Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Thơ Văn | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn |
Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC | |
<< phần trước Trang of 194 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 11/Dec/2017 lúc 10:27am |
Ruột Thịt Tình Thâm <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 12/Dec/2017 lúc 10:42am |
Ổ Bánh Mì Giáng SinhThắng Cu Tí của tôi thật là “gà tồ”, 14 tuổi, to cao hơn cả mẹ, nhưng vẫn trẻ thơ dễ thương khi vòi vĩnh tôi: *** Hôm sau, tôi bày tất cả đồ nghề, vật
liệu ra bàn bếp, tưởng rằng Cu Tí sẽ vui thích xà vào như ngày xưa,
nhưng nó lỉnh đâu mất. Tôi không muốn để phí giây phút hạnh phúc này,
chạy lên lầu tìm con, tôi ngạc nhiên thấy Cu Tí ngồi ru rú trong phòng,
nó nhìn tôi bằng đôi mắt có lỗi và đầy vẻ bồn chồn khác thường: *** Đêm Christmas Eve, chúng tôi sửa soạn
bày tiệc ra bàn, ổ bánh Giáng Sinh tôi làm được đặt ngay chính giữa, tuy
màu sắc không tréo ngoe, nhưng cũng…không đẹp hơn ổ bánh cách đây 6 năm
là bao. Chắc tài cán tôi chỉ cỡ đó, không…thụt lùi là may rồi. Ổ bánh
có công của Cu Tí rất nhiều, nó đã chia sẻ một nửa sự vất vả mà 6 năm
trước bố nó phải gánh chịu một mình. Tuy bề ngoài ổ bánh trông “vô
duyên” thế, nhưng tôi hi vọng chất lượng bánh thơm ngon, vì bơ để làm
kem, tôi mua loại đắt tiền, với chủ ý lấy nội dung “cứu bồ” cái hình
thức, mà tôi đã tiên đoán trước, không thể nào sai được. Nguyễn Thị Thanh Dương Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Dec/2017 lúc 9:52am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 14/Dec/2017 lúc 9:50am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 15/Dec/2017 lúc 4:37pm |
Buổi Sáng Giáng SinhÔng thức giấc một cách nhanh chóng bất ngờ. Bây giờ là bốn giờ sáng, khoảng thời gian mà bố ông thường gọi ông dậy để phụ một tay vắt sữa bò. Lạ lùng quá, thói quen đó vẫn bám lấy ông từ trẻ đến giờ! Bố ông đã qua đời 30 năm rồi, nhưng hễ cứ đúng bốn giờ sáng là ông lại thức giấc. Ông đã tập thay đổi thói quen đó để cố gắng đi vào giấc ngủ lần nữa, nhưng sáng nay, bởi vì ngày Giáng Sinh, ông không muốn ngủ tiếp. Có điều gì đó huyền diệu trong ngày Giáng Sinh? Những đứa con của ông nay đã lớn và cũng dọn ra ở riêng. Bỏ lại ông và người vợ sống âm thầm với nhau. Ngày hôm qua, bà đã bảo: “Đừng tỉa những cành cây nghe anh, ngày mai hãy làm. Em đang mệt Robert à.” Ông nghe lời vợ, thế là cây thông vẫn còn nằm yên ở lối đi sau nhà. Không hiểu sao đêm nay ông thấy quá tỉnh táo? Bầu trời vẫn còn tối, trong và đầy sao. Dĩ nhiên là không thể nào có ánh sáng của của mặt trăng lúc này, nhưng những ngôi sao thì thật là kỳ diệu! Ông suy nghĩ rất lung về điều đó, những ngôi sao dường như lúc nào cũng lớn và sáng hơn trước bình minh của ngày Giáng Sinh. Bấy giờ có một vì sao chắc chắn lớn và sáng hơn bất kỳ những vì sao khác. Ông mường tượng vì sao đang di động, như ông đã di động trong một đêm năm nào. Dạo ấy, Robert chỉ là một cậu bé 15 tuổi sống cùng bố mẹ trong nông trại. Robert rất yêu thương bố. Cậu không biết được điều đó, cho đến một ngày kia, trước Giáng Sinh vài bữa, khi cậu tình cờ nghe được những lới bố cậu nói với mẹ. “Mary à, anh rất ghét khi gọi Rob dậy mỗi sáng. Con nó đang lớn như thổi, nó cần ngủ nhiều em ạ. Nếu em có thể thấy nó thèm thuồng giấc ngủ như thế nào khi anh lên đánh thức nó, em cũng như anh thôi! Ước gì anh có thể tự làm việc một mình được.” “Đúng rồi, anh không thể làm một mình được đâu Adam à.” Giọng mẹ cậu nhanh nhẩu. “Vả lại, nó cũng không còn bé nữa. Đã đến lúc nó phải tập làm việc cho quen rồi đó.” Bố cậu nói chậm rãi. “Ừ, nhưng thiệt tình anh rất ghét khi phải dựng đầu con dậy.” Khi nghe được những lời như thế, cậu bỗng phát giác ra rằng: bố rất yêu thương cậu! Sẽ không còn những sáng ưỡn ẹo trên giường để rồi phải được nhắc nhở thêm vài lần nữa mới chịu dậy. Cậu trỗi dậy sau đó, chuệnh choạng mắc áo quần lại, mắt vẫn còn nhắm chặt, nhưng cậu đã quyết tâm đứng dậy. Đó là một đêm trước ngày Giáng Sinh, năm mà cậu bé Robert mới 15 tuổi, đã biết suy nghĩ về những ngày sắp tới. Cậu ước sao có đuợc một món quà đặc biệt hơn mọi năm để tặng bố. Mỗi năm, cậu thường đến đại một cửa tiệm rẻ tiền nào đó và mua tặng bố một chiếc cà vạt, là xong. Đối với cậu, như vậy là đủ lắm rồi, chiếc cà vạt cũng dễ thương chán, để rồi khi đem ra tặng bố, cậu lại mong bố mẹ rối rít bảo rằng bày đặt làm chi cho tốn tiền, hãy để dành dùng vào việc khác tốt hơn. Cậu xoay nghiêng người, khuỳnh tay chống đầu, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ rầm thượng. Những ngôi sao lung linh sáng. Chưa bao giờ cậu thấy được những vì sao sáng rực như bây giờ. Có một vì sao sáng bật hẳn lên, lấp lánh dị thường khiến cậu nhủ thầm đó chính là ngôi sao của Bethlehem. Có một lần cậu đã hỏi bố khi còn là một chú bé con: “Bố ơi! Hang lừa là gì vậy bố?” Bố cậu trả lời: “Đó là cái chuồng cho lừa ở, giống như cái chuồng bò của chúng ta vậy con à.” Và Chúa Giê-su đã được sinh ra trong hang lừa. Cũng trong hang lừa đó, những chú cừu xinh xắn và những nhà thông thái đã đến chào đón Chúa Hài-đồng với những món quà Giáng Sinh! Cậu chợt nghĩ ra một sáng kiến. Tại sao cậu không tặng bố một món quà đặc biệt, nơi chuồng bò ngoài kia? Cậu có thể thức dậy rất sớm, sớm hơn bốn giờ sáng, cẩn trọng lén đến chuồng bò, làm tất cả những công việc vắt sữa một mình. Đúng vậy! Cậu sẽ làm một mình, vắt sữa xong, rồi chùi dọn sạch sẽ đâu vào đấy, cho đến khi bố cậu đến để bắt đầu công việc, ông sẽ thấy mọi việc đều được hoàn tất. Lúc đó ông hẵng biết ai đã làm. Cậu nhìn đăm đăm vào những ngôi sao rồi cười một mình. Đó là công việc mà cậu sẽ làm và cậu không được quyền ngủ say li-bì nữa. Cậu phải thức giấc 20 lần, quẹt diêm mỗi lần để nhìn vào chiếc đồng hồ cũ kỹ của mình – nửa đêm, và một giờ rưởi, rồi hai giờ sáng. Đúng ba giờ thiếu mười lăm, cậu trỗi dậy mặc quần áo. Xong, cậu bò xuống cầu thang, cẩn thận với từng miếng gỗ kêu lên kĩu-kịt, rồi cậu cũng ra được khỏi nhà. Ngôi sao lớn đang sà xuống, treo lơ lửng trên mái chuồng bò, ngôi sao ánh lên màu hoàng hồng. Mấy con bò nhìn cậu bằng những đôi mắt lờ đờ ngái ngủ và đầy ngạc nhiên. Trời cũng vẫn còn sớm đối với chúng. Cậu mang cỏ khô đến cho từng con bò. Sau đó cậu lấy những bình và thùng đựng sữa tới. Cậu mỉm cười, nghĩ đến bố. Sữa vẫn chảy đều. Sữa tuôn ra, ào ào vào bình chứa như hai giòng suối chảy mạnh. Sữa sủi lên từng lớp bọt trắng xóa, bốc mùi thơm ngào ngạt. Công việc nhẹ nhàng hơn cậu tưởng nhiều. Vắt sữa lần này không phải là công việc vặt. Đó là một cái gì khác, một món quà cho bố, người đã yêu thương cậu. Khi công việc chấm dứt, sữa đã đầy hai thùng. Cậu đậy hai thùng sữa lại và đóng cửa buồng chứa sữa một cách cẩn thận. Kiểm soát then cài lần nữa. Đâu đó xong xuôi, cậu đặt chiếc ghế đẩu lại chỗ cũ, cạnh cửa ra vào, máng những bình sữa được cậu chùi rửa kỹ càng lên, rồi bước ra khỏi chuồng bò. Cậu lẻn nhanh vào nhà, để lại cánh cửa chuồng bò đã được cài then nằm im lìm sau lưng. Trở lại phòng, cậu chỉ còn một phút để cởi quần áo ra trong bóng đêm rồi nhảy lên giường, vừa đúng lúc, câu nghe tiếng bước chân của bố cậu đang tiến lên thang gác. Cậu trùm chăn kín cả đầu, cố dồn nén nhịp thở đang dồn dập trong người. Cánh cửa phòng mở ra, cậu nằm im không nhúc nhích. Giọng bố cậu gọi. “Rob ơi! Bố biết hôm nay là ngày Giáng Sinh, nhưng chúng ta phải dậy thôi con à.” “Ừm… Dạ!” Cậu nói bằng giọng ngái ngủ. Bố cậu nói. “Bố ra ngoài lấy sẵn những dụng cụ trước để chúng ta bắt đầu công việc nhé.” Cánh cửa phòng đóng lại và cậu vẫn nằm yên, cười thầm trong bụng. Chỉ cần vài phút nữa thôi là bố cậu sẽ biết được những công việc cậu đã làm. Những giây phút chờ đợi dường như bất tận – mười, mười lăm, cậu không biết bao nhiêu phút đã trôi qua sau đó – rồi cậu nghe tiếng bước chân của bố một lần nữa. Cánh cửa mở ra, cậu vẫn vờ nằm im. “Rob!” “Dạ, Bố -“ “Con thiệt là lựu đạn.” Bố cậu cười vang, giọng cười ẩn chứa sự xúc động phát ra một chuỗi âm thanh kỳ dị. “Con gạt bố phải không con?” Bố cậu đến bên giường, lòng thương con dạt dào, ông kéo tấm chăn ra. “Đó là món quà Giáng Sinh, Bố à.” Cậu chồm về phía bố và ôm bố thật chặt. Rồi cậu nghe đôi cánh tay của bố chạy vòng quanh thân thể cậu. Trời vẫn còn tối và họ không thể trông thấy mặt nhau. “Bố cảm ơn con, con trai của Bố. Không ai có thể làm một việc dễ thương hơn thế nữa con ạ.” “Ôi! Bố à, con muốn Bố biết…” Cậu không biết nói gì hơn. Trái tim của cậu đã nở ra với đầy ắp yêu thương. “Tốt, Bố nghĩ, Bố có thể trở về giường đánh thêm một giấc nữa rồi.” Bố cậu lại nói sau một chút suy nghĩ. “Không – con trai bé bỏng đã tỉnh ngủ. Bố chợt nhớ ra, Bố chưa bao giờ để ý xem con ra sao ngày con còn bé, khi lần đầu tiên con nhìn thấy cây Giáng Sinh. Bố lúc nào cũng bận rộn trong cái chuồng bò. Nhanh lên con.” Cậu đứng dậy mặc quần áo lại lần nữa và hai bố con cùng bước xuống gần cây Giáng Sinh. Mặt trời rùng mình vươn vai rất vội, che lấp những vì sao đêm qua. Ôi, ngày Giáng Sinh kỳ diệu, trái tim cậu hình như rộn lên lần nữa với đầy thẹn thùng lẫn hãnh diện khi phải lắng nghe lời Bố kể cho Mẹ cậu những thành tích mà cậu đã làm sáng nay. Rob đã tự mình thức dậy rồi đó em à. “Đây là món quà Giáng Sinh qúi giá nhất mà Bố chưa từng có. Bố sẽ nhớ đến nó mỗi năm trong buổi sáng Giáng Sinh, cho đến hết cuộc đời bố con ạ.” Bên ngoài khung cửa sổ, những ngôi sao lớn đã bắt đầu mờ dần. Ông tung người dậy, xỏ dép và khoát áo choàng vào, bước nhẹ nhàng lên rầm thượng và tìm hộp đựng đồ trang trí cây Giáng Sinh. Ông mang chúng xuống phòng khách. Tiếp đó, ông ra cửa sau mang cây Giáng Sinh vào. Đó là một cây Giáng Sinh nhỏ – từ lúc những đứa con của ông đi xa, gia đình ông không còn chưng những cây Giáng Sinh lớn trong nhà nữa – ông đặt nó đứng trên một cái đế chắc chắn. Rồi ông bắt đầu cắt tỉa một cách cẩn thận. Thoắt một cái là cây Giáng Sinh đã tươm tất. Thời gian trôi qua nhanh chóng như buổi sáng năm nào trong chuồng bò. Ông đến phòng đọc sách và đem lại một hộp nhỏ xinh xắn, bên trong đựng món quà cho vợ ông, một ngôi sao được đính những viên kim cương lấp lánh, không lớn lắm nhưng kiểu cọ thanh nhã. Ông cột món quà lên cành cây rồi bước lui ngắm nghía công trình của mình. Nó thật xinh, xinh lắm và sẽ làm bà ngạc nhiên. Nhưng ông vẫn chưa hài lòng. Ông muốn nói với vợ ông – nói với bà rằng tình yêu ông dành cho bà bao la vô cùng. Đã có lần ông thật sự nói với bà như vậy cách đây lâu lắm, mặc dù ông đã yêu bà bằng một cách riêng, nhiều hơn ông đã từng yêu bà khi họ còn trẻ. Tình yêu có năng lực mang niềm vui thật sự đến cho cuộc sống! Ông hoàn toàn chắc rằng, cũng có kẻ không thật lòng yêu thương bất cứ người nào. Nhưng tình yêu luôn sống trong ông; nó vẫn còn hiện hữu. Tình yêu đó đã bộc phát trong ông một cách bất ngờ, nó vẫn còn sống mãi, bởi vì đã lâu lắm rồi nó được nảy sinh trong ông, khi ông biết rằng bố ông yêu thương ông nhiều lắm. Đó cũng chính là triết lý sống của ông: dùng tình yêu thương của mình có thể đánh động được lòng yêu thương của kẻ khác. Và ông có thể tặng quà từ lần này đến lần khác. Như sáng nay, buổi sáng Giáng Sinh an bình, ông sẽ trao cho người vợ yêu dấu của ông món quà yêu thương đó. Ông có thể viết cho vợ ông một lá thư để bà đọc và giữ gìn suốt đời. Ông bước tới bàn giấy và bắt đầu bằng một lá thư tình cho vợ: Em yêu qúi nhất đời của anh… Pear S. Buck - Việt Phương dịch Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 15/Dec/2017 lúc 4:44pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 18/Dec/2017 lúc 9:20am |
Cây Nhân Sinh <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 20/Dec/2017 lúc 8:43am |
Tiếng khóc
Ra khỏi chợ Bến Thành, Khanh đi về phía
trường Đại học Văn khoa. Nàng bước thật chậm, luôn luôn ngừng lại trước
những tủ kính của các hiệu buôn. Khanh chợt thấy bóng mình hiện rõ trong
một tấm gương của một hiệu bán tạp hóa. Nàng thấy mình già hẳn đi,
trước tuổi rất nhiều. Nhưng những nét đẹp trên gương mặt nàng chưa mất
hẳn. Mái tóc hơi rối, xõa xuống ngang vai. Đôi môi mọng đỏ, rất ít khi
cười, nhất là từ năm năm nay. Nàng đã khéo léo buông lơi mấy sợi tóc
xuống đến ngang mày mà cũng không che nổi những nếp nhăn trên vầng trán.
Nàng không ngạc nhiên về sự già sớm ấy và cũng không lạ trước vẻ mặt
bình thản đến lạnh lùng hiện có của mính. Trong ngày hôm nay, số phận
của Chuyên sẽ được định đọat. Nàng không vui, cũng chẳng buồn. Chuyên
được tự do hay phải ở tù đều không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng,
cả vật chất lẫn tinh thần. Từ ngày lấy Chuyên, lòng nàng đã chết, tâm
hồn nàng thôi xúc động. Nàng lạnh lùng như một khối băng thạch. Chỉ
thỉnh thỏang lòng nàng mới ấm lên được một chút vì hình ảnh Mai.
Nghĩ đến người yêu cũ, lòng nàng không khỏi tê tái. Nhưng có một điều Khanh thấy tự an ủi là biết chắc lúc nào Mai cũng nghĩ tới nàng. Từ ngày nàng lấy chồng, Mai vẫn kéo dài cuộc sống độc thân để ôm ấp mãi hình bóng người yêu cũ. Mai là người đầu tiên chiếm trọn tâm hồn Khanh. Mà cũng là người cuối cùng. Sau bốn năm thầm lén yêu nhau, Mai cậy người đến hỏi Khanh. Gia đình Khanh phản đối kịch liệt. Cha mẹ nàng ép nàng lấy Chuyên, một sinh viên y khoa sắp ra trường. "Nhất là tao coi như không có mày, chứ nhất định tao không bao giờ gả mày cho thằng Mai." Hơn một lần mẹ nàng nói như vậy khi thấy nàng buồn ủ rũ vì mối tình ngang trái. Khanh không dám cãi lời cha mẹ, nhưng nàng cũng khó có thể quên Mai. Trong khi đó, bên nhà Chuyên luôn luôn xin cưới, lấy cớ Chuyên sắp phải đi xa sau khi ra trường. Biết không còn hy vọng gì nữa, Khanh hẹn gặp Mai. Nàng ôm lấy người yêu mà khóc. "Anh, nhất định chúng ta phải xa nhau rồi. Em không dám cưỡng lời Ba Mẹ em. Như anh đã biết, Ba em vừa ốm khỏi, em sợ bệnh có thể tái phát nếu Người buồn phiền vì em. Trong nhà, Ba em thương em nhất vì chỉ có mình em là gái. Em không nỡ làm ba em buồn, thất vọng vì em. Anh có tin rằng dù phải xa anh, em lúc nào cũng thuộc về anh không ? Em chả có tình nghĩa gì với Chuyên hết. Xác em sống cạnh hắn, nhưng hồn em luôn luôn đi theo anh. Đây là lần cuối cùng em khóc với anh, mà cũng là lần khóc cuối cùng trong đời em. Buồn vui từ nay không còn ảnh hưởng gì đến em nữa." Ngừng lại một vài giây, Khanh bỗng cười ngặt nghẽo khiến Mai ngạc nhiên. Rồi nàng nói tiếp : "Thế là từ nay không còn những phút giận hờn, nũng nịu vì bị anh ăn hiếp nữa. Anh chúa là hay ăn hiếp em, thế mà Ba Mẹ em cứ nói em yêu anh chỉ vì anh biết chiều chuộng em. Cái mặt anh có bao giờ biết chiều chuộng đàn bà đâu, đến là ghét. Sau này, khi anh lấy vợ - chắc là phải như vậy, vì em không muốn anh sống độc thân mãi, em thương lắm - xem anh có dám ăn hiếp vợ anh không. Hay chính anh bị người ta ăn hiếp." Nàng lại cười. Mai vẫn ngồi im lặng và bất động. "Việc gì anh cứ phải giữ cái vẻ mặt buồn rầu mãi thế ? Vui cho nốt buổi nay đi rồi xa nhau. Em nhớ con Kim, bạn học cùng lớp với em, nó bảo mối tình đầu thường bị tan vỡ. Trước em không tin, bây giờ thì em phục nó quá. Biết thế chúng mình đừng yêu nhau có phải đỡ đau khổ không anh nhỉ. Em sắp lấy chồng, rồi anh cũng phải lấy vợ. Nhưng anh phải cho em biết trước người anh định lấy để em xem họ có biết lo cho anh không. Em chỉ sợ anh lấy phải người vợ chẳng ra gì...Em thương anh quá. Anh là người đa cảm và yếu đuối, chỉ có em mới lo cho anh được. Tội nghiệp cho cưng của em quá." Khanh lại khóc. Mai vẫn ngồi im lặng như người mất hồn. "Tại sao chúng ta lại yêu nhau, hở anh ? Tại sao anh không ghét em để em yên lòng đi lấy chồng ? Tại sao anh không yêu con Nhung, con Loan, con Oanh, con Hồng mà lại yêu em ? Em ghét anh lắm, anh có biết không ?" Mai chỉ ngồi thẫn thờ nhìn người yêu chợt khóc chợt cười trong khi kể lể. Nhớ lại cảnh chia tay ấy cách đây đã năm năm, Khanh vẫn thấy lòng bồi hồi thương cảm. Nàng không sao quên được nét mặt đau khổ của người yêu buổi đó. Nàng không hiểu bây giờ chàng ra sao. Nàng thầm gọi tên người yêu một cách âu yếm. Nàng nhìn lại bóng mình trong tủ kính. Vẫn cái vẻ bình thản cố hữu và sắt đá. Nàng nhẹ vuốt mấy sợi tóc xõa trên trán. Cái vẻ bình thản này nàng có từ ngày xa Mai. Nó đã khiến nhiều người khó chịu. Vui không cười, buồn không khóc ! Lúc nào nàng cũng giữ nguyên một vẻ mặt, lạnh lẽo như một khối băng thạch. Hồi đó, ít lâu sau ngày nàng chia tay với Mai, mẹ nàng đem chuyện cưới hỏi ra bàn với nàng. Chia bao nhiêu phần bánh, in bao nhiêu thiệp, mời những ai, xe rước dâu mấy cái, lễ tơ hồng thế nào, v.v...Nàng chỉ ngồi nghe mà không góp một lời. Chờ cho mẹ nói xong, nàng đứng dậy xin phép đi học, không bày tỏ một ý kiến nào. Thấy thế, mẹ nàng giận đến tái người. Sau ngày cưới, Khanh vẫn không thay đổi thái độ. Biết vợ đối với mình không một chút tình nghĩa, Chuyên rất bực mình, nhưng cũng chỉ giũ im lặng. Bây giờ nghĩ lại, Khanh cũng thấy mình tàn nhẫn. Nhưng không phải lỗi ở nàng. Chính hắn đã làm cho nàng ghét hắn. Khi bị gia đình ép lấy hắn, Khanh đến tìm hắn để van xin hắn buông tha cho nàng, nhưng hắn cương quyết từ chối. Khanh vừa bước xuống đường để đi về phía tòa án, chợt có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nàng : "Cô giáo đi đâu đấy ?" Khanh nhận ra tiếng Thúy ngay, một người bạn rất thân của nàng. Thúy cười : "Bồ đi xem tòa xử đức phu quân, phải không ?" Ba tiếng "đức phu quân" Thúy nói bằng một giọng hài hước làm Khanh suýt phì cười. Vì là bạn rất thân, hai người không dấu nhau bất cứ một chuyện nào. Thúy hiểu tâm sự bạn nên rất thương bạn và không ưa Chuyên. Thúy nói : "Còn sớm chán. Ra đường Lê Lợi với mình đã." Khanh bước theo bạn mà tâm trí để mãi đâu đâu. Nàng nghĩ đến Chuyên và tội lỗi của hắn. Hai mạng người bị hắn giết trong một cơn ghen. Nàng không ngờ con người nhu nhược như hắn lại có thể phạm tội sát nhân. Trong gia đình, mọi người đều qui tội cho nàng. Ai cũngï cho rằng sự thờ ơ của nàng đã thúc đẩy hắn làm bậy. Trước lời buộc tội ấy, nàng vẫn thản nhiên như không. Sau ngày cưới, Chuyên rất buồn trước vẻ lãnh đạm của vợ. Hắn đi tìm một nguồn an ủi khác. Khanh nghe đồn hắn yêu Trúc, người nữ y tá giúp việc cho hắn. Nàng coi đó là việc tất nhiên. Mối tình vụng trộm giũa hắn và cô y tá dần dần trở nên công khai. Khanh vẫn không thèm để ý. Trong thời gian này, nàng xin đi dạy học để hoàn toàn biệt lập với chồng về mọi phương diện, nhất là về tài chính. Một hôm đi dạy học về, Khanh bắt gặp Chuyên đang hôn người yêu trong phòng khách. Họ mải mê ghì lấy nhau, không trông thấy nàng. Nàng rón rén đi qua rồi khép cửa lại rất nhẹ nhàng. Thấy vợ chồng con gái sống một cách khác thường, một hôm mẹ nàng hỏi : "Thằng chồng mày nó chơi bời như thế mà mày để yên ? Mày phải làm cho nó sợ chứ." Khanh hỏi mẹ : "Theo ý mẹ, con nên làm gì bây giờ ?" Mẹ nàng hơi lúng túng : "Tùy mày...Khuyên nó chẳng hạn..." "Con không thừa lời. Với lại anh ấy đã đỗ đến bác sĩ thì cần gì lời khuyên của con." Mẹ nàng tái mặt vì tức giận. Bà gầm lên : "Mày ăn nói với mẹ mày như thế hả, con kia ? Tao biết mày vẫn có lòng oán trách bố mẹ đã không cho mày lấy thằng Mai, nên mày mới đối xử với chồng mày tệ như vậy. Nếu mày không hòa thuận với nó thì đừng hòng nhìn mặt tao. Mày tưởng mày làm vậy là mày khôn lắm đấy, phải không ? Sống không muốn lại cứ muốn chết !" "Mẹ tưởng con bây giờ còn sống hay sao ?" Mẹ nàng trố mắt ngạc nhiên, không hiểu nàng định nói gì. Nàng xem giờ, rồi thản nhiên xách cặp đứng lên : "Con xin phép mẹ con đi dạy học." Buổi tối hôm ấy, Khanh phải tiếp Lan, người chị dâu lớn nhất trong gia đình. Lan mở đầu câu chuyện bằng lời trách : "Cô ăn nói chẳng chịu giữ ý tứ gì cả. Sáng nay, sau khi sang thăm cô về, mẹ buồn lắm. Mẹ giận cô nên chẳng thiết ăn uống gì." Khanh vờ ngạc nhiên : "Chết ! Làm sao thế, hả chị ? Em có dám làm gì mẹ đâu. Mẹ thích buồn thì mẹ buồn đấy chứ." Lan nhăn mặt : "Vì cô không nghe lời mẹ nên mẹ buồn. Đành rằng cô còn yêu cậu Mai, nhưng đã không lấy được nhau thì nên quên nhau đi. Cô có chắc bây giờ cậu ấy còn yêu cô không ? Mà tại sao cô cứ cho việc yêu thương là quan trọng ? Chẳng qua cũng chỉ một thời gian là phai nhạt hết. Can chi chuốc lấy buồn đau. Giả dụ hai người lấy được nhau, có chắc được sung sướng suốt đời không ? Hay cũng chỉ được vài năm là chán nhau ngay đấy. Cô đã bằng lòng lấy chú Chuyên thì nên làm tròn bổn phận của một người vợ, đùng để ai chê cười, nhất là chê cười ba mẹ không biết dạy cô." "Em không bằng lòng lấy Chuyên”, Khanh đáp, “ba mẹ ép thì em phải lấy. Bổn phận của em đối với Chuyên thật hoàn toàn, nếu chỉ nói đến bổn phận làm vơ. Anh ấy muốn gì được nấy, em không tiếc một mảy may nào hết. Còn chuyện Mai với em đã thuộc về dĩ vãng, xin chị đừng nhắc đến anh ấy nữa. Công việc em làm ngày nay, anh ấy không hề biết. Từ ngày em lấy chồng, chúng em chưa từng gặp nhau bao giờ. Đành rằng yêu nhau thì đẹp, lấy nhau chưa chắc đã có hạnh phúc, nhưng nếu tuổi trẻ không được mãn nguyện về tình yêu thì lòng lại ấm ức, mang hận suốt đời. Mà nói cho ngay, em lấy Chuyên có được ngày nào sung sướng không ?" Lan cười nhạt : "Còn chuyện cô y tá thì sao ? Cô không cấm đoán chú ấy ?" Khanh thản nhiên : "Em không cấm, không cản, không phá vì em không ghen." "Nghĩa là cô không yêu ?" "Tùy chị muốn hiểu sao cũng được." Dù mọi người trong gia đình luôn luôn thúc giục Khanh phải có phản ứng trong việc ngoại tình của Chuyên, nàng vẫn làm ngơ. Hồi đó, Chuyên đã thuê nhà riêng cho Trúc ở. Khanh nghĩ rằng nếu Chuyên đưa người yêu về nhà, nàng cũng sẽ làm ngơ. Nàng chỉ mong Chuyên để cho nàng được yên thân.. Nhưng một biến cố bất ngờ đã xảy ra. Một đêm, Chuyên đi xa về, bắt gặp Trúc nằm trong tay một người bạn thân của hắn. Nổi cơn ghen, Chuyên giết cả bạn lẫn người tình bằng mấy nhát búa, rồi ra quận cảnh sát tự thú. Khanh bỗng nghe tiếng Thúy hỏi lớn : "Cô giáo nghĩ gì mà thần mặt ra thế ?" Nàng đáp : "Mình đang nghĩ tới những người sung sướng như Thúy, chả có điều gì buồn phiền cả." Thúy cười : "Thôi, cô ả đừng đánh trống lảng. Tôi biết cô đang nghĩ gì rồi. Cô nhớ và thương đức phu quân, phải không ?" Khanh gật gù : "Chồng người ta mà cấm người ta nhớ thương sao ? Thế thì phải nhớ thương ai bây giờ đây ?" Thúy chợt hỏi : "Hôm nay ai cãi cho anh Chuyên ? Có phải Lũy không ?" Khanh gật đầu. Nàng bỗng nhớ tới hồi mới xảy ra án mạng. Mẹ nàng cuống quýt giục : "Con phải đi tìm luật sư biện hộ cho chồng đi. Đùng để nó phải ở tù mà khổ thân nó. Con định nhờ ai chưa ?" Thấy nàng im lặng, bà hỏi : "Con có biết anh Lũy không ? Tao nghe nói anh ấy chơi thân với anh Chuyên lắm. Nhờ anh ấy thì tiện quá." Nàng vẫn giữ im lặng. Bà gắt : "Mày điếc à ? Có nghe tao nói gì không ?" Khanh đáp hững hờ : "Có ạ. Nhưng không phải việc của con. Giết người thì ở tù, còn oan uổng nỗi gì nữa." Mẹ nàng đập tay xuống bàn, gạt phăng mấy tách nước rơi xuống đất vỡ loảng xoảng, đùng đùng nổi giận, la lớn : "Mày nói thế mà nghe được à, con kia ! Đồ mất dạy ! Đồ vô giáo dục ! Chồng mày chứ đứa nào mà mày coi như quân thù quân hằn ! Không có tình nghĩa gì hết ! Tao không ngờ mày lại tàn nhẫn đến thế." Khanh vẫn giữ nét mặt bình thản, nhìn mẹ la lối ầm ĩ. Sau cùng, bà thất vọng ra về. Mấy hôm sau, nàng nghe tin gia đình Chuyên đã nhờ Lũy biện hộ. Khanh nói với Thúy : "Cãi thì cãi, ăn thua gì." Thúy lắc đầu : "Mình cho rằng anh ấy giết người trong cơn ghen, có thể được...nhẹ đi rất nhiêu. Nhất là không có dự mưu trước." Khanh nhún vai : "Thì cũng vẫn tù, chẳng nhiều thì ít. Thôi thế cũng xong !" Thúy hiểu rằng Chuyên tù hay không thì cũng chả có nghĩa lý gì với Khanh. Lúc Khanh và Thúy đến tòa án, phòng xử đã đông nghẹt người. Khanh đảo mắt nhìn quanh. Từ một góc xa, một bàn tay nhỏ bé giơ lên vẫy gọi. Nhận ra Thanh, nàng kéo Thúy đi về phía bạn. Thanh nhích sang một bên để nhường chỗ cho hai người. Khanh để ý ngắm cái miệng xinh và cặp mắt đen láy của bạn. Nàng nghĩ tới Mai. Có lần nàng đã viết thư khuyên Mai nên lấy Thanh. Nếu chàng bằng lòng, nàng sẽ làm mối. Nàng tin Thanh có thể đem hạnh phúc lại cho Mai. Nhưng nàng không nhận được hồi âm của Mai. Ít lâu sau, Thanh lấy người bạn học cùng trường. Hai vợ chồng đều dạy học. Khanh tiếc cho Mai mãi. Nàng biết Mai còn yêu nàng tha thiết nên không thể lấy người khác. Tòa bắt đầu xử, nhưng Khanh không để ý theo dõi. Nàng tới đây không vì tò mò, cũng không vì lo lắng cho số phận của Chuyên, mà chỉ vì bị gia đình cưỡng ép. Đáng lẽ hôm nay nàng lên Đà lạt từ sáng sớm, nhưng phải tạm hoãn cuộc hành trình đến trưa, sau phiên tòa. Tuy ngồi đây mà trí óc nàng để mãi đâu đâu. Nàng nhớ tới lời buộc tội của gia đình, nhất là mẹ nàng, trong thời gian vừa qua : "Chỉ vì mày mà chồng mày mới trở thành tên sát nhân. Nếu mày đùng có lạnh nhạt với nó, nếu mày làm tròn bổn phận của một người vợ thì nó đâu có phải chạy theo con đĩ Trúc. Thế mà lúc nào mặt mày cũng trân trân, tưởng như thế là hay." Khanh chỉ ngồi im lặng nghe mẹ sỉ vả, lơ đãng nhìn ra ngoài vườn. Nền trời đen xẫm đóng khung vuông sau cửa sổ. Chợt đồng hồ treo tường điểm mười một tiếng sau khi đã dạo đàn một cách chậm chạp. Nàng nói với mẹ : "Khuya rồi, mẹ ngủ lại đây với con nhé. Để con bảo chị vú làm giường cho mẹ." Bà cụ chợt thở dài : "Thì ra từ nãy tao nói mày không nghe gì cả." Rồi bà vùng vằng ra về. Hôm nay nghe công tố viên buộc tội Chuyên, Khanh chỉ cười thầm. Thật ra, lỗi lầm đều do gia đình nàng. Khắt khe một cách vô lý và hẹp hòi quá đáng. Đành rằng tình yêu không phải là tất cả lẽ sống của con người, nhưng bóp chết một mối tình chân thành là một việc vô nhân đạo. Hậu quả của sự khắt khe, hẹp hòi đó là vụ xử ngày hôm nay. Chuyên bị tù hay được tự do, lòng nàng cũng không thay đổi. Tâm hồn nàng chỉ sống mãi với hình ảnh của Mai. Bỗng chung quanh Khanh nổi lên những tiếng ồn ào. Tòa rút vào trong để nghị án. Khanh chợt bắt gặp tia nhìn của Chuyên. Trong đôi mắt ấy có đượm vẻ buồn thảm và van xin. Nàng lạnh lùng ngoảnh mặt đi. Nàng thoáng thấy một vài cặp mắt hướng về nàng, trong đó có cả mắt Lan. Nàng mỉm cười vì thấy mình bỗng nhiên được một số người chú ý.. Lan đi về phía nàng, cúi xuống nói khẽ : "Cô phải tỏ vẻ buồn rầu chứ sao lại cười ? Cô không thấy nhiều người đang nhìn cô đấy à ?" Nàng hỏi lại bằng một giọng diễu cợt : "Tại sao em phải buồn, hả chị ?" Lan hơi cáu : "Thì tại chú ấy bị tù, chứ sao nữa !" "À, ra thế ! Nhưng tại sao mình phải giả dối như vậy ?" Lan chép miệng : "Nói chuyện với cô tức chết đi được. Thôi, mặc cô muốn sao thì sao." Phòng xử chợt im lặng. Khanh nghe loáng thoáng hình như Chuyên được hưởng trường hợp giảm khinh, chỉ bị tù ngắn hạn. Vì ngồi ở xa, nàng nghe không rõ, mà chính nàng cũng không muốn nghe.. Nàng vẫn cho rằng việc đó không liên hệ gì tới nàng. Cử tọa bắt đầu ra về, Khanh đứng lên đi theo Thúy và Thanh. Khi tới đầu hành lang, nàng gặp lính dẫn Chuyên ra. Trông thấy nàng, Chuyên đứng lại. Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt ướt và đỏ ngầu. nghẹn ngào gọi : "Em !..." Nhưng nàng không để ý, thản nhiên đi qua trước mặt hắn. Bên ngoài, trời hơi âm u vì nhiều mây. Nhưng nàng lại nói với Thúy : "Trời hôm nay đẹp tuyệt !" Tạ Quang Khôi |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 22/Dec/2017 lúc 5:55pm |
Mùa Giáng Sinh Năm 17 TuổiChị Bông gõ cửa nhà 904B, tiếng con chó con sủa lên ầm ĩ hình như là
mừng rỡ hơn là đe dọa và tiếng chân của nó cào cào vào cửa như muốn giục
giã chủ nhà mở cửa nhanh cho khách vào. **************** Hôm nay chị Bông lại có dịp ra khu duplex để lấy tiền nhà Katie cùng vài nhà khác. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 23/Dec/2017 lúc 8:59am |
Trở Về
Bầu trời một thị trấn vùng cao nguyên sau cơn mưa đã mát dịu hẳn lại, trời trong xanh và ánh nắng chan hòa, thỉnh thoảng có vài cụm mây lãng đãng trôi ngang thị trấn và được những làn gío nhẹ đưa về cuối trời xa. Chiếc xe đò liên tỉnh từ từ vào bến và đậu lại, trên xe mọi người đều nhốn nháo, người thì gọi nhau, kẻ thu dọn đồ đạc để mau chóng xuống xe, dưới đường cũng nhốn nháo không kém, tiếng mời chào cộng vào những âm thanh của đủ mọi tiếng động làm bến xe thêm huyên náo, duy chỉ trong một góc xe trên băng trước một người đàn ông trung niên vẫn bình thản ngồi đó nhìn khung cảnh náo nhiệt chung quanh mình bằng cặp mắt lơ đãng, nhìn vào đôi mắt ấy khiến người đối diện không hiểu ông đang nghĩ gì .- Đợi cho mọi người xuống hết và những tiếng ồn ào bớt hẳn đi, ông mới từ từ đứng dậy xách túi hành lý của mình rồi thong thả xuống xe, có vài tiếng chào của những người lái xe ôm nhưng ông chỉ mỉm cười cảm ơn rồi xách túi hành lý rảo bước ra khỏi cổng bến xe. * * * Trên con đường sau cơn mưa vẫn còn những vũng nước mưa đọng lại, ông thong thả tránh và bước dọc theo con đường . Bao nhiêu năm rồi ông mới trở lại thị trấn này, thời gian trôi qua ông không còn nhớ nữa, quang cảnh cũng dã có nhiều đổi thay, thị trấn đổi thay và trong con người ông cũng có những sự đổi thay, ông vẫn bước đi với những bước chân thong thả, khi đi ngang qua một tủ bán thuốc lá chợt ông dừng lại; cô bé bán thuốc tuổi độ 12, 13 nhìn ông và vui vẻ mời chào : - chào chú, chú cần gì ??? - cho tôi một gói thuốc 555, ông chậm rãi trả lời Giọng cô bé còn trẻ con vội cất lên : - chú ơi! tủ thuốc của cháu nhỏ quá không đủ một gói cho chú đâu!!! chú đợi cháu một lát cháu chạy sang bên kia lấy thêm nhé ... Ông mỉm cười gật đầu và cô bé vội vàng chạy đi chỉ trong thoáng chốc đã quay về cùng với gói thuốc trên tay - thưa chú đây - bao nhiêu vậy cháu ??? - thưa chú 18.500 dồng ạ Ông móc bóp rút ra 2 tời giấy 10.000 đồng trao cho cô bé và giọng ông trầm xuống - cháu cứ cầm lấy hết khỏi thối lại Cô bé cầm tiền vội ngước mắt nhìn ông - chú !!!! - cháu cầm ăn qùa, chú tặng cháu đấy - cháu cảm ơn chú; tiếng cô bé run run - à cháu nè, đường nào dẫn về đường này vây cháu ??? - ủa không phải chú ở thị trấn này sao ??? - ngày xưa chú có ở đây, nhưng lâu quá rồi, chú quên mất nhiều rồi cháu ạ Cô bé cầm lấy mảnh giấy đọc lướt qua và giọng liếng thoắng chì - chú đi hết con đường này qua ba cái ngã tư rồi quẹo phải là đến - cảm ơn cháu Ông xách túi hành lý lên lại thong thả bước đi, được vài bước bỗng nghe tiếng cô bé bán thuốc vọng ở sau lưng : - chú ơi! sao chú không kêu xe đi cho nhanh ??? Ông dừng lại và quay đầu nhìn lại nhưng không nói gì chỉ mỉm cười và đưa tay lên vẫy như chào tạm biệt cô bé rồi tiếp tục rảo bước * * * Ngang qua căn nhà bây giờ đã có nhiều thay đổi, bây giờ nó đã được mở thành một cửa hàng cho thuê internet, ông không dừng lại mà vẫn thong thả bước đi về cuối con đường rồi ghé vào một phòng trọ thuê một phòng ngủ, bỏ lại hành lý, khóa cửa xong ông lại lang thang trên những con đường của thị trấn cho đến đêm xuống thật khuya ông mới trở về phòng trọ * * * 7 giờ sáng trong một quán cà phê, bây giờ rất huyên náo tấp nập kẻ ra người vào, trong một góc nhỏ, người đàn ông bên ly cà phê đen, trên môi điếu thuốc tỏa khói, ông dõi mắt trông qua đường nhìn vào cửa hàng trước mặt ; Khoảng một tiếng sau hai cánh cửa được hé mở và một cô gái xuất hiện, đợi cho cô gái chuẩn bị xong, ông mới lững thững đi qua đường và bước vào cửa hàng, cô gái đang ngồi bên quầy tính tiền vội ngước lên nhìn ông - thưa ông cần gì ??? - tôi có thể mướn một computer có internet được không ? - dạ được, tiếng cô gái thật trong và thật hiền - bao nhiêu một giờ ? ông vẫn chậm rãi hỏi - thưa 4.000 đồng một giờ ông ạ - cô cho tôi mướn 10 giờ, vừa nói ông vừa đưa cho cô gái bốn tờ giấy 10.000 đồng - tôi có thể ngồi ở đâu ?? - thưa ông là khách đầu tiên, ông có quyền chọn lựa chỗ nào ông thích, thưa ông Tiếng nói của cô gái vẫn vang lên, ông chỉ cúi đầu nói hai tiếng cảm ơn rồi đi đến một bàn máy trong một góc nhưng ở đó ông có thể nhìn được tất cả kể cả quầy tính tiền có cô gái đang ngồi - Thời gian trôi qua chầm chậm, cửa hàng bây giờ đã đông khách, cô gái lâu lâu lại rời quầy tính tiền đi tới đi lui, khi đến bên cạnh người đàn ông cô chợt thấy ông vẫn ngồi yên lặng bên máy và không làm gì cả, cô vội lên tiếng : - thưa ông! máy có gì trục trặc sao ông không gọi ? Ông ngước đầu nhìn lên hai mắt ông nhìn xoáy vào mặt cô gái và chậm rãi trả lời : - không, máy không hư, nhưng tôi đang chờ - ông đang chờ bạn ông ? - không tôi đang chờ một người thân yêu nhất ... vừa nói ông vẫn nhìn thẳng vào mặt cô gái và cô gái cũng thế cũng đăm đăm nhìn lại ông và bất chợt cô nhào đến ôm chầm lấy ông, trên mặt cô bây giờ ngập đầy nước mắt hòa trong tiếng nức nở : - Trời Đại ca!!! anh đã về ... Ông cũng đứng lên ôm lấy hai bờ vai cô gái - phải Đại ca đã về ... - Đại ca về hồi nào ? sao không cho Út hay ? Đại ca đang ở đâu ? Đại ca có khỏe không ? sao Đại ca không về đây liền ????? Tiếng cô gái vẫn nức nở nhưng trong lời nói toát lên vẻ vui mừng và cô hỏi dồn dập - từ từ mà Út, em hỏi vậy sao anh trả lời kịp Bỗng cô gái buông người đàn ông ra và dùng hai tay đập liên hồi vào ngực ông - Đại ca ác lắm! Đại ca bỏ đi mà không nói một lời - Thì bây giờ Đại ca đã về rồi đây, giọng ông vẫn trầm buồn như thủa nào Sau những phút xúc động khi gặp lại người thân, cô gái giờ đây bình tĩnh lại và ngồi xuống bên ông chậm rãi hỏi : - bây giờ anh ở đâu ? - anh đang ở nhà trọ cuối con đường này - sao anh không lại đây ? - Út hiểu tánh anh mà !!! - Đại ca vẫn ngang bướng như ngày nào Ông chỉ lặng thinh mỉm cười - Bao nhiêu năm rồi Đại ca nhỉ ? từ ngày chị ấy ra đi, rồi Đại ca cũng biệt tăm luôn .... - Út tưởng Đại ca đã chết ? Ánh mắt ông vẫn hiền từ nhìn cô gái nhưng trong đó ánh lên một sự tinh nghịch - Út không nghĩ như vậy đâu, tiếng co gái nũng nịu - Út đóng cửa tiệm đưa Đại ca đi chơi nhe ? - không Út, cứ làm việc đi, Đại ca ngồi đây nói chuyện với Út cũng được rồi * * * Ánh nắng trải dài trên những đồi trà, mặt trời đã lên cao tỏa muôn tia sáng mang sức sống đến cho mọi loài trên trái đất, những đồi trà chạy típ tắp nhấp nhô đến tận chân trời được phủ bằng màu xanh của lá, thoang thoảng mùi hương trà theo gió lẫn trong không gian tạo nên một cảnh sắc thật hữu tình và thơ mộng Trên con đường dẫn lên đồi trà, có hai bóng người một nam một nữ, người đàn ông trung niên mang dáng dấp phong trần và cô gái khoảng chừng 25 tuổi - Người đàn ông thong thả bước, mắt dõi nhìn về chốn xa xăm trong khi đó cô gái trông giống như một cánh bướm tung tăng, có khi chạy nhanh về phía trước, khi dừng lại cúi xuống nhặt một vật gì đó, có khi cất tiếng cười trong trẻo phá tan sự im lặng của rừng trà - Cứ như thế họ loanh quanh hết khu vườn trà này đến đồi trà khác cho đến khi mặt trời đã bắt đầu đứng bóng - Út ơi! mệt chưa em ? tiếng người đàn ông vang lên - Út chưa mệt đâu Đại ca ơi! hôm nay là một ngày vui nhất của Út, được thảnh thơi đi dạo với Đại ca, Út chỉ sợ Đại ca mệt thôi - Trưa rồi Út à, kiếm chỗ nào nghỉ chân thôi - Dạ! Đại ca Vừa trả lời cô gái vừa lôi trong túi xách ra một tấm vải nhựa và trải xuống một gốc trà có tàn lá xum xê vửa hỏi : - ở đây được không Đại ca ? - chỗ nào cũng được Út ạ! tiếng người đàn ông vẫn trầm buồn Trong lúc cô gái sửa soạn chỗ nghỉ chân thì người đàn ông vẫn chậm rãi bước những bước chân loanh quanh gần đó cho đến khi nghe tiếng cô gái vang lên : - xong rồi Đại ca ơi! lại đây ngồi nghỉ đi - ừ Út ơi! Đại ca tới liền Trả lời xong, người đàn ông dã bước đến bên gốc trà nhìn xuống và nói : - Út giỏi quá, có cà đồ ăn nữa à ? - tại Đại ca cho Út biết trễ quá nên Út không mang theo được gì nhiều - như vậy cũng đủ rồi Út ơi! Đại ca đâu có ăn nhiều, vừa nói ông vừa mỉm cười - tại Đại ca không chịu ăn nhiều, trông tướng Đại ca kìa; tiếng cô gái thật là nhõng nhẽo Ngưởi đàn ông ngồi xuống bên mép tấm nhựa và chỉ mỉm cười, hai người bắt đầu ăn, trong khi ăn cô gái cứ luôn miệng nhắc chừng - Đại ca ăn đi nè, đây nữa nè ... thêm nữa nè ....khiến người đàn ông phải phì cười thành tiếng - Út làm như bụng Đại ca bự lắm vậy ? Bữa ăn trôi qua thật nhanh và trong lúc thu dọn cô gái lên tiếng - Đại ca nè, Đại ca có hứa với Út là kể chuyện của Đại ca sau khi bỏ đây ra đi, vậy hôm nay Đại ca kể đi Người đàn ông muốn thoái thác nên hỏi : - ủa chứ Út không phải về coi cửa hàng sao ? - không, Út nhờ nhỏ bạn coi dùm rồi; và giọng dỗi hờn cô gái tiếp - hôm nay Đại ca phải kể cho Út nghe không thôi Út không về đâu - chuyện của Đại ca đâu có gì thú vị đâu Út - nhưng Đại ca đã hứa rồi, Đại ca là Đại ca hứa là phải giữ lời - thôi được nếu Út muốn nghe Ông chậm rãi rút một điếu thuốc gắn lên môi và châm lửa, hút vài hơi giọng ông trầm hẳn xuống - Sau ngày ấy Đại ca trở lại Thành phố, sống cuộc đời lang bạt, làm đủ mọi chuyện và bất kể giờ giấc để cố quên đi dĩ vãng, được một thời gian Đại ca gặp lại một người bạn thân đang định mở vũ trường mời Đại ca về hợp tác và Dại ca làm quản lý cho vũ trường để mỗi đêm dưới ánh đèn màu trong những tiếng hát nức nở Đại ca lại càng buồn thêm; Út biết rồi đó, chân Đại ca là chân đi mà bây giờ bắt ngồi một chỗ lại mỗi đêm nghe những tiếng hát như xoáy vào tim mình cho nên đã nhiều lần Đại ca ngỏ ý với ngưởi bạn lá Đại ca ra đi nhưng bạn Dại ca năn nỉ quá nên Đại ca vẫn phải ở lại cho đến một đêm, phải một đêm ấy và trong đêm ấy Đại ca đã quyết định lại ra đi vì Đại ca gặp lại người ấy - chị ấy có nói gì với Đại ca không ? cô gái vội xen vào - không, vì Đại ca không muốn gặp mặt, cho nên khi nhìn thấy người ấy vừa bước vào cửa là Đại ca giao lại cho thằng đàn em phụ trách tiếp khách và Đại ca lui vào bên trong - Suốt đêm ấy Đại ca không hề chợp mắt, bao nhiêu những gì ngày xưa bỗng lại hiện về trong tâm tư Đại ca để rồi sau một đêm mất ngủ, sáng hôm sau Đại ca quyết định ra đi giao lại toàn bộ vũ trường cho người bạn trông coi - rồi Đại ca đi đâu ? giọng cô gái buồn hẳn xuống như cô đang là người trong cuộc - Đại ca về miền Tây, đầu tiên là Cần Thơ còn được mệnh danh là Tây Đô, đại ca đi hết các chốn từ Bình Thủy, Phong Điền, Hỏa Lựu, à Cần Thơ còn có bến Ninh Kiều nữa đó Út - Đại ca biết nhiều qúa, Út chỉ nghe chứ chưa một lần đến, rồi sao nữa đại ca ? - công việc làm ăn đang xuôi chèo mát máy thì một hôm sau bữa tiệc các bạn đại ca rủ nhau đi vũ trường và thật là một định mệnh, hình như cái định mệnh ấy hay đến trêu chọc đại ca ở khung cảnh vũ trường - Út biết không ? đại ca chạm mặt người ấy ... - ồ !!! cô gái vội chồm lên và hai mắt mở to .... - rồi đại ca lại trốn ???? - đụng mặt rồi làm sao còn trốn được nữa hả Út ? - vừa trả lời người đàn ông vừa mỉm cười - vậy rồi sao đại ca ? - thì Đại ca phải mời người ấy ngồi chung bàn, đến lúc ra sàn nhảy người ấy gục đầu vào vai đại ca khóc nức nở kể lại chuyện xưa - Út nhớ rồi, ngày ấy vui quá phải không đại ca, hình như cô gái muốn phá tan nỗi u buồn trong lòng ngưởi đàn ông mà cô kính yêu nhất nên cất cao giọng vừa cười vừa nói : - ngày đó chị ấy đang chở Út đi thì Đại ca không biết đang nhớ tới ai mà khi qua đường cũng không thèm dòm khiến chị ấy đụng phải đại ca trong lúc té xuống Út tưởng đại ca bị sao rồi, ai dè đại ca chẳng bị gì cả, chị ấy thì bị bể đầu, còn Út bị trẹo chân, trông đại ca lúc đó Út tức cười quá cứ lăng xăng lít xít và đại ca vôi đưa hai chi em vô bịnh xá, sau đó hàng ngày đại ca đều đến - chợt giọng cô gái vút lên cao thật nhí nhảnh - nhưng chỉ có Út là sướng nhất, được một lúc tới hai người chiều chuộng, đi đâu Út cũng được đi theo, Út được tất cả những gì của hai người cộng lại; Rồi sao nữa đại ca ? kể tiếp đi, lúc đó chắc đại ca xúc động lắm ??? - đúng đó Út! đại ca cũng là người mà, lại là người mang vết thương chưa lành nữa nên lúc đó đại ca rất xúc động khi người ấy kể chuyện mình bây giờ, người ấy nói : " khi bỏ đại ca ra đi một thời gian sau mới thấy mình lầm lẫn và bây giờ người ấy khổ thật nhiều phải đi làm để nuôi một thằng đàn ông ăn bám suốt ngày chơi bời nhậu nhẹt ....." - rồi đại ca tính sao ??? - tính gì nữa Út ! mặc dù trong tim đại ca vẫn còn máu nóng nhưng đại ca đã gác kiếm qui ẩn giang hồ, cộng thêm người ấy giờ như ván đã đóng thuyền rồi đại ca lấy tư cách gì mà can thiệp được - Tuy nhiên đại ca cũng buồn không ít để đêm đó vế lại thức trắng một đêm, rồi hôm sau đại ca lại từ bỏ ra đi, đại ca muốn quên những gì quá khứ, đại ca lại lao vào công việc để tìm quên và để cố quên - đại ca đi đâu ? tiếng cô gái thật nhỏ nhẹ - đại ca đi xuống Kiên Giang, qua Hà Tiên một thời gian rồi lên Long Xuyên sau đó lên Châu Đốc; tại Châu Đốc đại ca ở lại lâu nhất vì nơi đây làm ăn được - Những công việc bận rộn khiến đại ca cũng khây khỏa và lẵng quên dần cho đến mấy lúc gần đây đại ca bị thất bại mấy phen để đại ca phải suy nghĩ lại, đại ca nghĩ chắc mình đã già rồi không còn xông xáo được như xưa, nay chắc ông trời bắt mình phải về ở ẩn và trong lúc suy nghĩ đó đại ca lại chợt nhớ về cái thị trấn bé nhỏ này đây, vì ở nơi đây đại ca còn có một cô em bé nhỏ, thế là đại ca thu xếp tất cả để trở về và cũng còn may mắn vì em vẫn còn ở đây Mặt trời đã chếch về tây, khu đồi trà đã bắt đầu nhập nhòa trong bóng tối - thôi về Út ơi ! trời sắp tối rồi - dạ đại ca * * * Sau đó ông mua một căn nhà nhỏ cuối thị trấn, có con đường dẫn lên những đồi trà trong vùng, ông nhất quyết không đến ở chung với cô gái vì ông muốn tự do. Hàng ngày ông đến phụ với Út trông coi cửa hàng và trong những thì giờ rảnh rỗi ông lang thang khắp các đồi trà, đôi chân ông vẫn đưa ông đi vào những cuộc lãng du nhưng trong thâm tâm ông tự nhủ - mình sẽ chọn thị trấn này cho đến hết cuộc đời |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 25/Dec/2017 lúc 1:55am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22725 |
Gởi ngày: 27/Dec/2017 lúc 2:39pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 194 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |