Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Quê Hương Gò Công
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Quê Hương Gò Công
Message Icon Chủ đề: XOÀI Gởi trả lời Gởi bài mới
Người gởi Nội dung
Hoang_Ngoc_Hung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 16/Jan/2008
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1332
Quote Hoang_Ngoc_Hung Replybullet Chủ đề: XOÀI
    Gởi ngày: 13/Mar/2008 lúc 11:18am
Xoài...
 
Xoài... magnify

Xoài gắn liền với tôi cả một tuổi thơ. Vườn nhà tôi ngày xưa trồng rất nhiều cây xoài, mà toàn là xoài cổ thụ, gốc to, cao, chứ không phải dạng xoài chiết, xoài ghép như ở các vườn xoài bây giờ (hiệu quả kinh tế cao hơn, dễ hái hơn ). Mà đủ các loại xoài nhé : Xoài tượng, xoài cát, xoài vôi, xoài thanh ca, xoài cóc.v.v... với đủ các hình dạng.

Xoài tượng thì to thật to, ăn sống ngon hơn vì chua vừa vừa thôi, để chín thì ăn không ngon nữa, vì không ngọt lắm, lạt lạt...
Xoài cát thì ăn chín ngon hơn vì lúc sống thì chua thật chua, chín thì ngọt thật ngọt. Xoài thanh ca có cái tên thật hay, nhưng hôi mùi mủ, ốm ốm dẹt dẹt, không được chuộng lắm. Xoài cóc thì tròn tròn, nhỏ xíu rất dễ thương.

Nhiệm vụ hồi nhỏ của tôi là trèo cây hái xoài. Khoảng đâu lớp 6, lớp 7 gì đó. Khi đó, sức tôi đã đủ để nâng cán lồng* để hái những trái xoài mọc ngoài cành xa tít. Gốc xoài to, mà cành thì ở tít trên cao, không thể dùng nài** như trèo dừa hay trèo cau, nên để leo lên, phải đóng những cây đinh to hoặc bắc thang leo lên cành gần nhất ( rồi từ đó chuyền đi những cành khác ). Cành, nhánh của xoài rất chắc, nên không sợ gãy. Chỉ sợ nhất là kiến vàng. Mỗi lần đưa lồng hái xoài, là cố tránh đụng đến những ổ kiến, kẻo động, chúng bu lại thì coi như phải gấp rút tụt xuống...

Nhưng cũng có những cây xoài rất dễ thương, như cái cây xoài trước sân nhà tôi. Không hiểu sao, nó mọc nghiêng, cứ thế mà bước lên nó dễ ợt như bước lên cầu. Rồi nắm những nhành xoài chuyền tới chuyền lui. Có lần, năm học lớp 7, nguyên lớp tôi hứng chí dụ dỗ tôi dẫn về nhà chơi (có mấy cô giáo trẻ thực tập nên tụi nó rất sung, dù nhà tôi thật xa, cách trường 8 cây số ), thế là, cây xoài dễ thương này trở thành nạn nhân của chúng nó ( không cần tôi phải trổ tài leo xoài, tụi nó cũng đi lên được tỉnh bơ mà ). Lúc về, 40 trái xoài đi theo 37 đứa phá phách và 3 cô giáo thực tập sinh. .

Vì vườn toàn là xoài cổ thụ, đến khi tôi lên đại học, thì những cây xoài không còn ra trái nữa. Đó là điều tôi tiếc nhất cho vườn nhà mình. Lần lượt những cây xoài bị đốn đi, chỉ còn lại những gốc xoài trụi lủi...

Ngoài trái, lá xoài non cũng ăn được nữa đó nghe. Lá xoài non luôn hiện diện trong đĩa rau sống quê tôi.

Tự dưng, được nhận 1 trái xoài tượng từ quê gửi lên, mà lại nghe nói là trong vườn nhà, tôi ngạc nhiên quá đỗi. Vườn nhà tôi còn xoài sao?

Trái xoài tượng này gợi tôi nhớ đến năm học cấp 3, tôi hái được 1 trái xoài tượng thật to, gấp đôi nó, tôi gọi là chim cánh cụt. Không nỡ ăn, tôi đem tặng đứa bạn thân nhất. Lần này cũng vậy, trái xoài không to như trái ngày xưa, nhưng cũng là to trong 10 năm nay. Tôi cũng không dám ăn một mình. Để dành vài ngày, rốt cuộc, đợi có 2 người bạn đến thăm, mới dám gọt ra ăn ( hai người có duyên với xoài )

Mới nửa trái thôi, mà đã nhiều như thế này rồi ( đĩa ăn nui xào bò đó nghe, không nhỏ chút nào )

Nước mắm đường... chảy nước miếng. Hồi xưa cũng ăn với mắm ruốc Gò Công, dầm ớt, ngọn tuyệt. Lâu rồi không nhìn thấy mắm ruốc Gò Công nữa....

 
(net)

--------------------------------------------

* Lồng : từ miền Tây ( miền Bắc chắc gọi là vợt ), là 1 thân cây trúc dài hơn 4m, đầu có 1 cái túi ( thường làm bằng vải hoặc bao bố ) may dính một gọng sắt có bẻ cong 2 chỗ để canh vừa cuống trái, và giựt rớt vào lồng. Lồng dùng để hái xoài, hái mận, hái cóc. Vì xoài nặng nên chừng 2, 3 trái rớt vào lồng là hạ xuống cho người dưới đất lấy ra bỏ vào bội ( có hình dáng giống như cái thúng, nhưng đan bằng tre thưa, có lỗ ) đã được lót lá cẩn thận.

** Nài : là 1 vòng dây tròn ( kích thước gấp lại bằng thân cây dừa hoặc cau, vừa để nhét 2 bàn chân vào ). Nếu leo cau thì thường được làm bằng dây là chuối khô nhúng nước ( cho dẻo, không bị đứt ), leo dừa thì làm bằng dây gân, dây bố. Vì thân cây dừa, cây cau rất trơn, không có độ bám, nên cần nài để đưa 2 bàn chân vào, quặp lấy thân cây cho không bị tuột... Nài chỉ thường được dùng để leo lên, khi xuống, người leo thường thả nài xuống, tuột cái vèo cho lẹ...

 

hoangngochung@ymail.com
IP IP Logged
Hoang_Ngoc_Hung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 16/Jan/2008
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1332
Quote Hoang_Ngoc_Hung Replybullet Gởi ngày: 13/Mar/2008 lúc 11:21am
Mùa xoài
Lâm Triều An
 

Xoài ra bông cuối mùa mưa khi trời vừa trở chướng và đậu trái, chín cây vào  lúc sang hè. Tôi nhớ hồi mình còn nhỏ, trái xoài quý làm sao. Mỗi năm mới trông thấy mặt nó được một lần. Nhà nghèo, mẹ chỉ mua nửa chục xoài cát thanh ca, dâng cúng Phật một nửa, còn nửa chưng cúng bàn thờ ông bà. Thằng con nít đi qua đi lại, liếc liếc nhìn, thèm nhểu nước miếng, thỉnh thoảng bắc ghế lên thắp hương vái Phật tổ, ông bà "chứng" mau mau giùm. Một tay cầm nhang, tay kia thò ra, len lén vuốt ve làn da căng láng của những quả xoài "thơ mộng". Đến khi mẹ cho phép đem xuống ăn thì thơ với mộng đã teo héo, nhăn nhúm, nám đen như da bà cụ. Vậy mà đứa nhỏ ấy lòng mừng vui không sao kể xiết.

 

Thế nhưng còn phải theo "chế độ", mỗi bữa cơm một trái chứ có được ăn hết liền đâu. Giải thích điều này, mẹ bảo đồ ngọt ăn nhiều sanh nóng, đổ ghèn. Thằng nhỏ không hiểu tại sao, chỉ lơ mơ suy đoán, có lẽ xoài mắc mỏ, ăn nhiều mẹ... nóng ruột! Nhà có hai anh em nên trái xoài bổ ra mỗi đứa một bên "gò má", phúc phận thằng út được mẹ "bo" thêm cho cái hột, thật sướng! Trước khi gặm cái hột thì cầm chạy giáp làng để lấy le, để nhem thèm tụi bạn chung xóm. Ăn lại không dám ăn nhanh, phải nhẩn nha nhấm nháp, từ từ thưởng thức cái vị ngọt gắt lâu tan rất thơm tho, đậm đà và sừn sựt như có cát của nó. Ăn hà tiện đến nỗi bị bạn bè chọc "ăn nhín nhín bà Chín bẻ răng" là vậy mà xoài sao vẫn mau hết quá. Và hè nào mùa xoài cũng chóng qua, để lại nỗi thòm thèm trên miệng lưỡi đứa bé nghèo thị dân và rồi hằn sâu trong ký ức của nó, kẻ suốt cả thời thơ ấu chỉ thấy quả xoài trên sạp chớ chứ chưa hề thấy nó ở trên cây.

 

Năm nay? Khi thằng con nít ấy, là tôi đây, đã lớn, đã già, tóc đã bạc... thì xoài đã có trái mãn niên nhờ vụ nghịch, đã bán đầy khắp chợ cùng quê nhờ tăng sản lượng. Trẻ nhỏ ngày nay không còn phải ước ao tơ tưởng nữa. Tủ lạnh nhà ai hồi nào cũng sẵn, muốn ăn bao nhiêu cũng được. Thế mà chúng cứ trề nhún, chê ỏng chê eo chẳng đoái hoài hoặc giả ăn chiếu lệ cho vui lòng mẹ cha.

 

Đôi khi tôi thầm nhủ, có lẽ do cuộc sống đã quá sung túc, quá thừa mứa món ngon vật lạ đến độ chúng trở nên vô cảm với món quà quê từng một thời mang danh "công chúa xứ vườn" này. Còn người lớn chúng ta thì sao nhỉ? Tôi không thể nào quên được khi còn bé, cứ mỗi lần anh em chia nhau hết quả xoài, tôi thường thắc mắc hỏi thế mẹ ăn gì? Mẹ chỉ cười trả lời rằng xưa nhà ngoại dưới quê có vườn xoài lớn lắm. Từ nhỏ mẹ đã ăn "đã nư" rồi. Tôi an tâm và vô tư trước lời giải thích ấy. Cho đến một buổi trưa nọ, vô tình tôi bắt gặp mẹ ngồi chồm hổm dưới bếp, đang ăn lại cái hột xoài tôi cạp sơ sài lúc nãy. Mẹ tôi không hay nên không thấy tôi khóc.

 

Bây giờ những dấu yêu xưa đã về miền thiên cổ, có nhớ nhung chăng chỉ còn là những mối ai hoài trong niềm thương hận khôn nguôi. Thương mẹ bao nhiêu thì tôi hận chiến tranh bấy nhiêu. Chiến tranh đã làm tan hoang vườn xoài trông thơ mộng của ngoại tôi, đã xô đẩy mẹ cha tôi rời bỏ mảnh vườn xưa trôi giạt đất đô thành. Và cũng chiến tranh đã làm cho tuổi thơ của tôi trở nên đói khát.

 

Hiện thời gia đình tôi nhì nhằng ngày hai bữa không đến nỗi nào, và năm nay xoài lại rẻ, nên vừa rồi tôi mua cả... hai cần xé to có hơn trăm trái. Noi theo mẹ ngày nào, trước tôi dâng cúng Phật, sau chưng hương quả ông bà, còn lại bao nhiêu nêm chật cứng tủ lạnh. Tự trong tiềm thức, tôi muốn bù đắp cho tuổi thơ thiếu thèm vì nghèo nàn lạc hậu, vì chiến tranh của mình. Đơn giản tôi cho rằng đó là phương cách dễ nhất, con đường ngắn nhất để tôi đi tìm lại thời ấu thơ ngơ ngác của mình.

 

Hai đứa con không màng đến, mặc chúng, tôi "rủ" vợ tôi "ráng mà ăn" hết số xoài ấy trong vòng... nửa tháng. Thế mà chẳng thấy làm sao, không hề nóng nảy, đổ ghèn hay nóng ruột vì hao như mẹ thủa nào. Nhưng tôi muốn khóc, vì trong cả trăm cái hột xoài ấy, tôi chẳng làm sao tìm cho ra được cái mà ngày nào mẹ tôi ăn mót lại dưới bếp. Tự dưng tôi giật mình nhìn lại, phải chăng tôi cũng trở nên vô cảm, đã thành lãng quên trong no đủ? Cuộc sống nhảy những bước dài, nay ngồi trước những mâm cơm thịt cá ê hề, những cỗ tiệc đầy ắp sơn hào hải vị... thì người ta không còn sức để mà ăn hoặc có thể là ăn mà không còn thấy ngon nữa. Đôi khi thấy thèm, thấy nhớ, thấy thương cái cảm giác ngon lành hau háu ngày xưa rồi cố gắng đi tìm lại. Hỡi ơi, ơi hỡi, chỉ hoài công. Đó chỉ là những chuyến "về nguồn" bằng... máy bay, nhìn xuống ký ức tuổi thơ từ ở trên trời.

 

Mùa xoài lại đến và năm nay cũng lại rẻ. Nhưng mẹ còn đâu để cho tôi chia ngọt xẻ bùi. Cho nên tôi mới tiếc, mới buồn và thầm tự giày vò mình:

 

- Miếng ngon ở chỗ cái thèm thuồng háo hức của kẻ dưới, cùng sự hy sinh nhường nhịn của người trên. Nào đâu chờ đến buổi trúng mùa, xoài rẻ mạt rồi mới nhớ đến mẹ hiền, khi ấy e rằng đã quá muộn. Miếng ngon không nệ ở nhiều, nhưng phải nhanh nhanh lên. "Mẹ già như chuối chín cây", thời giờ còn chẳng bao nhiêu, nhứt là chuyện hiếu đễ ở đời.

 

                                                                       L.T.A

hoangngochung@ymail.com
IP IP Logged
Hoang_Ngoc_Hung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 16/Jan/2008
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1332
Quote Hoang_Ngoc_Hung Replybullet Gởi ngày: 13/Mar/2008 lúc 11:25am
.Lưu Quang Vũ
 
 
 
MÙA XOÀI
 
 
Một vườn xoài rung rinh lá sáng
Một vườn xoài chạy dài thăm thẳm
Một vườn xoài rợp mát tuổi thơ ngây
Một vườn xoài xanh biếc dưới mây bay
Bên đầm nước mênh mông, hoa lục bình nở tím
Gió xa lạ từ biển nồng thổi đến
Một vườn xoài xao động suốt đêm mưa.

Một vườn xoài lặng lẽ nắng trưa
Con chim núi bay về ngơ ngẩn
Nhựa xoài dính cánh ve nhấp nhánh
Con châu chấu xanh gầy, con cà cộ mình hoa
Những cành cao vươn giữa bao la
Mùa xoài chín, trĩu chịt chùm quả ngọt
Gió đung đưa những trái thon vàng rực
Như muôn ngàn lục lạc của trời cao.

Áo em đen, mùa xoài chín ngọt ngào
Vai em mắt em lẫn vào mắt lá
Xoài rực rỡ trên bàn tay bé nhỏ
Nhớ hàm răng cắn trái xoài vàng
Môi mát thơm vị ngọt đến bàng hoàng
Em chẳng nói, nhưng lòng tôi nhớ mãi.
 
 
hoangngochung@ymail.com
IP IP Logged
Hoang_Ngoc_Hung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 16/Jan/2008
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1332
Quote Hoang_Ngoc_Hung Replybullet Gởi ngày: 13/Mar/2008 lúc 11:30am



Phương Kha


Gốc Xoài Mười Năm Trước

Mười mấy năm... ngỡ quên rồi
Cái thời "quan trạng" còn chơi ... năm mười
Với cô hàng xóm hay cười
Mỗi lần trốn hụt, hổ ngươi sau vườn

Gốc xoài gốc mít dễ thương
Chốn thơ ngây với ngọn nguồn hồn nhiên
Ai là quan trạng ngông nghênh
Còn ai chỉ mới là "tên lính hầu"

Lớn lên "tên lính" ngờ đâu
Xa làng, "quan trạng" chẳng câu giã từ
Một hôm vinh hiển rợp cờ
Trở về tìm lại người xưa, thế rồi ...

Một rằng thôi, hai rằng thôi
Người xưa cả thẹn nép nơi gốc xoài
Dặn lòng chớ trả lời ngay
Mặc cho "quan trạng" mệt nhoài gọi tên
Một rằng im, hai rằng im
Mà lòng "tên lính" rộn lên vô chừng...
 
hoangngochung@ymail.com
IP IP Logged
Phanthuy
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 01/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 960
Quote Phanthuy Replybullet Gởi ngày: 14/Mar/2008 lúc 1:09am
Thầy Hùng ơi, hết Me, chưa kịp nuốt nước miếng thì tới Xoài...rồi nào me ngâm , xoài dầm muối ớt , xoài tượng chấm mắm ruốc Gò công...ôi tuyến nước bọt làm việc quá sức nên đau cả quai hàm đó!
Mê ăn mà cũng mê thơ nữa, các bài thơ về lá me thì hay quá! Bài thơ Mùa Xoài cũng hay nữa. Có phải Lưu Quang Vũ là tác giả bài thơ :  Cuối trời mây trắng bay, lá vàng thưa thớt quá....Mùa thu vàng hoa cúc...
Chỉ còn em và anh và mùa thu ở lại....không?  
Cám ơn thầy Hùng !
PhanThuy-CA
IP IP Logged
Hoang_Ngoc_Hung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 16/Jan/2008
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1332
Quote Hoang_Ngoc_Hung Replybullet Gởi ngày: 14/Mar/2008 lúc 6:40am
 
Lưu Quang Vũ (1948- 1988) là chồng của tác giả bài thơ này (Xuân Quỳnh, 1942- 1988), bài "Thơ tình cuối mùa Thu":
 
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá

Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:

Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
- Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.
 
 
Xuân Quỳnh, tác giả bài thơ  "Thơ tình cuối mùa Thu"
 
Quang Vũ và Xuân Quỳnh có hai con
 
 
 
Ngày 29/8/1988, họ cùng và con trai út (Lưu Quỳnh Thơ, 13 tuổi) qua đời vì tai nạn.
 
Bài thơ trên đây được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu (đồng hương Quảng Nam với Lưu Quang Vũ) phổ nhạc.
 
 
Ca sĩ Bảo Yến
hoangngochung@ymail.com
IP IP Logged
Phanthuy
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 01/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 960
Quote Phanthuy Replybullet Gởi ngày: 14/Mar/2008 lúc 7:42pm
Vô vàn cảm tạ anh Hoàng Ngọc Hùng đã post lại bài thơ trên và hình ảnh cùng tin tức của đôi vợ chồng nghệ sĩ tài hoa ấy. PT rất mê bài hát Thơ tình cuối mùa thu , nhớ mãi qua giọng hát của ca sĩ Cao Minh  .  Phải rồi Xuân Quỳnh mới là thi sĩ còn Lưu Quang Vũ là nhà viết kịch tài danh. Có một thời khán thính giả Việt Nam rất mê say xem và nghe kịch của LQV. Bị PT không tin LQV có thể làm thơ nên thấy tên LQV tưởng ai trùng tên thì hỏi chơi mà thôi. Hóa ra đúng Lưu Quang Vũ đó thật . PT cảm động muốn khóc khi nhìn hinh ảnh gia đình của 2 người tài hoa bạc mệnh mà PT ái mộ từ lâu. Thơ Xuân Quỳnh hay lắm, tình tứ và bay bướm lắm , cô còn là tác giả của bài thơ Thuyền và Biển cũng do  nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc nữa thật xuất sắc cả thơ lẫn nhạc. PT cũng rất ái mộ và kính phục nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu.
Lần nữa cảm ơn anh Hoàng Ngọc Hùng. Anh đúng là cái kho văn học vô tận à!
PhanThuy-CA
IP IP Logged
Hoang_Ngoc_Hung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 16/Jan/2008
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1332
Quote Hoang_Ngoc_Hung Replybullet Gởi ngày: 14/Mar/2008 lúc 10:11pm

Ở đâu, lúc nào, với ai cũng luôn có nhiều điều cho mình chiêm nghiệm chị ạ.

hoangngochung@ymail.com
IP IP Logged
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.102 seconds.