Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 137
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24162
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Oct/2025 lúc 2:11pm

Thương Lắm ! Phận Đàn Bà...


Chị lấy anh họ bên ngoại nhà mình, về làm dâu một gia đình được coi là truyền thống gốc Hà Nội. Gần ba chục năm nay, mình chưa từng thấy anh chị xích mích cãi cọ to chuyện lần nào.

Anh họ mình, chồng chị, làm bảo vệ một bãi xe nhà nước. Công việc quanh năm suốt tháng không có gì biến động ngoài một vài lần anh phải đền tiền vì bị trộm nó vặt gương ô tô, và dịp lễ Tết phải mua quà biếu sếp hết gần nửa số lương tháng. Đấy có lẽ là những biến động lớn nhất của cuộc đời anh mà mình được biết. 

Chị quanh năm buôn bán vặt ở chợ. Lúc thì bán gà, hai đứa trẻ con quanh năm được ăn thịt gà. Lúc thì xoay sang đồ khô, rồi hải sản đông lạnh, rồi bán bún, và giờ thì ngày muối 20kg dưa cà. Một ngày của chị bắt đầu từ 4h sáng đến 2h chiều, rồi lại từ 4h chiều đến 7h tối, cứ thế liên tục tay thái dưa, tay rửa rau, tay muối cà, tay bán hàng cho khách. Chỉ mấy vại dưa thôi nhưng chị đã nuôi được hai con ăn học gần xong.  

Cậu lớn giờ công việc ổn định, cô em đang học liền một lúc hai khoa ở một trường đại học có tiếng. Nhờ mấy vại dưa ấy mà chị còn trả nợ vay gần một tỷ mua đất xây nhà, lại lo đủ giỗ Tết lễ lạt quanh năm. Công to việc lớn nhà chồng đều một tay chị cả.

Hôm trước lên chơi, nghe chị bảo hai vợ chồng đang chiến tranh lạnh, mình ngạc nhiên. Chị kể, cả tháng nay chị giận anh, không ngủ chung giường, không ăn chung mâm, cũng chẳng chuyện trò qua lại. Thì ra, chỉ vì một hôm chị mua rau sống về ăn bún đậu không được như ý nên anh đổ cả rổ rau sống chộn lại. Chị tức quá, bao nhiêu thương thân tủi phận bấy lâu nay vỡ oà. Hoá ra, biết bao công vun vén tần tảo sớm hôm được coi là chuyện đương nhiên đàn bà phải làm, học hành con cái tự mà phải lo, tiền nong gia đình vay nợ tự đi mà trả. Rồi đến khi rổ rau sống không vừa ý cũng có thể bạc bẽo hắt đi. 

Nghe đến đấy, những tưởng tức nước vỡ bờ thành to chuyện. Hoá ra kết cục lại là "bốn bỏ làm mười" cho ấm êm. Chỉ vì cả tháng tự mình không  làm nổi việc gì, anh bỗng đổ máu cam. Rồi bưng mặt ra chợ mếu máo với chị:  

" Tôi ốm lắm, không có mình tôi chết đến nơi rồi!". Vậy là chị lại mủi lòng, vừa buồn cười vừa tức.

Thương nhất mấy lời tâm sự sau cùng của chị: Thôi thì người ta đã có lời xin lỗi, chẳng lẽ mình lại già néo đứt dây. Chồng chị tuy chẳng đỡ đần được gì nhiều, nhưng được cái hiền lành tử tế. Lương tháng về vẫn đưa vợ. Lại không cờ bạc, rượu chè, gái gú. Vừa nói, chị lại vừa thoăn thoắt thái dưa... 

Mình cười xót xa. Tại sao đàn bà Việt lại được dạy đấy là những tiêu chuẩn mẫu mực để chọn chồng? Tại sao những điều tối thiểu lại trở thành niềm an ủi duy nhất trong những lúc cô đơn cùng cực vì gồng gánh cả những việc mà lẽ ra họ cần được san sẻ, cần được chở che? 

Rút cục, ai mới là phái yếu? 

Rút cục, ai sẽ dạy con về lý tưởng, về bản lĩnh, về trải nghiệm?  

Ai sẽ nâng bước chân con ra thế giới bao la để học thêm những tinh hoa?  

Ai sẽ cùng xây đắp một đời sống tinh thần phong phú? 

Ai? ...

Rút cục, vại dưa cà là lý tưởng sống, và thế giới là những buổi chợ thậm chí còn không ngẩng mặt lên nổi, mỗi ngày. 

Đàn bà ơi ! Phụ nữ ơi ! Vợ ơi ! Mình ơi ! Thương lắm …Thương nhiều lắm …Thương lắm thay !!!


Nguồn: FB 

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24162
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Oct/2025 lúc 2:30pm
5593%201%20KyNiemMuiCuaMeNTTD
       Năm tôi 11- 12 tuổi là chị của 3 đứa em mà tôi vẫn hay làm nũng và được mẹ yêu chiều. Tôi dám chắc tuổi thơ của tôi được ăn phở nhiều hơn những đứa trẻ khác cùng thời, mỗi lần tôi ốm là mẹ mua ngay cho bát phở bò, lại thêm một chai nước xá xị con cọp cho tôi nhâm nhi trong lúc ốm đau. Đây là thuốc chữa bệnh kỳ diệu cho tôi mà khỏi cần uống thuốc tây thuốc ta gì cả.
       Thuở đó người ta không dễ dàng động chút nhức đầu sổ mũi là đi khám bác sĩ như bây giờ, mẹ tôi là “bác sĩ gia đình“ luôn, thấy tình hình tôi ốm “nặng” cụ thể rõ ràng như nóng sốt, cảm ho….thì mẹ ra tiệm thuốc tây khai bệnh và mua thuốc về, nếu loàng xoàng hoặc không kiểm chứng được như nhức đầu, đau bụng thì mẹ dùng “thuốc bổ” là tô phở và chai nước ngọt xá xị.
       Cho nên tôi thường xuyên…ốm, chơi nhảy dây với chúng bạn suốt cả buổi chiều xong, thấy đói bụng và thèm phở, tôi chạy về nhà nhăn nhó:
– Mẹ ơi con bị nhức đầu. Chắc con không ăn cơm nổi đâu.
Mẹ nhìn tôi và …chẩn bệnh:
– Nhảy nhót tung tăng cho lắm vào đầu tóc rối bù lên như tổ quạ, mặt mũi toàn mồ hôi, chứ ốm đau gì.
Tôi tiu nghỉu:
– Thế chiều nay nhà mình ăn cơm gì?
– Canh cua mồng tơi, cá nục kho.
Tôi lầu bầu:
– Con ngán canh mồng tơi, cá nục của mẹ luôn…ăn hoài à…
Mẹ mắng:
– Đừng có “Con nhà lính tính nhà quan” .
       Hôm nào tôi bị ốm thật tôi…mừng lắm vì có lý do chính đáng để được chiều chuộng, không phải quét nhà rửa bát và không làm các việc vặt khác, tôi được mẹ âu yếm cho nằm nghỉ ngơi trên giường, kéo màn gió che lại kẻo gió máy tôi sẽ bệnh thêm. Mẹ sai thằng em kế thua tôi 2 tuổi mang tô ra hàng phở của ông Hùng trong xóm mua phở về cho tôi. Tôi đang nằm “tịnh dưỡng” trên giường vẫn cố vén màn gió ngoái đầu ra dặn dò nó:
– Đợi ông ấy chan nước phở xong thì xin thêm tí nữa về chị ăn cơm nguội luôn nha.
Giọng thằng em ganh tị:
– Biết rồi, lần nào cũng xin thêm nước phở.
Rồi nó lẩm bẩm:
– Ỷ mình ốm làm tàng. Lúc ốm thì xưng “chị” ngọt ngào sai “người ta” đủ thứ, lúc thường thì toàn ăn hiếp “người ta”.
Mẹ tôi an ủi đứa này và mắng yêu đứa kia:
– Kệ chị đi con, chị đang ốm mà. Con này hễ ốm đau mà nghe đến ăn phở là tỉnh như sáo.
       Hàng phở ông Hùng trong xóm là một cái xe phở chứ có hàng quán gì đâu, người ta mua mang về hay nếu ăn tại chỗ thì ngồi ngay cái bàn kê ngoài sân với mấy cái ghế cạnh bên xe phở. Tôi không lạ gì cái xe phở ông Hùng, lâu năm nên ám khói, tô bát, ống đũa bày xung quanh cũ mèm, tất cả thành một màu…đen tối nhưng vẫn hấp dẫn với miếng thịt bò chín, bò tái, chùm hành lá treo lủng lẳng bày trong một tủ kính cũng ám khói bên cạnh thùng nước lèo nóng hổi luôn tỏa khói thơm mùi phở.
Bưng tô phở về nhà cho tôi xong mẹ lại sai thằng em:
– Con chạy sang nhà bác Chuông mua chai xá xị con cọp cho chị.
       Ăn tô phở xong tôi lấy cơm nguội trộn nước phở còn lại và..…ăn tiếp rồi mới tráng miệng từng hớp nước xá xị mẹ đã rót ra ly, mỗi lần chỉ một phần ly nho nhỏ, còn lại đậy nắp chai để dành chứ không phải một lúc uống hết cả chai xá xị đâu, có lẽ mùi xá xị thơm ngon thoảng như mùi thuốc bắc nào đó nên tôi uống vô là đỡ bệnh chăng?
       Những người mẹ trên khắp thế gian này ai cũng thương yêu con mình. Mẹ tôi cũng thế, lúc bấy giờ mẹ đã có 4 đứa con mà mẹ vẫn thương đứa con “già đầu” nhất là tôi. Nấu cơm bằng nồi gang với bếp củi, khi cơm cạn nước tắt lửa, cời than hồng đều ra, cơm chín ngon mà cơm cháy vàng đều cũng ngon, mỗi khi các con ăn cơm xong mẹ lại xới cơm cháy chia phần cho 4 đứa, tôi cũng được phần to bằng các em khỏi phải ganh tị.
       Thế là tuổi bé thơ của tôi có 3 món tôi thương yêu nhất là phở bò chín, nước ngọt xá xị và cơm cháy.
       Mẹ tôi kể rằng thuở tôi lên 8 suýt bị bắt cóc chỉ vì tôi ham đi xe Taxi. Khi ấy cha mẹ tôi sống trong một trại gia binh ở Hạnh Thông Tây, có vợ chồng nhà hàng xóm không con, chồng là binh sĩ đóng quân chốn xa thỉnh thoảng mới về nhà, người vợ ở nhà một mình vắng vẻ cô đơn rất thương yêu bé Bông là tôi, dì hay gọi tôi sang nhà dì chơi, cho ăn quà bánh, chải tóc cho tôi, nhiều khi hai dì cháu nằm nghe cải lương từ cái radio, tôi thường ngủ quên bên mấy câu đàn ca vọng cổ thắm thiết ( nên sau này tôi cũng thích nghe cải lương luôn) .
       Một hôm Dì rủ tôi có muốn đi Sài Gòn với dì không, tôi nghĩ được ngồi xe taxi đi xa là thích và đồng ý ngay, dì sang nhà xin phép cha mẹ tôi cho bé Bông đi theo dì lên Sài Gòn thăm người họ hàng sáng đi chiều về. Ai ngờ dì đi luôn một lèo 2 ngày trời làm cả nhà lo lắng không biết hỏi ai, mẹ tôi khóc sưng cả mắt cho là dì đã lừa và bắt cóc bé Bông . Đến ngày thứ ba thì Di cháu đi Taxi về, xe đậu ngay trước cửa nhà tôi, tôi chạy vào nhà trước, hí hửng ôm theo một con búp bế bằng nhựa và mấy gói bánh Sài Gòn Dì mua và họ hàng dì tặng cho tôi. Dì trả tiền Taxi xong vào sau, xin lỗi mẹ tôi, vì người họ hàng lâu lâu mới gặp đã năn nỉ níu kéo dì ở lại chơi vài ba ngày mới cho về. Có lẽ vì suýt mất tôi nên mẹ càng thương yêu tôi nhiều.
       Sống ở Mỹ lâu nay, tôi giao lưu với bạn bè trên các diễn đàn và ngạc nhiên thấy có nhiều bạn cũng như tôi, ngày xưa còn bé thích bị ốm đau lặt vặt để được mẹ chiều chuộng mua cho tô phở và uống chai xá xị con cọp. Ông Thái Quang Đáng trong diễn đàn TTH khoe ngày nhỏ thường giả bệnh để được ăn hủ tíu mì.. Tôi là “cao thủ” giả vờ ốm bệnh ăn nhiều phở thì ông Thái Quang Đáng cũng …chẳng vừa, đã từng ăn nhiều tô hủ tíu mì chẳng thua kém gì tôi.
       Lạ thật, thời ấy không có internet, không có iphone, không ai chỉ dẫn ai mà sao các bà mẹ chúng ta đều hành xử giống nhau? Chẳng lẽ tô mì, tô phở và chai xá xị con cọp đã là “công thức” là “thuốc chữa bệnh dân gian” cho đám con nít thời ấy nên ai cũng biết? và đám trẻ con chúng tôi nữa, có ai bảo ai đâu, đứa nào cũng biết khi ốm đau hoặc là giả vờ ốm đau đều được hưởng “đặc quyền” ấy.
       Thời gian đầu khi mới sang Mỹ định cư, mỗi lần đi chợ Mỹ tôi đều tò mò tìm xem có xá xị con cọp không mà chẳng thấy đâu. Một hôm chồng muốn mua bia uống, khi chúng tôi thấy mấy lon “Root Beer” thì chắc chắn đây là “Bia” rồi nên mua mấy lon về uống thử xem bia Mỹ ra sao. Nào ngờ mở lon “Root Beer” ra chẳng thấy mùi “Bia” gì cả, mà lại bất ngờ thấy mùi vị nước ngọt xá xị. Tôi reo lên:
– Tìm thấy nước ngọt xá xị rồi.
Tôi vui mừng được nếm lại mùi vị xá xị ngày xưa còn chồng nhịn vì không phải là “Bia”.
        Ở Mỹ, khu business nào của người Việt Nam cũng có những nhà hàng bán phở. Nào phở gà, phở bò chín, phở bò tái, phở bò sốt vang, phở “sang chảnh” với bò viên tái nạm gầu gân sách. Thường thì tôi vẫn chọn phở bò chín giống như tô phở mẹ vẫn mua về từ xe phở nhà ông Hùng trong xóm khi xưa. 
       Tôi có mua một cái nồi gang thỉnh thoảng tôi nấu cơm cố tình để có cháy, cơm cháy nồi gang trên bếp điện không ngon bằng cơm cháy nồi gang bếp củi của mẹ nhưng tôi ăn vẫn thấy ngon.
         Tôi tìm lại những mùi vị của phở bò chín, của nước ngọt xá xị, của miếng cơm cháy không vì thèm thuồng háo hức như thuở bé thơ mà chỉ vì tôi nghĩ đến mẹ. Đó là những mùi kỷ niệm của mẹ.

Nguyễn Thị Thanh Dương
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24162
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 20/Oct/2025 lúc 2:15pm

Chồng Tôi Dạy Con

Kiểu%20cha%20mẹ%20dễ%20dạy%20con%20thành%20công%20-%20Giáo%20dục 

Nhà tôi có 3 đứa trẻ, trong đó một bạn đang tuổi dậy thì ngông nghênh và hai bạn còn lại vẫn là mầm non vừa chớm! 

Chồng vẫn thường hay nói: em cứ để anh dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, cứ từ từ mà nói đừng có la hét, nồ con làm gì! Nghe xong mình chỉ muốn nói : " ừa, anh dạy đi, coi có tức nghẹn cổ hay không thôi".

Nghĩ là vậy, chứ tôi cũng nhẹ nhàng: dạ, anh cứ dạy các con, em sẽ không xen vào, hy vọng anh dạy các bạn ổn hơn em.

Đầu tiên, anh cho con nghĩ học thêm cả thảy...tôi phản kháng trong vô hiệu. Bọn nhỏ thì giống như được giải tỏa, như những chú chim được mở cửa bay ra khỏi cái lồng chật hẹp. Anh bắt buộc con, trên lớp cố gắng tập trung hết sức nghe thầy cô giảng bài, học phải hiểu, không được học như vẹt và phải làm luôn bài tập trên lớp. Còn nếu chưa hiểu về hỏi ngay, ba sẽ dạy. 

Sau việc học trên lớp là về nhà anh để bọn nhỏ học làm việc nhà: nấu cơm, rửa chén, phơi đồ, ủi quần áo, quét nhà, lau nhà dọn phòng. Bạn nữ lớn thì học thêm nấu ăn, cắm hoa, nấu chè với mẹ. Bạn nam thì học chà nhà vệ sinh, dọn vườn với ba.

Anh nói với các con, việc học kiến thức, chữ nghĩa là cả đời, tụi con có giờ trên lớp rồi, về nhà học kỹ năng sống, kỹ năng làm việc nhà, tập tính siêng năng, sạch sẽ, rèn luyện sức khỏe, năng lực làm việc và luyện cho đôi tay có sự khéo léo, điều này nó cũng ngang ngửa việc học.

Thời gian đầu, lo kết quả học của con sút giảm, tôi thấy thương, thấy tội khi những bàn tay nhỏ xíu phải làm việc nhà. Làm mẹ, cầm lòng không đặng. Nhưng cuối cùng, mình cũng phải chịu thua...vì ông chồng mình ổng cương quyết với mình phải để anh dạy, nếu em dạy con, chúng nó chỉ biết học và học ( học kiến thức trường lớp) rồi trở thành một trong những đứa không đụng tay tới việc gì.

Con gái thì trở thành một đứa vụng về, không biết nấu ăn, không có đức hạnh siêng năng, quán xuyến nhà cửa, gia đình, chỉ biết học thôi thì làm sao sau này con có một gia đình hạnh phúc khi không có những kỹ năng cơ bản của một người phụ nữ. Hãy để cho con được biết nhiều kiến thức đời sống hơn là trường lớp. 

Con gái anh, anh là người thương yêu nhiều hơn ai hết, anh muốn và đang rèn con trở thành một cô thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, tính tình điềm đạm, đức hạnh siêng năng, con người sạch sẽ, ăn nói dịu dàng, cữ chỉ nhã nhặn. Trong đầu có kiến thức, vẻ ngoài có dung nhan. Là người phụ nữ có chiều sâu, đẹp, biết suy nghĩ và có bản lĩnh.

Còn về hai đứa con trai, em dạy thì chúng nó sẽ trở thành những người thô lỗ. Vì em chỉ la phạt và em không biết khích lệ, không tìm ưu điểm của con. Nếu chỉ cho con học và học thì mãi nó cũng không biết ga lăng với chị, với mẹ, với bạn bè, người thân là phái nữ. Không có năng lực giải quyết một vấn đề bất ngờ. Tay chân lóng ngóng. Và nhất là, sau này cưới vợ sẽ không biết phụ giúp đỡ người bạn đời của mình làm những công việc thường nhật. Nó không trở thành trụ cột được khi nó chỉ biết đi học mà không biết làm việc gì trong nhà. 

 Anh muốn, con trai là phải mạnh mẽ, gánh vác.

Nhưng tóm lại, anh muốn nhiều nhất chính là con được chơi nhiều hơn, các con vẫn còn nhỏ tuổi thơ qua nhanh lắm, em đừng nhồi nhét con phải học. 

Con thích mặc quần áo gì cứ kệ nó, đẹp thì gu thẩm mỹ tốt, độc lạ thì gu thẩm mỹ khác người vậy thôi. Em sao phải bực, hãy tôn trọng sở thích của con em nhé!. 

Thay vì em cấm chơi game thì hãy nói: mẹ sẽ cho các con chơi 30p vào khung giờ nào, con sẽ làm như vậy. Trẻ nhỏ dễ dạy, hãy dạy con, chỉ đường cho con đi, đừng để nó đi lung tung rồi mắng chửi.

Chúng ta đến với nhau vì tình yêu, các con cũng thế, chúng ta lao động vì trách nhiệm với các con với gia đình. Vậy nên, anh mong em nhớ, làm để kiếm tiền lo cho con. Mục đích lớn nhất là lo cho con. Lo ở đây là cơm ăn, áo mặc, học hành và điều quan trọng nhất là dạy dỗ thành người. 

Phải dạy cho con nhân sinh quan đúng đắn nó mới có đủ bản lĩnh trong cuộc sống, dù có là trai hay gái. Nên em hãy dành thời gian cho con, ăn với con, chơi với con, học cùng con như vậy mới là điều tụi nhỏ cần. Tụi nó không cần tiền, cần tình thương của chúng ta. Cha mẹ thương con, phải tính đường dài, phải có lộ trình, em và anh phải tính để con đường của con được dễ dàng một chút. Rồi tụi nó cũng sẽ dạy cho con, cháu nó giống như mình thôi. Thương như em là hại, thương phải rèn, con cái là phải dạy dỗ kỹ lưỡng, kiểm tra phẩm hạnh sát sao. 

Tập tính kỹ luật, chứ không phải là cảm tính!

Em hãy nghĩ lại đi, xem em đã đúng hay chưa....nếu sai mình sửa, sửa mình rồi mới sửa con. Một người mẹ thấu đáo, thông tuệ, bao dung, yêu thương thì những đứa con của cô ấy không thể nào dở tệ được. Anh tin điều đó.

Anh dạy con bằng cách đó từ đầu năm học đến giờ và tôi cũng không ngờ, 3 bạn thì 1 bạn học sinh xuất sắc, 2 bạn học sinh giỏi. Và thạo việc nhà, con gái khéo léo hơn, nhẹ nhàng hơn, con trai thì không còn ganh tỵ với nhau và biết nhường cho chị. 

Có lẽ, anh không chỉ dạy con....anh dạy cả tôi nữa....tôi tin với một người trụ cột như anh sẽ lái con tàu nhỏ của chúng tôi vào bờ an toàn. Tôi thấy mình may mắn


st.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 20/Oct/2025 lúc 2:25pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24162
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: Hôm nay lúc 3:41pm

Nhà Con Một

 Nước%20Mắt%20Mẹ%20Già

Tôi nằm chèo queo trên giường bệnh vừa buồn chán vừa tủi thân, ngay lúc này tôi cần gì cũng chẳng có ai đỡ đần, gọi y tá không phải tức khắc họ có mặt ngay, mà cứ động một chút lại gọi cũng phiền, y tá bận chăm sóc nhiều bệnh nhân, hết phòng này đến phòng kia chứ có phải một mình tôi đâu.

Tôi nghĩ đến Ngọc Ngà người yêu của Đan con trai tôi, Đan đã hai lần vào cuối tuần đưa bạn gái đến bệnh viện thăm mẹ, cô gái hiền dịu có ăn học và công việc làm tốt đã chiếm cảm tình của tôi. Hai đứa yêu nhau từ lúc nào mà tới bây giờ Đan mới cho tôi biết. Tôi bỗng ao ước giá Ngọc Ngà là con dâu thì gia đình tôi có thêm người, tôi không phải cô đơn như lúc này.

Trưa nay một người bạn đã vào thăm tôi, chị Hảo chuyện trò khá lâu an ủi tôi phần nào. Năm ngoái chị Hảo cũng vào nằm bệnh viện này vì mổ ruột thừa, chị nằm mấy ngày mà chồng con rộn rịp ra vào thăm nom, ba đứa con thay phiên nhau ngủ lại để chăm mẹ. Còn tôi nhà con một, chồng tôi đã qua đời hai năm nay, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng là Đan, con tôi làm sao lo cho xuể.

Mỗi chiều đi làm về Đan hối hả chạy thẳng đến bệnh viện thăm tôi cho kịp giờ thăm rồi mới về nhà nấu cơm. Chiều qua tan làm, Đan căng thẳng mệt mỏi vì việc sở, vì kẹt đường trên highway nên không còn sức vào thăm mẹ, về nhà nghỉ ngơi rồi ngủ thiếp đi. Thương con tôi tự trách mình vô ý té ngã gãy chân phải vào bệnh viện thành kẻ vô tích sự làm phiền làm khổ lây cho con. Tôi nằm bệnh viện hai tuần Đan đã sa sút hẳn ra.

Trưa nay tâm sự với người bạn gần là chị Hảo rồi, lát nữa tôi sẽ bấm cell phone cho chị Tuyết người bạn ở xa để tâm sự tiếp cho vơi nỗi buồn.

Ngày xưa tôi luôn tự hào mình đã nghĩ đúng làm đúng khi chủ trương chỉ đẻ một đứa con. Cha mẹ sẽ có thể chăm sóc dạy dỗ con đầy đủ cả tinh thần lẫn vật chất, nhà nghèo một con cũng đỡ vất vả hơn nhà nghèo đông con, nhà giàu một con càng sung sướng cho nó hơn, bao nhiêu tài sản của cha mẹ nó hưởng trọn.

Chị Tuyết là bạn thân cùng xóm với tôi thì ngược lại thích đẻ nhiều con cho vui cửa vui nhà và sau này tha hồ nương tựa con cái. Tuyết cẩn thận… trừ hao, con có đứa ngoan đứa hư, đứa này không hợp mình thì còn đứa kia, đứa nào chẳng may mất sớm thì vẫn còn những đứa khác.

Tôi biết thế và cũng đã từng thấy bác Hưng trong xóm có 2 con, một đứa đi tắm sông chết đuối ở tuổi vị thành niên, thằng còn lại vợ chồng bác cưng quý như vàng ngọc, cho nó ăn học mong mai sau thành ông này ông nọ nhưng nó hư hỏng ăn chơi xì ke ma túy và chết vì ma túy. Tôi tin đó là phần số mỗi gia đình, nhà hai con, nhiều con hay chỉ một con cũng có may rủi, khổ đau và hạnh phúc. Thiếu gì nhà con một mà thành con đàn cháu đống vinh hoa phú quý.

Tuyết vẫn là đề tài cho tôi phê phán mỗi khi thấy bạn vất vả nuôi con.

Sau 1975 chồng đi tù “cải tạo” về, vợ chồng chị Tuyết lếch thếch với đàn con 5 đứa đi Long Khánh làm kinh tế mới. Hôm tiễn Tuyết tôi vừa tội nghiệp vừa mỉa mai trách bạn:

- Giá ngày ấy mày nghe lời tao đẻ một con thì vẫn ở thành phố cầm cự được. Thôi, hai vợ chồng cố cuốc đất trồng khoai nuôi đàn con nhé.

Còn tôi, cũng chồng đi “tù cải tạo” về, vợ chồng tôi bươn chải đủ sống nuôi con chẳng phải bán nhà đi kinh tế mới với đàn con nheo nhóc như Tuyết.

Vài năm sau vợ chồng Tuyết lên thành phố làm giấy tờ đi xuất cảnh diện HO tôi gặp lại toàn bộ gia đình họ. Hai vợ chồng vẻ khắc khổ lam lũ với 5 đứa con và đứa nhỏ nhất còn bế trên tay, vậy là về vùng kinh tế mới vợ chồng Tuyết vẫn… chưa chừa, đẻ thêm đứa nữa tổng số là 6 đứa con, chúng vừa quê mùa vừa nhút nhát lại làm tôi mủi lòng tội nghiệp lần nữa.

Gia đình tôi sang Mỹ diện HO sống tại bang Kansas cùng với thân nhân, cuộc sống hai vợ chồng với 1 đứa con bao giờ cũng nhẹ gánh lo và thanh thản, Con trai tôi ngoan ngoãn học giỏi tốt nghiệp kỹ sư làm hãng Boeing vợ chồng tôi thật vui mừng mãn nguyện.

Tôi từng khuyên Đan sau này lập gia đình đẻ một con thôi, sẽ có thì giờ và tiền bạc chăm lo cho con nên người.

Gia đình Tuyết ở Ohio theo người bảo trợ. Thỉnh thoảng chúng tôi liên lạc nhau qua điện thoại, thư từ.

Ngày nay nhìn cảnh gia đình Tuyết tôi… phát thèm. Vợ chồng Tuyết có một đàn con, đâu vào đấy cả.

Vợ chồng thằng con trai lớn không được đi Mỹ cùng cha mẹ, nay làm ăn thành đạt nhờ cha mẹ gởi tiền về giúp vốn, làm chủ một tiệm sửa xe và bán xe gắn máy ở Long Khánh. Ở Mỹ 3 đứa con học hành xong và đi làm, còn 2 cô con gái lớn đều khá giả nhờ nghề nail, một đứa làm nail ở Texas, một đứa chủ tiệm nail ở Florida.

Thỉnh thoảng vợ chồng Tuyết về Việt Nam chơi và thăm con trai lớn, nàng hãnh diện sung sướng không ngờ có ngày thằng con mình nghèo khổ từ trong ruộng rẫy Long Khánh tiến ra mặt phố làm ông chủ tiệm bán buôn lớn. Con dâu biết điều, biết công ơn cha mẹ chồng, khi cha mẹ từ Mỹ về, Tuyết thích gì, thèm ăn gì con dâu đều chiều chuộng hết lòng hết dạ.

Ở Mỹ vợ chồng Tuyết khi thì đi thăm con trai khi đi thăm con gái, mỗi nơi chốn con sinh sống là mỗi chuyến du lịch thân thương. Tới mùa cây trái con gái ở Florida gởi thùng nọ thùng kia trái cây vườn nhà nhãn, mãng cầu tươi ngon biếu cha mẹ.

Hiện nay vợ chồng Tuyết ở chung với thằng út kỹ sư còn độc thân. Tôi đã nhận ra ngày xưa Tuyết suy nghĩ đơn giản và thực tế khi đẻ nhiều con thế mà hay và chí lý ít ra cho chính gia đình Tuyết. Thuở con tôi lên ba lên bốn bé Đan đã từng vòi vĩnh:

- Mẹ đẻ em bé đi, con muốn có em để chơi với nó.

Tôi chỉ đống đồ chơi và khoe:

- Mẹ mua cho con cả đống đồ chơi xịn nè. Mai mốt mẹ mua thêm nữa.

Con lắc đầu phụng phịu:

- Đồ chơi không biết nghe và không biết nói. Con muốn nói chuyện với em cơ.

Tôi phải đe dọa :

- Có em, nó sẽ giành đồ chơi, giành đồ ăn của con, nó sẽ cãi nhau với con, nó sẽ đánh nhau với con…

Bây giờ nghĩ lại thằng con tôi mới đáng tội nghiệp chứ không phải lũ con đông nhếch nhác của Tuyết, chúng có anh chị em vui vầy với nhau, còn con tôi, cả thời tuổi thơ thui thủi một mình với đống đồ chơi không cảm giác, không biết nói cười và nỗi cô độc ấy theo nó tới khi lớn lên, mọi thứ bổn phận trách nhiệm với cha mẹ lúc bình an cũng như khi hoạn nạn cũng chỉ một mình con tôi. Có anh chị em khi sa cơ hay lúc hạnh phúc vơi đầy chúng sẽ bênh vực nhau, nhờ cậy, giúp đỡ nhau, chia sẻ buồn vui cho nhau chứ người dưng nào sánh bằng.

*
***

Chiều nay đi làm về Đan vào thăm tôi, nó chưa kịp hỏi han mẹ thì tôi đã hỏi con trước:

- Con và người yêu định khi nào kết hôn?

Đan ngạc nhiên:

- Mẹ đang nằm bệnh viện mà hỏi chuyện hôn nhân của con làm gì?

- Mẹ muốn sau khi mẹ khỏi bệnh chúng con kết hôn. Nhé?

Và tôi dệt ước mơ những điều lại rất thực tế:

- Con lấy vợ và đẻ nhiều con, cho mẹ thật nhiều cháu nội Nhé?

Đan vui vẻ kể:

- Ngọc Ngà có mấy anh chị em, vui lắm mẹ. Mỗi lần đến nhà nàng con cảm thấy ấm áp tình thân từ họ, những điều mà trong đời con chưa từng có. Cô ấy và con cũng muốn sau này sẽ có vài đứa con. Nhưng mẹ từng dặn dò con là lấy vợ chỉ đẻ một đứa thôi mà.

- Mẹ sai rồi, càng ngày mẹ càng biết mình sai nhất là mấy tuần nằm bệnh viện làm con bận rộn trăm bề. Mẹ để gia tài cho con bao nhiêu cũng chẳng đáng giá bằng cho con tình thân ruột thịt anh chị em.

Đan khoe:

- Cuối tuần này Ngọc Ngà lại muốn vào thăm mẹ nữa đó.

Tôi mỉm cười vui mừng:

- Mẹ ấm lòng quá, mẹ đang tưởng tượng nhà mình có 2 người sẽ thành 3 và tương lai thêm một đàn cháu nội. Nhất định mẹ sẽ khỏi bệnh sớm để lo đám cưới cho con và cũng nhất định mẹ sẽ khỏe mạnh sống lâu để vui hưởng hạnh phúc bên con cháu.

Nguyễn Thị Thanh Dương

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 137
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.328 seconds.