Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH | |
<< phần trước Trang of 129 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22752 |
Gởi ngày: 12/Oct/2018 lúc 1:30pm | ||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|||
IP Logged | |||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 15/Oct/2018 lúc 4:09am | ||
|
|||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||
IP Logged | |||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22752 |
Gởi ngày: 15/Oct/2018 lúc 11:56am | ||
|
|||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|||
IP Logged | |||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 18/Oct/2018 lúc 3:09am | ||
Trăng Thu Lạnh
“Khu vườn này sẽ đẹp một đêm trăng”
Chàng ngẫu hứng đọc 4 câu thơ mà tôi chỉ nhớ một câu cuối cùng này.
Chàng
cầm ly rượu đang uống dở, bước đi chậm trong vườn ngang qua tôi còn
thấy mùi nước hoa đàn ông hay mùi đàn ông lạ lẫm mà tôi chưa từng gặp.
Đêm
ấy một đêm đầu mùa hè không trăng sao nhưng là một đêm dịu mát với
không khí muà Xuân còn lưu luyến ở lại, khí hậu càng về khuya càng có
chút hơi lạnh lẫn với mùi hoa Ngọc Lan cây hoa mãi cuối vườn.
Chàng đâu biết rằng đối với tôi dù đêm không trăng hay đêm có trăng đều đẹp và nên thơ khi có chàng hiện diện..
Lần đầu tiên gặp chàng tôi như đã bị chàng mê hoặc.
Chàng đã đến nhà tôi đêm tiệc mùa hè với vợ chồng người bạn thân của
chàng và cũng là bạn đàn anh của tôi. Từ buổi chiều chúng tôi nướng BBQ
trong vườn , vừa ăn vừa uống rượu và chuyện trò. Chàng nổi bật trong đám
đàn ông cùng trang lứa, dáng cao, lịch lãm và duyên dáng, chàng có thể
nói chuyện chính trị với người này thật sinh động, sắc bén như dao kiếm
nhưng khi quay qua một phụ nữ kia chàng dịu dàng nói về văn thơ mượt mà
như gấm lụa.
Tôi
không thích nói chuyện về chính trị nhưng cũng không có khả năng văn
thơ, bỗng thấy mình vụng về tầm thường với chàng, nhưng chàng đã cho tôi
nhiều cơ hội để tiếp cận chàng, chàng hỏi tôi về khu vườn, những loại
cây, loại hoa…tôi đã hồi hộp và hãnh diện đưa chàng đi quanh vườn, cùng
chàng bước trên cỏ xanh hay trên từng phiến gạch trắng trong bóng tối mờ
của ngọn đèn từ patio hắt ra, thỉnh thoảng chàng đưa tay đỡ tay tôi khi
đi qua lối hẹp giữa hai buị hoa nên tôi cảm thấy tự tin và dạn dĩ hơn
khi giới thiệu:
- Này anh, đây là lò sưởi, em ước gì có một mùa Đông lạnh để được đốt lửa lên và ngồi đây.
- Tiếc rằng thành phố chúng ta hiếm khi có mùa Đông lạnh, lò sưởi này chỉ để trang trí cho khu vườn mà thôi.
- Này anh, kia là thư phòng, một thư phòng giữa vườn hoa, em thích nhốt mình trong đó đóng kín cửa lại và đọc sách mải mê.
- Em thật là đặc biệt, một cô gái mà anh chắc rằng nhiều chàng trai muốn làm thân và tìm hiểu..
Ngay lúc ấy tôi đã ngước nhìn chàng và hỏi thầm: :” Có anh không?”
Tuyết Dung bạn thân của tôi cũng ngưỡng mộ chàng lắm, nàng nói với tôi:
- Anh ấy thật có duyên, không biết anh đã có vợ hay người yêu chưa nhỉ?
Tự nhiên tôi khẳng định:
- Làm gì có, nếu không anh chẳng đến đây một mình.
Tuyết Dung nói đùa:
- Chẳng lẽ một con người tài hoa thế mà ….còn ế ẩm đến giờ này, tuổi đời cũng 40 chứ ít gì.
Tôi cũng đùa:
-
Thì hai đứa mình cũng…xinh đẹp, cũng…tài hoa. Này nhé cả hai cùng tốt
nghiệp trường dược hạng cao, cùng có công việc ngon lành mà cho đến bây
giờ mỗi đứa đều qua tuổi 30 mà vẫn…ế chồng đấy thôi.
Tuyết Dung vênh mặt:
- Tại chúng mình kén chọn chứ bộ, với lại có nhiều anh … không dám với cao, không dám làm quen với chúng mình.
- Tuyết Dung nói y hệt như mẹ tôi, con gái đã xinh lại học giỏi thì…có nước ế chồng.
Tôi
là con một, cha tôi mất cách đây vài năm, mẹ luôn mong mỏi tôi lấy
chồng để nhà thêm người nhưng hình như duyên số chưa đến với tôi, có một
thời bên cạnh những chàng trai theo đuổi tôi đã tìm được người cuả
lòng, anh nói thương yêu tôi rất nhiều vậy mà anh lại ngã lòng với một
cô gái khác, cô cũng học y khoa như anh, gia đình cô giàu sang và danh
gía. Mối tình đầu ngây thơ và trong trắng của tôi bị phản bội tôi đâm ra
tránh né và không tin tưởng có lòng chung thủy của đàn ông..
Ngày tháng cứ thản nhiên đi qua đời tôi, tôi nghe tin anh chàng bác sĩ
của mối tình đầu đang sống đời hạnh phúc giàu sang như ý anh
Còn tôi, mỗi lần tới kỷ niệm sinh nhật mình tôi phải dấu tiếng thở dài vì sợ mẹ tôi buồn.
“Khu vườn này sẽ đẹp một đêm trăng”
Câu thơ ấy đã ám vào đầu óc tôi như một lời hẹn thề.
Tôi
nhất định sẽ tổ chức một đêm tiệc mùa Thu, vào một đêm trăng vì chàng,
vì câu thơ chàng đã thốt ra. để làm vừa lòng người thơ cuả tôi..
Tôi được biết chàng là người giỏi về công việc làm ăn kiếm tiền và cũng
rất giỏi văn thơ, chàng được cả hai thứ để quân bình trong cuộc sống.
Người ta không chỉ miệt mài kiếm tiền.
Người ta cũng không thể nhịn đói để làm thơ, yêu thơ..
Một
đêm trăng mùa Thu gợi tôi nhớ thời bé dại, tôi đã từng ngước mặt lên
trời cao thăm thẳm để nhìn trăng, nhìn chú cuội ngồi gốc cây đa và mơ
ước được bay lên cung trăng ngồi với chú cuội.
Bây giờ một đêm trăng mùa Thu tôi chỉ mơ ước được gặp chàng.
Tôi mua sắm cho một buổi cỗ đêm rằm trung thu những chiếc lồng đèn xếp
đủ màu sẽ thắp nến treo quanh vườn, các món ăn như bưởi chín vàng, hồng
chín đỏ, bánh trung thu nướng , bánh trung thu dẻo, trà ngon và rượu
ngon
Tôi
thêm một món ăn khuya nhẹ nhàng là món cháo, tôi hỏi ý anh Lân bạn
chàng là nên nấu cháo gà hay cháo vịt, vô tình anh Lân trả lời tôi:
- Cô làm cháo vịt đi, cái người thơ kia thích ăn cháo vịt lúc nửa đêm khi chúng tôi không ngủ.
- Ở California có quán cháo vịt nào lúc nửa đêm hả anh?
-
Chúng tôi tự nấu mà, cũng có đủ hành gừng và rau răm ngon chẳng thua
nhà hàng. Mỗi lần tôi đến nhà anh ta chơi khuya đều nghĩ đến món này.
Tôi sẽ vì chàng o bề nồi cháo vịt thật ngon. Tuyết Dung sẽ phụ tôi nấu nướng và bày biện cỗ để đón khách.
Toàn là khách quen như đêm mùa hạ vừa qua. Đã mấy tháng tôi không gặp chàng kể từ lần hội ngộ đâu tiên ấy.
Khu
vườn của nhà tôi đêm nay thật đẹp, tôi đã gọi thợ đến cắt cỏ và tiả hoa
lá từ tuần trước, những cây hoa hồng tận tụy nở hoa đẹp vào mùa Thu dù
không rực rỡ bằng những cánh hoa đầu Xuân hay vào hạ, ao sen nhỏ nơi góc
vườn đã ra hoa màu trắng tinh khôi trong đám lá xanh, màu trắng tinh
khôi như tình cảm cuả tôi dành cho chàng..
Mẹ tôi thường tìm cớ đi vắng cho tôi tiệc tùng vui tiếp bạn bè, bà luôn
khích lệ tôi giao thiệp rộng để có nhiều cơ hội gặp được người ưng ý.
Khách đến đông vui, bao nhiêu người cũng không đem đến cho tôi niềm vui bằng khi chàng đến.
Chàng
có mang hào quang đâu mà sao toả sáng trong tôi đến vậy? chàng có đẹp
hoàn mỹ đâu mà sao tôi không thấy ai hơn chàng? Khuôn mặt chàng dài,
đôi chân mày rậm và đôi mắt mí lót, khi chàng cười ánh mắt ngời sáng reo
vui.
Đêm đã bắt đầu, đêm nay là đềm rằm trung thu trăng sẽ lên và sẽ là một đêm trăng đẹp đẽ ấm cúng nhất cuả tôi..
Các bạn tôi sẽ hát ca đón trăng.
Chàng
đứng bên tôi, ngắm những chiếc đèn xếp màu hồng, màu vàng, màu đỏ đã
được thắp nến treo rải rác quanh vườn chen lẫn vào cành cây hay bụi hoa
và khen:
- Đẹp quá, mới nhìn anh thấy một góc phố cổ Hội An với những chiếc đèn lồng
Tôi tò mò:
- Hội An là quê anh à?
- Vâng, quê anh, là một nơi nghèo khó anh đã sinh ra và lớn lên, anh đi đâu cũng mang quê cuả mình theo.
- Anh làm em thích Hội An cuả anh rồi.
Chàng ngước lên nhìn bầu trời, ánh trăng tròn từ lúc nào và chàng mỉm cười đôi mắt chàng reo lên và chàng cũng reo lên::
- Trăng đã lên rồi kià em.
Giọng
chàng thân thiện ngọt ngào và tự nhiên như chúng tôi đã quen nhau từ
lâu lắm, có lẽ vì chàng lớn tuổi hơn tôi và vì chàng là bạn của vợ chồng
anh Lân, đàn anh cuả tôi..
Chàng nói tiếp:
- Em thấy chưa, khu vườn nhà em càng đẹp thêm đấy. .
- Anh có thích không?
- Sao lại không chứ với một phong cách nên thơ như đêm nay.. Có trăng và hoa
-
Cám ơn anh đã cho em ý tưởng đón trăng trong vườn nhà., hoa Ngọc Lan,
hoa Hồng nở thường trực suốt từ muà Hạ đến giờ, may quá hoa sen mới nở
một tuần nay, còn những Cúc vàng Cúc trắng và hoa Thạch Thảo tím thì có
lẽ đến chậm hơn anh ạ.
Chàng ngạc nhiên:
- Sao lại cám ơn anh?
-
Anh quên mất câu thơ “Khu vườn này sẽ đẹp một đêm trăng” rồi sao? Thơ
cuả anh đấy trong đêm tiệc muà Hè vừa qua tại đây, anh không nhớ nhưng
em vẫn nhớ..
-
A, thì ra thế, câu thơ bất chợt nên anh đã để thơ bay theo gió rồi..
bây giờ anh phải cám ơn em đã giữ lại giùm anh một câu thơ.
Tôi bẻn lẻn:
- Hôm ấy anh đọc đến 4 câu thơ mà em chỉ nhớ một câu này thôi, em vụng về quá.
Chàng nói như vỗ về:
- Em dịu dàng lắm chứ.
Tôi thấy ánh trăng đêm rằm đẹp và ấm áp quanh tôi., và chàng đẹp và ấm áp hơn cả ánh trăng.
Khi
chàng ngồi xuống bên chiếc bàn kê gần lò sưởi thì tôi phải đi tiếp các
bạn bè khác, tôi thấy Tuyết Dung và một hai người nữa đã ngồi cùng bàn
với chàng..Một số bạn khác thì ngồi nơi bàn trong patio, một vài bạn thì
ngồi nơi chiếc ghế xích đu rộng lớn vừa đong đưa vừa chuyện trò.. Chỗ
nào cũng rượu đầy chai và rượu được rót ra ly.
Thấy chàng ngồi gần và nói chuyện với Tuyết Dung lòng tôi không vui.
Thật ra chàng xã giao giỏi, luôn tìm cơ hội chuyện trò và làm vừa lòng
mọi người dù nam hay nữ, dù họ ở độ tuổi nào, chàng tỏ ra trân trọng và
quý mến họ thế thôi. Tôi tự biện hộ cho chàng và yên tâm vui cho hết
đêm nay.
Món cháo vịt đã được nấu nướng ngay ngoài vườn, khu vườn được thiết kế
có chỗ nấu ăn , có tủ bát đĩa và bồn rửa chén bát tại đây, không khí
ngoài trời mát mẻ hình như ai cũng sảng khoái thưởng thức tô cháo vịt
nóng với rau răm và những sợi gừng thái chỉ, với hạt tiêu và ớt hiểm
xay. Thịt vịt thì đã lạng bỏ xương, những miếng thịt xắt mỏng mềm mại
chín tới rất vừa ăn.
Tuyết Dung rất nhanh nhẹn phụ tôi, sau món cháo vịt chúng tôi bày trà
nóng và ăn cỗ trung thu, người ta cùng nhắc lại chuyện chú Cuội của một
thời tuổi thơ, chuyện Hằng Nga và Hậu Nghệ, chuyện vua Đường Minh
Hoàng….chuyện nào cũng làm chàng vui và tham gia góp lời..
Sau
tiệc trà bánh chúng tôi lại nhấp rượu . Tôi muốn đêm dài thêm, trăng
sáng thêm, các bạn tôi sẽ ở đây lâu thêm, chàng sẽ bên tôi cho đến lúc
đêm tàn nguyệt tận.
Nhưng khách đã tự tay dọn dẹp phần cuả mình và lần lượt cáo từ vì họ không muốn làm phiền chủ nhà.
Cũng như mọi người chàng đã ân cần nói lời cám ơn tôi, chàng bắt tay
tôi tạm biệt, cảm giác bàn tay tôi nằm trong bàn tay chàng tôi còn run
lên cho đến lúc này khi nhớ lại
Tất cả đến và đi như một giấc mơ, một giấc mơ đẹp.
Tôi tự thưởng cho tôi một ly rượu để hồi tưởng lại những giây phút vừa
qua, ngồi vào chiếc ghế chàng đã ngồi, để bàn tay lên bàn nơi chàng đã
chạm vào và tưởng như tôi và chàng đang đối ẩm đêm trăng khi trăng càng
về khuya càng sáng.
Tối nay khác hẳn tối mùa hè trước, chàng đã nói chuyện với tôi khá
nhiều, có lúc tôi và chàng đứng riêng hình như chàng nhìn tôi sâu lắng
hơn? Hình như chàng nói với tôi âm điệu trìu mến hơn? Và chắc chàng sẽ
không quên những gì tôi đã đáp lời chàng, ẩn chứa nhiều tình cảm thân
mến…
Nếu chàng cũng yêu tôi như tôi đã yêu chàng thì sớm muộn gì chàng sẽ
tìm đến tôi . Tôi mỉm cười sung sướng và đợi chờ một tình yêu ở phiá
trước..
Ánh trăng hắt trên bờ tường và hoa hồng trữ tình dưới chân tôi khi tôi
đi dạo một vòng trong vườn nơi mà chàng đã đi qua. Trăng rằm đẹp mà ngắm
một mình uổng phí quá, tôi ước gì chàng quay trở lại, chỉ riêng tôi và
chàng sẽ cùng ngắm trăng suốt đêm nay.
Tiếng điện thoại ở đâu đó bỗng reo lên, tôi luống cuống đi tìm chiếc
cell phone để xa, nơi chiếc ghế xích đu. Hay là chàng thần giao cách
cảm biết tôi đang đợi mong chàng sẽ đến với tôi? dù chàng chưa xin số
cell phone của tôi nhưng nếu muốn biết thì đâu có khó khăn gì, chàng đã
hỏi xin từ vợ chồng anh Lân.chăng?
Anh ơi, khu vườn này sẽ đẹp một đêm trăng và chỉ đẹp khi có anh và em.
Tôi vội vàng không kịp nhìn số phone người gọi, mở phone ra vì chỉ sợ tiếng phone sẽ dứt vì đợi quá lâu.
- Hello, Hello…
Tiếng của Tuyết Dung ân cần:
- Bạn đi ngủ chưa? Hôm nay bạn tiếp khách bận rộn và mệt lắm đó.
Tôi
hơi thất vọng khi nhận ra tiếng cuả Tuyết Dung chứ không phải là chàng,
mà trách chi chàng, đêm nay chàng đã cho tôi quá nhiều những giây phút
hạnh phúc rồi....
- Chưa ngủ đâu Tuyết Dung ơi, tôi còn ngồi ngoài vườn…tiếp tục ngắm trăng khuya.
Tuyết Dung lí lắc:
- Phải rồi, ai cũng khen đêm nay khu vườn cuả nhà bạn đẹp lắm, nhất là anh chàng độc thân 40 tuổi mà còn…ế ẩm ấy...
Tôi hồi hộp và tò mò:
- Anh ấy nói với Tuyết Dung thế à? Hai người nói chuyện gì lâu thế và là hai người ra về sau cùng ?
-
Ừ, không ngờ anh chàng lãng mạn lắm cơ, anh chàng có vẻ thích tôi, lúc
nãy vừa ra khỏi nhà bạn, anh đã mời tôi đi ra biển để ngắm trăng, tôi
đang lái xe hướng ra biển đây.
Tôi chết lặng cả người, chiếc cell phone nhẹ tênh mà dường như tôi cầm không nổi . Tuyết Dung nói tiếp:
-
Anh ấy nói rằng muốn đi cùng tôi ngắm trăng cho đến khi trăng tàn trên
biển, Thể nào chốc nữa anh cũng ngẫu hứng làm ra những câu thơ đẹp như
hôm nọ, tôi sẽ ghi nhớ và đọc cho bạn nghe nhé….
Tôi
chới với như cánh diều vừa đứt giây, đầu óc tôi choáng váng vì men rượu
hay vì những lời nói vô tình cuả bạn tôi? Chàng vừa cho tôi hạnh phúc
và hi vọng sao lại cho tôi nỗi thất vọng khổ đau thế này?
(Thất Vọng)
Tuyết Dung vẫn ríu rít, rõ ràng là nàng đang vui lắm:
-
Thôi bạn nghỉ đi, tôi gần đến biển rồi, mải nói chuyện lỡ đi lạc anh ấy
đợi, mai mốt tôi sẽ kể bạn nghe có một đêm trăng sáng ngoài biển khơi,
có hai người…
- Tạm biệt ..…
Tai
tôi như ù đi, mắt tôi hoa lên, tôi không muốn nói, muốn nghe gì thêm
nưã. Tôi cúp phone và ném nó trở lại nơi ghế xích đu rồi buông mình ngồi
xuống. Thì ra chàng và Tuyết Dung đã cảm mến nhau, đêm nay tôi đã vô
tình tạo cơ hội cho họ gần gũi và chia sẻ tâm tình, có thể đêm nay đã
bắt đầu tình yêu cuả họ?
Ánh trăng rằm xinh đẹp đêm nay là cuả chàng với Tuyết Dung, không phải cuả chàng với tôi.
Có
lẽ giờ này chàng và Tuyết Dung đang sánh đôi đi dạo trên bờ biển, sóng
đêm dữ dội lắm, sóng sẽ ào ạt lên bờ nhưng họ bên nhau chàng sẽ che chở
cho Tuyết Dung, họ sẽ nắm tay nhau, họ sẽ nhìn nhau đắm đuối . Một bên
là biển sóng một bên là biển tình...
Tôi nghĩ thế và mặc cho dòng nước mắt hờn tủi nhạt nhoà.
Trăng vẫn sáng, soi thấp thoáng bóng cây trong vườn, nhưng tôi biết trăng trong vườn nhà tôi không đẹp bằng trăng trên biển .
Vầng trăng Thu vườn nhà tôi bỗng chỉ là một vầng trăng bội bạc, vầng trăng lạnh lẽo tứ bề và lạnh buốt trái tim đau....
Nguyễn Thị Thanh Dương |
|||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||
IP Logged | |||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 22/Oct/2018 lúc 11:34am | ||
|
|||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||
IP Logged | |||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 24/Oct/2018 lúc 6:32am | ||
Ừ, THÌ EM ĐÃ GIÀ
Thấy vợ vừa xách giỏ chuẩn bị đi ra ngoài là anh Bông biết ngay: - Bà đi shopping đấy hả? - Em đi shopping vì tuần sau chúng ta sẽ đi ăn tiệc tân gia nhà chị Lý. Anh Bông cẩn thận dặn dò: - Bà có mua váy áo thì mua cho hợp người hợp cảnh. Tuần trước mình đi dự hội ngộ đồng hương tôi thấy mấy bà tuổi bắt đầu từ con số 6 số 7 mà bà thì diện váy ngắn cũn cỡn như thiếu vải của thời buổi bao cấp miền Nam Việt Nam sau 1975, bà thì chơi váy hai dây hay cổ yếm khoe vai trần hở cổ như người mẫu… Chị Bông không để ý lời của chồng mà nũng nịu trách: - Em đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi đừng gọi em là “bà” và xưng “tôi” nghe vừa gìa vừa xa lạ, nha anh… - Thôi, bà bớt nũng nịu cho tôi nhờ, bà không còn trẻ nữa, sắp 70 rồi... Chị Bông vẫn nũng nịu: - Anh gìa thì già mình anh đi. Em…chưa gìa ! - Bà chưa chịu gìa thì đúng hơn, các bà cố níu kéo tuổi thanh xuân, mỗi bà níu kéo mỗi kiểu. Nhưng bà cứ việc ảo tưởng đi, miễn là đừng có mặc những thứ tôi vừa kể trên. Ngứa mắt ! Chị Bông cãi: - Thời buổi văn minh mà anh còn khó tính. Càng già càng phải diện, phải sắc màu tung tóe cho nó trẻ trung lại chứ. Em cũng thích mặc những thứ ấy, chỉ tại em mập qúa mặc vào không đẹp thôi. Nhưng em sẽ ăn kiêng… - Cho dù các bà có cố gắng ăn kiêng nhưng thân hình phụ nữ về gìa không săn chắc thon gọn như tuổi trẻ mà các bà cứ vác về mấy cái áo ôm eo, áo bó sát người để lộ cà mấy tầng mỡ chảy xệ sau làn áo càng tố cáo thêm cái tuổi gìa … Chị Bông nhăn mặt: - Sao anh nói ra sự thật bẽ bàng của phụ nữ em thế. Nhưng hôm nay em đi shopping không mua váy áo gì mà chỉ mua đôi giày cao gót. - Hình như bà cũng có mấy đôi giày cao rồi mà? - Đúng thế, nhưng em cần đôi giày cao hơn nữa, vì em mới mập thêm mấy pound, phải đi giày cao để cứu bồ cái bề ngang qúa khổ. Thôi em đi đây, ở nhà nói với anh thể nào cũng…cãi nhau, em sẽ gìa thật đấy. Chị vội vàng đi ra xe. Có lần trong tiệm quần áo chị Bông đang hí hởn ướm thử một chiếc váy màu sắc tươi rói lên người thì một bà Việt Nam tuổi như chị đứng chọn đồ gần đó không biết vì tò mò hay chỉ hỏi chuyện làm quen cho vui: - Chị định mua váy này cho cháu nội hay cháu ngoại ? Chị Bông nhìn bà ta với ánh mắt ác cảm nghi ngờ, bà ta muốn ám chỉ mình là bà nội bà ngoại của đứa cháu mặc chiếc váy này nghĩa là mình già chát chúa rồi đây. Chị lạnh lùng trả lời: - Tôi chỉ…thử chơi thôi, chẳng mua cho cháu nào cả. - Tôi cũng đang tìm một cái áo tươi sáng như thế cho cháu ngoại. Hôm nay hàng onsale rẻ qúa. Người Việt Nam mình ăn mặc thường theo tuổi tác, càng về gìa càng đơn giản trong khi những bà Mỹ gìa thì diện váy áo xanh đỏ và tô son môi màu đỏ tươi, màu cam rực rỡ có sao đâu. Người Mỹ thật thoải mái, bà gìa nào có khoác áo thời trang lên người họ cũng chẳng dòm ngó phán xét, bao nhiêu tuổi gìa họ cũng xưng hô “you” và “me” không phân biệt ông gìa bà cả gì cả. Chị Bông mặc chiếc váy dài khoác thêm chiếc áo khoác không tay bên ngoài để che bớt vòng eo không lý tưởng của mình và đi giày cao gót cho có vẻ trẻ trung thanh tao. Chị Lý góa chồng ở chung với gia đình đứa con trai duy nhất, hai vợ chồng nó vừa gĩa từ căn nhà cũ, xây căn nhà mới và làm tiệc tân gia, mẹ mời bạn bè của mẹ, con mời bạn bè của con, nghĩa là số lượng khách mời đông, chị Lý nói đã xin phép hàng xóm trong khu phố cho đậu nhờ xe khách trước cửa nhà của họ. Lần đầu tiên vợ chồng chị Bông đến thành phố này, chỉ 1 giờ lái xe là đến một thành phố xa lạ hẳn. Khu phố nhà chị Lý thật nên thơ, là những con đường dốc, là những ngôi nhà cao thấp chập chùng đẹp lộng lẫy với kiểu dáng và sân cỏ hoa lá trước nhà. Chị Bông trầm trồ ngắm khen khu nhà.trong khi anh Bông loanh quanh tìm ra địa chỉ thì suốt một đoạn đường xe cộ đã đậu nối đuôi nhau. Anh Bông cằn nhằn: - Tại bà sửa soạn lâu qúa nên bây giờ xe phải đậu xa, đã tuổi già bà còn đi giày cao gót liệu có cuốc bộ nổi không? Chị Bông nhìn khoảng cách từ đây đến nhà chị Lý, nhìn con đường dốc ngược mà ngao ngán nhưng vẫn làm bộ hăng hái: - Sao lại không ! đi bộ càng khỏe chân khỏe người. Chị Bông đếm hai vợ chồng phải đi bộ qua đúng 10 căn nhà mới đến nhà chị Lý, anh Bông biết điều khoác tay vợ nhờ thế chị Bông bước đi vững vàng tự tin hơn. Căn nhà to lớn lộng lẫy của chị Lý nằm trên một qủa đồi nhỏ nhìn lên như một tòa lâu đài. Đường driveway bên hông nhà dẫn vào garage dốc cao, chị Bông tưởng tượng nếu lỡ cái thắng xe mà hư hỏng thì nguy cơ chiếc xe đậu tại trước cửa garage sẽ thoải mái lăn xuống lòng đường ngay. Chị Bông sẽ phải đi bộ lên đường driveway này đề quẹo phải gặp những bậc thềm dẫn đến trước cửa nhà, chị ái ngại lắm nhưng không dám cất tiếng than. Từ dưới đường đi ngược lên đường driveway cũng là một cực hình cho chị Bông, đang đi chị bị trượt chân và vấp áo tí nữa thì chị sẽ thoải mái ngã lăn đùng xuống lòng đường như cái xe hư thằng mà chị vừa tưởng tượng. May mà anh Bông đã gồng tay đỡ kịp, chưa bao giờ chị Bông thấy anh Bông là điểm tựa vững chắc và hữu ích cho đời chị như lúc này. Hai vợ chồng dìu nhau đến gần bậc thềm đầu tiên, ai nhìn vào tưởng anh chị Bông thân ái tình tứ lắm nhưng chị Bông đang thấp thỏm hỏi chồng: - Anh ơi, làm ơn đếm giùm em có bao nhiêu bậc thềm. Sau cú suýt bị ngã chị Bông hoa cả mắt không có thì giờ mà đếm nữa. Anh Bông nhìn ngắm những bậc thềm và lẩm nhẩm: - Có bốn dãy bậc thềm mỗi dãy cỡ chục bậc em ạ, đi hết dãy ngang đến cái sân rồi quẹo dãy dọc lại đến cái sân, rồi lại quẹo dãy ngang, dãy dọc lần nữa mới dẫn đến trước cửa tòa nhà. Chị Bông cũng lẩm bẩm: - Ối giời ! tổng cộng bốn chục bậc thềm quanh co để bước lên, thằng cha builder nào nghĩ ra kiểu nhà hắc búa này, em thề nếu có mua nhà lần nữa không bao giờ mua nhà của nó. - Builder này nổi tiếng xây những khu sang trọng đẹp đẽ đấy bà ạ, chắc gì bà đã có tiền mua nhà của họ chưa mà chảnh chọe. Thời buổi này nhà cửa ở Texas cũng hot không thua gì nhà California, người ta tranh nhau mua trên cả gía rao bán và kẻ có tiền mặt sẽ ưu thế hơn những kẻ cả đời túng thiếu vay nợ như bà. Chị Bông cụt hứng: - Thì em …thí dụ thế thôi. Đứng trước những bậc thềm anh Bông dọa nạt: - Bà bước cẩn thận nha, đừng bắt chước ông cựu tổng thống Obama mỗi khi lên bậc thang máy bay nhanh nhẹn nhảy lên từng bậc một, ông ấy thì không sao còn bà có khi ngã xấp ngã ngửa đấy, không gãy chân gãy tay cũng bầm tím mặt mày, tuổi gìa thì vết bầm tím lâu tan lâu phai lắm. - Ừ nhỉ, ông Obama nhảy lên bậc thang máy bay tung tăng chim sáo ghê. Tại em đi giày cao gót chứ đi giày bẹt như Obama thì cũng sẽ nhảy lên bậc thềm này có khó khăn gì. - Thôi bà đừng ba hoa, hãy nhìn kỹ từng bậc thềm mà cất bước lên, không phải lúc nào tôi cũng đỡ bà kịp đâu, những thủ môn giỏi vẫn có lúc chụp hụt, để bóng lọt vào lưới bà hiểu chưa? - Hiểu rồi ! Chị Bông cẩn thận dò dẫm bước lên từng bậc thềm dù anh Bông vẫn sát cánh bên chị. Đi qua hai dãy bậc thềm chị đã thấm mệt, phải nghỉ chân một lúc mới đi nốt hai dãy bậc thềm nữa để đến trước cánh cửa nhà, chưa kịp thở cho khỏe thì gặp chị Lý ra vồn vã chào: - Mời anh chị Bông vào nhà chung vui với chúng tôi có ngôi nhà mới. Chị Bông vội nở nụ cười xã giao và một tràng hoa mỹ: - Khu phố này đẹp qúa, chỉ thiếu sương mù là thành phố núi mơ màng, những căn nhà vươn lên trên đồi cao hay ẩn mình dưới những con đường dốc, những bậc thềm loanh quanh làm tôi ngẩn ngơ khi đến trước cửa nhà chị đấy. Chị Lý thành thật: - Cám ơn chị Bông đã khen đã thích ngôi nhà, cảnh đẹp nhà đẹp cách mấy nhưng tôi vẫn sợ những bậc thềm cao chị Bông ạ, mình gìa rồi không như con cháu mà sống với chúng thì phải theo chúng thôi, mỗi lần đi lên bước xuống những bậc thềm này tôi đều phải cẩn thận. Anh Bông liếc nhìn chị Bông và mỉm cười đắc ý. Vợ chồng chị Bông theo chân chị Lý vào nhà, chị Bông cố gắng giữ cho dáng điệu thoải mái dù hai bàn chân đã bị đau. Đi qua phòng khách mênh mông với cái cầu thang uốn khúc lên lầu cao chị Lý hãnh diện khoe: - Lát nữa rảnh tôi sẽ mời anh chị qúa bước lên lầu, các phòng trên lầu đẹp lắm có cả phòng chiếu phim rộng rãi ngồi xem phim cảm giác như ở rạp chị Bông ạ. Nghe chủ nhà mời lên lầu, chị Bông…giật cả mình nhìn cái cầu thang chị Bông đã thấy thấm mệt . Nhưng chị vẫn phải xã giao và hoa mỹ tiếp: - Được bước lên những bậc thang này sẽ dẫn lên một khoảng không gian gia đình ấm cúng thật tuyệt vời. Bàn tiệc bày ngoài vườn, khi anh chị Bông được sắp xếp chỗ ngồi là chị Bông buông mình ngồi xuống ngay, việc đầu tiên là chị tháo đôi giày cao gót ra, đôi giày mới mua đi lần đầu lại đi bộ khá vất vả da giày chưa giãn nở cọ vào chân chị đau rát cả chân. Tháo giày ra chị Bông thấy nhẹ hai bàn chân, những ngón chân của chị cũng ngo ngoe vui mừng, cũng sung sướng được tự do thoát khỏi đôi giày tù túng. Chị Bông bỗng ước gì được đi đôi dép bẹt và ở nhà, ước gì giờ này chỉ mặc bộ đồ bộ nằm ra ghế sofa nghênh ngang gác hai chân lên mà xem ti vi thì thoải mái và hạnh phúc biết mấy. Chị đã đi bộ một đoạn đường, chị đã leo bốn chục bậc thềm và chị đã mệt mỏi đến thế sao? Chị đã… gìa thật rồi sao? Những lúc đi hàng giờ trong shopping mall chị Bông đi dép bẹt mà còn mỏi cả chân hoa cả mắt, thỉnh thoảng chị phải ra dãy ghế phía sau quầy tính tiền ngồi nghỉ chân rồi mới đi lựa đồ tiếp. Những lúc đó chị vẫn chưa tin là tuổi gìa mệt mỏi, hay chị đang tự lừa dối mình? Có lần ra phi trường sau khi kiểm tra an ninh chị Bông biết chuyến bay ghi trên vé của mình ở gate 23 vậy mà chị đi tìm gate 32, đến nơi mới biết là mình lầm lẫn. May mà chỉ đi ngược lại có 9 gate vẫn kịp giờ bay. Thỉnh thoảng chị vẫn nhớ trước quên sau như thế. Chị biết đó là dấu hiệu của tuổi gìa.nên càng muốn trẻ trung hóa chính mình. Chị tiếc đã uổng công “đầu tư” đôi giày cao gót mới để tạo dáng, chẳng thấy ai khen trẻ thêm tuổi nào mà mệt cả người, đau cả chân. Tối nay về chắc phải xoa bóp chân với dầu cù là hay dầu xanh con ó. Chủ nhà đãi tiệc kiểu buffet, thức ăn bày đủ thứ trên dãy bàn dài khách tự ý tha hồ chọn món mình thích. Chị Bông lại phải xỏ giày và đi lấy thức ăn. Vừa đến đầu bàn ăn thì một cô gái trẻ đứng đó đã lui bước lịch sự kính cẩn: - Mời bác lấy thức ăn trước đi ạ, chúc bác vui vẻ và ăn ngon miệng. “Nó gọi mình bằng bác, là mình già thật rồi” Chị Bông chua xót nghĩ thầm. Hôm nay chị Bông đi dự tiệc với một tâm hồn trẻ trung, điệu bộ trẻ trung mà vẫn gìa dưới mắt người khác. Chị Bông không thể đứng đây mà phân bua “Em chưa gìa” như đã từng nói với chồng khi ở nhà được. Chị gượng mỉm nụ cười biết thân biết phận. Sau bữa tiệc chị Lý đưa anh chị Bông lên lầu, chị Bông không xỏ giày để lên thang lầu cho thoải mái. Chị Lý tinh ý: - Tôi cũng không dám đi giày cao gót lên lầu đâu chị Bông, tuổi gìa chúng ta cẩn thận vậy là tốt. Thêm một người khẳng định chị Bông đã già trong buổi tiệc hôm nay. Trước khi ra về anh Bông tế nhị bảo vợ: - Bà đợi tôi ra ngoài lái xe đến trước cửa nhà cho tiện. Anh lại dìu bước vợ xuống những bậc thềm trước cửa, lúc nãy bước ngược lên dốc thì mệt, bây giờ bước xuống dốc thì sợ đôi chân yếu không kềm giữ được sẽ ngã lao người xuống. Chiếc xe đậu ngay dưới đường driveway chị Bông đỡ phải đi bộ thêm một đoạn đường, chị ngồi vào xe và bây giờ mới thật sự thấy riêng tư thoải mái, chỉ kéo thốc vạt áo lên cho đở vướng víu và tháo giày quăng dưới sàn xe, ruỗi đôi chân ra tận hưởng sự thoải mái này. Anh Bông vừa lái xe vừa chuyện trò: - Tôi lái xe chậm cho bà ngắm cảnh nghe, thành phố này có nhiều con đường đẹp qúa. Chị Bông vội vàng giục gĩa: - Thôi…thôi…thôi… anh, chạy về nhà nhanh đi, em đang muốn ngả lưng ra giường đây. - Chuyện gì đã làm bà thấm mệt nhanh thế? Chị Bông thành thật hơn bao giờ: - Cái mệt vì đi bộ qua con đường dốc, qua những bậc thềm là chuyện nhỏ nhưng em phát giác ra dưới mắt người khác em đã gìa rồi, em chán lắm chẳng muốn ngắm nghía gì hết.. Anh Bông cũng thành thật hơn bao giờ: - Chuyện bình thường, khi nào bà tuổi còn xuân xanh mà người ta nói bà gìa mới bất ngờ, Tại bấy lâu nay bà cứ khư khư ôm ảo mộng “Em chưa già”, may hôm nay bà thức tỉnh nếu không bà còn đỏng đảnh đến bao giờ. Chị Bông dịu giọng: - Em sẽ không đỏng đảnh nữa. Ừ, thì em đã gìa rồi đấy. Anh Bông vui vẻ: - Thế thì ngày mai trở đi tôi với bà cùng gìa, lại xứng đôi vừa lứa như thuở ban đầu. Nguyễn Thị Thanh Dương Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 24/Oct/2018 lúc 6:33am |
|||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||
IP Logged | |||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 25/Oct/2018 lúc 2:19pm | ||
Tình Yêu Không Trọn Vẹn
|
|||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||
IP Logged | |||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 27/Oct/2018 lúc 9:29am | ||
"Ngoại Ơi Con Vịt Chết Chìm!"
Mỗi lần nhớ nhà, tôi cũng hay nhớ lại hai câu ca dao mà mẹ tôi thuờng ru tôi ngủ khi tôi còn bé: Má ơi con vịt chết chìm Thò tay con vớt, cá kìm cắn tay!
Sau này lớn lên, tôi hỏi thì mẹ tôi kể lại là thuở sinh tiền, ngoại tôi cũng hay ru mẹ tôi ngủ bằng câu ca dao đó. Đã lâu, thật lâu rồi, tôi không về thăm nhà; nhưng khi thấy hình ảnh những giòng sông quê hiền hòa, tôi không khỏi bồi hồi nhớ lại mẹ tôi, ngoại tôi và cả một khung trời quê huơng yêu dấu.
Tôi nhớ lại lúc còn nhỏ, vào những tháng bãi trường, tôi hay theo mẹ tôi
về quê ở "Cái Thia Cái Bè", miệt sông nước miền Tây để thăm ngoại. Chạy
gần cả ngày trời, chiếc xe đò lục tỉnh cặp bến ngoài khu phố chính. Từ
đó chúng tôi đi xe lôi đến bến đò, rồi xuống ghe đi vào làng trong, nơi
ngoại ở.
Ngoại tôi nhà ở ven sông Có hàng dừa nước có đồng lúa xanh Ngoại nghèo vách lá mái tranh Về quê thăm ngoại, thăm làng, thăm quê
Theo lời mẹ tôi kể lại, ông ngoại tôi mất sớm lúc mẹ tôi và các cậu còn
nhỏ. Bà ngoại tôi ngày ngày thức khuya dậy sớm, nấu chè xôi rồi gánh
hàng đi bán dạo ngoài chợ để nuôi nấng mẹ tôi và các cậu. Sau này tôi
mới hiểu tại sao mỗi lần trong xóm, khi mẹ tôi nghe tiếng rao của người
bán hàng rong "Ai ăn chè đậu xanh nấu đường cát trắng hong..." là mẹ tôi
hay bùi ngùi nhắc "Hồi trước bà ngoại cũng đi bán chè nuôi má như vậy
đó con!"
Ngoại tôi lặn lội bờ đê, Hai vai gánh nặng tả tơi thân gầy Bờ lau còn ngủ giấc say Ngoại tôi gánh cả sương mai trên trời...
Có một thời dưới quê loạn lạc, ngoại tôi cùng với bao nhiêu dân làng
khác phải di tản chạy giặc, nhà cửa bị tiêu tán vì giặc giã.
Quê tôi xa tít mù khơi, Đồng xanh uốn khúc chơi vơi cánh diều. Nhà tranh vách lá liêu xiêu Giặc về đốt phá tiêu điều làng xưa Rồi sau này khi chiến tranh bùng lên, có ông cậu đi lính tử thuơng ngoài chiến trường. Tôi nhớ kỳ đó, ngoại tôi ôm xác cậu tôi khóc mà chúng tôi cũng đằm đìa nước mắt. Lúc đó mặc dù còn nhỏ nhưng tôi thấy thuơng ngoại quá. Tôi tự hỏi tại sao kiếp người dân quê Việt Nam mình phải khổ đến thế!?
Quê nghèo sớm nắng chiều mưa, Gió đồng cỏ nội, nếp dừa ven sông Những ngày chinh chiến tang bồng Nhà tan cửa nát, máu hồng tuôn rơi Ngoại tôi gian khổ cả đời, Sao còn phải chịu cảnh đời tang thuơng!?
Những năm tháng thanh bình, tôi rất thích ở dưới quê. Ở đó tôi có dịp
theo những đứa trẻ trong xóm đi thả thuyền, câu cá, bơi lội, nghịch bắt
chuồn chuồn.
Có lần về quê vào mùa lũ lụt, có con bìm bịp nằm chết dưới mương trước
nhà. Tôi tò mò thò tay xuống nước định vớt nó thì không biết từ đâu, một
đàn cá lìm kìm, lòng tong cứ bám lấy tay tôi mà rỉa! Tôi sợ quá la lên
"Ngoại ơi, cá lìm kìm cắn con ngoại ơi!" Ngoại tôi ở bên cạnh chỉ xoa
đầu tôi cười!
Những mùa mưa lũ ngập đường Lìm kìm, cá, vịt đầy mương quanh nhà Sông quê mang nặng phù sa Mang theo tình nghĩa đậm đà ngoại tôi!
Dần dà theo thời gian, khi tôi lớn lên thì ngoại tôi cũng già yếu đi
nhiều. Năm đó tôi về thăm ngoại một mình, và đó cũng là lần chót tôi còn
có dịp gặp ngoại. Thời gian như nước sông trôi Có lần trở lại bồi hồi nhớ quê, Nhớ từng hàng dậu bờ đê Nhớ con đò nhỏ tôi về năm nao Rồi có một buổi chiều buồn, ngoại tôi qua đời. Sau khi đưa đám tang ngoại về, tôi chợt nhìn thấy khai trầu chén vôi trên bàn mà ngoại tôi hay ngồi ăn, lòng tôi bỗng thắt lại. mMấy mươi năm sau, khi tôi sống xa nhà bên Úc, mẹ tôi cũng không còn nữa. Làm khách tha hương xứ người, tôi không có dịp về thăm mồ mã ông bà cha mẹ mỗi năm. Nhưng mỗi lần ra chợ thấy cá lìm kìm, tôi không khỏi bùi ngùi nhớ lại câu ca dao mà ngoại tôi đã ru mẹ tôi, và mẹ tôi đã ru cho tôi ngủ thuở nào. Và chợt trong lòng, tôi không khỏi nhớ lại hình bóng bà ngoại hiền lương, người mẹ yêu dấu và cả quê nghèo hiền hòa của ngoại tôi ngày đó... Ầu ơ nhớ quá ca dao Nhớ hình bóng ngoại mà đau trong lòng "Ngoại ơi con vịt chết chìm Thò tay vớt nó, cá kìm cắn con" (Ca dao) Giờ đây ngoại đã không còn, Quê xưa cũng mất, chỉ còn nỗi đau! Lìm kìm cắn khúc ca dao Mà sao mi nỡ cắn đau tim này! Và đây là trọn bài thơ "Ngoại ơi con vịt chết chìm!" Ngoại tôi nhà ở ven sông Có hàng dừa nước có đồng lúa xanh Ngoại nghèo vách lá mái tranh Về quê thăm ngoại, thăm làng, thăm quê Ngoại tôi lặn lội bờ đê, Hai vai gánh nặng tả tơi thân gầy Bờ lau còn ngủ giấc say Ngoại tôi gánh cả sương mai trên trời... Quê tôi xa tít mù khơi, Đồng xanh uốn khúc chơi vơi cánh diều. Nhà tranh vách lá liêu xiêu Giặc về đốt phá tiêu điều làng xưa Quê nghèo sớm nắng chiều mưa, Gió đồng cỏ nội, nếp dừa ven sông Những ngày chinh chiến tang bồng Nhà tan cửa nát, máu hồng tuôn rơi Ngoại tôi gian khổ cả đời, Sao còn phải chịu cảnh đời tang thuơng!? Những mùa mưa lũ ngập đường Lìm kìm, cá, vịt đầy mương quanh nhà Sông quê mang nặng phù sa Mang theo tình nghĩa đậm đà ngoại tôi! Thời gian như nước sông trôi Có lần trở lại bồi hồi nhớ quê, Nhớ từng hàng dậu bờ đê Nhớ con đò nhỏ tôi về năm nao Ầu ơ nhớ quá ca dao Nhớ hình bóng ngoại mà đau trong lòng "Ngoại ơi con vịt chết chìm Thò tay vớt nó, cá kìm cắn con" (ca dao) Giờ đây ngoại đã không còn, Quê xưa cũng mất chỉ còn nỗi đau, Lìm kìm cắn khúc ca dao Mà sao mi nỡ cắn đau tim này! Nguyễn Hà Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 27/Oct/2018 lúc 9:41am |
|||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||
IP Logged | |||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 30/Oct/2018 lúc 4:19pm | ||
GIÓ MỒ CÔI.... Tác giả đã góp cho Viết Về Nước
Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái,
sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định
cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả cho mùa Mothers Day là
một tự sự cảm động về Mẹ. Lần đầu tiên cầm tập thơ và thấy hàng chữ "Ví mà tôi đổi thời gian được. Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười" của ông Trần Trung Đạo, tôi nhủ thầm: Chà! cái ông này đúng là nhà thơ, văn chương bóng bẩy. Đồng ý thì ai không thích được nhìn thấy mẹ cười? Tôi cũng vậy. Nhưng làm gì mà phải đổi cả thiên thu cơ chứ. Mẹ ở đó khi nào vui thì mẹ cười, khi nào giận mẹ la ráng chịu. Việc gì mà ông phải đem cả thiên thu để đổi lấy tiếng mẹ cười? Nhưng đó là hai mươi năm về trước. Mạ tôi vẫn còn trẻ và khoẻ lắm.Vài ngày một lần mạ xách giỏ đi bộ ra chợ. Vừa đi và về khoảng một tiếng, như không. Đồ ăn mạ nấu để sẵn trong tủ lạnh. Cháu nội cháu ngoại gởi cho mạ trông, chiều đón về thỉnh thỏang lại thêm cái cà mèn đựng thức ăn… Vậy đó, chị em chúng tôi đón nhận tình thương của mạ, mặc nhiên như chim sẽ bay, và cá sẽ lội. Khi vui mạ cười, khi buồn thì… thôi. Nhưng rồi năm tháng qua. Chim bay có lúc mỏi cánh, cá lội sẽ có ngày vương câu. Và mạ tôi rồi cũng có lúc vắng tiếng cười. Tôi lại nhớ tới lời thơ năm nào của ông Trần Trung Đạo. Bây giờ nếu được, tôi xin góp thêm với ông rằng: nếu bỗng nhiên được ba điều ước, điều trước tiên xin nghe tiếng mạ cười. Bởi vì mạ đã vắng tiếng cười từ lâu lắm rồi. Mạ tôi bệnh nằm trên giường cả mấy tháng nay, im lặng và mỏi mệt. Mỗi ngày mạ chỉ nói chút ít khi nào cảm thấy thiệt khoẻ và nhớ lại một câu chuyện cũ nào đó, mạ sẽ kể cho bất cứ đứa con nào đang ở bên cạnh. Mạ nói mà đôi mắt xa xăm như đang trở về sống lại với quảng đời xa xưa nào đó. Tôi thường ngồi nghe mạ kể và cảm thấy rằng mạ như cái máy chiếu phim cũ, nhớ cái gì, tới đâu, thì phát ra cái đó, để rồi lại quên ngay… Mạ nói thì có, nhưng cười thì không. Hình như bệnh tật và già yếu đã làm tan biến tất cả sinh khí và niềm vui nào của mạ đủ để tạo một nụ cười. Vậy mà một lần vô tình tôi đã làm được cho mạ cười. Trong mấy chị em, tôi là thằng chịu giỡn mặt vói mạ nhiều nhứt. Tuy trên tôi có mấy bà chị, nhưng tôi hay ỷ mình là con trai trưởng được mạ cưng và …nể, nên tôi hay nói giỡn ba trợn với mạ cho mạ vui. Mạ tôi bệnh yếu nằm đó thôi chứ vấn đề tiền bạc vẫn rất sáng suốt. Trong nhà, tôi là người có nhiệm vụ quản lý tài sản “nổi” của mạ trong nhà bank. Mỗi tháng cái check tiền già đưọc chia ra : tiền nào cúng chùa, tiền giúp trẻ mồ côi, người già neo đơn ở VN…mạ đều nhớ hết. Một lần, tôi mới ra nhà bank lấy tiền về cho mạ, thấy mạ có vẻ khoẻ, tôi lại giỡn - Mạ giàu quá à. Con thì dạo này nghèo lắm. Mạ cho con một trăm sài chơi. Mạ hỏi - Chơ tiền mi đi làm bỏ mô mà phải xin? Tôi nói - Tiền đi làm vợ nó giữ hết mạ ơi. -Rứa à? Bộ "hắn" không cho mi đồng mô để tiêu à? -Không! "hắn" giữ hết trơn Tôi nói giọng chắc chắn. Tôi thấy mạ nhìn thằng con với ánh mắt thương cảm, rồi sau đó mạ bỗng trở giọng bực bội -Xí , cái đồ sợ vợ. Lâu lắm rồi tôi mới thấy mạ khoẻ và có hứng nói chuyện lâu như vậy nên cũng vui lây -Mạ ơi, con mà không sợ vợ mới là lạ đó. Mạ coi, giòng họ nhà mình từ trên xuống dưới có ai mà không sợ vợ? Tôi thấy mạ suy nghĩ. Dĩ nhiên rồi, vì những lời tôi mới nói cũng không xa sự thực là mấy. Được một chút, mắt mạ sáng lên nói - Có. Có đưá không sợ vợ. - Ai? Tôi ngạc nhiên - Thằng Lộc. Thằng Lộc hắn không sợ vợ. “Hahaha!” Tôi ôm bụng bật cười nghiêng ngửa. Cười thiệt. Trời ơi thằng em tôi mục này nó phải là… sư phụ của tôi lận. Vậy mà tới đây nói chuyện với mạ làm sao mà mạ tôi tin nó là một cây xanh rờn không hề sợ vợ thì quả là siêu đẳng. Không biết vì thấy tôi cười say sưa quá, hay là mạ mới chợt nhận ra thằng con kia của mạ cũng thuộc loại thứ thiệt giống thằng anh nó. Tôi thấy mạ há miệng to muốn cười theo tôi mà không thể phát ra tiếng. Nhưng ánh mắt của mạ đã nói lên tất cả. Mạ nhìn tôi, ánh mắt rực niềm vui tươi. Đã lâu rồi anh em tôi chưa thấy được ánh mắt này. Em tôi đang ngồi gần đó cũng la lên - A mạ cười. Mạ cười đó. Tôi phải quay đi, bởi vì bỗng nhiên tôi muốn khóc. Nếu một lần trong đời tôi được mừng đến phát khóc thì đó là giây phút này đây. Mạ đã yếu lắm rồi. Những việc vệ sinh tiêu hóa phải dùng tả cho mạ, và phải thay luôn luôn vì mạ rất sạch sẽ. Những việc này tôi không phải lo vì mạ có đến 6 cô con gái. Tuy ai cũng công việc sinh nhai, chồng con bận bịu, nhưng đã chia giờ túc trực, khi nào cũng có một đứa bên cạnh để lo cho mạ. Một ngày kia tôi đi làm về sớm ghé qua nhà gặp lúc em gái tôi đang loay hoay thay tả cho mạ. Thông thường thì chỉ cần mạ hợp tác tự mình nghiêng bên này một chút, co cái chân một chút…thì một người cũng có thể làm được. Hôm đó mạ bỗng yếu quá không thể tự mình làm những động tác trên khiến cho em tôi xoay tới xoay lui mãi vẫn không thay được. Thấy tôi tới nó mừng rở kêu tôi vào phụ. Mạ tuy yếu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Thấy tôi vào mạ lắc đầu không chịu đòi đuổi tôi ra. Mạ quen có con gái làm vệ sinh cho mạ, bây giờ có thằng con, mạ không quen. Anh em tôi phải nói một hồi, may mạ vốn ghét dơ dáy nên cuối cùng cũng chịu cho tôi phụ với em tôi. Đúng ra em tôi chỉ muốn tôi phụ đỡ mạ nghiêng qua nghiêng lại chút xíu cho nó làm việc dễ dàng vậy thôi, nhưng tôi nói nó đổi cho tôi tự tay thay tả cho mạ. Còn nó chỉ đỡ phụ. Bỗng nhiên tôi muốn tự tay mình thay tả cho mạ. Đây có thể là cơ hội cuối cùng tôi làm được việc này. Tôi cắn răng ráng không để cho nước mắt trào ra. Tôi muốn nói với mạ tôi lúc đó rằng: mạ ơi, ngày xưa mạ thay cho con biết bao nhiêu cái tả, để cho đến hôm nay, khi mà tháng ngày còn lại của mạ có lẽ không còn được bao nhiêu nữa, và khi mà trên đầu con tóc cũng đã muối tiêu hai màu mới thay lại cho mạ được một cái tả. Người ta nói cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày. Tôi không cần tính cũng biết rằng cả đời tôi chỉ được một lần này thay cho mạ tôi được một cái tã. Một hôm…
Có gió Mồ Côi Thổi cho mạ rụng Tôi thành mồ côi. Vài tuần sau ngày chôn cất mạ xong, em tôi dọn lại căn phòng của mạ. Nó vừa dọn vừa sụt sùi. Tôi biết mạ có nhiều đồ lắm, nhưng không ngờ mạ có nhiều quần áo và ví xách như vậy. Mấy cô con gái của mạ mỗi lần đi shopping sắm sửa cho mình hay cho con, thấy cái gì hay- hay, tiện tay mua về cho mạ, dù biết rằng mạ chỉ để đó có xài bao giờ đâu. Mấy cô biết vậy mà …vẫn mua. Một hai cô thì chưa chắc đã nhiều, nhưng đến sáu cô cùng sắm bao nhiêu năm nay thì cả một cái closet phòng mạ chật cứng những quần áo, giày dép, xách tay,…là cái chắc. Rất nhiều món còn nguyên trong gói. Nhiều cái áo thiệt đẹp mà tôi biết mạ chưa bao giờ mặc, hay những đôi giày còn nguyên trong hộp chưa cắt giây. Gom lại khoảng 6, 7 gói lớn tôi chở quần áo của mạ, cả cũ lẫn mới, tới bỏ ở một trạm Recycle quần áo của city. City để những cái thùng lớn gôm quần áo cũ lại. Họ sẽ chọn lựa và cho về kho recycle để tái tạo thành sản phẩm khác. Tiền thu được từ những thùng recycle này, city ghi rõ là sẽ được dùng trong những phúc lợi của thành phố như góp quỷ giúp bữa ăn cho những người homeless vô gia cư chẳng hạn. Cầm cái áo cũ của mạ trước khi bỏ vào trong thùng. Cái mùi hăng hắc quen thuộc của mạ ập vào mũi làm tôi muốn chảy nước mắt. Cái mùi dầu Gió, dầu Cù Là này là biểu tượng của mạ những tháng ngày nằm trên giường bệnh. Mỗi một cái áo trên tay, tôi đều chần chừ không nỡ bỏ vào bởi vì có những cái áo quen thuộc mạ vẫn hay mặc. Tôi cầm chiếc áo, ngửi mùi dầu quen thuôc mà có cảm tưởng như mạ tôi đang ở đâu đây. Như mạ đang ở trong cái áo ...tôi nỡ nào quăng vào trong cái thùng này? Mười năm trước đây sau khi ba tôi mất, tôi vào bệnh viện nhận lại bộ quần áo và một số đồ tùy thân của ba tôi mặc ngày nhập viện. Tôi nhớ đã ngồi im ôm bộ quần áo cuối cùng của ba tôi trong lòng và cũng ngửi thấy cái mùi này. Cái mùi của người bệnh, mùi dầu, mùì thuốc… và tôi biết thế là hết. Ba đã ra đi vĩnh viễn. Cái cảm giác của sự chia ly sinh tử đó hôm nay lại trở về với tôi. Nặng nề hơn nhiều. Ngày đó tôi mất ba nhưng vẫn còn mạ. Bây giờ thì mất cả mạ, đâu còn ai. Mỗi một cái áo bỏ vào trong thùng như một lời vĩnh biệt, bởi vì tôi sẽ không bao giờ còn nhìn thâý nó nữa. Tôi đã bỏ gần hết quần áo của mạ vào thùng Recycle. Còn lại cái cuối cùng. Một cái áo dài rất đẹp, và quen thuộc. Tôi biết chắc chắn mạ tôi rất thích và từng mặc cái áo dài này nhiều lần trong những dịp quan trọng. Không biết chừng mạ đã từng mặc trong một vài lễ cưới hay hỏi nào đó của con cái. Tay kia của tôi đã giở nắp thùng lên nhưng bỗng ngừng lại. Hay là mình giữ lại cái áo này của mạ làm kỷ niệm? Có nên không? Tôi tần ngần suy nghĩ một hồi, rồi không hiểu sao quyết định bỏ nốt vào bên trong. Quay xe đi, tôi ngoảnh đầu nhìn lại cái thùng recycle và chợt nghe lòng quặn đau. Tôi chỉ bỏ lại đó những quần áo cũ của mạ thôi, mà sao có cảm tưởng như đang lái xe đi để lại mạ tôi trong đó. Chiều Chủ Nhật. Nắng đã tắt hết rồi. Đèn đường ngoài kia bắt đầu lên. Cả khu đất trống trải chỉ có cái thùng recycle này nằm trơ trọi. Tôi cho xe chạy quanh cái thùng một vòng để chào mạ. Rồi một vòng nữa, một vòng nữa… không biết là mấy vòng . Tôi không muốn về. Không nỡ về. Tôi không bỏ được ý tưỏng mạ tôi đang ở trong đó. Đến khi có một chiêc xe khác đang đổ đến . Tôi cuối cùng đành phải cho xe đi. Mạ ơi ! ThaiNC |
|||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||
IP Logged | |||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 31/Oct/2018 lúc 6:47am | ||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||
IP Logged | |||
<< phần trước Trang of 129 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |