Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 130 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 31/Jan/2018 lúc 2:22pm
Mẹ chồng tôi




Quê tôi ở tỉnh Đồng Tháp thuộc miền Tây. Nói đến Đồng Tháp là nói đến mút mắt ruộng đồng cò bay thẳng cánh, ngút ngàn mương rạch ao hồ và rừng tràm xanh biếc… Người dân Đồng Tháp rất tự hào với dòng sông Tiền Giang vì từng ngày từng giờ đã đem về cho họ nguồn lợi thu hoạch hải sản vô tận. Đồng Tháp còn là thế giới của rất nhiều loại hoa và dị thảo, chen nhau đua nở hài hòa hai mùa mưa nắng. Có dịp đến Đồng Tháp, du khách sẽ cảm thấy như lạc vào thiên động với hương thơm quyến rũ ngạt ngào, mệt mỏi tan biến và chỉ còn lại cảm giác thanh thản yên bình.

Tôi mồ côi cha mẹ lúc 4 tuổi. Chú thiếm đem về nuôi dưỡng vì chú thiếm cũng chỉ có một cô con gái nhỏ hơn tôi hai tuổi. Cùng trang lứa nên hai chị em rất thương yêu nhau, đến khi khôn lớn càng khắng khít chia vui sẻ buồn. Thời con gái tôi theo thiếm chèo đò đưa khách sang sông những ngày cuối tuần. Một buổi chiều chạng vạng, tôi neo thuyền chờ khách. Chờ đã lâu vẫn không còn khách sang sông, định về nghỉ thì anh Thuần bước xuống đò. Anh Thuần khoảng ba mươi tuổi ngoài. Mặc bộ quân phục với hai hoa mai vàng mỗi bên cổ áo trông anh nghiêm nghị, khỏe mạnh nhưng không mất đi nét hào hoa. Khi đò đến bờ bên kia, anh không lên bờ khiến tôi ngạc nhiên hỏi:

– Đò cặp bến sao trung úy không lên?

– Tôi không có việc gì cần phải lên bờ nên chờ về lại bên kia sông…

Có lẽ sợ tôi lúng túng nên anh thỉnh thoảng hỏi một vài câu bâng quơ trong lúc đợi khách…Thực ra thì anh thường đến thăm, chuyện trò với chú thiếm nhưng tôi ít dịp gặp ngoại trừ một vài lần chú thiếm kêu đem trà ra mời khách. Mỗi lần như thế anh đều nhìn tôi mỉm cười gật đầu như thầm nói “cám ơn” nhưng trong đôi mắt ấy cũng như đang thầm nói… một điều gì khiến tim tôi chao đảo. Khi đò quay ngược trở lại bờ bên kia, anh nói bông đùa:

– Người ta nói “đời lính tính liền” nhưng túi lính của tôi chiều nay…rách-không-ngờ nên tiền bỏ tôi đi lang thang! Thôi để mai tôi sang thăm nhà sẽ gửi trả cô Mai tiền đò được không?!

Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã bước lên bờ đem theo luôn giọng nói đầy quyến rũ…

Hôm sau anh đến thăm sớm hơn thường lệ. Chú thiếm tôi và anh chuyện trò có vẻ tâm đắc, thỉnh thoảng như to nhỏ điều gì… Bỗng chú tôi gọi vọng vào bếp:

– Mai à! Ra đây cho chú thiếm hỏi chút con!

Tôi ra đứng nép sau lưng thiếm:

– Dạ, thưa chú gọi con!?

Chú bắt đầu nghiêm giọng khiến tôi hồi hộp:

– Ừa…cậu Thuần đây ngỏ ý xin cưới con, con bằng lòng không?

Câu nói tuy ngắn gọn của chú nhưng đầy uy lực khiến tôi lắp bắp:

– Dạ…Dạ…phận làm con “áo mặc sao qua khỏi đầu”… con chỉ biết nghe theo quyết định của chú thiếm…

Thiếm chen vào:

– Ừa…thôi con tiếp tục vào bếp lo công việc…

Tôi xin phép và gật đầu chào anh. Anh mỉm cười như muốn nói là…tiền đò anh đã trả xong.

Chủ nhật sau anh lại xuống đò nhưng lần này anh đưa tôi xem tấm hình của mẹ anh và kể tôi nghe anh mồ côi cha khi được 5 tuổi. Mẹ anh lúc đó khoảng độ 30 nhưng ở góa đến bây giờ vì lo cho ba đứa con…



Đám cưới của chúng tôi đơn giản kiểu nhà binh. Họ nhà gái chỉ có chú thiếm và cô em gái. Phía nhà trai chỉ vỏn vẹn vài người lính. Mẹ anh bất ngờ bị bịnh nên vắng mặt và các em phải lo chăm sóc bà. Sau đám cưới anh ngỏ ý xin chú thiếm khi thuận tiện sẽ đưa tôi về quê sống với mẹ anh. Chú thiếm bằng lòng vì “thuyền theo lái gái theo chồng”… nhưng vì anh bận hành quân liên tục nên chần chừ mãi đến khi đơn vị anh nghỉ dưỡng quân anh mới được vài ngày phép đưa tôi về quê chồng. Anh biết tôi lo nên an ủi:

– Mẹ phúc hậu và dễ tính… em đừng lo!

Vừa bước vào nhà, Thuần vui mừng ôm mẹ rổn rảng:

– Mẹ khỏe nhiều chưa? Con đem con dâu của mẹ về ra mắt mẹ nè… Em chào mẹ đi em!

Tôi khép nép cúi đầu:

– Con chào mẹ…

Mẹ chồng nắm tay tôi:

– Ngày đám cưới hai con mẹ bị bịnh không dự được mẹ buồn lắm! Anh chị xuôi có khỏe không con?

– Dạ con cám ơn mẹ chú thiếm con khỏe…

Vài ngày phép qua nhanh. Trước khi về lại đơn vị, anh luôn quấn quít bên mẹ. Cảnh nhà đơn chiếc, em gái lớn lấy chồng xa chỉ còn cô út . Bây giờ thêm tôi nên mẹ vui nhiều và anh rất an tâm:

– Mẹ già rồi…Em cố gắng thay anh chăm sóc mẹ.. Mẹ sẽ thương em như anh thương em…

Tôi âu yếm nhìn anh thỏ thẻ em-luôn-là-người-yêu-của-lính.

Mẹ biết tôi mang thai, mẹ mừng lắm. Mẹ nói với Thuần:

– Con yên tâm. Ở nhà có mẹ lo… Đến ngày sanh, mẹ sẽ chu toàn “mẹ tròn con vuông” cho vợ con!

Ngày anh đi, anh ôm và âu yếm hôn tôi:

– Em ngoan ngoãn vâng lời mẹ… Anh sẽ xin phép về thăm khi em sanh. Em cố gắng giữ sức khỏe cho em và cho con chúng ta.

Khi anh lơi vòng tay ôm cũng là lúc tôi cảm thấy hụt hẫng nhất, gục đầu vào vai anh nức nở:

– Anh đừng bận tâm cho mẹ và em… Em sẽ thay anh chăm sóc những việc gia đình…Anh hãy gắng giữ mình nha anh!

Anh ra đơn vị được nửa năm thì em gái anh phải lên Sài Gòn tiếp tục việc học. Nhà còn lại mẹ và tôi. Mẹ nay đau mai yếu nên tôi thay mẹ trông nom quán bán tạp hóa. Công việc tuy không nặng nhọc nhưng cũng bận rộn cả ngày. Bù lại thỉnh thoảng tôi nhận được thơ anh, nét chữ viết vội “Anh viết cho em lúc tạm dừng quân. Từ xa vẫn đì đùng tiếng súng. Trong lúc anh em binh sĩ mệt mỏi ngủ thì anh thao thức ngồi viết cho em… Thời tiết đã khá lạnh, gió mùa đông bắc đến rồi, nhiều ngày trở gió… “ngày trở gió lá vàng buồn không nói / lặng lẽ rơi rơi như kẻ mộng du / anh bâng khuâng thầm hỏi trời vào thu / hay gió nhớ ngày tương tư gọi núi…” Em cẩn thận nâng niu bào thai cho tốt nhé… Ngày em sanh anh sẽ về phép thăm…Hôn em.”

Gần ngày sanh, mẹ tuy yếu nhưng không cho tôi hoạt động nhiều, luôn nhắc tôi cẩn thận khi đi đứng cũng như ăn uống cho đầy đủ kẻo lỡ có chuyện gì thì “mẹ làm sao ăn nói với chồng con!” Tôi thật cảm động nghĩ tôi có phước và diễm phúc có một bà mẹ chồng thương yêu tôi như con ruột…Nhớ ngày mẹ nghe tôi than đau bụng nhiều, mẹ vội vàng chở tôi trên chíếc xe đạp đến bệnh xá, thỉnh thoảng ngoái lại an ủi… “chịu đau thêm chút nữa nghe con, sắp đến nơi rồi.Đến bệnh xá tôi vừa gắng gượng đứng xuống thì mẹ buông chiếc xe đạp quên cả giỏ quần áo đem theo vội kè tôi vào…

Mẹ mừng ríu rít khi nghe cô mụ báo tôi sanh con trai. Vào phòng thăm cháu và tôi, mẹ xúc động lấy khăn lau nước mắt nghẹn ngào:

– Trời Phật đã ban sự bình an cho mẹ con con… Để mẹ báo tin cho chồng con. Thằng Thuần biết được vợ nó sanh con trai sễ nôn nóng về thăm…

Ngày con tôi đầy tháng, Thuần về thăm. Anh nâng niu nhìn con và thì thầm…”anh cám ơn em vì đã cho anh thêm một nỗi nhớ thật thân thương nhưng cũng thật an ủi khi xa nhà…

Cuộc chiến cũng tàn. Những tưởng gia đình được đoàn tụ nhưng Thuần và cậu em rể phải đi tù cải tạo. Phần mẹ thì lo chăm sóc ba đứa cháu nội ngoại. Tôi và cô em gái lo chạy ngược chay xuôi buôn bán, chật vật kiếm miếng ăn cho gia đình. Mẹ buồn nên sức khỏe mỗi ngày mỗi kém, sống lặng lẽ với các cháu. Mẹ chỉ gượng vui là mỗi lần nhận được giấy cho phép thăm nuôi. Mẹ bồn chồn nhắc chúng tôi đừng quên đem theo những thứ nhỏ nhoi nhất. …Nhiều khi nhìn con cầm bàn tay gầy guộc của nội nũng nịu đòi ăn hoặc uống tôi không cầm được nước mắt. Những nỗi đau của kẻ mất quê hương.

Không lâu sau khi anh được thả về, gia đình tôi chuẩn bị đi Mỹ theo diện HO. Ngày giã từ mẹ và quê hương đến giờ cũng đã hơn 20 năm. Tôi vẫn thường xuyên viết thư thăm mẹ, nhiều lần ngỏ ý muốn bảo lãnh mẹ nhưng lần nào mẹ cũng thoái thác viện cớ còn phải lo chăm nom mồ mả ông bà cũng như mồ mả ba con…

Năm tới tôi sẽ là mẹ chồng. Tôi thường nhắc cho con dâu tương lai hiểu là lúc nào tôi cũng quý mến và kính trọng bà vì tuy tôi mất mẹ sớm nhưng mẹ chồng đã cho tôi biết thế nào là sự yêu thương vô bờ bà dành cho tôi. Mẹ chồng tôi là tấm gương cho tôi noi theo để thương yêu con dâu sau này. Con cám ơn Mẹ và luôn cầu xin Ơn Trên phù hộ độ trì cho Mẹ sống thêm nhiều ngày với chúng con và các cháu…


Mai Bình Phương



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Feb/2018 lúc 9:23am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Feb/2018 lúc 9:20am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Feb/2018 lúc 3:15pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Feb/2018 lúc 9:04am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 06/Feb/2018 lúc 9:02pm

Từ Dạo Đó....Mùa Xuân

 

- Ủa! sao mẹ không để cái này chung với cái bà nội mới làm nè.

Minh Lý đưa ngón tay lên môi:

- Suỵt! đừng nói lớn, coi chừng bà nội nghe. Con không thấy đòn giò thủ mẹ làm xấu tệ sao? một đầu to, một đầu nhỏ, đâu có vừa vặn, chắc tay và đẹp như của bà nội.

- À há!

Bé Mỵ che miệng cười khúc khích. Bà Ban đang xếp dĩa trái cây vào mâm cũng thấy vui lây. Bé Mỵ không phải cháu của bà. Minh Lý không phải là con dâu của bà và căn nhà này cũng không phải là nơi chốn của bà mà sao bà nghe lòng mình ấm lạ. Bao năm rồi, vào những ngày cuối cùng của một năm, chưa có lần nào bà chuẩn bị đón tết với tâm tư náo nức như hôm nay. Chợt nhớ tới Quang, đứa con trai duy nhất của mình, bà nghe xót đắng trong lòng. Giờ này, ở nơi xôi xa đó, không biết Quang có chợt nhớ đến bà, một người mẹ đã khóc cạn nước mắt vì con mà ăn năn tự hỏi “mẹ tôi giờ ra sao?”.

Tự dưng nỗi buồn kéo ập đến làm tay chân bà Ban bải hoải. Ngồi xuống ghế, bà mơ màng hình dung đứa cháu nội của mình qua hình ảnh liếng thoáng của bé Mỵ. Bà nhớ, lúc vợ chồng bà đến Mỹ, Quang vừa hai mươi tuổi, rất ngoan ngoãn, suốt ngày chăm lo học hành. Năm hai mươi lăm tuổi, Quang tốt nghiệp đại học hạng cao nên tìm được việc làm tốt. Ba năm sau, Quang lập gia đình với cô bạn học cũ. Đó là một cô con gái xinh xắn, hiền lành, chỉ qua lần tiếp xúc đầu tiên bà cảm thấy rất hài lòng. Hơn một năm sau đứa cháu nội gái mũm mĩm, dễ cưng ra đời, bà vui mừng khi nhìn thấy con trai mình có một gia đình ấm êm, hạnh phúc.

Chẳng bao lâu, chồng bà bất ngờ qua đời sau cơn bạo bệnh ngắn ngủi. Bà suy sụp hoàn toàn trong sự mất mát không thể đền bù. Từ đây, còn ai cận kề hôm sớm cùng bà khi thằng con đã có một mái ấm của riêng nó. Bà khóc như mưa trong ngày tang chế vì tiếc thương chồng, vì nghĩ đến sự đơn độc, quạnh hiu mà mình sắp phải chịu đựng. Nhưng trời còn thương, nên bà được con trai rước về ở chung và cô con dâu hiếu thảo đã chăm sóc, lo lắng cho bà như mẹ ruột. Bà Ban cũng là người biết lẽ phải, nên cư xử với con dâu thật mềm mỏng, chân tình. Chẳng những không bắt bẻ khi có điều trái ý mà còn luôn cám ơn con dâu, vì nó vẫn giữ được nề nếp xưa cũ để bà được an hưởng tuổi già. Và nỗi sung sướng lớn lao nhất là đứa cháu nội ngày đêm quấn quýt bên bà, thỏ thẻ những lời ngây ngô rất đáng yêu.

Nhưng rồi những ngày tháng tuyệt vời ấy chẳng còn nữa khi con trai của bà bắt đầu đam mê cờ bạc. Bà không biết Quang lao đầu vào trò giải trí tai hại này từ lúc nào cho đến khi Tuyến nghẹn ngào kể lể:

“Mẹ ơi! bao nhiêu tiền con dành dụm lâu nay, anh Quang làm tiêu tan hết rồi”.

Bà lảo đảo ngồi xuống ghế, lắp bắp hỏi:

“Nó lấy tiền cho ai?…”.

Tuyến gục xuống, nấc lên:

“Ảnh không cho ai hết mà đem nướng sạch trong sòng bài”.

Trời ơi! con trai bà có máu ham mê cờ bạc của ba bà sao? Từ nhỏ, bà đã chứng kiến cảnh người mẹ tội nghiệp của mình xỉu lên, xỉu xuống mỗi khi tới kỳ lãnh lương mà ba của bà trở về nhà với khuôn mặt thiểu não, vì tất cả tiền bạc đã thua rỗng túi. Mẹ bà xác xơ, gầy gò theo từng năm tháng trôi qua với cảnh túng bấn, nghèo đói, con cái lếch tha, lếch thếch. Còn người cha vô trách nhiệm thì trốn chui, trốn nhũi mỗi khi có người đến đòi nợ bằng thái độ hung hãn. Rồi một đêm, chừng như không thể chịu đựng hơn nữa, mẹ bà bồng bế năm đứa con thơ, trốn về quê, ở nhờ nhà một người bà con xa, nơi mà ba bà chưa một lần biết đến. Và từ đó, chị em bà trở nên những đứa trẻ mồ côi cha dù ba vẫn còn đó.

Nhìn đứa cháu nội ngây thơ đang nằm ngửa trên giường, cong hai chân lên, một tay cầm bình sữa, một tay nắm lấy bàn chân đong đưa, đùa giỡn một mình, bà nghe nhói đau trong lồng ngực.

“Tuyến à! con đừng giận, để mẹ rày thằng Quang. Nó thương vợ thương con lắm, chắc nó sẽ nghe lời mẹ mà bỏ bài bạc”.

Tuyến lắc đầu với khuôn mặt đầm đìa nước mắt:

“Mẹ có biết con đã năn nỉ, khuyên can anh Quang cả năm nay rồi không? Lúc trước, con cũng nghĩ như mẹ, nhưng đến bây giờ con mới biết, tình yêu thương và bao dung cũng như sự kiên nhẫn và tận lực của con đã thua ma lực của sòng bài. Quang từng hối hận, từng ôm con khóc lóc xin lỗi, nhưng chỉ được vài hôm thì đâu lại vào đó. Những lần Quang đi biền biệt cả tuần không về nhà là đi đánh bài và ở luôn trong sòng bài, chứ không phải đi công tác cho hãng như con đã dối mẹ. Bao nhiêu tiền bạc con dành dụm bấy lâu trong ngân hàng, Quang lén con rút ra hết. Chiếc xe, không phải bị ăn cắp như Quang đã nói với mẹ mà anh ấy cầm cho người ta rồi không có tiền chuộc lại. Bây giờ, Quang còn giả mạo chữ ký của con để thế chấp nhà, lấy tiền đánh bài. Quang nói, anh muốn có tiền đánh trận cuối để gỡ lại những số tiền đã thua rồi sẽ không bao giờ trở lại sòng bài nữa. Con quỳ xuống van xin Quang hãy thương mẹ, thương vợ con mà tỉnh táo lại. Hãy quên số tiền đã thua, đã mất, cố gắng đi làm để có tiền trả nợ, hầu giữ căn nhà này cho cả gia đình có chỗ trú thân. Nhưng Quang đã bị con ma cờ bạc nhập, mắt anh long lên sòng sộc như người sắp nổi điên, hất con ngã xuống đất, chạy bay ra cửa. Mẹ ơi! con chịu đựng hết nổi rồi. Con phải làm sao bây giờ?”

Bà choàng tay ôm lấy đứa con dâu đáng thương, hai mẹ con khóc tức tưởi trước ánh mắt ngơ ngác của đứa cháu nội vừa mới mừng sinh nhật ba tuổi hồi tháng trước. Hai ngày sau, giữa lúc bé Vicky lên cơn suyễn phải đi cứu cấp, Quang xuất hiện với khuôn mặt hốc hác tiều tụy, sức lực gần như cạn kiệt, nhưng cũng quyết liệt dành lấy chiếc xe của Tuyến để đem đi cầm. Lúc đó, con trai bà chẳng khác nào con thú nổi điên, chỉ làm sao để lấy được món mình đang cần chứ không chút lo lắng đến tính mạng của con. Hai ngày sau, với dáng vẻ rã rời, đau khổ, Quang trở về nhà ngay lúc bà đang run rẩy đọc từng dòng chữ nhòe nhoẹt nước mắt của Tuyến.

“… Xin lỗi mẹ, con đành phải mang cháu nội của mẹ ra đi, vì con của con không thể sống với một người chồng không có lương tâm, chỉ biết thoả mãn niềm đam mê của riêng mình chứ chẳng màng đến sự sống chết của đứa con bé bỏng”.

Quang đổ xuống như một thân cây bị cơn giông quật ngã. Bà cũng dở sống, dở chết vì bỗng dưng mất đi một đứa con dâu mà bà thương như con đẻ và đứa cháu nội bà quý hơn ngọc, hơn vàng. Vài tháng sau, căn nhà bị tịch thu vì Quang không có tiền trả nợ. Bà phải đến ở trọ nhà người bạn già, còn Quang lây lất nay nơi này, mai nơi khác. Nhưng cũng nhờ cú sốc quá lớn này mà Quang thức tỉnh và sau một thời gian cần mẫn làm việc, Quang thuê được một chỗ ở tươm tất cho hai mẹ con.

Kể từ ngày Tuyến ra đi, Quang bỏ hết mọi việc, kể cả thú đam mê bài bạc, đi khắp nơi để tìm kiếm vợ con. Bà xót xa trong lòng khi nhìn nét ủ rủ, sầu thảm của con, nhưng cũng mừng thầm, vì nhờ vậy mà Quang không còn nghĩ đến chuyện cờ bạc.

Ba năm sau, Quang đem về cho bà một cô con dâu mới. Uyên, một phụ nữ kém sắc diện, nhưng cũng hiền lành, chân thật như Tuyến. Uyên có một đứa con riêng lớn hơn cháu nội của bà ba tuổi. Thôi! cũng không sao, bà chỉ mong Quang tạo lập một gia đình khác và qua kinh nghiệm cay đắng đã trải qua, Quang sẽ biết nắm giữ hạnh phúc trong tay mình. Nhưng chỉ được hai năm vui vẻ, ấm êm, ma lại đưa lối, quỷ lại dẫn đường cho Quang một lần nữa lao đầu vào thú đam mê cũ. Tiền bạc, của cải Uyên dành dụm được nhờ thời gian nghề nail phát đạt không cánh mà bay mất, nợ giăng tứ phía, chủ nợ gọi điện thoại chửi bới mỗi ngày. Và ngay lúc Uyên qua đời vì căn bệnh nan y khám phá muộn màng cũng là lúc Quang bước vào trại tù vì tội lừa đảo và giựt nợ. Căn nhà -tưởng là nơi cho bà và bé My che nắng, che mưa khi không còn người thân thuộc nào ở chung quanh- cũng bị ngân hàng tịch thu.

Sau nỗi đớn đau, vật vã cùng cực bà đành dắt đứa cháu nội không phải ruột thịt của mình đến ngôi chùa mà khi còn khá giả Uyên đã cúng dường rất nhiều để xin tá túc. Nhờ Trời Phật độ nên những người quen biết với Uyên tận tình giúp đỡ hai bà cháu trong đó có vợ chồng Minh Lý. Biết rõ hoàn cảnh đáng thương của bé My, Minh Lý ngỏ ý muốn xin đứa bé mồ côi này làm con nuôi, vì hai vợ chồng cô kết hôn đã tám năm mà trông ngóng mãi vẫn chưa có tin vui. Lời đề nghị thật nhẹ nhàng nhưng là một cú sốc nặng nề khiến bà Ban xây xẩm mặt mày. Đành rằng bé My không phải là con của Quang, nhưng hơn ba năm chung sống, bà đã thương yêu quấn quýt lấy nó khác nào đứa cháu nội của chính mình. Hơn thế nữa, khi Quang không còn ở cạnh bà thì bé My là một niềm an ủi lớn lao, một sự ấm áp vô cùng cần thiết. Xa nó, cuộc sống của người đàn bà già nua, cô độc như bà sẽ hiu quạnh, buồn thảm đến chừng nào. Nhưng… nếu giữ bé My lại, tương lai nó sẽ ra sao khi bà không đủ khả năng để cho con bé một nơi trú ẩn an toàn, một cuộc sống đầy đủ. Bà khóc rưng rức trước sự lựa chọn thật đau lòng.

Dẫu sao, bà Ban cũng không phải là con người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình, nên sau một đêm thức trắng cầu nguyện, bà dỗ dành cháu gái:

- Bà nội già rồi, không còn sức lực để đi làm kiếm tiền nuôi con. Con nghe lời bà về sống với cô Minh Lý để được cơm no, áo ấm, học hành tới nơi, tới chốn.

Bé My vừa lắc đầu, vừa nắm tay bà, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt nhăn nhó, méo xệch:

- Không! nội ở đâu thì con ở đó, con không muốn xa nội.

Tiếng khóc não nuột của đứa bé chưa đầy mười tuổi khiến Minh Lý xốn xang trong lòng. Vốn ngoan ngoãn, hiền lành nên cuối cùng bé My cũng nghe lời bà Ban. Nhìn theo cái dáng dấp bé bỏng của đứa cháu thơ vừa miễn cưỡng bước đi, vừa quay đầu nhìn lại với bàn tay đưa lên gạt nước mắt không ngừng, bà Ban tưởng chừng như hai chân mình sụm xuống vì mất đi lẽ sống duy nhất còn sót lại.

Một tuần sau Minh Lý phải trở lại chùa khi nghe sư cô báo tin bà Ban bệnh nặng và không chịu ăn uống gì cả. Đứng trước hình ảnh tiều tụy của một người đàn bà đang tuổi về chiều mà phải hứng chịu nhiều đắng cay, nghiệt ngã của số phận, Minh Lý gọi điện thoại bàn tính với chồng và quyết định đưa bà Ban về nhà để hai bà cháu họ được sống gần nhau. Không thể tả hết nỗi mừng vui của bé My. Con bé không còn ngồi khoanh tròn ở góc giường khóc rấm rức như mọi ngày mà nhảy tưng lên, hét vang:

- Con cám ơn, cám ơn mẹ Lý nhiều lắm.

Tiếng gọi mẹ đầu tiên của bé My khiến Minh Lý nhìn nhau rơm rớm nước mắt. Như thoát khỏi cơn mê, bà Ban chấp tay xá dài với hai hàng nước mắt chảy quanh.

- Bà cháu tôi mang ơn cô cậu suốt đời.

***

Hữu ngồi vào ghế, bàn tay vỗ nhẹ trên cái bụng tròn vo, miệng xuýt xoa:

-Trời ơi! con cần nhịn ăn cho ốm bớt mà sao dì Năm làm đồ ăn ngon vầy con chịu sao thấu. Từ ngày dì Năm về đây con lên gần mười “bao” rồi. Kiểu này chắc con chết sớm.

Minh Lý vừa xếp khăn ăn, vừa liếc xéo chồng:

- Hôm nay là mùng một Tết phải kiêng cử, không được nói năng lạng quạng mà xui xẻo cả năm, phải không bà nội?

Hai chữ bà nội làm rúng động trái tim cằn cỗi của người đàn bà trong một thời gian không dài lắm đã phải mất đi hai đứa con dâu. Bà nhớ , ngày xưa Tuyến cũng thường dùng hai chữ thân thương này để gọi bà. Và bà chợt hiểu, tình cảm của Minh Lý dành cho bà không chỉ đơn thuần là thứ tình của một người ban ơn và một người thọ ơn mà trong đó có chút ngọt ngào, ấm áp của tình quyến thuộc. Nước mắt ứa ra trong niềm hạnh phúc đến thật bất ngờ khiến bà thầm nghĩ, dù cả đời còn lại bà có quỳ lạy Trời Phật suốt ngày đêm cũng không bao giờ đủ để tạ ơn đấng thiêng liêng.

- Mẹ ơi! con muốn Tết hoài để ngày nào mình cũng được đi chùa hái lộc, đi hội chợ xuân xem văn nghệ, đánh lô tô và được ăn nhiều món ngon như hôm nay.

Hữu nhanh nhẩu:

- Đúng… đúng, ba cũng muốn như vậy. Để xem, hình như từ ngày có bà nội về đây, ba hết “được” ăn mì gói, món tuyệt chiêu của mẹ Lý…

- Thôi ông ơi! xạo quá đi.

Minh Lý gạt ngang, nhưng âm thanh giọng nói lại chở đầy niềm vui. Niềm vui bắt đầu từ ngày căn nhà vắng vẻ này đón thêm hai thành viên, một già, một trẻ để Minh Lý cảm nhận được mùa xuân bắt đầu từ dạo đó

Ngân Bình



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 07/Feb/2018 lúc 7:43pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 08/Feb/2018 lúc 10:23am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 11/Feb/2018 lúc 9:32pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Feb/2018 lúc 12:49pm
Bỏ Cái Tật Ghiền    <<<<<
Chín Cali

Ca%20Phe%20Phin



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Feb/2018 lúc 12:50pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Feb/2018 lúc 2:52pm

NHỮNG NGÀY TẾT TRỐN NỢ RỒI CŨNG QUA  <<<<<




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Feb/2018 lúc 2:52pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Feb/2018 lúc 1:31pm

Đầu Năm Chó, Nói Chuyện Chó Nhà



                                                               Hai chú chó nhà: Simba và Gizmo
                       
“Nhà tôi có ba con chó
Hai con ngoan như con mèo
Một con ngoan như... (hổng dám nói!)”

Hổng dám nói, bởi con “chó” này là “chủ tử” của tôi. Bởi con “chó” này đã giữ nhà cửa, con cái và cả tôi gần bốn chục năm qua! Sao nói nghe quá dễ, quá đơn giản, “bốn chục năm” – chợt gần hết một đời người. Đôi khi nhìn quẩnh quanh mà thấy chạnh lòng. Mới đó hôm qua, mà đã 5 lần năm Chó.. . “Lại năm tuổi nữa! Sáu mươi, em già thiệt rồi!”, bà xã thở dài. Tôi cười, an ủi: “Thì ai cũng phải già. Chứ em tính tuổi 16 hoài sao?”. Bà xã im lặng không thèm hưởng ứng. Năm nay lại là Mậu Tuất. Mậu Tuất, 1958 – Mậu Tuất, 2018, giáp một vòng đã 60 năm. Sao nghe tiếc nuối, ngậm ngùi, chợt bóng thời gian qua cửa.. . Dưng không nhớ đến bài kệ nổi tiếng “Cáo Tật Thị Chúng” của thiền sư Mãn Giác:


Xuân khứ bách hoa lạc, 
Xuân đáo bách hoa khai. 
Sự trục nhãn tiền quá, 
Lão tùng đầu thượng lai. 
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận, 
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
Dịch:
Xuân đi, trăm hoa rụng, 
Xuân đến, trăm hoa nở. 
Việc đời theo nhau ruổi qua trước mắt, 
Tuổi già hiện đến từ trên mái đầu. 
Đừng cho rằng xuân tàn thì hoa rụng hết, 
Đêm qua, một cành mai đã nở trước sân.

            Mặc dù con chó “chủ tử ” này rất “điệu” nhưng “bộ”. Thích diện, thích đẹp: quần áo mua nhiều hơn mặc. Đồ treo cả hai tủ quần áo (closet), thỉnh thoảng lấy ra mặc, đi tới đi lui, tự ngắm. Nếu may mắn có tôi ở nhà, thì hỏi: “Thấy em mặc có đẹp hông?”. Tôi nhìn, cười cười: “Đẹp, còn đẹp lắm mà!”. Bà xã nguýt dài: “Anh chỉ xạo không hà. Bộ nào mặc lại cũng chật. Em càng ngày càng mập ra, mặc xấu ơi là xấu!”. Thiệt đúng là “oan âm thị mầu”. Thành phố tôi ở, Durham – North Carolina – nhỏ tí tẹo, khỉ ho cò ngáp, một năm được mấy dịp mà diện đẹp. Số người Việt sống rải rác trong vùng chắc không quá một ngàn. Bù lại, những lúc cầm đi đâu vội, chỉ cầm năm, mười phút là bà xã sẵn sàng bước ra khỏi nhà... Ngoài vụ thích “diện đẹp” con chó “chủ tử ” có bộ nhớ cực kỳ tốt. Bất cứ vật dụng gì dù nhỏ hay lớn, quan trọng hay phế liệu và cất giữ trong ngõ ngách nào trong nhà bà xã đều nhớ rõ! Bạn chỉ cần hỏi là một, hai, ba “úm bà là”: có ngay. Nhưng được cái, con chó “chủ tử” không giận dai, ngoay ngoải chau mày rồi quên ngay, cười huề cùng cửa. Dễ nuôi, ít sủa vặt và tối thì ngủ thẳng cẳng, trộm vô nhà thì cứ “vô tư” lựa chọn đồ đạc, gói cẩn thận và quảy đi vô tội vạ!

Bây giờ xin nói đến hai chó kia của “chủ tử ”. Cả hai đều là loại chó “kiểng” Shih Tzu, một tên Simba và con nhỏ hơn là Gizmo. Simba 5 tuổi và Gizmo mới 7 tháng tuổi. Shih Tzu là chó có nguồn gốc từ Tây Tạng, được đưa sang sống và phát triển ở Trung Quốc. Ngày nay gần như không ai còn nhớ Shih Tzu là chó Tây Tạng. Đây là giống chó “kiểng” nhỏ, dễ nuôi dễ dạy, đẹp mắt và rất trung thành. Vì lý do nầy, hầu hết mười ba đời nhà Thanh, các Thường Tại, Phi, Tần trong cung đều được phép nuôi, dĩ nhiên là phải được sự chấp thuận của Hoàng Hậu. “Chủ tử” tôi kiếp trước chắc cùng là một trong các Phi Tần chăng, nên kiếp này có những hai chú Shih Tzu? Trước khi trầm trồ hai chú chó kiểng: đẹp, dễ thương và muốn rinh về một chú, các bạn phải chuẩn bị vài điều căn bản sau:
-các bạn phải thật sự yêu thương và dành hằng “đống” thời gian với chúng;
-tiền bảo hiểm sức khỏe là $30 us/tháng/con
-tiền thực phẩm $30-50 us/tháng/con
-cắt tỉa lông, móng chân, kiểm tra tai, mũi, họng $60 us/3 tuần/con 
Đó chỉ là những điều căn bản “ngoại thân’. Yếu tố quan trọng hơn, quyết định mối quan hệ giữa bạn và chú “bạn nhỏ” đó là “cá tính”. Cả hai phải hợp tính nhau, nếu không sẽ là một cơn “ác mộng”. Nên sau khi phân tích, mổ sẻ “cá tính”, Kha, đứa con trai đầu lòng quyết định mua tặng mẹ giống chó Shih Tzu. Món quà trước khi Kha chuyển công tác đến văn phòng làm việc mới ở Bangkok, Thái Lan. Đây là đứa con trai được sinh ra tại trạm xá Rạch Sỏi và vượt biển với cha mẹ lúc vừa 6 tháng tuổi. Kha làm việc cho IOVIA (Quintiles), một công ty nghiên cứu và thử nghiệm (medical trial) các loại dược phẩm mới. Văn phòng chính đặt tại Bangkok, nhưng nhóm của Kha phụ trách các cuộc nghiên cứu, thử nghiệm phản ứng phụ (side effect) thuốc chuyên trị ung bướu (viện ung bướu) tại Lào, Cambodia, Miến Điện (Myanmar) và cả Việt nam...   Sau đó là việc tìm kiếm người nuôi gây giống chó (breeder) tốt. Simba là chú chó Shih Tzu đực (male) được hai mẹ con chọn từ một lứa 4 chú.

Simba hiền, hơi chậm, dễ dạy, thông minh và rất thân thiện. Điều Simba giống nhất với bà xã là cực kỳ sạch sẽ. Sau mỗi bửa ăn, Simba chùi miệng thật sạch chỗ có lót thảm (nhà sàn gỗ), chừng như nó biết nếu không bà xã cũng bồng chùi miệng nó đến không còn mùi gì.

  Simba: hiền lành, thân thiện

         
Hoặc mỗi lần ra ngoài đi bộ, về nhà Simba tự chùi lông nó sạch sẽ mới thôi. Simba chỉ nghe lời của bà xã mà thôi. Theo nghiên cứu, Shih Tzu có khả năng nhận thức đến 70 từ vựng (đơn) như: sit, down, go, wait, eat, come, stay,... một cách nhuần nhuyễn. Được dạy dỗ cẩn thận, Simba không bao giờ đụng đến đồ đạc khác trong nhà ngoài đồ chơi, đồ ăn của nó. Cái chén đựng đồ ăn, nước uống nếu bạn đổi cái khác là Simba sẽ không đụng tới. Và ngược lại, nếu con Gizmo men đến gần chén riêng của nó, Simba sủa và đuổi đi ngay. Mỗi ngày, bà xã dắt Simba 2 lần ra ngoài (sáng và chiều) đi vệ sinh. Nên Simba không làm vệ sinh “bậy bạ” trong nhà, trừ trường hợp khẩn cấp hoặc bệnh. Kể cả những trường hợp này, Simba đều đi vệ sinh đúng vào miếng “tả” dành cho nó. Nên nếu chọn giống chó tốt (good breeder), dạy dỗ cẩn thận (good training) bạn sẽ không lo hoặc bị phiền hà vì chúng nữa. Bạn sẽ có được một người “bạn nhỏ” tuyệt vời trong cuộc đời mình. Chúng sẽ yêu bạn thiết tha, thật lòng một cách vô điều kiện.   

Bốn năm sau, cô con gái út chuyển việc làm mới đến thành phố Charlotte, cách nhà khoảng 3 giờ lái xe. Loan cũng bắt chước anh, muốn tặng mẹ một con Shih Tzu nữa. Tôi nói: “Thôi, một con là đủ rồi”. Bà xã gật đầu: “Thêm một con nữa có sao đâu. Cho Simba có bạn”.
      Gizmo: thông minh, cá tính

                 
Thế là xong ngay, phán quyết cuối cùng. Người gây giống chó của Simba không còn tiếp tục nữa. Hai mẹ con đành tìm kiếm một người gây giống chó Shih Tzu khác. Gizmo được chọn trong bầy chỉ hai con và cũng là chó đực (male). Khác với Simba, Gizmo rất năng động, cá tính và cực kỳ trung thành. Gizmo chỉ biết có bà xã và chỉ bà xã, ít thân thiện với người lạ như Simba. 
Tính tình phóng khoáng, quyết định mọi việc nhanh gọn không rề rà. Gizmo là con chó rất thông minh, chỉ dạy một lần là nhớ và thực hiện đúng hướng dẫn. Nếu Gizmo sai phạm điều gì, răn đe một lần là không hề tái phạm. Một thói quen thật lạ và đặc biệt hơn nữa là Gizmo rất thích nằm ngửi tóc của bà xã vào ban đêm, trước khi đi ngủ. Thật “người” và thật dễ thương,  nên là kẻ đến sau, nhưng Gizmo được bà xã cưng chiều nhất.
            Cả hai Simba và Gizmo rất “nịnh”  chủ tử  của nó (chẳng bao giờ chúng nịnh tôi). Mỗi lần thấy hoặc cảm nhận bà xã không vui, giận hờn gì đó là chúng xà vào lòng, nằm im lặng như an ủi, chia sẻ nỗi niềm. Một lần “chủ tử ” nhức đầu, sổ mũi là chúng cũng nhảy lên giường, nằm kế, bỏ ăn. Tôi có dụ dỗ thế nào, mang mọi đồ ăn chúng ưa thích, cả hai đều không thèm “đếm xỉa” tới. Cho đến khi nào bà xã thấy đỡ hơn, ngồi dậy trộn đồn ăn, là cả hai chạy đến, quẫy đuôi ăn ngon lành, vậy đó các bạn!
Dù được nuôi trong cung vàng điện ngọc, nhà cao cửa rộng, nhà lá vách tranh hay kể cả không nhà lang thang trên đường phố, chúng vẫn yêu thương, trung thành với “chủ tử” của nó
.

Những chú chó này sẽ mãi mãi dành cho bạn một tình yêu, lòng trung thành vô điều kiện. Sẽ là người bạn đường, bạn đời tuyệt vời nhất của các bạn trong kiếp người hữu hạn nầy. Tôi không phải là người thương yêu và gần gũi thú vật. Nhưng những năm qua, bà xã, Simba và Gizmo đã thật sự thay đổi ý tưởng và tình cảm của tôi với thú vật, nhất là những chú chó. Các bạn nếu có chút điều kiện và yêu thương thú vật, hãy tìm một chú “bạn nhỏ” cho mình.
Thời gian đang lướt qua khung cửa cuộc đời và mãi mãi không trở lại! Nhân Năm Mới Mậu Tuất, viết vài dòng về những chú chó nhà, quanh tôi. Mong bài viết sẽ mang đến cho các bạn niềm vui nho nhỏ trong những ngày Tết cổ truyền nơi xứ lạ quê xa... Thân mến.

NNH
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 130 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.434 seconds.