Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn
Message Icon Chủ đề: CHUYỆN TÀO LAO CÁ ĐUỐI Gởi trả lời Gởi bài mới
Người gởi Nội dung
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Chủ đề: CHUYỆN TÀO LAO CÁ ĐUỐI
    Gởi ngày: 12/Aug/2007 lúc 12:15pm

CHUYỆN  TÀO  LAO  VỀ  CÁ  ĐUỐI

  *
    Đối với người dân Gò Công , cá đuối là loại cá quen thuộc trong đời sống hàng ngày, là cá của người lợi tức thấp, của gia đình đông con, của dân nhậu...Dân đánh cá Vàm Láng cho biết vùng biển Gò Công là ổ cá đuối , mỗi khi trúng mùa , ghe nầy tới ghe khác tấp nập chỡ các loại lớn nhỏ đủ cở , có con bằng bàn tay , có con lớn hơn cái nia. Cá đuối thân hình vuông vuông , có đuôi dài giống như cánh diều giấy trẻ con chơi thả trong mùa gió chướng . Thịt cá đuối có nhiều loại màu , nấu nướng trở thành thức ăn đa dạng , xào cải chua , xào lá nghệ ,xào cà ry, kho tương , tái dấm , phơi khô làm khô cho dân nhậu . Hương vị cá đuối có mùi khai khai ngất ngây người sành điệu ...nhậu . Theo các tay " nghiên cứu "ẩm thực cho biết , cá đuối nhỏ bằng bàn tay gọi là cá đuối " hà nàm ", chưng thuốc Bắc ăn đại bổ tim gan , tỳ phế , thận ...Riêng loại cá đuối "cao cấp " gọi là " Hắc Cấy "thịt màu đen , không thấy xuất hiện trên thị trường ...chợ cá , loại nầy làm khô được dân nhậu mô tả như " cây quế giữa rừng gươm". Muốn có khô hắc cấy , chủ ghe phải dặn trước hoặc " nài " bạn đáy là người làm thuê cho chủ ghe đi ra ngoài biển đánh cá , năm khi mười hoạ " bạn đáy " lựa được cá đuối đen , xẻ phơi khô trên mui ghe làm thành khô " hắc cấy " . " Tắt máy , ngư ông về Vàm Láng " bạn đáy " lỏn lỏn" đem về tụ năm tụ ba nhậu quên mệt nhọc của những ngày dài làm " ngư ông và biển cả " và dĩ nhiên họ không " khai báo " với chủ ghe vụ được " hắc cấy " . Vì hiếm quý , chủ ghe tìm cách " trade in " rượu lấy khô hắc cấy để dành làm quà tặng cho " quý quan " có thẩm quyền .
    Khô hắc cấy được nướng , chiên , đặc biệt , thịt ít mùi khai khai , sớ thịt mềm dẻo , hương vị đậm đà và "quết"với nước mắm me dầm ớt " cức chim " là thành món nhậu ...quên trời đất . Xin nói thêm về ớt " cức chim " thuộc " văn minh miệt vườn " cùng loại " xuất phẩm" cafe " cứt chồn " . Vào mùa ớt chín , chim ăn ớt chín cây bay bốn phương tám hướng rồi đi " restroom "vào không gian vô tận , hột ớt không bị tiêu hoá và rơi rớt vào trong " vườn nhà ai ?". Tự nhiên không trồng mà có cây ớt đầy trái nho nhỏ màu " mùa hè đỏ lửa " . Hương vị ớt cức chim nầy cay âm ỷ " từng bước ...từng bước thầm " trong lưỡi cay xé họng , giống như ớt màu vàng " nhản lồng " của xứ Mể , đặc biệt để trái ớt trong dĩa nước mắm Nam Phương , nước tương Thái Bình ( dĩ nhiên , nước mắm , nước tương nào cũng được )chỉ cần ấn mạnh đầu đủa trên thân ớt ...là tan xác như tan " xác pháo nhà ai " . Nước chấm , thành phần hổn hợp gồm có , nước mắm , me chín , đường ớt , quậy sền sệt , rồi tiếp tục chương trình xé khô hắc cấy quết vô nước mắm , đưa vào miệng ...khô dẻo , mùi ngây ngấy , hương vị nước mắm chua , cay , ngọt " quền quện" thấm vị giác ...rồi đẩy thêm bia , rượu , kể như món nhậu độc đáo khó quên . Chuyện ra chuyện vào bình luận về khô hắc cấy nhậu quá đã , nào là chỉ thiếu đài phát thanh có nói , đài truyền hình có quay , báo Trắng Đen có đăng , nào là đen thì nên thuốc , khô hắc cấy , cá đuối đen mặc dù đồ biển mà ăn không bị phong ngứa , thịt hiền , giải nhiệt , khoẻ mình đến nổi mát mẻ , tối ngủ khỏi ...đội nón .
    Còn chuyện cái đuôi của cá đuối , đứa học trò rắn mắt , quậy xốc , phá phách cở nào cũng ngán " huyền Thoại " cây roi cá đuối . Đuôi cá đuối dài trên một thước tây , phơi khô làm roi , khúc đầu lớn cở ngón tay nhỏ từ từ tới ngọn cở sợi chỉ , roi được bao phủ một lớp hột nho nhỏ như hột cát ghe bầu , giống như bọc giấy nhám bên ngoài . Nhớ tới hồi nhỏ, ba tháng bải trường đi học tư nhà Thầy Sáu Lỉnh ở hẻm số 4 Long Chánh , đường đi học không rợp " bướm vàng bay " mà phải đi qua cua quẹo qua quán Chú Lục , qua các lò bún , lò tương Nam Quốc , Thái Bình rồi tới nhà Thầy Sáu . Học trò học tư ba tháng hè tụ tập đủ trường , đủ lớp , đủ tuổi tác cùng chung một mái trường trong căn nhà Thầy Sáu Lỉnh . Để tái lập an ninh trật tự đám lộn xộn nầy , ngoài học trò " Châu vi Đạo " ( lúc đó chưa có tên là Ấp Đạo ) còn có các vùng phụ cận như " bên Chợ " , xóm Thầy Phó , Xóm Cẩm Lai ...Thầy Sáu Lỉnh " biểu diễn " bài học đầu tiên là chỉ cây roi cá đuối treo lủng lẳng trên vách . Thầy Sáu có tật chưn đi cà xích , có tật thì có tài .Thầy nỗi tiếng đánh cớ tướng , phá cờ thế thuộc hạng " kỳ vương " ...Thầy uy nghi cầm cây roi cá đuối đánh gió vài đường trót trót , âm thanh nghe " ớn óc " , thầy tằng hắng : tụi bây vô đây là phải lo học , không được khỉ khọn , phá lò bún , chọc lò tương ...đứa nào lộn xộn ...tao " quánh " bằng cây roi cá đuối thì ...thì thúi thịt . Đám học trò nín he nhìn cây roi thần sầu quỷ khốc mà hết hồn sợ mình " vi phạm luật lệ " kể như thúi thịt bất cứ lúc nào . Lớp học " tạp lục "im lặng con ruồi bay cũng nghe , chợt có tiếng lớn họng : Con xin hỏi Chú Sáu .... tiếng của thằng Tư Địa mập ù dân bên Chợ muốn có ý kiến , thằng nầy nỗi tiếng lão thông , trên thông thiên văn , dưới rành địa lý  : - Roi của Chú Sáu độc địa cỏ roi " *** bò " của Ông Quản Phát hông Chú Sáu ...? ( Nó thắng kịp chứ không nó kêu luôn tên Sáu Lỉnh ) Thầy Sáu nạt : - Mầy sao lộn xộn , đâu mầy thử rờ cây roi cá đuối thì mầy biết . Thằng Tư Địa bước tới bên vách , với tay cầm cây roi , nó vuốt ve cây roi từ đầu tới đuôi như các kiếm sỹ " Phù Tang"mài kiếm dưới trăng rồi vuốt coi lụt , bén cở nào . Thằng Tư Địa le lưỡi : roi cá đuối của Chú Sáu coi xấu hơn roi " *** bò " của Ông Quản Phát mà coi bộ đánh đau giàn trời . NHờ cây roi cá đuối mà lớp học êm đềm trôi nhanh qua ba tháng nghỉ hè . nhờ cây roi cá đuối mà bà chủ lò tương Nam Quốc không mắng vốn học trò Thầy Sáu Lỉnh rình rình quăng xác mía, trấu vào chảo tương đang sôi ...Đám học trò về trường cũ bình an vô sự và không thấy đứa học trò nào bị Thầy Sáu Lỉnh ""đót " roi cá đuối cho thối thịt .
    Đuôi cá đuối có công dụng phơi khô làm roi " hù " học trò , còn da cá đuối lại có thêm thực dụng . Cá đuối lớn , nặng ký , muốn ăn thịt phải lột da , lớp da dầy , dai , trên mặt có hột nhám nhám rờ như tờ giấy nhám , da cá đuối loại nầy phơi khô , cuốn tròn lại như ống tre để thay thế giấy nhám . Thời trước , chưa có nhiều nhà máy xay lúa , người dân quê thường tự tay làm cối xay lúa , ở xóm Cẩm Lai , đi về hướng Mỹ Tho , khỏi cổng " chào mừng quý khách " đến chỗ quán cháo vịt , đối diện là xóm Cẩm Lai , có hai Ông tên Cự , để phân biệt , có một Ông Cự chuyên môn làm cối xay lúa nên dân trong làng gọi tên Cự Cối . Nói tới giòng họ Cự , người ta nghĩ tới một giòng họ nỗi tiếng giàu có như : dealer xe hơi ở Sài Gòn trước năm 75 có Salon Cự Phú , chuyên gia sữa trặc Cự Thất , nhà làm tương Cự Đà , một Ông có thế lực bự là Cự Bu , riêng Ông Cự Cối không thuộc tông họ nầy , mà chỉ suốt đời làm cối xay lúa , đặc biệt , răng cối và " cây ngổng " tức là cây trục ở giữa làm bằng loại cây đước già , loại cây nầy cứng chắc , muốn vuốt cho bằng cho tròn chỉ có cách trị bằng dũa da cá đuối . Công dụng thêm nửa của da cá đuối là làm dép , dép đơn giản như dép râu Bình Trị Thiên thay vì làm bằng vỏ xe thì làm bằng da cá đuối . Dép da cá đuối phổ thông cho người làm ruộng muối , mấy bà gánh cải từ miền quê ra chợ , mấy người buôn gánh bán bưng ...và người không tiền mua dép da nên đi đám giổ quảy , ăn nhậu cũng xài dép da cá đuối .
    Có một " xuất phẩm ", một món ăn chỉ ở Gò Công mới có , độc đáo " danh trấn giang hồ " món nầy được chế biến bởi mấy Ông chủ điền , Hội Đồng , con cháu " bà lớn " " sáng tác " thành tuyệt phẩm ẩm thực truyền lại cho con cháu ...ăn nhậu , đó là món gỏi da cá đuối . Muốn làm gỏi da cá đuối phải qua nhiều giai đoạn công phu :
    - Lột da cá đuối tươi đem phơi khô
    - Da khô được nướng cháy vàng lớp ngoài
    - ngâm nước cho mềm
    - Cạo lớp da cháy vàng cho da trở thành màu trắng
    - Thái thành từng cọng dài 5 cm
    - ngâm phèn chua làm da cá trong suốt
    - Rửa sạch phơi khô đựng trong keo hủ chờ làm gỏi .
    Dưới dốc cầu Long Chánh , Thị Xã Gò Công , kế bên nhà Nhạc Sỹ Lê Dinh có chị Hai Quang chuyên môn sản xuất da cá đuối theo " order " của dân Gò Công hải ngoại mang ra ngoại quốc vừa tiện lợi vừa nhẹ cân , không có mùi nên quan thuế ở phi trường không bao giờ xét hỏi và làm khó dễ .
    Muốn làm một dỉa gỏi da cá đuối phải làm tuần tự như sau :
    - Ngâm da cá đuối khô vào nước lạnh
    - Nhai thử thấy dòn vớt ra để cho ráo .
    - Trộn da cá đuối với thịt ba chỉ , tôm luộc lột vỏ , ngó sen , carot với nước gỏi hổn hợp gồm có dấm chanh , củ hành , đường ...
    - Trình bày trên dĩa lớn " trình diễn " thêm rau răm , đậu phộng rang đập bể 3 - 4 , trang trí thêm một trái ớt tỉa hoa lá gắn ở giữa " thành hoa nở trên dỉa gỏi "thêm phần xôm tụ .
    Như vậy dỉa dỏi da cá đuối đang mời mọc thực khách , diả gỏi quê hương Gò Công trước mặt khỏi đi đâu xa , khỏi phải " Anh xin em đưa về , về quê hương ăn gỏi ..." Bây giờ là phần then chốt chương trình , phần ăn gỏi . Gắp gỏi vào chén , " kiểm soát " coi đầy đủ chi tiết ...gỏi chưa ? chan một ít nước mắm ớt , kiểm soát lại lần nửa , nào là tôm thịt , rau răm , da cá đuối , nhấm một ly rượu lấy trớn ..." và" gỏi nghe rào rạo , da cá dòn dòn , thịt ba chỉ béo ngậy , cắn ngang con tôm ngập răng ...chua , ngọt , nồng cay ...một khám phá món ngon vật lạ của người dân Gò Công thực sự để đời , nhấp rượu , đưa mồi gỏi cá đuối ...tai nghe trong tai âm thanh rào rạo , mắt mờ mờ trong men rượu , nhìn cõi xa xăm quê hương ta có ...da cá đuối . Xin cảm tạ ơn Gò Công , địa linh nhân kiệt có "Ông lớn, Bà lớn " chế ra gỏi da cá đuối , Xin cảm ơn hiền nội chìu chồng nhắn bà con gửi da cá đuối qua Mỹ , xin giả từ gỏi rau cân , gỏi sứa , nếu so sánh với gỏi cá đuối chẳng khác nào phụng hoàng đứng bên gà vịt , hiền nội tui ơi ! Quan tể tướng của tui ơi ! sao mà khéo chìu chồng , khéo ...trộn gỏi da cá đuối ...
    Chuyện gỏi da cá đuối , lại nhớ một giai thoại mà dân ăn nhậu vẫn thường kể lại . Anh sui trai từ làng Tân Thành lên làng Đồng Sơn thăm anh sui gái . Hai Anh sui rất xứng sui gia , nghĩa là khoái nhậu . Lâu ngày mới rảnh rổi , hai anh sui thăm nhau và bày một trận " giao hữu" . Anh sui gái trãi chiếu trên bộ ván gõ , mời anh sui trai bỏ dép , phủi cẳng nằm nghỉ cho khỏe đợi món nhậu . Đường xa mệt mỏi , thêm nghỉ dưởng sức cho khỏe đợi món nhậu , nên anh sui trai ngủ ngon lành . Làm xong món nhậu , anh sui gái khều cẳng đựng đầu anh sui trai dậy mời nhập tiệc . Hai anh sui sáp trận , ly cạn ly đầy , khen món" chủ lực "là dỉa gỏi quá ngon , nhậu quá " bắt " chưa có độ nhậu nào ngon cở độ nhậu nầy . Rượu cạn , mồi hết , tiệc tàn , anh sui trai từ giả anh sui gái ra về thơ thới hân hoan , anh sui trai với tay lấy nón nỉ móc trên sừng nai gắn trên vách đội lên đầu , rồi ngó quanh ngó quẩn như tìm một cái gì ...mà quên ...mà tìm không thấy ...mà đâu mất . Như hiểu ý , anh sui gái hỏi : Anh kiếm đôi dép phải không anh sui ? Nói thiệt với Anh sui , vợ tôi làm gỏi đôi dép da cá đuối của anh rồi , tụi mình nhậu hết hai chiếc dép rồi . Anh sui trai chưng hửng , ngạc nhiên , ...hết say , khen tài chế biến món gỏi bằng hai chiếc dép da cá đuối , thôi chịu khó đi cẳng không , miễn có một trận nhậu quá đã là được rồi . Anh sui trai ra về " người đi , ừ nhỉ , người đi thật " chỉ đôi dép còn lại trong bụng hai anh sui " Bóng nhỏ đường dài " anh sui trai đội nón nỉ lửng thửng đi " xiêu vẹo " trên con đường đá đỏ buổi chiều để đón chiếc xe " lam " cuối cùng . Anh sui gái đưa mắt nhìn theo chép miệng : tội nghiệp anh sui ...tiêu tùng hai chiếc dép da cá đuối . Anh sui gái quay vào trong nhà , như nhớ một điều gì quan trọng , hét lớn : Má sắp nhỏ đâu rồi , phần gỏi để dành hồi nảy , nhớ đừng để mấy đứa nhỏ chòi mòi , chọc mọc ăn hết ...để tui rảnh , chút nhậu tiếp ...
            


    NGUYỄN PHƯỚC TƯỜNG







Chỉnh sửa lại bởi trankimbau - 14/Jan/2014 lúc 6:58pm
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
Phanthuy
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 01/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 960
Quote Phanthuy Replybullet Gởi ngày: 13/Aug/2007 lúc 11:00pm



Anh Nguyễn Phước Tường viết bài này hay quá , đọc mà thích thú vô kể vì món cá đuối là món PT thích nhất. Những món ăn chế biến từ cá đuối anh Tường kể không sót món nào mà món nào cũng làm PT thèm ứa nước miếng , cả câu chuyện cũng rất vui. Càng đọc càng thương tiếc anh , một dân Gò Công xuất sắc , tài hoa , nặng tình quê hương làng xóm chẳng may sớm bạc mệnh. Cám ơn anh Thy Lan Thảo đã post bài này.

Chỉnh sửa lại bởi trankimbau - 14/Jan/2014 lúc 6:59pm
PhanThuy-CA
IP IP Logged
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Gởi ngày: 09/Mar/2008 lúc 8:00pm

 

                                         ĐÁM  CƯỚI    MỸ

                                                  *


       Chuyện đám cưới ở Mỹ, ở đây muốn nói đám cưới người Việt ở Mỹ sau hơn hai mươi năm sinh sống, hòa họp, hòa đồng, hòa giải với dân địa phương gốc mọi da đỏ, dân nô lệ da đen và dân giang hồ tứ chiến, dân chọc phá triều đình vua chúa ở Âu Châu, dân đối lập chính trị, tôn giáo…” bỏ phiếu bằng chân” rót chạy qua Mỹ. Ngày ngày tháng tháng qua mau,”nợ mòn, con lớn” tới tuổi dựng vợ gã chồng con cái, nên cha mẹ làm bổn phận thiêng liêng, lo đám cưới cho con, ao ước van vái được “dâu hiền rể thảo”

            Theo thông lệ, đám cưới phải coi ngày coi tuổi, phải nhờ mấy ông rành chữ nho lật sách, lật lịch Tàu đối chiếu cung mạng tuổi tác coi tốt xấu, ngày giờ động phòng hoa chúc làm sao vợ chồng ăn đời ở kiếp, đường công danh rực rỡ sáng trưng, đường con cái thành danh đổ đạt…Câu “thiệu” mấy ông thầy nằm lòng” Dần, Thân, Tỵ, Hợi tứ hành xung” bốn tuổi nầy không nên kết hôn hay…đụng chạm “ Thân, Tý, Thìn tam hạp” ba tuổi nầy rất tốt.Tôi nhớ hồi ở bên nhà, lúc còn nhỏ, ông nội tôi là một nhà nho, tinh thông chữ Hán, ông làm hương chức làng Long Chánh lo phụng cúng tế lễ Bổn Cảnh Thần Hoàng ở đình với chức Hương Sư, ông thường giúp bà con chòm xóm coi ngày cưới dựng vợ gã chồng, xây nhà, khai trương…cũng coi luôn ngày đi học, xuất hành, rước thầy thuốc…dĩ nhiên coi miễn phí “free”.Tôi còn nhớ, bà Sáu xóm trên muốn coi tuổi, coi ngày cưới vợ cho con nên nhờ ông nội tôi :

            -Bác Hương Sư làm ơn coi tuổi thằng con trai tui tuổi Thìn muốn cưới con Anh Tám xe bò xóm dưới tuổi Hợi, sẵn bác coi luôn ngày đám hỏi một lần luôn thể.

            Ông nội tôi hỏi:

            -Hai đứa thương nhau chưa?

            -dạ …hai đứa nó xà nẹo nhau hoài, tôi sợ có gì mang tai mang tiếng

            Ông nội tôi trả lời:

            -Té ra hai đứa thương nhau rồi, bác sẽ không coi tuổi, nếu chịu thì bác coi ngày đám cưới.

            Bà Sáu ngạc nhiên:

            -Sao Bác không coi tuổi xấu tốt giùm cháu mà chỉ coi ngày đám cưới.? Ông nội tôi chậm rãi giải thích:

            -Tụi nó thương rồi, xà nẹo với nhau rồi, nếu bác coi tuổi hai đứa kỵ, ăn ở không nát chiếc chiếu thì gãy đổ…cha mẹ hai bên không cho cưới, chuyện vợ chồng không thành, tụi nó buồn khổ có khi bỏ nhà, tự tử…rồi đổ thừa tại tuổi, tại ông thầy coi ngày.Nếu hai đứa thương nhau thì…con đặt đâu cha mẹ ngồi đó, chỉ còn nước coi ngày đám cưới, khỏi coi tuổi, ăn thua phước đức ông bà để lại.

            Làm nghề chụp ảnh có lần bị tổ trác, gặp gia chủ tin dị đoan nổi nóng nạt

            -Đời người đeo nhẩn cưới chỉ một lần, rút ra xỏ vô hai lần không nên, có huông”Người vợ hai lần cưới ( Tựa tuồng cải lương}, khỏi cần làm lại…mấy cha quay phim chụp hình không được thì thôi, nghề của mấy cha có bấy nhiêu mà làm không xong…Tướng Loan bắn cái rầm còn chụp dính huống hồ đeo nhẩn cưới…mấy cha phải chụp cho tự nhiên chứ dàn cảnh cứng đơ…Màn chụp hình quay phim tiếp tục, hai vị phim hình sắp xếp bà con thân tộc ngay hàng thẳng lối như tập lính để làm việc, thêm một màn chớp nháng liên hồi, thêm đám đông thợ gia đình ăn có chớp nháng theo.Bây giờ tới hai vị phim hình nổi nóng

            -Tụi tui dàn cảnh sẵn mà mấy người ăn có chen lấn lộn xộn khó chụp quá, tui đi về giao mấy người anh em làm gì thì làm. Sau màn nghi lễ cưới, tới màn cô dâu chú rể diễn xuất trong phòng tân hôn: Cô dâu trang điểm, dâu phụ đứng ngó, chuyên viên trang điểm phết phấn lên má cô dâu…chớp nháng, chớp ngáng, flash rắc rắc, xè xè.Cô dâu chú rể nằm ngồi trên giường đủ kiểu theo lệnh hai vị phim hình: cảnh nhìn nhau không nói một lời, cảnh hôn đóa hoa hồng màu trắng trinh nguyên, cảnh hôn hít nghiêng qua nghiêng lại.Hai vị phim hình ra lệnh cúi xuống, cúi xuống, choàng tay qua, sát vô sát vô, coi chừng xẹp tóc…chút xíu, chút xíu nữa…action…hôn…từ từ…đèn chớp nháng, tiếng quay phim xè xè nghe rõ.Màn nầy hai vị phim hình hài lòng hớn hở vì quay phim chụp ảnh trong phòng không phải ai muốn vô thì vô, muốn ra thì ra, các tay chụp ảnh quay phim tép riêu đứng bên ngoài vùng cấm địa, đi chỗ khác chơi nên hai vị dễ làm việc, vã lại cô dâu chú rể diễn xuất quen thuộc nhuần nhuyển từ”Ngày ấy quen nhau”( Tên bản nhạc của Lê Dinh) cho tới…hôm nay.Sau màn “Ái ân thâu ngắn cho dài quay phim”( Nhái tựa tiểu thuyết của Bình Nguyên Lộc) trong phòng tới màn ngọai cảnh.Ở thủ phủ Sacramento, tiểu bang California, các vị phim hình hay chọn dinh thống đốc là nơi thi thố tài nghệ, dinh uy nghi to lớn kiến trúc cổ điển giống điện capitol ở Washington D.C chung quanh cây xanh bóng mát, kỳ hoa dị thảo, cỏ hoa bốn mùa, ghế đá công viên, homeless lác đác…cửa dinh rộng mở ra vô tự do như cửa Chùa, làm bắt nhớ bên nhà, dinh tỉnh trường, quận trưởng, trụ sở xã…nào là cọc sắt, kẽm gai, lính gác vũ khí trang bị tận răng, gắn bảng”cấm chụp hình”. Thường dân đi ngang qua, đi ngay, ngó thẳng, mắt liếc vô bị bắt nhốt như chơi về tội…dọ thám.Ngày thứ bảy, chúa nhựt, ngày lễ dập dìu tai tử giai nhân, xe hơi như nước áo quần như nêm( nhái Kiều) cô dâu chú rể, tô điểm vẻ đẹp quý phái dinh thống đốc thêm”trang trọng tuyệt vời”( Kiều).Hai vị phim hình trổ tài đạo diễn nào là” Mộng dưới hoa”( Phổ nhạc thơ Đinh Hùng)” Con đường tình ta đi” ( Phạm Duy), “Đưa em vào động hoa vàng”( Phạm Thiên Thư)…Nói thêm, một đám cưới nọ mướn thợ phim hình Santa Ana Little Saigon đạo diễn những màn có một không hai mà thợ Sacramento cứ quẩn quanh cảnh dinh Thống Đốc,:”Gà què ăn quẩn cối xay” ăn hoài một món ngán như cơm nếp mắc mưa, nhất định thợ Santa Ana hạ thợ Sacramento để cho biết tài nghệ người ở chợ khác người nhà quê.Cảnh dàn dựng làm sao có bải cỏ xanh rì”cành lê trắng điểm một vài bông hoa”( Kiều), có suối nước róc rách, có vườn xuân cánh bướm…mang danh tiếng thợ Santa Ana phải đem thắng lợi về cho hội nhà, lại thêm kế cận kinh đô điện ảnh Hollywood, phải hấp thụ điều hay cái lạ làm sao cho thiên hạ giỡ nón cúi đầu bái phục.Hôm đó họ trổ tài đạo diễn, lúc nào cũng hò hét:action…cút…cút…làm cô dâu chú rể đổ mồ hôi hột phải time out chờ chuyên viên hóa trang lấp vá mấy chỗ son phấn chảy tuột loang lổ như mặt trăng.Cuối cùng, dù mệt mỏi nhưng cũng đâu vô đó, quay phim chụp hình xong đạo diễn ra lệnh: Vỗ tay mừng, thank you…thank you, đạo diễn cũng không quên đưa ngón tay cái lên trời khen diễn xuất good…good như đạo diễn hạng nặng của Hollywood.Đạo diễn cho biết, đoạn phim y như cảnh “ Đường nào lên thiên thai”( Nhạc Hoàng Nguyên), cô dâu chú rể thấy khỏe khoắn hết mệt, tươi cười nói thầm: phen nầy xổ video đám cưới mình, bà con bạn bè …hết hồn, hà tiện rước thợ ở đây rẻ sao bằng thợ ở gần Hollywood.Đoàn xe vội vã chạy về cho kịp tiệc cưới ở nhà hàng , cô dâu luyến tiếc quay đầu nhìn lại cảnh thiên thai, mặt cô dâu thất thần hốt hoảng khều chú rể

            -Anh ơi! Mấy ông quay chỗ nghĩa địa của Mỹ!!!

Chuyện phim hình tiếp tục dài dài, chuyện làm lạ làm mới, làm lát mắt bà con nên phải có màn mới chẳng lẽ đám cưới nào cũng diễn ra ở dinh ông Thống Đốc.Hai vị phim hình “move” qua Old Sacramento, đường phố Sacramento xưa cũ, còn gì đẹp bằng mặc đồ cưới rực rỡ mà hậu cảnh kiến trúc cây ván cũ xì của một thành phố cao bồi miền Viễn Tây, như vậy hình ảnh tương phản làm nổi bật hai nhân vật chánh là cô dâu chú rể, vã lại ở đây có xe ngựa kiểuWells Fargo Band lấy hên, thành vợ thành chồng tiền bạc vô ào ào, xe ngựa chỡ gửi nhà băng đếm không kịp.Cô dâu chú rể mướn xe ngựa có người “Xà ích” Mỹ cầm roi, chỉ huy giựt cương, phen nầy bà con xem phim ảnh hết hồn vì đám cưới vương giả ngồi xe ngựa như công nương Diana và hoàng tử Charles diễn hành trước đám đông.Gửi hình ảnh nầy về Việt Nam bà con thấy ngựa Mỹ bự con không như ngựa kéo xe miệt Hốc Môn, Bà Điểm ốm yếu ho hen, người ngồi có ghế bọc nhung đỏ chứ không ngồi trên chiếu sờn rách như xe thổ mộ, xe chạy một vòng Old Sacramento tha hồ mà quay phim chụp hình.Gặp đám cưới tiết kiệm, khỏi cần mướn xe ngựa tốn tiền, cô dâu chú rể hỏi xin ông “xà ích” chụp hình quay phim, ông ta thấy đám cưới vui vui nên OK lia lịa, chỉ chỗ đứng xa an toàn sợ ngựa nổi chứng nó đá một phát thì mang họa.Vụ đám cưới đi xe ngựa chưa “bảnh”, cô dâu chú rể cởi Limousine đến phi trường Sacramento ở đường Freeport, đây là phi trường dân sự dành cho máy bay cánh quạt lọai nhỏ Cessna, có chiếc giống như máy bay con trai cố tổng Thống Kennedy rớt xuống biển.Lại màn dàn cảnh cô dâu, chú rể đứng ôm hôn dựa lưng vào máy bay, cô dâu chú rể dưa tay vẫy phất như giã từ để bay một phi vụ tuyệt vời. Một đám cưới thấy trực thăng đậu gần đó, nên xin quay phim chụp hình.Cha chú rể từng là phi công trực thăng thời chiến ở Việt Nam thao thao bất tuyệt diễn nghĩa cách thức bay tránh né súng đan, có lần tướng Westmoreland sếp sòng lính Mỹ ở Việt Man bị bao vây lọt vô lùm ô rô cóc kèn, phi công Mỹ chết nhát bỏ chạy, ông ta nhào xuống “sớt” ông tướng an toàn, được huy chương tối cao, được ông tướng bảo trợ qua Mỹ.sẵn ông ta nổ luôn:

            -Đáng lẽ tôi mướn máy bay trực thăng cho cô dâu chú rể quay phim chụp hình, đời người có một lần phải xài cho đúng chỗ để đời…nhưng trực thăng nầy không có cửa, sợ gió thổi làm hư tóc rã bành tô bông hoa…nên tôi đổi ý đứng dưới đất chụp hình quay phim đủ rồi khỏi bay vòng vòng chóng mặt…đám cưới phải chơi nổi mới nổi.Dứt lời, chú rể phụ chen vô can:

            -Thôi đừng nổi quá Bác, nổi quá có ngày cá tra nó vồ táp bể hết.

            Cái gì tới thì tới, giờ phút chờ đợi tới.Tiệc cưới diễn ra tại nhà hàng, khách tham dự từng cặp, từng cặp dìu nhau trình diễn đủ kiểu áo quần thời trang, nữ trang trang bị đầy mình, đóng cửa xe cái rầm, rồi đảo mắt ngó một vòng coi có ai ngó mình ngó xe mình không ta? Thủ tục dự tiệc cưới có hai kiểu, kiểu thứ nhất, khách ký tên xong xuôi, một ông trên ngực có gắn bông đỏ tiến ra chỉ chỗ ngồi, nếu không gặp người “họp gu” tự động di chuyển bàn khác.Kiểu thứ hai, người tham dự ký tên xong, ông gắn bông đỏ dò danh sách, lật lật xấp giấy coi kỷ rồi dẫn khách ngồi bàn số thứ tự không được đổi chỗ lộn xộn mất trật tự.Nói thêm về những nhân vật có gắn bông đỏ, đây là người thân ái của hai họ hai bên, nếu quý khách thắc mắc muốn hỏi điều gì hoặc” sai bảo” gì thì kiếm người có gắn bông đỏ.Một lần dự đám cưới lớn đánh dấu cuối thiên niên kỷ, khách dự ký tên xong, được một cô gắn bông đỏ hỏi tên họ rồi bấm computer cho biết khách ngồi bàn số mấy, ra lịnh cho ông gắn bông đỏ dẫn tới chỗ ngồi dĩ nhiên không được đổi chỗ.Tới giờ cao điểm, khách tới rần rần, chỉ một máy computer, thêm phần thủ tục phỏng vấn tên họ nên chậm trể, nạn”đắp mô” xảy ra, khách khứa đứng chờ xếp hàng rồng rắn uớn éo quanh co chờ computer cho phép an tọa.Nhớ lại một tiệc cưới theo kiểu thứ hai, nghĩa là sắp chỗ ngồi sẵn với màn đối thoại như thẩm vấn ở ty cảnh sát:

            -Ông tên gì?

            -Dạ, tui tên Văn Mỗ

            Cô gắn bông hồng lật lật tờ tham dự rồi hỏi tiếp:

            -Ông ngồi bàn số 2 mà đi mấy người?

            -Dạ, tui đi một mình.

            -tại sao ông ghi 2 người?

            - Dạ, tai vợ tui không khỏe…”máu nhuộm bải Thượng Hải( tên bản nhạc Tàu)

            -Vợ Ông ca sĩ hả?

            -dạ, vợ tui bửa  nay có…kinh nguyệt…mệt không đi được, xin cáo lỗi.

            Văn Mỗ theo sau ông gắn bông đỏ sắp chỗ lẫm bẫm: Giã từ quân đội lâu rồi, bửa nay gia nhập tiểu đoàn 2 Trâu Điên Thủy Quân Lục Chiến.Tới bàn số 2, Văn Mỗ ngồi chung với  người xa lạ, mấy bà sồn sồn “thời trang da nhiều, vải ít”đủ đôi, đủ cặp.Văn Mỗ nhìn lại chỉ một mình than” Người ta ăn cưới có đôi, còn tôi ăn cưới mồ côi một mình”.Văn Mỗ muốn đổi qua bàn số 42 , vài người bạn đang đấu láo ở đó, Văn Mỗ lại tìm nhân vật gắn bông đỏ than: Tôi ngồi bàn số 2 có một mình, trong lúc ai nấy có cặp có đôi, tôi xin đổi qua bàn số 42 có nhiều bạn quen cho vui.Ông gắn bông đỏ lật xấp giấy rồi đi tới bàn 42 hỏi gì đó, trở lại với nét mặt nghiêm trọng trả lời:

            -Ông được ngồi bàn 42, ở đó còn một chỗ trống.

            Văn Mổ đổi qua bàn 42 miệng lẩm bẩm

            -Mình ở tiểu đoàn 2 Trâu Điên được thuyên chuyển qua tiểu đoàn 42 Cọp ba Đầu rằng Biệt Động Quân. Trong lúc chờ đợi buổi tiệc bắt đầu, Văn Mổ đi restroom cho nhẹ bụng để dễ tham chiến…nhậu, đi ngang qua lưng ông gắn bông hồng đỏ nhờ thuyên chuyển hồi nảy, ổng hãnh diện nói với bạn:

            -tao” giúp” thằng cha Văn Mổ đổi từ bàn số 2 qua bàn 42, nếu không có tao giúp đở, nó ngồi chung với mấy bà “ da nhiều vải ít”làm sao ăn uống cho vô.Văn Mổ nghe nổi nóng, ngặt vì tiệc cưới nên cố hạ hỏa nhịn …đi restroom rồi nhớ Thanh Nga hát cải lương ngâm” Hôm nay đám cưới( con) bạn ta, tại nhờ đổi chỗ té ra bực mình”

            Đám cưới mời 6 giờ khai mạc, tới 8 giờ bắt đầu “ăn Taco người Mễ, đi trể là người Việt”

            Ông MC ngó đồng hồ thổi micro phù phù, gỏ cọp cọp, thao thao bất tuyệt, nào là duyên tiền định, ông tơ bà nguyệt, thơ văn khạc ra ào ào, Giới thiệu hai họ nhà trai, nhà gái ngồi trước sân khấu ngó mắt xuống các dãy bàn tiệc cưới để ai nấy nhìn rõ mặt sui gia hai bên.hai họ ngồi bàn dài như bàn đại hội đảng, phía sau là ban nhạc, sau ban nhạc là màn đỏ chói, chính giữa chữ Tàu” Song Hỉ”thay thế hình Bác.Một lần dự tiệc cưới con người bạn, MC bắt chước giọng nói ký giả Huyền Vũ trực tiếp truyền thanh các trận banh quốc tế tại sân Tao Đàn, Cộng Hòa trước năm 1975; Kính thưa quý vị, kính thưa quý vị…Chỉ còn 5 phút phù du nữa tiệc cưới bắt đầu. Trên sân khấu nhìn xuống, chúng tôi thấy quan khách tham dự đông đảo không còn một chỗ trống, kính thưa quý vị, quý vị ngồi trên dãy bàn nhìn xuống quý vị, chúng tôi xin giới thiệu: bên tay mặt chúng tôi là họ nhà trai, bên phía tay trái chúng tôi là họ nhà gái, trên các bàn danh dự đầy đủ thân tộc thân hữu, trên các bàn không danh dự, chúng tôi thấy..ư..ư..chúng tôi thấy không có ai hết. Nghĩa là toàn là danh dự( MC cương ẩu xém mắc nạn).Kính thưa quý vị, nhiệt độ bên ngoài bây giờ là 50 độ, bên trong nhà hàng 70 độ mát mẻ rất thích hợp cho tiệc cưới đêm nay” bên ngoài gió lạnh mưa rơi,Bên trong ăn cưới ấm ơi là tình”( Nhái thơ Cung Trầm Tưởng).Kính thưa quý vị, gia chủ đang nhìn đồng hồ coi đúng giờ bắt đầu chưa?Phía sau chúng tôi các nhạc sĩ đang chuẩn bị: Nhạc sĩ guitar lên dây, nhạc sĩ keyboard thử phím,tay trống vặn tay kêu răng rắc cho dẻo, phía dưới bên cánh trái sân khấu, các cô ca sĩ người đọc lại bài ca, người tô lại son môi…Kính thưa quý vị, phút chờ đợi đã đến, ban nhạc bắt đầu, cô dâu chú rể xuất hiện cuối góc bên phải của nhà hàng, từ từ di chuyển lên sân khấu, quý vị đang nghe tiếng vỗ tay chào mừng đám cưới, một rừng…nhiếp ảnh viên, chuyên viên thu hình đang chen lấn làm việc và thưa quý vị, tiệc cưới bắt đầu…Lần đầu tiên nghe MC giới thiệu kiểu Huyền Vũ làm nhớ nhà.Cây đinh của đám cưới là giới thiệu cô dâu chú rể, tới màn xướng danh hai họ hai bên: các chức vụ, tước hiệu ngành nghề được đọc lớn dài dài, làm hãnh diện con dòng cháu giống…lại chú ở Paris qua, cô ở Úc qua…năm châu bốn bể gặp nhau ngày cưới. tinh hoa đất nước tái ngộ trong restaurant nầy làm sao không vui, không hãnh diện.Nhớ lại cách đây hai tháng, đám cưới trình diện hai họ, MC giới thiệu thân nhân cô là “bác Sĩ chi lân”, ai nấy suy nghĩ”Chi” là tứ chi tay chân,”lân” chất lân tinh, nghĩa là bác sĩ chuyên trị bệnh tay chân bị chất lân tinh ăn da giống như chất độc màu da cam hại lính Mỹ trong chiến tranh Việt Nam.Về nhà lật đại từ điển tiếng Việt, tra cứu “chi lân” nghĩa chữ Hán là chi nhánh lân cận, kế bên, vậy” bác sĩ chi lân” có nghĩa kế bên, chòm xóm láng giềng với bác sĩ, nếu ai ở kế bên nhà Bác Sĩ Nguyễn Thị Thuận, Trần văn Sáng, Trương Chí Dân…có quyền in business card cho le lói, thí dụ:Tạ văn Búa, Bác sĩ chi lân.Chính danh ông Tạ văn Búa ở kế bên nhà bác sĩ chứ không tốt nghiệp MD trị bệnh.Tiếp tục chương trình tiệc cưới, cô dâu chú rể áo quần xênh xang, nụ cười nở thường trực trên môi, khách khứa nhờ đám cưới gặp nhau tay bắt mặt mừng, nói chuyện như pháo nổ, đèn flash máy ảnh chớp lia chớp lịa, đèn vàng video” Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc”( Nguyên sa) quét vòng vòng để thu hình, thức ăn như chờ đợi từ lâu dọn ra đùn cục cho đúng thực đơn làm thực khách gắp không kịp.Cô dâu thay đổi xiêm y tới chào bàn, nhìn cô dâu chú rể mệt mỏi bơ phờ dáng đi nặng nề xuội lơ cán cuốc chỉ còn nụ cưới thường trực như lúc ban đầu.kế đến bao thơ bay tới tấp như bươm bướm rợp cánh trên vườn hoa, người thu, người góp vui cười chúc mừng” uống cạn ly đầy rót đầy ly can”( nhạc Nguyễn Hữu Tân),vui quá vui nếu một tháng đi bốn đám cưới đâu có ai …mếu.Cùng lúc ban nhạc trình diễn ào ào như lân thấy pháo”Anh xin đưa em về, về quê hương ta đó”( Hoàng Thi Thơ), có lần ca sĩ lẹo lưỡi ca”Về quê hương ta đói””thấy em nhỏ xíu anh thương”…đám cưới nào đám cưới nấy giống y chang, nghĩa là nhạc vặn lớn tối đa…quân lực làm “nhức nhối con tim”.Tiếng keyboard ào ào gió thổi bay tóc trán, tiếng b*** trầm bùm bum dội tức ngực, tiếng trống tùng tung, cốc cốc như ai lấy cây chọt vô lổ tai, cô ca sĩ nhăn mặt như” khỉ ăn ớt” ôm muốn cắn micro, hét giọng tenor “ tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa”( kiều).Tội nghiệp thực khách ngồi kế bên “ ống tà la”speaker như bị tra tấn lổ tai, một ông chịu không nổi vặn họng speaker qua hướng khác, hướng khác lảnh đủ lại vặn họng qua hướng khác nữa, hướng khác nữa chịu không thấu không biết vặn họng hướng nào cho êm.Tới đây xuất hiện một “anh hùng” đứng trước speaker ra chiều suy nghĩ như đứng trước một vấn đề to lớn, một thử thách quan trọng, mặt ông ta”hầm hầm như thợ thiến trâu”, như tìm ra chân lý, ông ta xăng tay áo lật họng speaker giựt dây điện phía sau, vậy là hết nói, á khẩu êm ru bà rù.Tới màn thực khách tình nguyện ca giúp vui, nhờ phong trào karaoke phát triển rầm rộ nên có nhiều ca sĩ mầm non mầm già, đi đám cưới hát nhạc buồn, nhạc chảy máu: Mười Năm Tình Cũ, Máu Nhuộm Bãi Thượng Hải, cũng hên không ai ca “ Đồi Thông Hai Mộ”. Tới màn cắt bánh, cô dâu chú rể thay đổi xiêm y cầm dao trình diễn, đây là màn hai vị phim hình phóng ra làm đạo diễn, cô dâu chú rể đứng chỗ nầy, chỗ nọ, né tới né lui làm sao hậu cảnh thấy bánh cưới vĩ đại ba bốn tầng có “ nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắt ngang” ( Kiều), có suối chảy róc rách…theo lời chỉ dẫn của đạo diễn, cô dâu chú rể tay trong tay cầm dao sẵn sàng hành động.Đạo diễn ra lệnh:

            -Để dao nhẹ lên bông hồng, từ từ đè xuống, từ từ cắt…khứa…khứa…máy quay phim xè xè, bạn bè cô dâu chú rể chụp ảnh quay phim chen lấn lộn xộn, tay quay video nổi nóng lẩm bẩm: Ông xẹt đèn video cho hình tụi bây hư hết, đừng lộn xộn đụng tới video. Tới màn nổ champagne đút bánh…đút qua đút lại, câu tay móc ngoặt, uống ly rượu mừng trong nỗi hạnh phúc hân hoan hai họ.Dù mệt mỏi, kiệt sức, kiệt lực, cô dâu chú rể vẫn thường trực nở nụ cười trên môi thấy mười cái răng hàm trên không sai lệch chút nào.Tiếng MC mời khiêu vũ, đèn phụp tối, thực khách tới trể về sớm, ngược đời với đám cưới ở bên nhà tới sớm về trể để nhậu cho say xỉn nằm la liệt, thanh toán tận tình bàn tiệc tỏ tình chòm xóm tối lửa tắt đèn có nhau.

            Khách ra về thơ thới hân hoan, tháo cà vạt, nới dây nịt cho khỏe.Phía sau, nghe một ông khách nói với bà vợ: Tháng nầy mình đi bốn cái đám cưới, con của bạn đường thời đi học, ngán bị bệnh “ Viêm màn túi”.Bà vợ an ủi: bạn đường thời đi học mời mình đi cho có tình có nghĩa, ở đời giàu nhờ bạn sang nhờ vợ mà ông.Ông chồng ôn tồn giải thích: bạn đường nầy là bạn đường quen trên đường đi học lớp…vô quốc tịch Mỹ mà em.

            Thực khách túa ra về, ai thích khiêu vũ còn ở lại. Cô dâu chù rể tiễn khách, dìu dắt nhau mà đi, vai kề vai nương tựa muốn té…sụm bà chè, nhưng nụ cười vẫn thường trực nở trên môi…

 

      NGUYỄN   PHƯỚC   TƯỜNG


( Tường, mày đí sớm quá, thiếu mày tao tiếc lắm bận rộn mà vẫn cố gắng khỏ từng chữ bài của mày gửi tới đồng hương)




Chỉnh sửa lại bởi trankimbau - 14/Jan/2014 lúc 7:00pm
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Gởi ngày: 09/Mar/2008 lúc 8:03pm
(Có những em 5 - 6 tuổi ở Nam Vang
Những em 9 - 10 tuổi, bán qua Trung Quốc, Đại Hàn



Cuộc đời và những rào kẽm gai!
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
HongLan
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 12/Jan/2014
Đến từ: Switzerland
Thành viên: OffLine
Số bài: 170
Quote HongLan Replybullet Gởi ngày: 14/Jan/2014 lúc 1:24pm

PHƯỚC TRUNG

*

Phước Trung là bút hiệu của cô nữ sinh duyên dáng thuộc khóa 10 trường Trung Học Gò Công, Quê tại làng Phước Trung, quận Hoà Lạc, Tỉnh Gò Công, cô là cựu sinh viên Luật Khoa Sài Gòn, là giáo sinh trường Sư Phạm Long An, từng giữ chức hiệu phó một trường trung học trong tỉnh Gò Công... Cô là nhân viên Bưu Điện (ÚC)
-=-=-=-=

Thuở ấu thơ
*
Ba tôi mất khi tôi chưa tròn 6 tuổi, em kế vừa 4 tuổi và em út thì mới 20 tháng. Má tôi một nách 3 con, không được sự trợ giúp gì từ bên nội dù chỉ một xu.
Gia đình nội tôi - dòng họ Lâm - giàu có nhất nhì ở tỉnh Gò Công thời bấy giờ với nhiều bất động sản và ruộng đất. Bên nội di dân từ Tàu sang vào những năm 1900.
Vì là người Tàu nên họ rất trọng con trai mà má tôi chỉ sanh được 3 cô con gái.

Má tôi kể có một lần bà Tư chị của ông Nội hỏimá tôi :

- Con được bao nhiêu đứa con?

- Dạ được 3 đứa con gái.
- Vậy là mầy mậu lúi rồi.


Đúng là mậu lúi thật. Sau khi ba tôi mất, má tôi ráng núm níu ở lại với bà Nội một thời gian (ông Nội mất trước ba một năm), một căn phố trong dãy phố đâu lưng với lò bánh mì Yến Phi. Má tôi có hỏi xin Nội một bàn máy may để má tôi may mướn kiếm chút đỉnh tiền bỏ túi. Bà tôi không đồng ý.
Sau một thời gian má tôi xin Nội cho về quê ngoại ở Phước Trung với hai bàn tay trắng, không có một chút vốn liếng gì để sinh nhai.
Ông ngoại tôi là một nhà nho, nhà thơ và thầy thuốc Đông y, sống bằng nghề nông. Bà ngoại tôi mất khi má tôi mới 11 tuổi. Ông ngoại lấy vợ kế nên chúng tôi không thể ở chung, chúng tôi tá túc nhà của cậu Út, kế bên nhà ông ngoại. Lúc này cậu đã lấy vợ và có 3 cô con gái nhỏ hơn tôi.
Sáu chị em gái chúng tôi sống bên nhau rất là vui vẻ, hể một đứa bị ho gà là cả đám còn lại “sủa” theo. Hể một đứa bị trái rạ là năm đứa còn lại gải tiếp. Chúng tôi thương yêu và nhường nhịn nhau, mợ tôi rất hiền nên chị chồng em dâu không có gì đáng tiếc xảy ra.
Trong số mấy anh chị em của má, dì Tư thương má nhất, có lẽ vì cảnh goá bụa của má tôi. Dì đã mua lại miếng đất của cậu Sáu tôi kế bên nhà ông Ngoại. Dì xây cho chúng tôi một căn nhà ngói, vách ván bổ kho, cho bộ trường kỹ, tủ thờ cẩn xa cừ và bộ ván bằng gổ cẩm lai, nằm mát ơi là mát. Công ơn của dì đối với chúng tôi thật bao la và ấm áp, tiếc là sau 75 dì theo các con qua Canada định cư và mất bên ấy. Chúng tôi chưa có dịp đền đáp ơn dì. Ở trên trời cao dì có linh thiêng hãy chứng giám cho lòng thành của chúng con.
Cuộc đời thơ ấu của tôi trôi êm đềm bên cạnh mẹ và hai em. Buổi tối má tôi may vá (bàn máy may cũng là của dì Tư mua cho), chúng tôi chơi trên bộ ván, bày mền gối, tập vở ra để bán hàng. Ban ngày ngoài giờ học, tôi tham gia trò chơi bắn thun, bắn kè (bi), nhảy cò cò, đánh tên, bá quang, nhảy dây, hay thả diều vào mùa khô. Tôi bắt chước đám con trai chẻ tre làm khung diều, lấy giấy báo làm thân diều và lấy chỉ may của má làm dây thả diều. Dù diều của tôi không đẹp, không bay cao như những con diều khác nhưng ba chị em tôi vẫn thích và chơi đùa với nhau.
Thỉnh thoảng tôi cũng tham gia đánh trận giả với đám con trai cùng xóm, bắn súng bằng tay chuối tươi hay bắn ống thụt (một loại trúc có thân rổng và dài. Chặt một khúc không có mắt, dùng phần còn lại có mắt khoảng hai lóng tay, nhét vào đó một khúc cây ngắn hơn thân trúc đã chặt vừa đủ để xuyên qua thân trúc. Dùng đoạn cây đó thụt một bông keo chưa nở từ đầu nầy của thân trúc xuyên qua đầu kia ). Nếu bị bắn trúng ở tầm gẩn thì cũng rất đau.
Rồi mùa mưa đến, tôi đi thọt ổ kiến vàng, lấy trứng kiến xào chung với sáp để câu cá rô khi mùa luá trổ đồng đồng. Bị kiến vàng cắn đau lắm, nhứt là khi bị nước tiểu?? của nó văng vô mắt, mắt bị cay xè đau thấu mấy ông trời, nhưng khi nghĩ tới những con cá rô béo ngậy thì các cơn đau giảm đi rất nhiều.
Tôi hay qua Tăng Hòa, la cà ở bến xe ngựa để xin lông đuôi ngựa về câu cá bóng kèo. Cá kèo không ở nước sâu mà nước chỉ hơi xấp xấp khỏi mặt ruộng một chút. Tôi dùng lông đuôi ngựa, một đầu cột vào cần trúc, đầu còn lại thắt dây thòng lọng. Khi đầu cá kèo ngóc khỏi mặt nưóc, tôi dùng dây thòng lọng tròng vào đầu cá và giựt lên.
Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó nhất là những lần đầu. Làm riết rồi quen cộng thêm chút kiên nhẩn tôi câu cũng không tệ.
Tuổi thơ của tôi là vậy đó, vui chơi hồn nhiên với bạn bè, với đồng ruộng, với sông nước, với cỏ cây. Việc học của tôi không có vấn đề gì, mỗi năm đều lên lớp cho đến lớp Năm thì tôi bị khựng lại vì môn Toán của tôi có vấn đề. Toán chẳng phải là cộng trừ nhân chia gì nửa mà còn phải tìm câu trả lời, giải bài toán và tìm đáp số.
Cạnh nhà tôi là nhà của dì Ba tôi, chồng dì là thầy giáo dạy trường Tăng Hòa nơi tôi đang theo học. Dì dượng có cô con gái bằng tuổi tôi, học chung một lớp với tôi. Chị ấy học rất giỏi, năm nào cũng lảnh thưởng hạng nhứt từ lớp Năm cho tới lớp đệ Nhất. Tôi rất ngưỡng mộ chị và cũng rất ghen tị khi nhận ra rằng tôi không có Ba để được Ba dạy dỗ như chị.
Tôi thường ngồi núp bên ngoài cửa sổ bàn học của chị hy vọng có thể nghe lén tiếng giảng bài của dượng, tiếng la rầy của dượng với chị mà thấy lòng xót xa và tủi thân quá mức. Có lúc tôi ra ngoài vườn ngồi khóc một mình vì không ai giúp tôi giải bài toán hay những thắc mắc của tôi về bài luận văn. Tôi không dám hỏi dượng Ba vì ông ấy rất nghiêm khắc và xa cách. Má tôi thì bận rộn với mưu sinh, mà có lẻ với những bài văn, bài toán tôi không hiểu, má tôi cũng chẳng giúp được gì.
Dì Tư tôi cũng là cô giáo dạy ở trường tôi, nhà dì ở xã Tăng Hoà. Dì thương chúng tôi nhưng dì cũng bận rộn với cuộc sống của dì vả lại dượng của tôi cũng thật là nghiêm khắc, hồi nhỏ tôi rất ít khi dám lại gần hay nhìn dượng khi thấy cặp chân mày của dượng cau lại.
Từ cái không biết nầy đưa tới cái không biết khác. Môn Toán của tôi bị tuột hậu. Thầy giáo lớp Nhất của tôi lúc đó là thầyThoại. Lớp học với gần 50 học sinh, thầy không có thời giờ để hỏi han từng đứa, mà tôi lại cũng không dám hỏi thầy. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật là ngu. Tại sao lại không dám hỏi???
Lúc bấy giờ là năm 1963, du kích đánh phá khắp nơi. Có một lần họ bắn vào trường học làm cả đám học sinh chúng tôi chạy tán loạn như bầy ong vở tổ. Hên là không có đứa nào bị thương. Bệnh xá cạnh trường học có dì Hai lao công bị thương ở chân, sau nầy bị tật cả đời chân đi cà thọt.
Rồi trường học đóng cửa. Chị tôi và tôi cùng một số bạn khác đi học tư ở Gò Công bằng xe ngựa. Năm đó tôi thi rớt Đệ Thất.Tôi còn nhớ rất rõ đề thi của bài luận văn: Em hãy bình giảng câu:” Dùng hàng nội hóa là yêu nước”. Tôi chẳng hiểu mô tê hàng nội hoá là hàng gì và tại sao dùng nó là yêu nước??? Nếu đề văn ghi: Dùng hàng sản xuất trong nước là yêu nước thì có lẻ tôi viết được vài dòng. Tôi bỏ giấy trắng. Còn về đề toán thì là toán động tử, xe chạy ngược chiều với thời gian là 9 giờ kém 10. Tôi cũng chẳng hiểu mô tê 9 giờ kém 10 là mấy giờ??? Bỏ giấy trắng luôn.
Tôi ở lại lớp Nhất thêm một năm nửa, nhưng không đến trường học vì trường vẩn còn đóng cửa. Tôi cùng một số bạn đi bộ đến Gò Công để học tư vì đường sá bị du kích đấp mô luôn. Tuyết, Ngọc Sương và tôi chia nhau đứa thì mang tập vở của cả ba; đứa thì mang nước uống và trái cây, khi thì chùm ruột, khi thì me, khế ổi và muối
ớt, toàn là cây nhà lá vườn, ngon ơi là ngon; đứa thì mang cơm. Bọn con trai thì có Thành, Phước, Trần văn Năm, La văn Năm (lai Tây đen, sau 75 đã định cư ở Pháp), Văn, Võ (hai anh em sinh đôi) ... cùng nhau lội bộ vừa đi vừa về 14 cây số mỗi ngày để học tư.
Chỗ chúng tôi học là nhà mà thầy Tiển mướn để dạy chúng tôi. Lớp học đa số là đám chúng tôi từ Tăng Hòa, một số ở xóm Chốn và Giồng Nâu...Ngôi nhà ở bên tay trái và bên này cầu Long Chiến nếu đi từ hướngThị xã, bên kia lộ từ lớp học nhìn ra là Bệnh viện cũ.
Tôi không biết thầy Tiển của chúng tôi có phải là anh của anh Phan văn Tiên vừa mới mất không? Nếu là thầy thì bây giờ thầy ở đâu? Thầy khỏe không? Em vẫn nhớ ơn thầy rất nhiều vì nếu không có thầy dạy thêm cho em khi chiến tranh xảy ra, thầy đã khai thông đầu óc mù mịt của em lúc bấy giờ để em biết 9 giờ kém 10 là mấy giờ, để em làm được những bài văn hay với những kiến thức về văn bình giảng, thì không biết cuộc đời em đã đi vào ngã rẻ nào rồi. Cám ơn thầy rất nhiều.
Năm học đó tôi thi đệ Thất với đề luận văn: Em hảy bình giảng câu “ Một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”. Vậy là trúng tủ rồi. Đề toán thì vòi nưóc chảy vô hồ với lổ mọi rỉ ra. Tôi làm được tuốt luôn. Tôi đậu hạng 51. Cũng không tệ.
Má tôi vui mừng khôn xiết, khen tôi hết lời. Má nấu nồi chè tàu thưng để thưởng tôi. Vị ngọt của đường, vị béo của nước cốt dừa, của đậu xanh, đậu phọng, phổ tai và mùi thơm của lá dứa như vẩn còn đọng lại ở đầu lưỡi tôi mỗi khi nhớ lại.
Tôi nhìn má mà lòng xôn xao xúc động và thương má vô cùng. Trong ký ức của tôi, lúc bấy giờ mỗi khi, tôi gặp khó khăn tôi mới thấy mất cha là một điều mất mát lớn, nhất là mất cha khi tuổi đời còn quá nhỏ. Nhưng bù lại chúng tôi đã có được một bà mẹ tuyệt vời, suốt cuộc đời thưong yêu và hy sinh cho con cái.
Má tôi muôn năm.

Phước Trung
IP IP Logged
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.131 seconds.