Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 156 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 30/Jan/2018 lúc 5:01pm |
CƠN GIÓ VÔ TÌNH Đã gần 10 giờ sáng mà hơi lạnh từ lớp sương đêm trước vẫn còn bao phủ buốt giá không gian. Gần Tết, khí hậu Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn lại càng buốt dữ, hơn cả những ngày trong dịp Giáng Sinh. Tuyết vẫn còn đầy dấu tích, từng khối lớn bên vệ đường, từng núi trắng xóa tại bãi đậu xe. Không khí khô khan, trời u ám một màu chì. Giản thấy mệt mỏi tê cóng mặc dầu chàng đã quen sống ở đây. Chàng mơ những ngày nắng nhẹ, không khí trong và ấm mà tại nơi chàng đang sống sao thấy hiếm hoi quá. Lại những ngày nhàm chán thường lệ của mùa đông, sáng sớm sửa soạn đi làm, tối về, nằm cạnh vợ xem truyền hình vài phút là lăn quay ra ngủ lấy sức cho ngày hôm sau. Giản thấy nhớ người, nhớ cảnh vùng Quận Cam, nhớ những người bạn xa xưa mới gặp lại, nhớ những ngôi nhà mái thấp chung quanh trồng đủ thứ hoa tươi, đầy màu sắc, nhớ những món ăn đặc thù chỉ có ở vùng Nam California. Nghĩ ngợi liên miên, Giản chợt nhớ có cái hẹn với bác sĩ đi khám thường niên. Giản đến Georgetown Hospital thật sớm. Đưa thẻ cho người thư ký rồi ngồi đợi đến lượt mình. Bác sĩ Phan, primary physician của chàng đã biết rõ bệnh nhân của mình rất khó chịu mỗi khi phải lấy máu thử. Lần này, Bác Sĩ Phan nói với Giản: “Phòng thí nghiệm mới có một tay lấy máu rất khéo, chỉ một lần rút mà lại không phung phí máu của bệnh nhân như những người khác. Tôi sẽ đưa hồ sơ của ông cho cô này. Tên cô ấy là Yseult”. Cầm
tờ giấy bệnh lý thử máu xuống phòng thử nghiệm, Giản vẫn thấy e ngại
khi nghĩ tới những ống máu được hút ra. Bác sĩ Phan đòi thử nào
cholesterol, nào chất mỡ, chất gan, chất đường, nào hồng huyết cầu, bạch
huyết cầu, thôi thì đủ thứ… cũng phải mất ba ống máu đầy. Mỗi lần lấy
máu xong là chàng lao đao, mệt mỏi. Không biết có phải người chàng yếu
hay là chàng tưởng thế? Nhưng Giản biết chắc chắn là chàng cảm thấy khó
chịu mỗi khi đi xuống phòng thí nghiệm thử máu. Ôi! Máu mới quí làm sao!
Ăn uống kiêng cữ, cẩn thận tủy xương mới sinh ra một chút hồng huyết
cầu tốt. Vậy mà cứ 6 tháng lại mất đi một lượng máu, đối với Giản lượng
máu ấy nhiều quá. Vợ chàng vẫn bảo là chàng gàn, chàng làm cho to
chuyện, chàng mắc bệnh tưởng. Cũng có thể vậy. Dù gì đi nữa chàng vẫn
ghét lấy máu. Vừa mất máu, cánh tay vừa bị đâm thọc bầm tím, có khi cả
tuần lễ sau mới hết; trông thật khó chịu! Bác sĩ Phan biết vậy nên lần
này ông vui vẻ giới thiệu cho thân chủ một phlebotomist thiện nghệ.
Giản cũng mong đỡ bực mình hơn những lần trước. Nàng để miếng gauze nhỏ trên chỗ chích và lấy băng dán lại.
Nàng gấp cánh tay Giản khiến chàng chợt tỉnh. Thế là hết mộng mơ! Nụ
cười hiền hậu, e ấp, ngượng ngùng trên đôi môi hồng nhạt: Rảo bước trên đường phố mà Giản không thấy gì ở chung quanh, khác hẳn con người tò mò hay ngắm nghía ngoại cảnh nơi Giản. Trước mắt chàng giờ đây chỉ thấy khuôn mặt xinh tươi đáng yêu của nàng dưới mái tóc dài chấm vai màu hạt rẻ có những vệt hung vàng high light theo thời trang, và nhất là cái dáng lịch sự thanh tú của Yseult đã quyện chặt lấy đầu óc Giản. Sáu tháng nữa mới có cơ hội gặp nàng… mà gặp để làm gì, ngoài tưởng tượng vọng ảo?! Đêm ấy, chàng trằn trọc… chàng biết chàng còn tiếp tục trằn trọc cho đến ngày gặp lại Yseult. Thỉnh thoảng trong câu chuyện với Vân, vợ chàng; Giản vẫn nhắc nhở tới người trong phòng lấy máu ở bệnh viện. Vợ chàng chẳng để ý tới người đàn bà mà nàng không quen biết. Giản còn biết trò chuyện cùng ai về cô nhân viên trong phòng thí nghiệm, chàng đành để cho trí tưởng tượng phóng đi tìm nàng. Chàng vẫn khó ngủ ban đêm và nếu có chợp mắt chàng vẫn chỉ mơ thấy Yseult từ xa xôi nhìn vọng lại. Ban ngày, bận bịu công việc Giản tạm thời quên người trong mộng, cứ thế, cứ thế… giòng giã sáu tháng trời… Giản ngồi
chờ ở phòng đợi như sáu tháng trước, nhưng lần này với lòng xốn xang;
biết người xưa có còn làm việc ở đây nữa hay không? Lần này chàng không
cần giấy giới thiệu, cứ đúng thời hạn là cô y tá của bác sỹ Phan điện
thoại nhắc nhở chàng phải đi thử máu. Không cần nhắc nhở, Giản nhớ ngày
này từ lâu rồi. Giản
tiến tới window số 1. Nàng đấy mà chàng không nhận ra. Trông nàng gầy
hơn trước. Cô bạn tiến tới thì thầm với nàng. Yseult ngẩng lên. Họ nhìn
nhau. Ánh mắt nàng có chút gì sửng sốt, ngỡ ngàng. Giản
ngồi trên ghế, vén tay áo đợi chờ: “Tôi chỉ mong cô lấy máu thôi”.
Chàng ngập ngừng, chàng chỉ muốn Yseult biết chàng chờ đợi ngày này đằng
đẵng sáu tháng trời. Chàng trân trân nhìn mũi kim
xuyên vào mạch máu. Mũi kim đang được bàn tay trắng mát điều động.
Nhưng, có cái gì bất thường… máu không chịu chảy vào ống hút. Nàng xoay
đi xoay lại mũi kim, vẫn nhẹ nhàng… nhưng rõ ràng nàng bối rối… Rồi máu
tuôn đều đặn vào ống hút. Tự nhiên, Giản lắp bắp: “Cô có rảnh buổi trưa,
xin mời dùng bữa với tôi”. Câu nói này chàng đã ấp ủ bao nhiêu ngày, đã
muốn thốt ra bao nhiêu lần mà mãi đến giờ phút này mới bật ra trên môi.
Phải, chàng sợ. Vừa sợ Yseult từ chối vừa sợ lòng mình bất chính khi đã
có gia đình. Nhưng, lý trí đã không kiềm chế được tình cảm. Giản không
đợi câu trả lời, chàng chỉ ngạc nhiên nghe giọng nói êm dịu bên tai: Giản kéo tay áo xuống. Chàng thấy một chút gì tiếc nuối trong lòng. Nếu Yseult không nhận lời, chàng sẽ không phải trải qua sự thử thách của chính lòng mình. Lòng chàng rộn ràng sung sướng xen lẫn một chút hối hận từ đâu len lỏi vào… Giản chọn một bàn khuất trong tiệm Baby Hot.
Chàng muốn tránh cho Yseult không gặp người quen vì Tòa Đại Sứ Pháp
chênh chếch với Georgetown Hospital. Khá đông nhân viên từ bệnh viện ra
đây dùng bữa trưa. Giản thấy có cái gì bất thường trong giọng nói của nàng, một nỗi nghẹn ngào, một nỗi ray rứt. Trong lòng Giản cũng có những bứt rứt không thể nói. Cả hai cùng chung một tâm trạng. Họ không sống cho họ, họï sống cho đại gia đình và nhiều khi quên mất bản thân cho đến một lúc nào đó, cảm thấy trống rỗng, cảm thấy hụt hẫng. Những người hôn phối đã không hiểu họ vì những người này đã quen với tinh thần Khổng giáo, với nếp sống đại gia đình. Giờ đây, Yseult và chàng đều cảm thấy cô đơn… và họ gặp nhau. Giản cúi mặt, thì thầm:
“Nhiều lúc tôi cũng có cảm giác giống Yseult. Chúng ta quen biết nhau
quả là một tình cờ may mắn. Tại sao chúng ta không trở nên một đôi bạn
chân tình?” Từ
đấy, hằng tháng, họ gặp nhau. Họ hiểu nhau mỗi lúc một nhiều. Giờ đây
Giản mới biết tại sao chàng say mê nàng. Nàng là mẫu người Giản mong ước
từ khi biết ngắm người đẹp. Nàng có một vẻ trong sáng, thông minh, hơi
đài các, lạnh lùng. Nhưng, sắc đẹp thôi chưa đủ. Ở Yseult có sự dịu
dàng, ý tứ trong lời nói, trong cử chỉ. Giản cần một người bạn đường
như vậy. Hơn thế, Giản còn cần một tình thương yêu mà chàng thiếu từ
thuở ấu thơ. Cha mất sớm. Mẹ tiếng là ở vậy nuôi con nhưng đã có người
đàn ông khác. Đứa em gái duy nhất chỉ là cùng mẹ, khác cha với chàng. Mẹ
chàng đã dấu nhẹm chuyện này, chỉ một mình Giản biết vì cậu bé đã được
thấy cảnh lén lút của mẹ với tình nhân ngay từ khi cha còn sống.Giản họa
hoằn mới được mẹ ôm ấp trong lòng. Mẹ chàng không bao giờ to tiếng mắng
con nhưng bà rất khô khan, lạnh lùng với Giản. Bà như muốn giữ một
khoảng cách với con. Giản lớn lên trong cái cảm giác lạc lõng, bơ vơ.
Khi đến tuổi trưởng thành, gặp Vân, con nhà gia giáo, Giản làm đám cưới.
Vân tốt bụng nhưng tính tình nóng nẩy, đụng chuyện là ồn ào, cãi lẩy.
Bực nhất là Vân lơ là với chồng. Chồng làm gì, Vân không để ý. Nàng còn
bận săn sóc mẹ già, nàng còn bận ôm điện thoại mỗi khi về nhà trò chuyện
với cô em gái những buổi tối chồng cô này đi làm vắng. Hai chị em tỉ tê
suốt tối. Giản bực lắm. Chàng muốn gần vợ mà không được. Khi có việc đi
đâu, bà mẹ vợ kè kè kế bên. Thế là Giản thoái thác đi một mình. Giản
càng ngày càng thấy xa vợ, càng ngày càng cảm thấy cô đơn… cho đến khi
gặp Yseult. Giản biết nàng chung một hoàn cảnh, chung một cảm nghĩ.
Yseult rất trọng gia đình, nhưng chồng nàng lo làm ăn, lo chơi bời,
không có thời giờ cho vợ con. Yseult và Giản cùng thiếu thốn tình cảm,
cùng thấy trống trải. Họ gặp nhau trong điểm tương đồng ấy. Khởi đầu chỉ
là cái bề ngoài bắt mắt dễ gây thiện cảm, nhưng sự gần gũi cho họ cơ
hội cảm thông, thương xót nhau rồi…yêu nhau. Chàng tiếp với giọng chịu đựng: “Những giây phút gần em là những giây phút hạnh phúc nhất trong đời… dù hạnh phúc không trọn vẹn!” Trời đã chuyển
mùa. Con đường uốn khúc lên SkyLine như rắn lượn dưới nắng hanh lành
lạnh. Những tàn lá vàng tươi, cam úa, đỏ tía, nâu hồng chen chúc giữa
đám lá xanh xẫm màu đang dần dần đổi sắc trong bóng trời chiều của một
ngày chớm thu. Chiếc Acura ngon trớn trườn trên đường núi. Nhìn xuống
hai bên thung lũng đầy màu sắc của những lá thu, lòng Giản thấy bùi ngùi
khi chàng chợt quay sang cạnh ngắm khuôn mặt thanh tú của cô bạn Trung
Hoa. Bây giờ nàng đang đẹp chội như những chiếc lá thu kia. Một ngày nào
đó, 20 năm sau, biết nhan sắc nàng ra sao? Còn tâm hồn chàng, liệu Giản
còn thương yêu Yseult như bây giờ hay không? Hình như Yseult linh cảm
thấy điều gì, nàng quay sang bạn: Giản
đậu xe ngay trước khuôn viên Đại Học Georgetown, nơi đã trở nên thân
quen với chàng từ ngày biết Yseult. Lòng chàng bồi hồi xúc cảm vì chàng
không được tin tức của nàng kể từ buổi chiều hai người đưa nhau lên Sky
Line. Chàng biết ngày hôm nay là ngày quyết định. Chàng biết thật khó
cho chàng mà còn đớn đau hơn cho Yseult nữa. Bây giờ thì Yseult đương khóc,
nghẹn ngào, tức tưởi… Chàng đã đi rồi… Nàng đúng hẹn. Nàng đã đợi chàng
tại đây, trên tầng lầu thứ tư của Medical Science Building này. Nàng đã
theo dõi từng hành động của chàng. Nàng đã biết trước chàng sẽ tới đâu
trong khuôn viên đại học này. Yseult đã nhìn thấy Giản từ trên cao.
Chàng không biết nàng chờ đợi, ngắm nghía từng động tác của chàng. Làm
sao chàng ngờ được! Thương quá đi khi nhìn chàng rầu rĩ bên vệ đường,
xót quá đi khi thấy chàng thất thểu ra xe. Nhưng có lúc, rõ ràng Giản
ngẩng lên nhìn khung cửa sổ này. Rồi, Giản lái xe đi… Giá chàng khám phá
chỗ nàng ẩn nấp, giá chàng lên đây thì không biết sự việc sẽ ra sao?
Nhưng, mọi việc thôi đã an bài. Đúng là định mệnh! Cầu cho chàng trở về
với vợ có hạnh phúc hơn xưa. Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 30/Jan/2018 lúc 5:03pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 31/Jan/2018 lúc 8:16am |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 01/Feb/2018 lúc 9:42am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 05/Feb/2018 lúc 4:12pm |
Tội Nghiệp Hoa HồngMộng Hiền ngồi trước computer bắt đầu một ngày làm việc nhưng chưa có việc gì cần làm ngay nên nàng thong thả với thú vui trên net. Mở trang net nào cũng thấy những hình ảnh về ngày Valentine sắp tới. Năm nay ngày lễ tình yêu rơi vào thứ Năm. Nàng ngắm nhìn đủ loại hoa Hồng quảng cáo trên trang net mà không khỏi chạnh lòng nhớ đến những bó hoa Hồng của những mùa tình yêu đã qua, ngọt ngào và cay đắng, mặc dù sống hạnh phúc bên chồng nhưng nỗi tiếc thương ân hận vẫn dày vò nàng. Mộng Hiền luôn cảm giác có lỗi khi từ bỏ một tình yêu. Ba năm trước Mộng Hiền là một thiếu nữ xinh tươi mơ mộng có vài chàng theo đuổi. Trong số đó có hai người nổi bật nhất là Thủy Triều và Hậu. Thủy Triều là biệt hiệu của chàng nhạc sĩ đàn hay hát giỏi trong một ban nhạc, chàng đẹp trai hào hoa phong nhã. Mộng Hiền yêu chàng Và Hậu, một công chức gương mẫu chăm chỉ, việc làm tốt, lương cao, đẹp trai và hiền hậu như cái tên mà cha mẹ đã đặt cho chàng thì chiếm được cảm tình tuyệt đối của mẹ Mộng Hiền, trong khi nàng chỉ cảm mến chàng chứ chưa hẳn là yêu. Từ khi quen nhau, yêu nhau Thủy Triều đã thường xuyên tặng Hoa Hồng cho Mộng Hiền. Cuối tuần nắng đẹp thì chàng mang hoa đến với lý do: - Một ngày nghỉ đẹp trời như thế này em xứng đáng nhận bó hoa Hồng xinh đẹp cho đời vui thêm. Một chiều mưa buồn chàng cũng mang hoa đến tặng với lý do thật lãng mạn: : - Em ơi, anh gởi cho em bó Hoa Hồng để tình yêu của anh sẽ bên em, ấp ủ em trong chiều mưa cho em bớt buồn, bớt lạnh. Và ngày lễ Valentine thì nhà Mộng Hiền như tràn ngập hoa Hồng. Buổi sáng có người đến giao một bó Hồng, lúc ấy Mộng Hiền đã đi làm mẹ nàng ở nhà nhận hoa bà để nguyên bó hoa trên bàn chờ con gái về. Ðến trưa lại có người gõ cửa giao hoa, lần này hoa Hồng từ một cửa tiệm khác. Bà ngạc nhiên hỏi người giao hoa: - Cô có chắc là bó hoa này giao cho địa chỉ này không? Tôi nghĩ là có sự lầm lẫn nào đó??.. Cô nhân viên cửa hàng hoa khẳng định: - Làm sao mà chúng tôi giao lầm một món qùa trọng đại trong ngày lễ tình yêu được chứ, người gởi tên Thủy Triều và người nhận tên Mộng Hiền đây mà. - Thế thì đúng rồi. Cám ơn cô. Bà nhận hoa và lẩm bẩm một mình? Không biết từ giờ tới chiều thằng dở hơi này còn tặng hoa nữa hay thôỉ?? Thế là hai bó Hoa Hồng tình yêu để trên bàn. Buổi chiều khi Mộng Hiền vừa về tới nhà chưa kịp thay áo và bà chưa kịp kể cho con nghe về hai bó hoa thì bà lại nghe có tiếng chuông cửa làm bà bàng hoàng giật mình: - Chắc lại là người giao hoa !!! Mộng Hiền vui mừng chạy ra mở cửa, sao mà mẹ nàng nói đúng thế, người ta giao cho nàng một gỉo Hoa Hồng vừa to vừa đẹp lộng lẫy. Tấm thiệp cài trên bó hoa là tên chàng chứ còn ai khác nữa. Chắc chàng đã đặn người giao hoa đến đúng lúc nàng vừa về tới nhà Nàng âu yếm vuốt ve từng cánh hoa và quay ra hỏi lại mẹ: - Sao mẹ biết con sẽ nhận hoa mà mẹ có vẻ lo âu thế? Mẹ nàng khó chịu chỉ hai bó hoa còn nằm trên góc bàn: - Kia kìa, từ sáng đến trưa nay mẹ đã nhận hai lần hoa của anh ta rồi. Mẹ cứ thấp tha thấp thỏm từ trưa đến giờ. Và đúng như mẹ lo nghĩ anh ta lại giao thêm bó hoa thứ ba. Tặng hoa mà nhửkhủng bố người ta. Nàng thì mơ màng: - Anh ấy đang yêu con mà mẹ, chắc cả ngày hôm nay anh chỉ nghĩ đến con thôị.Mẹ đừng ác cảm với anh Thủy Triều nữa. - Dở hơi ! tặng hoa ngày Valentine một lần đủ rồi, ai lại tặng đến 3 lần thế này, hả? Nàng vẫn mộng mơ: - Mẹ chẳng còn trẻ để hiểu cho tuổi trẻ và mẹ chẳng là nghệ sĩ để hiểu những tâm hồn nghệ sĩ luôn khác người. Với con anh ấy thật hào hoa bay bướm. Tất cả ba tiệm hoa khác nhau, mỗi tiệm một kiểu cắm hoa và trang trí, nhưng kiểu nào cũng đẹp, cũng sang, Mộng Hiền vui thích lắm.? Nhưng mẹ Mộng Hiền đã cay cú nhận xét: - Con sinh ra và lớn lên ở Mỹ tâm hồn con trung thực và tin người qúa. Thằng này hoang phí, lương nhạc sĩ, ngày làm ngày không làm, chả là bao mà tiêu xài như ngài triệu phú đa tình. Làm ra bao nhiêu tiền thì mua hoa tặng cho con hết, ngày thường cũng tặng hoa với những lý do vớ vẩn, ngày lễ tình yêu thì tặng hoa lu bù tới tấp. Thế thì ở nhà nó làm gì còn tiền? chỉ húp cháo hay ăn ổ bánh mì trừ cơm thôi. Khỏi cần mẹ nói Mộng Hiền cũng biết là anh Thủy Triều nghèo, chàng tặng hoa cho người yêu không tính toán thì mới là người đàn ông hào hoa rộng lượng đáng qúy, còn hơn người đàn ông giàu mà chi li tính toán. Chàng làm nàng cảm kích và yêu mến chàng thêm. Mẹ nàng đe dọa: - Con mà lấy nó thì có ngày húp cháo đấy con. Nàng đã miên man nói về chàng: - Nhưng hai chúng con tâm hồn cùng mơ mộng, cùng lãng mạn, nghĩa là hai tâm hồn đồng điệu thì cuộc sống vợ chồng sẽ hạnh phúc. Anh ấy nói con là nguồn cảm hứng vô tận và duy nhất trong đời mà anh đã có được. Mẹ nàng đay nghiến: - Ối, con ơi ! đừng bao giờ tin vào hai tâm hồn đồng điệu, càng giống nhau thì càng chán nhau sớm, mộng mơ cho lắm đến khi sống chung đối diện với thực tế thì mộng vỡ càng nhiều. Hôm nay nó tán tỉnh con thì nói thế. Ngày mai gặp cô khác nó cũng nói thế đấy, chẳng có ai là người duy nhất trong trái tim mấy chàng đa tình này đâu. - Còn hơn là hai tâm hồn lạc điệu đồng sàng dị mộng - Nhưng khi hiểu nhau sẽ thương nhau hơn, vì thế mẹ muốn người con sẽ kết hôn là anh Hậu chứ không phải chàng nhạc sĩ nghèo này. Mẹ nàng hớn hở nói về chàng trai mà bà đã lựa chọn cho nàng: - Anh Hậu đẹp trai thua gì anh nhạc sĩ? Anh có việc làm vững chắc, tài chánh ổn định, có nhà cửa hẳn hoi. Con lấy anh Hậu là có nhà ở ngay, còn anh nhạc sĩ thì vẫn ở thuê apartment phải không? Mộng Hiền thật thà: - Không mẹ ạ, anh ấy đang share phòng nhà người tả - Ối giời ! lại còn phải share phòng.. Không, nhất định mẹ không gả con gái yêu của mẹ cho một kẻ sống lang bang vật vờ như thế. Nàng vụng về bào chữa cho người mình yêu: - Bao giờ anh ấy trả góp cho cái xe cũ đang đi xong thì sẽ thuê một căn phòng apartment cho đàng hoàng mẹ ạ. Anh ấy bảo con thế. Mẹ nàng lại kêu lên: - Ối giời! cái xe cũ mà cũng phải trả góp? Nó còn bảo gì con nữa? nói cho mẹ nghe. - Với lại anh ấy còn nợ những món tiền trong vài thẻ tín dụng, cũng đang trả góp. Công nợ trả dần từ từ sẽ sạch nợ thôi. - Ối giời, lại nợ cả thẻ tín dụng! Còn gì nữa? - Với lại anh ấỷ thỉnh thoảng phải vay nợ bạn bè khi ban nhạc không hoạt động, không ai mời trình diễn. Nhưng món nợ này bao giờ trả cũng được vì là chỗ bạn bè nên coi như không lo cái khoản này mẹ ạ? Mẹ nàng kêu không ra hơi: - Ối giời, thế thì nó nợ như Chúa Chổm ! Mộng Hiền xót xa kết luận: - .Anh ấy là một người nhạc sĩ tài hoa bị đời bạc đãi. Nhưng nợ như Chúa Chổm là gì hở mẹ? Mẹ nàng nhăn nhó đau khổ: - Thôi, thôi, con đừng kể nữa, đừng hỏi nữa. Ðã nghèo tơi tả thế mà tặng hoa thì hoang phí lộng lẫy, đó là kiểu sống bạt mạng không cần biết ngày mai, sẵn sàng nhịn đói nhịn khát để vui trong phút giây. Trong khi Thủy Triền tặng nàng những ba bó hoa Hồng trong ngày lễ Tình yêu thì anh Hậu chỉ tặng nàng một bó hoa Hồng. Mẹ nàng lại ngọt ngào rủ rỉ: - Con ơi, anh Hậu chỉ tặng con một bó hoa Hồng nhưng có thể mua nhà mới, xe mới khi lấy con. Thằng kia nó chỉ lợi dụng hoa Hồng, tặng hoa Hồng để tán tỉnh bông lơn với con thôi, không phải tặng nhiều hoa là yêu con nhiều đâu. Cuối cùng anh Hậu ngỏ ý cầu hôn nàng còn Thủy Triều thì hứa hẹn thật tha thiết: ? Anh yêu em, không thể sống xa em, vậy chúng ta cứ sống chung bao giờ sạch nợ anh sẽ để dành thật nhiều tiền để cưới em tưng bừng huy hoàng ? Lời hứa hẹn xa vời như biển khơi mênh mông không bến bờ ấy cũng làm nàng cảm động, nàng sẵn sàng sẽ sống bên chàng, bên người mình yêu qúy. Nhưng mẹ nàng tinh ý lắm, bà đã quyết liệt ngăn cản, giảng giải cho Mộng Hiền biết nếu yêu nhau thì phải tôn trọng nhau, anh ta rủ rê con sống chung là không yêu con thật tình, chỉ muốn lợi dụng tình cảm của con dành cho anh ta thôi. Và thế là nàng đành làm kẻ bội tình vâng lời mẹ bằng lòng lấy anh Hậu. Mộng Hiền đang thả tâm tư trôi về giòng dĩ vãng thì chợt nghe tiếng hỏi: - Chị Mộng Hiền đang mơ mộng gì thế? Ðó là cô Xuân nhân viên đồng nghiệp cùng văn phòng bán bảo hiểm này, cô mới vào làm mấy tháng nay. Xuân ghé mắt nhìn lên màn hình computer của Mộng Hiền: - Chị đang mơ ngày Lễ Tình Yêu hả?Hai anh chị thật đẹp đôi và hạnh phúc chắc chắn sẽ có ngày Lễ Tình yêu thật đẹp luôn. - Thì cứ đến ngày này ai mà chẳng có quyền mơ mộng chứ? Cô Xuân nhiều chuyện: - Không đúng đâu, cũng có người không dám mơ, em đang rối điên đầu vì chuyện tình của nhỏ em họ nhờ em giúp ý kiến đây, em kể ra chị Mộng Hiền góp ý nhé? - Xuân cứ kể đi, mỗi người một ý may ra sẽ giúp được cô em họ quyết định chuyện tình của mình. - Cô em họ của em tên Ngọc Thạch yêu say mê một anh chàng nhạc sĩ đã 2 năm nay dù biết là anh nghèo, anh nhạc sĩ chiếm được trái tim Ngọc Thạch không cần nhiều lời tán tỉnh mà chỉ bằng hoa Hồng, anh tặng nàng hoa Hồng trong ngày mưa, ngày nắng, và vào ngày Valentine thì tới tấp gởi hoa Hồng đến nhà nàng mấy lần, anh ta bảo Ngọc Thạch là nguồn cảm hứng đồng điệu trong cuộc đời mà anh đã bắt gặp và không thể rời xa làm Ngọc Thạch sung sướng và cảm động biết bao nhiêụ.Tình yêu thắm thiết thế mà khi Ngọc Thạch bàn đến chuyện cưới hỏi thì chàng nhạc sĩ bảo hai đứa cứ sống chung, từ từ đợi anh ta trả nợ xong cái xe cũ và mấy cái thẻ tín dụng đang trả góp, anh sẽ để dành tiền rồi cưới hỏi linh đình?. Mộng Hiền buộc miệng: - Chắc anh ta đang ở share phòng ? Xuân ngạc nhiên: - Ùa! Sao chị biết ? đã share phòng mà có khi còn không đủ tiền trả nữa đó.. - Thì Xuân kể anh ta nghèo như thế tiền đâu mà mướn nhà, chỉ có nước đi share phòng thôi. - Chị đóan mò mà thật là sâu xắc. Bây giờ theo ý chị Ngọc Thạch có nên sống chung và đợi chờ anh nhạc sĩ trả xong nợ sẽ cưới nhau, sẽ lấy được người mình yêu hay chia tay anh ta? chứ yêu nhau mà cứ kéo dài lê thê phí cả tuổi thanh xuân. Mộng Hiền nghĩ ngay đến lời mẹ nàng nói năm nào và trả lời nhanh chóng: - Ngọc Thạch mà lấy anh nhạc sĩ này thì cả đời húp cháo đó. Ðợi anh ta đến bao giờ mới xong nợ? Sống chung là mình thiệt thân trước, còn chuyện cưới hỏi chỉ là bó cỏ tươi treo trước mõm ngựa cho nó chạy đường dài mà nó không bao giờ với tới đâu . Xuân thở phào: - Chị Mộng Hiền thực tế và rất có lý, cứ y như là chị đã từng trải qua rồi vậy. Em thật là nhẹ lòng, thế là em đã có lời khuyên cho cô em họ rồi. Cám ơn chị. Xuân trở về bàn làm việc của mình, Mộng Hiền cũng exit khỏi trang net nói về ngày Valentine. Hôm nay lòng nàng cũng nhẹ nhỏm, mẹ nàng đã nhận định về anh Thủy Triều không sai, đã kéo nàng ra khỏi cõi tình u mê, sẽ không còn gì để ân hận, để lưu luyến tiếc thương mối tình đẹp mộng mơ lãng mạn mà một thuở nàng đã đắm say.. Ðã 3 năm qua mà Thủy Triều vẫn chưa trả xong những món nợ, vẫn ở share phòng. Nếu ngày ấy nàng khăn gói theo chàng sống chung thì không biết cuộc đời nàng giờ này ra sao? Chắc gì 3 năm tới anh ta sẽ làm được cái điều hứa như đã từng hứa với nàng để cưới Ngọc Thạch? Thôi, cứ để anh ta vui với những mối tình lãng mạn nhất thời đi, sau Mộng Hiền, sau Ngọc Thạch sẽ là một cô nào đó say đắm vì chàng nhạc sĩ đẹp trai và tài hoa, sẽ thương cảm chàng nghèo mà phong nhã đa tình với những bó hoa Hồng chàng thường xuyên gởi tặng. Tội nghiệp cho những bó hoa Hồng đã bị chàng nhạc sĩ lợi dụng đem tặng lu bù cho những người con gái nhẹ dạ như nàng, như Ngọc Thạch và lầm tưởng đó là những tình yêu mà chàng gởi gấm?.. Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 07/Feb/2018 lúc 2:02pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 08/Feb/2018 lúc 4:41pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 14/Feb/2018 lúc 10:09am |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 15/Feb/2018 lúc 10:36am |
Nước mắt đêm giao thừa <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 19/Feb/2018 lúc 3:49am |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 24/Feb/2018 lúc 5:13pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 156 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |