn lớn, chúng phải lo bổn phận gia đình. Về già con vò võ một mình cô đơn”. Và chị đã vâng lời mẹ
  
Sau này, nói về cuốn sách “Ngoại Giao Kỷ Yếu” mà anh chị quen nhau, đối với chị buồn nhiều hơn vui.
Tại sao? Chị Hai giải thích: Cuốn sách “Hiệp Định Ba Lê, là một Hiệp Định không có lợi cho miền Nam. Vào giai đoạn ấy các bên tham chiến và Hoa Kỳ, đều muốn mưu tìm một giải pháp hòa bình. Tuy nhiên, Sau năm năm trời thương thuyết (1968 tới 1973), nhằm chấm dứt chiến tranh. Buộc các bên ngưng bắn, để Mỹ rút về nước trong danh dự. Nhưng thực chất Cộng Sản Việt Nam đã không thi hành nghiêm chỉnh, không thực hiện những điều khoản đã thỏa thuận. Chỉ vài tháng sau khi Hiệp Định Paris 27-01-1973 được ký kết, CS Bắc Việt đã vi phạm, xua quân tấn công Việt Nam Cộng Hòa.
   
Vì chủ trương thay đổi chiến lược của chính phủ Hoa Kỳ và quyền lợi riêng tư, mà Mỹ đã không giữ lời hứa, là sẽ phản ứng mạnh mẽ, nếu Bắc Việt vi phạm Hiệp Định. Mỹ cũng không giúp VNCH chống đỡ những cuộc tấn công từ miền Bắc. Không tiếp tục viện trợ vũ khí, đạn dược. Để rồi miền Nam thiếu súng đạn, thiếu tất cả mọi thứ. Trong khi miền Bắc được tiếp tế bởi Liên Xô và Trung Cộng. Sự chênh lệch về phương diện quân sự, là điểm khởi đầu dẫn tới sự cáo chung của miền Nam, đưa đến thảm họa năm 1975”. Gieo bao đau thương cho dân lành. Trong đó có gia đình chị Hai tôi.
                                                   *
Chị Hai tôi tên là Nhàn, nhưng chị lại vất vả lắm, chị cứ mải miết ở nhà nuôi các em. Khi bạn bè cùng tuổi đã tay dắt, tay bồng, chị mới lập gia đình. Giáng sinh năm 1973, chị tôi lên xe hoa theo chồng. Bước chân đi mà nước mắt lưng tròng, chị quay lại dặn dò:
“Em ơi! Em ở lại nhà,     
Vườn dâu em đốn mẹ già em thương.
Mẹ già một nắng hai sương,
Chị đi một bước trăm đường xót xa…”  (NB)

Chẳng bao lâu đất nước đổi chủ. Anh rể phải đi tù, như những người sĩ quan VNCH khác. Chị lại bồng con đi thăm nuôi chồng trong tù “cải tạo”. Bươn chải trong xã hội mới. Nhưng chị luôn an phận và chấp nhận, để làm tròn bổn phận dâu con trong một gia đình “Tứ đại đồng đường” sống chung một mái nhà “đi thưa về trình”, mà vẫn đầm ấm yên vui.
“Gái có công thì chồng chẳng phụ”. Sau sáu năm tù đày, anh rể tôi được thả về, anh rất yêu thương quý mến chị. Nên khi sang đến Mỹ, anh cùng với chị thay chúng tôi phụng dưỡng mẹ già. Vì thời trẻ mẹ tôi vất vả lo cho đàn con, đã làm ảnh hưởng đến sức khỏe về già. Nhưng nhờ anh chị chăm sóc chu đáo, mẹ được an vui bên con cháu trong tuổi hạc.

Bảy gia đình ở Cali và hai gia đình bên Texas, thành đại gia đình kể cả dâu rể cháu chắt, năm, sáu chục người. Mỗi dịp lễ, cửa nhà anh chị lại rộng mở, đón chúng tôi qui tụ về đầy đủ bên mẹ. Chị Hai tôi là đầu tàu, lại ở Mỹ gần 30 năm, nên quá quen thuộc với những ngày lễ truyền thống, từ New year, Thanksgiving đến Christmas…. Chị tỉ mỉ gói từng món quà nhỏ, bánh kẹo hay đồ chơi, rồi đặt ra những trò giải trí, có thưởng, khiến không khí đêm giáng sinh rộn rã tiếng nói cười. Ngày Mother’s Day, hay Tết chúng tôi tụ họp chúc mừng mẹ, trong niềm vui đoàn tụ, quây quần bên bàn ăn, thưởng thức những món Việt Nam tự tay chị Hai nấu như: Phở gà, hủ tíu Nam Vang, dê giả cầy… Chị đã để hết tâm sức vào làm với cả tấm lòng yêu thương, nên rất ngon. Chúng tôi cứ áy náy, nhà mình đông quá làm chị Hai cực. Nhưng chị nói: “Một năm có vài ngày lễ, các em về đầy đủ, thấy mẹ vui là chị mừng. Hãy trân quý những giây phút đoàn viên này”.

Đặc biệt những đứa cháu lớn lên tại Mỹ, cứ mong đến ngày Thanksgiving để được ăn gà tây bác Hai nướng. Có năm chị tính đổi món khác, nhưng các cháu phản đối, rồi nhao nhao lên nói: -Con thích ăn Turkey bác Hai nướng. Con thích nhân nhồi trong con gà hơn…. Mà thật, năm nào con gà nướng của chị cũng được con cháu, chiếu cố tận tình, chỉ chừa lại bộ  xương. Hôm nào đầy đủ mặt “bá quan văn võ”, lễ tạ ơn chị phải nướng hai con gà mới đủ.
Tôi còn nhớ năm 2014, mùa lễ Thanksgiving đầu tiên mới qua Mỹ. Ông xã tôi vừa xin được việc ***embler trong hãng điện tử vài tháng, cũng được tặng một con gà tây 19 lbs, như mọi người. Ổng khệ nệ bưng con gà bự tổ chảng về nhà, loay hoay với con gà mãi, không biết phải làm sao? Tôi bèn gọi điện thoại hỏi chị Hai, thì may quá chị cười rồi bảo: “Còn hai ngày nữa mới tới ngày lễ, trước nhất em bỏ nó vào ngăn đá. Sáng sớm mai lấy ra ‘xả đá’, ngày mốt mang qua đây, chị sẽ chỉ cho em cách chế biến thành món thật ngon mà em chưa từng được ăn”.

Đúng ngày lễ tôi đem con gà đến. Chị bảo tôi ngâm trong nước lạnh, cho đến khi thịt thật mềm.Thấy chị rinh con gà nặng chịch mà ái ngại, tôi vụng về đỡ lấy tính làm, nhưng coi bộ được phục vụ mọi người là niềm vui của chị, tôi đành làm “thợ vịn”. Vừa làm chị vừa chỉ cho tôi hết những bí quyết và kinh nghiệm mà chị đã nướng con “gà gô” này nhiều lần.

Chị bảo tôi lấy sẵn một chén muối và năm trái chanh. Rồi chị xát muối vào thân con gà chà thật kỹ, xong xả nước âm ấm, làm như vậy nhiều lần cho hết chỗ muối. Sau đó tiếp tục xát chanh khắp thân gà, nhất là ở (nách) bên dưới cánh, chị dùng ngón tay kỳ cọ như tắm cho em bé, tôi thấy ghét nổi lều bều trên mặt nước đen ngòm, như người ở dơ lâu ngày không tắm. Xát chanh xả nước lạnh nhiều lần như vậy, khi nào ra nước trong mới được. Chị nói: “Da gà tây dầy lắm không sợ rách. Thân nó lớn bằng một con heo sữa, mà không bao giờ được tắm như heo, nên gà tây sau khi nhổ lông, ghét tích lũy nhiều ngày để lại mùi hôi rình. Tôi tính như vậy là chị rửa hết gần một tiếng đồng hồ, thật công phu.

Trong khi chị Hai kỳ cọ, m***age cho con gà, thì tôi bóc hành lột tỏi, rồi thái mỏng được một chén nhỏ. Xé gói gia vị có tên BAG’N SEASON- Original Chicken để sẵn. Kế đến múc ba muỗng gia vị trong lọ, có tên Perfect Pinch-Original Chicken, thêm hai muỗng soup nước mắm, một lon Cocorico, một lon nước soup gà. Cho hết các thứ hỗn hợp Đông, Tây này vào một tô lớn quậy đều, sẽ tạo nên một sự hòa hợp hương vị thơm ngon.

Đợi con gà ráo nước. Chị đặt nằm ngửa tênh hênh trên một cái khay, xối hết tô nước hỗn hợp lên con gà. Sau đó khoảng mười lăm phút, lại múc nước dưới khay rưới từ ức xuống, cho tới quá trưa gà thấm đều. Chị mở oven lên 350 độ F, rồi đặt con gà vào lò cho đến khi nóng chảy mỡ, thì múc nước juices từ con gà tiết ra dội lại khắp con gà, vớt hành tỏi bỏ lên ức gà cho thơm, khoảng 30-40 phút rưới một lần. Cho đến khi gà vàng đều, kéo khay ra khỏi lò lật úp gà xuống để nướng phía lưng.

Phần tôi được chị phân công làm nhân nhồi trong bụng con gà. Tôi quay lạp xưởng cho chảy mỡ, rồi bỏ hành hương thái mỏng vào phi cho thơm, cho tôm khô đã ngâm sẵn vào, sau đó cho giò lụa thái hột lựu đảo đều, thêm chút nước mắm. Khi xôi vừa chín tới, liền trộn nhân vào, ghế nhiều lần cho ngấm đều, thành xôi thập cẩm.

Sau cùng chị mang gà ra lần cuối, lật ngửa con gà để nhồi nhân vào bụng, ém chặt lại, đút lò nướng tiếp, cho đến khi con gà thành màu vàng nâu rất đẹp. Chị nói gà đã chín rồi, hai chị em khiêng gà ra khỏi lò. Như vậy là chị nướng một con gà khoảng năm tiếng đồng hồ.

Chị đặt con gà vào khay mới, múc hết nước ở khay cũ ra tô, để dùng làm nước sốt, ăn với khoai tây nướng, hoặc bắp hộp trộn cheese. Con gà tây nóng hổi hấp dẫn được đặt chễm chệ trên bàn, giữa các món ăn của mọi người đóng góp. Nào là: Khoai tây nghiền trắng, cạnh Salads xanh, carrots đỏ, bánh mì vàng óng bơ. Còn thêm mấy món Việt Nam, chả giò, nem nướng…. Để phòng ai không ăn quen thức ăn Mỹ. Nhưng đắt hàng nhất là miếng ức gà, chị ướp sao mà ngon, mà bùi như miếng gan heo, không còn hôi mùi gà tây.

Buổi tối Thanksgiving hôm ấy thật ấm cúng  bên mẹ, chúng tôi nói lên lòng biết ơn. Nhờ Anh Tư bảo lãnh đợt đầu cho ba người. Còn ba đứa sau mẹ đậu quốc tịch, anh chị Hai bỏ thời giờ đi làm giấy tờ, tôi là đứa con cuối cùng đến Mỹ trong chín đứa con của mẹ. Đối với tôi bữa tiệc “Tạ ơn” đầu tiên trên đất nước Hoa Kỳ, Thật ý nghĩa và sâu sắc, từ món gà tây đút lò, chị Hai đã tỉ mỉ chỉ bảo, làm em nhớ lại những ngày chúng em còn thơ dại, đã được chị chăm sóc dậy dỗ. Trong hoàn cảnh ấy khiến tôi xúc động đến trào nước mắt.

Tạ ơn Thiên Chúa đã cho chúng con đến được xứ sở này. Cảm ơn ba mẹ, đã sinh ra, nuôi nấng dạy dỗ chúng con nên người. Cảm ơn anh chị em đã cùng tôi lớn lên trong gia đình đông đúc. Cảm ơn anh chị Hai đã cho chúng em sống chung, những ngày tháng còn ngỡ ngàng  mới định cư. Cảm ơn anh rể đã san sẻ tình thương của anh cho chúng em, ngay từ những ngày đầu tiên anh mới quen chị. Đến nhà để tìm hiểu gia cảnh, mà anh đã giang tay ôm hết những đứa em bé nhỏ, côi cút của chị vào lòng và thương yêu như ruột thịt, anh đã đánh trúng vào tâm lý của chị Hai, đã làm chị của em cảm động, để rồi cùng anh nắm tay dìu dắt chúng em cho tới ngày nay.

Cảm ơn đất Nước Hoa Kỳ đã cưu mang gia đình tôi, từ những ngày cơ cực, cùng hàng triệu người Việt tỵ Nạn, để được sống tự do, được học hỏi, để có công ăn việc làm ổn định. Cảm ơn những người bạn làm cùng sở, và những người bản xứ chung quanh, đã đối xử tử tế với tôi.
                                             *                                                
Lễ Thanksgiving năm nay mẹ tôi không còn nữa. Mẹ đã bỏ chúng con ra đi thanh thản, an nhiên tự tại, trong ngôi nhà ấm cúng tại thành phố Westminster, trong vòng tay hiếu thảo của anh chị Hai và bên tiếng khóc tiếc thương, của đàn con cháu đông đúc nơi xứ người.
Chị Hai ơi! Em xin thay mặt tất cả các anh chị em, cám ơn chị với trăm ngàn lời, nói sao cho vừa. Chúng em luôn thương yêu chị thật nhiều. Chắc trên thiên đàng, mẹ rất hài lòng với người con gái lớn của mẹ. Xin mẹ cầu cùng Chúa, phù hộ cho chị em chúng con nhiều hơn.                                                                                                           
Năng Khiếu


Vianoce


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 03/Dec/2019 lúc 10:48am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23867
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 04/Dec/2019 lúc 3:10am

Truyện Mùa Giáng Sinh của Mary Higgins Clark


ALL THROUGH THE NIGHT
Truyện Mùa Giáng Sinh của Mary Higgins Clark 
Mary Higgins Clark, tác giả của những truyện nghẹt thở ăn khách hiện nay, có vẻ là một mẫu người sùng đạo. Sự kiện hai trong mười tám tiểu thuyết của bà - Silent Night và All Through The Night - được dàn dựng trong khung cảnh an bình, thánh thiện của mùa Giáng Sinh đã cho người đọc nhận xét đó. Xin sơ lược một cuốn truyện nêu trên nhân mùa Giáng Sinh như một quà đọc cho mọi người.
All Through The Night, tựa đề của một nhạc khúc Giáng Sinh, đã được dùng làm tên cuốn sách.
Ngay chương đầu cuốn truyện người đọc đã nín thở theo dõi sự việc đang diễn ra...
***
Còn hai mươi hai ngày nữa mới đến lễ Giáng Sinh. Đêm đã xuống từ lâu. Bên trong một nhà tho ở khu Manhattan, thuộc đô thị Nữu Ước, linh mục Ferris đang xem xét mọi nơi, khóa cửa nẻo cẩn thận, tắt đèn, trước khi lui về phòng riêng kế cận nhà thờ nghỉ đêm. Im phăng phắc. Tên trộm Lenny nép mình sau chỗ xưng tội, chờ vị linh mục đi qua trên đường tiến ra cửa sau nhà thờ. Có tiếng cửa đóng mạnh. Hắn thở phào. Còn lại một mình, hắn ra tay.

Bên ngoài nhà thờ, Sondra, một cô gái mười tám tuổi đứng bên kia đường, trước cửa một tòa nhà đang sửa chữa, nhìn sang nhà thờ. Cô ta phải yên chí là linh mục Ferris đã rời nhà thờ về tư thất của ông mới đem đứa bé đặt trên bực thềm nhà thờ. Vừa lâm bồn trước đó mấy tiếng đồng hồ trong một phòng khách sạn rẻ tiền, cô cảm thấy yếu, phải tựa vào khung cửa cho vững.

Cha Ferris từ trong nhà thờ bước ra, đi thẳng đến căn nhà kế cận.
Sondra biết đã đến lúc thi hành công việc. Cô đã sắm sửa áo quần, tả lót, bình sữa, chăn mền, một chiếc xe đẩy, một bao bằng giấy. Mở nút áo choàng, nhẹ nhàng bồng đứa bé đặt trong bao giấy, với tay xách chiếc xe đẩy đã xếp lại, cô mang tất cả sang bên kia đường trong lúc không có một ai qua lại trên đường để trông thấy cô. Cô chạy ngược lên ba bực thềm, mở chiếc xe đẩy, gài thắng, đặt đứa bé vào xe, đặt mớ đồ “phụ tùng” dưới chân đứa bé, cài tờ giấy cô viết sẵn, trong đó cô xin ai đó hãy tìm giúp cho đứa bé một gia đình từ tâm, còn cô không thể nuôi nó được dù lúc nào cũng yêu thương con. Sondra quì xuống nhìn đứa bé một hồi lâu, thì thầm, “mẹ yêu con, tạm biệt” rồi đứng dậy chạy xuống mấy bực thềm, ra đường phố. Cô sẽ gọi linh mục Ferris từ một điện thoại công cọng ở ngã tư kế cận.

Trong khi đó, bên trong nhà thờ tên trộm Lenny vơ vét tiền con chiên họ đạo quyên góp, và đập vỡ tủ đựng chiếc cúp có nạm kim cương, một báu vật của nhà thờ. Xong, hắn vội vã thoát ra trước khi hệ thống báo động của nhà thờ hoạt động. Nhưng xe cảnh sát hụ còi inh ỏi đang tiến đến. Thoáng trông thấy chiếc xe đẩy con nít để ở bực thềm, hắn liền bê xuống đường và ngang nhiên đẩy đi, làm ra vẻ một người đàn ông lương thiện, có con cái đề huề. Vô gia cư, vô nghề nghiệp, buôn bán ma túy, và làm mọi việc phi pháp nào có thể kiếm tiền được, hắn đang trú tạm nhà người cô ruột. Và hắn ung dung đẩy chiếc xe giữ trẻ về nơi ấy.

Về tới nhà cô của hắn được an toàn, Lenny chưa kịp mừng thì bỗng sững sốt khi nghe tiếng khóc oe oe rồi cái bao giấy cử động: một bé sơ sinh. Hắn gỡ mảnh giấy ghim trên chăn, bắt đầu đọc. Xin làm ơn tìm cho bé gái của tôi một gia đình từ tâm. Tổ tiên bố của cháu là người Ý; ông bà tôi gốc Ái Nhĩ Lan. Cả hai bên gia đình theo tôi biết không hề có bệnh di truyền, vì thế cháu sẽ lớn lên khỏe mạnh. Tôi yêu con, nhưng không thể chăm sóc cháu được. Nếu một mai cháu có hỏi về mẹ nó, xin cho cháu đọc mấy giòng này. Hãy nói cho cháu biết rằng những giờ phút hạnh phúc nhất trong đời tôi mãi mãi là những lúc tôi ôm nó trên tay sau khi sinh cháu.
Những lúc đó chỉ còn có hai mẹ con trên đời này.

Bà Lilly, người cô hắn, đang quyết tâm tống khứ thằng cháu ăn hại ra khỏi nhà, cũng sửng sốt, cúi nhìn trong chiếc xe đẩy. “Mày tính sao bây giờ? Mày lượm đứa bé này ở đâu thế?” Lenny nghĩ nhanh, hắn không muốn rời căn chung cư này, một vỏ bọc an toàn cho hắn. Hắn nghĩ ra một câu chuyện.
“Nó là con của cháu đấy, cô Lilly ạ. Mẹ nó là người con gái cháu yêu, nhưng cô ấy sắp dọn đi California, muốn đem cho đứa bé cho người ta nuôi. Cháu muốn giữ bé lại”.

Bà Lilly mở các món quấn quanh đứa bé sơ sinh, ẵm nó lên và nét mặt bà bỗng thay đổi. Bà hỏi Lenny:

“Tên nó là gì?”

Lenny nghĩ đến hột kim cương hình ngôi sao trên báu vật của nhà thờ, vụt miệng nói:

“Thưa cô, cháu tên là Star.”
“Star,” bà Lilly Maldonado lẩm nhẩm, “trong tiếng Ý cháu sẽ được gọi Stellina, có nghĩa là vì sao nhỏ.”

Lim dim đôi mắt, Lenny nhìn sự khắng khít vừa nẩy sinh giữa một trẻ sơ sinh và một bà già. Hắn tự nhủ không ai biết hắn bắt cóc đứa bé, và cùng lắm, nếu có gì lôi thôi về đứa bé, thì hắn đã có mảnh giấy nầy để chứng minh hắn chẳng ăn cắp của ai.

Trời trở lạnh hơn. Từ một điện thoại công cộng ở ngã tư kế cận, Sondra gọi Linh mục Ferris. Bên kia đầu dây, một giọng đàn ông xưng danh là cha Dailey, và cho biết cha Ferris đang bận tiếp chuyện với cảnh sát bên ngoài tòa nhà, vì có chuyện khẩn cấp.
Sondra lặng lẽ gác điện thoại. Cô yên chí là người ta đã tìm thấy con mình. Đứa bé được an toàn. Cha Ferris sẽ tìm cho nó một mái nhà tốt.

Một giờ đồng hồ sau Sondra đã ngồi trên xe buýt xuôi về Birmingham, tiểu bang Alabama. Cô đang theo học ở phân khoa âm nhạc của đại học tại đó, và chuyên về vĩ cầm. Tài năng đặc biệt của cô đang hứa hẹn một chỗ đứng vinh quang trên sân khấu trình diễn tương lai.
Chương đầu cuốn sách, hay màn đầu của câu chuyện, đã hé mở cho người đọc một chuỗi sự việc mà nhiều năm sau mới phơi bày ra ánh sáng những nguyên ủy, gốc rễ, mối mớ của chúng.

*
Bảy năm trôi qua.
Chu kỳ thời tiết đang bước vào độ giá lạnh của những ngày đầu tháng chạp. Giáng Sinh lại sắp về. Sondra Lewis trở lại New York lần này với vinh quang đang cho đón nàng. Cô sẽ biểu diễn vĩ cầm ở Carnegie Hall, sân khấu ước mơ của tất cả nghệ sĩ mầm non. Cô không tin nổi có ngày điều đó lại xảy ra. Vậy mà Sondra không thay háo hức, sung sướng, chỉ thấy lòng nặng trĩu, đầy bất an, tuyệt vọng. Cô đã gọi điện thoại đến nhà thờ St. Clement’s giả làm một phóng viên dò hỏi về sự kiện một đứa bé sơ sinh bị bỏ trên bực thềm vào đêm mồng ba tháng chạp bảy năm trước, để bàng hoàng, chết điếng khi nghe một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên, sửng sốt đáp lại rằng chẳng bao giờ có một sự việc như thế từ hai mươi năm nay chứ chẳng riêng bảy năm trở lại đây đâu! Ôi, ai đã nuôi con nàng, hay đứa bé đã chết ngay vì lạnh, sau khi nàng bỏ đi.

Nước mắt tự dưng cứ trào ra, Sondra không làm sao cầm giữ lại được. Hai ngày rồi, Sondra cứ lảng vảng trước nhà thờ, bên kia đường, và sáng nay đã vào dự lễ sớm trong nhà thờ. Xong lễ Sondra bước nhanh ra khỏi nhà thờ, không cho cha Ferris có dịp hỏi, vì vị linh mục cũng nhận thấy vẻ khác thường nơi người phụ nữ trẻ.

Nàng cầu nguyện để được gặp lại con. Lúc lên mười hai tuổi Sondra đã được ông nội - vừa là dưỡng phụ, vừa là thầy vĩ cầm của mình - dẫn đến đây một lần. Ông nội cho biết St. Clement’s linh nghiệm lắm; ông nội đã cầu được bao nhiêu điều trong đời mình, kể cả được khỏi hẳn chứng thấp khớp ngón tay, một sự nghiệt ngã cho một nghệ sĩ vĩ cầm như ông.

Stellina, đứa bé sơ sinh bị bỏ trên bực thềm nhà thờ St. Clement trong một đêm tháng chạp giá lạnh năm xưa, nay đã lên bảy. Nó lớn lên trong sự nuôi nấng đùm bọc của Nội Maldonado, và trong sự hờ hững, vô trách nhiệm của người bố Lenny. Cô bé đẹp như thiên thần. Mỗi ngày, sau buổi học, Stellina cùng một số trẻ em cùng lứa trong khu phố đến vui chơi, sinh hoạt tại một nhà giữ trẻ miễn phí do các bà phước đảm trách, cho đến sau giờ làm việc phụ huynh đến đón con em mình về.

Willy và vợ, Alvirah, đôi vợ chồng đã nghỉ hưu, rất tích cực trong các hoạt động hỗ trợ nhà giữ trẻ này - Willy với tay nghề thợ ống nước, và Alvirah với óc sáng kiến, cùng một trực giác thám tử sắc bén. Chính trực giác này đã giúp khám phá và bẻ gãy âm mưu chiếm đoạt một bất động sản bằng di chúc giả mạo, tức cứu được tòa nhà sẽ làm trụ sở tương lai của nhà giữ trẻ nói trên.

Sự lai vãng trước nhà thờ St. Clement’s của Sondra Lewis không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Alvirah. Rồi chân dung của nàng xuất hiện khắp đô thị New York trong các bích chương quảng cáo cho cuộc trình diễn vĩ cầm sắp tới tại trung tâm nghệ thuật Carnegie Hall càng thách thức óc điều tra của người đàn bà trên sáu mươi này. Chờ cho Sondra đến, đứng bên kia đường nhìn chăm chú sang nhà thờ, Alvirah nhẹ nhàng bước từ sau lưng đến vỗ nhẹ vai ngưoi thiếu nữ và dịu dàng mở lời muốn giúp đỡ... Cả hai đón taxi về nhà của Alvirah. Sondra thổ lộ mọi chuyện.

Ra về, ngang qua phòng khách, bên cạnh chiếc dương cầm với cuốn sách nhạc mở ở trang của nhạc khúc All Through The Night, Sondra dừng lại, dùng một tay nhấn trên phím chơi bản nhạc. Nàng chơi lại bài nhạc một lần nữa và khẽ hát theo:

Ngủ đi con

Và cầu xin
Mọi an bình
Cho con suốt đêm.
Chúa sẽ phái thiên thần
Xuống gìn giữ con
Suốt đêm.

Ngừng hát, giọng nàng thốt lên như òa vỡ, “Em mong con em đã tìm được một thiên thần đêm đó.” Alvirah hứa hẹn, “Tôi sẽ gọi cho em hay mọi chuyện.”

Buổi trình diễn mùa Giáng Sinh do các trẻ em tại nhà giữ trẻ xem rất ngoạn mục, một thành công sau bao nhiêu tuần luyện tập và chỉ dạy. Stellina đã thuyết phục được Nội Lilly aldonado cho mang chiếc cúp bằng bạc đến dùng trong buổi trình diễn, chiếc cúp mà tên trộm Lenny đã lấy của nhà thờ St Clement’s, và nói dối là của mẹ của Stellina giao lại cho hắn ta. Hắn ta còn nói đó là báu vật của một đức giám mục, bác của ngưoi yêu. Bà Maldonado đã tin đó là một vật linh nghiệm, và bà thường bảo Stellina như thế. Cô bé vẫn hay ôm chiếc cúp ban đêm nằm ngủ, và mỗi lần như vậy Stellina cảm thay ấm áp, bớt đi cảm giác cô đơn, dường như được gần mẹ mình. Và cô bé cũng thường ôm chiếc cúp cầu nguyện mẹ mình sớm trở về. Alvirah bỗng chú ý đến hai điều khác thường: chiếc cúp bạc, và cô bé Stellina với khuôn mặt sao giống Sondra thế! Bà ta đã nghi đó chính là món báu vật mất cắp của nhà thờ, cùng với với đứa hài nhi bị mất tích. Alvirah đem mấy tấm ảnh chụp chiếc cúp và cô bé Stellina cho linh mục Ferris xem. Ông ấy xác nhận báu vật bị đánh cắp giống hệt như vật trong hình. Bà Alvirah mơ hồ thấy có ánh sáng ở cuối đường hầm rồi!

Trong khi đó, bà Lilly Maldonado lên cơn đau tim, phải vào bệnh viện cấp cứu. Bé Stellina ở nhà một mình, chờ bố về. Lenny là mục tiêu theo dõi của cảnh sát từ bao lâu nay, và hôm nay cảnh sát đã đủ yếu tố để ra tay tóm cổ hung thủ. Hắn ta vội vã chạy về nhà vơ vét tiền bạc cùng giấy tờ, tài liệu phi pháp cất dấu trong phòng ngủ để tẩu tán. Với lại hắn thấy cần bắt Stellina theo, vì nghĩ đứa bé có triển vọng là ngôi sao hộ mệnh của hắn. Hắn ra lệnh cô bé chạy theo hắn lập tức, không được mang theo món gì cả, ngoại trừ chiếc cúp bạc mà hắn muốn phi tang, mặc cho Stellina cứ năn nỉ bố dẫn mình vào bệnh viện thăm bà Nội. Vừa xuống tới đường, cả hai đã phải khựng lại, vì cảnh sát đã bủa vây. Lenny dùng mạng sống của Stellina làm áp lực, và cảnh sát đành để hắn đẩy cô bé vào xe với hắn. Nhưng trời bất dung gian, trong lúc hắn buông tay khỏi cô bé để nổ máy xe thì Stellina mở cửa phóng mình ra khỏi xe, ôm theo chiếc cúp bạc. Cô bé quyết tâm đi tới bệnh viện thăm Nội cho bằng được! Cảnh sát ập đến chiếc xe của Lenny. Cô bé với nguyên bộ đồ mặc để trình diễn vai đức Mẹ Ơn Phước, ôm chiếc cúp bạc chạy theo con phố về phía bệnh viện St. Luke.

Lenny bị bắt. Mười phút sau, cảnh sát, linh mục Ferris và vợ chồng Willy-Alvirah có mặt tại căn chung cư mà cô bé Stellina đã sống bảy năm trời với người nuôi dưỡng mình. Lục soát phòng của Lenny, cảnh sát tìm thay một mảnh giấy nhàu nát kẹp giữa kệ để đồ và bức tượng: mảnh giấy mà người mẹ trẻ đáng thương cách đây bảy năm đã cài trên tấm chăn của con mình. Bà Alvirah đọc nhanh may giòng chữ nguệch ngoạc để thấy mọi sự đã được xác nhận hùng hồn, đúng như bà đã nghi. Bà gọi điện thoại cho Sondra.
*
Đoạn kết là khung cảnh đoàn tụ đầy mủi lòng của một câu chuyện có hậu. Bên giường bệnh của bà nội Lilly Maldonado, bé Stellina đang nói về buổi tình diễn, về việc giữ gìn chiếc cúp bạc như đã hứa với bà, và về lời mình cầu xin mẹ sớm trở về. Đúng lúc cô bé cất tiếng hỏi, “Nội có nghĩ rằng Chúa sẽ gởi mẹ về với con không?” thì Sondra vừa đến sau lưng Stellina. Nàng quì xuống, thổn thức, và ôm cô bé vào lòng. Ngoài hành lang bệnh viện, bà Alvirah thoáng thấy cảnh tượng trên, nhẹ nhàng khép cửa lại. Bà nói, “Có những khoảnh khắc cần được sống trong riêng tư. Có những lúc không cần phải hiển thị cũng biết rằng nếu ta có đức tin mạnh và bền vững thì những mong ước của ta sẽ thành hiện thực”.

Hà Kỳ Lam biên dịch
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23867
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 12/Dec/2019 lúc 8:56pm

Đêm Của Người Trinh Nữ


đem%20cua%20trinh%20nuCó lẽ đã quá mười giờ tối. Trinh đoán thế. Hai chân mỏi nhừ, cặp mắt nặng trĩu, buồn ngủ ghê lắm, thế mà vẫn chưa đóng cửa quán được. Còn mấy người khách ngồi lì trong quán, chưa chịu về. Trong số này nàng sợ nhất là anh chàng Tình. Anh tới quán từ năm giờ rưỡi chiều, anh làm việc ở cơ quan uỷ ban huyện cả ngày hè nóng nôi, vừa tan ca, chắc khát nước lắm liền tới quán gọi nước chanh giải khát. Anh là cán bộ gương mẫu, lại là nhà thơ, anh không phải là dân nhậu. Anh thường bi các đồng sự chọc quê về việc không biết nhậu. Lần này anh kêu nước chanh. Anh uống thong thả từng hớp một, thật lâu mới sực nhớ làm một hớp. Hết cốc nước cũng hết một giờ. Anh ngồi trầm ngâm một lúc, tự thấy ngồi mãi không kêu gì, chiếm bàn chiếm ghế của quán, chướng quá nên kêu thêm li cà phê đá, uống xong lại mất thêm một tiếng đồng hồ nữa. Cuối cùng dù anh không muốn nhậu anh cũng phải gọi một xị rượu.

Lúc này quán đã hơi vắng khách. Mỗi lần Trinh đến gần, anh nhìn cô, ánh mắt là một lời van xin. Khi anh kêu cà phê, nước chanh, đều là thứ rẻ tiền, Trinh, cô chủ quán mang đến rồi bỏ đi ngay. Khi anh gọi xị rượu với chục nem chả Ninh Hoà, thì cái phiếu tính tiền đã lên kha khá, Trinh ghé lại ngồi với anh một chốc cho phải phép. Anh chỉ đợi có thế. Anh bắt đầu nói chuyện thơ.

Trinh biết anh Tình này là thủ kho Hợp tác xã. Đã có lần Trinh đến kho, thấy anh ta cắm cúi làm việc, mặt mày khó đăm đăm. Nàng còn phải xếp hàng chờ nhiều người tới trước, nhìn lên thấy có dán tờ báo tường. Để giết thì giờ Trinh đến xem. Có một bài thơ, nhan đề” mùa lúa mới” dưới kí tên Trần Tình. Trần Tình là đích thị anh chàng thi sĩ này đây! Bây giờ Trinh đang khổ vì bài thơ ấy, một bài thơ tiêu biểu về sản xuất nông nghiệp và nhiều bài thơ khác. Anh đọc hết bài này đến bài khác tưởng như bất tận.

Anh làm thủ kho. Ngoài cái kho vật tư nông nghiệp mà nhiều hơn cả là phân hữu cơ. Phân hữu cơ thường là phân xanh, phân chuồng, nông dân tự làm lấy không nơi nào bán, cũng không ai chứa trong kho. Nhưng vùng này nông dân trồng nhiều lê-guym, thường dùng phân xác mắm. Xác mắm là xương cá còn lại sau khi người ta đã lấy hết nước mắm, cũng gọi là phân hữu cơ. Phân xác mắm, ướt át hôi hám, thường đựng trong bao nhưng vẫn để chảy ra ngòai dòng nước đen. Sống suốt ngày trong bầu không khí ô nhiểm ấy anh đã quen, nên vẫn phóng bút làm thơ tình dài dài được. Trinh là người mới đến rất khó chịu. Trinh thấy người thủ kho này, ngoài mấy bao xác mắm ra anh còn có cả một kho thơ đồ sộ. Đứng quan sát anh làm việc một lúc Trinh thấy anh là một cán bộ rất nghiêm khắc và cũng rất nguyên tắc. Anh ta hết giở công văn này, chỉ thị kia để từ chối cấp phân cho xã viên. Nhưng về thơ anh lại xuất kho một cách vô nguyên tắc, vô tội vạ và rất hào phóng, thoải mái.

Ngồi nghe nhà thơ nói chuyện một lúc Trinh thấy hết chịu nổi. Nàng còn phải dọn dẹp, quét nhà cửa, ngủ một giấc để ngày mai có sức mở cửa hàng.

Trinh là chủ nhân một cái quán cà phê ở trước cửa uỷ ban huyện. Nói là quán cà phê song Trinh bán đủ thứ bia rượu, đồ nhậu. Trinh làm bà chủ và còn là người giúp việc cho mình, nàng chẳng thuê mướn ai. Trinh ba mươi hai tuổi, chồng chết để lại đứa con trai mười hai tuổi học lớp bảy. Nàng cư ngụ trong ngôi nhà của bên chồng. Cha mẹ chồng cho nàng ở căn nhà này để mua bán nuôi con. Trinh có nhan sắc mặn mòi. Nơi đây nếu mở cuộc thi hoa hậu chắc nàng chiếm vương miện. Nàng hấp dẫn bọn đàn ông từ những lão năm sáu mươi, đến mấy cha sồn sồn và cả bọn choai choai mười tám đôi mươi.

Anh Tình ngồi coi kho, thời gian rảnh rất nhiều, viết hàng trăm bài thơ tình tặnh cho nàng chủ quán. Hôm nay nhờ chất rượu gạo nước nhất pha nước dừa xiêm giúp cho hồn thơ anh thêm tung cánh. Nó còn giúp cho anh thêm can đảm để nói lên lời đề nghị sau cùng: rằng, đêm nay cho anh ngủ lại !

Khi nghe anh nói, Trinh im lặng, nét mặt không biểu lộ cãm xúc nào, không đồng ý cũng chẳng từ chối. Cô đứng lên đi ra sau. Anh Tình tưởng cô chấp nhận “lời đề nghị khiếm nhã ”. Anh ngâm nga vài câu cảm tác ngay trong cái thời khắc cực kì hứng khởi này.

Trinh không ra sau mà vô phòng, khép cửa hờ. Nàng cởi bộ đồ xoa bông ra, mặc cái quần lãnh đen, chiếc sơ mi trắng vào. Quơ vội lược chải dăm ba cái lên mái tóc tém. Tất cả những động tác này không mất đến mười giây đồng hồ, rồi vội vàng bước ra, thực đúng là một kỷ lục đáng ghi vào sách Guiness về việc thay đổi xiêm y. Trinh đi quanh mấy bàn, lấy thêm quả chanh, cục nước đá, rồi tới bàn anh Tình. Tình nhắc lại đề nghị. Trinh nói:

- Bữa nay em kẹt rồi …

Tình hỏi:

- Kẹt gì?

Trinh cười:

- Đồ mù…bộ không thấy người ta mặc quần đen đây sao ?

Tội nghiệp nhà thơ, cả một sự đổi trắng thay đen như thế mà anh không biết. Giờ đây sự thực đen tối làm cho hồn thơ anh đang ngự trên cao chín tầng mây rơi ập xuống. Anh Tình, tuy làm thơ rất dở, nhưng anh quả là một tâm hồn thơ chính hiệu. Sự thay đổi từ bộ đồ xoa bông sang cái quần lãnh đen áo trắng đột ngột quá anh khônh kịp nhận ra. Thương thay, ngọn lửa thơ trong anh cũng tắt ngấm theo cái màu đen u ám đó. Anh đứng lên, trả tiền đi về. Lẫm bẫm câu thơ” Đêm nay lửa tắt bình khô rượu. Đời vắng em rồi say với ai?...”Trinh rất mừng, nhủ thầm: Đồ khùng! Uống hết thì bình khô, còn đòi say với ai? Thằng cha này dai như giẻ rách. Không có cách đó hắn ngồi đến sáng!



Trinh dọn dẹp, đóng cửa quán xong, đúng mười hai giờ khuya. Trinh vừa chợp mắt đã nghe tiếng gõ cửa. Tiếng gõ rụt rè, nhưng trong đêm khuya nghe rất rõ. Tiếng gõ cửa hai tiếng nhặt, một tiếng khoan là ám hiệu quen thụôc của tay Mười Dư ở xóm trên. Lão này có lò ép bún, nuôi mười hai con heo nái, nấu rượu. Lão Mười Dư và Trinh là một liên minh trời sinh. Lão nấu rượu, nàng bán rượu. Mười Dư trưa nào cũng lén chờ mụ vợ già ru thằng cháu nội trên võng. Cháu chưa ngủ, nội đã ngủ. Lão ra lò lén rót lít rượu gạo nước nhất, vô cái chai nhựa, cột nơi bắp chân, mặc quần tây dài vô, không ai thấy, đem đến tặng cho người yêu. Trinh pha lít ruợu gạo với nước hai trái dừa xiêm thành ba lít rượu bán cho bọn nhậu.

Đêm nay anh Mười đến, người ân nghĩa không thể từ chối một cách sỗ sàng được. Lão lại gõ cửa, lần sau to hơn lần trước. Trinh giả vờ ngủ, nhưng lão này dai quá, gõ không xong lão gọi:

- Trinh ơi, em Hai ơi, dậy đi !

Trinh sợ hàng xóm nghe. Nàng ngồi dậy đưa chân tìm dép. Nghe tiếng dép lê trong nhà, Mười Dư rất mừng. Trinh tới bên cửa, không mở cửa cũng không mở đèn, hỏi vọng ra:

- Anh Mười đó hả?

- Ừ, mở cửa cho tui vô.

Trinh nói:

- Không được đâu.

- Tại sao?

- Thằng Lắm ( Con riêng của Trinh với người chồng trước ) chưa ngủ…

Sự thật thằng bé này ngủ từ hồi tám giờ. Trinh tiếp:

- Hắn đau răng khóc cả đêm, mới cho uống mấy viên thuốc APC, đã đỡ nhưng chưa ngủ. Nó mà thức thì không được. Nó biết chuyện, mét bên nội, lấy lại cái nhà này thì nguy to!

Ngoài cửa yên lặng, Trinh mừng thầm. Mười Dư nghĩ: Người ta tin ra ngõ gặp đàn bà xui, thiệt đúng. Lúc mình mới bước ra cửa, tưởng đêm khuya thanh vắng không người, ai dègặp phải con mụ bán bánh canh gánh cái gánh không đi về. Quả nhiên tới gặp thằng nhỏ đau răng. Sao không đau lúc khác?

Lão bước xuống sân, chân lạo sạo trong sỏi. Bên trong vọng ra tiếng an ủi rất dễ thương của Trinh:

- Thôi chịu phiền, để khi khác nghe anh Mười…

Trinh vô nhà leo lên giường thầm nghĩ, không biết có được yên thân không? Mấy con muỗi đói vo ve. Trinh tốc mùng lên, lấy tờ báo cũ quơ đuổi, bỏ mùng xuống tính ngủ, lại nghe tiếng muỗi vo ve, nàng nghĩ, thôi mặc kệ, cứ ngủ. Vừa nghĩ tơi đó lại có tiếng gõ cửa. Lần này một chậm hai nhanh. Trong cơn chập chờn Trinh cũng biết ai tới tìm mình. Đây là ám hiệu của anh Khanh cán bộ. Anh ta có tám con, trai có gái có, lại được cử làm cán bộ kế hoạch hoá gia đình. Người đầu tiên anh vận động là vợ. Chị ta nói:” Tui triệt, ông cũng triệt. Để một mình ông lôi thôi hả?”

Anh nói:

- Triệt sản một người thôi, cần chi cả hai ?

Anh nghe bọn thanh niên nói, triệt sản xong thằng đàn ông ngó như con gà trống thiến chỉ được cái tốt mã, hết cả khí phách gà trống, con gà con đuổi cũng chạy. Suốt ngày lúc thúc kiếm ăn trong vườn. Lần này anh nói láo với vợ.

- Ừ, muốn triệt thì triệt! Lỡ có gì thì đừng có trách tui…( ý anh muốn nói từ nay anh không mần ăn gì được thì đừng trách )

Trinh đứng trong nhànói vọng ra:

- Khanh phải không ?

- Ừ, anh đây, mở cửa vô tí coi.

Trinh giọng sành sõi:

- Làm cán bộ mà chẳng biết gì cả…

Khanh:

- Biết gì?

Trinh:

- Đêm nay công an đi kiểm tra hành chính!

Khanh:

- Sao em biết?

Trinh:

- Quán nhậu mà chuyện gì chẳng biết ? Anh không nghe chó sủa xóm trên xóm dưới đó sao, nhìn ra bờ sông thấy ánh đèn pin lấp lóa !

Trinh nói láo, đứng trong nhà làm sao thấy ánh đèn ở ngoài ? Nhưng vì lính quýnh anh Khanh không nhận ra điều phi lí. Anh vội vàng đi như chạy, chỉ kịp hẹn:” Thôi tối mai nhé” Trinh ừ hử cho qua chuyện, đó chỉ là cái kế hõan binh. Tối mai sẽ có kế khác, tam thập lục kế mà.

Trinh lên giường, chưa chi lại nghe tiếng gõ cửa. Nàng lên tiếng:

- Ai?

- “Long thuỷ lợi” đây !

Xã tuy nhỏ nhưng có tới hai anh cùng tên Long. Một là “Long thuỷ lợi” giữ cái trạm bơm nước nhỏ. Và một là” Long thương nghiệp” trưởng cửa hàng bách hoá tổng hợp. Gọi thế nghe cho oai chứ cửa hàng chỉ có mấy chai nước mắm hạng ba, mấy cây chổi đót, xã viên múôn mua cũng không đơn giản tí nào, phải xin được cái phiếu với hai ba con dấu cùng chữ kí của chủ nhiệm, chủ tịch.

Tại quán nhậu này đã có lần Long thuỷ lợi tát tai Long thương nghiệp vì cái tội Long thương nghiệp nói xấu anh về việc để trộm rinh máy bôm nước phải làm bảy bản kiểm điểm. Hai con rồng này vốn chẳng ưa gì nhau, nên “choảng” nhau là chuyện không thể tránh, song lần đó đã làm bễ bốn cái ly cối lơn của Trinh. Hai bên cùng móc tiền ra đền. Long thuỷ lợi ngầm khinh Long thương nghiệp nên khi nào phải xưng danh anh đều thêm cái ”hậu tố thuỷ lợi” để thiên hạ không lầm anh với thằng ở dơ nhất xã là Long Thương nghiệp.

Trinh chưa tìm ra lí do gì để từ chối anh chàng khách không mời thứ tư đến quấy rối này. Song đầu óc nàng vốn rất nhanh nhạy đối phó với những vấn đề khó khăn kiểu này. Trinh vội vàng quơ ve dầu gió đầu tủ, nhỏ mấy gịot vào bàn tay, xoa xoa. Trong đêm khuya mùi dầu lan toả rất nhanh. Trinh than :

- Từ chiều tới giờ em trúng gío, toàn thân đau nhức. Hai vai không gồng gánh gì mà mỏi nhừ. Cổ cũng đau, nuốt nước bọt đau lắm. Em ra chợ đầu cầu hỏi đại lý thuốc mua mấy viên “bi” ( bipénicillin) uống rồi, chưa thấy đỡ.

Long thủy lợi nghe mùi dầu gó tưởng nàng bệnh thật, thấy thương, nói:

- Tội nghiệp em Hai. Mai anh dẫn y sĩ Bảy đến bắt mạch cho toa, tới bệnh xá lấy thuốc về uống, ra chợ mua phải thuốc dỏm uống không hết đâu.

Long thuỷ lợi thấy “đối tác” bệnh kiểu này không thể làm gì được, bỏ về. Khi đi qua nhà mụ Bốn Hoà, đầu óc anh nghĩ đâu đâu, bỗng con chó xô ra sủa khiến anh giật thót mình, rủa thầm:” Mẹ cha mầy! Bọn câu chó đâu không tới kéo cổ đi cho rồi!”


Trinh leo lên giường. Con gà cồ bác Bá cất tiếng gáy. Mấy con gà trong xóm bắt chước gáy theo. Tiếng gà sôi lên xóm trên xóm dưới. Trinh nhủ thầm: “ Sáng rồi còn ngủ ngáy gì nữa? Thôi dậy nhen lò than nấu nước sôi pha cà phê bán cho bọn đi xe sớm “

Bên kia hàng rào nhà bác Bá. Ông cụ dậy sớm xô chiếc cửa gỗ lớn lâu ngày không tra dầu kêu ken két. Ông cụ ra sân nhìn thấy Trinh ngồi quạt lò, đêm qua ông cụ cũng thức cả đêm tụng cho hết bộ kinh Địa Tạng, ông biết hết mọi việc xảy ra bên nhà Trinh. Cụ nhủ thầm :” Tội nghiệp, bọn đàn ông rậm rật bất nhơn khiến con nhỏ thức trắng đêm, lại dậy sớm làm lụng nuôi con. Đêm của người ghê gớm thật “./.


Quý Thể

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 201 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.493 seconds.