Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 155 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 20/Apr/2018 lúc 9:42am |
HÀM YÊN "Anh yêu, Buồn, Huế mưa mau - hàng cây gục đầu không nói - em nghe nỗi buồn cấm trại - thương nhớ ngập lòng - dĩ vãng từ các ngõ tâm hồn kéo về như thác lũ - vùng kỷ niệm bao la - cuộc đời hiện ra như một định mệnh bi đát - trước thời gian vô thỷ - không gian nhạt màu - những thái độ - những lựa chọn - em vẫn một lòng nguyên thủy yêu anh - để có những chiều về chậm nắng Huế hắt hiu chợt bắt gặp lòng em đơn độc..." (Hàm Yên) Đọc điện thư của Hàm Yên, dao động thì nhiều, xúc động thì ít vì trong tôi như đang dấy lên những hiu hắt một thời. Nhưng đọc đi đọc lại nhiều lần, những câu hỏi mà tự mình không tìm được giải đáp cứ dội trong đầu. Những bất hạnh? Những uẩn khúc? Và tại sao Hàm Yên chỉ muốn giải bầy với riêng tôi? Những thắc mắc như đan khung khiến tôi không thể không tò mò muốn biết. Tôi gõ phím: "Hàm Yên. Đọc điện thư nhiều lần, hiện không biết nói gì hơn là rất buồn. Sẽ gọi điện thoại thăm vào lúc thuận tiện nhất. Mong Hàm Yên chờ. Phúc". Gõ xong, tôi ngồi bất động trên ghế, nhắm mắt để mặc những kỷ niệm môt thời từ lâu đã ngủ yên trong tận cùng góc khuất của tâm hồn thức tỉnh như đang vẫn-còn-tất-cả-những-nhớ-nhớ-thương-thương... Tháng 9/1969 trong lúc chờ lệnh thuyên chuyển về Quân Khu 2, tôi tình cờ gặp Nguyễn Thuận Các cũng đang chờ lệnh thuyên chuyển về Quân Khu 1. Các rủ tôi cùng về Quân Khu 1/Biệt Động Quân. Tôi đồng ý và cùng Các trình diện Quân Khu 1/ Biệt Động Quân cũng trong tháng 9/1969 tại Non Nước/ĐàNẵng. Tôi được điều động về Tiểu đoàn 21/BĐQ và Các về Tiểu đoàn 39/BĐQ cùng thuộc Liên Đoàn1/BĐQ/Quân Khu 1. Những năm kế tiếp sau Tết Mậu Thân/1968, Chiến Đoàn 1 trong đó có Liên Đoàn1/BĐQ vẫn phải hành quân liên miên truy lùng địch tại Huế, Quảng Trị, Quảng Ngãi v..v..Nhân một lần tạm dừng quân ở Văn Khánh/Huế để chờ lệnh di chuyển và cũng là năm mọi người chuẩn bị đón Tết năm Tuất (1970) thì tôi được báo sẽ có một phái đoàn nữ sinh trường Đồng Khánh đến thăm ủy lạo binh sĩ. Tôi thay mặt Đại đội của tôi đón tiếp sau khi phái đoàn đã thăm và ủy lạo những đơn vị bạn. Tôi tiếp chuyện với cô nữ sinh hướng dẫn đoàn và được giới thiệu tên cô là Hàm Yên. Một cái tên làm tôi liên tưởng đến truyện "Xóm Vắng" cuả nữ văn sĩ Quỳnh Dao trong đó một nhân vật nữ cũng tên Hàm Yên quá đẹp. Thời gian tiếp xúc ủy lạo tuy không lâu nhưng đầy quyến luyến. Trước khi từ giã, Hàm Yên mạnh dạn nói với tôi: -Nếu trung úy cho phép, Hàm Yên mời trung úy đến nhà dùng cơm tối nay để kết nghĩa.."em gái hậu phương, anh trai tiền tuyến"! Trung úy Nguyễn Thuận Các sẽ cùng đến với trung úy. Mong trung úy không từ chối!". Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hàm Yên đã hối thúc các bạn ra về. Mời đến nhà ăn cơm để kết nghĩa anh em mà sao trong tôi háo hức lạ. Cái tên Hàm Yên cứ lãng vãng trong đầu khiến tôi đứng ngồi không yên. Tôi biết tôi đang chờ đợi, nôn nóng chờ đợi nhưng không biết mình chờ đợi cái gì thì chợt nghe tiếng người bạn Huế: " Tui vâng lịnh Hàm Yên "hộ tống" trung úy đến nhà người đẹp...Thế mi đã sẵn sàng đi chưa, tau chờ!". Tôi phì cười với kiểu pha trò nửa nghiêm nửa bỡn cợt của Nguyễn Thuận Các nên cũng bông đùa: " Mày hộ tống tao lần này không có đội tiền sát, tao sợ không khéo bị...lọt ổ nghe mậy!". Hàm Yên ra mở cửa sau vài tiếng gõ của Các. Sau một thoáng e thẹn, cô nữ sinh đưa tay ra dấu mời vào nhà vừa nói vọng ra sau: -Mạ ơi! Có anh Các đến thăm mạ nì.... Sau những lời chào và giới thiệu, chúng tôi cùng ngồi vào bàn ăn. Hàm Yên vui vẻ hỏi tôi đủ thứ chuyện từ những cuộc hành quân đến những sinh hoạt thường ngày. Riêng Các thì như cố ý gợi chuyện huyên thuyên với mẹ của Hàm Yên để tôi được tự do nói chuyện với nàng. Qua ngọn đèn điện không sáng lắm, tôi nhận thấy Hàm Yên thật đẹp, đẹp đài các với giọng nói ngọt mềm khiến trong tôi dâng tràn xao xuyến. Không dằn được lòng, tôi nhìn Hàm Yên lí nhí: - Hàm Yên đồng ý cho tôi chiều mai đến trường đón Hàm Yên sau giờ tan học nhé! Nàng không trả lời, bưng vội mâm chén đũa vào nhà bếp. Không biết tôi nghĩ sao mà vẫn đến trường chờ đón nàng chiều hôm sau.. Giờ tan trường, nữ sinh Đồng Khánh túa ra réo gọi nhau như những đàn bướm trắng. Tôi cố gắng theo dõi tìm Hàm Yên nhưng không tài nào vì không những đông lại mặc cùng màu áo trắng nên khó nhận. Trong lúc thật thất vọng nghĩ Hàm Yên không muốn cho tôi gặp thì chợt nghe:" Trung úy chờ em chắc lâu rồi hỉ?!". Tôi hơi ái ngại nhưng liều trả lời: -Không lâu nhưng nếu có lâu hơn...vài tiếng thì vẫn chờ! -Chu choa! Lính mà cũng khéo nịnh hỉ! Tôi và Hàm Yên cùng song bước bên nhau qua cầu Tràng Tiền và vào Đại Nội. Đi bên cạnh Hàm Yên tôi như quên những ngày tháng mệt nhoài trong đời lính. Nhìn bóng hai đứa ngả dài trên đường với những cây Ngô Đồng thẳng tắp hai bên, tôi cảm thấy thật hạnh phúc: - Hàm Yên ạ! Anh mong sao đường về nhà em còn thật xa, xa như "chân trời tím"! Và cứ thế những lần gặp gỡ sau...Khi thì Hàm Yên đưa tôi cùng đi đến con đường dẫn vào núi Ngự Bình ăn bánh bèo chén, khi thì dung dăng dung dẻ đi ăn chè bắp Cồn Hến gần thôn Vĩ Dạ hoặc ăn bánh ướt thịt nướng ở Kim Long trên đường đến chùa Linh Mụ...Mỗi lần như thế, tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại để tôi tận hưởng hương vị tình yêu đầu của đời lính. Nhưng thời gian thì không ngừng, và tôi vẫn phải tạm giã từ nàng để theo đơn vị tiếp tục nhiệm vụ... Thời gian này tôi có xin phép mẹ Hàm Yên làm Lễ Đính Hôn với Hàm Yên. Bà bằng lòng, và tôi hứa sẽ đưa mẹ tôi ra Huế xin cưới vào một dịp thuận tiện gần nhất... Ngày 8/2/1971 đơn vị tôi theo Chiến đoàn đổ quân tại Hạ Lào. Đụng trận với địch từ đó cứ liên miên..mãi cho đến cuối tháng 2/1971 mới chấm dứt chiến dịch Hạ Lào. Chiến dịch Hạ Lào tuy đã chấm dứt nhưng lệnh hành quân trở lại những vùng Quảng Trị, Quảng Ngãi tiếp tục dồn dập nên tôi phải xin hoãn lễ cưới..Đời lính lang bạt hết vùng này đến vùng khác, có lần bị đánh tan hàng ờ Quảng Trị phải trốn chờ đến đêm vượt núi tìm về đơn vị, có lần bị thương được trực thăng tản về Quân y viện Nguyễn Tri Phương/Huế. Được tin, Hàm Yên đến thăm, gục đầu trên ngực tôi nức nở:"Anh có đau lắm không?" Rồi nghẹn ngào như hờn dỗi:"Anh ngang tàng không giữ cho anh nhưng cũng phải giữ cho em chứ... Em yêu anh. Em cần anh.." Tôi nâng nhẹ đầu nàng lên và nhìn sâu vào đôi mắt:" Lính mà em! Bây giờ em có thấy yêu lính là khổ không?" - Yêu anh thì dù có khổ em vẫn chấp nhận... Tôi xúc động nhiều, ôm chặt đầu nàng vào ngực:"Anh yêu em..." Vết thương tuy đã lành nhưng tôi được phép thêm vài ngày ở hậu cứ cho thật bình phục. Và Hàm Yên vẫn đi-bên-cạnh-đời-tôi. Có lúc nàng nhìn tôi hóm hỉnh:"Trung úy trông oai ghê.. Nhưng nhớ là trong tim trung úy không được có bóng hồng nào khác ngoài Hàm Yên thôi hỉ!" Tôi ôm chặt vai nàng và bất ngở hôn nhẹ trên môi. Sau thoáng giây trôi nổi, nàng đẩy nhẹ tôi ra:" Người ta nhìn kìa...Dị òm!" . "Lính mà em!" Và chúng tôi cùng cười vang phố chợ... 27/01/1973 - cũng là ngày Hiệp Định Paris được ký - đơn vị tôi đang hành quân ở Quảng Trị thì được lệnh ngưng chiến. Quân đội miền Nam cũng như bộ đội miền Bắc theo lệnh phải dừng quân tại chỗ, không được di chuyển hoặc nổ súng để chờ Ủy Ban Kiểm Soát Đình Chiến đến kiểm soát. Cũng đêm 27/01/1973 tôi tình cờ bắt gặp cộng quân lợi dụng đêm tối đã lấn chiếm đất cắm cờ trái phép. Chưa kịp phản ứng thì cộng quân khai hỏa và tôi bị thương nặng ở bụng. Tôi được trực thăng của quân đội Mỹ đưa ra hạm đội 7 chữa trị và khoảng sau hơn tháng thì được đưa về chữa trị tiếp tục ở Tổng y viện Duy tân/ĐàNẵng. Hàm Yên gặp lại tôi, nhìn tôi không rời và khóc nức nở. Tình yêu làm những chỗ đau trên thân thể tôi như không còn nữa. Tôi nắm chặt tay nàng:"Hàm Yên! Làm người yêu của lính nhất là lính tác chiến như anh khổ lắm phải không?" Tôi còn muốn nói nhiều nhưng Hàm Yên đã đưa ngón tay chặn miệng tôi lại rồi cúi xuống hôn trên trán tôi thì thào:" Em vẫn yêu anh...Những người lính can trường như anh thật đáng yêu" Và nàng bỏ học lo chăm sóc tôi những ngày tôi được chữa trị tại Duy tân. Thời gian trôi nhanh, vết thương và sức khỏe của tôi tạm ổn nên Tổng y viện Duy Tân đưa tôi về Đơn vị 1 Quản trị/ĐàNẵng tiếp tục việc điều trị và chờ ngày ra Hội đồng Giám định Y khoa. Yêu Hàm Yên, tôi không muốn vì tôi mà Hàm Yên hy sinh nhiều thêm nữa để dở dang những năm học tại Đại học Văn khoa/Huế nên khuyên nàng về lại Huế tiếp tục việc học. Hàm Yên tuy buồn nhưng vẫn gật đầu bằng lòng... Vì có sự bất đồng ý kiến giữa các y sĩ Mỹ đã chữa trị tôi trước đây và các y sĩ tại Duy Tân về mức độ bất khiển dụng của tôi nên cuối cùng Hội đồng Giám định Y khoa /ĐàNẵng quyết định gửi tôi về Đơn vị 3 Quản trị/SàiGòn. Biết được việc này, tôi đã báo cho Hàm Yên và hứa sau khi hoàn tất mọi việc sẽ cùng mẹ tôi ra thăm gia đình đồng thời xin phépmẹ Hàm Yên cho chúng tôi thành hôn... Chúng tôi vẫn thư từ liên lạc thường xuyên những ngày tôi chờ ra Hội đồng Giám định Y khoa ở Tổng y viện Cộng Hòa/SàiGòn. Mãi đến tháng 01/1975 thì tôi được giải ngũ. Thủ tục giải ngũ vừa xong thì lại bù đầu làm hồ sơ xin cấp phát đất với Bộ Cựu Chiến Binh nên việc thư từ không được như trước. Tháng 2/1975 tôi viết thư cho Hàm Yên biết là mọi việc đã hoàn tất tốt đẹp và đang chuẩn bị ra Huế. Nhưng "mưu sự tại nhân mà việc không thành là..tại chiến tranh" vì thời gian này giao tranh tiếp diễn khốc liệt trên khắp bốn Quân Khu cho đến tháng 3/1975 thì mất Huế và ĐàNẵng. Từ đó chúng tôi cũng mất liên lạc theo "vận nước nổi trôi", và tôi cũng bị vào tù dưới chế độ mới hơn 2 năm (06/1975 - 09/1977). Ra tù tuy cuộc sống quá chật vật khó khăn tôi vẫn giữ ý định đi Huế. Nhưng xin "giấy đi đường" thì bị từ chối với chú thích trên đơn xin: "Quản chế"!. Thấy tôi chán nản tột cùng nên mẹ tôi đã âm thầm dấu tôi viết thư cầu cứu thân nhân ngoài miền Bắc. Không lâu sau đó thì một chiếc Molotava đến đậu ngay trước cửa nhà, trên xe có vài người lạ đối với tôi nhưng với mẹ tôi thì không lạ. Thì ra những người này là họ hàng thân thích tôi từng nghe mẹ nói đến nhưng bây giờ mới gặp mặt. Và nhờ họ tôi đã có "giấy đi đường". Chiếc xe Molotava cũng đã đưa mẹ tôi và tôi ra Huế. Trên quãng đường dài, tim tôi nhiều lúc đập khá nhanh khi nhớ lại lần đầu đến đón Hàm Yên tại trường Đồng Khánh.. "Sao em biết anh nhìn mà nghiêng nón. Trời mùa thu mây che có nắng đâu? Nắng sẽ làm ..." Tôi bỏ lửng vì không còn nhớ thêm được gì nữa! Hàm Yên, anh đã qua cơn mê rồi, quên cuôc đời bồng bềnh và đang trở về bên em... Chúng tôi đến Huế. Thân nhân nghỉ lại khách sạn, chỉ tôi và mẹ tôi đến nhà Hàm Yên. Cổng nhà nàng tuy còn xa vẫn thân thương trong trí nhớ nhưng càng đến gần thỉ tim tôi thắt lại, người tôi mất thăng bằng vì hai chữ Vu Qui như đang nhảy múa trước mắt. Lỡ cả rồi. Ngỡ ngàng và bất ngờ gặp nhau trong hoàn cảnh ngang trái này, Hàm Yên chỉ im lặng khóc bên cạnh người đàn ông đang chờ đưa nàng vào xe hoa.. Mẹ Hàm Yên cũng khóc kể lại cho chúng tôi những oan nghiệt tội tình trong thời gian không nhận được tin tôi. Mẹ tôi sau những giây phút dao động vì thương tôi đã nhắc nhở: - Thôi con hãy trao quà mừng cho em rồi về cho kịp giờ...đi con!. Quà mừng cũng là những lễ vật cưới hụt của tôi. Tôi bước ra khỏi nhà Hàm Yên mà như đang tan thành bụi... Tôi đã nói chuyện với Hàm Yên qua điện thoại. Giọng nàng thật yếu và đứt quãng nhưng có vẻ như mừng đã nhận ra tiếng nói của tôi. Nàng không than thân trách phận vì những bất hạnh dồn dập. Chia tay chồng không lâu sau ngày cưới. Chồng Hàm Yên là Đội trưởng Đội Biệt Động/Quảng Trị đã ép buộc Hàm Yên chung sống để đổi lại căn nhà, thêm nữa nếu không cả nhà sẽ bị liên lụy "có nợ máu với nhân dân" như ba của Hàm Yên đã bị giết trong Tết Mậu Thân. Hàm Yên cũng cám ơn tôi đã lắng nghe những uẩn khúc tình cảm mà Hàm Yên nói chỉ dành riêng cho tôi trước khi chết vì Hàm Yên đang bị bệnh ung thư tụy tạng vào giai đoạn cuối... Tôi biết nói gì bây giờ? Chán chường đủ thứ và để cho xong cuộc đời người lính khi tàn cuộc chiến, tôi cũng đã có vợ và các con. Bên kia nửa vòng trái đất có một cô phụ đang từng ngày đau đớn mệt mỏi chờ...điều không muốn chờ và bên này nửa vòng trái đất tôi với mái-đầu-sương-điểm bỗng dưng tràn ngập nỗi buồn.."Hàm Yên. Anh đã hiểu em. Nếu một ngày nào đó em phải giã từ cõi ta bà này, anh nghĩ em sẽ thật thanh thản giã từ vì em cũng đã biết..."anh vẫn yêu em!". Nơi anh ở đang là mùa đông...Mùa đông tôi đi tìm người. Trên từng mong manh hoa trắng. Hoa trắng vỡ theo sợi nắng. Và tôi nghe chết một đời..." Sưu tầm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 23/Apr/2018 lúc 8:52am |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 09/May/2018 lúc 6:41am |
Giá Như
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 12/May/2018 lúc 11:57am |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 15/May/2018 lúc 6:48am |
Tôi Đi Học
Buổi
sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm
nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã
quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung
quanh tôi đều thay dổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn : hôm
nay tôi đi học.
Tôi nói : Đéo muốn đi học.
Mẹ
mắng : sư cha mày, nhà nghèo tiền đâu mua bằng giáo sư, tiến sĩ. Khôn
không muốn, muốn ngu. Đi học lớn lên làm dư luận viên, cảnh sát lưu
thông không muốn, muốn đi ăn mày hả ?
Tôi nghe mẹ, dậy sớm theo mẹ
tới trường. Từ nhỏ, vẫn mơ ước sau này lớn lên làm dư luận viên, được
trả tiền chửi cha thiên hạ, hay làm cảnh sát giao thông, cần tiền nhậu
hay rút bài, chỉ việc ra góc đường, tóm đầu mấy thằng lớ ngớ chạy xe, về
tội vượt đèn đỏ, hay vượt đèn xanh, đội nón hay không đội nón an toàn,
vừa chạy xe vừa gọi điện thoại, hay chạy xe mà không trả lời iPhone.
Trước mặt tôi, trường Mỹ Lý vừa xinh xắn, vừa uy nghiêm như đình làng
Hòa Ấp. Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng.
Mái trường không còn, tường trống trơn : cán bộ đã gỡ ngói, gạch về cất
nhà riêng. Cũng như tượng trong chùa đã bị các cán bộ sư đem bán, mua
rượu thịt nhậu nhẹt với bồ nhí sau những giờ tụng niệm. Lòng tôi đâm ra
lo sợ vẩn vơ.
Ông hiệu trưởng gọi mấy cậu học trò mới đứng lên trưóc
lớp ba. Trường làng không có văn phòng hiệu trưởng. Bàn ghế, bảng đen
ông đã khênh về tặng vợ lẽ. Ông nhìn chúng tôi, nói nhỏ nhẹ :
-Thế
là các em đã vào lớp năm. Các em phải cố gắng học để thầy mẹ vui lòng,
thầy dạy các em sung sướng. Năm đầu, và những năm sau, các em chỉ học tư
tưởng Bác. Đứa nào không thuộc bài, lần đầu phải đóng cho tao 100 ngàn ,
lần thứ hai 200 ngàn. Các em đã nghe chưa ? ( Các em đều nghe, nhưng
không em nào dám trả lời. Cũng may mà có tiếng dạ ran của phụ huynh đáp
lại ) .
Ông hiệu trưởng ra dấu cho chúng tôi vào lớp. Một cô giáo
nạ dòng, mặt mũi sơn phết son phấn, quần áo xỉn, ân cần đón chúng tôi
vào lớp. Khi cả đám đã ngồi xuống đất ẩm, vì nền nhà đã bị cô giáo ..,
cô ôn tồn nói :
-Năm nay, các em sẽ được học tư tưởng Bác. Phải chăm
chỉ học hành cho xứng đáng là cháu ngoan của Bác. Nhưng trước khi học
tư tưởng Bác, phải học thuộc lòng nội quy : không thuộc bài, nộp cô giáo
200 ngàn, nói chuyện trong lớp 300 ngàn, đi trễ 400, đái ra quần 500
ngàn
Một thằng dơ tay hỏi :
-Thầy hiệu trưởng nói không thuộc bài chỉ đóng 100 ngàn
-Thằng nào, con nào muốn lấy bao nhiêu tao đéo cần biết. Đây là giang
sơn của tao, nội quy do tao đặt ra. Đứa nào không thích thì cút. Mặt mũi
chúng mày ngu như lợn, ngoài tao ra, không có đứa nào dạy chúng mày
thành người được đâu.
Thằng nhỏ hỏi lại :
-Nếu nhà nghèo quá, không có tiền nộp thì sao ?
-Đéo cãi cọ lôi thôi nữa, không có tiền nộp thì cút. Tiên sư cha nhà
mày, nghèo mà bày đặt đi học. Tao đéo nói nhiều nữa, chỉ lộn ruột. Con
nhà mất dạy, chưa học đã phá đạo đức nhà trường. Nhắc lại cho cả lớp :
đứa nào không có tiền nộp thì cút ngay cho khuất mắt
Thằng nhỏ đứng dậy, vùng vằng ra khỏ lớp :
-Ông đéo muốn học. Ông đi chăn trâu sướng hơn.
Lớp học yên tĩnh trở lại. Một con chim liệng đến đứng trên bờ cửa sổ
trống ( cánh cửa đã bị cô giáo…), hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay
cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi
bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong
trí tôi. Nhưng đó chỉ là những kỷ niệm. Ngày nay, cánh đồng không còn
một tiếng chim hót, bờ sông trở thành đất của hãng Tàu, nước sông đen,
cá chết nổi lềnh bềnh vì hóa chất.
Tiếng phấn của cô giáo gạch mạnh
trên bảng đen đã đưa tôi về cảnh thật. Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ
nhìn cô viết và lẩm bẩm đọc : Bài tập viết :‘’ không có gì quý hơn độc lập, tự do ‘’( 1 )
( 1 ) Bài này, nếu có những câu giống văn Thanh Tịnh, chỉ là một sự tình cờ, ngoài ý muốn của tác giả.
Từ Thức
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 15/May/2018 lúc 8:09am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 18/May/2018 lúc 7:54am |
Thơ Tình Trong Hộc - Eo ơi! giờ chào cờ hôm nay sao mà
dài thế? Tự dưng hôm nay lại có thêm tiết mục tưởng niệm gì nữa. Vô
duyên tệ. Ấy chết bà Hiệu trưởng lại phát biểu ý kiến nữa rồi. Đúng là
lắm chuyện dài hơi... ** Vừa vào đến lớp tôi vội đưa tay lục
trong hộc bàn. Ơ hay! tôi mò từ trái sang phải, từ đầu đến cuối hộc bàn
nhưng cũng chẳng tìm thấy ma nào trong đó. Tôi cúi xuống nhìn trong
hộc bàn xem có sót chỗ nào không. Tôi và Oanh trợn mắt nhìn nhau. Chưa
bao giờ chúng tôi thấy hộc bàn của mình sạch đến thế. Tôi bực mình ké
sang mấy hộc bàn khác xem có bị bọn nó chôm chỉa không. Đang lay-hoay
tìm kiếm, bỗng dưng có ai chọi vật gì lên đầu tôi nghe cái cốc. Đang
bực bội, định lượm vật đó chọi lại. Tôi hết hồn: "Chết chưa! Thì ra là
cục phấn". "Mối tình đòi đoạn vòi tơ Tôi nhanh miệng: Tôi vội vã đi thật nhanh đến trường.
Đêm qua vì mãi mê đọc truyện đến gần 3 giờ sáng tôi mới tắt đèn đi
ngủ. Sáng nay thức dậy, người mệt đừ, không kịp ăn điểm tâm, để bụng
đói ôm cặp đến trường. Khi đến nơi cổng trường đã đóng chặt. Nhìn sân
trường vắng tanh, tôi đứng lấp ló phập phồng lo sợ. Thoáng thấy người
gác cổng tôi mừng quýnh gọi nhỏ: "Cô bé, Đọc đến đây, tôi tức giận vò nát lá thơ. Oanh la: "Này nhá, thứ nhất tôi không có bà con, họ hàng gì với anh hết, đừng có hết nhận làm cô rồi lại nhận làm bé. Khó nghe hơn nữa là ghép hai chữ đó chung vào, vừa già vừa trẻ nghe thật chói tai, đọc thật gai mắt. Thứ hai đừng có lộn-xộn. Đồ tui để đó ai biểu xí-xọn làm chi. Mai mốt tui nuôi kiến vàng cho ai hết táy máy tay chân. Còn nữa, chữ viết của anh hết đá đông lại đá tây. Đúng là người sao văn vậy. Thật là ba-đá quá mà..." *** Thế là bắt đầu từ đó, thơ qua, thơ
lại. Hộc bàn là thùng thơ bí mật của chúng tôi. Có lúc tôi còn nhận
được vài món quà nhỏ như cốc, ổi, chùm ruột, me dốt. Ngọc-Oanh lo: *** Đã mấy hôm rồi thùng thơ bí mật trống
rỗng, lạnh tanh. Tôi bồn-chồn không biết hắn ra sao. Ngọc-Oanh cũng
lo. Một tuần, rồi hai tuần lặng lẽ trôi qua. Tôi bắt đầu thấy giận.
Ngọc-Oanh định viết thư tôi cản: Xuân-Phương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 19/May/2018 lúc 10:28am |
TẤM BẰNG ĐẠI HỌC... Huyền sẽ cất nó vào đâu? Huyền không muốn nó trở thành vật kỷ niệm. Huyền không muốn nó bị thời gian vùi lấp. Nhưng Huyền không biết nên cất nó ở đâu trước khi Huyền lên đường. Huyền đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn bé nhỏ. Đêm qua mưa gió. Những cánh hoa giấy rụng xuống và ướt mèm vì mưa. Huyền nhìn vào những bông hoa trên thảm cỏ đầy nước. Mẹ đang hục hặc ho dưới bếp. Bà thức dậy từ sớm để lo bữa sáng trước khi Huyền lên xe. Huyền thật sự không biết cất nó ở đâu. Không đời nào Huyền để nó thành vật kỷ niệm. Nhưng nó có thể là một vật kỷ niệm cho những tháng năm vui buồn. Đúng, kỷ niệm, nó sẽ trở thành một vật kỷ niệm và kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng đôi khi phải quên chúng đi. Huyền lại cầm nó lên, tấm bằng đại học màu đỏ của mình. Huyền nhìn tấm bằng mà lòng ứ nghẹn. Cảm giác lúc này thật khác hẳn với cảm giác khi Huyền nhận được giấy báo trúng tuyển đại học cách đây bốn năm. Huyền vẫn nhìn ra khu vườn ướt đẫm, Huyền nhìn vào những cánh hoa rụng trong những vũng nước như thể nàng đang nhìn vào thinh không. Huyền nhìn vào những cánh hoa như thể đang nhìn vào số phận của mình. Sự khốn khó trong bốn năm đại học chưa đủ để làm một người con gái mảnh mai như Huyền lớn khôn sao? Huyền lại nhìn tên mình in trên tấm bằng. “Huyền à?” - Huyền tự hỏi mình. “Tao không biết cất mày ở đâu?” - Huyền đang trò chuyện với mình. Huyền cảm giác khi Huyền cất giấu tấm bằng này đi cũng như thể Huyền đang tự cất giấu chính mình. Cất giấu đi niềm kiêu hãnh, cất giấu đi một thành tích lớn lao. Cất giấu và trốn chạy. “Tao biết cất mày vào đâu hả Huyền? Cất mày vào đâu?” - Huyền nói trong khi tay đang mân mê tấm bằng đại học. “Bốn năm” Huyền nói và ngửa mặt lên để những giọt nước mắt không rơi xuống, để những giọt nước mắt tự lặn vào trong bởi Huyền biết nước mắt có nhỏ xuống trên tấm bằng này cũng trở thành vô ích. “Bốn năm với mồ hôi và nước mắt của mày chưa đủ đâu Huyền à. Nước mắt của mày khi mày đi làm thêm, khi mày thức trắng đêm, khi mày làm ôsin, làm nhân viên quán nhậu... trong bốn năm đại học chưa đủ đâu” - Huyền nói với chính mình. Huyền nhớ lại mọi thứ, mọi thứ thật đắng cay. “Hay là mình cất nó vào sau tấm ảnh của ba trên bàn thờ?” - Huyền nghĩ. Huyền quay lại nhìn vào đôi mắt của ba trên bàn thờ. Huyền nhìn vào đôi mắt ấy như tìm kiếm một niềm hi vọng. Đôi mắt của ba trong tấm ảnh thờ không cho Huyền một chút hi vọng nào dù là bé mọn nhất. “Ba” - Huyền gọi. “Con phải giấu tấm bằng này vào đâu hả ba? Con phải cất nó ở đâu khi nó đã là một vật cản trên con đường sinh tồn của con. Con không thể để lưng mẹ còng hơn, con không thể để mắt mẹ mờ hơn nữa ba à” - Huyền nói trong khi nước mắt của Huyền đang lăn xối xả trên hai gò má nhô cao. “Nếu muốn được nhận thì mày phải giấu biệt rằng mày đã từng tốt nghiệp đại học. Bằng đỏ? Xuất sắc? Bằng gì cũng chẳng có ích gì cả Huyền ơi, họ chỉ cần những người tốt nghiệp trung học phổ thông hoặc thấp hơn thôi. Nghịch lý ư? Mày đừng suy nghĩ nhiều quá. Sống đã Huyền à...” - Huyền nhớ lại những lời dặn dò của Trang qua điện thoại cách đây bốn hôm. Trang là bạn học hồi phổ thông của Huyền. Huyền nhớ rất rõ ánh mắt thèm thuồng của Trang cái ngày nó nhìn vào giấy báo trúng tuyển đại học của Huyền. Và khi Huyền rạng rỡ để chuẩn bị cho cuộc sống sinh viên đầy vẫy gọi thì Trang lại vào Sài Gòn làm công nhân ở một xí nghiệp may mặc. Bây giờ thì mọi thứ đã khác. Sau tốt nghiệp đại học, Huyền lại nhờ Trang xin vào chỗ làm của Trang, nhưng Huyền phải giấu tấm bằng đại học của mình bởi các công ty không tin vào những công nhân tốt nghiệp đại học có thể làm việc chuyên cần và dài lâu với họ. “Nhưng biết cất nó vào đâu? Hay là luồn nó vào trong chiếc gối của mẹ? Hay là để nó vào sau tấm ảnh thờ của ba? Hay là mang nó theo mình?”. Không, không đời nào Huyền lại mang tấm bằng đỏ theo mình bởi Huyền không muốn nó trở thành nỗi ám ảnh mỗi khi Huyền đang thở hắt ra trong xí nghiệp may mặc. Nghe tiếng mẹ, Huyền để cuốn sách đè lên tấm bằng. “Đừng đọc sách nữa con, biết nhiều sẽ khổ con à. Kiểm tra hành lý rồi chuẩn bị ăn sáng, nhớ mua thuốc chống say xe. Trước khi đi nhớ thắp nhang cho ba...” - mẹ nói với Huyền trong khi bà đang xếp chăn mền lại. Huyền không nói gì với mẹ. Ngoài trời mưa lại rơi. Trong khi Huyền ăn sáng thì mẹ đang chăm sóc đàn gà ngoài sân. Nhìn vào tấm lưng còng với chiếc áo nâu bạc màu của mẹ mà Huyền ứ nghẹn. Huyền buông bát rồi nhìn lên bàn thờ. Ánh mắt của ba từ tấm ảnh vẫn nhìn Huyền trìu mến. Nhưng rõ ràng ánh mắt đó không cho Huyền thêm sức mạnh như ngày Huyền bước chân vào đại học. Ánh mắt của ba có lẽ cũng đã thấm mệt hơn qua năm tháng, ánh mắt của ba trên bàn thờ có lẽ cũng đã biết rằng đại học bây giờ không phải là con đường vinh quang. Huyền tiến lại phía bàn thờ, trên bàn ăn, chén cơm sáng dở dang của Huyền đã nguội lạnh. Huyền thắp nhang khấn ba để từ biệt. “Sống” - Huyền nói. “Sống ba à” - Huyền nói. Khói nhang bay vào mắt Huyền làm nước mắt ứa ra. “Con xin lỗi ba nhưng lỗi không thuộc về con” - Huyền nói rồi gài tấm bằng đại học của mình sau tấm ảnh thờ của ba. “Con xin lỗi ba nhưng đường con đi đã khác với những ước nguyện. Con sẽ không khóc. Khóc làm gì khi nước mắt không thay đổi được thực tại”. Trời mưa tầm tã. Bóng mẹ khuất dần sau lũy tre mờ mịt. Sài Gòn chắc sẽ nắng nhưng bây giờ miền Trung đang mưa. Mưa đen đặc. Lê Minh Phong |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 21/May/2018 lúc 12:43am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 22/May/2018 lúc 11:45am |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 22695 |
Gởi ngày: 23/May/2018 lúc 3:02pm |
Giao ConTiếng hai đứa con đang chành chọe cãi nhau, con Hồng quát mắng ầm ĩ
và con bé Hạnh khóc ré lên làm Nghi thấy như trong người quặn đau thêm,
Nghi bước ra ngoài phòng khách: ************ Nghi chần chờ mãi, cố bám víu được ngày nào hay ngày ấy, dù bác sĩ
nói Nghi phải trở vào bệnh viện lần nữa, càng sớm càng tốt. Nghi biết
sức mình, lần này sẽ ở lại bệnh viện lâu, gởi hai con cho người quen
trông giúp thì không tiện, và có thể Nghi không kịp đưa con về cho người
chồng cũ. Nguyễn Thị Thanh Dương Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/May/2018 lúc 4:00pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 155 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |