Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 155 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 23/Oct/2018 lúc 4:02pm |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 26/Oct/2018 lúc 9:39am |
May Mà Có Em
Huân
đổi sang lane bên trái, định quẹo vào parking, nhưng vừa mới chậm lại
thì chiếc xe phía sau đã chồm tới đụng vào xe Huân. Huân đạp thắng,
chiếc xe chỉ hơi đảo một chút nhưng ngừng lại ngay. Nghe tiếng động Huân
biết là xe chỉ mới bị đụng nhẹ nhưng Huân thấy thật bực mình. Chỉ còn
có vài phút là đến giờ hẹn. Đụng xe chờ cảnh sát làm thủ tục không biết
đến bao giờ. Đi interview xin việc mà tới trễ thì có… ăn mày! Không biết
thằng khốn nạn nào đụng mình?
Huân
mở cửa xe tiến về chiếc BMW phía sau. Cô gái còn trẻ, mặt trắng xanh,
môi mím chặt đang ngồi sững trước tay lái. Huân gõ nhẹ vào cửa kính:
– Are you OK? Cô gái mở cửa xe bước ra, và bất thình lình hét vào mặt Huân: – You cut in front of me! Huân giật mình khoa tay: – Come on, take it easy! You hit me from behind! It’s your fault!
Huân vừa bực vừa tức! Mẹ kiếp, đụng vào sau đít xe người ta, không mở mồm xin lỗi thì thôi lại còn mồm loa mép giải,
con nhỏ Tàu này đáng ghét thật. Chiếc Bimmer láng cóng của cô gái hình
như không việc gì, ngoài một vết trầy nhỏ, riêng cản sau của chiếc
Toyota cũ rích bị móp nhẹ. Xe đã móp bên hông, bây giờ móp thêm một tí
nữa, ăn thua mẹ gì! Huân nhún vai:
– It looks as if you and your car are OK. I’m in hurry. Can we forget about what happened, and move on? Cô gái cúi xuống nhìn vết trầy, nhìn chỗ móp trên xe Huân như cân nhắc, cuối cùng gật đầu: – OK! But you’d be careful, and drive like a gentleman! Huân quay đi lầu bầu: – Gentleman cái… con kẹ! Chỉ được cái láo lếu!
Bỗng dưng Huân nghe tiếng hét sau lưng:
– Anh nói cái gì? Anh nói ai láo lếu? Huân quay lại, ngớ người, nhìn cô gái đang hai tay chống nạnh: – Ồ, tôi tưởng cô là… ba Tàu! – Bộ tôi là Tàu thì anh có quyền chửi tôi sao? You’re so rude! Huân nhìn đồng hồ, cáu kỉnh: – Tôi không có thì giờ tiếp chuyện cô! Whatever you think. I don’t give a damn! Huân giận giữ, đóng mạnh cửa xe, mở máy, đạp gas cho chiếc xe chồm lên, quẹo trái vào parking. Đúng là chẳng ra cái ‘đếch’ gì! Huân nghĩ thầm, đậu xe vào chỗ dành riêng cho ‘visitor’, hít một hơi dài cho bớt căng thẳng trước khi mở cửa xe, tìm chiếc jacket khoác lên người.
Ngước
nhìn toà building hai tầng, có lẽ là văn phòng chính của công ty, Huân
hấp tấp tìm đường đến lobbly. Trước khi đẩy cửa bước vào toà nhà Huân
thoáng thấy chiếc Bimmer chạy ngang ngoài parking, vòng ra phía sau, tới
khu đậu xe dành riêng cho nhân viên. À thì ra ‘em’ làm hãng này! Chắc
cái hãng này cũng chẳng khá!
Bà
thư ký già niềm nở hỏi Huân có muốn uống café không trong lúc đợi Ms
Tracy Weber. Huân lắc đầu cám ơn. Bà ta trao cho Huân một tờ giấy và mời
Huân ngồi đợi. Huân liếc nhìn interview schedule của mình:
09:00 AM Tracy Weber – I.T. Manager 09:30 AM Paul Lambert – Sr. Analyst 10:00 AM Ken Wong – Sr. Software Engineer
Huân
thở dài, thất nghiệp đã mấy tháng, gửi bao nhiêu là resume, interview
hai lần chẳng đi đến đâu, lần này nữa không biết ra sao. Huân buồn, và
mẹ cũng buồn, nhiều lúc Huân không dám ở nhà, tìm vào thư viện ngồi đọc
sách cho hết ngày.
Bà thư-ký già nhìn Huân cười: – Mr. Trần, Tracy just called. She’ll be a few minutes late.
Huân
gật đầu, nói không sao. Chậm vài phút chứ chậm một giờ ‘ông’ cũng phải
đợi. Đi xin việc ở cái xứ này vui sao được! Huân mở tờ Time, lật mấy
trang nhưng chẳng đọc được chữ nào, chỉ ngồi suy nghĩ vẩn vơ. Khốn nạn
thiệt! Bằng cấp đầy mình, cũng mấy năm kinh nghiệm, phần cứng phần mềm
gì cũng biết, thế mà đời chẳng ra gì. Làm hãng nào hãng nấy xập tiệm,
xin việc thì hoặc là không ‘fit’ hoặc là ‘over-qualified’. Đúng là chẳng
ra cái ‘đếch’ gì.
– Mr. Trần! Huân giật mình ngửng lên, ngẩn người nhìn người con gái đứng trước mặt: – It’s you! Có tiếng thở dài: – Yes, it’s me, Tracy Weber. It’s nice to see you… again!
Huân
đứng lên, lặng lẽ đi ra cửa. Đúng là số con rệp. Mình tưởng ‘nó’ là
Tàu, lầm bầm mắng nó bằng tiếng Việt, ai ngờ nó là Việt Nam, Việt Nam
với cái tên Mỹ một trăm phần trăm, và lại là hiring manager ở nơi mình
đến xin việc, thế thì có ‘ăn mắm’. Thôi về cho đỡ mất thì giờ!
– Mr. Trần – Tracy chạy theo và nói bằng tiếng Việt một cách rõ ràng – Ông… anh Huân, anh ngừng lại nghe tôi nói đã! Huân dừng bước, ngoái cổ nhìn lạ, chẳng nói chẳng rằng. Tracy nuốt nước bọt một cách khó khăn: – Tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên. Tuy nhiên công việc là công việc, có tới ba người chúng tôi sẽ phỏng vấn anh. Nếu hai người đồng ý thì công ty vẫn mướn anh như thường.
Huân từ từ quay lại, nhếch môi cười:
– Chưa ra quân đã thua ‘một không’. Thôi thì ‘cũng liều nhắm mắt đưa chân …’ Tracy cũng gượng cười, ngửa bàn tay trái trắng xanh chỉ về phía hành lang dẫn tới phòng hội: – Mời anh! Huân đã có phần nào nguôi ngoai: – Xin lỗi cô, hay bà, về những gì đã xảy ra. Tracy nhìn Huân: – Cô! Nhưng anh có thể gọi tôi là Tracy hay Trang cũng được.
Huân
cầm lá thư offer việc làm chẳng biết nên vui hay buồn. Thực ra thì Huân
không mấy hy vọng. Hôm đó Tracy không đến nỗi lạnh lùng nhưng cũng
chẳng đầm ấm thân thiện, chỉ hỏi Huân về nghề nghiệp chuyên môn, về
những việc làm cũ nhưng không hề đả động gì đến những chi tiết cá nhân
như hai đồng hương mới quen nhau thường thăm hỏi. Trước khi ra khỏi
phòng hội Tracy mới nhìn thẳng vào mắt Huân:
– Chuyên môn của anh khá như thế mà sao anh không làm được hãng nào lâu? Không biết anh có ‘vấn đề’ gì chúng tôi cần biết không? Huân nhếch môi cười, ‘vấn đề’ cái con khỉ, chỉ tại mình số con rệp nên mới gặp những cảnh oái ăm như thế này, để hỏi ‘em’ xem: – Cô nghĩ là tôi có ‘vấn đề’ hay không? Nụ cười hiếm hoi thoáng hiện trên môi Tracy: – Anh Huân nói chuyện với Paul và Ken. Tôi sẽ hỏi xem họ có thấy ‘vấn đề’ gì hay không. Xin chào anh, và chúc anh may mắn. Huân đứng lên: – Chào cô, và cám ơn cô!
Paul
nói nhiều hơn là hỏi hoặc nghe Huân. Cái công ty chế tạo ổ cứng cho máy
điện toán này được Paul mô tả như một chỗ làm lý tưởng với tương lai
rực rỡ. Huân ngồi nghe, gật gù, nghe cha nội nói bắt ham, phỏng vấn thế
này thì… ngon rồi! Paul còn đang ba hoa về những thành tích và công
việc của mình khi Ken gõ cửa, ra dấu là đã hết giờ, nên đành ngưng, bắt
tay Huân một cách hời hợt trước khi ra khỏi phòng.
Ken mới thực sự là người mang lại một chút ấm áp, với cái bắt tay chặt chẽ, nụ cười tươi, và nhất là khi hai người nói về những đề tài chuyên môn, về Linux, về Weblogics, về Oracle Database thì Huân thấy như thể là hai người cùng học một trường, cùng làm việc với nhau đã lâu. Ken thân mật vỗ vai Huân khi đưa Huân ra lobby: – I really enjoy our conversation, and hope to see you again.
Huân
đọc lại lá thư ký bởi I.T. Director thêm một lần “… report to Tracy
Weber…”. Như thế ‘em’ là boss của mình, không biết có nên nhận việc
không, chắc là mình được hai phiếu của Paul và Ken nên họ muớn, nhưng
vào làm dưới quyền ‘em’, và nếu ‘em’ còn nhớ chuyện cũ thì đời mình khốn
nạn! Well, đang thất nghiệp, được job offer mà không nhận thì hơi điên,
nhận đại đi và tiếp tục kiếm việc, nếu được chỗ nào hơn mình ‘dọt’ mấy
hồi.
Ngồi
trong văn phòng Tracy thấy Huân khật khừ đi vào. 9 giờ sáng! Hôm nay
như vậy là sớm, nhiều khi còn muộn hơn. Tracy ít gặp Huân vì chẳng có gì
để nói! Projects nào giao Huân cũng hoàn tất đúng giờ và tốt đẹp. Huân
cũng chẳng có gì để hỏi Tracy vì hình như Huân quá quen với những gì
đang làm. Có gì cần bàn cãi Ken và Huân kéo nhau vào phòng hội, khoa
chân muá tay một hồi là đâu vào đấy. Không bao giờ Tracy phải ‘chỉ đạo’
hay ‘lưu ý’ Huân. Một tuần gặp nhau một lần, one-on-one meeting, Huân
trình bày vắn tắt những việc đang làm, đối thoại ngắn và gọn gàng: any
problem, no problem, anything you need, nope, OK, see you later. Không
quá 15 phút là xong!
Đôi khi Tracy đi qua bàn làm việc của Huân, chỉ thấy Huân chăm chú nhìn vào màn hình như quên hết những gì đang xảy ra xung quanh nên Tracy cũng không muốn dừng lại hỏi han. Có lúc gặp nhau ngoài hành lang Huân chỉ gật đầu chào. Tracy cũng gật đầu nhìn xuống, nhưng vẫn bắt gặp ánh mắt Huân như thoáng buồn. Ba tháng rồi. Hôm nay Tracy cần nói chuyện riêng với Huân. – Reng… Reng… – Huân is here! – Anh Huân, anh tới gặp Tracy một chút được không? – Yes, boss!
Muốn gì nữa đây? Xin cho ta một chút bình yên. Đời sống đã mệt ngoài! Chẳng ra cái quái gì cả! Tracy chỉ chiếc ghế cạnh bàn sau khi đã khép kín cửa văn phòng riêng:
– Mời anh ngồi. – Cám ơn cô. Có chuyện gì vậy? – Anh Huân có biết là hôm nay anh đã là việc cho công ty đúng 90 ngày! Huân cười nhẹ: – Thế hả? Tôi cũng không để ý! – Anh biết là 90 ngày đầu tiên nhân viên mới đều được coi như là thử thách, ‘on probation’? Giọng Huân tỉnh bơ: – Vậy sao? Cô muốn tôi ‘clear my desk’ ngay bây giờ?
Tracy lắc đầu, mỉm cưòi nhìn thẳng vào mắt Huân, giọng nói có chút băn khoăn:
– Hình như làm việc ở đây anh không mấy hài lòng? Huân trả lời chậm trãi: – Không phải vậy cô Tracy ạ. Tôi hài lòng với những gì tôi đang làm. Tracy vui vẻ: – Công ty cũng rất hài lòng, và xin báo để anh biết là anh chính thức trở thành nhân viên thực thụ với tất cả các quyền lợi như quyền mua cổ phần giảm giá, tham dự 401K savings plan, etc… Ngừng một chút Tracy nói nhỏ: – Tôi cũng rất vui vì anh đã nhận lời làm việc với chúng tôi. Huân tủm tỉm cười: – Chắc không? Tôi tưởng là cô… Tracy ngắt lời: – Anh Huân, chúng mình ‘get off on the wrong foot’! Xin anh quên cái vụ đụng xe đó đi. Chúng mình đều… lỡ lời.
À thì ra ‘em’ cũng biết là mình lỡ lời! ‘Em’ đối xử được như vậy thì mình đâu có hẹp hòi. Giọng Huân dịu xuống:
– Vâng, tôi cũng hơi gay gắt. Mong là cô không còn để tâm.
Tracy lắc đầu nhè nhẹ, nhìn Huân không nói. Huân đứng lên:
– Cám ơn cô. Tôi xin phép. Tracy đưa tay ra hiệu cho quân ngồi xuống: – Khoan đã anh Huân. – Tracy mở ngăn kéo lôi ra một chiếc phong bì trao cho Huân – Ông Miller, Giám Đốc I.T., theo lời đề nghị của chúng tôi đã điều chỉnh lương bổng của anh cho đứng mức. Chúc mừng anh, và mong anh tiếp tục công việc một cách tốt đẹp.
Đón lấy phong bì, Huân chợt ngại ngùng:
– Rất cám ơn cô và ông Miller. Tôi không biết nói gì hơn! Tracy mỉm cười: – It’s our pleasure. Anh Huân cho… Tracy hỏi thêm một câu được không? – Vâng. Cô cứ tự nhiên. – Hình như anh có chuyện gì buồn, và không bao giờ thấy anh ra ngoài ăn trưa? – Ồ, tưởng chuyện gì. Tôi không ra ngoài ăn trưa vì tôi tới sở khá trễ, không dám ra ngoài vì sợ mất thì giờ, với lại nếu tôi không mang theo thức ăn trưa mẹ tôi sẽ không vui lòng. Còn chuyện buồn thì đời người mấy ai không? Cô lúc nào cũng vui sao? Tracy vừa cười vừa lắc đầu: – Xin lỗi anh nhé. Anh ngần ấy tuổi mà còn sống với mẹ! Kể ra thì cũng hơi lạ! – Với đời sống Mỹ thì không bình thường. Con cái, nhất là con trai, 18 tuổi đi học xa, hoặc ra ở riêng. Tôi sống với mẹ từ ngày tôi ra đời cho đến bây giờ, vì chỉ còn hai mẹ con.
Tracy nhìn Huân rất lâu:
– Tracy không biết gì về anh. Thế này nhé, nhân dịp đặc biệt này Tracy mời anh ra ngoài ăn trưa hôm nay để chúng mình hiểu nhau hơn. Friend? Huân bật cười: – Sure! Tôi cũng đang muốn biết tại sao cô lại có cái tên Mỹ mà nhìn cô chẳng thấy Mỹ chút nào! Trông cứ như là Chinese… kung-fu woman! – Ớ ờ … Sau khi người waitress đã nhận xong order Huân mới bắt đầu hỏi chuyện Tracy. Giọng Huân như có gì vui thích: – Tên Việt Nam của cô là gì? – Tracy đã nói anh nghe rồi mà. Trang! – Gì Trang mới được chứ? – Hoàng Minh Trang! – Tại sao lại đổi ra ‘Tracy Weber’?
Tracy cuời buồn:
– Ba Tracy mất sớm. Năm Tracy 16 tuổi mẹ Tracy tái giá với một người bạn Mỹ. Ông ta nhận Tracy làm con nuôi, đổi tên thành Tracy Weber, và giúp cho Tracy theo học Đại Học! – Vậy mà tôi lại tưởng cô… lấy chồng Mỹ rồi ly dị! Tracy trợn mắt: – Hứ! Mới hai mươi mấy mà chồng con gì. Mà sao anh nghĩ… ác nhơn ác đức vậy! Huân cười xoà: – Tại tôi không thấy lý do nào hợp lý hơn. Với lại… Tracy tiếp lời: – Với lại anh ghét Tracy chứ gì! – No boss! Sợ chứ không ghét. Tracy bật cười: – Tracy biết anh không hiền. Không ngờ còn xạo ghê. Có lẽ anh Huân chỉ sợ… trời đánh, hoặc là sợ… vợ! Huân nheo mắt: – Cô biết là tôi còn độc thân mà. Sống với mẹ thì làm sao có vợ. – Ớ ờ! Biết đâu!
Huân tự nhiên trầm giọng, thoáng buồn:
– Ba tôi bị đi ‘cải tạo’ khi tôi vừa mới sinh vào năm 1975. Mẹ tôi tần tảo nuôi chồng, nuôi con, có nhiều lúc phải nhịn đói để tôi có cơm ăn. Chúng tôi được qua Mỹ định cư năm 1992, lúc tôi vừa 17 tuổi. Đời sống trên nuớc Mỹ không còn đói khổ nhưng cũng nhọc nhằn. Ba tôi mới mất cách đây vài năm. Từ ngày đó mẹ tôi trở nên câm nín, chỉ có tôi quanh quẩn bên mẹ, cố làm cho mẹ vui, dù rằng phải hy sinh một chút đời sống riêng tư của mình! Tracy thở dài ái ngại: – Xin lỗi anh Huân. Tracy làm anh khơi lại nỗi buồn. – Không có gì. Mà thôi chúng mình ăn nhé. Còn phải về chạy thêm cái test xem program mới viết đã sẵn sàng chưa.
Trời
mưa nặng hạt. Lâu lắm Cali mới lại có một trận mưa lớn cho bong bóng
nước nổi phập phồng trên vỉa hè như là Sài Gòn thời ấu thơ. Tracy đứng
nhìn mưa qua cửa sổ ngại ngùng, không muốn ra ngoài ăn trưa. Có tiếng
điện thoại reo, Tracy nhấc máy:
– Yes? – …. – Oh, no. I don’t want to go out. The rain is too heavy, Peter! – … – I know. But I just don’t want to! Another time, OK?
Tracy
bỏ máy, tìm trong ngăn kéo quả táo mang vào sở sáng nay, định đưa lên
miệng cắn, nhưng chợt Tracy ngừng lại, tung nhẹ quả táo trên tay, mở cửa
văn phòng đi tìm Huân. Từ ngày đi ăn trưa với nhau lần đầu tiên đó Huân
đối với Tracy đã bớt e dè, và Tracy cũng thấy mình không còn phải giữ
gìn quá đáng như xưa. Những lần hội họp ‘one-on-one’ đã lâu hơn, và
không chỉ hoàn toàn là công việc. Khi có dịp đi qua cubicle chỗ Huân
ngồi Tracy đã có thể dừng lại nói dăm ba câu vu vơ, và Huân đã quay ra
cười với Tracy chứ không chỉ nhìn màn hình đăm đăm. Hai người cũng đã đi
ăn trưa với nhau thêm vài lần vào những dịp đặc biệt, kể cả những khi
trời đi vắng, Huân tới tìm Tracy mời đi ăn.
Hai
người đã trở thành bạn, và tình bạn của họ Tracy thấy đằm thắm hơn là
những gì Tracy tìm thấy ở Peter. Huân tính tình kiêu hãnh nhưng cũng dịu
dàng và quan tâm tới người khác. Đi ăn chung Huân kín đáo tìm cách
đứng lên trả tiền chứ không như Peter sòng phẳng, đếm từng đồng chia
tiền ăn trước mặt mọi người. Mắt Huân buồn, nhìn xa xôi, nhưng từ những
lần chuyện trò với Huân Tracy như tìm lại được những hình ảnh thân quen
của quê nhà, và đôi lúc Tracy xúc động đến ngậm ngùi nghe Huân nói về
quê hương, về gia đình, về bạn bè và ước vọng tương lai.
– Eh, anh Huân, ăn trưa chưa?
Huân nhìn lên, nhe răng cười: – Sắp. Tracy chưa đi sao. – Không. Mưa quá. – Peter đón mà, đâu sợ ướt áo! – Tracy cancel rồi. Mà sao anh biết Peter … – Ha ha, – Chỉ sang cubicle nơi Paul ngồi – chúng nó mới đánh cá là mưa mấy Peter cũng tới. Tracy xịu mặt: – Vô duyên! – Ủa, Tracy nói tôi ‘vô duyên’ hả? Tôi đâu có đánh cá! – Không phải anh. Mà anh có gì ăn chia cho Tracy với. Tracy đổi cho anh quả táo nè. – Tôi có cơm nắm ăn với thịt kho! Chúng mình ‘cưa’ đôi nắm cơm. Còn quả táo thì Tracy giữ lấy – Huân tủm tỉm cười – sợ nghẹn giống ông Adam! Tracy đỏ mặt: – Anh… – Ồ, Just kidding! Huân xách túi thức ăn, đứng lên: – Chúng mình xuống kitchen ăn cho tiện. Cũng cần mua lon nước uống nữa. Với lại ở đây nói tiếng Việt không tiện, dù lúc này đang giờ lunch break. OK?
Tracy nhoẻn miệng cười, theo chân Huân, mặc kệ Paul đang thò đầu ra khỏi cubicle, ngó theo. Nhìn Tracy nhai cơm nắm một cách ngon lành Huân hỏi:
– Good? Tracy nuốt vội miếng cơm: – Very good! Mẹ anh kho thịt hả? – Không. Tôi kho! – Hả? Bộ anh biết làm bếp sao? – Chứ sao. Mẹ tôi hay đau ốm. Tôi nấu ăn lấy nên quen dần. Sáng nào tôi cũng chuẩn bị đầy đủ cho mẹ rồi mới đi làm. – Oh boy! Tracy ở một mình, chỉ biết nấu nước sôi! Trưa ăn tiệm, tối ăn pizza hay mì gói! – Tội chưa. Bữa nào Tracy tới nhà, tôi nấu cơm mời Tracy ăn.
Huân nói xong mới chợt nhận ra là mình đã hơi vô ý, và sợ Tracy hiểu lầm, nên đang định tìm lời nói chữa thì Tracy đã vội vàng:
– Nhớ nhé! Huân thở ra: – Vâng, Tracy có thể mời cả Peter nữa. Tracy tròn mắt nhìn Huân: – Why? Peter is just a friend at work. Huân lắc đầu không tin: – Just a friend? Tôi tưởng là hơn thế nữa! Tracy ngần ngừ: – Maybe just a little bit more than that. But nothing serious… Huân xua tay: – Tracy không cần phải giải thích. Tôi xin lỗi nếu có lỡ lời, tò mò vào việc riêng của Tracy. Tracy không nói, đưa mắt nhìn trời mưa ngoài hàng hiên như có gì đang suy nghĩ, chợt quay lại nhìn Huân thở dài: – Thanks for the food. I got to go.
Quả
táo của Tracy vẫn nằm trơ vơ trên bàn. Huân nhìn theo Tracy cắm cúi
bước về văn phòng riêng và chợt thấy bâng khuâng, miếng cơm hình như
nhạt nhẽo. Tình cảm của Huân với Tracy không còn lạnh lẽo như xưa, trái
lại rất ấm áp mỗi khi Huân thấy Tracy cười với mình. Buổi trưa Tracy
quanh quẩn tại văn phòng nhiều hơn là đi ăn trưa với Peter, và nhiều lần
Tracy chủ động rủ Huân đi tìm những quán ăn Việt-Nam đặc biệt trong
vùng. Huân đã nhìn thấy ở Tracy tấm lòng thẳng thắn của một người lớn
lên ở nước Mỹ, nhưng đồng thời vẫn có chút gì rất Việt-Nam, rất nhẹ
nhàng và đằm thắm.
Bất chợt Tracy quay trở lại, đưa tay định cầm quả táo. Huân chận lại, bàn tay Huân nằm trên tay Tracy:
– It’s mine.
Tracy sững sờ: – Tưởng anh không thèm. Huân không nói, bàn tay nắm chặt hơn trong lúc Tracy bối rối cúi đầu. Huân nhỏ nhẹ: – Tracy ngồi xuống đi! Chúng mình chia nhau quả táo nhé. Tracy lấy lại bình tĩnh, trìu mến nhìn Huân: – Dạ. – Không có dao. Tracy cắn trước đi. Tracy nhìn Huân đăm đăm, đưa quả táo lên miệng cắn một miếng nhỏ trước khi trao lại cho Huân. Huân nhìn vết răng trên quả táo cười với Tracy: – Răng Tracy như răng chuột. Để… anh xóa cái dấu vết này.
Dù
Tracy và Huân hết sức kín đáo nhưng rồi hình như ai cũng biết. Thỉnh
thoảng Ken chỉ nhìn Huân cười cười, riêng Paul mồm oang oang lâu lâu hỏi
thăm Huân “How’s the boss!”. Huân rất bực bội nhưng làm như mình cóc
cần, nhún vai không thèm trả lời.
Huân
và Tracy đi ăn trưa với nhau thường hơn, nhưng để tránh tiếng, Huân ra
khỏi sở trước, chờ Tracy ở một góc đường, trước khi dắt tay nhau tìm một
tiệm ăn xa xa chỗ làm. Thức ăn trưa Huân mang từ nhà Tracy để dành ăn
tối. Hôm đó ở tiệm ăn ra Tracy than:
– Tracy mập ra đó. Bắt đền anh Huân. Huân bẹo má Tracy: – Em ăn mì gói riết thành sợi mì luôn! Thằng Paul nó nói em bây giờ em đẹp hơn trước nhiều! Nhiều lúc anh rất bực mình với nó, nhưng nghĩ lại nhờ nó bỏ phiếu ‘Yes’ cho anh nên anh mới được mướn vào làm nên anh cố nhịn. Tracy bĩu môi: – Nó bỏ phiếu ’No’chứ ‘Yes’ hồi nào! Huân ngẩn ngơ: – Thế em bỏ phiếu ‘Yes’ mướn anh à? Tracy lặng lẽ nhìn Huân, nhẹ gật đầu. Huân run lên, kéo Tracy đi sát vào mình: – Anh tưởng là hôm đó em rất ghét anh.
Tracy thì thầm vào tai Huân:
– Em thật xúc động khi thấy anh đứng lên bỏ ra về, không nói một lời, dù đang cần việc làm. Ít người tính khí ‘đàn ông’ như vậy, nên em mới đuổi theo anh, và em quí anh từ lúc đó. Vả lại kiến thức và kinh nghiệm của anh rất phù hợp với việc làm tại I.T. Department. Huân hôn nhẹ lên má Tracy: – Còn em yêu anh từ bao giờ? Tracy lườm Huân: – Em cũng muốn hỏi anh câu đó! Cả hai im lặng mỉm cười, chợt Tracy đẩy nhẹ Huân ra xa vì hai người đã về gần tới nơi làm việc. Huân nói thêm: – Em nhớ nhé. Chiều thứ Bảy anh sẽ đón em tới nhà ăn cơm tối với gia đình anh. Tracy nhỏ nhẹ: – Dạ. Em chờ anh.
Mẹ
làm Huân thật khó xử và ray rứt buồn. Tracy đã ngồi vào bàn ăn và mặc
dù Huân đã cố mời nhiều lần nhưng mẹ vẫn ở trong phòng, không chịu ra ăn
cơm. Huân thở dài phân trần với Tracy:
– Em đừng buồn nhé. Mẹ anh không được bình thường, lúc buồn lúc vui, ít muốn gặp người lạ. Tracy rụt rè: – Mẹ có la anh không? Huân lắc đầu buồn bã:
–
Hầu như không bao giờ, nhưng nếu anh có nói hoặc làm gì không vừa ý mẹ
thì mẹ hay dỗi, bỏ ăn, và còn nói những câu như “Tôi nhịn ăn quen rồi”
làm anh đau thắt. Em biết là ngày xưa đã có thời mẹ nhịn đói để cho anh
được no! Anh làm sao dám để mẹ buồn.
Nước mắt Tracy muốn ứa ra:
– Em hiểu. Anh Huân đừng buồn nữa. – Em ăn với anh một chén cơm nhé. Anh sửa soạn cả buổi chiều. Tracy nói nhỏ, gần như thì thào: – Thôi anh ạ. Anh đưa em về, để mẹ ngủ hoặc ra ăn cơm một mình cho yên tĩnh. Em cũng không thấy đói nữa. Em yêu anh, và em không buồn đâu. Tracy đứng lên, Huân cũng đứng lên: – Anh xin lỗi em. Anh chỉ muốn em tới nhà gặp mẹ, mời em một bữa cơm gia đình mà không xong. Hay là chúng mình tới Chez Christina ăn cơm? Tracy bá cổ Huân thì thầm: – Anh đưa em về. Em chỉ muốn được ôm anh mãi như thế này.
Trời
mới tối nhưng xa lộ 680 chiều thứ Bảy vắng tanh. Huân lái xe chầm chậm,
chiếc xe Toyota cũ kỹ chạy ì ạch như con ngựa già. Tracy dựa đầu vào
vai Huân, lâu lâu lại ngửng lên nhìn, và mỉm cười vu vơ. Khi xe vào
trong khu cư xá, Huân chạy chầm chậm vào parking, đậu cạnh chiếc BMW của
Tracy, cố gắng pha trò:
– Yên chí, anh sẽ cẩn thận không đụng vào xe em lần nữa! Tracy cắn nhẹ vào vai Huân: – Bắt đền anh đó. Huân hôn lên trán Tracy – Để anh đưa em vào.
Tracy
dựa vào Huân, những bước chân hình như quấn quít không vững. Khó khăn
lắm Huân mới mở được cánh cửa, vừa lúc ấy vòng tay Tracy đã vít đầu Huân
xuống, hai đôi môi tìm nhau, và trong hơi thở rộn ràng tiếng Tracy nghe
như gió thoảng:
– Anh Huân! Anh đừng về. Cửa văn phòng đóng kín nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy hai người qua những khung kính trong suốt. Huân kéo ghế ngồi cách xa bàn giấy của Tracy: – Em đi họp off-site có gì lạ không? Tracy lắc đầu: – Họ chỉ bàn về ngân sách cho năm tới. Department của chúng mình không có gì thay đổi nhiều. – Vắng em mấy ngày anh… Thằng Paul khốn nạn nó nói anh love sick! Tracy nhìn Huân trìu mến: – Em có gọi anh mấy lần, nhưng không nói được gì nhiều.
Huân cười nhẹ:
– Cứ thấy anh nói tiếng Việt là Paul nó lại thò đầu sang hỏi “How’s the boss”. Có lẽ anh sẽ tìm việc làm ở nơi khác vì anh không muốn gây trở ngại cho em. Anh sợ là chúng mình vi phạm nội quy của hãng không chừng! – Em biết, nhưng em không muốn xa anh. Nếu không gặp anh hàng ngày em sẽ buồn lắm nên em đã dàn xếp để anh được thuyên chuyển sang Engineering Department. Toà nhà Engineering ở ngay bên cạnh I.T. Departament của chúng mình. Hàng ngày chúng mình vẫn có thể gặp nhau, vẫn có thể ăn trưa với nhau, và anh không làm dưới quyền em nữa nên không vi phạm nội quy của hãng. Hơn thế nữa, với kiến thức và kinh nghiệm của anh, Engineering có lẽ thích hợp với anh hơn là Information Technology.
Huân mỉm cười:
– Em ‘dàn xếp’ sao hay vậy? Tracy cũng cười: – Em phải ‘thú thật’ với ông Miller, boss của em, và nhờ ông ấy giúp. Đáng lẽ em phải bàn với anh trước, nhưng đang lúc họp off-site, mấy sếp lớn đều có mặt nên ‘dàn xếp’ mau chóng và tiện lợi. Anh không buồn em chứ? – Không, anh phải cám ơn em. Huân chợt ngập ngừng: – Em biết rồi đó. Có những lúc anh buồn vô cùng. Ba anh qua đời, mẹ anh đau yếu, tính tình lại bất bình thường, chỉ có mình anh là con. Trước đây anh cũng đã có một thời yêu một người con gái. Cô ta đến thăm gia đình anh một lần, thế là tan vỡ. Anh cũng không thể nào trách cô ta được vì biết rằng cô ta không thể nào sống chung với gia đình anh, và anh không thể nào bỏ mẹ một mình. Anh yêu thương mẹ vì những gì mẹ đã làm cho anh, cho gia đình. Từ ngày yêu em, anh đã có chút vui, nhưng lúc nào anh cũng lo sợ trước sau gì rồi anh cũng sẽ lại mất em! – Huân, anh kéo ghế lại gần em! Em có cái này muốn đưa cho anh.
Huân kéo ghế lại gần. Tracy thò tay vào túi xách, tìm một cái gì đó nhưng giấu kín trong bàn tay nắm chặt:
– Huân. Anh chìa tay ra! Huân ngửa bàn tay đặt nhẹ trên bàn chờ đợi, mắt nhìn Tracy có chút ngạc nhiên. Tracy đặt nắm tay run run của mình trên lòng bàn tay của Huân, và từ từ ruỗi những ngón tay, thả vật đang giấu kín. Chiếc chìa khoá! Tay Huân run lên: – Chìa khoá apartment của em? Tracy cúi mặt, giọng nói không còn rõ ràng: – Em không thể đến nhà anh được nhưng nhà em cũng như nhà chúng mình. Anh tới với em lúc nào cũng được. Anh… anh biết là em yêu anh nhiều lắm không!
Huân
như nghẹn lời vì cảm động. “Tracy” Huân gọi nhỏ. Tracy ngước nhìn Huân
“Dạ”, ngoan và hiền. Huân thì thầm “May mà có em… Ước gì anh có thể ôm
hôn em lúc này”.
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 31/Oct/2018 lúc 6:35am |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 05/Nov/2018 lúc 12:54pm |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 08/Nov/2018 lúc 5:50pm |
Hoa Tím Bằng LăngTrên chuyến xe đò đi Xuân Lộc để nhận việc làm công nhân cho một nông trường, tôi ngồi cạnh một người đàn bà tuổi ngoài sáu mươi, dáng dấp quý phái và sang trọng, gần tới chợ Suối Nho, hành khách trên xe xuống gần hết, chỉ còn vài người trong đó có chị và tôi. Trời bỗng trút mưa tầm tã, chị nhìn sang tôi làm quen: - Trời mưa lớn quá, em về đâu? - Dạ, em đến nông trường nhận việc làm. Chị nhìn tôi chăm bẳm rồi ái ngại: - Nông trường còn xa lắm, em phải chuyển xe nữa, vả lại trời gần tối. Chị kéo cao cổ áo, rồi nhìn tôi lần nữa: - Hay là em ghé nhà chị nghỉ tạm qua đêm, sáng mai đi tiếp. Ngoài trời mưa lớn, lại sắp tối, nông trường còn ở nơi đâu xa tít, trong bụng cũng mừng vì có người giúp, nhưng tôi vẫn ngại ngùng: - Chị không sợ người lạ vô nhà sao? - Nhìn em, chị hiểu đây là mẫu người hiền lành và đàng hoàng, đừng ngại.
Sáng hôm sau, tôi đứng nhìn mấy cây Bằng Lăng trước sân nhà chị Tám, màu tim tím trên những đóa hoa thật đẹp, cái đẹp giản dị sâu lắng của rừng núi, ánh nắng vung vãi trên các ngọn điều còn trẻ, những cây điều chưa đủ tuổi ra hoa, nhìn ngôi nhà, nhìn những cây xoài, cây chôm chôm, cây mít Tố Nữ đủ biết chủ nhân ngôi vườn không là người địa phương, có lẽ mới đến đây lập nghiệp. Chị Tám bước ra, tay cầm cái kéo để cắt vài nhánh Bằng Lăng vào chưng trên bàn Phật, chị cười: - Chị muốn em ở đây, chị ở có một mình rất buồn, em lên nông trường làm việc cực nhọc lắm, ở đây chị tìm việc làm nhẹ nhàng cho, chị nghĩ em không phải là dân lao động chính gốc. - Vì sao chị nghĩ vậy. Tôi thắc mắc. Chị vừa cắt Bằng Lăng vừa nói: - Qua một đêm chị em mình tâm sự với nhau, chị biết em là người có kiến thức, dáng yểu điệu thục nữ như em mà vào nông trường làm chừng ba ngày là nó đuổi chạy về hổng kịp. Tôi phì cười, chị hay quá, đó là điều mà tôi đang lo, chị là người từng trải, có sự hiểu biết rộng rãi, lại là người Sài Gòn, trò chuyện với tôi rất hợp, tự nhiên tôi mến mộ và thầm cảm ơn chiếc xe đò đã xui khiến cho tôi gặp chị. Vài tuần sau, được giấy gọi đi dạy học, tôi nhận lớp Mẫu Giáo, nghề gõ đầu trẻ là nghề tôi đã chối từ lúc còn ngồi lưng chừng ghế sinh viên năm thứ nhất, bây giờ đến đây, không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành phải chấp nhận thôi, ngày đầu khai trường, ngôi trường nằm trên một khoảng đất trống, mái lợp tôn, vách cây lưa thưa, nền đất, gồm có ba phòng học, lớp 1, lớp 2 và lớp Mẫu Giáo, chưa có nhà vệ sinh, trường nằm giữa trung tâm của ba thôn ấp, người miền Bắc, miền Trung chiếm đa số, còn lại số ít là người miền Nam và dân tộc thiểu số. Phụ trách một lớp học hơn 40 em học sinh, có đứa áo quần lôi thôi lếch thếch, có đứa mang dép chiếc này chiếc nọ, những tiếng khóc la ồn ào, các em nhỏ không chịu vào lớp, tôi và phụ huynh phải năn nỉ dỗ dành, các em mới chịu ngồi vào bàn thút tha thút thít, thật nản chí vô cùng, tôi muốn bỏ cuộc. Một tháng sau, có sự thay đổi đột ngột, tôi bỗng yêu trường lớp của một thôn xóm nghèo nàn hẻo lánh, tôi thương yêu học trò của mình, thương những đôi mắt ngơ ngác, thương những nụ cười vô tư, những lời nói thơ ngây đến buồn cười: - Thưa cô, thằng Sơn ngồi gần con hôi rình à. - Cô ôi, trò Tín lấy thước chọt chọt lưng con hoài à. - Cô ơi, con Xuân ra ngoài gốc chuối đái rồi không chịu vô kìa. Đến ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, tôi được các em mang tặng những món quà nho nhỏ cây nhà lá vườn. - Cô ơi anh Hai con cho cô mấy mục măng rừng nè. - Cô ơi Ba con chặt cho cô mấy khúc mía nè. - Cô ơi Má con cho cô một nải chuối nè. Buổi tối, ngồi chấm điểm những bài học vỡ lòng, nghe tiếng róc rách của Thác Trời vang vọng, cái Thác không cao chỉ được chiều dài nhưng tại sao lại gọi là Thác Trời nhỉ? tôi nghe tiếng lao xao của những khóm mía đan lẫn với tiếng chuyện trò của chị Tám và chị Năm nhà bên cạnh: - Tôi lượm được con nhỏ này trên chuyến xe đò, nhờ vậy mà nhà này đỡ quạnh hiu. Chị Tám và chị Năm đều giá chồng, còn tôi thì ly dị, ba người đàn bà không chồng rất hợp nhau, chị Năm nhà ở quận Tân Bình có 4 người con đều khá giả, chị không ở chung với con mà lên đây sống một mình với mảnh vườn nho nhỏ. Chị Tám ở quận Bình Thạnh, con bảo lãnh đi nước ngoài nhưng chị không đi, rồi cũng lên đây mua đất cất nhà vui thú điền viên, còn tôi ở quận 3, sống chung với chị em trong ngôi nhà của cha mẹ để lại, chắc có duyên với hai chị nên cũng trôi dạt lên đây. Hai ngôi nhà không có đàn ông luôn rộn rã tiếng cười nói huyên thuyên, tuần này nấu món gì, tuần sau nấu món gì, sáng sớm ba chị em cùng đi tập thể dục, con lộ đất đỏ không bằng phẳng, hết dốc lên lại dốc xuống, có đoạn như chiếc võng, từ nhà đi bộ dài dài đến Thác Trời, rồi quay trở lại, tới đầu đường ghé quán cóc uống cà phê, tôi không thích cà phê nên dùng sữa nóng, ngồi hàn huyên cho tới khi mặt trời ửng hồng ở đằng Đông mới chịu rời chỗ, ngày nào cũng vậy. Cuối năm, các trường hay tổ chức văn nghệ, tôi được dịp viết kịch bản theo sự yêu cầu của các trường, có khi thì một vở kịch nói, khi thì một đoạn cải lương ngắn, khi thì các bài ca vọng cổ nói về tình thầy trò..v..v.. tiền kịch bản tôi hay mua cho chị Tám, chị Năm những cái nón kiểu xinh xinh để cho hai chị đội lúc đi chơi, tôi muốn làm sống lại thời trẻ trung của hai chị. Lớp học của tôi nhìn ra ngọn núi Chứa Chan, còn gọi là ngọn Gia Lào, mang vẻ đẹp hùng vĩ, uy nghiêm, núi này được ví như nóc nhà của miền Đông Nam Bộ. Đến giờ ra chơi, đứng nhìn lên đỉnh núi, mây bay lơ lửng, tôi chợt thấy lòng man mác buồn, mình như đám mây kia rồi sẽ trôi về đâu, vì tôi biết rằng nơi đây sẽ không là nơi tôi dừng chân cố định, cuộc sống thường ngày giản dị và an phận, tôi có được những chuỗi ngày dài thú vị, hưởng được không khí mát lạnh của núi rừng, và nhất là được chiêm ngưỡng hoa tím Bằng Lăng để lòng mình dậy lên một ý thơ, mà bấy lâu nay đã nằm yên trong tâm hồn mơ mộng của tôi. Một năm trôi qua, ngày khai trường của niên khoá mới đã đến, tôi lại đứng lớp, lại có các em học sinh bé nhỏ, vẫn những bài học vỡ lòng, vẫn bảng đen với những bụi phấn rơi rơi mỗi khi tôi viết, những khuôn mặt đánh vần cờ a ca sắc cá, mũm mĩm, dễ thương. Sáng thứ hai vào lớp chợt thấy có một bình hoa tím Bằng Lăng đặt trên bàn, tôi hỏi của ai, cả lớp rộn lên, không em nào trả lời, lát sau có một đứa bé gái đứng lên nói: - Thưa cô, hồi nãy có một chú mang bình bông tới đặt trên bàn của cô đó. Rồi cứ đến thứ hai, là có một đoá hoa tim tím cắm vào bình, tuần nào cũng thế, vài tháng sau, tới giờ ra chơi, một cô bé bán bánh mì trước cổng trường khoảng 18 tuổi, tới bên tôi rụt rè nói: - Thưa cô, Ba con hỏi sao cô ở có một mình với bà Tám vậy. Tôi cười: - Ba con hỏi chi vậy? - Dạ, Ba nói Ba thương cô. Yên lặng hồi lâu cô bé nói tiếp: - Tuần nào Ba cũng hái hoa đến cắm vào bình trên bàn cô, Ba nói cô yêu hoa Bằng Lăng lắm. tôi ngạc nhiên: - Ủa, sao Ba con biết. - Mỗi lần đi ngang qua nhà bà Tám, Ba thấy cô hay đứng ngắm hoa. Tôi nghe lòng bâng khuâng: - Nhà con trồng nhiều hoa lắm sao. - Dạ, cũng nhiều, nhưng khi nào nhà hết hoa thì Ba con vào rừng hái. Tôi thấy lòng mình rung động trước một nghĩa tình, hỏi một câu vu vơ: - Má con đâu? - Má bỏ Ba đi mười mấy năm nay rồi. Cứ mỗi buổi trưa đi dạy về ngang qua căn nhà tôn có ô cửa sổ màu xanh nằm ở bìa rừng, tôi luôn luôn thấy một người đàn ông đứng tuổi dáng dấp cao cao, rắn rỏi, đứng trước hiên nhà, mắt nhìn ra đường như chờ đón, mỗi khi thấy tôi là môi nở nụ cười thân thiện, có vẻ ngập ngừng như muốn nói điều gì đó, ngày nào cũng vậy...cũng vậy.....và tôi thành thói quen đi ngang qua ô cửa sổ màu xanh là phải nhìn vào. Thắm thoát mà đã năm năm, ba người bạn tri kỷ tri âm vẫn bên nhau hạnh phúc, vẫn mang niềm vui đến với nhau, vẫn đi thể dục đều đặn trên con đường làng vào mỗi sáng sớm, cho đến một ngày kia nhận được tin phải đi xa, tôi vô cùng ray rứt, không muốn rời xa nơi này, dù đã biết trước rằng sẽ có ngày mình phải đi khỏi nơi đây, không muốn mọi người buồn vì sự ra đi không hẹn ngày trở lại, tôi đành phải nói dối, chuẩn bị hành trang mà cõi lòng tan nát. Sáng sớm, chị Tám và chị Năm thức dậy lui cui nấu nồi chè đậu xanh bột báng cho tôi ăn lót dạ, hai chị dặn dò kỹ lưỡng: - Lên máy bay nhớ mang theo nước uống. - Phải trang điểm cho người nước ngoài thấy phụ nữ Việt Nam vô cùng duyên dáng. - Đi du lịch 3 tháng xong nhớ trở về đây nhé, không có em hai bạn già này buồn chết, chẳng thà hồi đó không có sự hiện diện của em ở đây . Tôi không dám nhìn hai chị, không nói lời nào, đưa mắt ngó cây hoa tím Bằng Lăng sân nhà một lần cuối cùng trước khi xa rời nó, kể từ giờ phút này người ấy sẽ không còn nhìn thấy tôi đứng ngắm hoa vào mỗi chiều, người ấy sẽ không còn thấy tôi về ngang qua ô cửa sổ màu xanh, mãi mãi và mãi mãi, một xúc động bùi ngùi chiếm trọn tâm tư, tôi đứng lặng không thốt nên lời, nghe nước mắt mặn môi. Chuyến xe đò về Sài Gòn sao thấy nặng nề thương nhớ, ngọn núi Chứa Chan mây mờ che phủ xa dần, kỷ niệm xa dần, ô cửa sổ màu xanh xa dần......chỉ còn lại trong tôi một nỗi buồn nặng trĩu. Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuộc sống nơi xứ người không như tôi ước mơ, thiếu bóng dáng tình láng giềng, thiếu hình tượng chị Tám, chị Năm, bất đắc dĩ tôi phải chấp nhận cuộc sống tha hương, tuổi xế chiều những đam mê lụn tàn dần, tôi thèm tiếng gà gáy buổi trưa hè, tiếng róc rách của con suối chảy, tiếng kẽo kẹt của chiếc võng sau nhà, tiếng rít của ngọn gió lay động nhánh Bằng Lăng trong nắng chiều. Sau này tôi liên lạc về Xuân Lộc, hai người chị thân thương không còn ở đó nữa, chị Năm bị bệnh thần kinh rồi chuyển qua tâm thần nặng, không còn biết gì nữa cả, con trai lên bán nhà rước chị về Sài gòn nuôi dưỡng, chị Tám bị bệnh hen suyễn, vắng tôi, vắng chị Năm, một mình chị không đủ sức chống lại cái buồn cô đơn quạnh quẽ, rồi chị cũng bán mảnh vườn trở lại Sài Gòn, tôi đã mất đi hai ngôi nhà đã đùm bọc tôi suốt mấy năm trời. Nỗi hối hận vì đã dối lòng mình, không can đảm nói sự thật là con bảo lãnh đi nước ngoài, để cho hai chị ngày đêm trông ngóng, đếm từng ngày mong đủ 3 tháng tôi trở lại, hai người bạn già nương tựa nhau, an ủi, chia sẽ, đồng cảm lẫn nhau trong những đêm tối tịch mịch, tôi đã mang sức sống, mang niềm vui, mang tiếng cười rộn rã đến cho hai chị vì tôi vốn có óc khôi hài, rồi tôi ra đi bỏ lại sau lưng hai ngôi nhà trống vắng, càng thêm trống vắng, gieo bao nỗi buồn cho người ở lại. Hơn năm năm trời ở Mỹ, tôi thấy thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa, như nước chảy qua cầu, chợt thấy mình già đi rất nhiều, hình như tôi không còn nét vui tươi, phấn khởi như thưở còn đi dạy học về trên con đường đất đỏ ngoằn nghoèo, tôi không còn vô tư nhìn mây bay cuối chân trời mặc cho hồn thơ lai láng, nơi đây, tôi không tìm được cho mình một tình cảm trong sáng như ô cửa sổ màu xanh thầm lặng mà sâu lắng, ôi thời gian, thời gian không là một liều thuốc để cho con người ta dễ dàng lãng quên tất cả.......
Lợi Trân |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 12/Nov/2018 lúc 11:45am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 15/Nov/2018 lúc 10:18am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 20/Nov/2018 lúc 9:03am |
Sau Lũy Tre làngMột sáng nọ, phần lớn người dân quê đã ra đồng chăm lo vụ lúa mùa. Vợ chồng Năm Xuân còn nấn ná uống trà phía sau chái bếp, ngoài sân tiếng của Bà Sáu Lân ồm ồm vang lên: - Vợ chồng thằng Năm Xuân có nhà không bây?, cho dì Sáu gặp có chút chuyện. Vợ Năm Xuân nhanh nhẫu đáp: - Tụi con ở đàng sau bếp, chà lâu ghê mới thấy dì sáu ghé chơi. Xuống uống nước Sáu ơi. Sau một lúc trà nước, hết hỏi han về đời sống của bà con ở ấp Tân Phú, đến chuyện sản xuất hàng hóa nông nghiệp, bà Sáu Lân bắt đầu "Tấn công" vợ chồng Năm Xuân: - Nảy giờ nghe hoàn cảnh nhà hai đứa bây tao nói thiệt nha, tao thấy thương cho tụi bây quá, thôi giờ thì như vầy... Bà Sáu Lân ngỏ ý muốn giúp đỡ vợ chồng Năm xuân có được một số vốn kha khá để cải tạo lại mảnh vườn và đào mấy cái vuông nuôi tôm càng xanh thì may ra mới có cơ hội đổi đời, bà còn nói thêm: - Chứ tụi bây đi làm cỏ mướn, gặt lúa thuê thì một đời không thể nào khá lên được. - Tao thấy con Mén, con nhỏ lớn của bây đó, nó coi được mắt lắm để nó làm ruộng, làm vườn mệt nhọc "tụi nghiệp" nó. - Ở Sài gòn bây giờ công việc làm nhiều, tao đưa nó vô làm chổ dì quen biết, chắc chắn con Mén làm ra tiền nhiều lắm, lúc đó vợ chồng bây ngồi "rung đùi" hưởng phước. Nghe bà sáu nói đến đây Năm xuân mừng ra mặt, chợt nghĩ suốt đời lam lũ với ruộng đồng vườn tược, hai vợ chồng quanh năm chân lắm tay bùn, đất đai vườn tược quanh nhà chỉ trồng những cây ăn trái tạp nhạp, đến mùa thu hoạch chỉ bán cho bà con quanh quẩn trong ấp, thu nhập cầm chừng đắp đổi qua ngày, cộng thêm tiền công làm thuê cũng tạm xoay sở trong nhà và lo cho con Mén học hết tiểu học rồi thôi, nói cho cùng ở nông thôn phần lớn cha mẹ cho con gái đi học cho biết đọc biết viết khi đến tuổi cặp kê dựng vợ gã chồng coi như xong bổn phận với con cái, họ quan niệm con gái học nhiều thì cũng vậy thôi, vì ngoài việc đồng áng, chăn nuôi và nội trợ thì đâu cần học lên cao làm gì... Tuy mừng vì sắp có "quới nhơn" giúp đỡ, nhưng trong lòng vẫn hơi lo, dẫu sao con Mén là núm ruột của mình, nó đi xa, nó làm gì? mà giao con cho bà Sáu Lân có an tâm được không? . Năm Xuân khẻ hỏi: - Cho con hỏi thăm vậy chứ dì Sáu tính cho con Mén nó làm cái gì, ở đâu? Nó còn khờ lắm Sáu ơi, chỉ sợ nó hổng biết làm rồi người ta la rầy nó thì tội lắm. - Úi xời, bây khéo lo, đi với Sáu Lân này thì bây yên chí đi, tao coi nó như con cháu của tao, còn chuyện làm thì thiếu gì, lên đó tao sắp xếp đâu ra đó. - Thôi vợ chồng bây cứ tính, nói cho con Mén biết đi, tuần sau dì quay lại, nếu bây chịu cho nó đi làm thì dì ứng trước cho bây bảy trăm đô la làm vốn rồi mai mốt tính sau. Nói đến đây bà Sáu Lân từ giả ra về, dáng của bà vừa khuất ngoài ngỏ nhà, hai vợ chồng Năm Xuân ra chiều suy nghĩ mông lung. Mén đứng sau cánh cửa buồng nhà trên đã nghe toàn bộ câu chuyện của vị khách và cha mẹ mình trao đổi, trong lòng Mén chợt mang một nỗi buồn man mác... Tuổi mười sáu trăng tròn, sống trong môi trường trong lành, hiền hòa của miền quê êm ả, chưa từng bước chân ra cái chợ Huyện Châu Thành, quanh năm suốt tháng bên cha mẹ, bên ruộng vườn, tính tình hiền lành chân chất, lại siêng năng nên lũ trai làng thường lân la làm quen, trong số đó chỉ có thằng Tư Nên con ông Tám Trưởng Ấp là lọt vào mắt xanh của Mén, hai đứa thường hẹn hò bên bờ kênh trước nhà, những đêm trăng sáng, những lúc nông nhàn chúng quấn quýt bên nhau, hai bên gia đình cũng muốn vun đắp tình cảm cho bọn trẻ, nên nhân những lúc ngồi chung bàn tiệc giỗ chạp, cưới xin trong ấp, Năm Xuân và ÔngTám trưởng ấp ngầm hiểu sắp làm sui gia với nhau nên hai ông thường cụng ly với nhau vô trăm phần trăm ngọt xớt . Giờ thì Mén đang đứng trước tình cảnh khó xử vô cùng, để giúp gia đình thoát cảnh nghèo hèn thì nó phải theo Bà Sáu Lên Sài Gòn, bỏ lại sau lưng những ngày thơ ngây yêu dấu, tạm biệt mối tình đầu tha thiết thương yêu, trong lòng Mén giờ đây ngỗn ngang trăm mối tơ vò... - Mén ơi ! Nảy giờ cha mẹ đã nói với con hết tình hết lý, bây giờ thì tùy con, thật lòng mà nói cha mẹ không ép con trong câu chuyện này. Vợ năm Xuân nói xong thì khóc đầm đìa nước mắt. Năm Xuân thì mặt buồn rười rượi cặp mắt cũng đỏ hoe, nghĩ đến cảnh phải xa rời đứa con thân yêu trong lòng hai vợ chồng không nỡ, nhưng cuộc sống của gia đình còn ở phiá trước nên hai vợ chồng năm Xuân có nén lòng nói với con những điều không muốn nói. - Dạ con theo bà Tám đi làm để phụ cha mẹ lo lại cuộc sống mà, có gì đâu mà cha mẹ phải áy náy. Con Mén đã suy nghĩ thật nhiều về chuyến đi Sài gòn lần này, thật lòng nó chẳng bao giờ muốn ra đi, chẳng bao giờ nó muốn tạm xa mối tình bé bỏng với thằng Tư Nên, thấy cha mẹ vất vả một nắng hai sương cửa nhà tềnh toàng, bữa cơm đạm bạc hàng ngày, hơn nữa trên mái tóc của cha nhiều thêm sợi bạc, trên gương mặt của mẹ hằn thêm nhiều nếp nhăn, thương cho song thân một đời cơ cực, Mén chấp ra đi, trước mắt nó một phương trời vô định, một bài toán mang nhiều ẩn số. - Em lên sài gòn làm ăn, tạm thời xa anh Tư, ở nhà anh nhớ giử gìn sức khỏe, có dịp là em về thăm liền. Thằng Tư Nên như chết lặng trong cỏi lòng, nó linh cảm lần chia tay này nó để vuột mất một cánh chim bé nhỏ, một người con gái rất đỗi thân thương trong cuộc đời nó: - Anh biết rồi, em cũng nhớ cẩn thận vì đất Sài Gòn nghe nói cạm bẩy nhiều lắm, nếu có gì bất trắc thì nhắn về cho anh biết nha. Hai đứa trẻ gục đầu tựa vào nhau, với chúng thì từ đây bắt đầu những ngày buồn tênh mà chúng phải đối mặt. Rồi thì thời điểm của cái ngày bà Sáu hẹn quay trở lại đã đến, biết được kết quả gia đình Năm Xuân và con Mén đồng ý với đề nghị của bà (mà chẳng phải đến bấy giờ bà mới biết, trước khi tiếp xúc với gia đình Năm Xuân thì bà đã nắm chắc phần thắng, do bà thừa hiểu sức mạnh của đồng tiền trong tay kết hợp cùng sự khốn khó muôn đời của phần lớn người nông dân quê mùa như vợ chồng Năm Xuân). Cầm những tờ đô la Mỹ mới cáu từ tay của bà Sáu trao, hai tâm trạng đối nghịch bắt đầu dằn xéo trong lòng vợ chồng Năm Xuân, từ đây đứa con gái thân yêu của mình sẽ tự chấp cánh bay đi trong bầu trời mênh mông, nó có đủ bản lĩnh để vượt qua những vùng trời bão tố hay không? Và cũng từ đây gia đình họ sẽ có thêm phương kế sinh nhai cho vơi đi nỗi nhọc nhằn phải đi cày sâu cuốc bẩm ở đồng gần, đồng xa của cái ấp Tân Phú này. Ba ngày sau kể từ hôm bà sáu đưa tiền cho nhà Năm Xuân, Con Mén mang hành lý lẽo đẽo theo bà Sáu cùng những cô gái khác trong ấp lên đường. Người thân, bà con trong ấp đưa tiễn, kẻ cười nói huyên thuyên, người thì giọt ngắn giọt dài. Đoàn người xa dần, xa dần khất sau lũy tre làng để lại cho cái ấp Tân Phú một không gian vắng lặng sau những ngày "Tuyển nhân sự" của bà Sáu. Vẫn còn đứng lấp ló bên hàng dừa cao vút với những suy nghĩ ngỗn ngang trong đầu, nó không dám ra mặt tiển con Mén đi Sài Gòn, thằng tư Nên chợt bừng tỉnh với hiện tại : - Thôi "Thuý đã đi rồi" mầy còn chờ đợi gì nữa, tao mà như mầy tao sẽ tìm cách giải quyết ngăn không cho người yêu ra đi. Tư nên trừng mắt với thằng Tèo bạn thân nhất của nó: - Mầy hay quá há, con Lài người tình trăm năm của mầy đó, chuyến sau bà Sáu Lân về bã "hốt" đi luôn chừng đó mầy ra mà ngăn với cản nha. Mọi người quay trở về nhà, cơn mưa trái mùa chợt ập đến như muốn xóa nhòa hết những dấu vết của bà Sáu Lân, dấu vết của một người nông dân ngày xưa bổng chốt biến thành kẻ "buôn người" của thế kỷ hai mươi mốt. Thời gian thắm thoát trôi qua, mới đó mà gần hết năm kể từ ngày Mén và các bạn đặt chân lên đất Sài Gòn hoa lệ... buổi ban đầu ở đất Sài Gòn vẫn còn nhớ như in trong tân trí con Mén . - Tụi con ở tạm đây, ngày mai dì sáu sẽ dẫn tụi con vô hãng để làm, ờ quên nữa đưa giấy tờ tùy thân để dì Sáu đăng ký tạm trú và trình cho chủ Hãng mới cho vô làm. - Đây là chú Hai và cô Trang, hai người lo cho các con ăn uống ngủ nghỉ đó. Bà Sáu chỉ vào hai gã có dấp dáng bậm trợn giang hồ thứ thiệt, tên đàn ông xăm mình khắp chổ trên thân, mắt ti hí, miệng lúc nào cũng phì phèo khói thuốc lá. Còn mụ đàn bà trang điểm, ăn mặc diêm dúa loè loẹt. Con Mén và đám bạn đang lơ mơ nhận thức mình đã bắt đầu sa chân vào tổ quỷ. Đêm đó trong giấc ngủ chập chờn con Mén mơ gặp toàn ác mộng... Như một loài ngạ quỷ hiện hình, bà sáu Lân thay đổi cách xưng hô và hành xữ quay 180 độ, bà đưa các cô gái vào quán "Bia ôm" trá hình, hàng ngày các cô gái đáng thương phải tiếp xúc với đủ hạng người, phần lớn là những người lắm tiền nhiều của, làm ăn bất chính, đãi đằng nhau bữa nhậu thừa mứa, nếu đuợc làm phép so sánh, nói không ngoa có những tiệc rượu của gần chục người họ bỏ ra chi phí gần 6 tấn lúa mà cả đời người nông dân lam lũ làm ra. Chưa hết họ còn dày vò thân xác các em thơ. Không thể kể hết những đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn các em gánh chịu, công bằng mà nói trong nghịch cảnh như vậy cũng có em chạy theo đồng tiền chấp nhận làm theo sai khiến của "dì Sáu Lân"... Công việc làm ăn của bà sáu đến hồi mạt vận. Do chịu không nỗi sự bốc lột, sự hành hạ của bà sáu và thuộc hạ, trong lần thoát được sự kềm kẹp của lũ "ma cô", các cô gái đi trình báo cơ quan chức năng chống tệ nạn xã hội. Quán bia ôm của bà Sáu bị dẹp tan, bà sáu bị bắt cùng đám lâu la không còn tính người lần luợt xô khám. Các cô gái được giải thoát, con mén cũng nằm trong số này. Một số cô quay về làng quê cũ, một số quen ăn xài, đua đòi thì vẫn "ngựa quen đường cũ" đã vô phục vụ cho quán bia ôm khác với hình thức ngụy trang đối phó tinh vi hơn. Con Mén lòng hân hoan trở về quê cũ, nó nôn nóng mong gặp lại người thân qua bao ngày xa cách, đến đầu làng cảnh cũ còn đây, những căn nhà trong xóm ấp cũng được sửa sang lại đôi chút, đi ngang qua căn nhà của Tư Nên, Mén liếc mắt nhìn vô nó bắt gặp Tư Nên đang ngồi ôm ấp một người con gái bên trong nhà, Mén đau khổ vô cùng và nó thầm nghĩ: "Mình trả một giá quá đắt, đánh mất đời con gái trong trắng nơi phố thị, cũng là lúc mình đánh mất tình yêu mật ngọt với Tư Nên từ khi bóng dáng mình vừa khuất sau lũy tre làng . /. Hai Hùng SG |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 21/Nov/2018 lúc 1:00pm |
“Coi cọp” Khi xem sơ qua tựa đề bài này , chắc rằng ai cũng nghĩ tôi sẽ đưa bà con mình đi vào Thảo Cầm Viên Sài Gòn nơi mà theo tiếng thường gọi của giới bình dân ngày xưa là Sở thú để xem ông Ba mươi trong dãy chuồng sắt . Những con Cọp nằm với đôi mắt lim dim buồn như bài thơ bất hủ Hổ nhớ rừng của Thi sĩ Thế lữ đã đi vào lòng người qua bao thế hệ dân Việt mình . Thuở ấy vùng đất Gia Định
quê tôi vào thập niên sáu mươi , cái thập niên mang đầy ấp những kỷ niệm
của tuổi thơ chúng tôi ngày xa xưa , mãi đến giờ mỗi khi trong tâm tư
tôi có lúc len lén quay về thì hầu như một trong những hình ảnh khó phai
mờ trong tâm thức tôi đó là những lúc đi ” Coi cọp ” một vở tuồng cãi
lương hoặc một cuốn phim trong rạp chớp bóng với màn ảnh đại vĩ tuyến . Thế là cả đám chúng tôi , mấy đứa chơi thân với nhau nghe theo lời ” Đường mật ” của thằng Thành “Gia cát Lượng “, sở dĩ tôi gọi nó là Gia cát Lượng bởi nó thường có những ý nghĩ táo bạo thật hay trong mỗi cuộc chơi khi cả đám bế tắc chuyện này chuyện nọ , qua tay nó mọi chuyện trơn tru vô cùng , có điều lần này thì không được suôn sẻ cho lắm * * * Khi cơm nước xong thì trời đã chạng vạng tối , thấy tôi đóng bộ đồ vía vô người má tôi thắc mắc hỏi : Hồi lâu sau con Xinh nhỏ nhẹ hỏi nó : Bên ngoài nhướng mắt nhìn vào
phía trong sân đình , sau tấm màn che chổ cửa ra vào bấy giờ họ đã tắt
tất cả đèn để bắt đầu mở màn , tiếng đàn , tiếng trống bắt đầu dạo lên
khiến tôi càng nôn nao khôn cùng , tôi chợt ao ước giá mà trong túi tôi
có đủ tiền mua vé thì tôi nhất quyết xem cho bằng được tuồng này . trong
hoàn cảnh hiện tại thì tôi phải cố chờ khi họ hát khoảng ba phần tư
tuồng hát thì họ sẽ ” xả dàn ” lúc ấy thì không còn ai ngăn cản ai để
vào xem đoạn kết của vở tuồng . * * * Khi tấm màn nhung khép lại ,
đèn bật sáng tôi không ngờ đám bạn trong xóm nó đứng cách tôi không xa
lắm , gặp lại nhau trong rạp lòng chúng tôi đứa nào cũng mừng mừng tủi
tủi . Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 21/Nov/2018 lúc 1:16pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 23/Nov/2018 lúc 11:45am |
Người Đàn Bà Xấu XíNếu có ai hỏi tôi thích bộ phim nào nhất thì tôi sẽ không ngần ngại
mà trả lời, đó là bộ phim "Cô Gái Xấu Xí". Tôi đã thương nhân vật Huyền
Diệu như thương chính bản thân mình, bởi cô gái đó đã nói dùm tôi nhiều
điều mà tôi chưa bao giờ nói được, dù nó đã ẩn kín trong tâm hồn tôi
suốt mấy mươi năm. "Cô Gái Xấu Xí" có một kết cuộc có hậu, nhân vật nữ
đã trở nên xinh đẹp và tìm được một tình yêu chân thật. Phi Linh, Tao muốn nói với mày "thằng Lạc này là thằng phá làng phá xóm nhưng
chưa nói bậy bao giờ". Tao với mày là bạn từ hồi năm tuổi. Bây giờ, mười
hai năm sau cũng vậy. Tao rất quý tình bạn giữa tao và mày. Tao không
bao giờ muốn mất đi. Bị mày hiểu lầm tao đau lắm. Tôi tin Lạc, vì hơn mười năm làm bạn với nhau chưa bao giờ Lạc nói dối với tôi. Lòng tôi chợt nhẹ hẫng trong nỗi vui bất chợt. Tôi xếp giấy lại mỉm cười vu vơ. Phi Tâm nhìn tôi rất lâu. Chắc trong lòng nó đang thắc mắc, có thật là giữa tôi và Lạc không có gì? Nhưng nếu đọc được lá thư này -lá thư của người con trai mười tám tuổi, gửi cho cô bạn gái mười bảy tuổi trong giờ phút ly biệt với danh xưng mày, tao thì nó sẽ nghĩ gì? Điều đó tôi thật tình không biết. Nhưng có điều tôi biết rõ, nếu tôi là một cô bé xinh đẹp thì hàng chữ mở đầu trong lá thư sẽ là "Phi Linh yêu dấu của anh".... *** Sang đến Mỹ.... *** Rồi chúng tôi cưới nhau và cùng nhau sống một cuộc sống êm đềm, hạnh
phúc. Nhưng chẳng được bao lâu thì tình hình kinh tế khó khăn, chúng tôi
cũng không thoát khỏi vòng xoáy ấy.Tiền bị thất nghiệp, lặn lội tìm
việc nhưng mãi vẫn không có nên theo lời rủ rê của bạn bè, anh đi về
miền biển theo tàu đánh cá. Tiền bạc anh kiếm được khá nhiều nhưng hạnh
phúc gia đình lại bắt đầu rạn nứt theo những lời dèm xỉm của bạn bè
-những người bạn không hề biết đến hai chữ tế nhị trong lời nói. Anh bắt
đầu uống rượu và hay nổi nóng với tôi vì những chuyện không đâu. Ngân Bình |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 155 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |