Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 156 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 25/Oct/2021 lúc 9:03am |
Mẹ Văn chương Việt Nam vẫn ví von Mẹ qua hình ảnh cánh cò, tôi thì lại thấy mẹ tôi thật là cánh cò, và mẹ đẹp như những câu thơ của Từ Kế Tường: Mẹ như cánh cò nơi bãi vắng Tôi lênh đênh chẳng khác dòng sông Cánh cò đẫm mùi bùn thầm lặng Cả một đời mẹ mãi long đong (Mẹ và Cánh Cò – Từ Kế Tường) Trong
mỗi mái nhà ở quê tôi, ai ai cũng có một cánh cò thương khó, dù anh là
anh bộ đội hay anh lính cộng hoà. Cánh cò của tôi, giờ đây tuy đã cách
xa quê hương hàng đại dương vẫn chẳng hề đổi thay - vẫn cái áo bà ba màu
nâu xẫm, vẫn chiếc nón lá lấp lánh trong nắng trưa phố Bolsa, … Và dưới
cái nón lá ấy, trong bộ bà ba ấy, tâm hồn mẹ là cả một quê hương. Mẹ yêu quê hương tự nhiên như mây yêu bầu trời, như cây yêu rừng xanh. Tình yêu ấy không bị vướng mắc vào chủ nghĩa này, chính kiến nọ. Thời còn là thiếu nữ làng Mai Sơn môi hồng má thắm, mẹ từng theo Việt Minh đi hát dân công. Đêm đêm, mẹ cùng các thiếu nữ trong làng đi đến các đồn Tây. Công tác của các cô là hát hò, hát ví, hay dùng loa cầm tay kêu gọi những người đi lính Tây buông súng trở về với xóm làng. Mỗi khi lính trong đồn bắn ra hàng loạt đạn, các cô lại nằm thụp xuống bờ ruộng để tránh, và cứ thế họ hát cho đến nửa đêm mới về nhà. Thời cách mạng thành công, rồi Cải Cách Ruộng Đất, chính mẹ cũng lại cùng một số gia đình trong làng nuôi dấu những vị linh mục đối kháng. Mẹ tôi là một phật tử thuần thành nhưng bà hay nói về các linh mục ấy với một lòng tôn kính. Ngày ấy, một linh mục bị cộng sản truy bắt đã được dấu trên căn gác xép của nhà mẹ tôi. Theo lời bà, ngài được luân chuyển hết từ nhà này đến nhà khác trong vùng. Cứ sáng sáng, mẹ lại đem một rổ tro bếp lên cho ngài đi vệ sinh. Cho đến một hôm, khi ngài vừa rời khỏi thì cộng sản ập vào nhà mẹ. Sau này, tôi cứ tiếc mãi rằng đến khi tôi đủ quan tâm để tìm biết tên vị linh mục kia thì những mảng ký ức trong đầu mẹ đã bị xoá. Mẹ đã mang chứng bệnh mất trí nhớ “alzheimer”. Kể câu chuyện trên, tôi muốn nói với bạn đọc về những bà mẹ quê tôi. Mẹ có thể ít học, có thể không biết gì về chính trị, khoa học, … nhưng mẹ không ngại hiểm nguy khi phải đứng cùng lẽ phải, khi phải hy sinh cho những điều lớn lao hơn mình. Và tính cách ấy được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ thế hệ của bà, của cụ cố chúng tôi. Ở đất nước tôi, ai ai cũng được nuôi lớn lên bằng lời ru của mẹ. Tiếng ru của mẹ thấm vào mạch máu, tiếng à ơi những đêm sâu như còn đọng mãi trong ký ức. Chiến tranh ở đâu đó, nhưng nó đâu có át được tiếng kẽo kẹt êm đềm, tiếng võng mẹ đưa những trưa vắng và những câu ru. Ơi! những câu ru: Cái ngủ mày ngủ cho lâu Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về Bắt được con bống con trê Nắm cổ lôi về cho cái ngủ ăn Cái ngủ ăn, cái ngủ chóng lớn, cái ngủ yêu con bống con trê, yêu bờ ruộng, yêu mảnh đất quê nghèo thấm đẫm câu ru của mẹ. Mẹ yêu con và dạy con yêu đất nước mình. Đất chẳng là gì cả, người ta sẽ bỏ đất ra đi, nhưng khi mẹ làm chốn ấy trở thành đất mẹ thì tất cả hóa linh hồn. Rồi con lớn lên, con đi theo lời gọi của núi sông. Mẹ hướng mắt theo con, con ra đi và sẽ trở về khi đất mẹ yên bình. Người bộ đội mơ một ngày hoà bình cho mẹ hết khổ, cho đường quê hương nở đầy hoa. Nhưng tất cả chỉ là giấc mộng, hoà bình rồi oan khuất vẫn cứ trùng trùng trên đất mẹ. Người lính miền nam mơ ngày trở về, mẹ đón anh trên cánh đồng lúa vàng với tiếng sáo diều vi vu thay tiếng đạn bom. Nhưng ngày ấy không tới, rồi mẹ lưu vong ôm mãi giấc mơ hồi hương! Mẹ tôi hay bảo: “vì chiến tranh loạn lạc mà tới đây, mai kia không còn cộng sản nữa thì mình về quê mình chứ con. Không ai muốn chia lìa, không ai bỏ quê mình ra đi vì nghèo khó” Mỗi 30 tháng 4, khi cờ vàng bay rực phố là đôi mắt mẹ tôi ánh lên một niềm tự hào. Câu mẹ nói hơn bốn mươi năm trước, giờ ở tuổi chín mươi mẹ vẫn nói: “con thấy không, người Việt mình giỏi lắm đi đến đâu là cờ rợp phố, đi đâu cũng nhìn thấy Việt Nam”. Mẹ chẳng thiết đi du lịch, chẳng thiết đi đâu chơi, chỉ thích đi họp cộng đồng hay đi biểu tình. Ngày ca nhạc sĩ Việt Dũng còn sống, trong một buổi họp cộng đồng, anh hô to khẩu hiệu cổ vũ xoá bỏ điều 4 hiến pháp. Mẹ chưa bước khỏi xe, chưa kịp cầm gậy đã hô to “xoá bỏ, xoá bỏ, xoá bỏ …” Giờ anh đã đi lâu rồi, biết bao nước trôi qua cầu, bao người trẻ tuổi đã rời bỏ cuộc đời này mà mẹ vẫn còn đây với mái tóc bạc trắng thời gian. Chẳng biết ai là người đầu tiên đã ví von mẹ qua hình ảnh cánh cò. Nhưng con cò sao mà giống mẹ tôi quá vậy? lúc nào cũng một mình. Cái hình ảnh con cò một mình nơi ao nông, cái hình ảnh mẹ tôi một mình với đàn con qua chiến tranh - mẹ cõng con chạy giặc; mẹ gánh gồng con trên đôi quang gánh; mẹ lầm rầm đọc kinh trong hầm bao cát khi những trái hoả châu sáng rực ngoài trời, … Chiến tranh là thế! Gian nan là thế! Nhưng nó đâu có làm mẹ quên mất quê hương. Ngược lại là khác, mẹ vẫn nhớ từng gốc cây bờ ruộng, từng con rạch bờ đê. Mẹ thường bảo mai này khi tôi có dịp về đất bắc, hãy tìm lại cho mẹ cây sung ngày xưa, cây sung mẹ vẫn leo trèo thời con gái. Cây sung nay đã ngả dài bên bờ ao, con nước ngày xưa hẳn còn in dấu hình ảnh xinh đẹp của cô Tấm ngày nào. Ai đã làm cho quê hương không còn là đất mẹ, cho người Việt tiếp tục dứt áo ra đi, và để mẹ tôi cứ mơ mãi giấc mơ được trở về quê mình. Bốn mươi năm, mẹ mang quê hương đến xứ người; giờ tóc mẹ đổi màu, tình yêu đó vẫn chẳng đổi thay. Mẹ nói hết cộng sản thì mình về quê mình, nhưng quê mình đâu còn cộng sản nữa mẹ ơi! Chỉ cái tên thôi. Mẹ tôi đã ở vào cái tuổi chín mươi. Bao giờ ước mơ của mẹ trở thành sự thật? Bao giờ cho quê mình dẹp được cái ác? Bao giờ, bao giờ con đưa được mẹ về? Ơi! cánh cò của tôi. Ai cũng có sông quê, đường cỏ Thương cánh cò lận đận quanh năm Mỗi mùa thu vàng thêm sắc lá Tóc mẹ rơi mây trắng âm thầm (Mẹ và Cánh Cò – Từ Kế Tường) Nguyệt Quỳnh Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Oct/2021 lúc 9:44am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 26/Oct/2021 lúc 2:51pm |
SỐNG "BỤI"
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 28/Oct/2021 lúc 10:18am |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 30/Oct/2021 lúc 7:57am |
NẺO QUAY VỀTừ hôm ở thành phố trở về quê Năm Râu cứ như người mất
hồn, ông làm đâu quên đó khiến công việc hàng ngày không đâu vào đâu,
bữa nọ ông kéo mấy bao lúa đem ra sân để phơi, mới cào ra được một ít
trên sân rồi ông bỏ thí ra đó để vào nhà ngồi trầm ngâm bên ly trà
nóng, ban đầu bà xã của ông cứ cho rằng ông nghỉ mệt một chút rồi sẽ
tiếp tục công việc, ai dè Trời đang nắng chang chang tự dưng mây đen kéo
về và trút xuống trận mưa thật to khiến cho lúa trong bao và lúa trên
sân ướt sũng, thiên hạ có câu “Bạo phát thì bạo tàn” ý câu này nôm na là
việc gì xảy ra nhanh chóng thì cũng tàn phai nhanh không kém, cơn mưa
này cũng vậy nó trút nước ào ào rồi ngưng đột ngột, các đám mây đen tan
biến nhường lại ánh nắng chói chang của Trời già, thấy thóc lúa ướt nhẹp
mà ông Năm bình chân như vại, bà Năm từ nhà sau chạy lên la lớn lên:
– Mèn ơi! Sao ông để ba cái lúa ướt hết ráo rồi, ông
có bệnh hoạn gì trong người không, để tui nhờ Cô Sáu Thuốc Nam hốt cho
ông mấy thang nghe ông.
Chưa kịp để cho ông Năm trả lời, bà Năm vác cái bồ cào
rồi chạy nhanh ra đống lúa xới lên cho mau khô nhằm tranh thủ ánh nắng
chói chang kia.
Lúc này ông Năm cũng tĩnh hồn, ông đứng bật dậy và chạy nhanh ra phụ vợ để cố phơi cho khô đóng lúa ngoài sân.
Đến gần bên bà Năm, dường như biết mình có lỗi nên ông nói nhỏ :
– Mình ơi! Tui không có bệnh hoạn gì hết, tại tui đang
nghĩ cách làm ăn, nhà mình không được khá như lối xóm, nên tui quên phức
cái đống lúa ngoài sân.
Nghe ông Năm nói vậy, một niềm thương cảm dâng lên trong khóe mắt, bà Năm an ủi chồng :
-Ôi thôi kệ nó đi ông ơi, nhà mình sống (dậy) được rồi,
(dợ) chồng mình có con Mén thôi, nay mai nó theo chồng thì cho con nó
mớ vốn làm của hồi môn, còn tui với ông cháo rau qua ngày là (dui dẻ)rồi
ông lo chi cho sanh bịnh.
Nghe vợ mình nói vậy ông Năm thấy nghẹn ở trong lòng,
ông cảm thấy mình thật có lỗi với người vợ hiền lành và tốt bụng của
mình, rồi ông thầm trách ông Long bạn của mình
– Cũng tại cái ông Long này hết thảy, nếu không có ổng thì mình đâu có ra nông
nỗi như vầy ….
Ông Năm Râu dần hồi tưởng lại những việc vừa trải qua…
***
Hôm đám giỗ tía mình, vì đây là giỗ đầu nên ông Năm mời
làng trên xóm dưới đủ hết, thậm chí bạn bè ở xa như ông Long ở trên
Sài gòn ông Năm cũng chẳng quên, mà quên làm sao được khi Năm Râu và ông
Long là đôi bạn chí cốt, hai người đã là bạn từ thời tóc còn để ba vá
và ở truồng tắm mưa, do hoàn cảnh sống nên ông Long đành đoạn bỏ lại
dòng sông quê nghèo, bỏ lại cây cầu khỉ cạnh nhà nơi đây Năm Râu cùng
Long cùng thi nhau đứng trên cầu (phong rong) xuống con kênh nước đục
ngầu phù sa để tắm mát những trưa hè êm ả .
Bà con tề tựu đông đủ, các bàn tiệc không còn một chỗ
trống, Năm Râu ngồi cạnh ông Long sau một hồi khi đã ngà ngà say, ông
Long nỗi hứng buộc miệng nói nhỏ vô tai Năm Râu:
– Ê mầy Năm, từ lúc tao lên Sài gòn tới giờ mày chưa
bao giờ lên thăm tao, sẳn chuyến này tao (dìa) đây, mầy thu xếp theo tao
lên (trễn) một chuyến đi, (dui) lắm mầy ơi.
Nghe ông bạn “nối khố” của mình rủ rê và hứa hẹn đủ
điều, nào là có những nhà hàng bán các món thuộc về cao lương mỹ vị, mà
suốt đời chắc chắn Năm Râu chưa từng nếm qua, rồi những nơi vui chơi thư
giãn thú vị, kể lể một hồi ông Long còn “đế” thêm một câu:
-Còn một món “Đặc sản” nữa nghe mậy, lên đi mầy sẽ thấy tao nói không sai bao giờ.
Có sẳn hơi men trong người với gương mặt đỏ gay như chú gà nòi, hưng phấn trong lòng Năm râu hưởng ứng tức thì:
-Đi thì đi, nào giờ cứ quanh quẩn nơi đây tối ngày cứ
sông nước, cá mắm , lúa má cũng ngán tới cổ rồi, nhưng tao phải đem theo
bao nhiêu tiền mới được.
Nghe câu hỏi dè dặt của Năm Râu, ông Long nói :
– Mầy đem hờ một ít theo dằn túi thôi, lên đó tao lo hết, yên chí đi ông ơi!
Nghe ông Long nói vậy Năm râu vui trong bụng bèn hứa chắc như đinh đóng cột:
– Rồi, theo mầy luôn, ngày (mơi) mình lên đường hả mậy,
lâu lâu (dìa) chơi vài bữa cho (dui , có chuyện gì không mà mầy (dìa)
gấp quá chừng (dậy).
Ông Long phân bua:
– Công việc nhiều lắm, tao đi xuống đây thì trên đó thiếu tao coi như rắn mất đầu.
Năm râu càng phục lăn thằng bạn mình sau câu nói của ông Long, Năm râu lẩm bẩm trong miệng:
-Thằng Long ngày xưa khờ tổ mẹ, vậy mà bây giờ làm ăn coi bộ “ngon cơm” ghê .
Thấy Năm Râu thừ người ra mà miệng nói thì thầm điều gì, ông Long khiều nhẹ Năm Râu rồi nói :
– Khi không đang vui tự dưng thấy cụt hứng vậy, mầy đang nói lén gì tao phải không ?
Năm Râu cười khì rồi đáp:
-Mần gì có, tao đang nghĩ điều tốt về mầy không đó, mầy không tin tao thề đứa nào nói dóc cho Chó cắn cả đám đi.
Nãy giờ ngồi cái bàn sau lưng sát với Năm Râu, bà Quận nghe Năm Râu thề thốt kiểu giả ngộ như vậy bà bèn xía vô:
– Năm nè, bây thề cái giống gì khôn thấy tía luôn, bây
nói dóc thì Chó cắn mình ên bây thôi, chứ mắc gì cắn cả đám, mà bây thề
thốt tầm bậy coi chừng có ngày nghe bây, ai đời nhà kế bên trại nuôi Chó
“Bẹc giê” mà thề kiểu đó gặp giờ linh chó sút chuồng cắn bất tử là “Rụt
tùng” luôn nghe con.
Nghe bà Quận nói vậy, Năm Râu hứng chí phá lên cười, rồi tìm cách “Trả đủa” lại bà Quận:
-Con công nhận cô Quận ghiền quánh bài “Cắt tê” dữ
nhe, cô nói gì cũng hay chêm vô mấy chữ của bài bạc quá, mà làm gì để
cho “Rụt tùng” được cô Quận, nếu thấy Chó sút chuồng thì lo “dọt” cho lẹ
coi như huề tiền đó cô.
Bà Quận chưa buông tha cho Năm Râu:
-Ờ cho bây dễ ngươi nhe, “Đi đêm có ngày gặp ma đó”, bây ỷ y có ngày Chó cắn bây sứt…..
Bà Quận bỏ dở nửa chừng câu nói trên, nhưng một bà già
trầu ngồi bên cạnh hiểu câu nói của bà Quận nên bà khiều nhẹ bà Quận
rồi bà lên tiếng:
-Mèn ơi, bà Quận này nói chí phải đa nghe, Năm Râu mầy
lớ quớ mấy con “Bẹc giê” bên kia nó táp trúng chỗ ngặc là mất giống
luôn nghe bây.
Nghe hai ” Lão bà bà” tấn công mình quá mạng, Năm Râu
mắc cỡ đỏ mặt bèn im thin thít, lúc này mọi người trong đám giỗ hiểu
chuyện nên cùng xúm lại lại cười giòn tan khiến không khí của đám giỗ ở
làng quê thêm phần sôi động, khi đám giỗ tàn tiệc bà Năm bèn chất vấn
ông:
-Hồi nãy ông nói gì mà để Cô Quận với cô Sáu rầy rà dữ (dậy).
Năm Râu muốn quên chuyện nói chơi lúc nãy nên gạt phắc đi:
-Ôi thôi bỏ đi bà ơi, có cái khỉ khô gì đâu, tui nói giỡn mà hai (cổ) cứ chuyện bé xé ra to đó mà.
Bà Năm nhắc nhở:
– Cũng cái tật cà rỡn không chừa, ông đó nghe cái tật
lớn hơn cái tuổi rồi, ông mà nói chơi kiểu đó hoài mai mốt có sui gia
chắc họ “dông” mất tiêu quá .
Năm Râu càu nhàu:
– Ôi nhằm nhò gì bà ơi, bà (hông) nghe người ta nói
hả, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ kìa, tui cà rỡn có hại cho ai
đâu, thiên hạ cười rân trời đó bà thấy chưa?.
Bà Năm nghe nói vậy cũng xuôi lòng nhưng cũng ráng vớt vát:
– Nhưng cũng tùy chuyện ông ơi, nói chơi riết có ngày gặp người khó chịu bắt lỗi bắt phải là mệt lắm đa nghe.
-Tui biết rồi, bà đừng xàm ràm nữa, nghe nhức xương lắm
bà ơi. À mà nè, ông Long rủ tui lên Sài gòn với ổng một chuyến đó, bà
chịu khó bao giàn ở nhà ít bữa nghe bà.
Bà Năm nghe chồng mình nói vậy, liền trả lời :
– Phải đó ông cũng nên đi một chuyến cho thoải mái đầu
óc đi, tội nghiệp ông tối ngày lo quần quật với ruộng đồng hoài buồn
chết ông ơi.
Nghe bà vợ đồng ý cho mình xả hơi vài hôm, Năm Râu vui
mừng ra mặt ông đến sát bên bà rồi choàng qua ôm ghì lấy khuôn mặt bà
Năm, ông đặt lên những nụ hôn thật nồng nàng, bà Năm mắc cỡ đỏ mặt và la
lên oai oái:
-Ông già Năm hôm nay làm cái giống gì thấy ớn (dậy), ông làm ( hoảng tiều) con Mén nó thấy nó cười chết luôn bây giờ .
-Sợ gì bà ơi, giờ này con Mén nó còn ngoài ruộng chứ đâu đây mà bà sợ….
***
Lâu lắm rồi Năm Râu mới được ngồi xe hơi, về đến Sài
gòn thay vì ghé về nhà ông Long trước, nhưng trên đường đi Năm Râu thấy
ông Long ghé tai nói nhỏ gì đó với tài xế, chừng mười phút sau xe ghé
vào một quán nhậu ven sông có các nhà chòi bằng tranh tương đối kín đáo.
Vừa xuống xe ông Long được hai cô gái trẻ măng từ bên
trong chòi là nhào ra để dìu ông vào trong chòi, chới với khi thấy các
cô gái này sao bạo dạn quá, Năm Râu nhớ ông Nội mình hay dạy câu
“Nam nữ thọ thọ bất thân”, khi thấy tình cảnh ông Long
như vậy khiến Năm Râu ái ngại trong lòng, đang nghĩ ngợi sự việc xảy ra
bất ngờ trên Năm Râu bị hai cô gái khác đếm ôm choàng qua vai và buông
lời cợt nhả :
-Anh Hai (dô) đây tụi em chăm sóc phục hồi sức khỏe cho anh từ A tới Z luôn, cam đoan anh Hai không hài lòng không lấy tiền.
Năm Râu phát hoảng lấy đôi tay gân guốc của mình để gỡ
cánh tay của các cô gái kia, lạ thay Năm Râu không thể nào thực hiện
được, bởi khi gỡ được tay cô này thì cô còn lại bám thật chặt, cuối cùng
Năm Râu thất thủ khi hai cô gái ghị đè Năm Râu ngồi xuống bộ Salon, đối
diện bên kia ông Long cũng được hai cô gái dùng khắn lông lau mặt, hình
ảnh này giống y như các cô nuôi dạy trẻ chăm sóc cho các em nhỏ học ở
các trường Mẫu giáo.
Đồ ăn thức uống được dọn ra ê hề do hai cô gái bên phía
ông Long gọi, lúc này Năm Râu thật sự kinh hoàng vì với ngần ấy thức ăn
với sáu người trong cái chòi này không thể nào ăn cho hết, chưa kể bia
bọt các cô khui (lóc bóc) không ngừng, uống chừng vài lon bia, khi hơi
men bắt đầu ngấm thì Năm Râu không còn e dè như lúc ban đầu, hai cô gái
biết bắt đầu “Cá cắn câu” nên một cô nọ ôm Năm Râu cứng ngắc, cô ta ỏng
ẹo :
-Ông xã, ông xã tên gì cho bà xã biết đi.
-Bà xã kêu Anh Năm nhe, lúc nãy kêu anh Hai là trật lất rồi đó.
Cô gái lấn tới:
– Bà xã biết rồi, ông xã cho hun một cái.
Chẳng cần Năm Râu đồng ý, cô ta ghì chặc Năm râu rồi hôn tới tấm khiến Năm Râu ngây ngất trong lòng.
Cô gái còn lại ra đòn tiếp:
-Ông xã lo (dợ) lớn không hé, bỏ bê (dợ) nhỏ coi chừng (dợ) nhỏ nghỉ chơi ông xã nhe.
Năm Râu nghe vậy liền dùng tay quàng ngang eo ếch cô nàng và hôn lên má cô gái những nụ hôn thật dài.
Bên kia ông Long cũng được hai em chăm sóc nhiệt tình
hơn Năm Râu nhiều, vì các cô này biết tỏng tòng tong ông Long là “chủ
xị” của buổi tiệc hôm nay, dĩ nhiên các cô sẽ được ông Long “Boa” cho số
tiều hậu hĩnh khi tàn tiệc.
Hết bốn thùng bia được khui ra uống liên tục, Năm Râu
và Ông Long bắt đầu quờ quạng thì các cô nháy mắt nhau đỗ bia chảy đầy
dưới sàn nhà ướt lai láng.
Cô (dợ) lớn của Năm Râu bắt đầu trổ mòi:
-Ông xã, má của tụi mình đang nằm nhà thương, tội
nghiệp má ăn uống thiếu thốn và thiếu tiền thuốc men nữa, (dợ) rầu gần
chết đây nè, ông xã cho chút đỉnh cho má mình (dui) nha ông xã.
Đầu óc lúc này hưng phấn nhưng khó kiểm soát được hành động nên Năm Râu nói ngay:
– Chuyện nhỏ bà xã, gửi má mình hai triệu nhe cưng .
Nói xong Năm Râu móc bóp xỉa cho cô nàng bốn tờ năm
trăm ngàn mới cáu khiến cô gái mừng như trúng số, cô cầm tiền rồi hôn
tùm lum chỗ trên người Năm Râu khiến ông ta nhột nhạt uốn éo thân người
trong thật mắc cười.
Cô (dợ) nhỏ cũng dùng chiêu khóc bài “con cá sống vì nước” khiến Năm Râu mũi lòng xỉa tiếp ba tờ Năm trăm ngàn cho ả nọ .
Ông Long ngồi bên kia thấy Năm Râu chơi xộp quá, nên
nháy mắt làm ám hiệu để Năm Râu đừng mắc mưu hai “bóng hồng” nọ, nhưng
Năm Râu mắt đã mờ lí trí cũng đi chơi đâu mất nên chuyện ra ám hiệu của
ông Long coi như “Dã tràng xe cát biển Đông”.
Chén thù chén tạc một lúc sau Năm Râu “quắc cần câu”
và đành “Thuyền chìm tại bến”, báo hại ông Long huy động các cô gái cạo
gió sức dầu cho uống nước chanh để cho nhanh chóng tĩnh táo….
***
Nằm nhà ông Long một đêm, hôm sau Năm Râu tức tốc đón
xe đò tốc hành quay về quê nhà, mặc dù ông Long cố giữ lại để còn đi dạo
chơi nhiều nơi trong Thành phố.
Ngồi trên chiếc xe đò trong lòng ngổn ngang vì phần
giận mình quá chén để các cô gái lợi dụng moi tiền, phần thì mắc cỡ với
tấm chân tình của bà Năm, Năm Râu tự hứa với lòng không bao giờ léo hánh
tới những quán nhậu mái chòi tranh trá hình kia lần nào nữa, khi về đến
nhà bà Năm ngạc nhiên hỏi:
– Ủa bộ có chuyện gì sao mới đi hôm qua thì hôm nay
trồi đầu về rồi, bộ hai ông xích mích điều gì hả, còn như không phải
vậy chắc là ông nhớ tui phải (hông).
Năm Râu cười gượng, có xích mích gì đâu bà ơi, nhớ bà
thì cũng có, nhưng kỳ thực tui thấy không khỏe trong mình mên tui kiếu
(dợ) chồng ông Long tui (dìa) nhà cho an tâm bà ơi …
***
-Bà ơi! Lúa khô rang hết rồi kìa , mừng ghê. Ra phụ tui xúc đem vô bồ đi bà.
– Ủa sao ông hay quá (dậy), lúc nãy tui thấy nó còn
(giốt giốt), tui tưởng cầu đến ngày (mơi) phải một nắng nữa chứ, ai dè
khô rang rồi, ông hôm nay giỏi thiệt đó đa.
Nghe bà Năm khen mình ông Năm rất vui mừng, vì ông đã
cố công cào tới lui miết trong nắng mới có kết quả như trên, ông thầm
nghĩ trong bụng coi như để chuộc lại cái lỗi lầm vừa qua, tuy bà Năm
không biết mảy may vụ trên, và ông hứa với lòng :
-Từ nay tui tởn tới già, đừng đi nước mặn mà Hà ăn chân.
Vừa xúc lúa vô bao “cà ròn” vừa ngắm mây trời trong
xanh trên cao, bất chợt Năm Râu nhìn thấy đôi chim Câu nhà ông bay lượn
trở về tổ ấm sau một ngày kiếm ăn nơi xa, lúc này Năm Râu cười thầm bởi
ông ta ví mình như cánh chim Câu kia sau một thời gian “Kiếm ăn” cũng đã
quay về tổ ấm của mình như đôi chim này. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 30/Oct/2021 lúc 8:06am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 05/Nov/2021 lúc 3:13pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 10/Nov/2021 lúc 12:40pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 16/Nov/2021 lúc 3:32pm |
Cuồng Ngâm
Cánh buồm thả khắp năm Châu, Ngược xuôi con nước biết đâu tận cùng. Lòng biển tiếp với lòng sông, Bọt trăng vỗ nhịp hư không vô bờ.
Nhặt khoan du mộng vào Thơ, Một khoang vô trạo, những ngơ ngẩn sầu. Nhịp về đâu, phách về đâu? Lửng buông tơ trúc giang đầu trăng soi.
Gặp nhau là mất nhau rồi! Điệu luân vũ dứt, Thơ lời dở dang. Một trăm cái bến sang ngang, Bến nào mà chẳng lỡ làng chiều hôm!
Thì thôi ! gối chiếc trăng ôm, Cuồng ngâm với lớp sóng cồn lao xao! Con sông Bờ, con sông Thao, Hai con sông ấy xa bao dặm trường?
Chuốc đầy một chén tha phương, Sầu lên mái tóc điểm sương bơ phờ! Con sông Thao, con sông Bờ, Hai con sông ấy bao giờ gặp nhau? Chưa say, lại đã cạn bầu, Chưa bình minh, đã tím mầu hoàng hôn. Sóng du thuyền cũng bồn chồn, Gió hay tiềng hú gọi hồn đỗ quyên?
Trần Quốc Bảo
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Nov/2021 lúc 4:00pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 18/Nov/2021 lúc 8:43am |
CÁCH MỘT NGỌN ĐÈO Chỉ một đoạn đường 20 cây số mà lê thê, diệu vợi tựa muôn trùngNúi, rừng, mây, trải từng nỗi nhớ nhung đan sương, khói thành lối qua Ô Thước! Bởi chinh chiến và tang thương đất nước Cách một ngọn đèo mà xa lơ, xa lắc!
Em thường trách tôi sao cứ hoài...hứa cuội!
Người ở Sơn Trà mà hồn nơi Bạch Mã (1)(2) Chưa gặp nhau nhưng hoa lòng đang kết nụ Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 18/Nov/2021 lúc 9:26am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 19/Nov/2021 lúc 12:10pm |
Đi Về Phía Lá Vàng" style="appearance: none; background-clip: padding-box; box-sizing: border-box; line-height: 1.5; margin: 10px 0px 0px; min-height: 44px; outline: none; text-overflow: ellipsis;"> Mùa
thu được xem là mùa lãng mạn và thơ mộng nhất trong năm. Mùa thu cũng
là mùa dân cầm máy đi săn ảnh lá vàng nhiều nhất của 365 ngày. Họ tung
ra khắp nẻo, và đi về hướng có lá vàng. Những địa danh nổi tiếng có lá
thu đẹp là những nơi quyến rũ khách du và các nhiếp ảnh gia nhiều nhất.
Chiếc điện thoại thông minh ngày nay là 1 máy ảnh thu nhỏ, tiện dụng cho
tất cả mọi người thích chụp ảnh, không những dễ dùng mà còn tự chụp
được rất đẹp. Các chuyến bay và khách sạn đặc kín. Các nơi trên Hoa Kỳ
bắt đầu mở cửa. Đời sống thơm ngát hương đất trời thiên nhiên và màu sắc
của thu hấp dẫn con người mau mau ra khỏi căn nhà tù túng bấy lâu. "Tấp
tểnh người đi, tớ cũng đi". Tôi cũng theo chân bạn bè đi chụp cảnh lá
vàng khi lá vừa chín tới. Có người chịu đi xa thì bay qua Vermont, New
England, hay các tiểu bang tận miền đông. Riêng ở Nam Cali, Bishop là
nơi rất nhiều người tìm lá vàng nhắm tới, vì chỉ cần lái xe vài tiếng
đường dài. Bạn bè tôi ở các tiểu bang miền đông gọi ơi ới và cho biết lá
năm nay rộ lên rất đẹp và có lẽ đẹp nhất trong các năm, có đi thì đi
ngaỵ Ôi ! cái tiếng gọi của mùa thu sao mà thắm thiết thế, nhưng năm nay
tôi không thể đi xa, nên đành "Ngựa quen đường cũ", trực chỉ Bishop
vậy. Bishop
nổi tiếng vì lá vàng và nhiều hồ đẹp. Khách du có thể ghé thăm hồ
Sabrina, South Lake, North Lake và nhiều con suối cùng hồ nho nhỏ chung
quanh vùng thung lũng. Đi xa hơn chút, người ta có thể ghé Convict Lake,
Twin Lake, June Lake, Mammoth Lake hay Mono Lake đều nổi tiếng là tuyệt
đẹp. Dân cầm máy thường nhắm vào các giờ vàng là bình minh hay hoàng
hôn thì các hồ là nơi chụp hình các hiện tượng này thật tuyệt vời. Có
nước, có hồ là có rừng cây, có lá vàng thay đổi sắc màu từng giây từng
phút và mặt nước hồ soi bóng lung linh là cảnh chính mà ai cũng chờ đợi
để ghi lại hình ảnh. Chúng
tôi khởi hành từ 4,5 giờ sáng để cố gắng vượt qua khoảng đường dài 5
tiếng lái xe, nếu không nghỉ. Thức khuya, dậy sớm là cái nghiệp đeo đẳng
những con người đã lỡ chọn 'Thú vui hành xác" này vào thân. Trên đường
đi chúng tôi say sưa với không khí trong lành, man mát của hương thu và
thấy tâm hồn phơi phới bay theo tốc độ xe chạy trên con đường vắng thưa
người. Núi rừng càng lúc càng nhiều. Chúng hiện ra với đủ màu sắc làm
say đắm lòng người. Có đi và hòa mình vào thiên nhiên, bạn mới thấy dân
cầm máy không phải hy sinh mọi thứ vì những tấm ảnh mà thực ra chụp ảnh
chỉ là 1 cái cớ. Họ đi, sống, nhìn ngắm, và sờ mó, chạm vào thiên nhiên
với tất cả thể xác và tâm hồn của chính họ. Khu
cắm trại của hồ Sabrina là nơi chúng tôi dừng chân đầu tiên với mắt
nhìn kinh ngạc. Trời đất rực rỡ sắc màu, xanh, đỏ, vàng, cam tạo nên
một bức hoạ đẹp vô ngần do bàn tay phóng cọ tài tình của tạo hoá. Mùi gỗ
thông trong khí ẩm của cơn mưa sớm, phả đầy không gian hương thơm mộc
mạc của núi rừng. Chúng tôi say sưa thở và hít cái trong lành của núi
đồi hoang mạc. Và phút khai máy bắt đầu cho những gặt hái, thu lượm
thành quả được mùa lá vàng tuyệt vời của thượng đế. Chúng tôi đi tiếp,
dừng lại nơi có những con suối, dòng thác trắng xóa trong veo nổi bật
trên sắc màu của thu chín. North Lake rồi South Lake và Sabrina Lake đều
ghi dấu chân chúng tôi và nhiều nhóm người say sưa gặt hái lá vàng vào
khung máy ảnh. Những người đi cắm trại bắt đầu nhóm lửa cho món thịt
nướng, tạo vài đốm khói đặc lờ lững bay vào không gian trong vắt. Một
người đứng bên gốc bạch đàn vàng lá, buông nhẹ giây câu xuống hồ, ráng
tìm một vài con cá ngu ngơ đói bụng cắn mồi. Thanh bình làm sao một nhịp
sống thật chậm, xa chốn thị thành. Hoàng
hôn xuống, chúng tôi đi chụp hoàng hôn rồi về khách sạn trễ ngủ qua
đêm, để sáng hôm sau đi chụp bình minh tiếp. Chúng tôi lại dậy sớm từ
4,5 giờ sáng và tiếp tục cuộc hành trình săn ảnh còn đang dở dang. Trời
bỗng trở gió và thả mưa đều hạt khắp nơi. Mưa thu rơi nhẹ rồi phả mây
đen và sương vào rặng núi trước mặt nơi chúng tôi đứng để ghi hình hồ
Convict Lake. Mưa tạnh, vầng trăng thu lững thững chui ra khỏi mây e
thẹn khoe màu vàng cam quý phái nhìn xuống trần. Bình minh nhẹ nhàng thả
mây trắng vắt ngang rặng núi có màu cam pha đen của đá hoa cương trông
tuyệt đẹp. Cuối cùng màu hồng của ban mai ửng lên làm tôi ngây ngất. Tôi
có được tấm ảnh Bình Minh Hồng do tạo hoá pha màu và tạo tác. Trên
đường về mưa lất phất bay, chúng tôi quyết định ghé hồ Mammoth để chụp
thêm vài tấm. Vừa rẽ vào con đường lên núi cao, trời đang mưa hột bỗng
đổi thành tuyết. Chúng tôi sững sờ. Những bông tuyết nhẹ bay lả tả trong
khoảng không gian trăng trắng làm ngây ngất hồn người. Càng lên cao,
tuyết đọng trên khắp các cây thông, tạo nên các hình thù kỳ dị khiến
chúng tôi chụp liên tiếp không nghỉ tay. Lên đến hồ Mammoth mà nhìn
quanh chỉ thấy trắng xóa một màu, chúng tôi không còn biết hồ nằm ở chỗ
nào mà xuống nữa. Vì xe không có dây xích lại sợ bị lún tuyết, nên chúng
tôi phải xuống núi và đi về, để kết thúc một chuyến săn ảnh kỳ thú. Về
gần đến nhà, hoàng hôn buông xuống với mây hồng rồi đỏ hực, lại rộ lên
rực rỡ, như đưa tiễn chúng tôi. Cả nhóm chúng tôi, ai cũng vui và hạnh
phúc vì chuyến đi thành công và chụp được nhiều lá vàng như ước muốn. Trịnh Thanh Thủy
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 19/Nov/2021 lúc 12:12pm |
" style="appearance: none; background-clip: padding-box; box-sizing: border-box; line-height: 1.5; margin: 10px 0px 0px; min-height: 44px; outline: none; text-overflow: ellipsis;"> Đi Về Phía Lá VàngMùa
thu được xem là mùa lãng mạn và thơ mộng nhất trong năm. Mùa thu cũng
là mùa dân cầm máy đi săn ảnh lá vàng nhiều nhất của 365 ngày. Họ tung
ra khắp nẻo, và đi về hướng có lá vàng. Những địa danh nổi tiếng có lá
thu đẹp là những nơi quyến rũ khách du và các nhiếp ảnh gia nhiều nhất.
Chiếc điện thoại thông minh ngày nay là 1 máy ảnh thu nhỏ, tiện dụng cho
tất cả mọi người thích chụp ảnh, không những dễ dùng mà còn tự chụp
được rất đẹp. Các chuyến bay và khách sạn đặc kín. Các nơi trên Hoa Kỳ
bắt đầu mở cửa. Đời sống thơm ngát hương đất trời thiên nhiên và màu sắc
của thu hấp dẫn con người mau mau ra khỏi căn nhà tù túng bấy lâu. "Tấp
tểnh người đi, tớ cũng đi". Tôi cũng theo chân bạn bè đi chụp cảnh lá
vàng khi lá vừa chín tới. Có người chịu đi xa thì bay qua Vermont, New
England, hay các tiểu bang tận miền đông. Riêng ở Nam Cali, Bishop là
nơi rất nhiều người tìm lá vàng nhắm tới, vì chỉ cần lái xe vài tiếng
đường dài. Bạn bè tôi ở các tiểu bang miền đông gọi ơi ới và cho biết lá
năm nay rộ lên rất đẹp và có lẽ đẹp nhất trong các năm, có đi thì đi
ngaỵ Ôi ! cái tiếng gọi của mùa thu sao mà thắm thiết thế, nhưng năm nay
tôi không thể đi xa, nên đành "Ngựa quen đường cũ", trực chỉ Bishop
vậy. Bishop
nổi tiếng vì lá vàng và nhiều hồ đẹp. Khách du có thể ghé thăm hồ
Sabrina, South Lake, North Lake và nhiều con suối cùng hồ nho nhỏ chung
quanh vùng thung lũng. Đi xa hơn chút, người ta có thể ghé Convict Lake,
Twin Lake, June Lake, Mammoth Lake hay Mono Lake đều nổi tiếng là tuyệt
đẹp. Dân cầm máy thường nhắm vào các giờ vàng là bình minh hay hoàng
hôn thì các hồ là nơi chụp hình các hiện tượng này thật tuyệt vời. Có
nước, có hồ là có rừng cây, có lá vàng thay đổi sắc màu từng giây từng
phút và mặt nước hồ soi bóng lung linh là cảnh chính mà ai cũng chờ đợi
để ghi lại hình ảnh. Chúng
tôi khởi hành từ 4,5 giờ sáng để cố gắng vượt qua khoảng đường dài 5
tiếng lái xe, nếu không nghỉ. Thức khuya, dậy sớm là cái nghiệp đeo đẳng
những con người đã lỡ chọn 'Thú vui hành xác" này vào thân. Trên đường
đi chúng tôi say sưa với không khí trong lành, man mát của hương thu và
thấy tâm hồn phơi phới bay theo tốc độ xe chạy trên con đường vắng thưa
người. Núi rừng càng lúc càng nhiều. Chúng hiện ra với đủ màu sắc làm
say đắm lòng người. Có đi và hòa mình vào thiên nhiên, bạn mới thấy dân
cầm máy không phải hy sinh mọi thứ vì những tấm ảnh mà thực ra chụp ảnh
chỉ là 1 cái cớ. Họ đi, sống, nhìn ngắm, và sờ mó, chạm vào thiên nhiên
với tất cả thể xác và tâm hồn của chính họ. Khu
cắm trại của hồ Sabrina là nơi chúng tôi dừng chân đầu tiên với mắt
nhìn kinh ngạc. Trời đất rực rỡ sắc màu, xanh, đỏ, vàng, cam tạo nên
một bức hoạ đẹp vô ngần do bàn tay phóng cọ tài tình của tạo hoá. Mùi gỗ
thông trong khí ẩm của cơn mưa sớm, phả đầy không gian hương thơm mộc
mạc của núi rừng. Chúng tôi say sưa thở và hít cái trong lành của núi
đồi hoang mạc. Và phút khai máy bắt đầu cho những gặt hái, thu lượm
thành quả được mùa lá vàng tuyệt vời của thượng đế. Chúng tôi đi tiếp,
dừng lại nơi có những con suối, dòng thác trắng xóa trong veo nổi bật
trên sắc màu của thu chín. North Lake rồi South Lake và Sabrina Lake đều
ghi dấu chân chúng tôi và nhiều nhóm người say sưa gặt hái lá vàng vào
khung máy ảnh. Những người đi cắm trại bắt đầu nhóm lửa cho món thịt
nướng, tạo vài đốm khói đặc lờ lững bay vào không gian trong vắt. Một
người đứng bên gốc bạch đàn vàng lá, buông nhẹ giây câu xuống hồ, ráng
tìm một vài con cá ngu ngơ đói bụng cắn mồi. Thanh bình làm sao một nhịp
sống thật chậm, xa chốn thị thành. Hoàng
hôn xuống, chúng tôi đi chụp hoàng hôn rồi về khách sạn trễ ngủ qua
đêm, để sáng hôm sau đi chụp bình minh tiếp. Chúng tôi lại dậy sớm từ
4,5 giờ sáng và tiếp tục cuộc hành trình săn ảnh còn đang dở dang. Trời
bỗng trở gió và thả mưa đều hạt khắp nơi. Mưa thu rơi nhẹ rồi phả mây
đen và sương vào rặng núi trước mặt nơi chúng tôi đứng để ghi hình hồ
Convict Lake. Mưa tạnh, vầng trăng thu lững thững chui ra khỏi mây e
thẹn khoe màu vàng cam quý phái nhìn xuống trần. Bình minh nhẹ nhàng thả
mây trắng vắt ngang rặng núi có màu cam pha đen của đá hoa cương trông
tuyệt đẹp. Cuối cùng màu hồng của ban mai ửng lên làm tôi ngây ngất. Tôi
có được tấm ảnh Bình Minh Hồng do tạo hoá pha màu và tạo tác. Trên
đường về mưa lất phất bay, chúng tôi quyết định ghé hồ Mammoth để chụp
thêm vài tấm. Vừa rẽ vào con đường lên núi cao, trời đang mưa hột bỗng
đổi thành tuyết. Chúng tôi sững sờ. Những bông tuyết nhẹ bay lả tả trong
khoảng không gian trăng trắng làm ngây ngất hồn người. Càng lên cao,
tuyết đọng trên khắp các cây thông, tạo nên các hình thù kỳ dị khiến
chúng tôi chụp liên tiếp không nghỉ tay. Lên đến hồ Mammoth mà nhìn
quanh chỉ thấy trắng xóa một màu, chúng tôi không còn biết hồ nằm ở chỗ
nào mà xuống nữa. Vì xe không có dây xích lại sợ bị lún tuyết, nên chúng
tôi phải xuống núi và đi về, để kết thúc một chuyến săn ảnh kỳ thú. Về
gần đến nhà, hoàng hôn buông xuống với mây hồng rồi đỏ hực, lại rộ lên
rực rỡ, như đưa tiễn chúng tôi. Cả nhóm chúng tôi, ai cũng vui và hạnh
phúc vì chuyến đi thành công và chụp được nhiều lá vàng như ước muốn. Trịnh Thanh Thủy
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 156 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |