Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NIỀM TIN & HY VỌNG&GƯƠNG TỐT&CHIA SẼ | |
<< phần trước Trang of 143 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23200 |
Gởi ngày: 18/Apr/2014 lúc 9:15am |
Chuyện tình trái ngangBK Nguyễn Văn Quan
ảnh minh họa Cấm tờ giấy ra trại, lòng hắn mừng vô hạn, tự do đã đến rồi sau 5 năm làm người tù không bản án, bây giờ hắn sắp được tự do, rời khỏi cổng Z 30 C lê bước dần ra tới đầu đường quốc lộ 1, chờ đợi khỏang 15 phút hắn thấy 1 chiếc xe đò chạy đến, hắn ngoắc tay, chiếc xe đò ngừng lại, người lơ xe hỏi hắn: - Anh đi về đâu? Hắn trả lời: - Tôi muốn về Sài-gòn Người lơ xe hỏi tiếp: - Có phải anh mới được thả ra từ Z 30 C không? Hắn nói: - Phải Anh lơ xe và người tài xế đã không lấy tiền xe
của hắn, sao đó hắn lên xe đò, họ đã chở hắn về tới Sài-gòn khi tới
giáp đường Trưong Minh Giảng hắn nhờ anh tài xế cho xuống và hắn đón
xe xích lô để chở hắn về cổng Bùi Phát. - Bá ơi thằng Quan nó về rồi Hắn đứng đó mà long nghẹn ngào, chua xót, vì hắn
chợt thấy căn nhà lầu 2 tầng của ba má hắn sao rộng thênh thang,
nhìn lên bàn thờ bà nội thì thấy không còn bộ lư hương, hắn biết
rằng ba má hắn đã bán đi bộ lư hương thờ cúng ông bà, để có tiền đi
thăm nuôi hắn ở trong tù, hắn thấy các em ra mừng hắn về mà sao
không thấy 2 thằng em sinh đôi, hắn hỏi ba má hắn, má hắn nói, thằng
Tùng với thằng Lâm đang đạp xe xích lô để kiếm tiền nuôi gia đình,
bổng nhiên mắt hắn mờ lệ, bao nhiêu năm tù các em hắn phải đạp xích
lô nuôi gia đình, các bạn biết không em hắn lúc đó chỉ có 15, 16
tuổi thôi, phải nghỉ học để đạp xích lô nuôi cả gia đình. - Em lấy chống bao lâu rối? Cô vợ cũ trả lời - Gần 5 năm Cô ta vừa khóc vừa kể - Hồi đó ai cũng nói anh sẽ chết trong tù, không được ra, vã lại 2 đứa con Quân và Hiếu bị bịnh không tiền lo thang thuốc, vì muốn trả ơn nên em lấy anh ta. Hắn nghe xong cô nàng kể lể, bao nhiêu ý niệm trong đầu hắn giữ trong 5 năm tự nhiên không còn nữa, hắn chỉ biết nghẹn ngào và thấy tình yêu của hắn và vợ hắn đã bay cao. Một lúc sau, có một anh chàng cao cở hắn da đen giống miên bước vào nhà, cô nàng giới thiệu là tên Sang chồng mới. Khi nói chuyện với hắn, anh chàng Sang xin lỗi hắn và nói: - Nếu anh chịu tha thứ cho cô vợ cũ, thì tôi sẽ bỏ đi với đứa con. - Lúc đó hắn nói với cả nhà vợ cũ của hắn - Duyên nợ vợ chồng chỉ có bấy nhiêu thôi, không còn là vợ chồng thì là anh em thôi. Sau đó hắn ra về, bước ra khỏi nhà má vợ cũ, lòng hắn thật thanh thản vì hắn biết rằng cuộc đời hắn bắt đâu giờ là trang sách mới. Đêm đó hắn đã ngủ một giấc ngon lành dù rằng hắn
đã thật sự trở thành kẻ bị vợ bỏ, nghe có vẻ thê thảm, nhưng hắn
không buồn vì dù sau ex-wife hắn cũng có chỗ nương thân, chỉ tội cho
hai con của hắn không còn mẹ nữa. Nhưng không sao, dù chi đi nửa
cũng còn đại gia đình hắn đằng sau lưng ủng hộ cho hắn. - Anh nên đi kinh tế mới để xây dựng đời sống mới Hắn trả lời - Không, tôi không thể đi được vì tôi còn 2 đứa con nhỏ, khi tôi đi làm, chúng ở nhà với Ông bà nội, thì tôi mới yên tâm đi làm được. Sau một hồi đôi cưa cùng bọn bò vàng, cuối cùng
thì chúng cũng chịu bỏ qua cho hắn, không ép hắn đi Kinh tế mới. Ngày mai hắn lại ra trình diện bọn bò vàng, khi
về ngang qua nhà cô bộ đội con, hắn không thấy cô như mọi khi. Sau
đó hắn lên lầu và tới cửa sổ để nhìn thiên hạ đi dưới đường, đang
nhìn như vậy bổng hắn phác giác ra hình như có ai đang nhìn hắn vậy,
hắn quay về phía trái thì hắn thấy cô bộ đội con đang nhìn lén hắn.
Vì đã quyết tâm sẽ hỏi ra lẻ, nên hắn dùng tay chỉ trỏ xuống nhà, và
cô ta hiểu ý, nên cả hai đi xuống nhà. - Xin lỗi cô tên gì? Cô ta trả lời: - Em tên Mai Vàng - Mấy tuổi? - Em 17 tuổi, đang học lớp 12 - Anh tự giới thiệu anh tên Quan - Em biết tên anh rồi Hắn rất ngạc nhiên khi cô ta biết tên hắn. Sau đó hắn hỏi tiếp - Có phải ba em là sĩ quan bộ đội không? - Dạ thưa phải, ba em là Trung tá Hải quân người miền Nam tập kết ra Bắc và lấy má em là dân Bắc chính hiệu. - Em có anh chị em không? - Em có một em trai tên Thắng 12 tuổi, một em gái tên Ngọc 10 tuổi. Lúc đó hắn thấy một đứa bé trai đang nhìn hắn sao hắn thấy mặt giống anh bạn cùng khóa với hắn quá. Đang nói chuyện ngon trớn thì má cô ta gọi, cô ta nói xin lỗi và hẹn khi khác nói chuyện nhiều hơn. Hắn trở về nhà hắn mà lòng thì bâng khuâng làm sao đó. Sau mấy tuần phục hồi sức khỏe, hắn bắt đầu nghĩ
đến chuyện đi làm để nuôi gia đình. Hằng ngày, hắn đạp xe đạp đi
vòng vòng trong các quận mong rằng sẽ có công việc làm cho hắn, khi
hắn thấy cái bảng cần người, hắn ghé vô hỏi, thì luôn luôn là chữ
"NO". Ôi! chó má cho than phận phó thường dân như hắn, nhiều lúc hắn
nản quá muốn tự tử cho rồi, nhưng nghĩ lại những gì học hỏi tại quân
trường Thủ Đức, hắn luôn tự an ủi "sông có khúc, người có lúc"
chẳng lẻ lẽ đâu ta lại mãi như thế nầy. - Mầy vác nổi bao gạo 100 kí không? - Có thể - Nếu mầy muốn làm thì đi theo tao vô điền đơn trong đội bốc xếp quận 3. Tóan bốc xếp gạo nầy tòan là anh em ĐĐ 35, như Hải cận ( mũ xanh) Lê Tòan cận, Nhan điểm Phước, Trần anh Dũng… Sau khi tâm sự xong, hai thằng hẹn gặp nhau ngày mai tại
chổ bốc xếp Quận 3. - Có chuyện gì không anh? Hắn khoe: - Anh sẽ có việc làm ngày mai. - Anh làm việc gì? - Anh đi bốc xếp gạo. Cô ta tròn xoe mắt nhìn hắn rất ngạc nhiên ( hắn không biết cái nhìn nầy là như thế nào) lúc cô ta nhìn ngạc nhiên như vậy hắn mới chợt thấy hôm nay cô ta hình như diện hơn thì phải, hắn ngửi có mùi thơm thoang thỏang, ( không biết phải mùi thơm con gái mới lớn hay không các bạn của tôi, cái nầy phải hỏi thằng Phước dê mới được). Nói chuyện một hồi, hắn hỏi cô bé: - Em có muốn làm em kết nghĩa không? - Em đồng ý. Sau đó hắn đi về nhà hắn, không may cho hắn, má hắn đã thấy hắn nói chuyện với cô bé, má hắn nói: - Bộ mầy muốn chọc ổ kiến lửa hả con? Hắn không đáp lại chỉ đi lầm lủi vô
nhà. Nhà của hắn có 2 đứa em 17 tuổi đang đạp xích lô nuôi gia đình, có một bửa, hắn nói với em hắn mổi ngày để hắn chạy xe 4 giờ để kiếm tiền tiêu, em hắn đồng ý hắn sẽ chạy từ 12 giờ trưa tới 4 giờ chiều. Mấy ngày đầu, hắn không rành đường xá ở Sài-gòn, nhiều khi vừa chạy xích lô, vừa hỏi người khách chỉ đường dùm hắn, đôi khi đường xa quá mà hắn không biết nói thách, đạp xe mệt chết mẹ mà chẳng có tiền bao nhiêu. Có bữa đang nghỉ xà hơi sau cuốc đạp xe hắn thấy Phúc cu-ky đang đạp xe đi ngang qua, hắn kêu Phúc lại và 2 thằng bắt đầu trò chuyện hắn hỏi: - Mầy về lúc nào? - Tao về được gần 1 năm rồi và đạp xe cũng lâu rồi. Hắn nhìn Phúc cu-ky và nghĩ không biết nó đạp xich lô như thế nào, vì tay này trong bang cuốc xẻng ở trường, hắn hỏi tiếp: - ĐĐ 32 của mầy có ai làm nghề dân biểu không? ( đạp xích lô người ta gọi là dân biểu) - Nhiều lắm, có Bùi đức Tính, Mã Mậu, Lê văn Năm, Đức Cao-đài, Tăng Xương, Trần Thắng, Hùynh Hiển, Lê văn Hiếu, Tốt thầy thuốc ... Nghe Phúc cu ky nói hắn hình dung lại mấy thằng
bạn thấy mấy tay to con như Bùi đức Tính, Mã Mậu, Lê văn Hiếu, Tăng
xương, còn mấy tay còn lại như Tốt thầy thuốc ( lúc đó chưa thành
Bác sĩ đông y) Lê văn Năm đạp xe làm sao đây? Sau đó Phúc cu-ky lên
lớp cho hắn về cách nói thách, trả giá v. v hai thằng mãi mê nói
chuyện mà hắn quên tới giờ phải trả xe cho em hắn. Sau đó hắn đi về
luôn, có 1 bữa hắn bị tai nạn nghề nghiệp, hắn chở 2 bà mập chạy tới
dốc cầu Trương Minh Giảng, đạp tới nửa chừng, thì đạp hết nổi, hắn
nhảy xuống xe tính đẩy xe lên dốc ai ngờ vừa nhảy xuống thì đằng sau
chổng chiếc xe, còn đằng trước chở 2 bà mập nậng quá nên càng trước
chổng xuống đất, hắn phải năn nì hai bà mập đó xuống đi bộ lên cầu
rồi hắn sẽ chở tiếp. Sau tai nạn nghề nghiệp đó mổi lần thấy ai mập
vẩy gọi xe là hắn giả lơ như không thấy. - Anh có muốn em đi không? Hắn nói: - Em nên đi du học đi, vì đó là tương lai của em. Hắn biết hắn không có quyền cản bước tiến của
cô ta và hắn cũng biết nếu hắn nói cô ta đừng đi thì có lẽ cô ta sẽ không
có đi. Có lẽ hắn thương cô ta nhưng hắn không ích kỷ cá nhân, đó là
tánh của hắn, hai đứa ngồi nói chuyện lẩm cẩm, đôi khi hắn cũng hôn
cô ta mà chỉ hôn má thôi, có lẽ lúc đó hắn chưa tân tiến như bây
giờ, trong lúc hắn hôn lên má cô ta hắn cũng cảm thấy tình dục đòi
hỏi lắm. Không hiểu sao hắn không dắt cô ta vào khách sạn, có lẽ
hắn ngu thiệt hả các bạn? - Em có bao giờ đi chơi khuya như thế này không? Cô ta nói: - Tối đa là trước 12 giờ. Khi đạp xe tới cổng Bùi Phát, hắn ngừng lại và lấy hết tiền còn lại đưa cho cô ta, cô ta không chịu lấy tiền lại, cô ta nói: - Anh giử lấy tiền xài, em có nhiều tiền lắm, ba má cho em xài đâu có hết. Hắn cảm thấy tủi thân cho cái thân nghèo của hắn và tự ái nổi lên 1 cục, hắn nói: - Em lấy tiền lại đi, nêu không lấy kỳ sau anh sẽ không đi chơi với em nữa. Nghe như thế cô ta cầm lấy tiền lại, rồi hai đưa chia tay, cô ta đạp xe vào cổng chính còn hắn đạp xe về cổng Thanh cần, không đi ngang qua nhà cô ta. Tối đó hắn không ngủ được. Từ sau bữa đi chơi đó, đã mấy tuần hắn không thấy cô bộ đội con, đôi khi hắn cũng nhớ cô ấy, nhưng vì cuộc sống hắn phải lo kiếm việc làm để tồn tại trong cái xã hội cộng sản nầy. Ngày nọ hắn đang lang thang trên con đường Trương Minh Giảng, thì thấy Thắng "cụ" ĐĐ 31 đang uống cà phê một mình, hắn đến bàn Thắng, hai thằng nhâm nhi cà phê đen đá và đấu láu lẫn nhau. Thắng cu nặng hỏi hắn: - Mầy bây giờ làm gì ? - Tao đang làm nhà báo. Nghe hắn nói làm nhà báo, thắng cụ giật mình hỏi: - Mầy làm nhà báo nào, lương có khá không ? Hắn cười méo miệng nói: - Tao làm nhà báo ở nhà, là báo cha, báo mẹ, nói trắng ra là 7 nghề ( thất nghiệp). Thắng cu nặng nói bên 31 có mấy thằng làm chung hãng như thằng Sơn bạt mạng, Đình từ từ, Liếm sắc, Oanh đồ tể... Thắng cụ còn nói trong ĐĐ 32 có thắng Bùi Quang Nghĩa giàu lắm, làm chủ nhà hàng “Hương sắc” ở đường Tự Do, Thắng cu nặng còn nói thằng nầy bây giờ nó là Xì Thẩu rồi, không có chơi với anh em nữa, nó lối lắm, ta đây nữa... Hắn chủi đổng Pà mẹ mấy thằng giàu làm phách, rồi Thắng cu nặng hỏi hắn: - Mày có muốn đi làm hãng cưa không? Hắn mừng quá OK liền nhưng nói với Thắng cu nặng: - Tao không biết cưa cây như thế nào! - Mầy đừng có lo, tao sẽ chỉ mầy Thắng cu nặng nói nó làm thợ mủi của hãng Lạc
Hồng ở Quận Phú Nhuận, rồi Thắng cu nặng cho hắn địa chỉ của hãng,
và hắn hẹn thứ hai tuần sau sẽ đến hãng Lạc Hồng tìm Thắng cu nặng.
Sau đó hai thằng chia tay. - Cậu Văn tới nhà chơi có chuyện gì không má? Má hắn nói: - Cậu xuống nhờ con ghi số đề. - Như vậy để con ghi số đề cho cậu kiếm tiền cò. Rồi hắn lấy xe đạp chạy lên vùng cổng xe lửa số sáu, tới nhà cậu hắn, sau khi chào hỏi cậu mợ xong hắn nói câu hắn có thể giúp hắn là buổi trưa hắn sẽ chạy lên nhà cậu ghi số cho cậu, nếu trúng thì 5 giờ chiều hắn sẽ mang tiền lên cho cậu. Cậu Văn thấy hắn nói như vậy cũng OK và hứa sẽ giúp hắn. Cậu nói: - Mầy có biết “tiếng anh” không? Niếu biết thì dạy cho hai con của cậu. - Thưa cậu, con biết. - Như vậy mỗi tuần cháu đến nhà cậu 3 tối, dạy chúng nó từ 7 giờ đến 9 giờ. Mỗi tháng cậu trả cho $50.00. Hắn nghe thế, mừng quá liền nói: - Vâng. Thực ra hắn có biết tiếng anh tiếng tây gì đâu, lúc còn đi học, hắn hầu như gần đội sổ trong lớp, may mắn là đậu tú tài 2 là do “copy bài người khác”. Hắn chỉ giỏi 1 môn là cua gái thôi, giống như Phước dê vậy, bởi vậy hắn thuộc ĐĐ 35, ĐĐ 35 nầy dê có tiếng ở trong trường. Hắn bắt đầu nghĩ trong mấy thắng bạn mình thằng nào là giỏi tiếng anh đây, sau cùng hắn sực nhớ có thằng Điệp 34 biệt danh Là Điệp Tú bà, thằng nầy hồi trước ở ĐĐ 34 đã từng nói tiếng anh như bắp rang, nghĩ thế hắn liền chạy lên nhà Điệp tú bà năn nỉ hắn - Mầy chỉ tao tiếng anh đi để tao kiếm tiền câu cơm. Nghe hắn than vang, Điệp tú trả lời" - OK Cuộc đời hắn luôn luôn có quới nhơn cùng khóa “Bất Khuất” giúp hắn, cảm ơn trời phật, nhờ vậy hắn thường ngày tụng kinh niệm Phật làm lành nên lúc cuộc đời hắn đen như mõm chó là có anh em Bất khuất giúp hắn, như vậy là cuộc đời hắn bắt đầu lên hương đây. Thời khóa biểu làm việc của hắn, sáng 7 giờ làm việc tới 11:30 trưa đi ghi số đề, 1 giờ chiếu làm tới 4:30 nếu trúng thì mang tiền cho cậu hắn, tối thì dạy học từ 7giờ tới 9 giờ, sướng rên mé đìu hiu hé! còn tiếp. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 19/Apr/2014 lúc 12:45pm |
NIỀM ĐAU KHỔ VÀ LÒNG KHOAN DUNGNhững hình ảnh nói lên một câu chuyện về niềm đau khổ và lòng khoan dung. Mến chuyển và mời đọc nhân Mùa Lễ Phục Sinh 2014. Trên trang trực tuyến của CNN ngày Thứ Năm 17 tháng Tư 2014, bản tin kèm hình ảnh tựa đề The images tell a story of anguish and forgivenessdo hai phóng viên Josh Levs và Azadeh Ansari của CNN tường thuật đã gây nhiều xúc động. Bộ ảnh này của nhiếp ảnh gia Arash Khamooshi của Hãng tin Ba Tư ISNA chụp được tại một cuộc xử tử bằng cách treo cổ vừa diễn ra lúc bình minh vào vài ngày trước đây tại thành phố Noor, tỉnh Maznadaran, miền Bắc Ba Tư, gần biển Caspian. Hình thức trừng phạt này vẫn còn được chấp nhận và phổ thông ở Ba Tư. Theo tin của ISNA, kẻ tử tội tên là Balal. Năm 2007, Balal 19 tuổi, đã đâm chết Abdollah Hosseinzadeh 17 tuổi, trong một trận ấu đả ngoài đường phố. Nhiếp ảnh gia Arash Khamooshi kể lại : Balal bị áp giải ra pháp trường Balal bị bắt đứng lên ghế , thòng lọng choàng vào cổ… Tử thần gần kề, Balal hét lớn lời cầu nguyện sau cùng rồi im lặng chờ mạng sống kết liễu.. Bà Koukab, mẹ của tử tội, đang đứng bám tay vào rào ngăn,đã quỵ xuống và ngồi bệt xuống đất vì quá đau lòng khi chứng kiến cảnh đứa con trai sắp bị hành quyết. "Bà ấy dường như đã kiệt sức vì đau khổ trước thực tế sắp mất con. Thật thương tâm.” Gia đình của nạn nhân bước ra. Bà Maryam Hosseinzadeh, người mẹ mất con đã 7 năm, được cho phép phát biểu cảm tưởng trước đám đông. Bà cho biết bà đã sống một cơn ác mộng kể từ khi đứa con trai của bà bị đâm chết và khó có thể nào tự cho phép để tha thứ cho kẻ sát nhân. Thế nhưng sau đó, bà đi về phía Balal và xin một chiếc ghế để đứng. Bước lên ghế cho ngang tầm với tử tội Balal, Bà vung tay tát mặt kẻ đã giết con mình và tuyên bố "Tha tội!" Sau đó, Abdulghani, chồng bà cùng với bà đã tháo thòng lọng ra khỏi cổ kẻ tử tội Bà Koukab vui mừng chạy lại ôm chầm lấy bà Maryam Hosseinzadeh cảm ơn đã tha mạng cho Balal. Nhiếp ảnh gia Khamooshi tâm sự: "Tôi không biết làm thế nào tôi đã ngăn xúc động để chụp được những bức ảnh này. Tôi đoán đó là sức mạnh của chiếc máy ảnh đã khiến tôi phải tập trung. Đó là lý do duy nhất giúp tôi khỏi gục xuống và bật khóc." Phan Hạnh lược dịch. Nguồn: http://www.cnn.com/2014/04/17/world/meast/iran-execution-photos-mother-forgives/ |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 19/Apr/2014 lúc 6:09pm |
Chuyện tình trái ngang (tiếp theo)
BK Nguyễn Văn Quan
ảnh minh họa Đã 1 tháng qua, hắn không thấy cô bé bộ đội con. Đôi lúc hắn tự hỏi cô ta bây giờ làm gì? Tại sao không muốn gặp hắn nữa? Có lẽ hắn làm gì sai chăng? Hay là hắn nói năng gì sai trái nên cô bé không thèm quen với hắn nữa…? Nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, hắn không tìm được câu trả lời nầy, hắn sực nhớ có thằng bạn thân tên Thành website, thằng nầy cũng thuộc loại võ lâm cao thủ về tán gái đây. Nghĩ như vậy hắn bèn đạp xe đạp lên nhà Thành website cầu quân sư mách cho kế tán gái, gặp Thành website hắn thuật lại từ đầu câu chuyện cho thằng Thành nghe, và hắn chờ quân sư quạt mo của hắn chỉ kế cho hắn, sau khi nghe xong, thằng thành nhìn hắn bảo hắn xoay qua xoay lại coi thướng của hắn, sau cùng thằng Thành website nói: - Mầy ốm nhách như cò ma, nghèo kiết xác, mặc quần thì lủng đít, nói năng thì tạm được. Còn cô ta thì con nhà giàu, con cộng sản thứ gộc, chắc cô ta chỉ thương hại mầy thôi. Hắn nghe vậy hắn tức quá nói: - Nếu em không thương tao thì sao để cho tao hôn. Thằng Thành website nói: - Mầy hôn ở đâu? - Hôn ở má cô ta - Ối dzời ơi! mầy giống nhà quê quá, bây giờ trai gái hôn nhau họ núc lưởi không hà, hôn như vậy con gái mới thích. - Mầy có nhiều đào như vậy, mầy có hôn như vậy chưa? - Chưa hôn như vậy bao giờ! - Như vậy sao mầy biết con gái nó thích? - Tao thấy trong ci-nê, họ hôn như thế. Hắn nghe như vậy hắn biết là trật đường rầy rồi. Sau một hồi bàn tán hắn giả thừ Thành website đi về, về gần tới hẻm Bùi Phát, hằn gặp Ngọc em cô ta hắn liền hỏi: - Sao lâu quá anh không thấy chị mai vàng của em? - Hôm chị Mai đi chơi với anh về khuya quá, ba
của em đánh chị Mai quá trời và bảo má của em cấm chị không được ra
khỏi nhà, đi học về là má của em lúc nào cũng canh chị Mai. Từ đó hắn đi làm buổi sáng, trưa hắn đạp xe lên
cổng xe lửa số sáu, vừa ăn vừa ghi đề cho cậu hắn, lần lần cậu hắn
giới thiệu những người quen cho hắn ghi số đề, hắn ghi thêm vài
người quen như dì tư, cậu thới, ông năm xích lô máy (xém chút nửa là
làm cha vợ tương lai của hắn rồi). Có hôm đang ghi đề cho dì tư hàng
xóm của câu hắn, thì bà ta nói về chuyện vợ con, hắn nói hắn đi tù
cải tạo thì ở nhà vợ hắn đi lấy chồng khác đem con giao lại cho ông
bà nội nuôi, vì không có thời gian nhiều bửa trưa hắn ghi số đề rất
lẹ rồi phải đạp xe đạp về làm việc tiếp ở hãng cưa, nếu không Thắng
cu nặng sẽ giủa hắn thê thảm cho mà coi. Trong hãng hắn có mấy cô
gái mới lớn con nhà nghèo tên là Hà, Hiền, Linh làm việc nhẹ, họ chỉ
đóng móng sắt vào than cây gổ thôi, còn hắn và Sơn bạt mạng và Liêm
sắc thì đẩy máy, đến khi mủi mòn thì mở máy cưa, đưa lưởi cho Thắng
cu nặng mài lưởi. Thắng cu nặng là xếp xòng ở hãng cưa công nhân,
làm việc rất hăng say, cô Hà thì là bồ của Thắng cu nặng, còn cô
Hiền thì hình như cũng để ý tới hắn, đôi khi đang làm việc mà cặp
mắt của hắn với cô Hiền cứ đá long nheo hoài, lúc nầy hắn muốn quên
đi cô bộ đội con. - Cô Hiền nầy được, con gái 20 tuổi biết lo làm ăn, không xe xua, chưng diện má thấy được đó con, còn con đừng chọc “ổ kiến lửa nữa”. Hắn chỉ cười ruồi thôi, ý hắn là hắn đưa cô Hiền về nhà chơi là để cô bộ đội con bỏ hắn đi. Sau khi tiệc sinh nhật tàn hắn đưa cô Hiền ra về lại đi ngang nhà cô bộ đội con lại thấy cô ta đúng nhìn hắn như vậy lần nữa. Lần nầy cô Hiền thấy có vẻ kỳ lạ, mới hỏi hắn: - Sao cô bé hàng xóm của anh nhìn em gì mà thấy ghê! Như muốn ăn tươi, nuốt sống em vậy? hắn trả lời: - Cô ta thấy em lạ nên nhìn em, Bắc 75 mà. Hắn đã đưa cô Hiền ra về tới tận nhà rồi hắn đi về nhà, lần nầy thấy cô bộ đội con đang đứng ở ngoài đường là hắn biết chuyện lớn sắp xảy ra, khi hắn vừa tới, cô bộ đội con hỏi ngay hắn: - Ai vậy, bộ bồ anh hả? hắn trả lời: - Không phải, bạn cùng hãng - Bạn cùng hãng sao lại tới nhà anh, nếu là bồ anh thì nói cho em biết trước. Không biết nghĩ sao hắn lại nói không phải bồ
hắn. ( ý của hắn là dẫn cô ta về nhà hắn là cho cô ta thấy để cô ta
bỏ hắn là êm chuyện). Ai ngờ khi cô ta hỏi hắn lại nói không phải,
đang nói chuyện thì má của cô ta kêu lớn lên làm cô ta phải chạy vô
nhà, hẹn khi khác nói chuyện. hắn về nhà lại nghĩ vẩn vơ về cô ta. - Con có bồ bịch ai không? - Dạ không dì, lo làm kiếm tiền sống còn chưa nổi mà đèo bòng có vợ làm sao mà sống, vả lại con nghèo ai mà lấy dì tư? Dì cười... - Xóm nầy có 1 cô còn độc thân, xinh lắm. Nếu con
đồng ý thì dì tư sẽ giới thiệu cho. - Trăm sự nhờ dì tư vậy. Sau khi đồng ý nhờ dì tư làm mai, hắn về nhà thuật lại chuyện đó cho gia đình, gia đình hắn cũng OK. Nếu ai trong chúng ta đi tù sau 1975 thì hiểu được thân phận của người tù không bản án nầy, nếu có cô gái nào đồng ý lấy 1 anh chàng tù sĩ quan chế độ cũ thì phải hiểu rằng gia đình cô gái đó cũng phải gồng mình chung thân phận tù cải tạo như hắn. Rồi ngày hẹn cũng đến, hôm đó chủ nhật hắn lên nhà dì tư vào lúc tối, vào nhà dì tư hắn chào hỏi gia đình của dì tư, đồng thời hắn thấy 1 cô gái khỏang 26- 27 tuổi, cao khỏang 1m 52 nhỏ con, xinh đẹp đang ngồi may, thấy hắn vào nhà chào gia đình cô ta cũng chào hắn, và dì tư cũng giới thiệu cô gái đó cho hắn, lúc đó hắn mới biết là cô gái tên Phụng, cô em là con của chú Năm xích lô máy. Sau 1 hồi nói chuyện, hắn xin phép gia đình của dì tư để cho hắn được mời cô ta đi uống nước mía để dễ nói chuyện và coi có hợp hay không? Gia đình dì tư đồng ý, hắn cùng cô Phụng đi ra ngoài cổng xe lửa số 6 uống nước mía, hai người tâm sự: - Em có biết anh à tù sĩ quan mới được về không ? - Em biết vì có nghe dì tư nói lại - Em có biết anh bị vợ bỏ không ? - Em biết Hắn hỏi đủ thứ về gia đình cô ta, thì ra cô ta là
chị cả, còn 8 em trai gái như hắn, lúc đó hắn thầm nghĩ cả hai gia
đình nầy họp lại chắc đủ 1 đội tuyển thủ đá banh! - Em làm nghề may quân trang của bộ đội. - Trong gia đình em có ai phản đối sự quen biết của chúng ta không? - Dạ có, đứa em gái thứ tư làm công an phường không đồng ý nhưng tất cả nhà thì đồng ý. Cả hai người đều đồng ý là quen nhau, sẽ tìm hiểu và nếu tốt đẹp thì sẽ tiến tới hôn nhân. Sau đó hắn đưa cô ta về nhà và chào cả gia đình hắn rồi đi về. Lúc đi về ngang qua nhà cậu hắn, hắn ghé vô và thuật chuyện mới quen biết cô Phụng cho cậu mợ hắn nghe, hắn hỏi cậu mợ hắn về cô Phụng, cậu hắn nói cô ta được nhưng nếu hắn lấy cô ta chắc phải mua báo cũng xin phép nửa. Cậu hắn còn cho biết cô Phụng xài tiền kỹ lắm, nghe thế hắn chỉ cười ruồi. Sau đó hắn chào cậu mợ hắn rồi đi về, về tới nhà, gia đình hắn hỏi: - Con thấy cô Phụng được không? - Cô ta cũng OK, con sẽ đưa cô ta về nhà giới thiệu với gia đình. Cả nhà đều đồng ý. Bây giờ mà có ai đồng ý lấy
hắn là hắn có phước rồi, kén chọn làm gì nữa! - Anh đang quen 1 cô gái và hắn sắp lấy cô ta, em nên đi du học ở Liên sô đi. - Em đã trả lời với Ba là em nhứt định không đi học ở Liên sô. - Anh xin lỗi em, hãy tha thứ cho anh vì anh và em không cùng chung 1 con đường trong tương lai. Em hãy nghĩ đi nếu chúng ta quen nhau, Ba má em có bằng long gả em cho anh không, hay là ông ta sẽ chọn 1 gia đình bộ đội cao cấp tương xứng với cấp bực của gia đình em làm rể? Hắn cũng phân tích cho cô ta biết, đôi khi hắn
cũng có nghĩ là hai đứa bỏ nhà trốn đi khi có con sẽ quay về xin tha
thứ, nhưng nếu làm như vậy sau nầy cực khổ quá rồi cô bé cũng sẻ
trách móc hắn vì sẽ không có hạnh phúc, lúc đó cả hai sẽ không còn
gì tình cảm nữa, thôi thì lúc nầy tình cảm hai đứa còn phôi phai,
dứt khóat sẽ dễ quên hơn. Hắn giải thích hoài mà cô bé con cứ lắc
đầu không chịu, sau cùng hắn nói hắn và cô ta chỉ có duyên gặp gỡ
chứ không có duyên nợ vợ chồng, thôi hãy quên nhau đi. Hắn cứ nói
mãi như người điên mà cô ta thì cứ khóc và lắc đầu hoài, sau cùng
thì cũng phải về nhà thôi, rồi khuya cũng đến, cả hai đứa đạp xe về
mà sao xe quá nặng như lòng u ám của trăng khuya vậy. - Ngày nay khách đông quá, ngày mai mày đưa cô Phụng đến 11 giờ tao sẻ coi bói cho. Làm hắn đạp xe đạp từ Trương Minh Giảng vô Chợ Lớn đạp xe một mình còn thấy mệt huống hồ là chở thêm người nữa ( ai từng đi xe đạp nhỏ thì hiểu cảnh nầy) chở cô ta về mà lòng hắn cứ thầm rủa tên Tòng mu rùa nầy bày đặt nói xạo mà thiên hạ tin quá xá, kể cả cô vợ tương lai của hắn, trên đường về hắn cứ lẩm bẩm rủa tên nầy hoài, nhưng cũng phải chìu theo ý cô vợ tương lai. Ngày hôm sau, hắn lại chở cô ta đi lần nửa, tới nơi thấy tên Tòng nầy làm bàn nhậu, hai đứa cùng nhậu nói chuyện với nhau hắn hỏi tên Tòng Bạn hắn: - Mầy làm thầy bói bao giờ vậy? thằng Tòng trả lời - Đi cải tạo về tao mới làm nghề nầy, nhờ ở trong tù coi sách tử vi nên bây giờ tao làm nghề nầy kiếm cơm. Sau khi ăn nhậu thằng Tòng hỏi ngày sanh tháng đẻ
của hắn và cô ta, thầy phán tháng 11 năm nay hai đứa sẽ làm đám
cưới, hắn nói nếu làm đám cưới sẽ mời tên Tòng mu rùa nầy đi dự đám
cưới. Sau khi coi bói xong, cô Phụng vui vẻ quá
xá, còn hắn thì còng lưng chở cô ta về mỏi chân muốn chết, nhiều lúc
đồ nhậu muốn ói ra giữa đường vì mệt quá, ( Pà mẹ nó bói tháng 11
lấy nhau mà đến tháng 8 hắn và cô Phụng nầy lại tan hàng cố gắng.) - Tụi mầy có chuyện giận nhau không sao mà giờ nầy không ai tới vậy? - Để con chạy lên nhà cô ta coi Hắn đạp xe lên nhà cô ta thấy mọi người đang chờ cô ta về, hắn hỏi tại sao, cả nhà cô ta cũng không biết cứ tưởng cô ta đi làm tóc, hắn ở nhà cô ta chờ cho tới 8 giờ tối mà chẳng thấy cô ta, hắn liền xin phép về nhà, về nhà hắn nói với ba má cô ta xù tiệc hỏi, rồi cả nhà hắn ăn tiệc 1 mình còn hắn lại đạp xe lên nhà cô ta lần nửa ngồi chờ tính hỏi chuyện gì xẩy ra, chờ đên10 giờ đêm cũng không thấy cô ta về, hắn ngại nên nói đi về và ra đầu hẻm nhứt định chờ cô ta về hỏi cho ra lẻ. Ra ngỏ chờ hoài chẳng thấy tăm hơi cô ta, hắn vừa đói vừa giận run người mà không làm sao tiết được cái giận của hắn, bao nhiêu câu hỏi xoay vần cô ta làm cái gì mà ngày quan trong nầy lại không đi, trong cử chỉ cô ta rõ ràng là cô nàng muốn lấy hắn mà? Rồi 3 giờ sáng hắn thấy cô ta đạp xe về, hắn chạy lại hỏi: - Em đi đâu về vậy? Em có biết cả nhà anh chờ gia đình em không? Nếu có chuyện gì trở ngại phải nói với anh chớ! Cô ta cũng không thèm trả lời, cô ta nói: - Anh đi về đi - Em nói cái gì vậy? - Anh đi về đi. Hắn tức quá - Như vậy là chuyện đám cưới của chúng ta xù phải không? - Phải Hắn giận quá - Vậy thì xù luôn. Hắn đi về mà lòng tức giận quá trời luôn, hắn về nhà khuya quá mà cũng thấy má hắn còn ngồi chờ hắn, còn ba hắn thì đi ngủ rồi, má hắn hỏi: - Chuyện làm sao hả con? - Tụi con xù rồi, không có đám cưới gì hết. Đêm đó hắn không ngủ được vì lòng tức giận ngùn ngụt cao quá, chuyện xảy ra không có lý do chính đáng. Tức quá mà . Sau một chuyện tình đổ vỡ, hắn buồn vài ngày, rồi hắn phải lo lắng những chuyện khác nữa. Có ngày hắn qua nhà dì Sáu hàng xóm chơi, dì Sáu hỏi hắn: - Con với cô bộ đội con đến đâu rồi? - Chuyện đó tan hàng rồi dì, thôi đừng nhắc lại nữa. - Tại sao mầy không dắt con nhỏ bỏ nhà đi, khi nào có con rồi đưa nó về? - Không được dì Sáu ơi! Đi đâu cũng gặp tụi “bò vàng”, rủi chúng hỏi hộ khẩu thì làm sao đây. Nếu không có hộ khẩu, tụi nó bắt con và bỏ tù lần nữa, vả lại ba của Mai cũng có thế lực, khó có thể thóat lắm. Dì Sáu cứ tắc lưởi hoài và nói: - Thấy cuộc tình của mầy và con Mai tao tội nghiệp hai đứa quá. Rồi dì Sáu bảo con bé Năm (con của dì) đi qua nhà của cô bộ đội con, nhắn rằng dì Sáu có chuyện nhờ con Mai giúp, khỏang 15 phút sau, cô bộ đội con đến nhà dì Sáu, thấy hắn ngồi đó, cô bé có vẻ mừng rỡ khi gặp hắn, cô ta hỏi hắn: - Em nghe hàng xóm đồn anh sắp lấy vợ! Bao giờ anh lấy vợ vậy? - Chuyện đó xù rồi. - Anh đừng buồn nữa, rồi có ngày anh sẽ gặp một người thương anh chịu lấy anh mà. Hắn cười buồn và nói giỡn: - Lấy em hả? Cô ta mắc cở không nói, nhưng giữa hắn và cô ta cảm thấy chuyện lấy nhau của hai đứa chỉ là mộng mơ mà thôi. Cô ta còn đi học, còn hắn không tiền lại thân phận phó thường dân, cả hai gia đình đều không đồng ý thì làm sau lấy nhau đây! Cả hai nhìn nhau mà thở dài, khoảng một thời gian ngắn, thằng Thắng em của cô ta chạy qua nhà dì Sáu bảo cô ta rằng mẹ kêu cô bé về ngay. Cô bộ đội con chào hắn và dì Sáu ra về. Từ ngày đó, khi cô bé đi ra khỏi nhà đều có thằng Thắng hay con Ngọc em cô ta đi theo. Hắn biết rằng chuyện tình của hắn và cô bộ đội sẽ không có lối thóat, hắn nghĩ thầm hắn sẽ tìm một người nào chịu ưng, hắn sẽ lấy làm vợ, không phân biệt gì cả. Một ngày đẹp trời, bà mẹ vợ cũ gọi hắn qua nhà nói chuyện, dù rằng vợ hắn phụ bạc hắn, nhưng bà mẹ vợ lúc nào cũng coi hắn như con rể vậy. Bà nói: - Má có quen một bà bạn trong xóm, có cô con gái út khỏang 27 tuổi, bằng tuổi con, chưa chồng đang buôn bán chợ trời, đạo Công giáo. Họ muốn tìm rể, con có bằng lòng không? Nếu bằng lòng thì bữa nào Má sẻ dắt cô qua nhà cho coi mắt. Nếu ưng thì hai đứa sẽ tìm hiểu lẫn nhau, được thì sẽ tiến tới hôn nhân. - Vâng, như thế cũng được. - Thứ bảy tuần sau, con qua nhà má rồi má đưa con đến nhà cô ta coi mắt. - Vâng Hắn từ giã bà mẹ vợ cũ ra về 6:30 chiều thứ bảy tuần sau, hắn đến nhà bà mẹ vợ cũ, bà đưa hắn đi tới xóm dưới gần bờ sông trong xóm Bùi Phát. Đến nhà cô gái, hắn thấy một bà già người Bắc trông phúc hậu và một cô gái cao dong dỏng, nước da bánh mật, đang ngồi may quần áo. Thấy hắn vào, cô ta ngước mặt lên rồi cúi xuống cắm cổ tiếp tục may. Sau đó, cô ta bưng nước ra mời hắn và bà mẹ vợ cũ, lúc đó hắn thấy rõ cô ta hơn, qua cung cách của gia đình bà mẹ vợ cũ nói với hắn rằng, cô út nầy chưa chồng, còn tất cả đều có chồng con. Hắn thấy gia đình nầy rất đàng hòang và lễ giáo, chỉ khác đạo thôi. Cô út giới thiệu tên cô ta là Mộng, buôn bán chợ trời, hiện ở với mẹ, còn các anh chị khác đều có chồng con và ở gần chung quanh nhà. Sau cuộc nói chuyện làm quen, hắn và bà mẹ vợ cũ cáo từ ra về. Bà mẹ vợ cũ nói: - Gia đình nầy rất hiền lành. Con có ưng không? Nếu ưng thì cho má biết để má hỏi lại với gia đình bên kia xem cô út có đồng ý không. Nếu cả hai gia đình đồng ý thì sẽ làm cuộc hẹn khác. - Con thấy cô út cũng được lắm, con bằng lòng lấy vợ công giáo nhưng không theo đạo công giáo. Nếu chịu thì sẽ tiến tới hôn nhân. - Được rồi, ngày mai má sẽ nói chuyện đó với mẹ cô ta. Vài ngày sau, bà mẹ vợ cũ kêu hắn qua nhà lần nữa và nói: - Má cô ta đã hỏi ý kiến của Cha xứ giáo phận Bùi Phát về tình trạng của con. Cha xứ nói rằng mặc dù con mang tiếng có vợ nhưng chưa bao giờ làm lễ cưới chính thức với ai cả cho nên Cha bằng lòng cho làm đám cưới. Nhưng vì con không chịu theo đạo nên chỉ có làm lễ cưới bằng phép giao tại nhà thờ. Tuần sau đó, hắn qua nhà cô vợ tương lai lần nữa
và má cô ta cũng thuật lại lời của Cha xứ như vậy.. Sau đó, bà đưa
hắn ra giới thiệu với Cha chủ lễ để làm phép rao báo cho đám cưới
tương lai, và cha cũng bảo hắn phải học phép giao của nhà thờ trong
mấy tháng. Hắn nghe Cha nói như vậy hắn đồng ý đi học giáo lý phép
giao vào buổi tối, tuần 3 ngày. Hắn về nhà thuật lại mọi
chuyện với ba má hắn, cả nhà hắn đều đồng ý không có ai cản trở cả. - Tao sắp làm đám cưới nhưng không có tiền. Mày có thể giúp được gì không? Thằng thầy chạy nầy rất tốt, làm được bao nhiêu tiền là lo cứu giúp những người nghèo, thầy chạy nói với hắn: - Mầy đừng lo tiền đám cưới, khóa mình có thằng Thanh tê cu giàu và tốt với anh em lắm, nó hay giúp đở bạn bè, mầy có chuyện cần mượn tiền là nó cho ngay. Xong đám cưới, lấy tiền mừng đám cưới trả cho nó. Hắn nghe có lý, rồi thầy chạy dẫn hắn đến nhà Thanh tê cu hỏi mượn tiền, thằng Thanh nói: - Mầy cần bao nhiêu tiền cho đám cưới? - Khoảng 4000 đồng. - OK, tao sẽ cho mầy mượn 5000 đồng, nếu thiếu thì bảo tao biết. Khi nào đám cưới? - Khoảng gần 3 tháng nữa. - Trước 2 tuần đám cưới, đến tao, tao sẽ đưa tiền cho mượn. Hắn mừng quá, trong lòng biết ơn bạn bè cùng khóa
có nhiều thằng tốt quá. Sau đó hắn và thầy chạy ra về và hẹn chủ
nhật tới sẽ họp bạn bè bàn việc đám cưới. Về đến nhà, hắn gọi điện
thoại cho Tôn Tẩn 33, Lễ rằn ri, 35 Hải cận 35, Hoàng cao 33. v v,
hen cuối tuần sẽ gặp. Cuối tuần cả bọn nhóm họp tại quán cà phê
trước cổng Bùi Phát, cả bọn bàn chương trình cho lễ cưới. Bàn như thế cũng tạm đủ cho đám cưới, bây giờ hắn phải gởi thiệp báo tin cho mấy thằng bạn ở ngoại quốc về giúp hắn, như Sang đui ở châu Úc, Tính ở Canada, Việt nghĩa vụ, Sơn bạt mang, Xì thẩu, Điệp tú, Thành website... mấy thằng nầy ở Mỹ, còn mấy thằng khác ở Việt nam không cần lo nhiều. Hắn gởi thiệp mời khỏang hơn 1 tháng thì nhận thiệp báo của mấy thằng bạn hắn là chúng sẽ về đúng hẹn, hắn mừng quá, như vậy là đúng theo chương trình, khỏe re. Kế hoạch cho đám cưới của hắn coi như gần hòan tất, bây giờ đi mướn đồ cho hắn và cô dâu ( tiền đâu mà sắm đồ, nghèo quá chỉ có nước đi mướn đồ cưới thôi), cô dâu tương lai của hắn buôn bán ở chợ Tân Bình, nên cô nàng nói: - Ở gần chợ Tân Bình có mấy cửa hàng mướn đồ cưới cho chú rể và cô dâu. Anh có muốn đi xem thử không? - Chủ nhật đến, hắn chở cô nàng trên chiếc xe đạp cà tèng của hắn, đạp tới nơi thì hắn cũng ướt mồ hôi hột, mà đâu dám than phiền, bộ mặt hắn lúc nào cũng phải làm như vui mừng, đám cưới của hắn mà, phải vui chứ. Coi vậy mà nàng với hắn đi cả chục cửa hàng mà chẳng có mướn được đồ vì tiến mướn quá mắc, sau cùng thấy 1 tiệm gần cuối đường Lý thường Kiệt, cả hai đi vào, ông chủ chạy ra săn đón hỏi han rất thân mật, hắn nhìn ông chủ hồi lâu, vì ông chủ nầy giống thằng bạn hắn ở ĐĐ 35 nằm kế hắn, chỉ khác chăng là tóc ông chủ nầy hơi bạc trước tuổi, hắn hỏ: - Xin lỗi, anh có phải anh là Ngô minh Trị khóa 8B+C/72 ở ĐĐ 35 Thủ Đức không? Ông chủ lùn lùn nhìn hắn rồi nói: - Có phải mầy là Quan âm ở 351 không? - Đúng rồi, tao là Quan âm đây. Hai thằng nhìn nhau mà mừng rỡ, sau đó hắn giới thiệu cô dâu tương lai cho bạn của hắn, ngồi hàn huyên tâm sự, Trị Lùn nói về mấy thằng bạn ĐĐ 35 như thằng Trung tuần sự đi cải tạo về làm ruộng ở Thủ đức, Lê quang Thọ, Phạm duy Tân, Hưởng, Uông tiến Lợi thì vượt biên qua Mỹ, Hiếu ân thì chột con mắt, Đòan văn Bé thì đi bán ve chai (coi vậy nghề nầy kiếm nhiều tiền hơn mấy thắng khác đó các bạn, đừng có khinh thường) Phạm xuân Tịnh thì đi dạy học ở dưới quê, còn Bảo trở thành Linh Mục ở xứ Cà Tum, Phạm đình Thạnh thì chạy xe ôm ở Đà Lạt. Hai thằng hàn huyên một hồi rồi thằng Trị lùn nói: - Mầy là bạn tao, tao có một chút quà tặng mày và cô dâu là không lấy tiền mướn đồ. Hắn nghe như vậy, hắn mừng quá nói: - Như vậy mầy có thể giúp tao bưng mâm quả luôn được không? Vì thằng Sơn bạt mạng nó dọt qua Mỹ rồi. - Ok, không có gì trở ngại. Sau đó hắn và nàng đi về, trên đường về lần nầy
hắn đạp không biết mệt mỏi vì vừa tiết kiệm được một số tiền chi phí
cho đám cưới. Gần sáng hắn tỉnh dậy, thấy vợ hắn nằm gần góc
giường có 1 cái thau, trong đó chứa những đồ ăn ngày hôm qua, có lẽ
hắn đã nhậu say ói mửa nên vợ hắn hốt dùm cho hắn. Tự nhiên hắn cảm
thấy cảm động, nhìn lên giường, hắn thấy vợ ngủ say như một người
làm việc mệt nhọc sau một ngày vất vã. Có lẽ tối hôm qua sau
khi tiệc tàn, vợ hắn và các em của hắn đã dọn dẹp bàn ghế và lau
sạch nhà cửa, hắn cảm thấy 1 cái gì khác lạ và ấm cúng trong lòng.
Hắn lại gần giường và cúi xuống hôn lên trên trán của vợ hắn một
cái. - Anh còn thương con Mai không? Hắn chỉ cười đâu dám nói, có bữa hắn đi đâu về, hắn không thấy con bé con hắn đâu cả, hắn hỏi con trai: - Con thấy con Nị đâu không? Con trai hắn nói: - Nó vừa mới chơi ở đây mà. Hắn và con trai hắn đi tìm khăp xóm mà không thấy, làm cả nhà hoảng sợ, nghĩ con bé chắc là bị bắt cóc rồi. Bữa đó hắn quên đi đón vợ hắn về, vì hắn bận đi kiếm con bé con, hắn làm vợ hắn phải đi đón xích lô về, về tới nhà nghe hắn kể chuyện mất tích con gái, vợ hắn hỏi hắn: - Anh qua nhà ngoại kiếm nó chưa? Hắn nói: - Qua rồi. Làm nàng ta sợ quá, khóc òa lên, hắn cùng cả nhà đi kiếm tới khuya mà chẳng thấy con bé. Mọi người trong nhà nghĩ chắc là con Nị bị bắt cóc hay đi lạc rồi. Gần nửa đêm, cả nhà đang buồn rầu về việc con Nị mất tích, chợt thấy con Nị lững thững đi vô nhà, cả nhà mừng quá hỏi: - Con đi đâu vậy? Con bé trả lời: - Con qua nhà cô Mai chơi. - Con ăn cơm gì chưa? - Cô Mai cho con ăn rồi. Cô Mai nói đáng lẽ nó là con cô Mai. Hắn nghe con bé nói hắn hỏang quá nói: - Con đừng nói bậy, má mầy nghe được má sẽ buồn. Một lát sau, hắn thấy vợ hắn nước mắt đầm đìa bước vô nhà, định nói chi đó thì thấy con bé Nị đang ngồi trên giường vợ hắn hỏi: - Con đi đâu vậy? Con bé nói: - Con qua nhà cô Mai chơi. Kể từ đó, vợ hắn hầm cô Mai nầy lắm, hắn biết mà
chẳng dám nói gì cả. - Tội nghiệp con Mai, nó biết mầy đi Mỹ nó khóc quá và nó viết cho mầy mấy chữ đây. Hắn mở giấy ra đọc thì thấy cô nàng viết ”Mai
vẫn là Mai của anh”. Hắn giữ tờ giấy rất lâu, qua nhiều năm. hắn
nhắn với dí Sáu là ngày hắn đi bảo cô nàng ra tiển hắn Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 19/Apr/2014 lúc 9:50pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23200 |
Gởi ngày: 25/Apr/2014 lúc 4:02pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23200 |
Gởi ngày: 28/Apr/2014 lúc 9:28pm |
Châu Nhuận Phát: tặng 99% gia tài cho người nghèo
Nổi
tiếng suốt hơn 20 năm qua, vì không có con cái cho nên ... Ngọc Hoàng của
“Đại náo thiên cung” tặng hết 99% số tiền mà anh kiếm được cho những người
cần giúp đỡ...
Sinh
ra và lớn lên trong một gia đình nghèo và có người cha ham mê cờ bạc, Châu
Nhuận Phát nếm trải mọi vất vả, cơ cực nên dễ đồng cảm với những người khốn khổ
chạy gạo từng bữa.
Chính
vì vậy, anh không giấu ý định sẽ dùng gần trọn gia tài của mình, ước tính hơn 1
tỷ đô la HK (khoảng 130 triệu USD) để giúp đỡ cho người nghèo. Anh chỉ dành lại
1% cho cuộc sống hai vợ chồng.
Lấy
nhau 28 năm nhưng vợ chồng Châu Nhuận Phát không có con nên anh muốn tặng
hết gia tài cho người nghèo.
Có
một điều ít ai biết, dù là một ngôi sao quốc tế, từng ăn những món cao lương mỹ
vị, ở những khách sạn sang trọng bật nhất nhưng Châu Nhuận Phát không có xế
xịn, không dùng điện thoại smartphone, càng không có máy tính bảng. Hằng ngày
khi cần di chuyển, vợ chồng anh đi tàu điện, đón xe bus. Châu Nhuận Phát hài
hước: “Bước vào tàu điện hay xe bus, mọi người đều cắm cúi đầu vì bận sử
dụng smartphone nên chẳng ai chú ý đến mình thì lo gì bị quấy rầy!”.
Châu
Nhuận Phát uy nghiêm và rất phong độ khi thể hiện vai Ngọc Hoàng Đại Đế
trong Đại Náo Thiên Cung dù đã 59 tuổi. st. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 30/Apr/2014 lúc 7:30am |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 07/May/2014 lúc 11:00am |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23200 |
Gởi ngày: 13/May/2014 lúc 8:31pm |
Chiếc bánh Pecan
Những ngày cuối tháng Tư năm nay tôi ở Las Vegas. Tôi đến thành phố
cờ bạc này nhiều lần chỉ vì các công ty kỹ thuật hay tổ chức hội nghị ở
đây. Lần này lái xe từ Arizona qua và có dắt vợ con theo. Thứ Bảy vừa
rồi ghé ăn trưa ở Bellagio hotel. Trên quày thức ăn có bánh Pecan. Lấy
một chiếc, chụp một tấm hình nhưng không ăn ngay. “Sao anh cứ nhìn hoài
mà không ăn”, vợ hỏi. “Anh có kỷ niệm với loại bánh này”, tôi đáp. “Anh
có nhiều kỷ niệm quá, chiếc bánh Pecan cũng có kỷ niệm”, vợ nói như than
thở. Người đàn bà da đen ngồi ở quày tính tiền rất có cảm tình với người Việt tỵ nạn. Bà làm ở nhà ăn chỉ vài giờ một ngày. Dường như hiểu được khó khăn nên khi quen biết nhau bà không tính tiền chiếc bánh. Cũng vì bà không tính tiền nên từ đó tôi không mua bánh Pecan nữa. Bà hiểu và giải thích “Vì tôi làm trong nhà bếp nên không phải trả tiền ăn trưa, chiếc bánh của cậu chẳng qua là tính vào phần bánh tráng miệng của tôi thôi, đừng ngại gì cả”. Tôi biết đó chỉ là cách nói để tôi an tâm nên cũng không mua bánh. Thỉnh thoảng khi đến phiên tôi tính tiền bà vói tay lấy chiếc bánh Pecan để sẵn bên cạnh máy tính tiền và đặt vào khay thức ăn của tôi. Vì nhiều người còn sắp hàng phía sau, chẳng lẽ đưa qua đưa lại khó coi, tôi im lặng nhận bánh và nói hai tiếng “thank you” rất nhỏ. Một ngày nọ trong khi trả tiền cho bữa ăn trưa tôi báo cho bà biết thứ Sáu tôi sẽ ngưng làm việc ở đây. Bà tỏ ra xúc động và thắc mắc nếu tôi có đến nhà ăn vào trưa thứ Sáu. “Vâng. Tôi sẽ đến để chào tạm biệt bà”, tôi hứa. “Nhớ nhé”, bà nhắc. Thứ Sáu tôi phải lo giấy tờ ở phòng nhân viên, ngồi chờ lãnh tuần lương cuối cùng và khi xong mọi thứ, giờ ăn trưa đã hết. Tôi nghĩ giờ này chắc bà đã ra về nên tôi cũng ra về. Khi tới cỗng công ty, tôi quay lại và chạy lên nhà ăn lần chót chỉ để chắc là bà đã ra về và mình sẽ không vướng mắc trong lòng về sau khi nghĩ đến. Nhà ăn vắng hoe vì đã hết giờ nhưng bà già vẫn còn ngồi chờ với chiếc bánh Pecan. Tôi mừng quá sức và thầm tự khen mình đã biết quay trở lại, nếu không bà sẽ thất vọng biết bao nhiêu. Bà lại tặng tôi chiếc bánh Pecan. Lần này tôi nói cám ơn và đưa tay lấy nhưng không do dự. Tôi chào tạm biệt, chúc bà sức khỏe và mong có dịp trở lại thăm bà. (Sau này tôi có trở lại nhưng bà đã thôi việc từ lâu) . Bà chúc tôi học hành giỏi để có công việc tốt. Bước đến chân cầu thang tôi ngoái đầu nhìn lại, bà còn ngồi đó nhìn về hướng tôi đi như người mẹ nhìn theo bóng con lên đường. Thật cảm động. Một bà già da đen ở Mỹ, một thanh niên da vàng tỵ nạn từ Việt Nam xa xôi gặp nhau trong không gian tình người mênh mông như dải ngân hà. Trong một bài khác tôi đã viết, dòng đời như sợi tơ dài, những người đã đến và đi nhiều khi không để lại nhiều dấu tích nhưng thiếu họ sợi tơ có thể đã đứt đi một quãng. Họ là những chiếc gút nối lại những hoàn cảnh khó khăn, chiếc cầu bắt qua những chặng thăng trầm và chúng ta nên luôn tri ân họ như cành hoa biết cám ơn những giọt sương mai nhỏ xuống cuộc đời mình. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23200 |
Gởi ngày: 15/May/2014 lúc 10:05am |
Tiếng Đóng Cửa <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23200 |
Gởi ngày: 23/May/2014 lúc 9:14am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 143 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |