Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Chuyện Linh Tinh | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh |
Chủ đề: MỪNG CHÚA GIÁNG SINH | |
Trang of 3 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Chủ đề: MỪNG CHÚA GIÁNG SINH Gởi ngày: 29/Nov/2018 lúc 12:38pm |
|||
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Dec/2018 lúc 12:43pm |
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 30/Nov/2018 lúc 8:19am | |||
Ý nghĩa của ngày Lễ Giáng Sinh Theresa Trần Lễ Giáng sinh là lúc mà người ta bỏ thời giờ để về gần với gia đình, để đi shopping sắm sửa, để cho và nhận quà tặng, và party thâu đêm với bạn bè. Đó là ý nghĩa của Noel mà tôi đã từng có trong bao nhiêu năm. Tôi cũng ăn mừng Giáng sinh với bạn bè và gia đình như mọi người khác, như một thông lệ, một thói quen, một cái máy. Thế nhưng những niềm vui chóng qua đã để lại trong tôi một nồi buồn và nỗi trống vắng trong đáy tim mà tôi không biết tại sao. Ngày lễ Giáng sinh đã trở nên ngày càng vô nghĩa đối với tôi. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi: “ý nghĩa thật sự của ngày Giáng sinh là gì?”. Hình minh họa Giáng
sinh năm 2001, tôi quyết định bỏ thì giờ đi vào thinh lặng, và trong 2
ngày liền, tôi đã ngồi trước cây Noel, cầu nguyện Thiên Chúa cho tôi
biết ý nghĩa thực sự của Giáng sinh. Tôi đã không nhận được câu trả lời
nào trong lúc tôi cầu nguyện. Rồi tới ngày Chủ Nhật, tôi đi nhà thờ như thường lệ. Đó là ngày chủ nhật cuối cùng trước ngày lễ Giáng sinh. Khi
ở trong nhà thờ, tôi nhìn lên cây thánh giá. Ngay lúc đó, tự nhiên hiện
ra trong tâm trí tôi cuộc đời của đức Giêsu, khi Chúa Giêsu là một cậu
bé. Hình ảnh trải dài như một bộ phim. Tôi nhìn thấy toàn bộ đời sống niên thiếu của Ngài. Và cái mà đã làm cho tôi xúc động là từ khi là một cậu bé, ngài đã biết số phận của mình. Cậu
bé Giêsu đã biết rằng khi lớn lên, cậu sẽ phải chết một cái chết đau
đớn, bị bạn bè bỏ rơi và bị phỉ nhục trước hàng ngàn người. Cậu bé lớn lên nắm trong tay định mệnh đau khổ đã an bài. Tôi
không thể tưởng tượng bất cứ đứa trẻ nào có thể sống bình thường mà
không lo sợ, không bị ám ảnh khi biết được rằng mình sẽ chết trên thập
giá một cách khổ nhục, đau đớn như vậy. Làm
thế nào cậu bé có thể tiếp tục sống một cuộc sống bình thường, khi cậu
biết rằng sẽ chết trên thập tự giá, mang tất cả tội lỗi của chúng ta?
Vậy mà cậu vẫn tiếp tục sống yêu thương và đã làm những gì cậu đến để
làm, chỉ vì tình yêu đối với chúng tôi. Và lúc đó trái tim tôi đã đau thắt và tôi bắt đầu khóc. Tôi thuơng Chúa quá. Ngài
đã không chỉ đau khổ trên thập tự giá, hoặc chỉ lo âu sợ hãi đến nỗi đổ
mồ hôi máu trong vườn dầu, nhưng ngay từ bé, ngài đã phải sống trong lo
âu sợ hãi vì đã biết trước định mệnh của mình. Câu hỏi: "ý nghĩa thực sự của Giáng sinh là gì?”
đã được trả lời cho tôi hôm đó. Ý nghĩa ngày lễ Giáng Sinh không là
những mua sắm, quà tặng, hoặc thậm chí là thời gian với gia đình, và
cũng không phải chỉ đơn giản là ngày ta ăn mừng "sinh nhật Giêsu" như
tôi vẫn từng nghĩ. Tôi đã hiểu rằng Giáng sinh là kỷ niêm tình yêu của
Thiên Chúa đối với nhân loại. Rằng Ngài yêu thương chúng ta nhiều đến
nỗi ngài sinh ra trên thế gian để chịu đau khổ, để chết cho chúng ta hầu
cứu chúng ta khỏi tội lỗi. Giáng sinh là lúc chúng ta ăn mừng tình yêu của Thiên Chúa. Tình yêu được bày tỏ qua sự ra đời của Giêsu, con trai một Chúa Cha. Giáng sinh năm sau, tôi chuẩn bị để ăn mừng ngày lễ của tình yêu Thiên Chúa cho nhân loai. Tôi bỏ thì giờ về trong thinh lặng, đóng cửa cầu nguyện. Nhưng trong lúc cầu nguyện, có một cái gì đó đã thúc đẩy tôi để cho tôi cầu nguyện lại lời nguyện tôi đã xin năm trước: “Xin Thiên Chúa cho con biết ý nghĩa thực sự của Giáng Sinh”. Làm như là câu trả lời tôi nhận được năm trước chỉ là một phần, hình như chưa trọn vẹn, và tôi ao ước được hiểu thêm nữa. Tôi
cũng đã dành một ngày viết thiệp Giáng sinh cho bạn bè. Trong các thiệp
này, tôi đã viết câu tôi thấy trên một bức ảnh trước mặt bàn của tôi. Câu từ St John, chương 6:"Đây
là tình yêu: không phải chúng ta đã yêu Thiên Chúa trước, nhưng Ngài đã
yêu thương chúng ta trước, và gửi con trai một của Ngài để làm của lễ
hy sinh chuộc tội cho tội lỗi chúng ta. Các bạn thân mến, vì Thiên Chúa
yêu thương chúng ta, chúng ta phải yêu thương nhau ". Tôi đã viết điều này mà không cần dừng lại và suy nghĩ về nó. Hình minh họa Hình minh họa Sau
đó, đột nhiên, một nỗi buồn sâu xa đến với tôi, tràn ngập trong tâm
hồn. Tôi nghĩ đến tất cả các bé gái và bé trai không được may mắn như em
bé này: các em bé trong các trại mồ côi không có cha hoặc mẹ, không ai
thương yêu, âu yếm. Các em thèm khát sự chú ý, một cái hôn, một vòng tay ôm. Các
em lớn lên hoàn tòan cô độc một mình trên thế gian. Trái tim tôi cảm
thấy nặng nề. Nước mắt bắt đầu đến đôi mắt của tôi. Tôi bắt đầu khóc.
Hình ảnh của những đứa bé trong trại mồ côi, đói khát không những vật
chất nhưng còn đói khát tình thương đã in vào trong tâm trí của tôi. Tôi
không thể ngừng khóc. Khi đó câu nói của St John
đã đến với tôi: " Đây là tình yêu: không phải chúng ta đã yêu Thiên
Chúa trước, nhưng Ngài đã yêu thương chúng ta trước, và gửi con trai một
của Ngài để làm của lễ hy sinh chuộc tội cho tội lỗi chúng ta. Các bạn
thân mến, vì Thiên Chúa yêu thương chúng ta, chúng ta phải yêu thương
nhau ". Và lúc đó, tôi đã hiểu rằng tôi đã được nửa thứ hai của câu trả
lời cho câu hỏi: "ý nghĩa thực sự của Giáng sinh là gì?". Tôi
đã hiểu rằng Giáng sinh là ngày lễ kỷ niệm tình yêu của Thiên Chúa,
nhưng cũng là lúc chúng ta chia sẻ tình yêu với những người khác để đáp
trả lại tình yêu của Ngài cho ta. Và ngày chủ nhật đó, tôi đã nhận được ân sủng của Chúa. Ngài
đã mở trái tim của tôi để yêu thương và có lòng từ bi cho các trẻ em mồ
côi. Ân sủng tôi nhận được đã cho tôi biết rằng “người khác” mà Chúa
muốn tôi yêu thương, là các em này. MoL's picture Phải
mất hai mùa Giáng Sinh với nhiều ngày trong thinh lặng một mình và cầu
nguyện để cho tôi hiểu được đầy đủ ý nghĩa của ngày Lễ Giáng Sinh. Ý nghĩa đó được thể hiện đầy đủ và nằm gọn trong câu nói của St John,
Chương 6: "Đây là tình yêu: không phải chúng ta đã yêu Thiên Chúa
trước, nhưng Ngài đã yêu thương chúng ta trước, và gửi con trai một của
Ngài để làm của lễ hy sinh chuộc tội cho tội lỗi chúng ta. Các bạn thân
mến, vì Thiên Chúa yêu thương chúng ta, chúng ta phải yêu thương nhau ". Hàng
năm, vào mỗi dịp Noel, tôi cố gắng thu xếp thời giờ để đi vào thinh
lặng, cầu nguyện và suy ngẫm, chuẩn bị chào đón Ngài trong lúc mọi người
đang vui nhộn, các cửa hàng đầy mầu sắc với những người qua lại nhộn
nhịp đang mời mọc, những buổi dạ tiệc dạ vũ thâu đêm cùng bạn bè đang
chờ đợi. Đó là một sự cố gắng phi thường đối với tôi. Đôi
khi, Thiên Chúa giúp một bàn tay bằng cách cắt đứt trong tôi tất cả
những mong muốn, để tôi không có sự lựa chọn, mà chỉ còn có mỗi con
đường là đi vào sa mạc để cùng ở với Ngài. Vì
thế, mỗi mùa Giáng Sinh, tôi lại đi cuộc hành trình trong nỗi cô đơn
của căn phòng tôi, của nhà nguyện, và nơi đó tôi cầu nguyện với Thiên
Chúa để cho tôi có thể “sống và thở ý nghĩa và tinh thần của Giáng
Sinh”. Sau đó, tôi tham gia cùng với tất cả các con cái Thiên Chúa cùng mừng vui đón chào bằng những giọng hát, lời ca, chúc tụng. Tôi không còn cảm thấy trống vắng. Lễ Giáng sinh mang lại một ý nghĩa sâu xa. Và tâm hồn tôi mở rộng, hân hoan chờ đợi, đón chào một Chúa Giêsu bé nhỏ đi vào thế giới làm người để chết vì tình yêu. Theresa Trần là một kỹ sư làm việc cho chương trình không gian Hoa Kỳ NASA và là người sáng lập hội Messengers of Love (MoL), một tổ chức có mục đích mang lại tình yêu và hạnh phúc cho các trẻ em mồ côi Việt Nam. Trong mùa Giáng sinh 2010, MoL tặng quà Giáng sinh cho hơn 3,300 trẻ em mồ côi, bao gồm trẻ em từ 19 trại mồ côi ở Viêt Nam, 2 trại mồ côi ở Ấn Độ và một tại Campuchia, các em nghèo vùng bão lụt và Thượng Du, và hơn 1000 người phong cùi, tàn tật, nghèo khổ của Việt Nam. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 30/Nov/2018 lúc 9:53am |
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 04/Dec/2018 lúc 11:26am | |||
Buổi Sáng Giáng SinhÔng thức giấc một cách nhanh chóng bất ngờ. Bây giờ là bốn giờ sáng, khoảng thời gian mà bố ông thường gọi ông dậy để phụ một tay vắt sữa bò. Lạ lùng quá, thói quen đó vẫn bám lấy ông từ trẻ đến giờ! Bố ông đã qua đời 30 năm rồi, nhưng hễ cứ đúng bốn giờ sáng là ông lại thức giấc. Ông đã tập thay đổi thói quen đó để cố gắng đi vào giấc ngủ lần nữa, nhưng sáng nay, bởi vì ngày Giáng Sinh, ông không muốn ngủ tiếp. Có điều gì đó huyền diệu trong ngày Giáng Sinh? Những đứa con của ông nay đã lớn và cũng dọn ra ở riêng. Bỏ lại ông và người vợ sống âm thầm với nhau. Ngày hôm qua, bà đã bảo: “Đừng tỉa những cành cây nghe anh, ngày mai hãy làm. Em đang mệt Robert à.” Ông nghe lời vợ, thế là cây thông vẫn còn nằm yên ở lối đi sau nhà. Không hiểu sao đêm nay ông thấy quá tỉnh táo? Bầu trời vẫn còn tối, trong và đầy sao. Dĩ nhiên là không thể nào có ánh sáng của của mặt trăng lúc này, nhưng những ngôi sao thì thật là kỳ diệu! Ông suy nghĩ rất lung về điều đó, những ngôi sao dường như lúc nào cũng lớn và sáng hơn trước bình minh của ngày Giáng Sinh. Bấy giờ có một vì sao chắc chắn lớn và sáng hơn bất kỳ những vì sao khác. Ông mường tượng vì sao đang di động, như ông đã di động trong một đêm năm nào. Dạo ấy, Robert chỉ là một cậu bé 15 tuổi sống cùng bố mẹ trong nông trại. Robert rất yêu thương bố. Cậu không biết được điều đó, cho đến một ngày kia, trước Giáng Sinh vài bữa, khi cậu tình cờ nghe được những lới bố cậu nói với mẹ. “Mary à, anh rất ghét khi gọi Rob dậy mỗi sáng. Con nó đang lớn như thổi, nó cần ngủ nhiều em ạ. Nếu em có thể thấy nó thèm thuồng giấc ngủ như thế nào khi anh lên đánh thức nó, em cũng như anh thôi! Ước gì anh có thể tự làm việc một mình được.” “Đúng rồi, anh không thể làm một mình được đâu Adam à.” Giọng mẹ cậu nhanh nhẩu. “Vả lại, nó cũng không còn bé nữa. Đã đến lúc nó phải tập làm việc cho quen rồi đó.” Bố cậu nói chậm rãi. “Ừ, nhưng thiệt tình anh rất ghét khi phải dựng đầu con dậy.” Khi nghe được những lời như thế, cậu bỗng phát giác ra rằng: bố rất yêu thương cậu! Sẽ không còn những sáng ưỡn ẹo trên giường để rồi phải được nhắc nhở thêm vài lần nữa mới chịu dậy. Cậu trỗi dậy sau đó, chuệnh choạng mắc áo quần lại, mắt vẫn còn nhắm chặt, nhưng cậu đã quyết tâm đứng dậy. Đó là một đêm trước ngày Giáng Sinh, năm mà cậu bé Robert mới 15 tuổi, đã biết suy nghĩ về những ngày sắp tới. Cậu ước sao có đuợc một món quà đặc biệt hơn mọi năm để tặng bố. Mỗi năm, cậu thường đến đại một cửa tiệm rẻ tiền nào đó và mua tặng bố một chiếc cà vạt, là xong. Đối với cậu, như vậy là đủ lắm rồi, chiếc cà vạt cũng dễ thương chán, để rồi khi đem ra tặng bố, cậu lại mong bố mẹ rối rít bảo rằng bày đặt làm chi cho tốn tiền, hãy để dành dùng vào việc khác tốt hơn. Cậu xoay nghiêng người, khuỳnh tay chống đầu, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ rầm thượng. Những ngôi sao lung linh sáng. Chưa bao giờ cậu thấy được những vì sao sáng rực như bây giờ. Có một vì sao sáng bật hẳn lên, lấp lánh dị thường khiến cậu nhủ thầm đó chính là ngôi sao của Bethlehem. Có một lần cậu đã hỏi bố khi còn là một chú bé con: “Bố ơi! Hang lừa là gì vậy bố?” Bố cậu trả lời: “Đó là cái chuồng cho lừa ở, giống như cái chuồng bò của chúng ta vậy con à.” Và Chúa Giê-su đã được sinh ra trong hang lừa. Cũng trong hang lừa đó, những chú cừu xinh xắn và những nhà thông thái đã đến chào đón Chúa Hài-đồng với những món quà Giáng Sinh! Cậu chợt nghĩ ra một sáng kiến. Tại sao cậu không tặng bố một món quà đặc biệt, nơi chuồng bò ngoài kia? Cậu có thể thức dậy rất sớm, sớm hơn bốn giờ sáng, cẩn trọng lén đến chuồng bò, làm tất cả những công việc vắt sữa một mình. Đúng vậy! Cậu sẽ làm một mình, vắt sữa xong, rồi chùi dọn sạch sẽ đâu vào đấy, cho đến khi bố cậu đến để bắt đầu công việc, ông sẽ thấy mọi việc đều được hoàn tất. Lúc đó ông hẵng biết ai đã làm. Cậu nhìn đăm đăm vào những ngôi sao rồi cười một mình. Đó là công việc mà cậu sẽ làm và cậu không được quyền ngủ say li-bì nữa. Cậu phải thức giấc 20 lần, quẹt diêm mỗi lần để nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kỹ của mình – nửa đêm, và một giờ rưởi, rồi hai giờ sáng. Đúng ba giờ thiếu mười lăm, cậu trỗi dậy mặc quần áo. Xong, cậu bò xuống cầu thang, cẩn thận với từng miếng gỗ kêu lên kĩu-kịt, rồi cậu cũng ra được khỏi nhà. Ngôi sao lớn đang sà xuống, treo lơ lửng trên mái chuồng bò, ngôi sao ánh lên màu hoàng hồng. Mấy con bò nhìn cậu bằng những đôi mắt lờ đờ ngái ngủ và đầy ngạc nhiên. Trời cũng vẫn còn sớm đối với chúng. Cậu mang cỏ khô đến cho từng con bò. Sau đó cậu lấy những bình và thùng đựng sữa tới. Cậu mỉm cười, nghĩ đến bố. Sữa vẫn chảy đều. Sữa tuôn ra, ào ào vào bình chứa như hai giòng suối chảy mạnh. Sữa sủi lên từng lớp bọt trắng xóa, bốc mùi thơm ngào ngạt. Công việc nhẹ nhàng hơn cậu tưởng nhiều. Vắt sữa lần này không phải là công việc vặt. Đó là một cái gì khác, một món quà cho bố, người đã yêu thương cậu. Khi công việc chấm dứt, sữa đã đầy hai thùng. Cậu đậy hai thùng sữa lại và đóng cửa buồng chứa sữa một cách cẩn thận. Kiểm soát then cài lần nữa. Đâu đó xong xuôi, cậu đặt chiếc ghế đẩu lại chỗ cũ, cạnh cửa ra vào, máng những bình sữa được cậu chùi rửa kỹ càng lên, rồi bước ra khỏi chuồng bò. Cậu lẻn nhanh vào nhà, để lại cánh cửa chuồng bò đã được cài then nằm im lìm sau lưng. Trở lại phòng, cậu chỉ còn một phút để cởi quần áo ra trong bóng đêm rồi nhảy lên giường, vừa đúng lúc, câu nghe tiếng bước chân của bố cậu đang tiến lên thang gác. Cậu trùm chăn kín cả đầu, cố dồn nén nhịp thở đang dồn dập trong người. Cánh cửa phòng mở ra, cậu nằm im không nhúc nhích. Giọng bố cậu gọi. “Rob ơi! Bố biết hôm nay là ngày Giáng Sinh, nhưng chúng ta phải dậy thôi con à.” “Ừm… Dạ!” Cậu nói bằng giọng ngái ngủ. Bố cậu nói. “Bố ra ngoài lấy sẵn những dụng cụ trước để chúng ta bắt đầu công việc nhé.” Cánh cửa phòng đóng lại và cậu vẫn nằm yên, cười thầm trong bụng. Chỉ cần vài phút nữa thôi là bố cậu sẽ biết được những công việc cậu đã làm. Những giây phút chờ đợi dường như bất tận – mười, mười lăm, cậu không biết bao nhiêu phút đã trôi qua sau đó – rồi cậu nghe tiếng bước chân của bố một lần nữa. Cánh cửa mở ra, cậu vẫn vờ nằm im. “Rob!” “Dạ, Bố -“ “Con thiệt là lựu đạn.” Bố cậu cười vang, giọng cười ẩn chứa sự xúc động phát ra một chuỗi âm thanh kỳ dị. “Con gạt bố phải không con?” Bố cậu đến bên giường, lòng thương con dạt dào, ông kéo tấm chăn ra. “Đó là món quà Giáng Sinh, Bố à.” Cậu chồm về phía bố và ôm bố thật chặt. Rồi cậu nghe đôi cánh tay của bố chạy vòng quanh thân thể cậu. Trời vẫn còn tối và họ không thể trông thấy mặt nhau. “Bố cảm ơn con, con trai của Bố. Không ai có thể làm một việc dễ thương hơn thế nữa con ạ.” “Ôi! Bố à, con muốn Bố biết…” Cậu không biết nói gì hơn. Trái tim của cậu đã nở ra với đầy ắp yêu thương. “Tốt, Bố nghĩ, Bố có thể trở về giường đánh thêm một giấc nữa rồi.” Bố cậu lại nói sau một chút suy nghĩ. “Không – con trai bé bỏng đã tỉnh ngủ. Bố chợt nhớ ra, Bố chưa bao giờ để ý xem con ra sao ngày con còn bé, khi lần đầu tiên con nhìn thấy cây Giáng Sinh. Bố lúc nào cũng bận rộn trong cái chuồng bò. Nhanh lên con.” Cậu đứng dậy mặc quần áo lại lần nữa và hai bố con cùng bước xuống gần cây Giáng Sinh. Mặt trời rùng mình vươn vai rất vội, che lấp những vì sao đêm qua. Ôi, ngày Giáng Sinh kỳ diệu, trái tim cậu hình như rộn lên lần nữa với đầy thẹn thùng lẫn hãnh diện khi phải lắng nghe lời Bố kể cho Mẹ cậu những thành tích mà cậu đã làm sáng nay. Rob đã tự mình thức dậy rồi đó em à. “Đây là món quà Giáng Sinh qúi giá nhất mà Bố chưa từng có. Bố sẽ nhớ đến nó mỗi năm trong buổi sáng Giáng Sinh, cho đến hết cuộc đời bố con ạ.” Bên ngoài khung cửa sổ, những ngôi sao lớn đã bắt đầu mờ dần. Ông tung người dậy, xỏ dép và khoát áo choàng vào, bước nhẹ nhàng lên rầm thượng và tìm hộp đựng đồ trang trí cây Giáng Sinh. Ông mang chúng xuống phòng khách. Tiếp đó, ông ra cửa sau mang cây Giáng Sinh vào. Đó là một cây Giáng Sinh nhỏ – từ lúc những đứa con của ông đi xa, gia đình ông không còn chưng những cây Giáng Sinh lớn trong nhà nữa – ông đặt nó đứng trên một cái đế chắc chắn. Rồi ông bắt đầu cắt tỉa một cách cẩn thận. Thoắt một cái là cây Giáng Sinh đã tươm tất. Thời gian trôi qua nhanh chóng như buổi sáng năm nào trong chuồng bò. Ông đến phòng đọc sách và đem lại một hộp nhỏ xinh xắn, bên trong đựng món quà cho vợ ông, một ngôi sao được đính những viên kim cương lấp lánh, không lớn lắm nhưng kiểu cọ thanh nhã. Ông cột món quà lên cành cây rồi bước lui ngắm nghía công trình của mình. Nó thật xinh, xinh lắm và sẽ làm bà ngạc nhiên. Nhưng ông vẫn chưa hài lòng. Ông muốn nói với vợ ông – nói với bà rằng tình yêu ông dành cho bà bao la vô cùng. Đã có lần ông thật sự nói với bà như vậy cách đây lâu lắm, mặc dù ông đã yêu bà bằng một cách riêng, nhiều hơn ông đã từng yêu bà khi họ còn trẻ. Tình yêu có năng lực mang niềm vui thật sự đến cho cuộc sống! Ông hoàn toàn chắc rằng, cũng có kẻ không thật lòng yêu thương bất cứ người nào. Nhưng tình yêu luôn sống trong ông; nó vẫn còn hiện hữu. Tình yêu đó đã bộc phát trong ông một cách bất ngờ, nó vẫn còn sống mãi, bởi vì đã lâu lắm rồi nó được nảy sinh trong ông, khi ông biết rằng bố ông yêu thương ông nhiều lắm. Đó cũng chính là triết lý sống của ông: dùng tình yêu thương của mình có thể đánh động được lòng yêu thương của kẻ khác. Và ông có thể tặng quà từ lần này đến lần khác. Như sáng nay, buổi sáng Giáng Sinh an bình, ông sẽ trao cho người vợ yêu dấu của ông món quà yêu thương đó. Ông có thể viết cho vợ ông một lá thư để bà đọc và giữ gìn suốt đời. Ông bước tới bàn giấy và bắt đầu bằng một lá thư tình cho vợ: Em yêu qúi nhất đời của anh… Pear S. Buck - Việt Phương dịch |
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 05/Dec/2018 lúc 12:39pm | |||
Lời Nguyện Cầu của Người Ngoại Đạo
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Dec/2018 lúc 1:06pm |
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 06/Dec/2018 lúc 9:58am | |||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 07/Dec/2018 lúc 2:47pm | |||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 08/Dec/2018 lúc 12:38pm | |||
Quà Giáng Sinh Cho Con
Có bao giờ quý vị đặt câu hỏi tại sao người ta tặng quà cho nhau
trong dịp Giáng Sinh không? Chúng ta có tục lệ tặng quà cho nhau nhân
dịp Giáng Sinh ít nhất là vì hai lý do sau đây:
1. Giáng Sinh là ngày Thiên Chúa ban cho nhân loại món quà vô giá của thiên đàng đó là Chúa Cứu Thế Giêsu
Trong đêm Chúa giáng sinh, thiên thần đã hiện xuống loan báo cho các
mục đồng: “Đừng sợ chi, vì này ta báo cho các ngươi một tin lành, ấy là
hôm nay tại thành Đa-vít Chúa Cứu Thế đã sinh ra!” Chúa Cứu Thế là món
quà Thiên Chúa hứa ban cho nhân loại mấy ngàn năm trước. Ngày Chúa Cứu
Thế giáng sinh là ngày nhân loại nhận món quà quý giá và cần thiết đó.
Tuy nhiên, mỗi chúng ta có thật sự nhận được quà của Thiên Chúa hay
không là tùy chúng ta có bằng lòng tiếp nhận Chúa Cứu Thế và mời Ngài
ngự vào làm Chủ cuộc đời chúng ta hay không.
2. Khi Chúa ra đời có các nhà thông thái bên Đông phương theo vì sao lạ đi tìm Chúa.
Khi gặp Ngài, các nhà thông thái đã dâng cho Chúa Hài Đồng ba món quà
đặc biệt là vàng, nhũ hương và một dược, nói lên ba chức vụ quan trọng
của Ngài. Vàng cho thấy Chúa là Vua của nhân loại, nhũ hương chỉ về chức
thầy tế lễ của Ngài. Chúa sẽ dâng chính Ngài làm tế lễ để cứu nhân loại
và một dược chỉ về những khổ nạn Chúa phải chịu. Chúa Cứu Thế phải chịu
chết cách đau đớn trên cây thập giá để cứu nhân loại ra khỏi tội.
Mong rằng Giáng Sinh năm nay khi tặng quà cho nhau chúng ta đã hiểu tại
sao mình lại tặng quà nhân dịp Giáng Sinh. Nhân nói về quà cáp, trong
câu chuyện gia đình hôm nay chúng tôi xin chia sẻ vài điều về món quà
chúng ta mua cho con em trong gia đình.
Con em trong gia đình
chúng ta mấy hôm nay có lẽ suy nghĩ nhiều về những món quà các em mơ ước
nhận được trong mùa Giáng Sinh này. Một số những mơ ước đó sẽ được
chương trình “Niềm Mơ Ước Giáng Sinh” đáp ứng. Những em khác có lẽ đã
chia sẻ ước mơ của mình cho ông bà, cha mẹ và những người thân khác
trong gia đình và ước mong điều mình mơ ước sẽ được toại nguyện.
Có lẽ mấy hôm nay một số quý vị phụ huynh cũng suy nghĩ không biết nên
cho con quà gì nhân dịp Giáng Sinh này. Và có thể quý vị đang gặp nan đề
vì vợ chồng không đồng ý với nhau về món quà sẽ mua cho con. Có lẽ
chồng thì muốn cho con món quà con thích như đồ chơi hoặc các loại game,
băng video băng nhạc, v.v… Nhưng vợ lại muốn cho con quần áo giày dép
hay những vật dụng thiết thực. Như vậy chúng ta nên theo ý ai và nên mua
gì cho con?
Có người nhớ lại hồi nhỏ mình mặc cảm vì gia đình
nghèo thiếu, buồn vì thèm muốn những món đồ chơi con nhà giàu có mà mình
không bao giờ được đụng đến, vì thế bây giờ sẵn sàng cho con những gì
con muốn để các em không phải thèm thuồng mơ ước điều gì. Nhưng có người
thì không đồng ý, bảo rằng cho con tất cả những gì con muốn là làm hại
con.
Thật ra ngày nay chúng ta thấy cha mẹ thường có khuynh hướng
cho con quá nhiều vật chất: đồ chơi, quần áo và bất cứ điều gì con
muốn. Nhiều người nghĩ rằng nếu mình thương con và muốn tuổi thơ ấu của
con được vui vẻ thì nên cố gắng cho con những gì con thích. Thật ra, lý
do sâu xa khiến cha mẹ muốn cho con những gì con muốn là vì cha mẹ không
dám nói: “Không” với con. Ngày nay ít có ai dám nói thẳng với con rằng
ba má sẽ không mua cho con điều con thích vì con không cần, chưa cần
hoặc nó không tốt cho con. Nhiều người không dám nói như thế vì sợ con
buồn, giận và không thương mình nữa. Nhất là những người gia đình không
trọn vẹn, bây giờ chỉ còn con cái là nguồn vui, là hạnh phúc của đời
sống, vì thế bằng mọi giá cố gắng chiều con. Có người lại nói: Ngày xưa
mình nghèo, phải chấp nhận thiếu thốn, còn bây giờ làm có tiền, tại sao
không cho con cái hưởng những điều tay mình làm ra? Mình làm là để cho
con, sao không cho con hưởng?
Là cha mẹ chúng ta phải cho con
đầy đủ những điều cần dùng trong đời sống, đó là điều phải, đó là trách
nhiệm của cha mẹ. Tuy nhiên, vì sống trong xã hội tư bản, nhu cầu vật
chất lúc nào cũng được nhắc đến, được quảng cáo khắp nơi, con em chúng
ta dễ bị cám dỗ nay mong có điều này, mai mong ước điều kia, hầu hết là
những điều không cần thiết. Nếu chúng ta chiều theo tất cả những ước
muốn của con, chúng ta sẽ làm hại con hơn là mang lại ích lợi và vui
thỏa cho con.
Một người bạn của chúng tôi mới về Việt Nam trở lại
chia sẻ nhận xét sau đây. Anh nói: Trẻ em ở quê nhà không có nhiều đồ
chơi, quần áo và mọi thứ như trẻ con ở Mỹ, nhưng nét mặt các em thanh
thản, vui tươi. Khi được ai cho một cái kẹo, cái bánh hoặc ngay cả khi
chơi với những viên đá, hòn sỏi, nhánh cây, các em cũng chơi thật vui vẻ
thỏa thích. Trẻ em ở Mỹ có đầy đủ những điều các trẻ em khác mơ ước
nhưng có bao nhiêu em vui vẻ thỏa lòng, không than phiền, không mơ ước
gì nữa.
Nếu quan sát những gia đình chung quanh mình, đặc biệt là
những gia đình trẻ, có một hai đứa con, vợ chồng có công ăn việc làm
tốt, chúng ta sẽ thấy nhà nào cũng đầy đồ chơi, kể cả những đồ chơi mới
vừa xuất hiện ở thị trường và những đồ chơi đắt tiền nhất. Có những em
mới một, hai tuổi, một mình em có cả một nhà đồ chơi, đủ màu đủ loại.
Cha mẹ thương con và muốn cho con được đầy đủ, đó là điều tốt nhưng lắm
khi chúng ta đua nhau cho con quá nhiều, quá đáng một cách không cần
thiết.
Trong tờ Focus on the Family số tháng 12 năm 1996, Tiến sĩ
James Dobson có bàn về vấn đề mua quà cho con. Ông đưa ra một số ý kiến
rất thực tế, chúng tôi xin chia xẻ lại với quý vị sau đây:
Nếu chúng ta cho con cái quá nhiều vật chất các em sẽ không biết quý những gì mình có
Nếu để ý cách con cháu trong nhà mở quà trong dịp sinh nhật hay Giáng
Sinh chúng ta sẽ thấy điều đó. Vì có quá nhiều quà, các em mở cách vội
vàng, cẩu thả. Khi đã biết món quà đó là gì, các em chỉ liếc mắt nhìn
một cái hoặc nếu thích thì ôm vào lòng một vài giây rồi tiếp tục mở
những quà khác. Nhiều khi các em mở hết bao nhiêu quà rồi mà chẳng lộ vẻ
gì thích thú. Và thường các em chỉ thích vài món quà trong một thời
gian ngắn là chán, rồi lại trông mong được quà khác. Ít có em nào quý
món quà mình có lâu dài. Không những thế khi có quá nhiều, các em sẽ
phung phí, không chăm sóc giữ gìn điều mình có.
Nếu chúng ta cho con tất cả những gì con muốn, các em sẽ không có lòng biết ơn
Khi con em chúng ta muốn gì cũng có, các em không biết ơn cha mẹ và
người đã tặng quà cho các em. Không những thế, các em có thể nghĩ rằng
việc cha mẹ cho các em những gì các em muốn là điều dĩ nhiên, vì trách
nhiệm của cha mẹ là phải cung cấp đầy đủ mọi sự cho con. Có những em vì
được cha mẹ chiều, muốn gì cũng có nên sinh ra khó tính, hay đổi ý, hay
đòi hỏi điều này điều kia làm cha mẹ phải khổ sở, vất vả, mất bao nhiêu
thì giờ, tiền bạc mà con vẫn không thỏa lòng.
Nếu cha mẹ sẵn sàng cho con những gì con muốn, các em sẽ mau chán điều
mình có và luôn luôn trông mong những món quà khác mới hơn.
Khi
con em chúng ta được cha mẹ cho quá nhiều một cách quá dễ dàng, các em
không những không biết quý những gì mình có, dù đó là những món đắt tiền
và là điều các em mong ước. Các em cũng không biết ơn cha mẹ nhưng sẽ
tiếp tục mong muốn thêm những điều khác. Lòng ham muốn và ước mơ trong
các em không bao giờ được thỏa đáp. Vì bản tính tham lam trong con
người, chúng ta không bằng lòng với những gì mình có nhưng luôn luôn
muốn có thêm. Con em chúng ta cũng vậy, nếu nhận được điều mình mong
muốn cách dễ dàng, các em sẽ tiếp tục ham muốn và mơ ước mãi.
Nếu cho con tất cả những gì con muốn, con em chúng ta sẽ trở thành ích kỷ
Các em sẽ đòi hỏi cha mẹ nhiều vì ham muốn nhiều và trở thành người ích
kỷ, không biết nghĩ đến người khác, không biết chia xẻ điều các em có
với người khác.
Vì những nguy hại trên, đây là những điều chúng ta cần để ý khi mua quà cho con:
Đừng cho con ngay những gì con muốn
Cha mẹ có trách nhiệm cung cấp cho con những gì con cần nhưng cẩn thận
với những điều con muốn. Một nguyên tắc mà mới nghe chúng ta thấy như là
nghịch lý, đó là nếu muốn con vui và thỏa lòng, đừng cho con ngay những
gì con muốn, cũng đừng cho tất cả những gì con muốn. Khi con chúng ta
muốn gì cũng có và có ngay, các em sẽ mất đi niềm vui và sự thỏa mãn lâu
dài. Ngược lại, khi chúng ta để con phải chờ đợi, phải đóng góp hay
phải hội đủ một số điều kiện nào đó mới được điều các em muốn, các em sẽ
quý điều đó và yêu thích nó nhiều hơn.
Đừng cho con những món quà quá lớn hoặc quá sớm so với tuổi của con
Nếu cha mẹ cho con những món quà quá lớn so với tuổi của con hoặc những
món quà tốt nhưng quá sớm, con chưa sử dụng được. Đó là chúng ta vô
tình cướp mất niềm vui của con. Có người cho con thật nhiều để bù đắp sự
thiếu thốn tình thương mà con phải chịu, hoặc để bù đắp những thì giờ
cha mẹ không thể dành cho con. Nhiều người con chưa vào trung học đã mua
computer thật đắt tiền cho con, con vừa được 16 tuổi đã mua cho con một
chiếc xe mới thật sang, để rồi sau đó phải khổ sở, nhức đầu vì con
không biết gìn giữ, không biết quý những điều mình có.
Đừng chạy theo thời trang hay theo thị hiếu chung của người chung quanh khi chọn quà cho con
Năm 1996, món quà em nào cũng muốn có là con búp bê đặc biệt, gọi là
Tickle Me Elmo. Con búp bê nhỏ náy giá khoảng ba mươi Mỹ kim và các chợ
đã bán hết, ai chưa mua được thì không đâu có nữa. Tại sao người ta phải
chạy theo những món đồ chơi đó? Vì trẻ em ở đây có quá nhiều đồ chơi,
đủ loại đủ kiểu, các em đã chán, bây giờ phải tìm cái gì cho thật lạ,
thật mới chưa ai có các em mới thích. Chúng ta nên tránh chạy theo thời
trang, cố gắng mua cho con món quà mà ai cũng trầm trồ, mơ ước, trái lại
chọn cho con món quà thích hợp với con, hữu ích cho sự học hỏi và phát
triển năng khiếu của con.
Ngoài ra chúng ta cũng cần dạy cho con biết chia xẻ với người khác chứ đừng chỉ nghĩ đến thâu nhận cho mình
Thánh Kinh dạy “Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh.” Trong mùa Giáng
Sinh này, chúng ta cũng nên nhắc con nghĩ đến những người kém may mắn
hơn mình và xem các em có thể tặng gì cho người đó hay chia xẻ điều gì
với người đó để bày tỏ lòng yêu thương và lòng biết ơn Chúa về những
điều Chúa đã ban cho các em.
Minh Nguyên
|
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 11/Dec/2018 lúc 12:04pm | |||
Đêm giáng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế ra đời... Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến. Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời... Suốt ngày em chẳng bán được gì cả và chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh. Em bé đáng thương, bụng đói cật rét, vẫn lang thang trên đường. Bông tuyết bám đầy trên mái tóc dài xõa thành từng búp trên lưng em, em cũng không để ý. Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà ! Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bà nội hiền hậu của em còn sống, em cũng được đón giao thừa ở nhà. Nhưng thần chết đã đến cướp bà em đi mất, gia sản tiêu tán và gia đình em đã phải lìa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân leo quanh, nơi em đã sống những ngày đầm ấm, để đến chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắc nhiếc, chửi rủa. Em ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi lại một chút. Em thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buốt hơn. Tuy nhiên em không thể nào về nhà nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bố thí cho một đồng xu nào đem về; nhất định là cha em sẽ đánh em. Vả lại ở nhà cũng rét thế thôi. Cha con em ở trên gác, sát mái nhà và, mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà. Lúc này đôi bàn tay em đã cứng đờ ra. Chà ! Giá quẹt một que diêm lên mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ ? Giá em có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ ? Cuối cùng em đánh liều quẹt một que diêm. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biếc đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt. Em hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng. Chà ! Ánh sáng kỳ diệu làm sao ! Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Thật là dễ chịu ! Đôi bàn tay em hơ trên ngọn lửa; bên tay cầm diêm, cái ngón cái nóng bỏng lên. Chà ! Khi tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm đông rét buốt, trước một lò sưởi, thì khoái biết bao! Em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất. Em ngồi đó, tay cầm que diêm đã tàn hẳn. Em bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha em đã giao cho em đi bán diêm; đêm nay, về nhà thế nào cũng bị cha mắng. Em quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên. Bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màn. Em nhìn thấu tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải trắng tinh, trên bàn bày toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kỳ diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi dĩa và mang cả dao ăn, phóng sết, cắm trên lưng, tiến về phía em bé. Rồi... que diêm vụt tắt; trước mặt em chỉ còn là những bức tường dầy đặc và lạnh lẽo. Thực tế đã thay thế cho mộng mị: chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu và mất ngừơi khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm. Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng em thấy hiện ra một cây thông Noel. Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà em đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong các tủ hàng, hiện ra trước mắt em bé. Em với đôi tay về phía cây... nhưng diêm tắt. Tất cả những ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời. - Chắc hẳn có ai vừa chết, em bé tự nhủ, vì bà em, người hiền hậu độc nhất đối với em, đã chết từ lâu, trước đây thường nói rằng: "Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với thượng đế". Em quẹt một que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và em bé nhìn thấy rõ ràng là bà em đang mỉm cười với em. - Bà ơi ! Em bé reo lên, cho cháu đi với ! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Noel ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này; trước kia, khi bà chưa về với thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao ! Dạo ấy bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn cháu sẽ được gặp lại bà; bà ơi! cháu van bà, bà xin với Thượng Đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu. Que diêm tắt phụt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biết mất. Thế là em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Em muốn níu bà em lại ! Diêm nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Chưa bao giờ em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa. Họ đã về với Thuợng đế. Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giáng sinh. Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên tử thi em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: "Chắc nó muốn sưởi cho ấm!." Nhưng chẳng ai biết những cái kỳ diệu em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm. st.
|
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 13/Dec/2018 lúc 9:57am | |||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23127 |
Gởi ngày: 13/Dec/2018 lúc 1:52pm | |||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
IP Logged | ||||
Trang of 3 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |