![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Thơ Văn | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 201 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23828 |
![]() ![]() ![]() |
![]() Tô cháo huyết Xe
cháo huyết của bà xẩm đó nằm trên vỉa hè phía đối diện với rạp hát
Casino Đakao, gần trụ đèn xanh đèn đỏ. Thành ra khi đi về hướng Gia
Định, gặp đèn đỏ, ngừng xe lại là thấy nó ngay ở bên tay mặt. Hồi mới “giải phóng”, còn chút đỉnh tiền, chiều đi làm về tôi hay tấp vô đó “làm” một tô cháo huyết có kèm theo một dĩa giò-cháo-quẩy cắt khoanh. Không biết có phải tại vì buổi trưa ăn không đủ no thành ra chiều nghe đói sớm hay sao, mà lúc nào tôi cũng thấy cháo huyết của bà xẩm đó thật là ngon ! Cháo nấu nhừ, huyết cắt vuông thành từng miếng vừa vặn nhỏ để được nằm gọn trong lòng cái muỗng nhôm. Múc một muỗng vừa có cháo vừa có huyết đưa lên môi thổi cho bớt nóng trước khi cho vào miệng, mà nghe thơm phức làm chảy nước miếng. Còn giò-cháo-quẩy cho vào cháo, dù đã được cắt khoanh, nhưng vẫn giử nguyên cái giòn của nó. Cái “béo” của giò-cháo-quẩy làm cho cái “bùi” của cháo càng thêm đậm đà, và cái “giòn” của giò-cháo-quẩy thì thật “ăn rơ” với cái mềm mềm cứng cứng của huyết. Lâu lâu, nhai nhằm một sợi gừng làm nồng lên trong miệng, ngon không chê được !Bà xẩm gọi tôi bằng “thầy Hai”. Sau “giải phóng”, từ ngữ cũng đã được đổi thay – cho nó hạp với... tác phong cách mạng – không còn gọi “ông A, bà B” gì nữa. Không còn xưng hô “thầy X, cô Y” gì nữa. Mọi giai tầng xã hội đều được xóa bỏ, mọi chênh lệch tuổi tác hầu như được sang bằng. Trong... “xã giao thường thức”, để gọi nhau, người ta chỉ còn dùng có hai từ “anh” và “chị”, vừa ngắn gọn lại vừa... bình đẳng nữa ! Thành ra thấy được xử dụng rất thoải mái và... xả láng ! (Một hôm, một thằng bé cỡ tuổi cháu tôi đã gọi tôi bằng “anh”... ngon lành! Có lẽ trong lòng nó cũng khoái được trịch thượng như vậy. Bởi vì nó biết “thằng chả không làm gì mình được” ! Đổi đời... sướng ở chỗ đó !). Vậy mà bà xẩm vẫn gọi tôi bằng “thầy Hai”, thản nhiên không ngượng nghịu gì hết ! Có lẽ tại thói quen. Cũng như tôi vẫn gọi bả bằng “thím xẩm” chớ không là... “chị xẩm” với tiếng “chị” rất... thời trang từ ngữ ! Mặc dù bây giờ người ta hay nghi ngờ, dè dặt, bà xẩm, đối với tôi, vẫn nói chuyện một cách thật tình cởi mở: - Tôi nhớ hồi trước thím đâu có cái xe cháo huyết này. - Thầy Hai nói đúng đó. Hồi trước là cái tiệm. Nó nằm sau lưng tôi nè. Hồi đó buôn bán khá lắm, thầy Hai à. Tiệm có bốn năm cái bàn lận. - Tôi biết mà. Hồi đó, lâu lâu tôi có chở vợ con lại đây ăn. Tôi ở bên Gia Định, gần xịt hè. - Ủa ! Mà hồi đó thầy làm việc ở đâu vậy? - Tôi làm trong ngân hàng ở Chợ Cũ. Lái xe đi về trên đường này nên mới biết tiệm của thím đó chớ. - Giải phóng rồi thầy cũng còn làm việc ở sở cũ hả? - Đâu có ! Mấy ổng đổi tôi xuống làm việc ở nhà máy ve chai Khánh Hội. - Cha... Xa quá há ! Đạp xe chắc mệt hả thầy Hai? Bây giờ ai cũng đi xe đạp hết trọi. - Rồi cũng quen hà. Ủa? Mà tại sao thím dẹp tiệm đi? - Thời buổi khó khăn mà thầy Hai. Giữ chi cái tiệm cho họ để ý. Làm ăn nhỏ nhỏ thôi. Như thiên hạ vậy mà. - Rồi mấy đứa con thím đâu? Tôi nhớ hồi đó trong tiệm có mấy đứa... - Đi hết rồi. Đi trước giải phóng. - Sao thím không đi? - Thầy Hai nghĩ coi. Tôi già rồi. Không biết tiếng, không biết chữ. Đi đâu? Còn mồ mả chồng tôi, mồ mả ông già bà già ở đây mà đi đâu? Còn thầy? Sao thầy không đi? - Tôi kẹt !Lâu lâu ăn cháo huyết của bà xẩm được một thời gian thì Nhà Nước đổi tiền. Tôi... trở tay không kịp. Vậy là kẹt cứng. Có khi cả tháng không dư được một đồng. Lấy gì ăn cháo huyết? Để tránh... thấy hàng cháo huyết, mới đầu tôi thay đổi lộ trình. Tôi đi ngả cầu sắt, vòng qua chợ Bà Chiểu, xa hơn, hôi hơn ( vì đi ngang chợ cá ) mệt hơn. Được mấy tuần, tôi bỗng nảy ra một sáng kiến ( Nhà Nước đã chẳng dạy: “Ta phải luôn luôn phát huy sáng kiến” à? ). Đó là vẫn đạp xe theo lộ trình cũ. Nhưng khi đến cách đèn xanh đèn đỏ độ vài chục thước, tôi rà thắng, mắt nhìn đèn tuốt ở đằng xa. Nếu là đèn đỏ, tôi bóp thắng ngừng ngay, đợi. Nếu là đèn xanh, tôi cắm đầu phóng nhanh đi thẳng. Thật là... thích thú. Tôi phục... tôi quá chừng ! Chiều hôm đó, đi làm về, mặc dù bụng đói meo, tôi vẫn áp dụng sáng kiến “canh đèn để vọt” kể trên. Nhưng không hiểu sao đèn đang xang bỗng bật đỏ ngang không qua đèn vàng, khi tôi chỉ còn cách nó có vài thước. Nếu tôi... nhắm mắt chạy luôn, chắc cũng không sao. Đằng này, “bản năng” của một người công dân tốt trong tôi... bóp thắng. Xe đạp lết bánh một khúc rồi ngừng ngay trước xe cháo huyết !Tôi chống chân chờ, mắt nhìn đèn đăm đăm. Bỗng tôi nghe tiếng bà xẩm, giọng niềm nỡ: - Thầy Hai ! Thầy Hai à ! Trời ơi sao đâu mất biệt vậy? Vô ăn cháo đi !Tôi làm bộ giật mình rồi nhìn về phía bả, mỉm cười cho... lấy có: - Thím mạnh hả? Giọng của bà xẩm trở nên ân cần: - Vô ăn cháo đi thầy Hai. Lâu quá mà... - Tôi không có tiền ! (Tôi đã nói như vậy – dám nói như vậy – một cách thẳng thừng và không chút ngượng nghịu !). - Không có sao ! Vô ăn đi ! Chừng nào trả cũng được. Mình quen mà... Thầy Hai ! Tôi lại nhìn đèn đỏ. Sao nó không xanh cho rồi, để tôi có cớ mà hối hả đạp đi, tránh được cái mùi thơm hấp dẫn của cháo huyết và tránh được lời mời rất thân tình của bà xẩm. Đèn vẫn đỏ ! Như... cố tình đỏ lâu để tôi có thời gian “đấu tranh tư tưởng”: một bên là “cái đói”, kéo thêm “cái thèm”, còn một bên là “cái xấu hổ” của một người chưa quen ăn chịu. Tiếng bà xẩm vang lên: - Thầy Hai đừng ngại mà... Vô ăn đi rồi mai mốt trả. Không có sao !Lần này, “cái đói” cộng thêm “cái thèm” đã thắng. Tôi nuốt nước miếng, bước xuống xe đạp thì đèn bật xanh. Nhưng trễ rồi. Thằng người hạ cấp trong tôi không còn đếm xỉa gì đến đèn xanh đèn đỏ. Nó chỉ còn thấy có tô cháo huyết ! Nó dẫn xe đạp lên lề khóa xe cẩn thận rồi nó bước lại ngồi lên ghế đẩu trước mặt bà xẩm. Nó còn mỉm cười chào bả một cách rất tự nhiên, không có vẻ gì của một người sắp sửa ăn chịu. Bà xẩm hỏi: - Sao lâu quá không thấy thầy Hai vậy? Nó nói dóc một cách... gọn ơ: - Tôi mắc về dưới tỉnh. - Bà con ở dưới cũng mạnh hết hả? - Dạ, mạnh. Bà xẩm múc cháo, rắc tiêu, rồi đẩy tô cháo đến trước mặt nó: - Thầy Hai cứ ăn đi. Chừng nào có tiền trả cũng được, đừng lo ! Nó nuốt nước miếng, cầm muỗng múc cháo lên đổ cháo xuống cho mau nguội mà mặt mày hớn hở. Rồi nó nhắm mắt, hít từng hơi dài mùi thơm mời mọc, coi giống như một thằng ghiền… Giọng bà xẩm ôn tồn: - Thời buổi bây giờ, đâu phải ai cũng còn tiền đâu thầy Hai. Hồi trước, làm ăn dễ, có đồng ra đồng vô. Bây giờ, càng ngày càng khó khăn, ai cũng chăm bẵm hết.Ngừng một chút rồi tiếp: - Chỗ quen biết, tôi nói thiệt. Thầy Hai cứ tới ăn tự nhiên, đừng ngại. Chừng nào thầy Hai trả cũng được hết. Mình với nhau mà... Phải thông cảm với nhau chớ ! Thầy Hai hiểu tôi không? Đến đây, bỗng thằng người hạ cấp trong tôi biến đâu mất ! Để lại tôi ngượng nghịu cúi đầu nhìn tô cháo, chỉ nói lí-nhí được có mấy tiếng “Cám ơn thím. Dạ...”, rồi nín thinh. Tô cháo trước mắt tôi bỗng như to hơn, đầy hơn, đậm đà hơn... Tôi thấy nó như vậy, và chỉ phải như vậy nó mới tương xứng với lòng tốt của bà xẩm. Và lần này, tôi có cảm tưởng như tôi ăn tô cháo đó chẳng bao giờ cho hết !Tôi cúi đầu húp được vài muỗng thì bà xẩm đẩy tới một dĩa giò-cháo-quẩy. Tôi vội xua tay: - Không ! Không ! Tôi không ăn giò-cháo-quẩy đâu thím ! - Không phải đâu. Đây là tôi cho thầy Hai mà ! Không tính tiền ! Tôi ngước lên nhìn bà xẩm, dò xét. Bả nhìn tôi, hiền hòa, gật đầu nhè nhẹ như để nói “Thiệt mà ! Ăn đi !”. Miếng cháo tôi đang nuốt bỗng nghe như bị nghẹn ngang ở cổ họng, làm tôi ứa nước mắt... Tôi không dám nhìn bà xẩm nữa. Tôi nhìn tôi đang cúi đầu húp từng muỗng cháo, trịnh trọng như trong đời tôi lần đầu tiên tôi được ăn món này, món cháo huyết đậm tình người của bà xẩm Đakao... Tiểu Tử |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23828 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23828 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Biết ơn là một ngôn ngữ chung của của nhân loại, là tiếng nói thiết tha của tâm hồn…
Tạ ơn ta còn dài mái tóc
“Tôi đã cố bám lấy đất nước tôi
“Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh Bính Huyền ![]() |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23828 |
![]() ![]() ![]() |
Lễ Tạ Ơn Không Lẻ Loi![]()
Những
ngày cuả tháng mười một trời trở lạnh là những ngày của mùa Thu và
gió,.sắc lá vàng lá đỏ trên cây và dưới đường, chiếc áo len mỏng thấm
thía cùng gió lúc chiều buông làm tôi buồn bâng khuâng.
Tôi biết tôi sẽ buồn vì lễ Tạ Ơn này lại chẳng có ai và buồn sẽ kéo dài cho đến những ngày lễ tết cuối năm.
Còn
một tuần nữa là ngày lễ Tạ Ơn càng làm tôi trống trải, tôi thèm những
lễ Tạ Ơn đầm ấm khi xưa của một thời gia đình hạnh phúc, hai vợ chồng
tôi và thằng Kevin, tức thằng cu Tí cái tên gọi dễ thương của nó khi ở
nhà, từ lúc con trai tôi biết thế nào là Lễ Tạ Ơn cho đến khi nó vào đại
học là một thời gian dài tôi không bao giờ quên.
![]()
Chúng
tôi không đi hết con đường bên nhau, người chồng bỗng đổi thay và bạc
tình bạc nghĩa khi anh thành công trong nghề nghiệp có nhiều tiền bạc và
được nhiều phụ nữ ngưỡng mộ. Tôi và anh đã chia tay.
Thằng
cu Tí sống với tôi, học xong đại học nó nhận việc làm ở tiểu bang khác
rồi có người yêu và sống với cô ta cho đến giờ mà không cần làm đám
cưới.
Tôi
đã mất chồng và dường như mất cả thằng cu Tí của thời ấu thơ, mất thằng
con trai trưởng thành Kevin của ngày hôm nay. Tôi buồn và giận con đã
không cưới hỏi đàng hoàng nhưng không nói ra sợ con buồn theo
Tôi vẫn chấp nhận người mà con mình lựa chọn là con dâu và muốn tạo sự thân thiện gần gũi.
Người
yêu của Kevin là người Mỹ, chúng nó sống chung, có với nhau hai đứa
con, cô con dâu không cưới tên Nancy chẳng hề thân mật với mẹ chồng mỗi
khi tôi đến thăm hay chúng đến thăm tôi.
Mỗi mùa lễ tết Kevin và Nancy đều gởi thiệp chúc, tôi càng ngày càng ít có cơ hội đến thăm con cháu.
Ở
thành phố này tôi có một chị bạn khá thân, thấy tôi sống một mình Chi
đã mời tôi chung vui mỗi muà lễ Tạ Ơn, thấy gia đình bạn đầm ấm tôi lại
chạnh lòng và có năm tôi đã không đến ăn bữa tối Tạ Ơn với họ..
Năm nay cũng thế, tôi vẫn ước mơ chính tay tôi tổ chức một bữa ăn cho ngày Tạ Ơn với tình thân, với người thân, nhưng có ai đâu…
Tôi đã nhận tấm thiệp của Kevin và Nancy chúc tôi ngày lễ Tạ Ơn vui vẻ.có nghĩa là lễ Tạ Ơn này chúng không về.
Tiếng điện thoại reo vang trong căn nhà vắng, tôi tưởng chị Chi gọi nhưng là một người đàn ông mà tôi chưa kịp nhận ra :
- Chào chị Bông..
Tôi chợt reo lên :
- A, chào anh Phước
- Vâng, tôi Phước đây, không biết tôi nói điều này còn kịp không? Tôi muốn mời Bông cùng ăn tối lễ Tạ Ơn năm nay.
Tôi bàng hoàng buộc miệng vì không ngờ lời mời của anh đến đúng lúc tôi đang buồn đang nghĩ đến một lễ Tạ Ơn cô độc….:
- Ôi…Lễ Tạ Ơn..
Phước trân trọng:
- Vâng, Lễ Tạ Ơn, chẳng vì một lễ Tạ Ơn của đất trời mà thêm nữa tôi muốn cám ơn một người..
- Anh làm tôi nao nức theo anh và có cả tò mò nữa…
- Rồi Bông sẽ biết nhé..
- Vâng, cám ơn anh Phước tôi sẽ đến Nhưng anh Phước biết nướng gà tây, biết làm các món cho ngày Tạ Ơn sao?
Tiếng Phước cười vui:
- Đâu có khó khăn gì, tôi nhờ….tiệm làm giùm đến giờ hẹn ra lấy về cũng nóng sốt ngon lành đủ cả..
- Nếu vậy thì…
Tôi
kịp ngừng lại không nói hết câu vì chợt thấy mình sôi nổi bồng bột quá
sợ Phước hiểu lầm, tôi định nói “Nếu vậy thì lễ Tạ Ơn sang năm tôi sẽ
mời anh đến nhà và tự tay tôi sẽ nấu nướng đãi anh “.Đó là niềm vui
thích của tôi trong ngày lễ lớn này, muốn được nấu nướng và chiêu đãi
người thân.cho bữa tiệc Tạ Ơn vui vẻ..
Nói
chuyện với Phước xong lòng tôi bỗng thấy vui vui, nếu Phước không gọi
thì tôi chưa kịp nghĩ ra, chưa kịp nhớ đến Phước, người bạn tôi vừa gặp
lại vài tuần nay..
![]()
Tôi
và Phước mới gặp lại nhau trong một tiệc cưới, hai người ngồi cùng bàn
truyện trò và nhận ra nhau là hàng xóm cũ của một thời thơ ấu, bây giờ
lại là “hàng xóm” cùng sống một thành phố.
Ngày
ấy tôi là con bé 12 tuổi, đang học đệ lục, Phước lớn hơn tôi 1 tuổi.
Ngõ về nhà tôi phải đi qua nhà Phước, trước cửa nhà Phước có trồng cây
trứng cá, Phước hay leo trèo lên đó để hái quả và không hiểu sao mỗi lần
tôi đi qua nếu có Phước trên cây trứng cá là tôi nghe Phước hát:” Anh
nhớ trước đây dáng em gầy gầy, dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh…” tôi
chẳng để ý tại sao Phước chỉ hát mấy câu này mà chỉ dừng chân lại để
xin trứng cá:
- Phước ơi, mày hái được nhiều trứng cá không cho tao ăn với…
- Có nè..bảo đảm chín đỏ, không có trái nào hườm.
Phước vui vẻ và mau mắn tụt xuống đất và đưa tôi một bọc những quả trứng cá chín đỏ mà Phước biết là tôi yêu thích
Phước vẫn cứ hát, tôi vẫn cứ xin trái trứng cá cho đến một hôm tôi nghe thằng Thân bạn của Phước nói rằng:
- Ê
Bông, tao nghe mày học giỏi sao mày…ngu quá vậy, mày có biết tại sao
thằng Phước nó thích hát câu” Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy……”
không?
- Không biết.
- Mày có biết vì sao nó hay trèo lên cây trứng cá không?
![]()
- Không biết luôn.
Thằng Thân mắng mỏ tôi:
- Nói tóm lại mày vừa ngu vừa tàn ác, vì mày nó mới hát, mới trèo cây trứng cá và bị má nó đánh đòn vì tội leo cây.
Tôi phản đối:
- Tại sao mày đổ tội vạ cho tao ? Tao liên quan gì…?
- Mày nhìn lại mày coi có gầy gầy không?
Tôi nổi cơn tự ái khó chịu:
- Ừ, tao gầy đó, nhưng tao….chạy nhanh lắm, mày và Phước có dám chạy đua với tao không?
- Ai
thèm chạy đua với mày làm chị. Vấn đề là thằng Phước hát “Anh nhớ trước
đây dáng em gầy gầy…”vì mày, vì nó thương mày, thấy mày hay hái trộm
trứng cá nhà nó nên nó tình nguyện leo lên cây hái sẵn cho mày
Tôi ngỡ ngàng khi đã hiểu ra..
Từ đó tôi né mỗi khi đi ngang qua nhà Phước, nó trên cây trứng cá gọi
tôi, tôi cũng giả vờ không nghe dù tôi thèm ăn trứng cá lắm lắm, thế mà
Phước vẫn kiên nhẫn trèo lên cây trứng cá và hát hoài những câu hát ấy…
Tuổi
thơ qua đi chắc tình cảm của Phước dành cho tôi cũng nhạt phai theo,
rồi hôm nay gặp lại nhau nơi xứ người mới biết sau cuộc bể dâu cảnh đời
của tôi và Phước cùng tan vỡ dở dang.
Buổi
chiều thứ Năm của ngày lễ Tạ Ơn tôi thấy một trời mùa Thu êm ái, lá
vàng đẹp và gió lạnh nên thơ. Tôi chọn cho mình bộ quần áo đẹp, một chút
điểm trang rồi đến nhà Phước
Tôi đến sớm vì đã hẹn cùng Phước đi ra tiệm lấy gà tây đã order về. Chúng tôi mua thêm hoa và bánh pumpkin pie.
Nhà của Phước cũng rộng và vắng như nhà tôi. Hay vì người ta sống cô đơn nên lạc lỏng trong ngôi nhà của mình?
Tôi
xẻ thịt gà tây và bày ra nước sốt, khoai tây nghiền, khoai lang, đậu cô
ve luộc xanh và chín mềm, xong tôi cắt sẵn bánh pumpkin trong khi Phước
dọn ra bàn những dĩa ly và mang ra chai rượu nho màu tím đậm ngọt ngào.
Chúng tôi bắt đầu bữa ăn tối chỉ có hai người. :
![]()
- Anh phải nói lời tạ ơn trước rồi chúng ta mới nhập tiệc chứ nhỉ
- Vâng, mời Bông nâng ly cùng tôi
Phước rót rượu ra hai ly và nhấp chút rượu ly của mình và nói:
- Như tất cả bao người ngày hôm nay cùng gia đình, người thân và bạn bè đoàn tụ, tôi cám ơn cuộc sống, và…..
Phước nhấp ly rượu lần nữa, chàng nhìn tôi thân mật tiếp:
- Và
tôi cám ơn Bông, một người bạn hàng xóm cũ thời thơ ấu mà hôm nay tôi
đã gặp lại để chúng ta tiếp tục là bạn…phải thế không Bông?
- Anh “ăn gian” quá, sao lại cám ơn Bông, vẫn là cám ơn cuộc sống đã đưa đẩy chúng ta gặp lại.
- Có
Bông hiện diện trên cõi đời thì cuộc sống mới có người cho Phước gặp
lại chứ. Tóm lại Phước vẫn muốn cám ơn Bông, đây là lễ Tạ Ơn đầu tiên
tôi thấy lòng mình vui từ sau khi những chuyện buồn của gia đình mấy năm
qua.
- Bông cũng thế anh Phước ạ, con cháu thì ở xa nhiều lúc Bông cứ tưởng chừng như mình bị chúng lãng quên
Phước bâng khuâng:
- Cứ như thời thơ ấu mà vui Bông nhỉ. Cây trứng cá nhà tôi to cao mà tôi đâu có ngán.
Tôi mỉm cười châm chọc:
- Sao ngày ấy anh thích leo cây trứng cá thế nhỉ?
- Bông biết rồi còn hỏi. Tuy tôi chưa bị ngã nhưng đã bị má đánh cho mấy trận vì tội không nghe lời bà cứ leo trèo…
Phước trầm ngâm tiếp:
- Khi
lớn thêm tôi mới biết bài “Nắng chiều” của Lê Trọng Nguyễn là một nhạc
phẩm hay và nổi tiếng, chứ ngày ấy tôi nào biết gì, nghe anh hai tôi
hát thấy có câu “dáng em gầy gầy…” giống dáng Bông qúa nên tôi bắt chước
hát theo và chỉ hát câu này..
- Hồi đó con nhỏ Bông cứ tưởng anh Phước tập hát làm ca sĩ chứ…
- Bao
nhiêu năm qua chúng ta đã quên nhau, cái tình cảm trẻ con của tôi đã
tan vào ngày tháng không chút vấn vương, nhưng từ hôm gặp lại Bông, vẫn
dáng gầy gầy xưa và hoàn cảnh đơn độc tôi bỗng nhớ lại chuyện cũ.như in…
Tôi đùa:
- May qúa, Bông vẫn còn gầy gầy để Phước nhận ra Bông, nếu Bông mà tăng ký chắc Phước làm ngơ rồi……
- Bông
cho phép Phước hát bài “Nắng Chiều” không? Bây giờ thì Phước có thể hát
cả bài hát đầy đủ dù vẫn chỉ thích câu “dáng em gầy gầy…”
Khi
Phước cất tiếng hát, giọng hát chàng hơi yếu, hơi run nhưng trầm ấm,
khi đến câu “Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy…” chàng nhìn tôi lâu
hơn.…
Chỉ có hai người trong một bàn tiệc Tạ Ơn mà không khí thân mật ấm áp qúa, các món ăn hình như ngon hơn..
Tôi lắng nghe Phước hát, thầm cám ơn Phước đã cho tôi giây phút an vui, cám ơn Phước đã cho tôi một tình bạn cũ mà như mới..
Cám ơn Lễ Tạ Ơn này tôi đã không lẻ loi…
Nguyễn Thị Thanh Dương Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 24/Nov/2016 lúc 8:45pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Kiếp nghèo cứ đeo đuổi gia đình chị không rời. Rồi một ngày cuối năm, Chị nghe có người từ tỉnh về xầm xì nhỏ to sau lưng Chị về tin tức của Gái . Hồng Thúy ![]() |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 201 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |