Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 202 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Oct/2019 lúc 8:54am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Nov/2019 lúc 12:50pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 04/Nov/2019 lúc 8:14am


Related%20image


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 04/Nov/2019 lúc 8:17am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Nov/2019 lúc 9:51am

NỖI OAN ĐÃ GIẢI


_______________

Hai Hùng SG




 Ông Sáu Say bước đi với cái dáng xiêu vẹo bên đường, chai rượu đế được ông đưa lên miệng tu ừng ực, uống xong ông lại nói bâng quơ điều gì đó khiến bà con có công chuyện đi ngang qua gặp cảnh ngộ này họ đều lắc đầu ngao ngán, nhiều người lẫn tránh nhanh chóng mỗi khi gặp ông vì ông hay xin tiền để mua rượu, ai cho thì ông không cự nự làm dữ, còn ai từ chối sẽ nhận được những lời chửi bới thô tục vì vậy ai cũng "ngán càng" mỗi khi giáp mặt với ông.

   Hôm nay dường như hơi men đã ngấm vào khá nhiều khiến cho bước chân ông không còn vững chãi nữa, đến gốc cây Dầu cổ thụ ven đường, ông  dựa lưng vào gốc cây rồi ông lịm dần trong cơn say.


   Cái biệt danh "Sáu Say" mà thiên hạ trong xóm gọi ông Sáu như bây giờ, đầu dây mối nhợ cũng do bà Ba Cá chủ tiệm tạp hóa ở đầu xóm đặt cho ông, bởi chính bà Ba đong rượu cho ông Sáu mỗi lần ông ghé mua, mà lần nào mua rượu ông cũng say khật khưỡng, có thể vì lẽ này bà Ba Cá gắn thêm chữ "say" sau cái tên của ông, chẳng có lấy gì làm buồn mà cũng chẳng cần tự ái hão huyền vì cách gọi của mọi người, tuy biết căn nguyên xuất phát từ bà Ba Cá mà ra ông Sáu cũng không màng đến, miễn sao khi ông "kẹt tiền" mà bà Ba vẫn bán thiếu cho ông là ông vui lòng rồi
                        ***
   Sáng nay cái cửa chuồng gà phía sau nhà của Bà Năm Vàng đã bị ai mở tung ra, gần chục con gà trống lẫn gà mái tự dưng biến đi đâu hết, Thằng Tiên con bà Năm thấy vậy liền la làng lên:

 Tía má ơi! Mọi người ra đây coi nè, quân nào ác nhơn thất đức "quơ" hết mấy con gà nhà mình rồi, thiệt tình nghe tui đã kêu thằng Đực Nhỏ mua "dây lòi tói" với ống khóa khóa lại mà hông chịu nghe, giờ còn con nào để dành Tết nhứt đây nè trời.

 Bà Năm lật đật chạy xuống phía sau hè nhà mình, khi nghe tiếng la ỏm tỏi của thằng Tiên, mặc dù chưa giáp mặt với nó bà đã lên tiếng rầy rà:

 -Thôi đi bây ơi! Thủng thẳng kiếm tụi nó lẫn quẫn sau vườn chớ đâu, có ai trộm đạo gì đâu mà la làng dữ thần ôn (dậy) bây,  hoặc có khi đám chồn đèn phía mấy bụi tre tàu nó bắt gà mình hông chừng, đừng nghĩ quấy cho họ tội chết nghe chưa.

 Khi bà Năm ra đến nơi thấy cái cửa chuồng gà bị ai đó cạy tung, một cái bản lề của cánh cửa chuồng gà rơi xuống đất khiến cho bà Năm tin là có trộm hai chân chứ không phải bốn chân như bà vừa nói, bà Năm than phiền:

 -Chèn ơi, cửa nẻo (dầy) thì y như rằng ai đó (dô) cạy cửa bắt gà rồi, nó không thấy cái chốt tía bây khóa ngầm bên trong cánh cửa nên nó nạy bản lề đây chứ đâu, thiệt tình bây giờ có biết ai đâu mà nói.

 Hai má con bà Năm với gương mặt vừa buồn vừa tức giận, nhưng trong bụng họ nghĩ hoài không ra thủ phạm là ai, người xóm khác hay là dân trong xóm này, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu mình, sau khi điểm qua những tay "Có máu mặt" như ông Tư xe lôi, thằng Sáu bán bánh mỳ dạo ở bến đò, hoặc là ông Sáu say, hoặc tệ hơn nữa ông Hai thợ nhuộm hay lân la phía sau nhà nó khi ông lảnh đồ của bà con đem ra nhuộm, thằng Tiên nó thầm đưa ra sự nghi vấn cho từng người, rồi nó tự giải đáp theo phương pháp loại suy nó gạt dần tên những người nằm trong diện nghi vấn, cuối cùng nó kết luận chỉ có một người có thể làm chuyện này, ông Sáu say đã là người được thằng Tiên "chiếu tướng" trong vụ "bợ" mấy con gà này.

 Thằng Tiên nói với bà Năm:

 -Má nè sao tui nghi ông Sáu Say quá, lóng rày ổng nhậu nhiều lắm, nghe nói không còn mua chịu rượu của bà Ba Cá nữa, đã (dậy) ổng mua thịt hộp, cá mòi, lạp xưởng, khô bò.V.v... của bà Ba nữa đó, nhậu sang lắm nghe má, thử hỏi tiền đâu ra để mua, chắc đi "Chôm chỉa" đồ đạc của thiên hạ đây chứ đâu, mấy con gà nhà mình thì ổng đâu có chừa hả má.

  Vốn là người hiền lành, hay đi chùa tụng kinh làm phước, qua các bài giảng của sư trụ trì bà Năm biết nào là nhân quả, khẩu nghiệp.V.v... Nên khi nghe thằng Tiên đề quyết ông Sáu say là thủ phạm bà chặn con mình tức thì:

 -Mô Phật, chưa có điều gì chứng minh ông Sáu mần ẩu (dụ) này, bây đừng nghĩ quấy chẳng những tội nghiệp cho ổng mà còn bị khẩu nghiệp nữa đó đa .

 Thấy bà Năm không đồng tình với mình, Tiên hơi bối rối chừng nghĩ lại nó thấy bà Năm nói đúng, nó thấy câu thiên hạ ví von "Gừng càng già càng cay" quả thật không sai đi đâu, vì người lớn tuổi họ suy nghĩ chín chắn trước khi nhận xét một vấn đề gì, còn bộp chộp như mình nhiều khi oan ức cho người khác thì tội nghiệp nên Tiên nói lí nhí:

 -Dạ tui xin lỗi má, tại tức quá mới nghĩ (dậy), rốt cuộc không biết nghi ai bây giờ ?

 Thấy thằng Tiên biết phục thiện sau câu trách móc của mình, bà Năm vui vẻ nói:

 - Ôi thôi kệ nó bây ơi! Của đi thay người, cùng lắm cận Tết tao kêu con Móm nhà mình nó chạy u ra chợ quận mua bậy một hai con về cúng cũng xong thôi mà.

 Thằng Tiên còn ấm ức, nó liền đáp lời bà Năm:

 -Thì đành (dậy) rồi, có điều tui túc mình ai mà ăn ở bất nhơn ghê luôn, có bắt thì cũng chừa lại (dài) con cho người ta, đàng này quơ hết trơn hết trọi hà,, nói thiệt (dới) má nha, tui mà biết ai quơ ba con gà tui chặt cho cụt tay luôn.

 Nghe thằng Tiên nổi máu nóng lên, bà Năm vỗ nhẹ vô vai nó:

 -Bây thiệt  tình nha, tao nói kệ tổ nó có mấy con gà nói chi dữ dằn mang tội bây ơi ...
                         
                        ***

 Chạy được gần chục cuốc xe chở khách từ bến đò ra chợ quận, ông Tư xe lôi mừng vô cùng, hôm nay là ngày ông thật may mắn, ông nhớ lại câu ví của thiên hạ hay nói:

 "Sáng sớm khởi hành mà ra ngõ gặp gái thì dứt khoát sẽ xui xẻo suốt ngày"

 Vậy mà lúc sáng ông vừa kéo chiếc xe lôi ra cổng ông gặp phải con Út vợ thằng Hổ gần nhà vừa đi tới, con nhỏ nó mang cái bụng bầu với tướng đi ục ịch khiến ông Tư ái ngại vô cùng, cũng vì câu ví trên nên khi gặp con Út ông định lui xe lại trong sân nhà mình, để cho con Út nó đi khỏi rồi ông sẽ xuất hành cho may mắn, chưa kịp hực hiện ý định trên thì ông đã nghe con Út mở miệng chào mình rồi:

 -Con chào ông Tư hôm nay ông Tư đi sớm hơn mọi lần hén, vậy là hôm nay ông ra ngõ gặp gái rồi, mà là gái bầu nữa mới ghê chứ, nhưng hông có sao đâu, ông Tư cứ xuất hành bình thường đi, con đoan chắc hôm nay ông hốt bạc cho coi.

 Đụng phải bà bầu sáng sớm trong bụng ông Tư không được vui, nhưng khi nghe con Út nó nói huyên thuyên những điều tốt đẹp khiến ông lấy lại tinh thần nên ông đáp lời:

 -Chèn ơi! Hôm nay cha nội Năm Nữa nghỉ chạy một bữa, thiếu xe sợ khách chờ lâu nên ông Tư đi sớm đó con, bây làm như thầy bói (hông) bằng, sao bây biết hôm nay ông hốt bạc.

 Con Út nói liền:

 - Chèn ơi! Ông Tư (hông) biết cái miệng ăn mắm ăn muối của con hả, con "Phán" đâu trúng đó, ông Tư cứ tin con đi. Thôi chào ông Tư con đi trước nha.

Chừng nhớ chực mình chạy xe ra hướng cùng chiều con Út đang đi, ông Tư réo nó :

 - Út nè, bây đi đâu thôi sẵn xe ông cho quá giang một khúc nè, bầu bì ục ịch đi bộ cực lắm con.

Con Út nghe ông Tư xe lôi nói vậy, nó chực nhớ mình cũng ra chợ quận để khám thai, nó mừng quýnh bèn nói với ông Tư:

-Chèn ơi, lúc này đầu óc con lẫn thẫn dữ lắm, ông Tư không nhắc con lội bộ rã giò luôn chứ chẳng chơi à nghe.

 Vậy đó, cả buổi sáng tự dưng khách đâu dồn về chợ quận khiến ông Tư quay đầu xe liên tục, mệt thì có mệt nhưng trong túi rủng rỉnh tiền là bao nhiêu mệt nhọc tan biến hết trơn, từ việc này ông Tư chẳng bao giờ tin dị đoan nữa, nào là mùng năm, mười bốn hăm ba kiêng cữ xuất hành, rồi vụ coi tuổi, cúng sao, đốt giấy vàng bạc.Vv...

                                                      ***

  Xế trưa khách đi xe dần thưa thớt, phần đói bụng nên ông Tư cho xe quay về nhà, khi chạy đến hàng cây Dầu cổ thụ bên đường, từ đàng xa ông Tư đã nhận ra ông hàng xóm của mình đôi mắt nhắm nghiền và ngồi dựa gốc cây, hồn thì thả đâu đâu, tấp xe vô sát cây Dầu nơi ông Sáu đang ngủ mê mang, ông Tư lay nhẹ vai ông Sáu rồi kêu lên:

 -Ông Sáu nè, dậy đi tui chở về nhà ngủ, nằm đây trúng gió ngủm cù đèo đó ông ơi.

 Kêu mãi mà ông Sáu vẫn chìm trong giấc ngủ, chẳng biết làm cách nào khiêng ông Sáu lên xe, thời may ông Tư thấy thằng Tào Móm đang đi tới, mừng thầm trong bụng ông kêu liền:

 -Tào Móm nè, bây phụ (dới) ông Tư đưa ông Sáu Say lên xe coi, ổng nằm đây nguy hiểm lắm, uống gì mà dữ thần thiên địa (dậy) hông biết nữa .
                       
                       ***
  Chiều đến khi đang loay hoay dưới bếp để nấu cơm, con Hậu đã nghe tiếng ông Sáu Say la um sùm phía nhà trên :

 -Con Hậu với thằng Tiến đâu, hồi trưa ai khiêng tao (dìa) đây, mẹ tổ nó tao nằm ngủ kệ tao, mắc mớ gì đem tao dìa, mấy chục đồng trong túi tao mất ráo trọi rồi nè, bây có cất hông?

 Con Hậu bớt lửa nồi cơm rồi lật đật chạy lên hỏi tía:

- Tía ơi, mơi mốt tía đừng uống xả láng nữa, say mèm nằm ngủ ở cây Dầu, không có Chú Tư xe lôi với thằng Tào Móm đưa tía dìa là tiêu luôn rồi đó, còn tiền đâu mà tía có tới mấy chục đồng lận, mà tía nhét đâu cho mất (dậy)?.

Mất tiền khiến ông Sáu đỗ quạu, ông nói ngang luôn:

-Tiền đâu tao có kệ tía tao, bây hỏi chi cho mệt (dậy) , bộ cò bót hay sao mà bày đặt làm  "Ăn kết" tao hả?

 Rồi ông nói tiếp:

 -(Dậy) là thằng Tư xe Lôi (dới) Tào Móm nó lấy tiền của tía rồi chứ chẳng đâu, bây mau qua nhà hỏi thử coi họ nói sao (dìa) cho tía biết, còn tiền hả, hôm qua thằng Hai Sĩ Quan con chú Tám bây nó mới (dề phép) nó gặp tía nó cho tía để dành ăn bánh, chưa kịp xài giờ mất tiêu hết rồi, hỏi ai không tức.

 Con Hậu sau khi qua nhà ông Tư xe lôi và gặp thằng Tào Móm, Hậu nghe hai người thuật lại thì rõ ràng hai người không có lấy tiền của tía, khi trở về nhà nó nói với ông Sáu Say nhận định của nó cũng trùng với lời nói của ông Tư và thằng Tào Móm, nghe xong chưa kịp phản ứng ông Sáu đã thấy Ông Tư và thằng Tào Móm bước vô cửa nhà mình rồi, vô trong nhà chưa kịp đợi ông Sáu mời ngồi , ông Tư đã lên tiếng:

-Ông Sáu ơi, tui (dới) Tào Móm thấy ông "quắc cần câu" nên tụi tui đưa ông (dìa) còn tiền thì tụi tui cho ông không hết ai mà đành lòng lấy của ông, đâu ông Sáu nhớ coi có đưa cho ai hoặc rớt đâu hông ?

 Nhìn đôi mắt của ông Tư xe lôi sau khi buông ra lời tha thiết chân tình, ông Sáu có phần mắc cỡ vì chưa cảm ơn ân nhân của mình mà lại nghi ngờ họ nữa,  ông Sáu chuộc lỗi:

 -Chú Tư nó ơi! Tui xin lỗi chú với Tào móm, tui cảm ơn chú (dới ) nó đã chở tui (dìa) ,chú Tư nói chí phải đa, nhiều khi say quá tui mần rớt đâu đó hông chừng, tui hông nghĩ chú Tư với thằng Tào Móm có tính tham đâu, thôi để tui hỏi bà Ba Cá tui có đưa lộn tiền hông, còn như mất thì thôi chớ biết sao bây giờ.

 Ông Sáu định nói tiếp điều gì, thì thấy ông Tư xe Lôi ngoắc Tào Móm đi ra ngoài sân rồi dông thẳng ra đường đi về phía cây Dầu nơi ông Sáu nằm ngủ lúc sáng.

 Một già một trẻ đi vòng quanh gốc cây Dầu, họ chăm chú quan sát trong hốc rễ cây nơi ông Sáu dựa lưng nằm ngủ, bổng dưng Tào Móm la lên mừng như bắt được vàng:

 -Nó kia kìa ông Tư, chèn ơi hên là nó rớt trong hốc này, chứ nó lệch ra ngoài chút xíu nữa ba đứa lượm ve chai nó "chớp" liền chứ dễ gì còn đây.

 Nhận lại mấy chục bạc ông Sáu vui mừng không siết, ông dúi vô tay ông Tư và Thằng Tào Móm mỗi người năm đồng coi như tạ ơn, ông nói:

 -Chú Tư nó (dới) thằng Tào Móm lấy chút đỉnh này uống cà phê cho tui "dui" nha.

 Không hẹn mà cả hai người đều từ chối và trả lại cho ông Sáu, ông Tư xe lôi nói:

 - Có nhiêu đâu mà ông cho, để xài đi ông ơi, tụi tui còn trẻ kiếm tiền dễ ẹc hà, ông cất lại đi.

 Còn Tào Móm lên tiếng :

- Ông Sáu để dành mua "Gụ" đừng mua chịu của bà Ba Cá nữa nha ông Sáu.

 Giật mình sau câu nói của Tào Móm, ông Sáu hỏi nó:

 - Chèn ơi, (dụ) mua chịu chỉ có ông (dới) bả biết thôi, sao bây rành sáu câu (dậy).

 Thằng Tào Móm nó cười nhẹ, nó nói:

 -Con nói thiệt ông Sáu nghe, hông phải có mình ên con biết đâu, đầu trên xóm dưới ai cũng biết, bà Ba bả nói tùm lum hết, nếu như bả không phun ra đố ai đâu mà biết.

Hơi quê vì nghe tin này, ông Sáu nói nhỏ:

 -Cái bà quỷ này, (dậy) mà bả dám nói "Tui (dới) anh Sáu tình nghĩa mà, thiếu chút đỉnh nhằm nhò gì mà anh phải câu nệ",(dậy) mà bả phun ra hết ráo, bà này coi (dậy) cũng "ba đía" thấy bà luôn
                        ***
 Từ hôm bị mất cả bầy gà trong chuồng, nghe bà Năm khuyên nhủ riết rồi thằng Tiên cũng tạm quên, tuy vậy đôi lúc bất chợt thấy bầy gà của thím Tám phía bên kia vườn nhà rượt đuổi nhau trong sân, thằng Tiên nhớ lại chuyện này khiến nó nỗi nóng lên, rồi nó lại quyết tâm dò la trong xóm để cố vạch mặt chỉ tên kẻ nào ăn trộm đàn gà của mình...

  Đang loay hoay sửa lại cái chuồng gà, Tiên nghe tiếng trống lắc "Lung tung, lung tung" của chú Hai thợ nhuộm, chừng chú lên tiếng hỏi khiến cho thằng Tiến thêm nghi ngờ:

 - Chời lất, gà của chú em lâu mất hết dồi, bộ nhà nị mần thịt ăn hết dồi hả ?

 Nghe chú Hai thợ nhuộm hỏi ra vẻ như dò la, thằng Tiên trả lời kiểu sóc họng:

- Nhà tui mà ăn hết nhiêu gà cũng còn may phước à, thứ bất nhơn nào nó bắt hết ráo, tui mà biết được tui bẻ cho lọi giò luôn chứ ở đó.

 Chú Hai an ủi thằng Tiên:

- Ôi thôi nị ơi, coi như của li thay người, như ngộ lè, bữa trước nhuộm cho lả đời người ta hông  thèm trả tiền, làm pộ chê dồi lín thinh luôn, ngộ xí cô hồn không thèm gây chiện lớ.

 Câu chuyện giữa hai người chưa kết thúc, bổng Tiên nghe thằng Sáu bán bánh mì dạo réo tên mình:

 -Anh Tiên, anh Tiên có (Dụ) này anh biết chưa?

 Tiên cũng chẳng thèm nhìn mặt thằng Sáu  nhưng cũng lên tiến hỏi: 

 - (Dụ) gì nữa đây, tao thấy mầy (bà tám) dữ lắm rồi đó.

 Thằng Sáu không giận khi nghe thằng Tiên cho mình là nhiều chuyện, nó lật đật nói:

 -Anh Lên trụ sở ấp liền đi, mấy chú dân (dệ) mới hốt mấy tay du côn ngoài chợ lẻn về xóm trên "bợ" đồ, người ta bu đen nghẹt nghe đâu họ khai có "bợ" đám gà của anh nữa đó, mấy ông cảnh sát đang mần "ăn kết" ở trển đó.

 Nghe thằng Sáu bán bánh Mì dạo thông báo tin "Sốt dẻo " này, tự dưng Tiên thấy chú Hai thợ nhuộm thật hiền không như nó nghĩ khi nãy, Tiên cảm ơn thằng Sáu:

 -Chèn ơi! Tao xin lỗi mầy nghe Sáu, tao cứ tưởng mầy phao ba cái tin xe cán chó, chó cắn xe chứ ai dè cái "dụ" này, thôi để tao dông lên đó coi sao.

 Trước khi đi Tiên lại nắm bàn tay chú Hai thợ nhuộm rồi Tiên nói như muốn khóc:

 -Chú Hai ơi! Con xin lỗi chú nha, con hiểu lầm chú mấy ngày nay, từ nay con không dám (dậy) nữa đâu.

 Không biết ất giáp gì tự nhiên thằng Tiên xin lỗi mình, chú Hai rút tay lại rồi vỗ lên vai nó, chú nói:

 -Hà cái lầy nị lói cái gì mà ngộ hổng piết , lừng nói nị nghi ngộ ăn chộm gà của nị nha, khà khà khà.
                         ***
 Ông Sáu say nằm trên chiếc võng treo tòn ten trong nhà, từ hôm được chú Tư xe lôi và Tào Móm khiêng về nhà, ông Sáu đỗ bịnh hết mấy hôm, cũng nhờ cơn bạo bịnh này nên ông Sáu không còn say sưa nữa, đôi lúc ông cũng thèm lắm nhưng con Hậu với thằng Tiến rầy rà quá nên ông cố "Cai rượu" cho hai đứa con mình vui lòng.

 Tiên lò dò đến nhà ông Sáu, thấy ông đang đong đưa cái võng Tiên lên tiếng chào:

 - Ông Sáu ơi. Con Tiên qua thăm ông nè.

 Ngạc nhiên vô cùng, vì quanh năm suốt tháng ông với thằng Tiên ít khi nào gặp nhau, vậy mà hôm nay ngọn gió nào đưa nó đến thăm ông nên ông hỏi:

 -Chèn ơi! Khi khổng khi không tự nhiên thăm tui, chắc có chuyện gì phải hôn, (dô) nhà đi Tiên.

 Rồi ông kêu vọng ra sau nhà:

 -Hậu ơi, bây rót cho thằng Tiên miếng nước cho nó uống coi bây.

 Cũng kịch bản như xài với chú Hai thợ nhuộm, Tiên đứng lên khoanh tay rồi nói lời xin lỗi ông Sáu, khi biết được nỗi oan tự dưng ở đâu trình vô mình, nay được chính người nghi kị mình tháo gỡ nên ô g Sáu lên tiếng:

 - Tiên con! Ông biết ông say rượu bê tha nên dễ làm cho thiên hạ dị nghị, nhiều khi họ mất của họ không nói ra nhưng ông biết họ dòm ông bằng nửa con mắt, nhưng ông kệ hổng thèm đôi co chi cho mệt, cây ngay đâu sợ chết đứng, nay con hiểu được chuyện là ông Sáu (dui) lòng rồi, thôi bây đừng câu nệ mần chi cho khổ tâm.

 Vui mừng trong lòng khi thấy ông Sáu bỏ qua không giận mình vì đã nghi oan cho ông, Tiên lôi chai đế Gò đen trong cái giỏ đệm với miếng thịt quay nhỏ nó đưa cho ông Sáu, nó nói:

 - Mọi việc sáng tỏ, mấy người ăn trộm bị bắt và họ đền bù thiệt hại cho nhà con rồi, nay con có chút đỉnh "quà" con tặng ông Sáu dùng lấy thảo.

Ngó chai rượu đế Gò đen trong veo như mắt mèo, rồi miếng thịt heo qua vàng ươm khiến ông Sáu thèm thuồng vô cùng, nhưng ông nói:

- Thôi đi con, con mang dìa đi, ông Sáu bỏ rượu luôn rồi, bây đưa qua nhử nhử ông sẵn trớn mần tới coi như ngựa quen đường cũ thì coi hổng đặng đâu, thôi (dầy) đi, ông lấy miếng thịt heo cho bây (dui) còn rượu bây đem lại quán nà Ba Cá bán cho bả cho đỡ tốn tiền.

 Thằng Tiên cố ép:

 - Ông Sáu cứ cất chai rượu, để đó tết nhất cúng ông bà cũng được mà, con đem dìa tía má con rầy chết.

Nghe thằng Tiên nói chí phải, ông Sáu đành nhận hết cho Tiên vui lòng.
                        ***
 Trên đường về nhà Tiên nhủ thầm trong bụng:


"Thiệt tình mình bậy bạ hết sức, mất có mấy con gà mầy bắt được thủ phạm chứ không thì nỗi oan cho ông Sáu, Chú Hai, Chú Tư, thằng Sáu biết bao giờ mới rửa sạch"

 Nó vui mừng vì mọi chuyện đã ngã ngũ, nó đang miên mang suy nghĩ những ngày tới nó sẽ gầy dựng lại bầy gà như mọi lần, khi gà lớn lên nó sẽ biếu cho những người nó đã nghi oan để tỏ lòng ăn năn thật sự của mình đối với họ ....
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 08/Nov/2019 lúc 9:55am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 11/Nov/2019 lúc 4:07pm

Mùa thu tội nghiệp


Image%20result%20for%20beautiful%20autumn%20sunset

Chị Bông đi chợ Việt Nam, quầy trái cây mùa nào thức ấy, những loại trái cây ngon Việt Nam đã giữ chân chị lâu hơn.

Chị thấy một cô gái trẻ mặc váy ngắn áo hở cổ mát mẻ đang săm soi chọn mít, người cha già đứng bên chiếc xe chợ kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng cô gái chỉ vào một quả mít to và người cha khệ nệ vần trái mít ra sát bìa quày để dễ dàng bê đặt xuống xe.

Chị Bông thấy tội nghiệp ông già ghê, chắc con gái ăn mặc đẹp điệu đàng không dám bê quả mít sợ bẩn tay bẩn áo.



Chị Bông đến gần và nhìn ông già ái ngại khi ông đang hì hục đẩy quả mít vào góc xe cho gọn. Cô gái như hiểu được ý chị, nàng cười cười giải thích:

– Cô ơi… chồng em đấy.

Và nàng liến thoắng:

– Anh ấy muốn làm bất cứ gì có thể để giúp vợ. Em sang Mỹ 2 năm mà vẫn thèm đủ thứ trái cây Việt Nam, này nhé, nhãn, vải, chôm chôm đắt mấy chồng em cũng mua, hôm nay thì em thèm mít nên mua hẳn một quả to về bổ ăn dần cho đã đời cô ạ…


Chị Bông ngượng ngùng vì đã hiểu lầm, nhưng cô gái vẫn hồn nhiên nói tiếp:

– Khi còn ở Việt Nam thì em có thèm gì món mít, em muốn ăn gì chả có. Bao nhiêu thứ trái cây ngon, trái cây quý chất đầy trong tủ lạnh ấy chứ.

Ông chồng quay mặt đi chỗ khác làm như không nghe thấy cô vợ trẻ nói gì.

Chị Bông nghĩ thầm chắc cô gái là con nhà giàu đã quen hưởng đầy đủ vật chất sung sướng, lấy ông già để sang Mỹ và lần hồi sẽ bảo lãnh cả nhà sang đây, chiến thuật đi định cư nước ngoài tuy chậm mà chắc.

Ông già dù đã nhuộm đen nốt mấy sợi tóc loe hoe còn lại trên cái đầu hói, dù diện quần jeans áo thun cho ra vẻ trẻ trung cũng không thể nào xứng tầm bên cô vợ trẻ này. Ông tuổi chắc 70 còn nàng chưa đến 30.

Chị ngẩn ngơ nhìn theo đôi vợ chồng đũa lệch khi ông chồng già đẩy chiếc xe chợ đi theo cô vợ trẻ tung tăng váy áo đi trước. Nhìn cảnh này ai mà chẳng nghĩ là cô gái dẫn bố già đi chợ.

Chị Bông về đến nhà không thấy chồng đâu, anh Bông đang ngoài vườn, cây lê quả chín bị sóc gặm hay chim mổ rơi rụng xuống đất anh đang nhặt bỏ vào bao rác, chị Bông chưa kịp kể cho chồng nghe chuyện ngoài chợ thì anh đã than thở:

– Mùa Thu về ai mộng mơ với lá Thu rơi còn tôi chỉ lo quét lá, lá càng rơi tôi càng chán.

– Anh đừng có kể công, hôm nay em đi chợ thấy một ông già chiều vợ lắm, ông vác một quả mít to và nặng cho vợ mà chẳng than thở gì.

– Thì bà vợ già của ông ấy yếu đuối…

– Trái lại, nàng là một cô vợ mạnh khỏe và rất trẻ đẹp.

Anh Bông lẩm bẩm:

– Nếu thế thì vác cả tạ gạo cũng vui vẻ chứ đừng nói bê quả mít.

– Ý anh muốn nói là những bà vợ già và xấu như tôi thì chẳng cần giúp, cứ mặc kệ cho đáng đời hả? Hả?

Anh Bông gỡ gạc:

– Bà già cũng có giá trị của bà, tôi đang dọn vườn cho bà đây nè.

Buổi chiều chị Bông nhận được một cú phone:

– A lô, tôi muốn hỏi thuê căn nhà đường Naomi Lane còn trống không ạ?

Chị Bông đáp:

– Vâng, chị muốn thuê nhà hả, nhà đang sẵn sàng để dọn vào.

– Chị cho vợ chồng em cái hẹn chiều mai xem nhà.

Chiều hôm sau chị Bông đến địa chỉ căn nhà mà chị đã cắm bảng cho thuê, khi khách đến chị Bông nhận ra ngay cô gái trẻ mua mít trong chợ mà chị đã gặp. Hôm nay nàng lại diện một cái váy khác tươi trẻ và nhí nhảnh hơn cả hôm đi chợ.

Cô gái cũng nhận ra chị Bông ngay, nàng ngạc nhiên:

– Ối giời ôi lại là cô mà em đã gặp ở chợ hôm qua lúc em mua quả mít.

Nàng hồn nhiên kể:

– Chồng em đã bổ quả mít ra. Ngon lắm cơ, anh ấy gỡ từng múi mít cho em ăn.

Bổ được quả mít to và bóc ra từng múi đã là công việc chẳng hứng thú gì với người phụ nữ, vừa tỉ mỉ vừa dơ tay, nếu không khéo thì nhựa mít dính tay thế mà ông già này phải bổ quả mít to tướng. Lấy vợ trẻ vợ đẹp thì phải chiều cho ra dáng đàn ông chứ chẳng lẽ ông rên hự hự và thều thào rằng: “Em ơi, anh không đủ sức cầm con dao phay bổ quả mít cho em đâu”.

Chị Bông nghĩ thế và mỉm cười, cô nàng cao hứng kể thêm:

– Chồng em giỏi lắm còn nấu cơm rửa bát cho em nữa cơ. Thương anh quá, cuối tuần nào em cũng đòi đi ăn nhà hàng để anh ấy… được nghỉ ngơi.

Rồi nàng quay ra nói với chồng:

– Ðúng là chúng mình có duyên với cô đây anh nhỉ? À, cô ơi em xin giới thiệu em là Mộng Châu, chồng em là Tín.

– Còn tôi là Bông. Mời anh Tín và cô Mộng Châu vào xem nhà.

Ông Tín ngắm nghía bao quát xung quanh căn nhà và nói với cô vợ:

– Cảnh đẹp đấy, căn nhà nằm dưới những tàn cây cao. Bây giờ là mùa Thu lá đang đổi màu. Mai kia mùa Thu chín lá sẽ vàng rực cả cây và rơi rụng càng thơ mộng em ạ. Chúng mình sẽ ngồi dưới gốc cây này uống trà ăn bánh chẳng hạn, và tận hưởng mùa Thu em nhé.

Cô Mộng Châu chẳng thèm để ý gì đến cảm xúc sung sướng của ông chồng già vừa vẽ ra hình ảnh hai vợ chồng hạnh phúc và thơ mộng với cảnh Thu, nàng vén váy bước vào trong căn nhà cũ kỹ và chê, cố tình cho chị Bông nghe từng lời rõ ràng:

– Nước Mỹ nổi tiếng giàu có văn minh mà nhà cửa không đẹp bằng ở Việt Nam. Nhà em ở trước kia là nhà mấy tầng, cổng to lớn cho xe ô tô chạy vào cơ, vườn cây hoa lá đẹp như trong phim truyện Hàn Quốc cơ…

Ông Tín ngượng ngùng ngắt lời vợ:

– Em kể chuyện nhà to nhà đẹp ra đây làm gì…

Chị Bông nghĩ thầm mình đã đoán không sai, cô tiểu thư này từng ở nhà cao cửa rộng, vật chất ê hề, chịu lấy ông chồng già hoặc vì ăn chơi quá độ nên cha mẹ “tống cổ” đi Mỹ cho khuất mắt, hoặc vì mục đích đi Mỹ đổi đời cho bản thân và cả gia đình sau này. Tâm lý của cô con gái nhà giàu ở Việt Nam sang Mỹ bỗng phải sống trong điều kiện tài chính hạn hẹp thời gian đầu thường bị “sốc” và thất vọng như thế.

Chị Bông nói:

– Nhà này tuy cũ nhưng sạch sẽ gọn gàng em ạ, lại là căn nhà cuối đường riêng tư với cây cao bóng mát mùa hè, với lá vàng ngập sân mùa Thu ai cũng thích, người thuê trước vì lý do công ăn việc làm họ mới phải dọn đi thôi. Em mà không thuê là có người khác thuê ngay.

Ông Tín thì thầm năn nỉ vợ:

– Em đồng ý nhé. Các căn nhà khác còn cũ hơn, xấu hơn mà chắc gì được chỗ đẹp như thế này.

Cô Mộng Châu ngẫm nghĩ, chắc biết khả năng ông chồng già chỉ có bấy nhiêu nên nàng đồng ý và không kêu ca gì nữa.

Cuối tuần vợ chồng ông Tín dọn vào nhà.

Ông Tín kê một bộ bàn ghế bên hông nhà dưới tàn cây rủ lá. Chị Bông đã tưởng tượng ra có những buổi chiều Thu mát mẻ hai vợ chồng ông Tín ra đây ngồi cùng uống trà, cùng ngắm lá Thu rơi mà vui lây.

***

Mùa Thu lá đổi màu làm đẹp cả khu phố, toàn những cây phong từ đời nào to cao sừng sững, nhất là con đường Naomi có ngôi nhà của vợ chồng ông Tín đang ở. Có lẽ nơi đây khi xưa là một rừng phong trước khi rừng được xẻ ra xây cất thành những khu nhà ở.

Từ đầu đường đến cuối đường hai hàng cây như chụm đầu vào nhau, chỉ thấy thấp thoáng trời xanh qua kẽ lá.

Mỗi khi gió nhẹ lá phong thoảng rơi vài chiếc, nhưng khi gió mạnh thì nhiều chiếc lá phong cùng lả tả rơi xuống bay bay trong gió thành những vũ điệu uyển chuyển tuyệt vời.

Chị Bông đến nhà vợ chồng ông Tín để thu tiền thuê nhà, họ gọi chị mấy ngày trước nhưng chị bận rộn, hôm nay sẵn đi công việc khác gần đây nên chị ghé vào.

Chiều thứ Bảy chắc sẽ có đủ mặt hai vợ chồng ở nhà, chị vừa thu tiền vừa thăm hỏi xã giao đồng hương luôn thể.

Chị Bông gõ cửa, khi cánh cửa mở ra thoáng nhìn bên trong chị Bông đã nhận ra cảnh bàn tiệc vừa tàn, đồ ăn thức uống, bát đĩa, ly chén, khăn giấy, vỏ chai, lon nước còn bừa bộn trên chiếc bàn dài và rộng được kê ra từ hai chiếc bàn nhỏ nối lại.

Ông Tín đang bận thu dọn bàn tiệc này, ông hơi lúng túng nhưng vẫn lịch sự mời chị Bông vào nhà để ông lấy tiền trả.

Chỉ có mình ông Tín ở nhà, ông chán nản chẳng cần giấu giếm:

– Chúng tôi vừa có tiệc sinh nhật Mộng Châu, cô ấy và bạn bè của cô ấy ăn xong lại kéo nhau đi đến địa điểm vui chơi nào đó. Tôi… ở nhà dọn dẹp, đi theo làm gì cho thêm mệt thân mà chẳng thích hợp với mình.

Lấy tiền xong, chị Bông định ra về nhưng ông Tín dường như quá cô độc và cần có người để trút nỗi lòng nên níu kéo khách ở lại:

– Chị Bông không bận gì thì cứ ngồi chơi trong khi tôi vừa dọn dẹp vừa kể chuyện. Ðã lâu rồi tôi chưa biết tâm sự cùng ai…

– Chuyện cô Mộng Châu, vợ ông?

– Vâng, niềm vui và nỗi buồn của tôi là nàng. Chị đã gặp chúng tôi vài lần, hôm nay chị trông thấy cảnh này chắc cũng đoán ra phần nào, biết đâu nay mai chị sẽ nhìn hoặc nghe thấy những cảnh tương tự thì chị sẽ không thắc mắc hay ngạc nhiên gì nữa.

Chị Bông tò mò ngồi lại một góc bàn lắng nghe ông Tín kể:

– Tôi góa vợ cách đây mấy năm, ba đứa con ở xa đều muốn tôi về ở với chúng. Nhưng vốn tính ăn chơi bay bướm từ thời trai trẻ, buồn tình vì cô đơn và bỗng dưng được tự do thảnh thơi làm lại cuộc đời tôi cao hứng muốn cưới vợ trẻ đẹp. Loại gái trẻ đẹp chịu lấy những ông già đáng tuổi cha tuổi chú như tôi thì chỉ có ở Việt Nam và đầy trên mạng. Tôi đã tìm được Mộng Châu một cách dễ dàng nhanh chóng.

Ông Tín thở dài :

– Tôi đánh đổi tất cả những tình cảm yêu thương của con cháu vì nàng. Các con tôi đã phản đối, đã buồn giận, các thân nhân họ hàng đã khuyên can, nhưng tôi bất chấp hết.

Chị Bông cảm thông:

– Tôi thấy ông luôn tỏ ra thương yêu và chiều chuộng nàng bằng tất cả tấm lòng chân thật, chắc nàng cũng hiểu điều đó.

– Vâng, nhưng tất cả những thương yêu chiều chuộng ấy không thể biến một ông chồng già thành chàng trai trẻ cho xứng với nàng được. Mộng Châu đang bắt đầu chán chường tôi rồi, thậm chí nàng coi thường tôi, cứ ngang nhiên vui chơi với bạn bè trang lứa, nếu tôi không tự ái chia tay thì cũng có lúc nàng sẽ thẳng thắn nói chia tay.

– Rồi ông tính sao?

Ông Tín rầu rầu:

– Chắc ngày ấy không xa đâu, vì Mộng Châu đã có thẻ xanh rồi. Tôi lại trở về cuộc sống độc thân.

Chị Bông nói đùa cho ông Tín bớt buồn:

– Nhưng chắc ông không lặp lại lần nữa, tìm cô tiểu thư con nhà giàu Mộng Châu thứ hai đâu nhỉ…

Ông Tín bỗng bật cười ha hả làm chị Bông ngạc nhiên tưởng mình đã nói gì sai trái:

– Chị vừa bảo gì? Cô Mộng Châu tiểu thư con nhà giàu?

– Chứ còn ai nữa, cô ấy đã mấy lần khoe cuộc sống giàu sang trước đây ở Việt Nam.

Ông Tín cười cho đã đời xong mới nói:

– Mộng Châu chỉ là biệt hiệu, tên thật của nàng là Nguyễn Thị Chuông..

Chị Bông ngạc nhiên:

– Nhưng gia đình cô ấy giàu có thì cái tên có ảnh hưởng gì đâu?

– Ai bảo chị là nhà cô ấy giàu có? Cô ấy…

Chị Bông sốt ruột tranh lời:

– Cô ấy khoe ngày ở Việt Nam từ cái tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp trái cây ngon, thức ăn ngon đến ngôi biệt thự to lớn mấy tầng, xe ô tô có thể chạy vào tận trong sân…

– Ðúng là Mộng Châu từng ở trong biệt thự cao sang, trong nhà có tủ lạnh lúc nào cũng đầy thứ ngon vật lạ. Nhưng vấn đề là cô Mộng Châu tức cô Nguyễn thị Chuông không phải là cô tiểu thư con ông bà chủ, mà chỉ là con sen, là đứa ở đợ mà thôi, gia phả nhà nàng ba đời bần cố nông, vì thế nên cô Chuông đã lên mạng tìm bạn bốn phương để đổi đời và đã đạt ước mơ sang Mỹ như chị đã thấy rồi đó.

Chị Bông chưa hết ngỡ ngàng:

– Thì ra thế, cô ấy cứ nói kiểu nửa vời làm tôi tưởng lầm. Gái Bắc kỳ khéo léo thật, tôi cũng là Bắc kỳ mà còn thua xa.

– Tôi biết rõ hoàn cảnh nàng, một ông già như tôi cưới được vợ trẻ đẹp là quá đủ rồi, sang Mỹ ai biết nàng từng là con sen con ở. Tưởng nàng sẽ an phận sống bên tôi lâu dài…

Ông Tín quay ra than van:

– Chắc kiếp trước tôi mắc nợ nàng chị Bông ạ, ngày vợ tôi còn sống bà ấy yêu thương săn sóc tôi từng bữa cơm từng giấc ngủ. Lấy Mộng Châu thì ngược lại tôi phải chiều chuộng hầu hạ nàng từng tí một mà nàng chưa vừa lòng. Các con tôi đã đoán trước điều này thế mà tôi cứ đâm đầu vào, không ngờ tình yêu ở tuổi già cũng đam mê, bồng bột mù quáng không thua gì tuổi trẻ.Tôi buồn lắm mà chẳng biết nói cùng ai, con cháu còn đây, thân nhân còn đấy nhưng tôi mặt mũi nào tâm sự với họ. Hôm nay được dịp nói với chị tôi thấy vơi nhẹ lòng.

Chị Bông an ủi:

– Thôi, ông Tín đừng buồn, coi như ông làm phước cứu nhân độ thế, mở hé cánh cửa cho đại gia đình bần cố nông cô Nguyễn Thị Chuông sẽ được đổi đời để thế hệ sau khá hơn.

Chị Bông chào ông Tín ra về, ông già lù khù lại lúi húi đứng trong bếp rửa tiếp đống bát dĩa cao chất ngất, mà nếu ở với con cháu thì công việc này không phải của ông.

Chị Bông bước ra ngoài, mùa Thu vẫn rực rỡ ngoài sân.

Chị Bông thấy bộ bàn ghế bên hông nhà phủ đầy lá phong rơi, có lẽ cả tháng nay vợ chồng ông Tín không hề ra đây ngồi hay quét dọn.

Cô Mộng Châu trẻ trung phơi phới yêu đời và đua đòi kia làm sao hiểu được thú vui của tuổi già, ngồi hàng giờ bên ông chồng già cùng uống trà và ngắm lá Thu rơi cho được.

Tội nghiệp mùa Thu làm đẹp cho đời cho mọi người nhưng ở góc phố này, góc đường này, nơi lá vàng nhiều nhất đẹp nhất thì mùa Thu lại bị bỏ quên hững hờ.

Tội nghiệp ông Tín ở cái tuổi mùa Thu cuộc đời đáng lẽ ông sẽ được an hưởng tuổi già bên con cháu hay nếu cho đời bớt lẻ loi thì tìm người bạn cùng trang lứa. Ham gì niềm vui ngắn ngủi bên cuộc tình so le để phải nghe tiếng gièm pha của người đời và ngậm đắng nuốt cay như thế này.


Nguyễn Thị Thanh Dương

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 12/Nov/2019 lúc 8:34am



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 12/Nov/2019 lúc 8:35am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Nov/2019 lúc 10:12am
GIÓ MỒ CÔI



Image%20result%20for%20me%20gia
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả cho mùa Mothers Day là một tự sự cảm động về Mẹ.

Lần đầu tiên cầm tập thơ và thấy hàng chữ "Ví mà tôi đổi thời gian được. Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười" của ông Trần Trung Đạo, tôi nhủ thầm: Chà! cái ông này đúng là nhà thơ, văn chương bóng bẩy. Đồng ý thì ai không thích được nhìn thấy mẹ cười? Tôi cũng vậy. Nhưng làm gì mà phải đổi cả thiên thu cơ chứ. Mẹ ở đó khi nào vui thì mẹ cười, khi nào giận mẹ la ráng chịu. Việc gì mà ông phải đem cả thiên thu để đổi lấy tiếng mẹ cười?

Nhưng đó là hai mươi năm về trước. Mạ tôi vẫn còn trẻ và khoẻ lắm.Vài ngày một lần mạ xách giỏ đi bộ ra chợ. Vừa đi và về khoảng một tiếng, như không. Đồ ăn mạ nấu để sẵn trong tủ lạnh. Cháu nội cháu ngoại gởi cho mạ trông, chiều đón về thỉnh thỏang lại thêm cái cà mèn đựng thức ăn…
 
Vậy đó, chị em chúng tôi đón nhận tình thương của mạ, mặc nhiên như chim sẽ bay, và cá sẽ lội. Khi vui mạ cười, khi buồn thì… thôi.

Nhưng rồi năm tháng qua. Chim bay có lúc mỏi cánh, cá lội sẽ có ngày vương câu. Và mạ tôi rồi cũng có lúc vắng tiếng cười.

Tôi lại nhớ tới lời thơ năm nào của ông Trần Trung Đạo. Bây giờ nếu được, tôi xin góp thêm với ông rằng: nếu bỗng nhiên được ba điều ước, điều trước tiên xin nghe tiếng mạ cười.

Bởi vì mạ đã vắng tiếng cười từ lâu lắm rồi. Mạ tôi bệnh nằm trên giường cả mấy tháng nay, im lặng và mỏi mệt. Mỗi ngày mạ chỉ nói chút ít khi nào cảm thấy thiệt khoẻ và nhớ lại một câu chuyện cũ nào đó, mạ sẽ kể cho bất cứ đứa con nào đang ở bên cạnh. Mạ nói mà đôi mắt xa xăm như đang trở về sống lại với quảng đời xa xưa nào đó. Tôi thường ngồi nghe mạ kể và cảm thấy rằng mạ như cái máy chiếu phim cũ, nhớ cái gì, tới đâu, thì phát ra cái đó, để rồi lại quên ngay…

Mạ nói thì có, nhưng cười thì không. Hình như bệnh tật và già yếu đã làm tan biến tất cả sinh khí và niềm vui nào của mạ đủ để tạo một nụ cười.

Vậy mà một lần vô tình tôi đã làm được cho mạ cười.

Trong mấy chị em, tôi là thằng chịu giỡn mặt vói mạ nhiều nhứt. Tuy trên tôi có mấy bà chị, nhưng tôi hay ỷ mình là con trai trưởng được mạ cưng và …nể, nên tôi hay nói giỡn ba trợn với mạ cho mạ vui. Mạ tôi bệnh yếu nằm đó thôi chứ vấn đề tiền bạc vẫn rất sáng suốt. Trong nhà, tôi là người có nhiệm vụ quản lý tài sản “nổi” của mạ trong nhà bank. Mỗi tháng cái check tiền già đưọc chia ra : tiền nào cúng chùa, tiền giúp trẻ mồ côi, người già neo đơn ở VN…mạ đều nhớ hết. Một lần, tôi mới ra nhà bank lấy tiền về cho mạ, thấy mạ có vẻ khoẻ, tôi lại giỡn

- Mạ giàu quá à. Con thì dạo này nghèo lắm. Mạ cho con một trăm sài chơi.

Mạ hỏi

- Chơ tiền mi đi làm bỏ mô mà phải xin?

Tôi nói

- Tiền đi làm vợ nó giữ hết mạ ơi.

-Rứa à? Bộ "hắn" không cho mi đồng mô để tiêu à?

-Không! "hắn" giữ hết trơn

Tôi nói giọng chắc chắn.

Tôi thấy mạ nhìn thằng con với ánh mắt thương cảm, rồi sau đó mạ bỗng trở giọng bực bội

-Xí , cái đồ sợ vợ.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy mạ khoẻ và có hứng nói chuyện lâu như vậy nên cũng vui lây

-Mạ ơi, con mà không sợ vợ mới là lạ đó. Mạ coi, giòng họ nhà mình từ trên xuống dưới có ai mà không sợ vợ?

Tôi thấy mạ suy nghĩ. Dĩ nhiên rồi, vì những lời tôi mới nói cũng không xa sự thực là mấy. Được một chút, mắt mạ sáng lên nói

- Có. Có đưá không sợ vợ.

- Ai? Tôi ngạc nhiên

- Thằng Lộc. Thằng Lộc hắn không sợ vợ.

“Hahaha!” Tôi ôm bụng bật cười nghiêng ngửa. Cười thiệt. Trời ơi thằng em tôi mục này nó phải là… sư phụ của tôi lận. Vậy mà tới đây nói chuyện với mạ làm sao mà mạ tôi tin nó là một cây xanh rờn không hề sợ vợ thì quả là siêu đẳng.

Không biết vì thấy tôi cười say sưa quá, hay là mạ mới chợt nhận ra thằng con kia của mạ cũng thuộc loại thứ thiệt giống thằng anh nó. Tôi thấy mạ há miệng to muốn cười theo tôi mà không thể phát ra tiếng. Nhưng ánh mắt của mạ đã nói lên tất cả. Mạ nhìn tôi, ánh mắt rực niềm vui tươi. Đã lâu rồi anh em tôi chưa thấy được ánh mắt này.

Em tôi đang ngồi gần đó cũng la lên

- A mạ cười. Mạ cười đó.

Tôi phải quay đi, bởi vì bỗng nhiên tôi muốn khóc.

Nếu một lần trong đời tôi được mừng đến phát khóc thì đó là giây phút này đây.

Mạ đã yếu lắm rồi. Những việc vệ sinh tiêu hóa phải dùng tả cho mạ, và phải thay luôn luôn vì mạ rất sạch sẽ. Những việc này tôi không phải lo vì mạ có đến 6 cô con gái. Tuy ai cũng công việc sinh nhai, chồng con bận bịu, nhưng đã chia giờ túc trực, khi nào cũng có một đứa bên cạnh để lo cho mạ.

Một ngày kia tôi đi làm về sớm ghé qua nhà gặp lúc em gái tôi đang loay hoay thay tả cho mạ. Thông thường thì chỉ cần mạ hợp tác tự mình nghiêng bên này một chút, co cái chân một chút…thì một người cũng có thể làm được. Hôm đó mạ bỗng yếu quá không thể tự mình làm những động tác trên khiến cho em tôi xoay tới xoay lui mãi vẫn không thay được. Thấy tôi tới nó mừng rở kêu tôi vào phụ.

Mạ tuy yếu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Thấy tôi vào mạ lắc đầu không chịu đòi đuổi tôi ra. Mạ quen có con gái làm vệ sinh cho mạ, bây giờ có thằng con, mạ không quen. Anh em tôi phải nói một hồi, may mạ vốn ghét dơ dáy nên cuối cùng cũng chịu cho tôi phụ với em tôi.

Đúng ra em tôi chỉ muốn tôi phụ đỡ mạ nghiêng qua nghiêng lại chút xíu cho nó làm việc dễ dàng vậy thôi, nhưng tôi nói nó đổi cho tôi tự tay thay tả cho mạ. Còn nó chỉ đỡ phụ. Bỗng nhiên tôi muốn tự tay mình thay tả cho mạ. Đây có thể là cơ hội cuối cùng tôi làm được việc này. Tôi cắn răng ráng không để cho nước mắt trào ra. Tôi muốn nói với mạ tôi lúc đó rằng: mạ ơi, ngày xưa mạ thay cho con biết bao nhiêu cái tả, để cho đến hôm nay, khi mà tháng ngày còn lại của mạ có lẽ không còn được bao nhiêu nữa, và khi mà trên đầu con tóc cũng đã muối tiêu hai màu mới thay lại cho mạ được một cái tả. Người ta nói cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày. Tôi không cần tính cũng biết rằng cả đời tôi chỉ được một lần này thay cho mạ tôi được một cái tã.

Một hôm…
Có gió Mồ Côi
Thổi cho mạ rụng
Tôi thành mồ côi.

Vài tuần sau ngày chôn cất mạ xong, em tôi dọn lại căn phòng của mạ. Nó vừa dọn vừa sụt sùi. Tôi biết mạ có nhiều đồ lắm, nhưng không ngờ mạ có nhiều quần áo và ví xách như vậy. Mấy cô con gái của mạ mỗi lần đi shopping sắm sửa cho mình hay cho con, thấy cái gì hay- hay, tiện tay mua về cho mạ, dù biết rằng mạ chỉ để đó có xài bao giờ đâu. Mấy cô biết vậy mà …vẫn mua. Một hai cô thì chưa chắc đã nhiều, nhưng đến sáu cô cùng sắm bao nhiêu năm nay thì cả một cái closet phòng mạ chật cứng những quần áo, giày dép, xách tay,…là cái chắc. Rất nhiều món còn nguyên trong gói. Nhiều cái áo thiệt đẹp mà tôi biết mạ chưa bao giờ mặc, hay những đôi giày còn nguyên trong hộp chưa cắt giây.

Gom lại khoảng 6, 7 gói lớn tôi chở quần áo của mạ, cả cũ lẫn mới, tới bỏ ở một trạm Recycle quần áo của city. City để những cái thùng lớn gôm quần áo cũ lại. Họ sẽ chọn lựa và cho về kho recycle để tái tạo thành sản phẩm khác. Tiền thu được từ những thùng recycle này, city ghi rõ là sẽ được dùng trong những phúc lợi của thành phố như góp quỷ giúp bữa ăn cho những người homeless vô gia cư chẳng hạn.

Cầm cái áo cũ của mạ trước khi bỏ vào trong thùng. Cái mùi hăng hắc quen thuộc của mạ ập vào mũi làm tôi muốn chảy nước mắt. Cái mùi dầu Gió, dầu Cù Là này là biểu tượng của mạ những tháng ngày nằm trên giường bệnh. Mỗi một cái áo trên tay, tôi đều chần chừ không nỡ bỏ vào bởi vì có những cái áo quen thuộc mạ vẫn hay mặc. Tôi cầm chiếc áo, ngửi mùi dầu quen thuôc mà có cảm tưởng như mạ tôi đang ở đâu đây. Như mạ đang ở trong cái áo ...tôi nỡ nào quăng vào trong cái thùng này?

Mười năm trước đây sau khi ba tôi mất, tôi vào bệnh viện nhận lại bộ quần áo và một số đồ tùy thân của ba tôi mặc ngày nhập viện. Tôi nhớ đã ngồi im ôm bộ quần áo cuối cùng của ba tôi trong lòng và cũng ngửi thấy cái mùi này. Cái mùi của người bệnh, mùi dầu, mùì thuốc… và tôi biết thế là hết. Ba đã ra đi vĩnh viễn.

Cái cảm giác của sự chia ly sinh tử đó hôm nay lại trở về với tôi. Nặng nề hơn nhiều. Ngày đó tôi mất ba nhưng vẫn còn mạ. Bây giờ thì mất cả mạ, đâu còn ai. Mỗi một cái áo bỏ vào trong thùng như một lời vĩnh biệt, bởi vì tôi sẽ không bao giờ còn nhìn thâý nó nữa.

Tôi đã bỏ gần hết quần áo của mạ vào thùng Recycle. Còn lại cái cuối cùng. Một cái áo dài rất đẹp, và quen thuộc. Tôi biết chắc chắn mạ tôi rất thích và từng mặc cái áo dài này nhiều lần trong những dịp quan trọng. Không biết chừng mạ đã từng mặc trong một vài lễ cưới hay hỏi nào đó của con cái.

Tay kia của tôi đã giở nắp thùng lên nhưng bỗng ngừng lại. Hay là mình giữ lại cái áo này của mạ làm kỷ niệm? Có nên không? Tôi tần ngần suy nghĩ một hồi, rồi không hiểu sao quyết định bỏ nốt vào bên trong.

Quay xe đi, tôi ngoảnh đầu nhìn lại cái thùng recycle và chợt nghe lòng quặn đau. Tôi chỉ bỏ lại đó những quần áo cũ của mạ thôi, mà sao có cảm tưởng như đang lái xe đi để lại mạ tôi trong đó.

Chiều Chủ Nhật. Nắng đã tắt hết rồi. Đèn đường ngoài kia bắt đầu lên. Cả khu đất trống trải chỉ có cái thùng recycle này nằm trơ trọi. Tôi cho xe chạy quanh cái thùng một vòng để chào mạ. Rồi một vòng nữa, một vòng nữa… không biết là mấy vòng . Tôi không muốn về. Không nỡ về. Tôi không bỏ được ý tưỏng mạ tôi đang ở trong đó.

Đến khi có một chiêc xe khác đang đổ đến . Tôi cuối cùng đành phải cho xe đi.

Mạ ơi !

ThaiNC


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Nov/2019 lúc 10:30am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 15/Nov/2019 lúc 10:36am



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 15/Nov/2019 lúc 10:38am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Nov/2019 lúc 5:54am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 202 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.445 seconds.