Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 159 phần sau >>
Người gởi Nội dung
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 05/Jan/2010 lúc 10:29am
 
 
Click%20vào%20hình%20ảnh%20để%20mở%20ở%20kích%20thước%20đầy%20đủ.
 
Click%20vào%20hình%20ảnh%20để%20mở%20ở%20kích%20thước%20đầy%20đủ.
 
 

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23817
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Jan/2010 lúc 12:19am

 

Cánh cửa không bao giờ khoá



Cô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình:

- Con không muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!

Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ vì không tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!

Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".

Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".

Cô không còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.

Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy:

- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!

Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:

- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!

Bà mẹ nhìn con âu yếm:

- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!

Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!

 

 



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 06/Jan/2010 lúc 12:22am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23817
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Jan/2010 lúc 3:54am

Tha thứ mãi mãi

 



Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông... "Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần?" Cô giáo đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "


Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
- Thế là bao nhiêu lần?
Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm banh bè ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh fumc cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
- Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm. Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".
- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
Lisa đỏ mặt:
- Chị xin lỗi!
Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải không?
Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:
- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô.
Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường. Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá fòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu. Brent chỉ cười :"Phải, phải". Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. 1 niềm mơ ước thành hiện thự
c.người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.
- Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời. Lisa lặng mãi mới lắp bắp:
- Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ?
- 12, có chuyện gì thế?


Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
- Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trước.... Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
- Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi.
Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm. Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa khong trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi. Rất lâu sau, có lần gặp lại ng láng giềng cũ: bà Nelson.
- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.
Lisa ngạc nhiên:
- Sao ạ?
Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà. Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn: " Lisa yêu quý, Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị. Yêu thương,Brent".
Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "
 




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Jan/2010 lúc 3:55am
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 08/Jan/2010 lúc 4:02am
 
Click%20vào%20hình%20ảnh%20để%20mở%20ở%20kích%20thước%20đầy%20đủ.
 
 
Tình yêu mang đến nhiều niềm vui nhưng nó thường mang lại đau khổ, tình yêu chỉ tuyệt vời khi bạn dành cho ai xứng đáng lãnh nhận. Bạn hãy dành thời gian để chọn cho mình người phù hợp nhất.

Dành cho những ai không còn cô đơn: Tình yêu không làm con người trở nên hoàn hảo nhưng giúp bạn tìm một người giúp bạn trở thành người tốt nhất có thể.

Dành cho những ai là dân chơi: Đừng bao giờ nói "Tôi yêu em" nếu bạn không chắc. Đừng bao giờ nói về cảm xúc nếu bạn không có. Đừng bao giờ chen vào một cuộc đời chỉ với ý muốn gây đau khổ. Đừng nhìn vào mắt ai khi tất cả những điều bạn làm là giả dối. Thật tàn nhẫn khi bạn làm cho ai đó yêu nhưng bạn không đón nhận tình yêu đó...

Dành cho những ai đã lập gia đình: Tình yêu không phải là nói: "Lỗi của em" mà là "Anh xin lỗi". Không phải "Anh ở đâu", mà là "Em đây" Không phải "Anh có thể làm gì", mà "Em hiểu" Không phải "Anh muốn em là...", mà "Cám ơn vì em là..."

Dành cho những ai đã đính hôn: Thước đo của sự hòa hợp không phải là những năm tháng sống bên nhau nhưng là cả hai đã sống vì nhau như thế nào.

Dành cho những ai thất tình: đau đớn bao nhiêu lâu bạn muốn và để cho nó dày xéo bạn chừng nào bạn có thể. Thử thách không phải là sống sót sau cơn đau mà là bạn đã học từ đó những gì.

Dành cho những ai còn ngây thơ: yêu thế nào: yêu mãnh liệt nhưng đừng mù quáng, kiên định nhưng không cố chấp, sẻ chia và đừng
gian trá, thông cảm và đừng đòi hỏi, biết khổ đau nhưng đừng giữ lấy
nỗi buồn.

Dành cho những ai thích chiếm hữu: không gì đau khổ bằng nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác nhưng sẽ còn đau khổ hơn nếu thấy người mình yêu bất hạnh bên mình.

Dành cho những ai yêu mà không dám nói: tình yêu làm bạn đau khổ khi bạn làm cho người khác đau khổ. Nó càng làm bạn đau khổ khi do người khác gây ra. Nhưng sẽ đau khổ vô cùng nếu người bạn yêu không biết bạn nghĩ gì về họ.

Dành cho những ai muốn níu kéo: điều đáng buồn trong cuộc đời là khi bạn gặp một người và yêu họ, cuối cùng bạn nhận ra rằng điều đó hoàn toàn vô nghĩa và bạn phí thời gian cho một người không xứng đáng. Nếu họ đã không xứng đáng ngay bây giờ thì họ cũng sẽ như vậy vào 1 hay 10 năm sau. Hãy để họ ở lại và lên đường...

Dành cho tất cả những người bạn của tôi: mong ước của tôi là bạn có một tình yêu chân thật, mạnh mẽ, chín chắn và không bao giờ thay đổi.

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23817
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 09/Jan/2010 lúc 3:31am
Một câu truyện thật đẹp <<XIN BÂM VÀO PDF Print E-mail
Tác Giả : Saigon Echo sưu tầm   
Thứ Tư, 06 Tháng 1 Năm 2010 06:34

Chỉ cần đúng 37 giây để đọc bài này và thay đổi cách suy nghĩ của bạn.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 09/Jan/2010 lúc 3:32am
IP IP Logged
Phanthuy
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 01/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 960
Quote Phanthuy Replybullet Gởi ngày: 09/Jan/2010 lúc 1:47pm
Câu chuyện hay quá LanH ơi.
Cám ơn Lan , cám ơn người đã luôn miệt mài , bền bỉ tìm kiếm truyền đạt những gì đẹp đẽ cho đời sống, cho mọi người.
Cám ơn tấm lòng rất đẹp của LanH .
 
 
A%20Floral%20Thanks.
 
 
 
 
 
 


Chỉnh sửa lại bởi Phanthuy - 09/Jan/2010 lúc 1:51pm
PhanThuy-CA
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 10/Jan/2010 lúc 10:52am

Hôm nay ngày 10 tháng 01 năm 2010

Chúc mừng đám cưới của
 
PHẠM NỮ BÍCH LY và NGUYỄN THANH TUẤN
 
(Cháu của LAN HUỲNH) 
 
Đám cưới được tổ chức tại Yên Luông- Gò Công
 



 



Phạm Hường, Bích Ly, Vũ Quy, Ngọc Liên








 
Kim Quen, Vũ Quy, Quý, Phạm Hường, Dì sáu cô dâu (từ trái qua)
Lệ Thu,Tuyết, Ngọc Liên (từ phải qua)


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 10/Jan/2010 lúc 5:41pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 10/Jan/2010 lúc 11:08am
 



Phạm Hường, Thanh Tuấn , Bích Ly, Huệ (chủ nhà hàng HOA VIÊN NAM BỘ)






Kim Quen, Phạm Hường, Lệ Thu
 


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 10/Jan/2010 lúc 5:39pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 11/Jan/2010 lúc 12:17am
 
Những ước mơ......
 
 
Có những điều tưởng chừng như không thể nhưng lại là có thể.....
Có những thứ rất đẹp nhưng nếu không nhìn rõ sẽ không thể thấy....
Lớp học tình thương nằm ở bên hông ủy ban phường cũng là một trong những điển hình về cái gọi là không thể và có thể.....
Cô giáo là sinh viên năm 2 trường đại học sư phạm, học sinh với đủ thể loại lứa tuổi , lớp học đa năng chỉ hoạt động vào ban đêm, sỉ số chưa một lần ổn định....
Có một lớp học kì lạ vậy đó.Những cô cậu học trò ngây thơ , hồn nhiên với những đôi mắt sáng lấp lánh nhưng củng có khi không còn tinh tường bởi ban ngày mưu sinh vất vả đã đọc nhầm chữ B thành chữ O và có cả những câu nói những câu trả lời làm cô giáo thấy thương và yêu hơn lũ học trò :
Cô giáo nhẹ nhàng hỏi :
-- Sao hôm qua lại nghỉ học ?
-- Thưa cô:
-- Em..em ... em buồn vì ban ngày chỉ bán được có 5 tờ vé số nên...
-- Em..em...em không thích học toán trừ chỉ thích học toán cộng nên....
--Em... em ..em không thích có điểm kém nên...cô giáo hiểu ra , nhoẻn cười rồi rút vội ngòi bút khoanh vội số 0 ngay cạnh số 1 hôm trước cô đã chấm_con bé nhìn số 10 rồi cũng nhoẻn cười...
Vậy đó nhưng lớp học vẫn hoạt động vào mỗi tối 2,4,6 (các tối còn lại cô giáo bận học thêm anh văn ) dù cho ngày ngày lũ học trò vẫn vất vả mưu sinh , cô giáo vẫn phải lên giảng đường.Thật diệu kì khi cô giáo hứa sẽ dắt lũ học trò qua hết bậc tiểu học.
Lớp học đang tỉnh lặng bỗng sáng hơn rồi nóng dần lên khi cô giáo hỏi đến ước mơ sau này...
Thằng bé ngày ngày bán vé số giơ tay cao nhất :
-- Thưa cô , sau này em muốn làm nhân viên phòng cháy chữa cháy.
Hỏi ra mới hay ngày trước vụ cháy nhà đã mang đi cả bố mẹ lẫn anh trai nó, nó giận và rất ghét cháy... thằng bé mới có 9 tuổi.
Thằng bé đánh giày mặt lem luốc không đợi đến lượt cô giáo gọi mình hắn đứng lên khẳng khái nói :
---Thưa cô sau này em sẽ là một kỹ sư chế tạo máy.
Thì ra cái vợt bắt chuồn chuồn , châu chấu " tự động " và cả cái đồ đựng thức ăn cho chim cũng " tự động " do nó chế ra ngày còn bố mẹ được lũ trẻ trong xóm và cả con bé nhà bên tán thưởng rất nhiều .( bố mẹ nó đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông ) thằng bé mới lên 10.

Con bé ngày ngày phụ việc trong quán cơm cúi gầm mặt khóc sụt sịt , cô giáo gọi lên rồi khẻ hỏi về ước mơ sau này nó lau vội nước mắt rồi nói trong tiếng nức :
---Thưa ..thưa..thưa cô..em ..em muốn làm cô giáo ạ .
Thật đáng thương đáng quý với lí do là thằng anh trai ngày ngày bán vé số của nó vẫn còn....chưa biết chữ.Con bé mới lên 10.
............
....................
........................
...........................
Thật nhiều , thật nhiều những ước mơ khác nửa.
Những ước mơ thật đẹp lại càng đẹp hơn khi được ấp ủ bởi những tâm hồn không lấy gì làm may mắn.
Hãy đến bên những ước mơ, hãy sẻ chia và chắp cánh cho những ước mơ tuyệt đẹp này bạn nhé !!!!!!!!
 
 


Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 11/Jan/2010 lúc 12:17am

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23817
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Jan/2010 lúc 4:52am
rose.gif%20beautiful%20image%20by%20xxExotic_Barbiexx
 
NHÓM 12 YÊU THƯƠNG CỦA TÔI ƠI!
 
Tao không biết nói lời gì hay phải trả bao nhiêu mới có thể mua được....tình bạn của tụi mình đây hả...Tụi mầy nói dùm cho tao đi...
Nhìn mấy tấm ảnh mà tao CryCryCry...Tao cũng không thể tưởng tượng tụi mầy đã bỏ biết bao công sức ...thay tao mà giúp cho đám cưới của Bích Ly ...Bao nhiêu đó cũng đủ thấy tình bạn của tụi mình... dù đã gần 40 năm mới gặp lại... 
Lan Huỳnh
 

 

 Bạn bè là người ta có thể nói chuyện mà không cần dùng đến lời nói

E. Presley



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Jan/2010 lúc 9:12pm
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 159 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.430 seconds.