Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 155 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 25/May/2018 lúc 9:53am |
Phía Bên Kia Chiếc CầuNgày thoi thóp thả ráng chiều còn lại ngả nhạt theo bóng lưng của ngươì đàn ông gầy gò đang gập mình nghiêng ngả theo vòng bánh xe quay của chiếc cyclo cà tàng. “Cuốc xe này xong là ta về thôi! kẻo 2 đứa nhỏ đang chờ cha mòn mắt”, người đàn ông thầm thì trong miệng… Ông rướn người lấy trớn để tăng nhanh vòng đạp nhưng dường như lực bất tòng tâm, khi phía đẩu xe đang thồ mớ hàng hoá lẫn bạn hàng quá sức chịu. Đoạn đường ước lượng tưởng gần mà hóa xa. Mệt! khiến đôi chân run, tiếng ong ong cứ bập bùng trong tai khó chịu, nước mắt sống nhạt nhòa loang đến tận khoé rãnh chân chim dầy sâu đuôi mắt. Cuối cùng thì thân người và ngựa sắt cũng thở phào trút gánh nặng và hài lòng với số tiền khá hậu hĩnh trả công của mối khách buổi đầu làm quen. Chưa kịp vuốt mồ môi trán, thì từ đâu nhẩy xổ ra trước mặt ông một con bé đen nhẻm. Nó ghì vòng bánh xe, rồi hướng tia nhìn thảm não phía ông. - Mua vé số giùm chú ơi! sáng giờ con đi rã chân, năn nỉ hoài cũng hổng có khách ghé mắt… tối nay hết được ăn cơm, còn bị mẹ nuôi đánh một trận chắc chết! Nhìn đứa con gái nhỏ thất thểu, tóc hoe vàng nồng mùi nắng khét giãi dầu lòa xòa chấm tận mí của đôi hạt nhãn long lanh chực khóc làm ông động lòng, đồng thời nụ cười tưởng được mau về nhà bỗng nửa vời méo mó… Là trẻ mồ côi mới thấu hiểu tình trạng lúc này, y như ông đã từng… lớn lên từ nhà bà phước, sớm quăng ra đời, khổ trăm bề! Không đợi nó năn nỉ thêm lời nào, ông gục gặc thông cảm, rộng lượng chìa số tiền vừa mới nhận từ khách đưa cả cho con bé rồi xua tay… - Thôi về đi, chú lấy hết xấp này cho mày. Đôi mắt trẻ con bừng sáng, rót vội một tràng cám ơn rối rít. Ngó đôi chân nó chạy đi, ông thấy rõ cả niềm vui hạnh phúc khó tả gì đâu. Chiều tắt hẳn. Màu của hoàng hôn tô lên sâm sẫm đằng đặc, bám len lỏi theo những tàng lá hàng cây hai bên đường, trèo tuốt tận ngọn cao chót vót để báo cho ông biết cái tối đang lan rộng đến độ nào. Có muôn thì cũng đành, ông tự nhủ, quyết rằng phải thêm một cuốc nữa mới đủ sở hụi hôm nay… Chắc Trời chiều lòng người nhân. Không phải thương lượng kỳ nèo chi giá cả cuốc xe cuối ngày này, thiệt là êm xuôi ngon ơ! Chỗ khách muốn đến thuận đường về của ông, chỉ khúc dưới bên này chiếc cầu, đồ đạc là cái túi xách du lịch nhẹ tênh, cộng thêm sức nặng doi doi của người đàn ông trung niên. Đỡ khổ thân ông rồi! Chiếc xích lô đạp đang phoong phoong trên lộ bỗng bất thần ra hiệu buộc ngừng lại vừa khi sắp quẹo gần đến chỗ khuất của chân cầu. Cái xách tay du lịch của người khách không biết cầm đu đưa thế nào lại trợt vuột văng ngay xuống đưòng, chiếc dây kéo cũ hư khép không kín miệng túi xách nên mọi thứ lặt vặt từ trong đó xổ tung ra. Ngưòi khách lầm bầm bực mình xuống xe để thu lượm lại đồ đạc. Muốn cho nhanh, vừa lòng khách, ông cũng nhảy xuống trờ đến giúp một tay. Đang lúi húi, ông cảm nhận như cái gì đó đập mạnh trên đầu đến điếng hồn choáng váng. Chưa hiểu ất giáp gì, ngước lên đã gặp ngay khách quý bây giờ trở mặt hoá thành tên du côn bặm trợn… Vắng người, hắn tha hồ đập liên tục vào mình mẩy ông bao cú như trời giáng, vừa thọc bàn tay thô nhám lục túi quần ông cốt cướp bằng hết số tiền ông chạy cả buổi trời… - Tha cho tui, đừng lấy số tiền này cậu ơi! con tôi chờ tui về cứu mạng, tội nghiệp tui… úi… úi… đau quá!... đừng đánh nữa… lạy cậu mà!!! Mặc cho tên cướp cạn vô hồn nạt nộ đánh đấm khắp thân, ông vẫn cố thủ giữ chặt như đinh miệng túi, rồi nỗi sợ hãi sẽ mất trọn công khó hôm nay khiến sức lực cạn kiệt tưởng như cây khô thiếu nước của ông bỗng bật lên như cây cung vô hình búng loạt tên cà phóng ra những mũi nhọn sấm sét của cơn giông giận dữ. Ông bặm môi hết sức bình sinh đạp mạnh chân tên côn đồ ỷ mạnh hiếp yếu, một tay vừa phản công vừa đỡ đòn, gân cổ gào rống lên như heo bị chạm nọc cầu cứu. Có tiếng còi xe và bóng đèn pha xa chói lòa kịp cứu ông thoát cảnh khốn cùng. May quá! Không sao rồi, tiền còn nguyên, ông quên cả cơn đau dần người… run rẩy leo lên chiếc xe, xiêu vẹo thất thần hướng về chiếc cầu, đạp tới… Con đường về ngắn lại như xa dịu vợi! Gió từ con sông thổi lên mát rượi, vạt áo đang đẫm mổ hôi, tuột cả hàng khuy do đánh nhau lúc nãy, ướt át dính bệt áp sát chiếc lưng xương xẩu, giờ bung ra như cánh buồm căng, mát quá, gió có thổi đi tất cả cay đắng, tuyệt vọng? Chỉ còn leo lên cái dốc cầu này nữa, đạp qua bên kia là về nhà rồi, nhanh thôi, các con ơi đừng sốt ruột! cha chỉ trễ hơn thường ngày một chút. Gió nhiều như vậy, mà ông thấy sao mặt mình cứ đẫm mồ hôi lạnh từng dòng chảy xuống má rít rịt… Đôi chân ông bời rời cạn sức, cứ như bay chơi vơi trên không vậy. Mồ hôi chảy mạnh hơn, đầu ông lâng lâng, chân nhẹ bổng, cái bàn đạp sứt ra hay sao đây? Việc gì thế này? Lên dốc vài ba vòng nữa là gặp con, phải rán… rán… Đầu ông lơ lửng, mắt nổ đom đóm hào quang, gió vẫn vô tình phả cơn lạnh buốt tận tim, ngực ông đau rát và như thắt lại từng cơn… Ối! đất trời chao đảo đen thui, rồi giống như con diều đứt giây, ông chúi mình xuống đất, vừa kịp chiếc xe lảo đảo và quay mấy vòng trước khi đổ ụp. Bên kia chiếc cầu, trong mái lá te tua dựng chống sơ sài, có những đôi mắt ngây dại chực chờ. Bờ vai đứa 7 tuổi làm gối tựa cho đứa em lên 5 đang sốt đỏ mặt, li bì. Chúng đợi cha đem tiền về mua thuốc, thức ăn. Muỗi dày đặc om sòm vo ve tranh nhau đòi hút máu trên da mặt 2 dứa bé tội nghiệp. Đêm không trăng đổ nỗi sợ hãi đến tột đỉnh lên 2 gương mặt nức nở. Đôi bàn tay xám nghoẹt khua khua quờ quạng. Đói rã rượi ngưòi! Cha có bề gì, chúng biết ra sao? Tận cùng đau thương! Hai đứa nhỏ, vốn chẳng phải ruột rà chi của ông đạp xích lô nghèo hèn chạy ăn từng bữa, là trẻ mồ côi do ông thưong hại đem về nuôi từ nhỏ xíu, lại mồ côi lần nữa! Có ai biết số phận của dòng kinh đen kịt dưới chiếc cầu dập dềnh xuôi ngược về đâu không? Đêm ơi! làm sao xoa dịu, vỗ về được tiếng khóc ngất của trẻ đang vang rần gọi cha giữa cái đen… một cái hố sâu đen vô tận như địa ngục của đất trời… Hồng Thúy |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 26/May/2018 lúc 12:43pm |
Đường Xưa Lối CũĐường Xưa Lối Cũ <<<<<Ở trại tỵ nạn sao mà dễ buồn! Mưa cũng
buồn, nắng cũng không vui! Nhìn ra ngoài bầu trời chói chang, tôi tính
bỏ văn phòng đi về nhà nghỉ trưa thì bà Pimpa, người Thái, là nhân viên
Cao Ủy Xã Hội đến hỏi: Hai ngày sau, cũng trong giờ nghỉ trưa ở
phòng Cao Ủy, có người mang đến cho tôi tờ giấy ghi bài “Đường Xưa Lối
Cũ”. Tôi ngắm nhìn với niềm thích thú bất ngờ, vì tựa đề bài hát được
viết theo lối thư pháp mới, bay bướm lãng mạn, nét chữ bút chì trong
toàn bài nhạc rất đẹp, đều đặn, có chút lả lơi trên từng con chữ, mà đặc
biệt nhất là bài hát được viết trên một bức tranh, cũng vẽ bằng bút
chì, trong đó có đủ ánh trăng treo trên đồi, có lũy tre xa mờ, và bóng
mái tranh nghèo bên đồng lúa chin. Ở góc phải cuối bức tranh ký tên “Anh
Vân” rất điệu nghệ, chứng tỏ người vẽ phải có một tâm hồn nghệ sỹ mới
trau chuốt tác phẩm của mình đến như vậy. Tôi vui sướng nghĩ thầm, Vân
Đại Bàng có một trái tim nghệ sỹ, mà tôi luôn tin rằng, những người có
tâm hồn nghệ sỹ thường là người tốt. Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại nhớ đến
cái tên Vân Đại Bàng dù bao nhiêu năm đã trôi qua? Có phải vì bài Đường
Xưa Lối Cũ vừa tình cờ nghe được, hay cái tin từ người quen cũ cho biết
trong chuyến về Việt Nam thăm nhà, họ có ghé qua Thailand chơi và gặp
Anh Vân ngồi vẽ tranh chân dung trên đường phố phục vụ khách du lịch ở
thành phố biển Pattaya? Còn một người khác thì khẳng định với tôi rằng
đã thấy Anh Vân hành nghề chạy xe tuk tuk ở thủ đô Bangkok. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 29/May/2018 lúc 9:25am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 31/May/2018 lúc 5:02pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 02/Jun/2018 lúc 9:41am |
Rau Đồng Quê <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 04/Jun/2018 lúc 10:50am |
Chùm Phượng Vĩ… Lời nhạc xưa sống dậy trong ký ức phôi phai… “chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám/ thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu…” Sáng nay trên đường xuôi nam về Houston. Xa lộ 45 South ngập nắng vàng, những cánh đồng bất tận cỏ mới như tuổi trẻ vui hè về cùng nhau cười với gió. Cỏ làm sao biết gió vô tình từ vạn đại sẽ làm cỏ khô thành những vuông cỏ tháng mười cho lễ Ma quỷ hằng năm; tuổi trẻ làm sao biết trong nụ cười tháng năm vào hạ đã chứa sẵn mầm nắng vỡ tháng tám, rồi nhạt phai tháng mười như những hồn nhiên, ngây thơ, và chân thiện của tuổi học trò sẽ bụi mờ thời gian… Những ý nghĩ chợt đến vì trước mắt là tháng năm mùa về trên tay côbé tôi đã gặp ở cây xăng. Có lẽ cô cùng gia đình từ Houston đổ ngược lên Dallas để cùng họ hàng, bà con nghỉ lễ Chiến sĩ trận vong. Cô cầm trên tay nhánh phượng hồng, phe phẩy thay cho cây quạt giấy. Nhớ bài thơ “Chút tình đầu” của Đỗ Trung Quân. Mới đó đã nhiều năm không gặp lại người bạn văn của thời mạt vận ở quê nhà. Còn chăng chút lòng vui vì anh vẫn giữ được nụ cười hồn nhiên của tâm hồn thi sĩ qua những hình ảnh bạn bè về thăm quê hương đem qua Mỹ cho anh em coi chơi… Cô gái phe phẩy mãi nhánh phượng hồng thay cây quạt giấy cho đến lúc lên xe, rồi mất hút trên xa lộ 45 North hướng về Dallas. Làm tôi nhớ: Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng Em chở mùa hè của tôi đi đâu? Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu… Rồi tôi cũng phải lên xe để tiếp tục chuyến xuôi nam theo dòng sống lo toan bất tận của đời thường. Nhưng hoài niệm miên man như những đồng cỏ xuôi nam hai bên đường… Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp Là áo người trắng cả giấc ngủ mê Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp Giữa giờ chơi mang đến lại mang về Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây Người con gái mùa sau biết còn có gặp lại Ngày khai trường áo lụa gió thu bay… Nhớ Đỗ Trung Quân một đêm ở nông trường Nhị Xuân xa thẳm. Thời “đôi dép râu giẫm tan đời trai trẻ/ vành nón tai bèo úp gọn cả tương lai”, nhưng với cây đàn nhỏ trong trí tưởng, anh đã cất lên được tiếng hát, (nỗi lòng) của một thời hoa mộng của bao thế hệ lần lượt giã từ mái trường, thầy cô, bạn học… để đi theo ngã rẽ của cuộc đời mỗi người theo định mệnh, theo nghiệp dĩ, theo lý lịch (sau hoà bình) nữa chứ! Cảm ơn anh lời thơ mộc mạc nhưng gói trọn tâm tình một thời tuổi trẻ mà ai cũng trân quý, càng trân quý hơn giữa bể dâu đổi đời lúc bấy giờ; càng trân quý nhất khi quỹ thời gian của đời người không còn nhiều mà quê nhà thì vẫn như thơ Nguyễn Bính, “quê nhà xa lắc xa lơ đó/ ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay…” Thơ Đỗ Trung Quân (thuở ấy) không giàu hình tượng, thơ từ cũng chẳng cao siêu. Mà để làm gì những chất liệu không cần thiết cho bài thơ cứ còn hoài trong cặp/ giữa giờ chơi mang đến lại mang về… Nói cách khác là thơ từ của chân tình, ngây thơ thật tuyệt đến rung động lòng người. Chỉ một cây đàn nhỏ Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi thành câm Hình như trong lời nhạc phổ thơ, nhạc sĩ đã thơ hơn cả thi sĩ nên sửa thành “Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ”. Nghe thơ hơn… Dù sao, Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng Em hái mùa hè trên cây Chở kỷ niệm về nhà Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa. Giá Đỗ Trung Quân ở Mỹ, chắc anh cũng ngậm ngùi thôi chứ biết nói sao với văn hóa cách quê nhà nửa vòng trái đất, cô bé mặc áo hai dây với quần cộc không thể cộc hơn. Thay cho những chiếc giỏ xe (đạp) trưa nay chở đầy hoa phượng, là chiếc xe van Toyota mới toanh. Nhưng em vẫn chở (được) mùa hè đi qua còn tôi đứng lại/ nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa… như Đỗ Trung Quân đã nhớ về thời còn đi học. Tôi thì đứng ngẩn trông vời (như) nhớ Huy Cận, “một hôm ngọn gió tình yêu lạ/ đứng ngẩn trông vời áo tiểu thơ…”Cả Huy Cận và Đỗ Trung Quân đều không biết ở Mỹ chỉ có làn da trắng ngọc trong ngà, không nhiều vải vóc như quê xa. Ở đây, người ta ăn mặc cũn cỡn đến bốn, năm mươi tuổi, và gọi là mốt… Có những tháng năm không hẹn trong đời thì gặp lại, để tháng năm mong chờ lại gặp hư không khi gió mang mùi tanh rong rêu của biển, vị mặn trong không khí thấm vào khứu giác, những cây phượng vĩ bên đường Houston như những người bạn nhỏ gặp lại. Nhớ tháng năm Dallas với những con đường hun hút lá xanh cây, nhưng tìm đâu cho thấy màu hoa phượng, và biết gởi về đâu nhớ nhung này khi nhớ tháng năm quê nhà, hoa phượng rợp trời, bằng lăng rụng tím con đường tình ta đi… Ôi, những con đường dài suốt như đêm dài thao thức, hàng câyđiệp vàng chấm phá bầu trời xanh tháng năm, nắng vàng nghệ và gió hanh hao gầy tiếng ve sầu khúchát chia xa… Tháng Năm ký ức chập chùng nắng gắt mưa mau trên những tấm lưng thợ cấy bán mặt cho đất bán lưng cho trời trên những cánh đồng quê xanhư ẩn hiện lại những giọt mồ hôi lao khổ xa xưa là oan khiên thời đại của người nông dân có sung sướng gì đâu mà đổi đời cònthêm đổ máu, tù đày với cường quyền cướp đất, chiếm ruộngcủa nông dân trong nước bây giờ. Tháng năm lại nhớ những cơn mưa rào nặng hạt xé toạc áo tơi dân nghèo, chênh chao bao mái nhà xiêu vẹo dọc bờ biển miền trung vì gió mưa đột ngột, không ngờ thường đến vào tháng năm.Gió nam Lào tháng năm vượt Trường Sơn phả xuống dải đất miền Trung làm phai áo mẹ,bạc tóc cha;tháng năm vẫn về miền Trung thương khó, gió nam Lào người ở nhớngười đi… Những dòng nhớ như muôn sông tuôn ra biển mẹ lòng trắc ẩn: Ta từ ấy ra đi, nhưng chỉ còn là con mèo lười hải ngoại, nằm tắm nắng sau gió mưabạc lòngtrước bạo lực cường quyềnđang cuồng lũ quê xa. Nỗi nhớ tháng năm thật khó quên vì kỷ niệm êm đềm khi đời chưa vướng bận, ký ức trong veo trước bạo lực, cường quyền. Để tháng năm chai sạn luyến thương tuổi nhỏ mà ai cũng chỉ có một lần trong đời dài áy náy khi ký ức về mái hiên, hè phố đã đụt mưa tránh nắng của lòng người đi đổi thay, kẻ ở hao gầy.Những hoài niệm tháng năm luôn đẹp với kỷ niệm khi tay trắng mộng đầy, hoài bão mênh mông. Để chỉ còn nỗi buồn đọng lại ký ức những cảm xúc đầu đời và tâm khảm gào thét trên mui xe như cơn mưa vào hạ của Houston mà nhớ mưa rào cố thổ. Kỷ niệm đọng lại chỉ còn nỗi khổ tâm với quê nhà lầm sai chế độ. Nhưng không đi làm sao thấy, chẳng có khoảng thời gian nào êm đềm bằng ký ức tháng năm với bạn bètuổi nhỏ qua từng cái nắm tay chia xa khi đời chưa phải cân đo đong đếm những thiệt hơn trong cõi người, khi đêm về lòng không khắc khoải với quê xa… Chút kỷ niệm học trò như mưa vẫn mưa bay qua làn tóc rối, tháng năm hằng về cho lá xanh cây, mùa phượng vĩ rợp trời tháng năm xa thẳm đã là màu máu con tim của bạn bè ở lại. Tạm biệt tháng Năm mãi hoài là tạm biệt hơi ấm bàn tay chia chung cơn mưa hạ còn hoài trong ký ức, ánh mắt thay lời mãi mãi xa nhau; nỗi nhớ học trò mong manh như cánh phượng nên tháng năm gió mưa về bất luận vẫn mãi là ngày mai và hy vọng, vì hầu như ai cũng đã gần chạm tới ước mơ của tháng năm xưa cũ để thương hoài những tháng năm lại về, rồi tháng năm khép lại êm đềm vì hiển nhiên của đời sống không như là mơ. Đời người khép lại không như là mơ thì tháng năm vẫn về – không ồn ào cũng không tĩnh lặng, chỉ hết bon chen nhưng vẫn dại khờ khi bằng lăng phai màu tháng sáu, những cánh phượng đỏ ối cả bầu trời tạm biệt tháng năm… Phan |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 09/Jun/2018 lúc 1:09pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 13/Jun/2018 lúc 1:07pm |
Con gái rượuby vuthethanh
Như
con hổ già trong gánh xiếc bỗng nhiên nhớ rừng, người già thường cô
đơn, dễ tủi. Họ cần sự cảm thông và chia sẻ, mỏng manh trước những bất
cần. Tiện nghi vật chất hờ hững. Thế giới tâm linh trở nên gần gũi hơn
Tôi gặp cha con họ trong một quán phở gần nhà thờ Ba Chuông, hồi năm 80 hay 81 gì đó.
Tối
đó trời mưa. Đi chơi về khuya, tôi táp vào quá phở. Quán vắng khách,
chỉ có 2 người: ông già và cô gái. Họ đang uống rượu, thủ thỉ nói
chuyện. Hơi lạ!
Không khí bàn nhậu thường làm tâm hồn người ta chùng lại, đôi khi nói với khoảng không, nói mà như không nói.
Tô
phở đã kết thúc mà mưa chưa dứt. Sàigòn mưa tháng bảy nhì nhằng bất kể
lúc nào, tối khuya hay nửa đêm về sáng cũng chẳng chừa.
“Chú
em qua đây làm một ly cho ấm bụng”, ông già nâng ly nói vói qua. Đúng
là buồn ngủ gặp chiếu manh. Mưa rả rích thế này, đang thèm rượu, mà uống
một mình, cay ai chịu nổi. Không khách sáo, tôi bước qua bàn ông và cạn
ly.
Ông chỉ qua cô gái với chút hãnh diện: “Đây là con gái tôi. Nó làm ở tổ hợp đan lát. Hôm nay nó lãnh lương, rủ bố đi nhậu”. Cô gái trạc hai mươi, tóc ngắn, có da thịt, trông có vẻ quyết đoán.
Ông
tự giới thiệu là họa sĩ. Trước năm 75, có triển lãm tranh ở nhiều nơi,
kiếm tiền rủng rỉnh, tay chơi một thời. Bây giờ chẳng ai mua tranh, đi
vẽ thuê panô, áp phích qua ngày. Tôi dốt hội họa bẩm sinh, dốt thời đi
học, và bây giờ vẫn dốt, nên không hào hứng lắm với chuyện tranh ảnh,
nhưng nghe ông kể cuộc đời lãng tử của ông, chuyện văn nghệ sĩ Sàigòn
cũng thấy vui vui. Chuyện vãn tôi đoán ông khoảng ngoài năm mươi, tóc
dài chấm vai, thưa, nhiều sợi bạc, mắt hõm sâu, tinh anh, mặt gầy, xương
xẩu, áo sơ mi đuôi tôm rộng thùng thình. Trông ông có vẻ già hơn tuổi
nhiều.
Tô
mồi gân bò còn hơi đầy, nhưng xị rượu gần cạn. Có vẻ như cha con họ
uống nhiều, nói nhiều và nghe nhiều hơn là ăn. Tôi gọi thêm xị rượu: “ Xin phép chú, từ chai này cháu tính, mời chú và cô em…”. Ông xua tay, hơi to giọng: “Chú em gọi rượu được, tính tiền được, nhưng không được gọi tôi bằng chú, phải gọi là anh, mình là dân nghệ sĩ…”.
Ông già chơi thế mới…nghiệt. Tôi hơn cô gái chừng năm, sáu tuổi chứ
nhiêu, lỡ cỡ… Tôi rót rượu mời ông, mời cô gái. Cô chỉ nhấp môi, lí nhí
: “Cám ơn…chú”. Lỡ cỡ là ở chỗ đó! Ông già cười ha hả: “Con này nó chỉ đá mồi”.
Rượu ngấm qua bờ môi… Bỗng nhiên ông đứng dậy, lảo đảo, một tay vịn mép bàn, ông hát:
“Ngày mai lênh đênh trên sông Hương.
Theo gió mơ hồ hồn về đâu?
Sóng sầu dâng theo bao năm tháng.
Ngóng về đường lối cũ tìm em…”
Tiếng
hát không cần nhịp, lúc ngắn lúc dài, khi hát khi nói, lúc nhỏ lúc to,…
Lưng ông còng, khom người xuống, tay phải áp vào tim, dang ra diễn đạt,
trông ông còng đến thảm hại.
Ông hát không cần người nghe, ông hát cho chính ông, hát để trang trải nỗi lòng. Rồi ông thẳng người lên:
“ Thương em thì thương rất nhiều,
mà duyên kiếp lỡ làng rồi.
Xa em, lòng anh muốn nói….”.
Giọng ông khàn, gào lên như tiếng con gà bị cắt tiết. Tôi nhìn sang cô gái, mắt cô chăm chăm nhìn ông. Tôi buột miệng: “Mẹ đâu?”. Mắt cô vẫn không rời cha, môi mím chặt: “Bỏ đi rồi!”. Tôi thấy khóe mắt cô có giọt nước…
Những
năm tháng đó, lòng người đổ vỡ nhiều, kẻ đi người ở, tâm trạng lao đao,
nhân tình thế thái. Giọng hát của ông họa sĩ dở nhất trên đời, nhưng
nghe ông hát, nhìn ông diễn mới cảm ra được số phận thế nào. Tiếng hát
không đi vào lòng người thì đi về đâu? Ánh mắt của cô con gái nhìn cha
đã ám ảnh tôi cả một đoạn đường dài.
Cách
đây không lâu, tôi có đọc một truyện ngắn của một cô gái kể về cha
mình. Cha cô là một người đàn ông có trách nhiệm, nghiêm khắc, thương
con. Từ ngày qua Mỹ, ông làm quần quật để lo cho các con ăn học. Mục
tiêu của ông là thế, rồi dựng vợ gả chồng. Mẹ cô tiếng Anh kém, nên chỉ ở
nhà nội trợ.
Đến
tuổi, mẹ cô lãnh tiền già, ba cô lãnh lương hưu. Mẹ cô bỗng đổi tính
đổi nết, ăn nói ngang ngược, suy diễn lung tung. Ba cô trở nên ít nói,
suốt ngày trong phòng, niềm vui duy nhất là đứa cháu ngoại. Rồi một hôm,
cha cô bỏ đi, để lại mảnh giấy nhắn, đừng lo cho ông và cũng đừng tìm
ông. Cô lo lắng, dọ hỏi khắp nơi. Không ai biết tin về ông.
Một
hôm cô nhận được thiệp mừng sinh nhật của ông gửi cho con gái cô. Ông
nhớ cháu ngoại. Thư không có địa chỉ người gửi. Cô xin nghỉ phép, lần
theo dấu bưu điện tìm cha. Hai cha con gặp nhau ở quán cà phê. Cô mời
ông về nhà để cô chăm sóc, nhưng ông từ chối. Ông cho biết ông đang
trông cửa hàng cho một người bạn học. Bà ta đã góa chồng, hiện ở với đứa
con gái trạc tuổi cô. Cả hai đều quý ông, và ông cảm thấy thoải mái khi
ở đó. Trông cha cô khỏe ra, vui hơn, cô thấy yên tâm.
Vài
năm sau, ông về thăm nhà, ngày hôm sau bị đột quỵ, rồi mất ở bệnh viện
vài ngày sau đó. Mẹ cô cũng than khóc như bất cứ bà vợ mất chồng nào
khác. Ở nghĩa trang, cô thấy xa xa, hai người phụ nữ mặc đồ đen, một
già, một trung niên, lặng lẽ đứng dưới gốc cây, một trong hai người đang
dùng khăn chậm nước mắt. Linh cảm cho cô biết họ là ai. Cô tiến về phía
họ, định nói lời cám ơn vì đã chăm sóc cha cô những năm tháng cuối đời,
nhưng cả hai đã quay lưng bước ra khỏi nghĩa trang. Cô cảm thấy có điều
gì đó ân hận và nuối tiếc…
Chuyện chấm dứt ở đây.
Cô
thương cha, cô muốn phụng dưỡng, chăm lo ăn uống, sức khỏe cho ông. Cô
cũng hiểu cha cô buồn bực, khổ tâm vì những lời nói ngang ngược của mẹ.
Là con, cô cảm thấy mình khó xử. Cô muốn cha vui. Nhưng liệu cô có hiểu,
người già như cha cô, khi xong nghĩa vụ với con cái, thường có xu hướng
quay về với quá khứ, với những ước mơ thời trẻ, không phải để thực hiện
hay nuối tiếc, mà để sống với nó, đắm chìm với nó như một níu kéo mà
phần lớn cuộc đời, vì cơm áo gạo tiền, vì trách nhiệm với gia đình họ
không dám phiêu lưu.
Người
già thấm thía số phận hơn người trẻ. Lý trí và cảm xúc, cố chấp và
khoan dung, tự tôn và nhẫn nhục. Yếu tố mâu thuẫn trong những cặp đôi
này đan xen vào nhau, vế sau thường trội hơn vế trước.
Như
con hổ già trong gánh xiếc bỗng nhiên nhớ rừng, người già thường cô
đơn, dễ tủi. Họ cần sự cảm thông và chia sẻ, mỏng manh trước những bất
cần. Tiện nghi vật chất hờ hững. Thế giới tâm linh trở nên gần gũi hơn.
Với
người già, thức ăn trở nên nhạt nhẽo, sức khỏe là điều miễn cưỡng. Con
cái quan tâm đến cha mẹ già như một đối tượng khách quan, chữ hiếu được
làm tròn bằng sự chăm sóc duy ý chí với những kiến thức khoa học hiện
đại. Nước mắt chảy xuôi là quy luật, nhưng chảy ngược như thế liệu có
phải là những thứ người già cần?
Khi
cha mất, cô mới nhận ra nhu cầu tinh thần của ông. Người đàn bà lặng lẽ
ở nghĩa trang đã làm cô hiểu ra điều đó. Cô hiểu, nhưng chưa thấu được
những giọt nước mắt “không chính danh” của người phụ nữ kia đã phải nuốt
ngược vào tim. Tử Kỳ mất rồi, cây đàn Bá Nha còn để làm gì? Cô chưa với
tay được tới tri âm.
Chưa
với tay được, có lẽ vì cô chưa bao giờ ngồi… nhậu với cha cô. (chữ
“nhậu”ở đây mà hiểu theo nghĩa cụng ly chan chát, thì buồn chết). Không
khí bàn nhậu thường làm tâm hồn người ta chùng lại, đôi khi nói với
khoảng không, nói mà như không nói. Trong những khoảng khắc đó, cô có
thể bắt gặp được cha cô. Người già biết quãng đời còn lại của họ như gió
thoảng, sống chỉ là sống nốt cho hết tuổi đời…
Tôi
không có duyên để gặp cha con ông họa sĩ lần thứ hai. Chẳng biết bây
giờ họ ra sao. Nếu gặp lại, có thể tôi vẫn nhận ra ông. Ông không thể
già hơn được nữa.
Còn
cô gái, bây giờ cũng xấp xỉ 50, nếp nhăn trên khóe mắt, và còn biết bao
biến đổi khác. Chỉ một lần gặp, rồi ba mươi năm trôi qua, làm sao có
thể nhớ được khuôn mặt. Nhưng nếu gặp nhau ở quán rượu, chỉ cần bắt gặp
ánh mắt của cô nhìn cha, có thể tôi sẽ nhận ra. Đó là ánh mắt xót xa
thương cảm vô bờ, rõ ràng là ánh mắt của người mẹ, không phải của đứa
con. Chắc chắn tôi sẽ nhận ra.
Vũ Thế Thành
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 15/Jun/2018 lúc 11:46am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22718 |
Gởi ngày: 16/Jun/2018 lúc 9:06am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 155 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |