Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 198
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23408
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 12/Feb/2025 lúc 8:23am

Đôi Guốc Mộc

 

Cầm ba cành hoa forsythia cuối cùng lên ngắm nghía tôi định ra quầy trả tiền mang về chưng cho có màu vàng thay thế hoa mai, bỗng nghe tiếng thì thầm rất nhỏ của ai đó sau lưng:

- Mẹ ơi hoa vàng giống mai hết rồi, con mua hoa hồng thay thế được không? 

- Hết thì đi chợ khác, phải có hoa vàng giống mai mới đúng nghĩa ngày Tết chứ. Hoa hồng thì cắm lúc nào chả được. 

- Con đi tất cả năm cái chợ của khu này rồi mẹ à. Bây giờ chợ sắp đóng cửa mẹ không quyết định thì coi như không có hoa cúng Tết đó. 

Không đợi bà mẹ bên kia quyết định tôi quay người lại đưa ba cành hoa cho cô gái.

- Cô lấy đi tôi nhường đó.

Cô gái nhìn tôi lúng túng:

- Tại sao chị lại nhường cho em, chị đến trước và đã lấy nó rồi mà? 

- Nhưng em cần nó hơn chị, người già Tết phải có hoa vàng giống mai như thế ngày xuân mới vui vẻ hạnh phúc. Chị ở một mình có hoa hay không cũng chẳng khác gì. 

Nói xong tôi dúi ba cành hoa vào tay cô gái rồi đẩy chiếc xe chợ lấy thêm bịch sữa và vài thứ lặt vặt. Cô gái lẽo đẽo theo sau:

- Chị ơi em ngại quá, em không cố tình nói chuyện với mẹ để chị nghe mà nhường em đâu.

- Thế thì chị xin lỗi đã nghe lén câu chuyện. Em không cần ngại chị về mở internet chọn cây hoa mai đẹp rồi cắt bánh chưng vừa ăn vừa ngắm là đủ Tết rồi. Mà tiết lộ bí mật cho em nghe nha nhờ mánh này mà chị giàu lắm vì tiết kiệm được khối tiền ha ha ha. 

-Vậy sao chị không tìm luôn hình cái bánh chưng vừa ngắm hoa và ngắm bánh thì còn giàu gấp đôi.

- Wao cuối năm gặp cao thủ, em thử đi rồi báo cho chị biết có ổn không khi cái bụng rỗng kêu óc ách cả đêm nhé. 

- Chị không cho số điện thoại thì làm sao em báo. 

Thấy con bé dễ thương và lanh lẹ kết bạn cũng vui tôi chìa chiếc điện thoại ra và trao đổi số của nhau rồi chia tay. Về đến nhà nướng hai lát bánh mì, rót ly sữa rồi mở tivi nghe tin tức để không nhớ là Giao thừa sắp đến. Chưa kịp nhâm nhi thưởng thức thì chuông điện thọai reng, chuyện rất lạ vì bình thường cái điện thoại của tôi chả reng bao giờ vì tôi chả quen nhiều và lạ hơn nữa ai tìm mà khuya thế. Liếc sơ tên người gọi tôi thầm nghĩ thôi rồi đại họa đã đến, ai đời gần mười hai giờ đêm mà gọi reng inh ỏi cho người mới quen biết bao giờ.

- Hello chị, em là Ngân đây. Em về kể chuyện đi mua hoa trễ bị hết hàng may được chị nhường lại mẹ em cảm động cứ khen chị tốt mãi. Và rồi nghe nói chị ăn Tết một mình nên bảo em gọi mời chị đến đón Xuân với gia đình em.

Tôi ngại ngùng ấp úng từ chối với muôn ngàn lý do nhưng sau cùng phải chịu thua con bé lém lỉnh dai hơn dây thun này. Sẵn có hai trái dứa mua để xay nước uống tôi thức trắng đêm làm mứt để làm quà gặp mặt bà cụ có lòng hảo tâm. Mặc dù đã ra sức từ chối và rất ngại khi khi đi ăn ké nhà người lạ nhưng buổi sáng tôi vẫn đúng giờ hẹn chắc vì tôi muốn tìm hiểu không khí Tết trong gia đình hoàn chỉnh có cha mẹ, anh chị em như thế nào. Ngoài trời tuyết trắng xóa lạnh tận xương tủy nhưng đi ăn Tết VN thì ý nghĩa nhất vẫn là áo dài truyền thống nên tôi chọn chiếc áo dài mang từ VN ngày mới qua. Bên ngoài chịu khó khoác thêm cái áo nỉ dày cui dài tới gót. 

Thấy tôi đúng giờ cả gia đình vui vẻ niềm nở đón chào chúc nhau những lời tốt đẹp nhất, ông bà cụ cứ trầm trồ khen chiếc áo dài: 

- Qua đến xứ này mà cô còn giữ phong tục mặc áo dài đi chúc Tết là quý lắm, ông bà nhà khéo dạy con quá. 

- Dạ cám ơn hai bác quá khen, thật ra cháu mồ côi từ nhỏ. Cháu mặc áo dài vì đây là chiếc áo đầu tiên và duy nhất cháu có trong cuộc đời. Cháu quý nó lắm chỉ mặc trong những dịp lễ lộc trọng đại mà thôi. 

Bầu không khí đang rộn rã vui vẻ bỗng chùng xuống ai cũng thấy như có lỗi nên vờ lăng xăng bày bàn ăn, bác trai bảo: 

- Ăn cơm được chưa, tôi thèm bánh chưng củ kiệu quá rồi.

Bữa cơm Tết gia đình thật vui vẻ ấm cúng, có bánh chưng, củ kiệu, giò thủ, miến gà, chân giò hầm măng món nào cũng thơm ngon và chưng bày đẹp mắt. Ông bà cụ cứ tiếp thức ăn và bé Ngân lăng xăng chạy tới chạy lui tiếp tôi thật nồng hậu. Chỉ riêng ông anh của Ngân ngồi như keo dính đít chả buồn nhúc nhích mặc dù ăn uống cũng nhiệt tình và lâu lâu cũng có tham gia vài câu cho bữa tiệc thêm phần rôm rả. Mọi người hỏi tôi qua lâu chưa, lần đầu tiên thấy tuyết rơi có sợ không? 

- Dạ cháu qua đã được bốn năm theo diện học bổng toàn phần của đại học Mc Gill. Cháu đã học xong và đang đi làm cho hãng .......

Ai cũng trầm trồ khen tôi giỏi nên mới vớ được học bổng của trường đại học danh tiếng và bây giờ lại được hãng lớn nhận. Tan tiệc ra về lòng vui khôn tả vì được quen biết một gia đình rất đạo đức, tử tế. Và vì..........


                    ***********

Tôi mở tủ lấy ra đôi guốc mộc mang theo cùng với bộ áo dài mặc sáng nay ngắm nghía để nhớ về mùa xuân ở quê nhà năm tôi mười lăm tuổi.

                     ************

Quê tôi nghèo lắm cây cối xác xơ, sỏi đá khô cằn, chó gầy trơ xương sủa không thành tiếng. Năm đó gần Tết ủy ban thông báo có phái đoàn từ thiện nước ngoài sẽ đến và phát quà cho những người nghèo, già neo đơn. Cả làng mừng vui rủ nhau ơi ới đi từ sáng sớm vì sợ đến trễ hết phần. Hôm đó như thường lệ tôi vác dao đi chặt lá chuối, tước bỏ cuống xếp lại thành từng tệp đem ra chợ bán, vì gần Tết lá chuối đắt như tôm tươi chỉ thoáng cái là đã hết nhẵn. Trên đường về ngang qua ủy ban phường thấy hai xe to tướng chắc ở thành phố về đang phát quà tôi giật mình nghĩ đến bà Tám Ớt. Dúi vội cái sọt và con dao vào bụi tre gần đó nín thở chạy một mạch lại nhà bà. Đúng như tôi nghĩ bà ngồi ngoài sân mắt nhìn về hướng ủy ban một cách thèm thuồng. Tôi chạy tới khom lưng cõng bà chạy băng băng ra ủy ban. Đặt bà ngồi xuống thềm tôi dặn: 

- Bà ngồi đây lãnh quà, chút nữa con quay lại cõng bà về. 

- Con không ở lại lãnh quà sao, con cũng nghèo mà? 

- Người ta chỉ cho người nghèo già đơn chiếc thôi, con có nghèo nhưng chưa già con tự làm kiếm tiền nuôi thân được mà bà. 

- Ơ.......ơ ơ. 

Không đợi bà ơ thêm tiếng thứ tư tôi chạy bay lại ui tre tìm kiếm gia tài cất giấu khi nãy, may quá cái sọt và con dao vẫn chưa bốc hơi. Dựa lưng vô gốc tre thở hồng hộc tôi thò tay vào cái sọt lấy ra cuốn sách ngồi đọc trong lúc chờ bà Tám Ớt. Cả xóm đặt tên bà như vậy vì nhà bà trồng ớt cay nhất làng chắc nhờ sự hợp tác của bầy gà suốt ngày lang thang trong vườn. Ngoài kia bác Việt kiều trao quà cho bà Tám ân cần thăm hỏi:

- Sao bà đến trễ thế may là chúng tôi chưa về. 

- Tui bị đau chân đi không được may nhờ con Hường đi bán về sớm cõng giùm tui tới chứ không thì....... 

- Rồi cô đó đâu sao không ở lại lãnh quà? 

- Tui có biểu nó ở lại nhưng nó nói quý ông bà chỉ phát cho người già nghèo neo đơn. Nó còn trẻ tự mưu sinh được không dám tham. Nó dặn tui lãnh xong ngồi đây chờ chút nó quay lại cõng tui về.

- Thương nhỉ, nhưng đây cũng là gói quà cuối cùng chả làm sao được. 

Đứng sau lưng mẹ phụ giúp phát quà Tú đã chú ý cô gái trắng như cục bột bánh bao, tóc bum bê cắt theo kiểu gáo dừa úp ngược, con mắt to tướng, ăn mặc xốc xếch cõng bà cụ đến vào giờ chót rồi vụt biến mất. Bây giờ Tú đã hiểu, thay vì phụ ba mẹ dọn dẹp đồ lên xe Tú chân thấp chân cao khập khiễng băng qua đường nơi có quán nước dừa tươi, quán cơm bình dân và một tiệm tạp hóa. Tiệm tạp hóa dưới quê bán từ gạo muối nước mắm nước tương, đậu xanh, đậu đỏ, me ngọt Thái Lan cho tới vé số Kiên Giang, Tiền Giang ôi thôi hầm bà lằng.


Đi tới đi lui ngắm nghía mắt Tú dừng lại nơi đôi guốc gỗ đơn sơ mộc mạc vì anh chợt nhớ lúc nãy cô bé cõng bà cụ chạy chân không. Bên cạnh đôi guốc là xấp vải tơ rẻ tiền màu thiên thanh và xấp vải trắng gói trong bọc nilon để không bị bụi làm hoen màu. Bà chủ bảo xấp vải xanh đủ may áo dài và xấp trắng để may quần. Mua xong ba thứ Tú băng qua đường trở về ủy ban đúng lúc cô gái đã trở lại khom lưng xuống cõng bà Tám lên. Bao gạo, chai nước tương, thùng mì gói cồng kềnh cứ rơi long lóc chẳng sao giải quyết được. Thấy vậy  anh Tâm đi cùng đoàn ra phụ cõng bà Tám, cô bé ôm quà trước ngực dẫn đường vừa đi vừa hồn nhiên: 

- Bà Tám sướng nha năm nay có quà Tết Việt kiều, có cả dầu gió xanh nữa xức lên thơm phức luôn. 

Tú ôm đôi guốc và hai xấp vải gói trong tờ giấy báo đi theo bên cạnh, con đường đất gồ ghề thỉnh thoảng có vài vũng nước nhỏ còn sót lại của cơn mưa đêm qua. Anh Tâm hỏi chuyện về sinh hoạt và đời sống của dân làng, Tú chỉ lắng nghe mà không một lời. Đi ngang bụi tre Hường rẽ vào lấy cái sọt có con dao to tướng Tú nhìn hết hồn xanh cả mặt mày. Anh Tâm cũng điếng người giả vờ giả lả hỏi:

- Bé con đi đâu mà xách con dao to tướng vậy?

- Nó đi chặt lá chuối bán ngoài chợ cho bà con gói bánh tét chứ không có gì đâu mấy chú đừng sợ. Dòm nhỏ con chứ cũng mười lăm tuổi rồi, học giỏi nhất làng này đó. Chặc..... nhưng nghèo quá biết theo được tới đâu. 

Tú an tâm thở phào nhẹ nhõm, lòng hơi hối hận với ý nghĩ  thoáng qua khi vừa nhìn thấy con dao. Đưa bà Tám vào nhà anh Tâm và Tú vội kiếu từ quay trở lại ủy ban để cùng phái đoàn từ thiện trở về thành phố ngay trong ngày. Tú để gói quà vào cái sọt nói nhỏ: 

- Tặng em nè, có đôi chân lành lặn phải biết quý đừng đi chân không chai gót mất đẹp. 

Hường sững người nhìn Tú không chớp mắt, cảm động

lí nhí cám ơn rồi đứng nhìn theo người ân nhân chân thấp chân cao khập khiễng xa dần, xa dần.


                   *************** 

Đã bao năm qua tiếng nói dịu êm và khuôn mặt sáng ngời nét nhân từ ấy chưa bao giờ phai nhòa trong tâm trí tôi. Nay gặp lại có thể anh không nhận ra, anh đã quên chuyện đôi guốc mộc năm xưa nhưng tôi vẫn nhớ như in. 

Liên tiếp những ngày sau đó tôi và Ngân cứ gọi nhau ơi ơí nói chuyện không ngừng nghỉ về chuyện học hành, chuyện khó khăn làm sao để hội nhập đời sống mới, chuyện đi làm cứ bị đồng nghiệp xoa đầu như em bé vì nhỏ con chỉ đứng tới vai họ. Về chuyện quê một cục vì đi nhà hàng với các đồng nghiệp trong công ty, ăn steak mà xịt đầy maggi và ớt tabasco hôm sau bà thư ký già thì thầm nói nhỏ "Con gái cưng ăn steak đừng thêm gia vị gì hết, như thế mới cảm nhận được vị ngon ngọt của thịt bò" đó là lần đầu tiên ăn steak. Về chuyện mẹ của em mỗi năm sinh nhật, ngày lễ Mẹ, Giáng Sinh ai biếu quà là giận bắt đưa hóa đơn để đi trả lại. Chỉ cho bao thư là cười hớn hở vì mẹ cần tiền để làm từ thiện giúp người nghèo ở VN. Về chuyện ba bị tiểu đường nhưng thích ăn ngọt cứ lục tủ lạnh ăn vụng chè của mẹ hoài. Về chuyện ông anh hai rất giỏi và thành công trong sự nghiệp nhưng sao sao í chẳng cua được cô nào nên giờ vẫn ế. Bé Ngân kể biết bao chuyện gia đình nhưng tôi chỉ nhớ mỗi chi tiết anh hai còn “ế”. 

Hôm nay 14 tháng 2, tôi mua một đóa hồng nhung tươi thắm. Lấy tờ giấy báo gói đôi guốc mộc cột ngang bằng dây lạt thắt nơ. Cắm đóa hồng nhung xuyên qua dây lạt tôi đến nhà Ngân  đặt trên capot chiếc xe cũ không thể tìm chiếc nào cũ hơn được nữa của anh Tú đậu trong sân. Đúng như lời nằm vùng đưa tin 7 giờ 45 anh ra xe, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy gói quà anh nhìn quanh quất như tìm kiếm rồi ôm gói quà vào xe ngồi im rất lâu. 

Sau bữa cơm chiều điện thoại của tôi có tin nhắn "Con bé ngu ngốc qua lấy đôi guốc về đi, tôi tật nguyền làm sao mang guốc. Còn hoa nữa ai lại tặng hoa cho con trai bao giờ" 

Tôi lặng người gửi trả một khuôn mặt buồn với hai giọt lệ "Em sẽ qua lấy hoa nhưng guốc và bộ áo dài xin gửi trả lại, cùng năm ngàn Mỹ kim em nhận được qua bà Tám Ớt trong suốt thời gian đi học". 

- Như vậy đóa hồng này trừ vào năm ngàn hả, sao đắt thế? Mà tặng hoa hồng ngày này có biết ý nghĩa gì không? 

Tôi gửi trả lời bằng một trái tim to tướng. Một phút sau: 

- Chỉ tặng đôi guốc mà bị ép duyên kiểu này, biết thế gặp ai anh cũng tặng guốc thì bây giờ đã có cả chục cô để chọn lựa rồi ha ha ha". 

Hai hàng nước mắt trên má còn  chưa khô tôi bật cười với hai chữ ép duyên. Có tiếng gõ cửa dồn dập tưởng như cháy nhà, tôi mở tung cánh cửa mà không kịp hỏi chuyện gì. Anh Tú đứng ngay cửa phòng với bó hồng to tướng trên tay:

- Tặng hoa là phải nguyên bó thế này biết chưa, người gì hà tiện thế không biết.

- Có biết chứ, nhưng tặng nguyên bó lỡ bị trả lại......uổng. 


Lê Ka

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23408
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Feb/2025 lúc 9:14am

Vườn Hồng Một Buổi Trưa


Vườn%20hoa%20hồng%20Đà%20Lạt%20với%20bí%20quyết%20chăm%20sóc%20cầu%20kỳ%20-%20Agri.vn

Phải chi khách đến thăm vườn hồng hơn trăm giống quý đủ màu sắc của ông Chu hằng ngày là khách mua hoa thì chắc thu nhập của gia đình ông đỡ hơn. Ông nghèo, nhưng cái máu nghệ sĩ của ông lại mạnh mẽ hơn chuyện tiền bạc, lại gặp bà vợ hết mực chiều chồng, nên cứ nghe đâu có giống hồng lạ là bằng mọi cách phải có cho bằng được. Năm ba ký gạo đắp đổi hằng ngày đã khó, mà có những giống người ta đổi cả tấn lúa ông cũng lắc đầu.

Thật ra thì ông cũng có chút thu nhập từ những bạn đồng điệu, thỉnh thoảng họ cũng mua vài ba, năm bảy cành giống ông chiết sẵn vừa ra đủ rễ, hoặc lâu lắm cũng có vài người khách ngoài tỉnh, họ mua với số nhiều, lại còn đặt cọc trước cho ông chiết sẵn vài chục giống mà họ chưa có, nhưng những con số đó không thấm tháp gì với con số ông bà đã bỏ ra, tuy vậy, cứ có khách đến thăm, dạo tới dạo lui, hoặc ngồi nhâm nhi nước trà nơi cái bàn đá ngoài vườn là ông thấy vui, dù đa phần khách đến để chiêm ngưỡng, nhận xét phê bình này nọ nhiều hơn khách mua.

Một người khách nữ bước vô nhà, định gật đầu chào nhưng ông kịp nhận ra, rất nhanh, ông dẫn chị ra vườn hoa, không kịp mừng, họ vừa loanh quanh vườn, vừa vội vã khơi thông dòng nước bị bị nghẽn mạch lâu ngày, sau câu hỏi nhỏ của ông Chu, về hồi nào?

- Biết anh vẫn khỏe là em vui rồi, em không muốn hỏi anh sống thế nào, vì ít nhiều em cũng đã biết về anh. Ngày đó anh không lên tàu kịp, và em mất anh, bao năm nay, mình nào nói với nhau được gì.

Ngừng một chút, chị thở dài, nói nhanh như sợ không còn được nói:

- Nghe anh có gia đình không biết làm sao viết thư gửi quà cho anh, em về đây cũng chính là muốn gặp anh một lần. Em ở khách sạn, anh có muốn gặp em không?

Ông cúi đầu, không nhìn thẳng chị như có gì đó không ổn:

- Thường thì anh tự nhốt mình quen rồi. Từ ở tù về, anh tự cách biệt với xã hội bên ngoài, anh không bạn bè, quán xá gì. Đi đâu ra khỏi cửa thì lúc nào bà xã cũng ngồi sau cái ba-ga xe đạp. Anh mà đi một mình được là bất thường lắm.

Chị thở dài nhè nhẹ:

- Sao anh hành hạ mình chi vậy, ai cũng phải sống mà.

Ông cũng thở dài, cái thở dài như được có cái bóng mát đặt xuống một gánh nặng mà như lâu lắm ông chưa được có ai để ông gửi gắm:

- Em không biết chúng nó khủng bố gia đình anh và anh thế nào đâu.

- Điều đó thì từ khi còn ở đây em đã biết rồi, em nghĩ có khi lâu rồi chúng có cởi mở hơn…

- Cũng nới phần nào, nhưng cũng tùy đối tượng, anh không nằm trong số được thở. Nó chưa giết anh đã là may lắm.

Họ tiếp tục dợm bước qua từng chậu hồng, cứ như những lần ông chuyện vãn, giải thích với khách. Họ cứ lặng lẽ những câu chuyện riêng tư, không quên ngó chừng từ trong nhà người vợ có bất chợt bước ra không, dù ông biết chắc vợ ông đang bận chăm chút đứa con mới sinh hơn tháng.

- Chị có nghe tên em không?

- Em muốn có hay không?

- Em muốn cả thế giới biết là... chúng ta...

Không khí giữa họ trở nên vui vẻ, ông nhìn chị cười:

- Để em sống một mình?

- ?

- Thì anh chết chứ sao.

- Thử đi, không chết đâu. Mình có làm gì nên tội đâu. Vậy chứ anh sẽ nói em là gì?

- Khách mua kiểng.

- Em nói!

- Anh thách em.

....

- Em có mua cho anh vài bộ quần áo mặc Tết. Em đem về một thùng quà để dưới khách sạn.

Không để chị dứt lời, ông vội vã từ chối:

- Không dám nhận đâu.

- Tại sao?

- Anh biết nói sao?

- Thì... nói bạn nào đó cho.

- Bạn nào trong cuộc đời anh mà bả không biết.

- Ưm, anh cất ít tiền tiêu. Mua giùm em những gì anh cần...

- Không, anh không thể.

- Chúng ta không có nhiều thời gian mà, em năn nỉ anh. Đừng làm em buồn.

- Thôi, anh hiểu em là đủ rồi.

- Làm ơn. Đủ là sao?

Ông giải thích:

- Là... không có em, lâu nay anh cũng lây lất sống được mà. Anh với em vậy cũng đủ để nhớ nhau, đủ đẹp rồi. Như những bông hồng kia, đã có lúc hàm tiếu, rồi mãn khai, rồi cũng đã phải úa tàn. Không phải bao năm qua là đã tàn lụi rồi sao?

Chị lại thở dài, cố gắng lắm để không bật ra tiếng khóc, nhưng không kịp cố gắng để ngăn hai dòng nước mắt ứa vội:

- Em hiểu rồi. Anh có được người vợ tốt, thương yêu lo lắng cho anh là em mừng rồi, nhất là tù tội về chỉ còn là phó thường dân, cá nằm trên thớt. Hay... em có thể mời anh chị dùng với em một bữa trưa nhé?

- Thôi em, bà xã bận bịu với cháu nhỏ lắm, mấy bữa nay con bé bị bệnh, lại nãy giờ bả cũng đang lo cơm trưa, anh không mời em ở lại dùng cơm đã là một thiếu sót rồi.

- Gì cũng không, em tức anh quá! Chị thật đảm đang, cho em cám ơn chị, anh tin em thật lòng không?

Chị ngừng nói vì bất chợt thấy ông nhìn thẳng mặt chị, như xác định câu nói của chị có vẻ gì mỉa mai không, ông yên tâm khi thấy chị nói thật, ông cười:

- Ở đâu ra như bài học thuộc lòng vậy?

- Thật mà, nghe anh nói em hiểu là chị yêu anh lắm. Anh cho em tính thế này, anh nhờ ba gác chở xuống khách sạn ba bốn chục chậu hồng đủ thứ cho em, em gửi tiền trước cho anh ở đây. Em năn nỉ anh, gần tết rồi, em biết ai cũng khó khăn, và em cũng khó khăn lắm mới về gặp được anh đây, chưa chắc gì còn lần sau, coi như một chút kỷ niệm để nhớ ngày xưa.

Bị dồn vào thế chẳng đặng đừng, thấy chị hợp lý hóa chuyện tiền bạc ông có phần xiêu lòng, ông im lặng như đồng ý, tuy nhiên vẫn muốn làm khó chị:

- Nhưng mà anh không muốn những giống quý của anh lưu lạc vô tay nhũng người không biết chơi.

Thấy ông không còn thẳng thừng từ chối, chị vui ra mặt, trả lời thật nhanh:

- Em có chơi đâu, em không cần giống má gì hết. Anh cứ cho em ba cái thông thường là được.

Chị thòng thêm:

- Anh yên tâm, em làm ra nhiều tiền lắm.

Ông thắc mắc:

- Rồi em làm gì với cái đống hổ lốn ấy?

Chị đùa:

- Đập cho bõ tức.

 

Đặng Kim Côn



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 17/Feb/2025 lúc 9:15am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23408
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Feb/2025 lúc 11:15am

Con Đường Cũ

Bảo Huân


Thưa cách đây gần 50 năm, nghĩa là nửa thế kỷ, nghĩa là lâu lắm rồi, ngày tui mới về với em, nghĩa là em mới cưới tui.

(Hi hi! Xin mở ngoặc ở đây một chút về tiếng Việt sau nầy trong nước! Tui thường đọc thấy mấy ông nhà báo quốc doanh viết rằng: Hoa hậu X, Y gì đó cưới chồng?!

Thưa tiếng Việt mà tui học hồi năm nẳm, Thầy, cô tui dạy rằng: “Trai cưới vợ; gái lấy chồng!” Chớ tui chưa hề thấy gái cưới chồng bao giờ cả!

Hay là tại vì xa quê đã lâu, tiếng Việt của tui giờ đã rỉ sét, đã lạc hậu hết rồi chăng? Không theo kịp với trình độ của những nhà văn thời ôn dịch?!)

Thôi thì cho rằng em cưới tui đi, để cho tui lên giá một chút… Chớ già rồi cái gì cũng xuống hết trơn hết trọi hè!

Lấy chồng dạy giáo; cho dù mình dốt đặc cán mai, hổng biết chữ Nhứt một, đám học trò ra đường gặp mình, bao giờ cũng giở nón cúi đầu: “Thưa cô! Bộ hổng khoái hay sao?”

Hai là vì tui dạy Sử, Ðịa… nghĩa là chuyện hồi xưa không hà. Giáo sư Sử Ðịa ai cũng bị bịnh nghề nghiệp, mê cổ vật; nên cho dù sau nầy em yêu trở thành bà già, già háp, xấu, má hóp da nhăn! Hề gì? Càng già tui lại càng yêu, càng trân quý! Bộ hổng khoái hay sao?

Hổng thấy Vương Hồng Sển tiên sinh, chuyên sưu tầm cổ vật, sống với em yêu là Bà Năm Sa Ðéc suốt 4, 5 chục năm mà tình đôi ta vẫn còn nồng như hồi mới cưới hay sao?

Em yêu của tui thông minh hết sức nhe! Vậy mà bấy lâu nay tui cứ tưởng là em lù khù; ai dè em vác cái lu mà chạy…

Thưa bà con!

Tết nghe câu vọng cổ Út Trà Ôn: Gánh nước đêm trăng để nhớ con bồ cũ mà tui từng gánh nước dùm em mấy trăm ‘đôi’ rồi sau đó em cặp ‘đôi’ với thằng khác!

…Nghe vọng cổ đã rồi qua nghe tân nhạc:


“Ðêm nhớ về Sài gòn… thấy phố phường buồn xưa chưa nguôi, những con đường thèm đôi chân vui, đã bao lâu chờ đợi, đường im nghe quá khứ trong sầu, đường chia ly vẫn ngóng tin nhau, tình lẻ loi canh thâu…”

Mấy ông nhà nhạc nầy nhớ Sài Gòn, là nhớ phố nhớ phường; vì xưa tối ngày mấy ổng cứ đi long nhong ngoài đường, rồi vô quán cà phê nghe nhạc của chính mình viết mà người khác hát để… “Tiếng nhạc vàng gọi từng âm xưa, ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa, ai sầu trong quán úa…

Ðể...  bóng mẹ hiền mờ mờ bên song, mắt người tình một trời mênh mông, gợi bao nhiêu cho cùng…”

Thưa tui cũng nhớ Sài Gòn như mấy ổng vậy; nhưng nhớ vì tò mò…

Tui nhớ nhứt là cái đường Da Bà Bầu mà trên đường đó, ông Nhạc trẻ Trường Kỳ hồi xưa, sau qua Canada viết báo, từng nói nhà tui ở đấy đó nhe…

Chu choa người ta ở mấy con đường đẹp và thơ như Duy Tân, Tự Ðức hoặc giàu như ở Tú Xương, người ta khoe là quá phải. Ổng ở đường Da Bà Bầu mà ổng cũng khoe?

Song, nghĩ cho kỹ! Mấy ông viết báo phải có cái đề tài gì độc nhứt vô nhị trên chốn giang hồ, bài viết mới ăn khách, không lo đụng hàng hay chôm của người khác trên web…

Cả ngàn ông ký giả, chỉ có Trường Kỳ là ở đường Da Bà Bầu thì khoe là cũng phải quá rồi…!

Dà xin tầm chương trích cú để thỏa mãn cái óc tò mò của một tay nhiều chuyện như tui, Da Bà Bầu hổng phải là da của bà bầu đâu.

Mà là quán của một bà tên Bầu (hay đang có bầu) dưới gốc một cây Da.

Bà con miền Nam mình gọi là cây Da; bà con miền Bắc 54 mình, như ông Trường Kỳ gọi là cây Ða…

Nếu cho ổng đặt tên thì Da Bà Bầu nó sẽ thành Ða Bà Bầu (để thiên hạ tưởng rằng đàn bà con gái trên đường nầy ai cũng ôm một bụng bầu hết ráo… thì càng thêm báo…)

(Cây Da trốc gốc trôi rồi! Em xa người nghĩa đứng ngồi không an. Hay cây Da trước miễu, ai biểu cây Da tàn… Bao nhiêu lá rụng thương chàng bấy nhiêu! Dù sau 75, cây Da tàn và chàng đã bỏ nàng, vọt mất tiêu rồi!).

Cây Da thân lớn, tàn lớn, chống mưa bão phẻ re hè! Nếu cây Da không nằm cạnh bến sông là khó lòng trốc gốc lắm; nên bà Bầu mở cái quán dưới tàn cây Da nầy vừa mát vừa phẻ trong cái nóng, bức của cái đất Sài Gòn.

Thưa xa quê từ độ đứt phim nên bà con mình lúc buồn tình hay đem cuốn phim cũ ra mà chiếu lại…

Mấy tay to mặt lớn, có trách nhiệm nhiều về cái vụ mất nước nầy thì viết hồi ký để phủi trách nhiệm: “Hổng phải tại tui! Mà tại Trời xui khiến nên đôi mình mới xa?!”

Còn bà con nào hơi ‘bèo’ bởi con nhà ‘nghèo’, không chức tước danh phận gì ráo thì chiếu lại tuồng cũ như Vàm Kinh Cũ, nếu em xưa ở gần một bến sông…

Con anh nào dân chợ, đi đường lộ đá xanh đã quen chưn, thì viết Con Ðường Cũ.

Nên tui cũng bắt chước quý ông anh viết về con đường tình ta đi, cho nó có tụ, vui với người.

Vui đâu hổng thấy, tui chiếu phim cũ, vô tình, sót một khúc là bị rầy:

Chẳng qua khi viết bài về: “Ðề ơi lúc chiều về mình đánh con dê . Mà sao đề lại xổ con kê (tức con gà) hỡi đề!” tui có nhắc tới đường Trần Hưng Ðạo B mà bị rầy quá xá.

Ông bạn văn của tui vốn là bà con, cháu chít chừng mấy mươi đời vương của Trần Thượng Xuyên, ở Cù lao Phố, Biên Hòa! Vì ủng hộ Nguyễn Ánh nên bị nhà Tây Sơn dợt cho một trận lên bờ xuống ruộng. Ðại Phố điêu tàn phải chạy về Chợ Lớn làm ăn buôn bán tiếp.

Vừa là tác giả vừa là độc giả mà thằng chả khó dàng trời mây đi.

Giả bắt lỗi là tui viết Trần Hưng Ðạo B là hổng có được.

Con đường nầy là do ‘Vi Xi’ nó đặt ra năm 1976; hổng phải thời mình, nên ảnh hổng có chịu…


Trần Hưng Ðạo B nầy là cái đường Ðồng Khánh, thời Việt Nam Cộng Hòa mình, chạy từ đường An Bình mút chỉ vô tới Chợ Lớn.

“Tui sanh đẻ ở đó nè ông Nội!” Ảnh nói với tui như vậy đó bà con ơi!

Anh muốn đem tên con đường xưa em đi, đường Ðồng Khánh, vô bài viết của tui mới được. Bạn bè mà! Muốn là chiều!

Thế là tui lại tầm chương trích cú từ ông Vương Hồng Sển, ông Bình Nguyên Lộc tới ông Sơn Nam. Toàn là những ‘bồ’ kiến thức về đường phố Sài Gòn mà ngộ cái là… hổng có ông nào sanh đẻ tại Sài Gòn hết ráo?!

Ông Vương Hồng Sển dân Sóc Trăng! Ông Bình Nguyên Lộc dân Ðồng Nai, Biên Hòa (Lộc của ổng là con nai đó bà con ơi)! Còn ông Sơn Nam (không ở trên núi) mà tuốt miệt Gò Quao, Rạch Giá!

Thưa trở lại thời Tây chiếm đóng! Sài Gòn và Chợ Lớn bị ngăn cách bởi một vùng đầm lầy. Từ Sài Gòn vô Chợ Lớn, đi đường Route Haute (Ðường Cao) tức đường Hồng Thập Tự, chạy trên đồi cao, nối với Route B***e (Ðường Thấp), chạy ven đầm lầy, tức đường Nguyễn Hoàng vào những năm 60.

Mãi tới ngày Mùng 9 Tháng Chạp năm 1913, Tây lục lộ mới xây xong con đường thứ hai, đặt tên là Ðại lộ Sài Gòn- Chợ Lớn băng qua vùng đầm lầy…

Cuối năm 1916, Ðại lộ nầy đổi tên là Ðại lộ Galliéni, tên một viên tướng Tây có công trạng với Thực dân Pháp vừa mới đi chầu ông bà ông vải.

Ðại lộ Galliéni bắt đầu từ đại lộ Bonnard (tức đường Lê Lợi, trước chợ Bến Thành), chạy tới đường An Bình, nối với đường des Marins, tên thời Tây, sau đó chánh phủ mình đặt tên là đường Ðồng Khánh!

(VC không khoái Vua Ðồng Khánh nhà Nguyễn nên đổi tên khúc đường nầy là Trần Hưng Ðạo B) để tiếp tục đi vào Chợ Lớn.

Do đó nếu anh bạn văn Tàu lai của tui hổng chịu tên Trần Hưng Ðạo B thì anh cự tụi nó! Sao lại quay qua cự tui hè?

Thưa tụi nó bây giờ đặt tên đường phố lôm côm lắm! Tui đâu có dám binh mấy cái chuyện ngu ơi là ngu nầy đâu.

Chớ hồi xưa chánh phủ VNCH mình đặt tên đường đâu ra đấy, lớp lang thứ tự, hợp lý chớ đâu có loạn xà ngầu như bây giờ…

Chẳng hạn từ Bến xe Miền Tây vô Chợ Lớn trước, mình có Hồng Bàng, An Dương Vương, Triệu Ðà… Bà Triệu… rồi thì có Lý Nam Ðế, Triệu Quang Phục…

Cứ thế vào càng gần trung tâm thì càng gần hiện tại như Lê Lợi, Lê Lai, Nguyễn Trãi…

Nhà Nguyễn mới vãn hát không lâu, lại càng gần trung tâm hơn nữa như: Nguyễn Hoàng, Minh Mạng, Tự Ðức cùng chư tướng như Võ Tánh, Ngô Tùng Châu, Lê Văn Duyệt…

Các bến sông thì có Vạn Kiếp, Hàm Tử… lớn nhất tên Bạch Ðằng… Nơi mà quân ta đã thủy chiến mấy trận làm Tàu phù… phù mỏ hết ráo!

Thưa! Tên đường là chuyện lớn, chuyện quan trọng, chớ không phải là chuyện giỡn chơi. Vì nó có cất giữ biết bao nhiêu là kỷ niệm của những người con xa quê, viễn xứ như chúng ta.

Anh bạn văn, đường Ðồng Khánh, hỏi tui Tết nầy có về Sài Gòn ăn Tết hay không?

Tui trả lời: “Tui chỉ về khi nào không còn đường Trần Hưng Ðạo B nữa mà phải là đường Ðồng Khánh mới được!”

Chi vậy? Vì tên đường năm cũ, tui mới quen, mới thuộc, mới biết đường lại nhà anh, kiếm tiền lì xì và nhậu chơi…

Còn cầm bằng tên đường cũ mất rồi vẫn không phục hồi trở lại, mà tui ham vui về, sợ đi lạc, bị xe bắt chó bắt thì tội nghiệp cho con vợ của tui lắm nhe!



đoàn xuân thu

melbourne

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23408
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 24/Feb/2025 lúc 3:49pm

CUỘC TANG THƯƠNG. Tác giả NV. T.L. Người đọc: Thái Hoàng  <<<<<<

CUỘC%20TANG%20THƯƠNG.%20Tác%20giả%20NV.%20T.L.%20Người%20đọc:%20Thái%20Hoàng%20Phi


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 24/Feb/2025 lúc 4:45pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23408
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Feb/2025 lúc 8:32am

DUYÊN HAY NỢ. Tác giả: NV. Tiểu Thu. Người đọc: Thái Hoàng Phi

<<<<<<

Duyên%20nợ%20vợ%20chồng%20và%20cách%20trả%20nợ%20nghiệp%20duyên%20để%20gia%20đình%20hạnh%20phúcDuyên%20nợ%20vợ%20chồng%20và%20cách%20trả%20nợ%20nghiệp%20duyên%20để%20gia%20đình%20hạnh%20phúc







Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Feb/2025 lúc 8:48am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23408
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 26/Feb/2025 lúc 1:05pm

Hãy Nói Về Cuộc Đời


Sáng thứ sáu, anh lại tái khám. Mình hỏi: Ủa, mẹ đâu anh? Anh rươm rướm nước mắt trả lời: Mẹ mất cách đây ba tuần rồi bác Trung. - Ơ .... 

Bốn tuần trước hai mẹ con đến bác Trung khám cho đi xét nghiệm máu tổng quát, bác Trung xem kết quả xong còn nói: Chúc mừng cô, đường huyết tốt, chức năng thận chức năng gan tốt, siêu âm tim thì hở van 2 lá 1 phần tư cũng bình thường. Chắc cô sống tới 100 tuổi. Lúc đó mẹ về vui lắm. 

Vậy mà một tuần sau đang ngồi ăn, mẹ than nặng ngực, lát sau lăn đùng ra ... Anh đưa mẹ vào bệnh viện X cấp cứu. Bác sĩ ở đó nói mẹ bị nhồi máu cơ tim tối cấp. Không cứu được. - .... 

Lần nào mẹ đến khám bác Trung về cũng vui lắm, vì bác Trung nói mẹ chắc mọc sừng quá thành tinh quá vì tới 82 tuổi rồi, xét nghiệm cái gì cũng tốt .... - Em .... - Gia đình anh mang ơn bác Trung lắm. Mẹ theo bác Trung cũng đã 16 năm rồi, từ hồi bác Trung còn non choẹt. 

Anh cảm ơn mình xong rồi cầm toa đi lãnh thuốc. Mình ngồi thừ ra đó. Cố gắng tìm một lời gì đó để chia sẻ cùng anh nhưng không hiểu câu chữ chạy đi đâu mất hết trơn. Mình thường thấy con gái đưa cha mẹ đi khám bệnh, chứ ít thấy con trai đưa cha mẹ đi khám. Vậy mà anh ròng rã 16 năm. Ròng rã theo mình qua 03 cái bệnh viện. Mình đi đâu mẹ và anh theo đó. 

Nhưng rồi mình nghĩ, có gì đâu mà buồn. Mình phải chúc mừng mẹ anh đã hoàn thành kiếp sống của mình. Cô đã sống một cuộc đời đáng sống trọn vẹn, bởi nếu không làm sao có được người con hiếu thảo lo cho cha mẹ từng miếng ăn giấc ngủ, từng viên thuốc từng lần đi khám ....       

Thiền sư No Ann Chan từng nói: "Chúng ta thật khôi hài. Tự dưng khóc khi một người mất đi thay vì nhảy múa chúc mừng. Nếu muốn khóc thì hãy khóc khi đứa trẻ mới sinh ra, bởi vì đó là nguyên nhân, có đến nên mới đi, có sinh nên mới diệt." Nếu mỗi ngày chúng ta sống đều trọn vẹn đều hết lòng thì khi đi chắc chúng ta sẽ thanh thản lắm. 

      

Buổi tối thứ sáu mình chạy ra quán cà phê chúc mừng sinh nhật một anh bạn. Anh kể: Chị hai anh đang lái xe đi làm thì đau bụng dữ dội. Chị ấy vào cấp cứu. Sau khi thăm khám bác sĩ nói chỉ bị ung thư tuỵ giai đoạn cuối đã di căn. Mổ 05 lần, chết đi sống lại. Giờ nằm đó đau đớn. - Chị hai anh nhiêu tuổi, anh? - Mới 60 à Trung. Mới 60. ....       

Là bác sĩ ngày nào mình không chứng kiến những cuộc ra đi đâu. Có người ra đi khi còn thai đỏ hỏn. Có người ra đi lúc mới chào đời. Có người ra đi thời niên thiếu. Có người nằm thở máy sống đời thực vật tận 05 năm tới 100 tuổi mới ra đi. Có người ra đi đột ngột. Có người ra đi từ từ. Chẳng biết ra đi đột ngột hay ra đi từ từ thì cái ra đi nào nhẹ nhàng hơn? Có lẽ nhẹ nhàng hay không do lòng chúng ta cho như thế nào thôi. Nếu thấy nhẹ là nhẹ. Nếu thấy nặng thì nặng. Nhưng nhìn những cuộc ra đi như vậy chúng ta có học được gì không? Chúng ta có can đảm sống? Can đảm là chính mình. Can đảm nói lên tiếng nói trái tim. Can đảm nhận lỗi, can đảm dấn thân, can đảm yêu thương không hề mong đáp lại ..... 

      

Một bệnh nhân khác. - Chị ăn uống rất kỹ. Kiêng khem đủ thứ. Gần như không ăn thịt. Ăn chay. - Ừ thì, khám lần nào chị cũng khoe chị ăn chay. Ăn chay gần như là thánh kinh của chị. Em biết mà. Ăn chay không phải là ăn uống tự nhiên mà là chiếc áo khoác lộng lẫy chị muốn khoác vào. - Vì chị cho rằng ăn thịt đỏ sẽ ung thư. Ai ngờ bị ung thư tuyến giáp. Mình định nói với chỉ chúng ta không phải sống để ăn nhưng ai cũng phải ăn để sống. Vì sao không sống vui vẻ, làm những điều mình yêu thích nhưng không ảnh hưởng tới ai mà lại biến cuộc đời mình thành một cuộc hành xác, hả chị? Nhưng cuối cùng mình không nói.        

Mình khe khẽ hát khi tiễn chị ra về. "Hãy nói về cuộc đời Khi ta không còn nữa Sẽ lấy được những gì Về bên kia thế giới ..." - thơ Du Tử Lê - nhạc Anh Bằng - Thật sự thì chúng ta không nói được những điều chúng ta không biết. Chúng ta có thể giả vờ tin rằng khi chúng ta không còn nữa thì có thể xuống hoả ngục hay lên thiên đàng và nếu tham hơn thì sự sống đời đời. Điều này an ủi chúng ta cực kỳ, bởi nếu không, cuộc sống này trở nên tuyệt vọng lắm nếu chết là hết. 

      

Thật sự, chúng ta vẫn biết thời gian không bao giờ đứng đợi chúng ta, vô thường cận kề trong mỗi sát na ... nhưng chúng ta vẫn cứ trì hoãn những lần có thể thương, có thể thiết tha hoặc có thể buông và rời đi như chưa từng .... Chúng ta cứ để dành ngày mai, để dành khi ổn định mới mở lòng mình. Rồi một ngày chớp mắt nhìn lại, tóc đã phai, chân đã mỏi, những câu thương câu cám ơn xin lỗi ... đã muộn màng. 

      

Rồi chúng ta nói với nhau rằng: Như chiếc lá đang buông mình trong gió Vẫn thương người dù đã rất tàn phai .... Tại sao không bây giờ ở đây? Khi đã về nhà rồi, chúng ta lại hiểu thêm: Nào dễ .... Nhà thơ Du Tử Lê viết tiếp: "Anh là chim bói cá Em là ánh trăng ngà Chỉ cách một mặt hồ Mà muôn trùng chia xa ...." 

Chỉ cách có một mặt hồ mỏng manh như sương như khói Chỉ cách có một bước chân nhỏ bé như cỏ như lá Vậy mà .... Muôn trùng chia xa .... Vì sao? Về đâu? ✍🏻 

     

Nguyễn Bảo Trung

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23408
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: Ngày hôm qua lúc 10:05am

Giọt Nước Mắt Trong Đêm Khuya 

 

Thằng Cưng đi gác dân phòng về, tay cầm khúc gậy. Giờ này xóm làng đã đi ngủ, chương trình ti-vi đã hết từ lâu, dưới ánh trăng sáng mông lung, - sáng chan chứa, sáng vằng vặc và thầm lặng thấy muốn bắt thèm mần một bài thơ hay uống ly rượu -, cả cái xóm quê trải mình lặng lẽ với những mái nhà và những khu vườn tĩnh mịch. Một vài con chó lang thang dạo chơi, ngửi hít trên những đống đất. Thấy thằng Cưng về, nó quen nên không cần sủa, chỉ đứng xa giương mắt ngó. Ngó chán rồi lại bỏ đi hoặc ngửi hít lẫn nhau, không để ý tới thằng Cưng nữa.

Ở cái xóm quê thuộc miền thị trấn xa thành phố này dân chúng có thói quen đi ngủ sớm. Cứ hết ti-vi xong là họ đi ngủ. Hoặc cũng có những gia đình thức khuya, chẻ chân nhang, đan sọt, đan các đồ lá mỹ nghệ xuất khẩu do hợp tác xã cung cấp nguyên liệu, nhưng họ thường làm việc trong nhà, ai lo việc nấy, ban đêm ít khi ra đến bên ngoài.

Cưng thích đi gác dân phòng. Không phải ông già bà già nó không đủ sức mỗi tháng đóng một sồ tiền cho nó khỏi phải đi gác nhưng nó thích đi gác. Vui lắm. Ban đêm đi một vòng, mỗi người cầm một khúc gậy trên tay, người đội trưởng thì khoác khẩu súng M.16, tay cầm cây đèn pin, xong, về trụ sở văn phòng xã ngủ, chờ hai giờ sáng lại đi lượt nữa. Thiệt ra lúc hai giờ sáng có thêm toán khác thay thế, kêu là ca gác sáng. Bởi vậy các anh em nào đã đi lúc buổi tối xong muốn về thì về. Ai muốn ngủ lại ban đêm thì ngủ. Nếu ngủ lại, chừng một giờ đêm sẽ được "bồi dưỡng" cháo lòng. Trụ sở ở gần một lò giết heo. Nửa đêm, chờ người ta mổ heo xong, một hai anh em qua bển bắc lên bếp một nồi cháo lớn, người ta sẽ liệng vô đó những thứ lặt vặt nào là lòng vụn, nào là mỡ sa, nào là thịt nháng, nào là huyết cục lấy từ trong bụng heo ra... đủ thứ hằm bà lằng, cho thêm tiêu, xả, hành ngò, khiêng về ăn uống "bồi dưỡng" với nhau. Tất cả những thứ đó đều tính vô tiền "bồi dưỡng" do những người không đi đóng góp. Lại có cả cà phê và thuốc lá nữa.

Cưng không thích cháo huyết, không uống cà phê, không hút thuốc lá. Nó còn đang tuổi học sinh, bị kêu đi gác "dân phòng" thì nó góp mặt với anh em cho vui vậy thôi, ông già nó trước làm tài xế, nhà có ba chiếc xe vận tải và có vườn đất, nay ông về già, nghỉ ngơi, làm phó chủ tịch trong ban quản trị hợp tác xã Mây tre lá xuất khẩu, gia đình ông thuộc loại khá giả trong vùng.

Cưng cứ hiện diện, điểm danh, hết phiên xong thì về. Nó có thói quen lừng chừng, chờ thật vắng không có ai thấy rồi thay vì về ngủ thì lại đi lối tắt ra khu vườn rộng trồng đậu phộng, trồng khoai mì ở phía sau nhà, đến chỗ có chiếc giếng nước, có bụi tre tàu um tùm, có những cây điều dưới gốc sạch như lau lia và một cây xoài to lớn, xum xuê che khuất ánh trăng. Khu vực này của gia đình nó, ngay cả ban ngày cũng ít có người ra tới bởi vì người ta đồn bụi tre có ma. Ma kêu ọt ẹt trong các ban đêm mỗi khi trời gió lớn, con nít rất sợ. Riêng trên thân cây xoài thì có một chỗ chạc phân làm ba nhánh, mọc thành ba cành thật lớn, chỗ hũng giống như chiếc ổ ở ngay trên ngọn, đủ cho một người ngồi kín đáo, bên dưới chẳng ai hay biết. Thằng Cưng sẽ leo lên đó. Nó giấu khúc gậy vào dưới gốc cây rồi leo lên ngồi thọt hỏn vô chỗ hũng, dựa vô cành cây mà ngủ. Nó không sợ bị té. Không thể té được vì những cành xoài nhà nó rất lớn. Ngủ chán, gần sáng bao giờ tỉnh dậy, muốn về thì nó mới về. Chuyện ngủ trên cây này thằng Cưng giữ kín, không nói cho ai biết. Tánh nó vốn kín đáo, những gì mình biết chỉ để trong bụng, không hay bép xép. Ông già nó ghét nhứt cái thói bép xép. Ông cưng nó, kêu nó tên Cưng vì từ nhỏ đã thấy nó khôn ngoan, chuyện đâu bỏ đó ít nói ra lời.

Sở dĩ thằng Cưng có thói quen khoái ngồi trên cây xoài góc vườn bởi vì nơi ấy rất vắng, lại có cái giếng, miệng giếng ông già nó xây sạch sẽ, có cả gầu quay dùng để tưới vườn nhưng nước trong văn vắt, đôi khi nó bắt gặp những cảnh tức cười.

Một lần, về mùa nắng, ban đêm đứng gió, trời hâm, thằng Cưng nóng quá không ngủ được. Nó chợt nghĩ nếu leo lên ngọn cây xoài thì mát. Vậy là nó len lén mở cửa đi ra, cả nhà không ai hay biết. Quả nhiên mát thiệt. Không khí nhẹ nhàng, khoáng đãng, lại có chút gió hây hẩy. Rồi nó ngủ quên đi. Nửa đêm nó nghe tiếng gầu kít kít và tiếng xối nước ỳ ạch. Nó mở mắt. Ôi cha, dưới ánh trăng sáng của đêm mùa nực, nó nhìn thấy con Hoa cháu dì Năm - đứa con gái xinh đẹp và chẻ chân nhang giỏi nhứt xóm, bạn học hồi nhỏ vơi nó - đang kiễng chân kéo nước tắm. Cứ quay được một gầu nước con Hoa lại ngửa người, thả mái tóc ra đằng sau, xối từ cổ, từ ngực trở xuống cho mát. Thân thể con Hoa thế nào thằng Cưng nhìn thấy hết trơn, trắng tươi lồ lộ dưới ánh trăng sáng như khúc khoai mì lột vỏ. Từ đấy mỗi lần ra vô trong xóm gặp con Hoa nó thường đỏ mặt và khao khát sau này lớn lên bà Năm sẽ gả "cái thân hình đó" cho nó. Nó với con Hoa chung một cuộc đời.

Rồi chuyện cười hích hích, "thằng cha nầy mắc dịch giữa cô vợ nhỏ trời ời đất hỡi của ông tư Còm "Thày lang thuốc gia truyền" với chú tư Sở mần trong lò muối của ông Hai Lùng thằng Cưng cũng biết nhiều lượt, nó chỉ không nói ra thôi.

Ông tư Còm đã lớn tuổi, ốm nhom ốm nhách, chuyên sống về nghề hốt thuốc kể cả thuốc chữa bịnh heo và thiến heo nọc, gia đình khá giả nhưng không có con. Ông thèm khát có đứa con nối dõi như người ta lắm nhưng mọi người nói tại ông keo kiệt, tay hòm chìa khóa, coi vợ không ra gì hết lại thiến heo nọc nữa nên bị trời đầy quả báo không con. - Mấy người thiến heo nọc là độc lắm, không bị chuyện nầy cũng bị chuyện khác, thợ thiến không bao giờ dám nhận thiến heo nọc; ổng ỷ mình là thày lang, ham tiền công, làm gan nên bị trời phạt. - Thế rồi đùng một cái, ổng trúng số lớn - cặp mười, thiên hạ đồn rùm beng, ổng nói đứa nào đồn tầm bậy ổng đâm lòi ruột.

Sở dĩ người ta đồn bởi vì những chiếc vé này là của chứ tư Sở, thợ nấu muối chuyên môn cho lò muối nhà ông Hai Lùng. Một buổi tối mới lãnh tiền công cuối tuần, chú tư với mấy người bạn đi nhậu. Đêm về, say, gặp một thằng bé nó lừa cho chú mua giùm nó cả xấp toàn những vé "xấu" - nghĩa là vé toàn những số không với số một, bán ế chẳng ai mua cả. Đang say bét lét, chú móc túi còn đồng nào đưa hết cho nó, cũng chẳng biết mình được bao nhiêu tấm.

Hôm sau, tỉnh rượu, hết tiền, chú đem tới nài nỉ bán lại cho ông thầy lang với giá một nửa. Ông này tin sự dị đoan hễ vé người ta bán lại là trúng nên cò kè bớt một thêm hai, cuối cùng cũng xong. Bất ngờ trúng thiệt, chú Tư tiếc lắm.


Thầy lang mua vàng chôn xuống dưới đất và kiếm ở đâu được cô vợ nhỏ khá đẹp. Bà lớn nay tuổi đã già, bị chồng hành hạ tức giận bỏ về dưới quê.

Người vợ nhỏ vốn khôn ngoan lại được nuông chiều bèn xúi chồng bỏ vàng ra mua muối hột từ ngoài Bà Rịa đem về cung cấp cho lò muối nhà ông Tư Lùng đặng ăn tiền đầu. Thầy lang tuy hổng ham nhưng cũng bằng lòng. Vậy là cô lui tới hàng ngày rồi quen với chú Tư Sở.


"Hí hí... thằng cha nầy kỳ, nhột thấy mồ!-

"Suỵt! Nói nhỏ nhỏ kẻo thằng chả nghe tiếng!"

"Nghe sao nổi, vườn khoai mì nầy rộng minh mông hà! Nè, coi chừng tui có bầu ba tháng rồi đó, cứ mạnh tay mạnh chơn mần lục ục tầm bậy tầm bạ như lúc chưa có gì hết, lỡ đứa nhỏ chịu hổng nổi nó chung ra ngoài thì uổng công tui lấy thằng chồng già hết xí oắt... "

"Chung sao được mà chung, tui gượng nhẹ chớ bộ! Mình không nghe người ta nói... "

Chú Tư đọc một câu gì đó tiếng được tiếng mất nghe không rõ. Con mụ đàn bà trời ơi đất hỡi cả xóm vẫn ghét lại cười, tiếng cười hổn hển lẫn với tiếng gió của rặng khoai mì.

"Ôi cha, mệt quá, cứ làm vậy hoài! Nè, có nghe truyện Phong Thần bao giờ chưa?"

"Chưa, sao?"

"Truyện Phong Thần thằng cha Lữ Bố uấn lợi thằng cha Đổng Trác ở Phụng Nghi Đình rồi có lẽ sau đó lên làm vuạ Thằng cha Lữ Bất Vi ham giàu đem người vợ nhỏ đã có thai được ba tháng dâng cho thằng cha Lữ Bố làm vợ, sau sanh ra Tần Thỉ Hoàng gồm thâu lục quốc".

"Há há... cũng giống như tôi với mình !"

"Tầm bậy nào? Tui lấy thằng chả từ lúc chưa gặp mình chớ đâu phải lấy mình có bầu rồi mới mần vợ nhỏ thẳng chả? mình nói tầm bậy tui dìa à nghen... "

"Dìa thì dìa, tui hổng cần".

"Hay quá ta, mần đã người ta mang bầu rồi nói hổng cần! Thứ đàn ông kiêu ngạo, dịch vật!... "

Hai đứa cãi nhau xong lại cười, đú đởn, khúc khích. Thằng Cưng ngạc nhiên lắm. Lữ Bồ mà lên làm vua Lữ Bố thuộc đời Tam Quốc, đâu phải đời Tần Thủy Hoàng?

Thủng thỉnh nó hỏi ông già nhưng không nói nghe ai kể. Ba nó nhíu mày, ngừng điếu thuốc rê đang hút dở, cầm trên tay :

- Truyện Phong Thần là về đầu đời nhà Châu, Châu Văn Vương đánh vua Kiệt. Còn Lữ Bất Vi thuộc cuối đời Đông Châu Liệt Quốc, sắp qua đời Tần, cách nhau hàng mấy trăm năm. Con còn ít tuổi, đừng thèm nói tới chuyện Lữ Bất Vi con à, truyện đó dơ dáy.

- Dạ.

Ít lâu sau người vợ nhỏ của ông thầy lang thuốc heo sanh được đứa con trai. Thiên hạ dị nghị quá. Thầy lang bực mình : "Cá vô ao tao là cá nhà tao chớ của ai khác? Đứa nào nói bậy tao liệng một mồi thuốc heo xuống giếng nhà nó". Thiên hạ sợ hãi nín khe.

Khỏe xong, nước da đỏ tía hây hây, cô hai lại thậm thụt lui tới lò muối. Thầy lang rầy la không được bèn hăm dọa rút vốn không thèm hùn thạp nữa. Ông tư Lùng năn nỉ hết lời rồi kiếm người khác, đuổi chú tư Sở đi. Cô vợ nhỏ của thầy lang lẳng lặng cuốn gói đi theo, quơ trộm của thầy một mớ quần áo, tiền bạc và vàng nhưng thầy không tiếc, thầy thân hành xuống dưới quê đâu miệt Tây Ninh nán nỉ mời bà vợ "cũ" về chăm sóc cho đứa nhỏ, xin với xã khai sanh cho nó làm con vợ lớn, vậy là thầy đã có một đứa con.

Rồi còn chuyện một vài gia đình trong xóm theo cái đạo kỳ cục kêu là đạo "Du di". Mấy ông đạo mập ú u nghe nói đâu người Bà Rịa, ở trong động nào đó thuộc núi Bà Rịa và không biết chữ, chỉ ăn gan gà - không ăn gan vịt - và khuyên các bà già mê tín đem vàng cúng cho "đạo" đặng cầu được phước. Trước thời giải phóng mấy ổng vinh vang lắm, mỗi lần hạ cố tới nhà bà Bảy "thuyết pháp" thường ở hàng tháng, bận bộ đồ nâu, nhai trầu bỏm bẻm, nằm trên võng mà ngủ, các đạo hữu thay nhau quạt hầu chung quanh. Sau giải phóng, mấy ổng trốn chui trốn nhủi. Bà Bảy định đem gia sản dâng cho "đạo". Ông Bảy đi cách mạng về, mần cấp lớn, giận lắm nói đừng bị mê hoặc như vậy, công lao suốt đời mới xây được ngôi nhà lớn, khang trang, hiến cho thứ ăn hại đó rồi mấy đứa cháu lấy đâu mà sống? - Lúc mới giải phóng, đổi tiền, ông thấy bà Bảy có nửa nón vàng, vừa khóc vừa quýnh quít tìm chỗ chôn xuống dưới đất. Sau đó êm êm, bà Bảy ra Bà Rịa vài lượt, nói lên Sài gòn thăm bà con, vàng dần dần tiêu hết. Ông Bảy hỏi, bà nói thiệt. Ông giận quá xách súng nói hễ kiếm được mấy "thằng đạo" đó là lôi ra Công an. Mấy ông đạo tiếp tục trốn, đóng giả làm người Cam- pu -chia và bị bắt ở Tây Ninh. Đạo ấy dường như nay không còn nữa nhưng đôi khi bà Bảy vẫn nhớ. Thảng lúc, ông Bảy mắc đi mần việc ở trên Sài Gòn, những đêm trăng sáng, bà đợi "đúng giờ", ra ngồi xếp bằng tròn ở bên bờ giếng, xõa tóc, ngửa mặt lên trời uống một miếng nước lạnh rồi nhảy nhót. Hễ nghĩ mình là con cọp thì bà gầm thét, giơ những ngón tay khẳng khiu lên như những nanh vuốt. Nghĩ mình là một con khỉ, bà kêu khọt khẹt, bẻ cành cây, bươi móc cả mấy củ khoai mì còn non lên mà cạp trên miệng. "Chạp chạp... chạp chạp... hú! Chạp chạp chạp chạp... hú!... Lập bập lập bập lập bập!... " Bà lại xõa tóc, ngửa mặt lên trời mà hú mà đọc. Thằng Cưng ngỡ rằng bà đọc tiếng Thái, tiếng Cam- pu -chia hay tiếng Ấn Độ gì đó. Một lần nhân bà đang ngồi nhổ cỏ cho mấy cây kiểng ở phía đằng trước, thằng Cưng hỏi, bà Bảy trả lời : "Trong bụng nghĩ mình là người gì thì đọc xí xô chớ đâu biết mình nói thứ tiếng gì". Nó tò mò hỏi hai chữ "Du di" nghĩa là gì thì bà cũng không biết luôn. "Ủa, mà bây thấy bà Bảy cầu đạo Du di ở đâu, hồi nào?". "Dạ, thưa ban đêm con nghe tiếng bà Bảy hú"; "Ờ, phải, biết thì để bụng nghen con, đừng nói cho người khác haỵ Ông Bảy rầy bà Bảy", "Dạ".

Những chuyện như vậy cứ âm thầm diễn ra trong góc vườn vắng, có khi thằng Cưng bắt gặp, cũng có khi không. Nó ngán nhứt những lần bà Bảy nghĩ mình là con bướm hay con gì đó, bứt tanh banh hết quần áo, quơ hay kiễng chân bay liệng. Nó sợ bà rớt xuống giếng. Nhưng bà không rớt, miệng giếng có cái nắp đậy, "lễ" xong bà còn nhớ múc một miếng nước rửa mặt, bận quần áo, cẩn thận khiêng chiếc nắp giếng đóng lại như cũ rồi tỉnh queo ra về như không có việc gì xảy ra. Thân hình bà nhăn nhúm, ốm như cây tre, khác xa con Hoa "trắng tươi như khúc khoai mì lột vỏ"!

oOo

Thằng Cưng đã ngủ thiếp đi được một lúc. Ngủ trên cây thì mơ mơ màng màng, nửa thức nửa ngủ chớ không ngon giấc đánh một mạch say sưa từ tối tới sáng như ngủ trong giường. Bỗng, nó mơ hồ dường như nghe có tiếng ai khóc tấm tức. Nó rùng mình mở mắt khi nhận rõ tiếng người khóc đó rất quen...

Trên nắp giếng, dưới ánh trăng sáng mung lung, cô quạnh, chị Hai nó bận bộ đồ màu trắng đang ngồi cúi mặt khóc và chậm nước mắt bằng chiếc khăn taỵ Trước mặt chị, một người bận quần tây, áo sơ mi ngắn tay đứng day lưng lại nên nó không thấy rõ lắm, nhưng chỉ nhìn hình dáng đó nó nhận ngay ra là...

Khốn khổ, một người chị thương mến, đáng quý đáng trọng như chị Hai nó mà cũng rơi vào vòng phiền lụy đến thế kia ư ? Một ông thầy nghiêm trang, giáo viên toán cấp ba chuyên dạy các lớp 12 nó vẫn hết lòng tin cậy, gần gũi như thầy Tùng mà cũng hò hẹn, làm khổ chị Hai nó đến thế kia ư ? Ruột gan thằng Cưng rối bời, chán nản, khinh bỉ, thất vọng trong khi chị nó vẫn cúi mặt khóc, nghẹn ngào trong chiếc khăn taỵ Một lúc lâu sau, chị khẽ lắc đầu :

- Em sắp đi rồi, thầy không nói với em được một tiếng nào sao?

-  Tôi chúc cho Ngọc và cháu nhỏ sang đấy được may mắn, mạnh giỏi, mẹ con nương tựa lẫn nhau, Ngọc làm ăn tốt đẹp, đủ sức nuôi cháu, lo lắng cho cháu ăn học nên người.

Chị Hai im lặng. Thầy Tùng nói tiếp :

- Lẽ ra ngày mai không có giờ, tôi về Sài Gòn nhưng tôi quyết định ở lại, ngày mốt dạy luôn cho tiện.

- Thầy định không đưa tiễn em?

- Không. Tôi mắc dạy. Bỏ giờ, xin nghỉ ở nhà để dự một bữa tiệc, tiễn chân Ngọc lên phi trường, học sinh dị nghị.


- Có gì đâu, thầy ở nhà em, lại dạy thêm Toán Lý Hóa cho mấy đứa em thì nghỉ một ngày để đưa tiễn em cũng là việc thường.

- Buổi trưa dạy xong tôi về. Bác nói mười hai giờ trưa mới ăn tiệc..

- Thầy định không tiễn, vậy chớ ngày mai ở lại làm gì ?

- Tôi... tôi cũng không biết nữa.

- Thầy muốn gần em được giờ nào hay giờ nấy, được ngày nào hay ngày nấy phải không?

- Tôi... tôi không nghĩ như vậy. Có thể suốt ngày tôi vô trong trường.

- Thầy ở trong trường thì vẫn gần em hơn trên Sài Gòn. Sao thầy cứ phải trốn tránh, không muốn nhìn mặt em? Bữa nay nếu không hẹn thì thầy cũng không ra ngoài nầy. Em liều mạng, định nói với thầy một câu chuyện...

- Chuyện gì ?

- Suốt mấy năm nay ở nhà em, thầy... thầy có biết là em thương thầy không?

- Biết.

- Rồi thầy có nghĩ tới em như em nghĩ tới thầy không?

- Có. Tôi suy nghĩ rất kỹ. Ban đêm, nằm trằn trọc nghe tiếng máy khâu của Ngọc gần như sáng đêm, lòng tôi xót xa, tôi nghĩ rằng nếu sang bên ấy thì Ngọc sẽ không phải cực nhọc như vậy. Tôi tưởng tượng nếu Ngọc - xin lỗi - Ngọc là... là vợ tôi, chúng mình lấy nhau...

- Nghĩa là thầy đã nghĩ tới việc lấy em làm vợ?

- Vâng, đúng như thế.

- Thầy... thầy cũng yêu em?

- Vâng, còn hơn chính bản thân tôi nữa. Tôi chẳng là cái gì cả, một anh chàng thầy giáo lương không đủ sống...

Chị Hai giơ tay cầm tay thầy Tùng :

- Thầy ngồi xuống đây, đứng hoài mỏi chân.

- Được, tôi ngồi bên Ngọc.

Họ ngồi sát bên nhau. Chị Hai vẫn cầm tay thầy, khuôn mặt nghiêng nghiêng ánh trăng :

- Em thấy lạnh lắm. Thầy ôm vai em cho ấm rồi em sẽ nói điều nầy...

Ông Tùng đặt tay lên vai chị. Thân hình họ quyện vào nhau, thấp thoáng ánh trăng.

- Nếu thầy yêu em, muốn lấy em thì hãy còn kịp. Em sẽ xé bỏ giấy tờ, không qua bên nữa. Người ta muốn qua, em không muốn qua.

- Sao kỳ lạ vậy?

- Thầy thử nghĩ coi, em lớn lên, mười tám tuổi đã lấy chồng, thấy lấy được là lấy, không biết gì tới tình yêu. Ảnh cũng vậy, năm bảy lăm em sanh thằng Hải, ảnh gặp tàu là bỏ chạy một mình, không cần cho em ẵm con đi theo. Hiện thời qua bên ảnh đã chung sống với người khác không gởi cho thằng Hải lấy một đồng quà. Người như vậy thầy nghĩ em còn hy vọng gì nữa? Nhiều lúc em thấy thầy thương thằng Hải hơn ba nó thương nó.

- Tôi là thầy giáo, phải biết yêu quí trẻ con.

- Yêu quí là một việc mà tâm hồn đủ cao rộng để bảo bọc một đứa trẻ lại là việc khác. Nói thiệt, em nghĩ nếu ở lại thằng Hải sẽ có phước không khác gì qua bển.

- Nhưng ba nó đã đứng ra làm giấy tờ bảo lãnh. Còn nghĩ tới vợ con hay không là ở chỗ đó...

- Không, ba nó không bảo lãnh. Chính dượng Tư em viết thơ về liên lạc rồi nhờ ảnh bảo lãnh giùm theo ưu tiên một. Dượng em phải cam đoan với ảnh rằng qua bển má con em sẽ có dì dượng, không nhờ vả gì tới ảnh. Mọi phí tổn về việc bảo lãnh kể cả tiền vé máy bay đều do dượng em chịu, bấy giờ ảnh mới bằng lòng. Dì em nói em cứ yên tâm, qua bển thế nào em cũng sống được vì ở bển dì em với mấy đứa em rất giàu, có tiệm may lớn mà em thì quen với nghề thợ may...

Thầy Tùng im lặng. Chị Hai nói tiếp :

- Một người như vậy thì đàng nào thằng Hải cũng không có cha, nó ở bên nầy có một người cha thứ hai mà nó quý mến như thầy còn tốt hơn nhiều. Em muốn nó sống bên thầy, được thầy trông nom dạy dỗ.

- Nhưng đời sống nhà giáo quá thấp, lương không đủ sống, chúng ta không có quyền hy sinh tương lai của thằng Hải cho chút tình cảm riêng tư của hai chúng tạ Vé máy bay đã có trong tay, nên đi em ạ, đừng nghĩ tới việc ở lại. Thằng Hải năm nay tám tuổi. Nó là đứa trẻ cực kỳ thông minh cũng giống như cậu út nó. Sang đấy, mươi mười lăm năm nữa nó sẽ vô đại học, đội chiếc mũ vuông, mặc chiếc áo tô-giờ lên lãnh văn bằng tiến sĩ hay kỹ sư bác sĩ gì đó, lúc ấy em sẽ nhớ lại lời nói của tôi hôm nay và thấy sự hy sinh của chúng ta không phải là uổng.

- Em biết. Em sẽ cố gắng cho nó ăn học. Nhưng em đi rồi, làm sao thầy còn trí óc dạy học, còn tâm hồn nào sống trong ngôi nhà này mà thiếu vắng bóng em? Ngày trước, dầu không nói ra song em biết mỗi lần nhìn thấy em là thầy rất mừng. Thầy yêu quí em với thằng Hải hơn tất cả mọi thứ trên đời. Thầy say mê em, thầy thèm khát được ôm ấp thân hình em. Ban đêm, nhìn ánh đèn trong phòng thầy chiếu qua khe cửa, em không thiết làm việc, nằm trên giường em cũng trăn trọc...

- Tôi dịch sách đấy. Tôi dịch các sách tiếng Anh, toàn những thứ vớ vẩn như các tác phẩm văn học và khoa học nước ngoài chẳng hạn. Dịch rồi để đấy, không kiếm ra lấy được một đồng.

- Vậy thì dịch làm gì?

- Tôi tự trấn áp tôi. Nếu không làm việc một cách khe khắt tôi sẽ phụ Ơn hai bác, liều mạng chui đại vào trong phòng Ngọc...

- Em không khóa cửa. Phòng em luôn luôn khép hờ, em mơ ước cho thầy qua mà thầy hổng qua...

- Tự tôi phải nghiêm khắc với tôi. Nếu qua, tôi sơ... sợ Ngọc có bầu, tụi mình sẽ lấy nhau và Ngọc sẽ không còn bảo lãnh được nữa.

- Em không cần bảo lãnh. Tình yêu của em lớn hơn thầy tưởng.

- Tôi hiểu. Nhưng tôi không có quyền hy sinh tương lai của thằng Hải, sau này lớn lên nó sẽ khinh tôi.

- Vậy thì bây giờ em sắp đi rồi đó, thầy vừa lòng chưa?

- Tôi đã nói thằng Hải là đứa trẻ cực kỳ thông minh, ngoan ngoãn. Mươi mười lăm năm nữa nó đội mũ vuông, mặc áo tô-giờ lên lãnh văn bằng tiến sĩ khoa học nước ngoài bấy giờ Ngọc mới biết tôi đúng. Yêu nhau không phải để ngồi nhìn nhau mà là nhìn chung về một hướng. Người có học phải biết suy nghĩ, phải tự kiềm chế được mình. Ngày mốt Ngọc lên máy bay, tôi rất vừa lòng.

Chị Hai im lặng, mái tóc phơ phất ánh trăng. Lát sau, chị cúi mặt, run giọng :

- Nè thầy...

- Hử ? Có việc gì thì Ngọc cứ nói!

- Em... em nghĩ rằng đàng nào thì cũng xong rồi, ngày mốt em lên máy bay... Em... em muốn đem giùm cho thầy một đứa con qua bển!

Ông Tùng trợn tròn mắt kinh ngạc. Chị Hai quay đi, giọng nói như cơn gió thoảng :

- Lát vô thầy đừng khóa cửa. Em vô phòng thầy.

- Trời đất ơi!

- Có gì đâu mà kêu trời? Em như vậy đó thầy muốn nghĩ sao thì nghĩ. Chỉ có như vậy em mới quên được thầy.

- Nhưng... nhưng lỡ hai bác biết?

- Thì cứ cho biết, đã chết ai đâu? Em sắp đi, ba má em sẽ không dám nói gì hết. Giữa danh dự của thầy với tình yêu của em, thầy lựa đàng nào?

- Thôi được.

Ông Tùng quay mặt chị Hai lại, hôn lên mặt chị, lên môi chị :

- Đối với tôi, em là vị thánh chứ không phải con người nữa Ngọc ạ. Tôi chỉ sợ sang đấy em một mình hai đứa con...

- Đừng lo, em đủ can đảm để sống. Sau khi em đi rồi, thầy cứ lấy vợ không cần phải nghĩ tới em. Em đã dặn má sau khi em đi, em để mùng mền của em qua bên phòng thầy. Lúc nào nhớ em, thầy nằm trong chiếc mùng đó.

- Ngọc...

- Thầy khóc đấy hả?

- Không.

- Không mà sao giọng thầy đặc nghẹt, nước mắt thầy làm mặn môi em? '

- Em sắp ra đi, chúng ta từ giã nhau mà giống như tiễn Kinh Kha sang Tần. Nếu Ngọc cầm con dao cắt thịt tôi ra từng miếng, tôi sẽ không kêu một tiếng.

- Thầy nói làm em đau xót. Thôi đừng hun em nữa. Thân thể em đây, lát thầy muốn cào xé, hun hít thế nào cũng được. Em như người chết rồi...

Và chị Hai khẽ đẩy làm hiệu cho ông Tùng đứng dậy:

- Thầy vô đi cứ để hờ cửa. Nhưng nhớ đi nhẹ nhẹ kẻo ba má biết.

- Ừ.

Còn lại một mình, chị Hai nó gục đầu xuống khóc, thằng Cưng cũng muốn khóc theo.

oOo

Mười năm trời đã trôi quạ Bây giờ thằng Cưng đã lớn và đã có vợ có con. Nó học về ngành kỹ sư nông nghiệp, được làm trưởng phòng nông nghiệp thị trấn. Vợ nó là con Hoa, đứa con gái "trắng tươi như khúc khoai mì lột vỏ" ngày trước.

Chị Hai nó về chơi. Nghe dì dượng nói ở bên ấy chị làm ăn khá lắm, đã có tiệm may riêng chuyên may đồ Việt Nam ở California và thằng Hải đã vô đại học.

Ông già thằng Cưng cho quét vôi lại ngôi nhà và làm thịt một con heo, mướn tiệm quay giùm ăn với bánh hỏi để đãi bà con họ hàng đi đón.

Chị Hai nó bận chiếc áo "Việt kiều" may theo kiểu áo tây cổ bẻ, màu tím than trông rất sang trọng. Valy, đồ đạc nọ kia của chị hà rầm, họ hàng ai cũng có quà. Chỉ bà mẹ là người sung sướng nhất, cứ con gái ngồi đâu thì bà xoay chiếc quạt hướng về phía đó nhưng trên tay vẫn cầm một chiếc quạt lá luôn tay phe phẩy quạt cho "Việt kiều".

Buổi chiều, khách đã thưa thớt, chị Hai rảnh rang qua chơi bên nhà "cậu Út". Cưng đã xây thêm một căn nhà ở phía đằng sau cho rộng, sân nhà quay ra phía chiếc giếng nước dưới gốc cây xoài đang mùa ăn trái. Vợ Cưng đang mắc làm bánh bông lan ở bên bà nội cũng lăng xăng dắt con đi theo. Gia đình nào có "Việt kiều" về cũng rộn rã, vui mừng như những ngày hội.

- Chị Hai ngồi chơi để em mở nước ngọt.

- Thôi mà, nước ngọt làm chi. Các em làm gì thì cứ làm đi, chị muốn ra thăm ngoài vườn.

- À, chị muốn ăn xoài em hái xoài cho chị Hai ăn. Xoài chín nhiều lắm nhưng còn ương ương phải lựa từ trái...

- Đâu?

- Dạ, ở ngoải.

- Phải đó, anh hái xoài mời chị Hai...

Vợ Cưng đi lấy cây sào dài có lồng hái trao cho chồng rồi xin phép dắt con qua mần bánh tiếp. Còn lại hai người, chị Hai đi trên những lối đi cũ. Chị dừng lại bên bờ miệng giếng. Tay chị mân mê hai cây trụ gỗ có chiếc lồng quay kéo nước. Mười năm! Phải, mười năm, tâm hồn người ta như đọng lại, thời gian cũng như đọng lại, ngay nắp chiếc giếng cũ bằng gỗ cũng vẫn còn đây không hề thay đổi, chỉ có tuổi tác người ta lớn hơn và lòng người ta âm thầm cô quạnh đọng lại thành vũng khi thoáng tìm gặp lại những chút kỷ niệm xa xưa.

- Cậu Út à, thôi đừng hái xoài nữa em. Ngày trước thì chị cũng ăn trái cây xoài này nhiều rồi. Chị muốn hỏi cậu vài điều

- Dạ, chị cứ hỏi.

- Lâu nay cậu có gặp ông... Ông thầy Tùng dạy em năm lớp mười hai ở nhờ nhà mình hồi trước bao giờ không?

- Dạ có. Em có liên lạc, có biết địa chỉ của ổng ở trên Sài Gòn nhưng ít khi gặp.

- Nghe nói dường như ổng đã có vợ con?

- Dạ, một vợ hai đứa con trai. Thỉnh thoảng em cũng có ghé qua nhà ổng.

- Gia đình ổng có nghèo lắm không?

Cậu em trai út bật cười :

- Chị biểu công nhơn viên thì giàu sao được, nhứt là nhà giáo. Nhưng ổng cũng không nghèo lắm đâu. Tại vì hồi này thời kỳ mở cửa, giáo viên dạy các môn toán, lý hóa, sinh ngữ tương đối cũng kiếm ra tiền.

- Cổ làm nghề gì?

- Cũng cô giáo, nghe nói dạy cùng trường với ổng.

- Lương giáo viên đi dạy, hàng tháng bây giờ khoảng chừng bao nhiêu?

- Dạ, em không rõ lắm nhưng em nghe nói khoảng từ hai trăm tới hai trăm năm mươi ngàn...

- Vậy là bao nhiêu?

- Nếu so với đô la thì cỡ hai mươi tới hăm lăm đô la một tháng.

- Trời đất!

- Dạ, người ta nói nếu hai vợ chồng cùng là giáo viên mà không có nghề tay trái hoặc không thuộc các môn có thể dạy thêm thì dứt khoát không thể sống được. Ổng dạy toán, tương đối cũng đỡ.

- Cổ có thương ổng không?

Cậu út lại cười :

- Ổng với cổ thương nhau hay không em đâu có biết? Nhưng theo em thấy, vợ chồng nhà giáo thì thường thường họ thương yêu nhau.

- Tại sao vậy?

- Vì nhà giáo ít khi có người bê bối. Vợ chồng kỵ nhứt vấn đề bê bối, rượu chè, cờ bạc, trai gái chẳng hạn. Họ nghèo, lấy tiền đâu bắt chước, đua đòi với thiên hạ?

- Cậu biết lý do tại sao chị hỏi cậu kỹ như vậy không?

- Biết. Em hỏi thiệt chị điều nầy, nếu không đúng xin chị đừng rầy em...

- Được cậu cứ hỏi.

- Chị đừng giận em...

- Không, chị không giận.

- Em đoán chị có thêm một đứa con nữa chớ không phải chỉ có một mình cháu Hải. Đúng chưa?

Chị Hai mỉm cười, đỏ mặt :

- Ai nói với em như thế ?

- Tự em nghĩ ra thì biết, đâu cần phải ai nói.

- Chắc dì dượng Tư tiết lộ bí mật ? Ba má có la chị không?

- Không, dì dượng không nói. Ba má không biết. Gia đình tuyệt đối không ai biết gì hết, chỉ một mình em biết thôi.

- Tại sao em biết?

- Bởi vì... bởi vì em nghe anh chị nói chuyện với nhau trên bờ miệng giếng cách đây mười năm, đêm hôm chị sắp ra đi. Chị khóc và đòi ở lại, ông Tùng hết lời năn nỉ, giải thích...

Người chị bật cười, gò má ửng hồng, ánh mắt sáng lên nửa như thân thiết, nửa như trách móc :

- Trời đất ơi, đồ quỷ! Mầy núp ở đâu mà nghe lén rõ quá như vậy?

- Em không núp. Em không chủ tâm nghe lén nhưng em vô tình ngồi chơi trên ngọn cây xoài. Đêm hôm đó nghe tiếng chị khóc, chính em cũng khóc. Em hết lòng thương chị với ông Tùng. Rồi bây giờ sao, cháu nhỏ là con gái hay con trai?

- Con gái. Chín tuổi. Xinh xắn dễ thương và thông minh lắm.

- Tất nhiên. Con nhà giáo mà không thông minh sao được? Chỉ phải tội... hơi nghèo?

- Không, chị không nghèo. Chị hết sức tiết kiệm từ mười năm nay và đem về đây, để dành riêng ra mười ngàn đô la tính bàn với em chuyện khác.

Cậu út huýt gió :

- Mười ngàn đô la! Tức hơn trăm triệu Việt Nam!

- Em không ngờ chị có số tiền lớn như thế.

- Lớn đối với bên Việt Nam chớ không phải lớn với bên Mỹ. Ở bển đời sống tốn kém hơn bên nầy.

- Chị định làm gì?

- Trả số tiền đó cho cô giáo vợ của thầy Tùng. Lo lập thủ tục cho ông Tùng qua bên, cha con gặp nhau.

- Nghĩa là...

- Nghĩa là chị muốn tìm lại một chút tình yêu đã mất.

- Tìm bằng tiền bạc?

- Chị không dám nghĩ như thế, nhưng nếu em nghĩ như thế thì có thể nói thẳng ra rằng chị bồi thường thiệt hại để đổi lấy sự đồng ý của vợ Ông Tùng.

- Nếu vậy phải lập thủ tục ly dị, sau đó làm giấy kết hôn "đàn ông lấy người nước ngoài".

- Đúng. Cậu nghĩ thế nào?

- Em thấy hơi khó. Tình yêu không thể mua được bằng tiền bạc, chắc chắn cô giáo vợ Ông Tùng sẽ không bằng lòng dù cổ giàu hay nghèo.

- Cậu vừa nói lương tháng giáo viên hai trăm ngàn đồng. Đàng nầy một trăm triệu đồng. Cổ sẽ không thể có có một lúc một số tiền lớn như thế...

- Đúng. Như vợ chồng em chẳng hạn, làm ăn suốt đời cũng khó có được một số tiền lớn như thế. Nhưng chị lầm rồi, tình cảm là việc quan trọng, chỉ cho không biếu không, không có vấn đề tiền bạc. Phụ nữ chẳng ai "bán" chồng.

- Có đấy. Chồng lấy vợ khác chẳng hạn, họ kiện ra tòa, đòi chia lương bổng, bồi thường thiệt hại.

- Đó là những trường hợp khác, không thể so sánh với việc "bán" chồng.

- Cậu dùng tiếng "bán" quá nặng. Chị chỉ tìm cách có lại hạnh phúc của mình.

- Thôi được, em không nói nữa. Chị muốn em giúp điều gì?

- Nhờ cậu nói nhỏ với ổng là chị đã về. Chị tha thiết mong được gặp ổng, được đưa cho ổng coi những tấm hình của con bé Sương - Lê Thanh Ngọc Sương, cùng họ với Lê Thanh Tùng.

- Chị đặt tên cháu là Sương?

- Để kỷ niệm một đêm trăng lạnh, chị khóc trước lúc ra đi.

oOo

Họ nhìn nhau. Bao nhiêu kỷ niệm dồn dập. Tùng nhắm mắt, áp những tấm hình lên môi. Người đàn ông ấy đã già đi nhiều. Anh nói : "Tôi không tin có kiếp thứ hai. Nhưng nếu được sống một kiếp thứ hai, tôi sẽ xin hóa thân làm chiếc ngòi bút để ghi lên giấy những tình cảm sâu đậm và cháy bỏng nhất của con người".

Chị nể, không dám đề cập tới chuyện tiền bạc. Thế rồi chị ra đi, vui vẻ, thoải mái, mọi người đưa tiễn, như một lần chị đã ra đi. Ông tài xế chiếc xe du lịch Đồng Nai Tourist mở băng cát-xét. Câu hát tha thiết "ngoài luồng" : "Tóc mai sợi vắn sợi dài, lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm ". Chỉ có một mình chị hiểu thấm thía câu ca dao trữ tình rất đẹp của miền Nam đó. Cả thế giới này không có.



Thái Phương
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 198
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.457 seconds.