Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Chuyện Linh Tinh
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh
Message Icon Chủ đề: CÀ PHÊ NHẠCTHƠ VĂN......... Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 30 phần sau >>
Người gởi Nội dung
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 14/Aug/2009 lúc 9:50am
 

Attached%20Image

 
 
 
 
Tờ bạc năm trăm
 
 
Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài. Ít hôm sau chú đem tiền mua mấy viên bi. Cô bán hàng nhận được tờ bạc đẹp, tỉ mỉ ghép xếp nó với mấy tờ bạc mới tặng một người bạn cùng lớp. Một ngày anh chàng tặng niềm hi vọng nhỏ nhỏ đó cho một người ăn mày tật nguyền.

 Người ăn mày gỡ ngôi sao ra, nhập tờ bạc với những đồng tiền cũ bẩn khác. Đối với ông ta điều quan trọng lúc đó là phải có đủ tiền để mua thuốc chữa cảm. Tờ bạc nằm trong tiệm thuốc tây dưới bàn tay sạch sẽ của anh dược sĩ trẻ vài ngày. Rồi nó được dùng trả tiền thừa cho một người phụ nữ trung niên.Người phụ nữ khia ra đường, bất ngờ bị giật giỏ. Tất cả tiền trong giỏ chỉ đủ cho tên cướp mua ma túy thỏa mãn cơn vật vã.

 
 Tờ bạc bắt đầu rách dần, rách vài lỗ nhỏ. Nó trải bao vui buồn, qua tay bao người: chị hàng cá, người quét rác...Có lần có còn thấm cả máu của một người lượm ve chai do chị cào phải mảnh thủy tinh. Rồi tờ bạc đến tay chị bán chè. Chị dùng nó thối lại cho cô bé ăn quà xinh xắn có nước da trắng trẻo. Khi về đến nhà, mẹ cô bé nhìn thấy tờ tiền đen đủi, cáu xỉn. Chị ta hét lên giận dữ, nói rằng tiền này đầy rẫy vi trùng. Chị giật lấy tờ bạc trên tay cô bé vô tình làm nó rách đôi và vứt xuống đường.

Gió thổi một nửa tờ bạc bay đến gốc cây, nửa kia bay xuống cuống. Sáng hôm sau, có cụ già đi ngang, nhặt lấy nửa tờ tiền ướt đẫm sương, đem về nhà. bà cho nó kết hôn với nửa tờ tiền khác bằng miếng băng keo trong.Khi cụ già đi lĩnh lương hưu, xe đạp bị xẹp bánh. Bà lấy tiền trả công cho anh chàng bơm xe. Anh chàng trông còn trẻ lắm, độ 15,16 tuổi là cùng.

 Tối đó, đồng tiền với đủ mùi thơm, thối, hôi, tanh, chua, cay cùng bao nhiêu vi khuẩn bám trên mình còn thấm đẫm vị mặn của nước mắt cậu con trai mới lớn. Bây giờ tờ bạc cũ mèm đang nằm ngủ ngon lành trong tấm giấy học trò ghi nguệch ngoạc:" Giữ mãi! Đây là số tiền đầu tiên mình kiếm được."



Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 14/Aug/2009 lúc 9:54am

IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 15/Aug/2009 lúc 9:57am

Bạn có bị tiếng sét ái tình?

 

Phải hành động ra sao khi bị sét ái tình đánh trúng?

Bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể bị sét ái tình làm cho choáng váng. Bạn có tránh cũng không được. Trong một khảo sát với câu hỏi “Bạn đã bao giờ bị sét ái tình đánh trúng chưa?”, hầu hết những người được hỏi đều thừa nhận đã trải qua cảm giác đó. Tất cả những ai đã một lần say đắm đều nhớ lúc đó họ bị cuốn vào đối tượng yêu bởi một lực hút khó hiểu. Nhiều người cho biết họ khao khát ôm hôn, dâng hiến như muốn tan biến vào nhau. Bác sĩ tâm thần Donatella Marazziti, Đại học Pisa (Mỹ), cho rằng sức cuốn hút ban đầu này chủ yếu là sự khao khát thể xác, tất nhiên còn những yếu tố khác nữa.

Nhà nhân loại học Helen Fisher cảnh báo sự ham muốn thể xác và sự hấp dẫn tình cảm không phải bao giờ cũng là một hằng số không đổi. Với người này ham muốn thể xác cao hơn rất nhiều. Với người kia lại nặng về sự quyến luyến tình cảm. Cảnh báo tiếp theo là sự hấp dẫn nồng nàn không kéo dài mãi. Sau một thời gian được sống gần nhau, kiểm tra cho thấy hai “hóa chất yêu” (vasopressin ở đàn ông và oxytocin ở phụ nữ sản sinh khi có sự gần gũi giữa hai phái) lại giảm xuống mức bình thường. Fisher cho rằng với loài người, khoảng thời gian yêu đương say đắm chỉ kéo dài 12-18 tháng là cùng.

Giáo sư Nathaniel Branden nói: “Khi gặp đối tượng yêu, tiếng sét ái tình làm con người choáng váng nhanh hơn quá trình tư duy ngôn ngữ, thậm chí nhiều người không biết mình “chết” như thế nào. Trong khoảnh khắc bàng hoàng đó làm sao biết được người kia có thể chung sống hạnh phúc với ta suốt cả cuộc đời? Chỉ đến sau này, khi đã trở nên quen thuộc hơn, bạn mới bắt đầu hiểu con người thực của họ, tâm hồn, tính cách của họ và bạn mới biết là không hợp nhau. Cho nên người bị “sét đánh” thì nhiều nhưng từ đó đi đến hôn nhân hạnh phúc lâu dài chỉ chiếm khoảng 20%”.

Tại sao? Vì hầu hết chúng ta bị nhầm lẫn giữa sức cuốn hút sinh học nhất thời với tình yêu bền vững. Bạn đã lựa chọn người yêu trong khoảnh khắc si mê nên bạn tăng giá trị cho họ. Vì thế sự lựa chọn đó không đáng tin cậy. Để có lựa chọn chuẩn xác, bạn cần thu thập thông tin. Mà muốn có đủ thông tin phải có thời gian. Chính vì thế hầu hết tình yêu sét đánh không tồn tại được lâu. Yêu nhanh và bỏ nhau cũng nhanh. 



Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 15/Aug/2009 lúc 9:58am

IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 16/Aug/2009 lúc 3:42am

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Aug/2009 lúc 5:57pm
   
Khi con tim bị tổn thương  

Trong cuộc sống, có nhiều điều làm cho trái tim chúng ta bị tổn thương. Những vết thương ngoài cơ thể sẽ mau lành hơn những nỗi đau trong tâm hồn. Hãy chữa lành những rạn nứt của con tim bạn bằng “liều thuốc” sau đây.

1. Chia sẻ cảm xúc của bạn: Một số người nhận thấy rằng chia sẻ cảm xúc của mình với những người họ tin tưởng sẽ giúp họ dễ chịu hơn. Những người khác lại chọn cách làm những công việc mà bình thường họ ưa thích, chẳng hạn như đi xem phim, xem kịch… Nếu ai đó cho rằng chuyện của bạn không đáng để đau buồn, hãy đi tìm một người khác biết cảm thông hơn để tâm sự.

2. Hãy yêu thương bản thân: Khi trái tim bị tổn thương, tâm trạng của bạn có thể rất căng thẳng. Hãy thư giãn để tinh thần được thoải mái, giảm stress và phiền muộn bằng cách ngủ thật nhiều, ăn những thực phẩm tốt cho sức khoẻ, và tập thể dục thường xuyên.

3. Nhớ về những việc tốt bạn đã làm: Lúc buồn chán, người ta thường đổ lỗi cho bản thân về những gì đã xảy ra. Họ cảm thấy bản thân mình thật là tệ và bắt đầu phóng đại lỗi lầm của mình mặc dù chúng không nghiêm trọng gì lắm. Hãy dừng ngay điều đó và nhắc nhở mình nhớ rằng bạn cũng có những đặc điểm tốt. Nếu bạn không thể nghĩ về điều này, hãy nhờ một người bạn giúp bạn liên tưởng đến điều đó.

4. Bận rộn cũng là một phương pháp tốt: Thật khó khăn khi phải đương đầu với nỗi buồn và đau khổ. Hãy dành cho mình nhiều thời gian để dọn dẹp, trang trí nhà cửa hoặc hứng thú với một sở thích mới. Khi tập trung làm việc, bạn sẽ ít nghĩ tới những chuyện không vui.

5. Cần phải có thời gian để nỗi buồn được nguôi ngoai: Nhưng cần bao lâu? Điều này tuỳ thuộc nhiều vào điều gì đã gây ra cho bạn muộn phiền, cách bạn giải quyết ra sao và tinh thần bạn có phục hồi nhanh chóng hay không. Để xoa dịu “vết thương” này đòi hỏi nhiều ngày, có khi đến nhiều tuần và thậm chí có thể mấy tháng trời.

Một số người cảm thấy không điều gì có thể làm cho họ yêu đời trở lại. Từ đó họ bắt đầu uống rượu hoặc các chất gây kích thích khác một cách thường xuyên. Số khác lại thấy cáu giận và muốn hành hạ bản thân mình hoặc người khác, nhưng nỗi buồn thậm chí không giảm đi mà còn tăng lên. Sau đây là một số điều bạn không nên làm:

· Đừng sợ hãi nỗi buồn.
· Đừng chối bỏ lỗi lầm mà hãy biết chấp nhận nó.
· Đừng tự cô lập mình hoặc tỏ ra bốc đồng với mọi người xung quanh.
· Đừng tạo thêm nỗi buồn.

· Đừng e ngại thừa nhận lỗi lầm hay nhờ người khác an ủi.
· Không nên dùng chất kích thích như rượu bia, thuốc lá…
· Quan trọng nhất là đừng đánh mất niềm tin.



Sưư tầm


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Aug/2009 lúc 6:07pm
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 17/Aug/2009 lúc 9:50am
 
Attached%20Image
 
 
 
 
Cổ tích bốn mùa
 
 
Đôi khi chúng ta cứ mải chạy theo những thứ không thuộc về ta, cố níu kéo những thứ không phải của ta mà bỏ quên những điều giản dị vốn thuộc về ta và luôn ở bên ta. Vậy nên hãy luôn biết trân trọng những điều mà ta đang có và đừng cố gắng theo đuổi những gì không thuộc về mình. 
 
- Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
 
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
 
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
 
Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.

Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.

Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu

_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.

_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.

Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :

_ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.

_ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.

Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
 
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ?
 
Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ...... ?
 
Hãy luôn tự tin đón nhận những thứ sẽ là của mình đang đến và để cho những thứ ko thuộc về mình ra đi. Hãy can đảm lên như Mùa Xuân bạn nhé!


Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 17/Aug/2009 lúc 9:58am

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Aug/2009 lúc 8:26pm
Attached%20Image

MUỐI
 

Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.
Một lần khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời.
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Người thầy chậm rãi nói: "Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đi. Mỗi người sẽ hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích".

 
Sưu tầm


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 17/Aug/2009 lúc 8:27pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Aug/2009 lúc 9:54pm


 


Cháo Khoai- Nguyễn Văn Công

Tôi là con trai thứ tư trong một gia đình nông dân nghèo với chín miệng ăn. Tôi được gửi đi học trên trường chuyên của tỉnh từ bé. Được ông chú họ giàu có trên tỉnh đài thọ, cuộc sống của tôi khá dễ chịu so với cuộc sống lam lũ ở quê. Chính vì lẽ đó tôi rất ít về nhà, hoặc lần nào cũng rất ngắn. Mẹ tôi buồn, nhưng lặng lẽ cam chịu, vẫn âm thầm chăm sóc tôi.

Tháng ba ở quê thật ảm đạm, mưa phùn, gió bấc, không gian vắng lặng, chỉ thấy tiếng trẻ con khóc đòi ăn. Lần đó tôi về thăm nhà đúng vào tháng ba âm lịch. Hôm sau phải lên trường, tôi bỗng lăn ra ốm. Người tôi nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại. Mẹ tôi lo lắm. Trong nhà chẳng còn thứ gì, mẹ tôi phải ra chợ bán gạo để thuốc thang cho tôi. Tối, mẹ tôi mang cơm lên tận trên giường. Tôi ngạc nhiên vì hôm nay có cả cơm trắng và thịt kho. Nhìn xuống mâm cơm, thấy đôi mắt của thằng em tôi thèm thuồng nhìn lên. Mẹ tôi xuống dưới mở nồi cơm, tôi thấy một mùi hương ngai ngái bay lên. Tôi không biết đó là món gì, nhưng chỉ biết rằng cả mâm cơm chỉ có duy nhất món đó. Tôi ăn một chút rồi uống thuốc đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức rất sớm bởi những tiếng bì bõm ngoài bờ ao. Tôi mặc ấm và ra ngoài. Tôi ngạc nhiên thấy chốt cửa đã mở sẵn, ngạc nhiên hơn khi thấy mẹ tôi đang bì bõm xung quanh bờ ao. Tôi lặng lẽ tiến đến gần

- Mẹ làm gì thế?

- Mẹ cắt búp khoai

- Mẹ cắt búp khoai làm gì?

Mẹ tôi lặng đi hồi lâu rồi đáp:

- Để nấu cháo khoai con ạ. Cả tháng nay nhà mình toàn ăn món này thôi. Ngon lắm con ạ.

Tôi chết đứng. Hóa ra cái mùi ngai ngái tối qua chính là mùi búp khoai nước. Quặn lòng, tôi nhìn xuống bờ ao, giàn khoai nước đã bị cắt gần hết. Tôi vào giường, nhưng không ngủ được, bao nhiêu suy nghĩ tràn về. Sáng hôm sau, tôi nằng nặc đòi ăn chung với cả nhà. Cảm nhận đầu tiên khi ăn món cháo khoai là vị chát, ngai ngái của khoai nước, giống mùi vị của canh khoai vì cháo có rất ít gạo. Tôi ăn một cách ngon lành, dưới sự quan sát của đôi mắt ứa lệ của mẹ. Cháo khoai có hương vị gia đình

Tôi lên trường học tiếp với bao cảm xúc, bao nỗi niềm. Những năm sau đó, kinh tế gia đình đã khá giả hơn nhưng khi về thăm nhà tôi đều vẫn bắt mẹ theo yêu cầu nấu món canh khoai ngày nào để tôi luôn nhớ hương vị gia đình.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 20/Aug/2009 lúc 12:04am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Aug/2009 lúc 9:55pm
Attached%20Image
Anh và nó- Đinh Trung Việt

Anh học rất giỏi, thi một lúc đỗ 3 trường đại học. Nó nể phục anh lắm. Nhà nó chơi thân với nhà anh nên anh hay đến dạy nó học. Anh thường xuyên mắng nó khi nó trốn học đi chơi với mấy thằng nghiện ngập, lông bông đầu ngõ. Được anh rèn giũa, cuối cùng nó cũng đỗ vào Đại học.

Ngày ra trường, nhận tấm bằng loại giỏi cũng là ngày nó nhận được tin anh mất. Người ta tìm thấy anh nằm co quắp lạnh ngắt ngay trước cửa nhà. Anh bị sốc thuốc do chích quá liều. Mấy thằng lông bông đầu ngõ sợ hãi chỉ biết khênh anh về đến cửa rồi bỏ đó, chuồn mất. Mẹ anh đã ngất khi nhìn thấy anh nằm đó. Cầm tấm bằng đại học trên tay mà lòng nó cảm thấy đau xót. Nhờ anh nó mới có được ngày hôm nay.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 18/Aug/2009 lúc 9:56pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Aug/2009 lúc 11:32pm

 

 
Chiếc bánh mỳ -Vũ Vĩnh Cường

Trời đang tối dần, chỉ còn những tia sáng cuối cùng đang rơi rớt lại trên con đường. Giữa khung cảnh đó thì hai bóng người càng trở nên lẻ loi và nhỏ bé. Thằng bé nắm tay con bé bước đi trong lầm lũi và im lặng. Từ sáng đến giờ, hai anh em không kiếm được một chút gì cho vào bụng, những tờ vé số vẫn còn nguyên trong sạp. Nó thương em nó quá, đáng lẽ ở tuổi này em nó phải được mặc quần áo đẹp, phải được ở trong vòng tay yêu thương của bố mẹ và có lẽ chỉ biết đến những tiếng cười trong trẻo hồn nhiên ở lứa tuổi nó mà thôi. Từng cơn gió thổi qua, con bé khẽ run lên. Nó ngước đôi mắt đen láy lên nhìn anh: "Anh ơi, em đói quá”. Mùi thức ăn từ quán nhỏ bên đường cùng với cái lạnh và đói làm cho bụng nó quặn lên đau nhói. Thằng bé mím môi và nắm chặt tay lại…
"Bà chủ, cho cháu một chiếc bánh mì kẹp thịt". Bà chủ quán ngước nhìn lên, thằng bé gày gò này là vị khách ít ỏi của ngày hôm nay, quả là một ngày xúi quẩy. Cả buổi mà chẳng bán được mấy, cứ tình hình này thì đến phải dẹp tiệm mất. Bà làm nhanh chiếc bánh nóng hổi đưa cho thằng bé. “Của cháu đây, 5000 đồng”. Thằng bé đưa tay ra nhận, bỗng nó quay phắt lại và bỏ chạy…
“Bắt lấy nó, bắt lấy nó”… ”Cướp, cướp bà con ơi”… Khu phố xôn xao, náo động cả lên, người ta gọi nhau, rồi tiếng chân chạy rầm rập. “Cướp gì thế hả bác?". "Nó giật ví của người ta”… “Nó giật mất sợi dây chuyền”… Nếu trước đây cả khu phố là sự thể hiện của cái mà người ta gọi là vắng lặng hay ngủ quên, thì bây giờ tất cả như bừng tỉnh, ồn ào, ầm ĩ và tưởng như hồ hởi nữa. Người ta đã bắt được thằng bé, họ trút vào nó những cú đấm, những cái đá, cùng tất cả những bực dọc, những căng thẳng mà cuộc sống hiện đại, vất vả đang đè nặng lên họ. Cuộc sống như một con quỷ tham lam đang hút dần của họ cả sức lực lẫn tâm hồn, họ đánh nó như chính nó đã cướp mất những điều quý giá ấy. Thằng bé nằm đó, co quắp, run rẩy chịu đòn. Trong tay nó, chiếc bánh mì đã nguội từ lâu…




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 19/Aug/2009 lúc 11:57pm
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 20/Aug/2009 lúc 10:12am

Khi vợ "thậm thụt" ngoài luồng

 

tear.jpg Chàng tử tế, đẹp trai, phong độ lại hái ra tiền... mà vẫn bị cắm sừng? Nàng hiền thục quanh năm chỉ biết làm bạn với nồi xoong... mà vẫn mơ về một người đàn ông khác? Đâu là cội rễ khiến khát vọng ngoài luồng của nàng sinh sôi?

Nam là một người đàn ông giàu có và đẹp trai. Anh làm cùng công ty  và chơi khá thân với chồng tôi nên dường như có chuyện gì dù lớn, dù nhỏ hai ông cũng gọi nhau ra tỷ tê, hàn huyên tâm sự...  Hôm nay thấy chồng đi làm về muộn với thái độ khang khác, tôi hỏi han thì được biết hóa ra anh vừa đi làm chầu nhậu với Nam về. Nam đang bàng hoàng và hết sức đau khổ vì phát hiện ra bấy lâu nay, cô vợ nhan sắc vốn chỉ thường thường bậc trung và tính nết thì hết sức nhu mì của mình đã ngoại tình với một gã hàng xóm góa vợ ở ngay tầng trên căn hộ anh đang ở...

Cái tin đó gây bàng hoàng cho cả khu chung cư nơi vợ chồng Nam sinh sống, đặc biệt nó đem lại sự ghê tởm xen lẫn nỗi ám ảnh kỳ lạ cho vô số những người đàn ông xung quanh. Những người luôn tự nhủ rằng mình thật tài giỏi và vĩ đại. Nếu sự "ngoài luồng" có xảy ra thì chỉ có ta chứ không bao giờ là "mụ ấy"... ?!

Chồng tôi cũng tỏ ra bức xúc cực kỳ. Sau một hồi phân tích tỷ mỷ rằng: "Con nhỏ ấy bị thần kinh rồi, rằng thằng Nam cao to, đẹp trai là thế, công việc thì hái ra tiền, rằng nó cũng chẳng cờ bạc, rượu chè, trai gái gì hết, bao nhiêu cô xin chết mà không được... rằng, không biết mụ vợ hắn còn muốn gì nữa mà lại đi thậm thụt với cái thằng góa vợ? Đúng là đàn bà, được voi đòi tiên, không biết thế nào là đủ. Cái loại đàn bà như thế cũng chẳng tiếc làm gì. Đi thì cho đi luôn". Anh cố tình nói to để "người khác" (là vợ anh) ở trong bếp cũng nghe thấy.

Trà%20sữa%20trân%20châu
Đương nhiên là tôi nghe thấy và không nhịn được cười. Tôi liền phân tích cho anh thấy rằng, khi một người phụ nữ đã bỏ cả cuộc đời nàng để dâng hiến cho một cuộc hôn nhân, thì cuộc hôn nhân ấy chính là công trình vĩ đại nhất. Và nàng sẽ chẳng dễ dàng phá bỏ nó. Giả sử trong quá trình xây dựng lâu đài vĩnh cửu mang tên "Hôn nhân" mà có chăng thiếu hụt những vật liệu thiết yếu như cát, xi măng, cốt thép, gỗ, đá... thì với nàng cũng chẳng sao. Nàng biết cách xoay sở, tích cóp để cuối cùng cũng đủ để hoàn thiện tòa lâu đài ấy.

Thế nhưng, dù có cả một cung điện hoành tráng, sơn son thiếp vàng nhưng "nội thất" của nó lại quá nghèo nàn, tệ hơn lại còn trống huơ, trống hoắc thì một người đàn bà không thể sống mãi ở đấy được chồng biết không? Một lúc nào đó, nàng sẽ rời bỏ cái lâu đài nguy nga, lộng lẫy nhưng thiếu tiện nghi ấy mà đi, đi tìm một nơi khác. Dù không phải là lâu đài mà có thể chỉ là một căn gác nhỏ nhưng bên trong có những thứ nàng cần cho cuộc sống thường nhật. Những thứ ấy không chỉ là chăn ấm, đệm êm, bàn trang điểm, tủ quần áo mà có thể chỉ là vài bông hoa, những nụ hôn, một ánh mắt trìu mến yêu thương hay những lần "lên đỉnh"... cũng đủ làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi.

Tôi còn nói với anh rằng tất cả những gì chồng thấy ở con người Nam chỉ là phần "thô", là bề nổi mà thôi. Những cao to, đẹp trai, những hái ra tiền, những không rượu chè, hút sách... Tất cả chỉ là xi măng, sắt thép, đá, gỗ... Và nếu thiếu một trong những thứ ấy, phụ nữ chúng tôi vẫn có thể tìm kiếm thứ khác - là sự quan tâm, là lối ứng xử của chồng mà xoay sở, để kê vào "cho bằng chỗ lệch". Và tòa lâu đài hôn nhân ấy vẫn được dựng lên đoàng hoàng và vững chãi.

Các ông chồng yêu quý ơi, có bao giờ các anh tự hỏi, vợ mình thích cái nào hơn. Những cục tiền lớn hay chỉ là sự quan tâm nhỏ nhặt, đơn giản là một lời khen rằng nàng rất xinh đẹp trong bộ váy mới? Tôi nghĩ đàn bà là chúa hảo ngọt... Thế thì có mất mát gì đâu, có khó nhọc gì đâu? Sao không ban tặng nàng một vài lời khen, ngay bây giờ nhỉ?



Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 20/Aug/2009 lúc 10:22am

IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 30 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.172 seconds.