Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình Tuổi Trẻ
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Tuổi Trẻ Gò Công :Tâm Tình Tuổi Trẻ
Message Icon Chủ đề: Quà Tặng Của Cuộc Sống Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 11 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 27/Apr/2009 lúc 3:38am
Quà tặng cuộc sống

Chiếc xe đạp bằng đất sét


Đó là vào hai tháng trước Giáng sinh khi Rose chín tuổi nói với cha cô bé rằng cô muốn một chiếc xe đạp mới. Giáng sinh thật sự hấp dẫn, cô bé ao ước cho một chiếc xe đạp nhưng ước ao ấy đã không thực hiện được, vì cha cô đã mua búp bê làm quà. Sau đó, vào ngày hai mươi ba tháng mười hai, cô bé nói rằng cô "thật muốn một xe đạp hơn mọi thứ khác".
Đó là một điều ước quá muộn, với tất cả những gì để chuẩn bị Giáng sinh vào buổi tối và đang chuẩn bị những giây phút cuối để nhận quà, chiếc xe đạp cho cô bé là điều thật khó với cha cô. Vì thế, đêm trước lễ Giáng sinh khoảng 9 giờ, Rose và em trai sáu tuổi của cô bé đang nép mình ấm áp trong nệm thì cũng lúc ấy cha cô đang cặm cụi làm một chiếc xe đạp vì ông nghĩ, cha mẹ ai lại thất hứa với con mình!
"Con sẽ làm gì nếu con có một chiếc xe đạp nhỏ bằng đất sét và rằng con có thể đổi mô hình xe đạp bằng đất sét thành một chiếc xe đạp thật?", cha cô bé tự hỏi và cha cô đã trải qua gần bốn giờ cẩn thận lấy đất sét tạo thành một chiếc xe đạp cỡ nhỏ.
Trong buổi sáng Giáng sinh, chúng tôi chú ý nhìn Rose mở nhỏ thùng quà hình trái tim với màu đỏ đẹp và chiếc xe đạp đất sét màu trắng cùng với lời ghi chép. Cô bé mở tấm thiệp và đọc, rồi cô bé đã khóc, "Con có thể không bao giờ kiếm được một chiếc xe đạp nào đẹp bằng chiếc xe mà cha đã tặng cho con. Đúng hơn là cha đã gắng sức để cho con vui vào ngày lễ tuyệt diệu nầy, con nào biết đâu cha đã không còn nhiều tiền để sắm sửa cho con! Con xin lỗi vì đã vòi vĩnh cha...".
Cô bé đã có niềm hạnh phúc với món quà thật ý nghĩa mà không ai có tiền đều có thể mua được chiếc xe đạp bằng đất sét đặc biệt như món quà cha cô đã tặng!

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 27/Apr/2009 lúc 3:48am
Quà tặng cuộc sống

Góc thiếu của mỗi người



“Ô, ta đi tìm 1 góc bị thất lạc,
Đi qua cả chân trời góc bể,
Hành trình vạn lý không sợ xa xôi,
Ta đi tìm 1 góc bị thất lạc...”
Câu chuyện ngụ ngôn về “thiếu” và “đủ”
Hắn thiếu 1 góc, và hắn rất buồn về điều đó. Hắn bắt đầu đi tìm góc còn thiếu của mình. Hắn đi về phía trước, hát mấy câu hát thế nầy:
"Ô, ta đi tìm 1 góc bị thất lạc,
Ta đi tìm 1 góc bị thất lạc,
A ha, lên đường nào, đi tìm góc bị thất lạc".
Có lúc, hắn phải chịu cái nắng thiêu đốt của mặt trời,
Tiếp đó lại là trận mưa lạnh,
Có lúc bị tuyết làm cho lạnh cóng. Nhưng sau đó mặt trời lại hiện ra sưởi ấm hắn.
Có lẽ vì hắn thiếu 1 góc không thể lăn nhanh được. Nên đôi lúc dừng lại nói chuyện với bác giun,
Hoặc hít hà hương thơm của hoa,
Cũng có lúc hắn lăn nhanh, vượt qua cả bọ cánh cứng,
Cũng có lúc để bọ cánh cứng vượt qua.
Khi vui, chính là những lúc thế nầy đây...
Hắn tiếp tục đi, vượt qua cả biển lớn.
“Ô, ta đi tìm 1 góc bị thất lạc,
Đi qua cả chân trời góc bể,
Hành trình vạn lý không sợ xa xôi,
Ta đi tìm 1 góc bị thất lạc”.
Vượt qua cả ao sâu, rừng rậm.
Trèo đèo,
Trượt dốc,
Cho đến 1 ngày, xem nầy!
“Ta đã tìm thấy 1 góc bị thất lạc rồi.”
Hắn reo lên!
“Ta đã tìm thấy góc bị thất lạc,
Hành trình vạn lý không sợ xa xôi
Ta tìm thấy rồi...”
“Chờ chút đã” Cái góc nhỏ nói
“Đừng có hát cái gì đường xá xa xôi...”
“Tôi không phải là cái góc bị thất lạc của anh,
Tôi không phải là cái góc của ai cả.
Tôi là góc của riêng tôi .
Cho dù là góc bị thất lạc của ai đó đi chăng nữa,
Tin chắc tôi không phải là của anh.”
“Ồ”, Hắn buồn buồn nói
“Xin lỗi đã làm phiền”
Hắn lại tiếp tục lên đường
Hắn tìm thấy 1 góc khác,
Nhưng lại nhỏ quá!
Còn cái góc nầy thì lại lớn quá!
Cái góc nầy lại quá nhọn!
Cái góc nầy lại quá vuông vắn!
Có 1 lần, hắn tìm thấy 1 góc thiếu vừa xinh... Nhưng hắn giữ không chặt.
Cái góc khuyết bị rơi mất.
Lần khác, hắn tóm chặt quá,
Khiến nó vỡ vụn.
Hắn lại tiếp tục lên đường,
Và gặp phải không ít hiểm nguy.
Rơi xuống vực,
Đụng đầu vào tường đá,
Sau đó, 1 ngày kia, hắn lại gặp được 1 cái góc khác, có vẻ rất hợp.
“Halo” hắn chào.
“Halo” cái góc kia chào.
“Cậu là 1 góc bị thất lạc của ai phải không?”
“Không”
“Thế thì cậu chỉ là góc của cậu thôi à?”
“Tôi có thể là 1 góc bị thất lạc của ai đó, và cũng là 1 góc của riêng tôi.”
“Cậu không muốn làm 1 góc của tôi có đúng không?”
“Không hẳn là như thế.”
“Có lẽ chúng ta không thật hợp nhau lắm...”
“Đừng nói vậy...”
“Thế nào?”
“Cảm giác rất tuyệt!”
Rất hợp!
Hợp quá đi mất!
Phù, rốt cục thì cũng tìm thấy! Tìm thấy rồi!
Hắn lăn về phía trước, vì không khuyết góc nào nên hắn càng lăn càng nhanh. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ lăn nhanh như thế.
Cũng không thể thưởng thức hương thơm của hoa,
Bươm bướm cũng không ghé chân đậu lên mình hắn,
Mà hắn cũng không thể hát bài hát vui vẻ của hắn nữa.
Hắn chỉ có thể hát rằng:
“Ta đã tìm được 1 góc thất lạc của ta...”
Hắn lại tiếp tục hát:
“Ô, khao khao khơ khớ y khao,
Khao khao khơ khớ y khao,
Khản khẩy khủ khẩn khu kha khẻo khảo khảo...”
Ôi trời,
Hắn chẳng thiếu thốn gì,
Mà sao không hát được nữa thế nầy.
“Mình hiểu rồi.” Hắn nghĩ. “Có nguyên do cả đây”
Và hắn dừng lại.
Nhẹ nhàng thả góc thiếu kia ra.
Rồi ung dung đi tiếp,
Hắn vừa đi, vừa khe khẽ hát:
“Ô, ta đi tìm 1 góc bị thất lạc,
Ta đi tìm 1 góc bị thất lạc,
A ha, lên đường thôi,
Ta đi tìm 1 góc bị thất lạc.”
A ha, lên đường thôi,
Ta đi tìm 1 góc bị thất lạc...
Vấn đề chín chắn...
Theo quan sát của tôi trong nhiều năm qua, tôi phát hiện ra rằng, chưa có ai có cuộc đời hoàn mỹ không khiếm khuyết cả, mỗi người đều có thiếu sót.
Có người cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, thu nhập cao, nhưng lại mắc bệnh vô sinh; Có người tài sắc vẹn toàn, giỏi giang, nhưng đường tình lại trắc trở; Có người gia đình giàu có, nhưng con cháu không hiếu thuận; Có người có vẻ rất tốt số, nhưng cả cuộc đời đầu óc chỉ rỗng tuếch.
Trong cuộc sống của mỗi người, đều bị thượng đế vạch 1 khuyết. Anh không muốn có nó, nó vẫn bám theo anh như hình với bóng.
Trước kia tôi cũng đã từng hận những thiếu sót trong cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ, tôi đã mở rộng lòng để đón nhận nó. Bởi vì tôi hiểu rằng, khiếm khuyết trong cuộc đời, giống như cái gai trên lưng ta, luôn luôn nhắc nhở ta khiêm tốn và phải biết thương người hơn.
Nếu không có những buồn khổ, chúng ta sẽ kiêu ngạo, không có những thay đổi, chúng ta sẽ chẳng thể an ủi người bất hạnh ta bằng trái tim đồng cảm.
Tôi cũng tin rằng, cuộc sống không nên hoàn thiện quá, có khiếm khuyết, để may mắn đến với người khác cũng là 1 điều hay.
Anh không cần phải có mọi thứ, nếu anh có đủ, người khác sẽ thế nào?
Và nhận ra rằng mỗi cuộc đời đều có khiếm khuyết, tôi sẽ không so đo với người khác, ngược lại, tôi càng quý những gì mình đã có hơn.
Vậy nên, đừng ngưỡng mộ những gì người khác có, hãy kiểm lại những gì thượng đế dành cho anh, anh sẽ nhận ra rằng, những cái anh có, nhiều hơn những gì anh không có.
Phần khiếm khuyết, tuy chẳng đẹp, nhưng cũng là 1 phần của cuộc đời anh, chấp nhận nó và đối xử tốt với nó, cuộc sống của anh sẽ vui hơn và cởi mở hơn.
Nếu anh là 1 con trai, anh chấp nhận đau đớn cả đời để kết tinh 1 hòn ngọc trai... Hay anh không muốn có ngọc để có 1 cuộc sống yên lành?!
Nếu anh là 1 con chuột, bỗng phát hiện ra mình đang bị nhốt trong cái bẫy bắt chuột, trước mặt là miếng bánh gatô thơm phức, anh sẽ ăn miếng bánh hay là bỏ đó?!
Trước kia, dụng cụ để dành tiền đều làm bằng sứ, khi đã đầy tiền, phải đập vỡ mới lấy được tiền ra... Nếu có 1 ống dành tiền như vậy, nếu không có đồng nào thả vào, nếu cứ lành lặn đến tận ngày nay... Nó sẽ là 1 món đồ cổ quý giá. Anh muốn làm ống đựng tiền như thế không?!
Hãy ghi lại từng câu trả lời của anh mỗi khi anh nghĩ đến... Cho đến 1 ngày nào đó, câu trả lời của anh không thay đổi... Khi đó, anh đã đủ chín chắn!
Tìm 1 người hiểu bạn... Và hãy mong bạn là người hiểu anh ấy...
Người thông minh thích đoán tâm sự của người khác. Tuy lần nào cũng đoán đúng nhưng lại đánh mất cái tâm của mình.
Người ngốc nghếch thích cởi mở trái tim mình. Tuy lần nào cũng bị người ta cười nhạo nhưng lại có được tấm lòng của mọi người.
Cá nói: Anh không nhìn thấy nước mắt của tôi, vì tôi sống trong nước. Nước nói: Tôi có thể cảm nhận được nước mắt của chị; vì chị ở trong trái tim tôi!
Hãy tin rằng luôn có 1 ai đó dành riêng cho mình, và tiếp tục cuộc hành trình...

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 28/Apr/2009 lúc 8:34pm

Quà tặng cuộc sống

Ngụ ngôn của cây bút chì


Một
người thợ làm bút chì để nó qua 1 bên trước khi đặt vào hộp. "Có 5 điều ngươi cần nhớ trước khi ta đem ngươi ra thế giới bên ngoài". Ông ta nói với cây bút chì. "Hãy luôn ghi nhớ và không bao giờ quên để được trở thành 1 cây bút chì tốt nhất mà ngươi có thể"
 
1. Ngươi có thể làm được nhiều công việc vĩ đại chỉ khi cho phép mình được 1 người nào đó cầm trong tay
 
2. Ngươi sẽ trải qua việc gọt giũa đau đớn hết lần nầy đến lần khác, nhưng đó là điều cần thiết để trở nên 1 cây bút chì tốt hơn
 
3. Ngươi có thể sửa chữa được bất kỳ lỗi sai nào nếu đã lỡ phạm phải
 
4. Phần quan trọng nhất của Ngươi sẽ luôn là những gì bên trong Ngươi
 
5. Trên mỗi bề mặt mà Ngươi được dùng đến Ngươi phải để lại dấu ấn. Trong bất kỳ điều kiện làm việc gì, Ngươi cũng phải tiếp tục viết
 
Cây bút chì hiểu và hứa sẽ ghi nhớ, và nó đi vào trong hộp với mục đích nằm trong tim mình
Bây giờ bạn hãy thay thế vào chỗ của cây bút chì. Hãy luôn ghi nhớ và không bao giờ quên để trở thành 1 người tốt nhất mà bạn có thể.



Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 28/Apr/2009 lúc 8:36pm

Quà tặng cuộc sống

Đồng tiền vàng


Buổi trưa. Trời oi bức, nắng như đổ lửa. Nằm dưới cây sấu già, nó thiu thiu ngủ, đầu gối lên cái bọc dúm dó, cũ kỹ, bên cạnh là cái bát sắt hoen gỉ nằm chỏng chơ.
Từ sáng tới giờ chưa có chút gì bỏ bụng, đi xin mãi nó chỉ được 1 tờ năm trăm đồng mất góc. Đói rũ người. Nó hi vọng giấc ngủ sẽ xua tan cái đói đang cồn cào trong nó, nhưng không được...

Chợt nó giật thót mình khi có bàn chân ai đó giẫm lên người. Đang đói, mệt, nó la toáng lên:
- Mù à? Người ta nằm thế mà giẫm cả lên người!

Đáp lại nó là giọng khản đặc, run run của 1 bà lão :
- Bà mù...ừ...mù thật cháu ạ...thôi bà đã trót...cho bà xin.

Nó lặng người, từ hai hốc mắt nó có cái gì đó ươn ướt, mặn chát rỉ ra...
- Cháu xin lỗi. Cháu không biết là bà... như thế...

Bà lão ngúc ngoắc đầu như thể chấp nhận. Rồi chiếc nón lá rách lướp tướp, cũ mèm tiếp tục huơ đi huơ lại. Theo cây gậy tre dò đường, bà dò dẫm bước đi...
- Lạy các ông, các bà...Xin các ông các bà thương xót,nhón tay làm phúc...

Nó vội lần trong bọc, rút ra tờ năm trăm mất góc, gọi với theo:
- Bà ơi!

Bà lão quay đầu lại.
- Cháu xin biếu bà!

Khuôn mặt nhăn nhúm của bà lộ vẻ mừng rỡ. Bà chậm chạo đi về phía nó, chìa nón cạnh cây sấu già chờ đợi...
1 cơn gió thoảng qua, hanh hao thả từ trên cây sấu vài chiếc lá khô vào nón.
Ngỡ nó bỏ tiền vào, bà đưa tay quờ đi quờ lại trong nón nhưng bàn tay run rẩy nhăn nheo chỉ chạm phải chiếc lá khô giòn. Bà lầm bầm:
- Trời ơi, sao nó lại nỡ lừa cả người mù hả trời!

Bà lão rủa thầm rồi từ từ quay người lại đi tiếp.
Nó ngồi dưới gốc cây, chìa tờ giấy bạc ra vẻ thành khẩn. Chờ mãi mà chẳng thấy bà lão nhận tiền, nó đứng dậy thảng thốt gọi :
- Bà ơi! Cháu biếu bà thật đấy mà...
Chỉ có tiếng lá xào xạc đáp lại.
Nó đứng đó 1 lúc lâu, suy nghĩ nhưng không hiểu vì sao bà lão không nhận tiền của nó. Nó cúi xuống, cắp cái bọc vào nách, cầm cái bát, với cây gậy lò dò tìm đường thập thững bước đi.
Bóng của nó - 1 đứa bé mù in trên mặt đường tròn như 1 đồng tiền vàng.
 

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 28/Apr/2009 lúc 8:40pm

Quà tặng cuộc sống

Niềm vui bé bỏng!


Tôi học thêm ở 1 trung tâm nọ đã hơn hai năm rồi.Mỗi khi chiều về,tôi thường thấy 1 ông lão già nua ngồi bán những con châu chấu bằng lá dừa trước cổng.Dù mưa hay nắng,tôi vẫn thấy ông lão đội chiếc nón sụp xuống che nửa mặt,tay cầm cây treo đàn châu chấu.Rất nhiều người ngoái lại nhìn ông bằng ánh mắt lạ lùng khó hiểu.Có hôm,ông tặng châu chấu cho cô bé bán hàng rong,bữa khác ông lại đưa tận tay 1 cậu bé bán vé số 1 con châu chấu trước khi về,ánh mắt sáng lấp lánh niềm vui....Tôi rất tò mò,thắc mắc về chuyện bán châu chấu của ông.1 hôm,tôi cố tình đi học sớm và lân la đến trò chuyện với ông:"Ông ơi!ngồi cả buổi,cháu thấy ông bán chẳng được bao nhiêu.Cực thân lắm đấy!"
Ông lão cười rung rinh chòm râu trắng trước câu nói của tôi:"Điều đó không quan trọng đâu,cháu àh!Lúc bé ông đã từng sướng mê ly khi được ba làm cho con châu chấu bằng lá dừa xanh.Và bây giờ,ông như sống lại với kỉ niệm xưa,ngập tràn hạnh phúc khi thấy các cháu mân mê,thích thú trước những vật nhỏ do mình tạo ra...."
Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều bé nhỏ mà ta nhận thấy khi mang niềm vui đến cho ngưới khác.Thế mà bây giờ tôi mới hiểu điều đó.Ngốc thật!
 

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 28/Apr/2009 lúc 8:45pm

Quà tặng cuộc sống

Người đổ rác xóm tôi


Ông chừng ngoài năm mươi, hơi gầy gò, dáng đi vội vã, chiếc nón lá sùm sụp che bớt 1 phần gương mặt sạm nắng, khắc khổ của người lắm gian nan, nhưng không lần nào gặp ông mà tôi không nhận được nụ cười cởi mở cùng câu chào hỏi mau mắn.
Thoạt đầu tôi chỉ hơi ngạc nhiên vì vẻ lịch sự hiếm thấy ở 1 người làm công việc vệ sinh như ông, nhưng dần dần tôi thích thú nhận ra những phẩm chất đáng quý khác của người đổ rác xóm tôi.
Chuyến xe rác đi qua xóm tôi là chuyến đầu tiên trong ngày của ông. Mới tờ mờ sáng, còn mơ màng trên giường, tôi đã nghe tiếng gọi “Rác đi!”.
Những ngày đầu, chưa nắm được quy trình vận chuyển của ông, tôi còn mắt nhắm mắt mở ấm ức xách bao rác chạy theo xe ông đã đi quá 1 đoạn. Nhưng ông ân cần trấn an tôi: “Lần sau cô cứ để rác ở cửa, chút nữa tôi còn quay lại mà”.
Hóa ra, thông cảm cho những kẻ ngủ dậy muộn, sau khi đẩy xe 1 vòng qua những con hẻm lân cận, ông lại đi ngang xóm tôi lần nữa để lấy nốt những bao rác đặt trễ ngoài cổng 1 đôi nhà.
Quen thấy kiểu làm việc “quan liêu” của người đổ rác xóm cũ, tôi ngạc nhiên khi thấy ông nặng nhọc xách những bao rác to của ngôi nhà đang xây dựng cố vứt lên xe mà không hề gợi ý 1 khoản tiền bồi dưỡng nào. Có khi thấy ông vui vẻ đứng chờ 1 chị chủ nhà lề mề đang cố hốt nốt những cọng lá khô trong sân, hỏi han đôi ba câu với cụ ông mới đi tập dưỡng sinh về. Tôi chưa từng thấy ông gây gổ với ai, cả với những người “cá biệt” cố tình tránh né những đồng tiền ít ỏi mà lẽ ra ông phải nhận được hằng tháng.
1 lần, bị hiểu nhầm, cha con ông bị bác hàng xóm cạnh nhà tôi quát tháo ầm ĩ. Ngỡ đâu cãi cọ sắp xảy ra. Nhưng không, tôi bất ngờ nhận ra đức nhẫn và cách cư xử khoan hòa ở ông. Nể gia chủ lớn tuổi và đang cơn nóng giận, ông điềm đạm đứng nghe hết câu rồi mới ôn tồn giải thích. Chưa hết nóng, bác hàng xóm vẫn quát lên: “Từ mai, không đổ rác nữa!”.
Thế nhưng, những buổi mai sau đó, tôi vẫn thấy ông nhanh nhẹn và vui vẻ như mọi khi, thu gom các bao rác, kể cả bao rác của bác hàng xóm già nóng tính nhưng lại mau quên.
Không phân biệt rác nặng hay nhẹ, ông cũng chẳng hề phân biệt những thứ “quà” người khác tặng ông. Tôi cảm thấy vui vui mỗi lần nhận được ở ông tiếng cám ơn nhã nhặn dù chỉ là dăm vỏ chai nhựa mà tôi đã cẩn thận dồn vào 1 bao riêng, chiếc bánh chưng nóng ngày ba mươi Tết, hay chiếc quạt máy tuy đã cũ nhưng vẫn còn dùng được... Lần nào thái độ khiêm cung của ông cũng khiến tôi có cảm giác như niềm vui của ông là ngang nhau.
Tôi chẳng biết gì về cuộc đời ông, không biết liệu ông có tốt nghiệp qua trường lớp nào, được bao nhiêu bằng cấp, nhưng gặp ông hằng ngày, nhìn cách làm việc và cư xử của ông, tôi biết mình đang tiếp xúc với 1 nhân cách đáng trân trọng. Tôi đã học được từ ông thật nhiều điều quý giá.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 28/Apr/2009 lúc 8:49pm

Quà tặng cuộc sống

Đêm giao thừa


Tôi có bao nhiêu tuổi thì tôi cũng có bấy nhiêu đêm giao thừa. Có Tết tây và Tết ta. Tờ lịch cuối cùng bóc ra và tự dưng thấy trơ trọi 1 nỗi buồn vu vơ. Nỗi buồn đó thuộc về lịch tây. Chờ thêm mấy mươi ngày nữa thì lại thêm 1 nỗi buồn ta. Nỗi buồn của 1 người thấy mùa xuân thuộc về kẻ khác. Nỗi buồn của kẻ không dám thốt lên hai tiếng tương lai..
Có những đêm nằm không ngủ được. Nghĩ đến tương lai thuộc về người khác mà lòng cứ rầu rầu. Vì sao phải vậy. Quy luật tự nhiên là cái quái gì vậy mà làm não nề những cõi lòng ham sống, thèm yêu cuộc đời. Yêu đời và cứ muốn tồn tại mãi đâu phải là 1 cái tội. Nếu là tội lỗi thì xưng tội, sám hối với ai.
Cuộc đời sắm ra cái sự yêu thương nhức nhối nầy làm tình làm tội biết bao nhiêu thân phận con người. Yêu cuộc đời và muốn ở lại mãi mãi. Vì sao không cho ở lại. Trái đất quá chật và vì vậy phải có kẻ ở người đi. Buồn lắm mà không thể than phiền với ai cả.
Ðêm giao thừa dù tây dù ta tôi vẫn luôn luôn 1 mình 1 cõi. Số phận vẫn thường hay hậu hĩ với kẻ nầy mà lại bạc đãi kẻ kia. Có rất nhiều bạn bè thân hữu chứng nhân cứ thấy mỗi lần vào dịp lễ là tôi lại 1 mình 1 cõi. Ðành vậy biết làm sao - Người ta có thể vui chơi, đàn đúm, quây quần 1 đời nhưng vẫn cứ lạc loài lẻ loi 1 chốc. 1 chốc mà là tất cả. Cái sát na nhỏ bé của thời gian đôi khi cũng quy định cả đời người. 1 người mẹ bỏ đi. 1 người tình bỏ đi cũng nằm trong cái sát na đó.
Ðừng than thân trách phận. Ðời không có lỗi với ai, chỉ có ta có lỗi với đời. Ðêm giao thừa không có người yêu thì buồn lắm nhưng cũng không vì thế mà chết được. Những lễ lạc đi qua đời người mà thiếu vắng hồng nhan thì vẫn có thể vui nhưng là 1 niềm vui không trọn. Như 1 khúc hát dở dang. Symphonie inacheveé. 1 mùa thu không có lá vàng. 1 mùa hè không có nắng. 1 đêm đông không giá rét.
Ðêm giao thừa ngồi 1 mình và hát :
“Ðừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông...”
Ðừng tuyệt vọng vì cuộc đời hồn nhiên đôn hậu vẫn luôn luôn cho ta những ngày vui khác. Những ngày vui của đời thì thênh thang vô tận. Hết cuộc tuyệt vọng nầy đến 1 cuộc tuyệt vọng khác biết đâu cũng là 1 niềm vui. 1 niềm vui dù không có thật thì cũng đủ an ủi trong phút chốc.
Cuộc sống là 1 niềm an ủi vô bờ. Cuộc sống chỉ cho ta mà không cần lấy bớt đi. Cuộc sống cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột. Con người sinh ra vốn bất toàn và để làm những điều lầm lỗi. Nó đẹp vì bất toàn. Nó đáng yêu vì nó luôn luôn lầm lỗi. Vậy thì cứ yêu mà đừng tuyệt vọng. Hết cuộc tình nầy sẽ có 1 cuộc tình khác. Không có ai lang chạ. Không có ai phản bội ai. Có thứ tình nầy có thứ tình nọ. Có tội lỗi và có thiên thần. Ðừng khen chê, bôi bác, thẩm định. Ðược yêu hay bị từ chối cũng là số phận của đời. Mà đời thì rộng quá không yêu được chốn nầy thì yêu nơi khác. Còn yêu thì còn sống. Còn được yêu thì còn sống dài lâu.
Không bao giờ có điều gì tuyệt đối. Và như thế phải có 1 đêm giao thừa nào đó phải có người yêu. Có những đêm không phải giao thừa mà vẫn có người yêu. Những đêm như thế ta cứ xem như là đêm giao thừa vậy.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 28/Apr/2009 lúc 8:52pm

Quà tặng cuộc sống

1 chút trong cuộc đời


+ 1 chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành 1 ngọn núi lớn. 1 chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
+ 1 chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
+ 1 chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
+ 1 chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
+ 1 chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.
+ 1 chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều năm sau.
+ 1 chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
+ 1 chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
Đó là những cái "1 chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta.
Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái "1 chút" trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những 1 chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi".

Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 28/Apr/2009 lúc 8:52pm

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 29/Apr/2009 lúc 12:32am

Quà tặng cuộc sống

Giá trị của thời gian


Một kỹ sư đã tính được rằng với 1 thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được 1 trong các việc sau đây:
Nếu làm đinh sẽ bán được10 USD. Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD. Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD.
Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tuỳ thuộc chúng ta. Thời gian là 1 trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khoẻ nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại.
Không có cụm từ nào tai hại cho bằng 3 chữ "Giết thời gian". Nhiều người tìm những thú vui tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.
 

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 29/Apr/2009 lúc 12:35am

Quà tặng cuộc sống

Món quà giáng sinh


Chú bé đã bước vào đời tôi cách đây hai mươi năm, lưng tựa vào chốt cửa phòng 202- nơi tôi dạy cho trẻ lớp 5. Cháu đi đôi giầy vải lớn gấp đôi chân cháu và mặc cái quần rách bươm ở phần đầu gối. Daniel- tên tôi gọi cháu, dù đó không phải là tên thật của cháu- đã đến trường trong bề ngoài không mấy tề chỉnh ấy. (Ngôi trường thì ở trong 1 làng bên hồ, hồ được biết đến bởi sự cổ kính từ tiền tài đến những căn nhà kiểu thuộc địa với những hộp thư bằng thau). Cháu bảo tôi là ngôi trường mới của cháu ở quận bên. Cháu nói như chuyện thường ngày là:Gia đình cháu đến đấy hái trái thuê theo vụ.
Tôi nghĩ là cậu bé quần áo xộc xệch nhưng lại có vẻ thân thiện, môi luôn mỉm cười, xuất thân từ 1 gia đình sống kiểu lưu lạc đường phố làm thuê theo vụ ấy đã không hề biết là mình mới nhập vào 1 lớp toàn những trẻ cùng lứa 10 tuổi như mình, nhưng lại chẳng hề biết đến mặc quần rách bao giờ cả và nếu như chú có nhận ra mình đang bị dè bỉu thì chú cũng không hề lộ ra là mình biết. Hai mươi lăm cặp mắt chăm chăm ngó Daniel vẻ nghi ngờ cho đến giờ chơi banh vào buổi học ban chiều, khi chú bé thắng trái đầu tiên thì ban "chức sắc" của lớp 202 mới có chút nể vì.
Người chơi kế tiếp là Charles. Charles là đứa bé mập nhất lớp và cũng ít hoạt động thể thao nhất. Sau khi Charles đánh hụt trái banh tới lần thứ hai, trước sự rền rĩ than vãn và những đôi mắt trợn ngược lên vì thất vọng của các bạn cùng đội, Daniel đã chạy lên đứng cạnh Charles và nhẹ nhàng bảo bạn:

- Kệ tụi nó, nhóc! Bồ đánh được mà.
Charles được động viên nên tươi hẳn nét mặt, mỉm cười và đánh banh thành công. Và cũng chính lúc đó qua sự bất cần đẳng cấp xã hội trong môi trường thù nghịch mà mình vừa bước vào, Daniel đã dịu dàng bắt đầu thay đổi mọi việc và cả chúng tôi nữa. Đến cuối mùa thu thì tất cả chúng tôi đều quây quanh trung tâm là Daniel. Em dạy cho chúng tôi đủ loại bài học như làm thế nào nhận ra trái chín trước khi ăn nó? Làm thế nào đối xử đúng với mọi người?- Ngay cả với Charles- và nhất là đối với Charles. Em chẳng bao giờ gọi chúng tôi bằng tên mà luôn là "cô" dành cho tôi và "nhóc" dành cho các bạn cùng lớp.
Vào trước ngày nghỉ lễ Giáng sinh, các bạn học sinh luôn mang quà đến tặng tôi, vậy là ở lớp lại diễn ra việc mở các hộp quà thông thường từ các cửa hàng: nước hoa hay là khăn choàng đắt tiền, đi kèm với lời cám ơn của tôi.
Chiều hôm đó, Daniel đến bên bàn tôi và cúi đầu ghé vào tai tôi bảo nhỏ vẻ mặt em vẫn bình thường không lộ chút xúc động nào:
- Những hộp để xếp trái cây hái trong vụ mùa đã được đưa đến tối qua. Gia đình em đã xong việc ở đây. Ngày mai nhà em lại lên đường đi nơi khác.
Nghe hiểu ra, mắt tôi nhòa lệ. Cháu thì khỏa lấp nỗi im lặng ngượng ngập bằng cách kể chuyện mình sẽ di chuyển ra sao. Rồi thì, trong lúc tôi cố lấy vẻ bình thản trở lại, cháu rút từ trong túi ra 1 viên đá màu xám. Vẻ thản nhiên và phong cách thật sang, Daniel lịch sự nhẹ nhàng đặt viên đá lên bàn tôi Tôi cảm nhận đây là 1 món quà đặc biệt nhưng vì quen với các món quà thông lệ như nước hoa, khăn choàng nên tôi nín lặng không nói ra lời, khốn khổ vì không kịp chuẩn bị. Cháu nhìn vào mắt tôi mà bảo:
- Em tặng cô đó. Em đã mài nó rất kỹ.
Tôi không bao giờ quên cái khoảnh khắc đó. Kể từ đó bao năm tháng đã trôi qua. Mỗi Giáng Sinh con gái tôi lại bảo tôi kể lại chuyện ấy. Và chuyện luôn được bắt đầu sau khi bé cầm lấy viên đá nhỏ được mài để trên bàn tôi rồi ngồi vào lòng tôi. Lời nói đầu bao giờ cũng là: "Lần cuối cùng mà mẹ thấy Daniel là lúc anh ấy tặng mẹ viên đá nầy và kể cho mẹ nghe là những thùng xếp trái cây đã được giao. Chuyện nầy xảy ra trước khi con được sinh. Và tôi kết thúc câu chuyện bằng:"Bây giờ thì anh ấy đã lớn rồi". Rồi hai mẹ con tôi tự hỏi không biết giờ nầy Daniel đã ra sao rồi. Con gái tôi bảo:
- Con cá là anh ấy đã nên người.
Rồi cháu kết luận:
- Hết chuyện!
Tôi hiểu rằng cái mà con gái tôi muốn nghe đó là 1 câu chuyện về tình thương yêu và chăm sóc mà 1 cô giáo đã học được từ 1 em học sinh chỉ là 1 chú bé không có gì- nhưng thật ra là có tất cả để trao tặng. 1 chú bé sống ngoài khuôn khổ của đời sống nghèo khó của những gia đình làm thuê mướn theo vụ mùa. Tôi đưa tay sờ viên đá, nhớ đến chú bé và nhẹ nhàng chào em: "Chào nhóc! Cô đây! Cô mong là em không còn kiếm sống bằng việc làm thuê hái trái bỏ hộp nữa. Và chúc Giáng sinh vui vẻ cho dù em đang ở đâu đi nữa".
 

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 11 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.206 seconds.