Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn
Message Icon Chủ đề: CÓ AI Gởi trả lời Gởi bài mới
Người gởi Nội dung
hoangngochung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 27/Nov/2010
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 513
Quote hoangngochung Replybullet Chủ đề: CÓ AI
    Gởi ngày: 06/Feb/2013 lúc 3:55am
Gửi Người Xa Xứ


Giờ còn nhớ gì không?
Mảnh trời quê hương cũ
Đã chìm trong đáy mắt
Đã cách xa nghìn trùng

Cây ngọc lan đã lớn
Cội mai vàng đã già
Như nhắc người xa xứ
Đâu cũng dáng quê nhà

Ta như con diều nhỏ
Khóm tre xanh đầu làng
Đêm nằm nghe võng mẹ
Ru kẽo kẹt bên song

Sao vẫn còn trăn trở
Những ngày xa lại gần
Như nhớ người viễn xứ
Như nhớ ngừơi anh em

Gò Công xưa vẫn vậy
Áo trắng bay trên đường
Mái đình cong dáng phụng
Xanh thẫm vào mắt trong

Mùa sơ-ri chín đỏ
Như môi em vẫn hồng
Chiếc xe ngựa cũ kỹ
Lặng lẽ về cuối thôn

Giờ còn nhớ gì không
Quán cà phê bên đường
Bạn bè dăm ba đứa
Ngồi bên nhau trầm ngâm

Thương cô bạn quá lứa
Tuổi đã lớn mất rồi
Cô vẫn còn ở vậy
Gió ngoài thềm lắt lay...

Ta như thành quách cũ
Nghiêng mình xuống dòng sông
Có ai cười dưới đó
Ta bàng bàng đứng trông

Đạt Ma độ qua sông
Biết có độ được không
Lòng ta trăm cơn sóng
Giữa biển đời bão giông

Thôi cứ học Di Lặc
Vỗ bụng cười nghêu ngao
Bạn ở phương trời ấy
Biết bây giờ ra sao...

PHẠM HUY NGỮ (Trích trong tập "Khát Vọng")
hung0989077120@ahoo.com
IP IP Logged
hoangngochung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 27/Nov/2010
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 513
Quote hoangngochung Replybullet Gởi ngày: 06/Feb/2013 lúc 4:00am
Lục Bát Biển

Biển gào như thể biển đau
Bọt tan vỡ để lắng vào đắng cay
Sóng điềm nhiên vỗ đêm dài
Em trần ai giữa tháng ngày mất nhau

Nỗi buồn mắc lưới đêm qua
Sớm mai ai gỡ dùm ta ngậm ngùi?
Cồn cào chi lắm biển ơi!
Đá phong trần cũng mỏi đời nằm đau

PHN
hung0989077120@ahoo.com
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 06/Feb/2013 lúc 4:17pm


Khi trở lại Gò Công

                     

               Tôi về như con chim rừng lạc cánh,

               Trên quê mình  mà cứ tưởng nơi đâu…

               Tôi  nhìn tôi nghe trong lòng rướm máu,

               Khói sương  giăng lớp lớp một trời sầu !...

 

 

               Đâu còn ai  làm thơ tình trên nón,

               Vạt áo bay…dệt cả một  trời mơ…

               Cơn  gió lốc  bụi mù che bốn phía,

               Tìm lối nào về lại với tuổi thơ ?

 

 

                Sân trường xưa bông điệp gìa rụng đỏ,

               Áo học trò nay đã đổi thay màu…

               Con chim sẻ bay vù như chạy trốn,

               Mặt tường vôi đầy dấu lệ xót đau…

 

 

               Con đường này hàng me buồn rủ bóng,

               Người xa rồi biết thương nhớ về đâu…

               Mưa mùa hạ hắt hiu trên phố chợ,

               Xót xa vương hình bóng một thuở nào…

 

 

               Ngỏ nhà em lạnh lùng người chủ mới,

               Tôi ngẩn ngơ đứng lặng dưới chân tường…

               Cuộc tình đành chia lìa giờ ly hận,

               Biển đông xanh thăm thẳm những đoạn trường…

 

 

               Thôi hết rồi …tôi làm người xa lạ,

               Từ ngàn năm vừa trở lại nơi này…

               Đời làm lạ hay là tôi lạ thật ??

               Quê hương ơi…trời đất ngậm ngùi thay!...

 

 

            Mặc Thủy

            

              ( Trích tập  Mưa rơi xuống chữ )

   

    

 

 Trên quê hương này

 

  Từ đó hoa tàn trên lối cũ,

   Về đây lặng lẽ bóng trăng suôn…

   Đời qua như một cơn mưa vội,

   Trút xuống lòng ta giọt giọt  buồn !.

 

   Đứng ở đầu sông nhìn nước cuốn,

   Lòng trôi cuồn cuộn tìm về đâu…

   Sóng ơi sóng vỗ trào bi hận,

   Oan khuất chất chồng đáy biển sâu …

 

   Trên đỉnh núi này hỡi cố nhân,

   Rừng xuân mưa đẩm lệ hoa tàn…

   Bao năm xương trắng còn phơi vụn,

   Mặt đá rưng rưng đậm dấu hằn !...

 

   Người ở phương nào sao quên được,

   Một trời hoa gấm núi  sông xưa…

   Bể dâu một cuộc ai đành đoạn,

   Ngọc nát vàng tan đã đủ chưa ?

 

  Xin góp bàn tay ngày hội ngộ,

  Có trời có đất có trăng sao…

  Chén rượu tử sinh khơi ngọn lửa,

  Chung lòng ta nắm chặt tay nhau…

 

 Mặc Thủy

 

( Trích tập  Mưa rơi xuống chữ )

 

  

 




mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 06/Feb/2013 lúc 4:57pm





   Nhớ nhà

Một thóang mây bay lòng đã bạc,

Chuyện đời còn đó dấu tang thương…

Như vừa nhảy xuống giòng sông hẹn,

Hỏi nước bao giờ về cố hương ?


Mặc Thủy




Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 06/Feb/2013 lúc 11:30pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 09/Feb/2013 lúc 5:01pm



 

 

RAY  RỨT  TÌNH  XUÂN

 

 

                         (Gợi ý từ bài

              "Mùa Xuân và Nỗi Nhớ "

                    của Mặc Thủy)

 

 

 

Từ độ mây đen phủ kín trời

Thuyền rời bến cũ, gió ngàn khơi

Mai vàng rộ nở hoa cài tóc

Chợ tết tìm đâu dáng tuyệt vời !

 

Hình ảnh thằng con trong mắt mẹ

Từ ngày sương gió phủ đời hoang

Giày saut áo trận bao năm lẻ

Thân xác xơ thân, trận chiến tàn.!

 

Én chửa thấy về nhưng hoa nở

Vàng sân nụ cúc- Thì ra xuân

Hai mươi năm bước đời lưu lạc

Trọn ý tình xuân được mấy lần ?!

 

Cũng muốn quay về tìm gặp lại

Dấu chân kỷ niệm bước trên đường

Tại đời còn mãi câu oan trái

Ai rẽ chia đành cắt nhớ thương!

 

Con kinh lờ lững từng năm trước

Bây giờ xóa dáng lệ ai rơi

Từng đêm ai nhuộm đầu ta bạc

Muốn nói câu thương lại nghẹn lời!

 

Tượng đá trông chồng trên đỉnh núi

Vẹn lòng chung thủy đẹp ngàn năm

Thương cho người vợ nuôi con đợi

Người mẹ hiền tần tảo Việt Nam .!!

 

Ta về đâu còn ai đối ẩm

Bạn bè, em út, mấy đàn anh

Vùi thây biển cà, đang lưu lạc

Cảnh của đời nhìn thật mỏng manh …!

 

Tráo trở, lọc lừa, ai tâm huyết ?

Quê hương còn đó khó dừng chân

Trời xuân đất khách đầy sương tuyết

Ta chẳng chờ xuân vẫn đến xuân !!

 

                       thy lan thảo

                         19-12-2010


 

Mùa Xuân  và  nỗi nhớ

 
 

                                                     

Trong trái tim tôi nặng một trời,

Hoa vàng lối cỏ… biển xa khơi.

Mùa Xuân mây nhẹ buông dòng tóc,

Áo lụa đào khoe dáng tuyệt vời…

 

Từ độ tang thương trên đất mẹ,

Tôi đành phiêu bạt cánh chim hoang…

Lòng mang trời đất theo năm tháng,

Một khối ân tình vọng cố hương…

 

Sáng nay đất khách trăm hoa nở,

Hỏi ra mới biết đã vào Xuân…

Giật mình đếm tuổi đời lưu lạc,

Như ngàn mủi nhọn xé tâm can !!...

 

Hãy chở hồn tôi về gặp lại,

Cho tôi ôm chặt những con đường…

Cho tôi khóc mướt trên cây cỏ,

Cho thỏa tấm lòng tràn nhớ thương…

 

Tôi cũng mơ như người thuở trước

Mẹ già , gậy trúc…bóng chiều rơi…

Đầu ngõ rưng rưng mầu tóc bạc,

Ôm con…nước mắt chảy không lời !!...

 

Người vẫn còn kia trên đỉnh núi,

Bồng con đứng đợi tự ngàn năm…

Tôi xin quì xuống hôn lên  đá,

Danh tiết muôn đời gái Việt Nam !!...

 

Mời bạn cùng tôi ngồi đối ẩm ,                      

Rượu đời đâu ngọt phải không anh ?

Tôi biết lòng anh u uẩn lắm,

Thì thôi…đừng luận chuyện hư vinh…

 

Bao mơ ước đó bao tâm huyết,

Từng bước chân mang… vạn nỗi niềm !

Mai kia biển lặng, đôi bờ hợp,

Chung một bàn tay… buộc chặt tình !!...

 

Mặc Thủy

( 9 / 2010)




XUÂN HOÀI VNG



Nhìn cánh chim bay tận cuối trời
Ngoài kia sóng dậy chốn trùng khơi
Xuân về lạc lỏng vài con én
Một đoạn đời ta dứt nửa vời .

Năm tháng trôi qua luống đoạn trường
Từ ngày biệt xứ sống tha hương
Bao nhiêu hoài vọng về  quê cũ
Khắc khoải từng đêm...tóc điểm sương

Trời lạnh tháng giêng tuyết lại rơi
Giật mình xuân Việt tới nơi rồi
Tuổi đời chồng chất vụt bay mãi
Tiếng quốc kêu sầu thảm thiết ôi !.

Biết đến xuân nào trở lại quê
Cho tôi ôm lấy con đường về
Cho tôi gặp lại người xưa ấy
Để trái tim gầy hết tái tê .

Tôi cũng ước mơ có một ngày
Mẹ già tận ngỏ gậy cầm tay
Đón con lưu lạc bao năm tháng
Sung sướng mắt già đẵm lệ cay .

Cô phụ cuối làng vẫn sắc son
Đợi chồng bao quản xác thân mòn
Nghiêng mình cảm phục lòng chung thủy
Tiết hạnh muôn đời gái Nước Nam.


Mời bạn cùng tôi chén rượu đây
Vơi đi tủi nhục đã tràn đầy
Đời người là sóng cuồng giông bảo
Thôi nhắc làm, gì chuyện gió mây .

Tỉnh giấc ngoài hiên giọt nắng thưa
Lòng người viễn xứ mãi đong đưa
Ước mong Xuân tới về xây lại
Nhà cũ, xóm làng ,mái ngói xưa .


Virginia, 12th. 2012
Ngọc Phan






mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 11/Feb/2013 lúc 8:40pm

 

Nhớ lại…

 

 

 

Nghe nhớ lại sao thấy lòng nghèn nghẹn,
Quê hương nào với tuổi trẻ buồn đau
Người biệt xứ ngày về không dám hẹn
Đất với Trời cùng một nỗi lao đao...



Nghe nhớ lại bến bờ xưa ai đứng,
Dòng sông đi sóng nhỏ vỗ trong nguồn.
Sầu thiên cổ đường dài em một bóng,
Gió mây mờ nghèn "nghẹn" ánh "trăng" buông.

 


Tìm nhớ lại bên kia chiều nắng tắt,
Mất quê hương nên đi kiếm tình người.
Nhờ nhớ lại mới hay còn nước mắt,
Khóc một lần rồi xin nhớ..quên đi....

 

 

Đoái NAM-UY

 

Cho mượn…(Ơn thầy…)

 

* *

                                Bây giờ riêng đối diện tôi

Còn hai con mắt khóc người một con.

·                                   Bùi Giáng

 

 

 

Chia hai nước mắt lăn tròn

Mắt kia còn lại là con khóc đời

Khóc rồi nhắm mắt buông xuôi

Ru tôi một giấc ngủ vùi trăm năm.

Chiêm bao thức dậy đêm rằm

Mở hai con mắt ngấm ngầm buồn lây

Cho tôi ghi nợ kiếp nầy

Kiếp sau mượn trước cho đầy thiên thu

 

 

 

Đoái NAM-UY

 (2010)


mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 12/Feb/2013 lúc 7:53am

Lữ thứ…


Có viên sỏi muốn lăn về quá khứ
Nhưng thời gian chưa độ lượng bây giờ
Nên cốt nhục vẫn bên trời lữ thứ
Góc hoàng hôn lười biếng nhện giăng tơ.


Con kiến bé dật dờ qua vũng nước
Tưởng như vừa vượt thoát được trùng dương
Chân tuổi trẻ thềm tương lai từng bước
Lịch sử nào vẽ lại đúng Quê hương.

 
Người đã sống những chuỗi ngày oan nghiệt
Quên làm sao cái giá một lần đi
Trời ở đó dòng đời sông chảy siết
Cội nguồn ơi ai còn muốn quay về ?



Tôi phải đợi nghe xong lời sám hối
Mới quay về nằm bên Mẹ ngủ yên !

 


(Vào thu 2010)

Đoái NAM-UY



 


mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 15/Feb/2013 lúc 10:22pm


 

杯中血滴


,
.
,
,
  ,
.
,
.


 


Âm Hán Việt:



Bôi Trung Huyết Trích



Dục ẩm, một nhân bồi,
Cựu bằng: nhất chích lôi.
Thâm sơn mai phá cốt,
Đại hải táng hàn hôi,
Tích nhật đăng chu tẩu,
Kim thiên đái cẩm hồi.
Cử hồ tương chước tửu,
Huyết trích lạc không bôi.

 


Trần Văn Lương

 




Máu lệ thiên thu  

 

                         Cảm tác từ bài thơ
    “ 
Bôi trung huyết trích “ của Trần văn Lương
                             

                                 ( M. T )                               

 



Còn ai cạn chén rượu này,

Về đây áo gấm ai hay đoạn trường ?

Bạn bè vùi xác trùng dương,

Người còn ở lại nắm xương đáy mồ!

Đau thương trời cũng làm thơ,

Mưa rơi xuống chữ mịt mờ trần gian...

Chưa nâng chén đã vỡ tan,

Máu trào mắt lệ hận tràn thiên thu !!...



Mặc Thủy

 

 


mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 16/Feb/2013 lúc 6:12pm



 

LÒNG TA



Đêm nhìn trăng, trăng hạ nguơn

Trời đêm buốt lạnh áo mơ sương

Lịch rơi tờ mỏng mười hai tháng

Có tháng nào không nhớ không thương...

 
 

Hôm qua lặt lá mai sân trước

Từng lá mai dòn rơi tả tơi

Hy vọng đầu năm mai sẽ nở

Một điều hứa hẹn đẹp xuân đời...

 
 

Lần lựa từng năm từng tết đến

Thời gian đều đặn chẳng chờ ai

Ta chờ từ mấy mùa xuân trước

Thuở tuổi thanh xuân sống lưu đày...

 
 

Ngày tháng trong tù- Lịch cuối năm

Tình người, nỗi nhớ mắt xa xăm

Mẹ cha, Anh chị, con đường cũ

Kỷ niệm vang vang tiếng khóc thầm...!

 
 

Bè bạn quanh ta, xưa chiến hữu

Đã từng súng đạn cạnh kề nhau

Nhưng mà mệnh số đời cay nghiệt

Phút chốc cờ tan lệ ứa trào...

 
 

Thèm nghe hương khói bàn thờ tổ

Ảnh của ông bà, dĩa trái cây

Lư mắt tre ai chùi sáng bóng

Rượu thuốc mừng xuân một hủ đầy.

 

.Mấy con cá rọng vung đuôi quẫy

Nghe ở chuồng sau tiếng vịt gà

Mẹ chị thức khuya ngồi gói bánh

Chiều ba mươi cúng đón ông bà...

 
 

Đêm ở Hà Tây xuân cũng về

Ngoài trời giá lạnh rét lê thê

Đèn phòng ai cúp mà tâm tối

Bao trái tim đang thả hồn về....

 
 

Ơ kìa ba mẹ, kìa anh chị

Mấy cháu xum xoe mới áo quần

Dây pháo chờ ai mà chưa đốt

Xuân về sao mắt mẹ rưng rưng...!

 
 

Ta ở trong tù lòng quạnh quẽ

Chiếc mền mỏng giá lạnh như băng

Bạn tù đông lắm nhưng yên lặng

Nén tiếng u hoài, tiếng thở than...

 
 

Xuân của đất trời lần lượt đến

Bao giờ xuân thật đến lòng ta

Có cha, có mẹ... đông anh chị

Mai thắm vàng sân nở trước nhà...

 
 

Tờ lịch sau cùng vừa rơi xuống

Đất người xuân có đến đây không?!

Ta tính tuổi đời đà quá muộn

Nghèn nghẹn trong tâm xót ý lòng ...

 
 

thylanthảo


mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 16/Feb/2013 lúc 6:29pm


Tết
 
http://www.vietbao.com/D_1-2_2-372_4-203934_5-15_6-1_17-42_14-2_15-2/
Tác giả: Nguyễn Bích Thủy
Bài số 3817-13-29217vb3021213


Tác giả sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, đang làm việc trong phân xưởng in của một nhà máy tại địa phương. Tết là bài Viết Về Nước Mỹ thứ năm của cô.

***

Tết là niềm mong mỏi là ước mơ của ngày thơ ấu, Tết là niềm hy vọng là hoài bão của thời tuổi trẻ và Tết còn là những hoài niệm khắc khoải lúc tuổi về chiều!
Mỗi cái Tết về gợi trong tôi rất nhiều nỗi nhớ. Tôi vẫn nhớ hoài những cái Tết của thời thơ ấu với quần áo mới, bánh mứt và tiền lì xì rủng rỉnh suốt ba ngày xuân. Dạo mới đổi đời, với đồng lương giáo viên ít ỏi của mẹ cộng thêm số tiền bấp bênh của ba tôi kiếm được hằng ngày, vất vả lắm hai người mới lo được cho bốn chị em tôi một cái Tết tươm tất như những gia đình khác. Nhưng đó lại là những cái Tết vui nhất đời tôi vì khi ấy cả nhà còn đầy đủ quây quần bên nhau!

Nhớ nhất là đêm ba mươi Tết, cả xóm tôi người ta bày hương hoa với mâm ngũ quả trước sân nhà, họ cũng chuẩn bị chu đáo những dây pháo cho buổi “tống cựu nghinh tân”. Rồi thì giao thừa đến, vào thời khắc này tất cả mọi người dường như quên đi hết những muộn phiền vất vả của năm cũ để cùng reo hò, phấn khích cùng tiếng pháo nổ rền trời đón mừng năm mới sang. Giữa rừng khói tỏa mênh mông của pháo và nhang đèn trong đêm trừ tịch người lớn thành kính khấn lạy đất trời để mong sao cho “vạn sự kiết tường” suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày, còn đám trẻ nít thì cứ lăng xăng với mớ pháo lép nhặt đầy lon.
Sau đó gia đình tôi cũng như mọi người trong xóm đi chùa lúc nửa đêm để xin xăm, hái lộc cầu cho gia đạo được “an khang thịnh vượng” trong năm mới. Nhà tôi ở gần chùa nên chỉ cần đi bộ chừng vài phút là có thể nghe được tiếng đại hồng chung văng vẳng xa xa và đặc biệt nhất là mùi trầm hương thoang thoảng trong gió. Thứ mùi hương này quyện với mùi pháo trong không khí, mùi sương đêm đang xuống tạo cho đất trời có một mùi rất đặc trưng và rất Tết mà bao nhiêu năm qua rồi nhưng sao tôi vẫn cứ nhớ da diết mỗi dịp Xuân về!

Ở tuổi đôi mươi của mình, mỗi bận Tết về lòng tôi đầy ắp những hy vọng của tình yêu đầu đời nhiều mật ngọt! Tôi nhớ những ngày đầu năm cùng người yêu đạp xe loanh quanh khắp những con đường của Sàigòn rồi đi chúc Tết thầy cô, bạn bè. Năm cuối cùng của tôi ở Đại học cũng là cái Tết mà nhà tôi vắng đi một người: chị tôi ra sống ở nước ngoài!
Rồi tôi cũng lập gia đình khi mối tình đầu chỉ còn là kỷ niệm! Ở tuổi gần 30 tôi mong Tết về để được nhìn thấy con mình mau lớn từng ngày. Tôi còn nhớ như in vào những ngày giáp Tết của năm 1992 khi tiếng pháo đì đùng văng vẳng xa xa thì chồng tôi phải lên đường sang Mỹ định cư; hai mẹ con tôi ở lại hụt hẫng nghẹn ngào nhưng cảm thấy được an ủi phần nào trong sự đùm bọc của ông bà ngoại, cậu mợ, cô dì. Năm 1993 em gái tôi nhân dịp du lịch sang Đức đã kết hôn và ở lại làm dâu xứ người, ba mẹ tôi là người buồn nhất vì mất đi đứa con gái út mà họ hằng thương yêu như trứng mỏng bấy lâu!

Lúc còn ở Việt Nam, ngồi làm việc ở tầng 14 của một cao ốc trên đường Nguyễn Huệ tôi thích nhất là ngắm nhìn quang cảnh Sàigòn lúc buổi chiều tà nhất là vào những ngày cận Tết. Với tôi đó là một bức tranh đầy màu sắc hết sức sinh động và tuyệt vời! Sàigòn nhỏ bé quá và đã quá tải nên nhìn đâu cũng thấy người và xe chi chít từ khắp mọi ngả đường đang đổ về trung tâm thành phố để mua sắm Tết, xem chợ Hoa, đi dạo phố. Có đôi khi người ta đến đây cũng chẳng làm gì cả, họ cứ cho xe chạy vòng vòng qua các ngã đường rồi tấp vào một quán càfé hay quán kem nào đó ngồi nhâm nhi, tán gẫu vậy thôi!
Sàigòn đẹp nhất phải kể lúc về đêm và đã trở thành nơi hò hẹn của biết bao cặp tình nhân tự bao giờ, Sàigòn còn là “Hòn ngọc viễn đông” là đích đến của biết bao khách du lịch trong và ngoài nước.
Tôi là người Sàigòn! Tôi đã sống suốt 38 năm tại đây, đã chứng kiến biết bao cảnh thăng trầm của thành phố này! Tôi nhớ đến Tết Mậu Thân năm 1968 lần đầu tiên người dân thật sự kinh hoàng khi Việt Cộng tấn công vào Sàigòn. Những cái Tết sau đó mọi người lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì Sàigòn bị hoàn toàn thất thủ! Một màu tang tóc đã bao trùm thành phố để rồi sau đó là những cái Tết ly tan với “chén cơm chan đầy nước mắt” khi người thân của họ đang trong lao tù của Cộng Sản, hoặc đang trong trại tỵ nạn hay đang trên đường vượt biên! Chắc chắn đã có biết bao gia đình mãi mãi không bao giờ có những cái Tết sum vầy vì chồng, cha, anh hay con cái của họ đã bỏ mình ở biển Đông hoặc đã nằm xuống ở một cánh rừng nào đó tại Campuchia!
Sàigòn chẳng biết từ bao giờ đã là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi, mỗi góc phố mỗi con đường đều vương ít nhiều kỷ niệm và tôi nghĩ rằng một ngày nào đó nếu có phải xa Sàigòn chắc tôi sẽ nhớ khôn nguôi! Nhưng!!! Cuối cùng rồi tôi cũng phải dứt áo ra đi bỏ lại sau lưng quê hương, gia đình, bạn bè và sự nghiệp mà mình đang theo đuổi!

Tôi đã chia tay với Sàigòn vào lúc nữa đêm của một ngày đầu tháng 4 năm 2000. Khi chiếc Boeing cất cánh, từ trên cao nhìn xuống tôi thấy Sàigòn vẫn lung linh ánh đèn, vẫn những con đường xe cộ ngoằn nghoèo chi chít như mắc cửi nhưng rồi dần khuất để đưa tôi bay lên và bay xa! Kể từ dạo đó tôi chỉ còn gặp lại Sàigòn của mình trong những giấc mơ lúc đêm về!

Những ngày đầu tiên đến đất nước Hoa Kỳ tôi sống trong tâm trạng ăn nhờ ở đậu trong căn nhà của bà mẹ nuôi giàu có tốt bụng nhưng vẫn cứ đau đáu nhớ về cái mái ấm đơn sơ của người mẹ ruột nghèo khó ở bên nhà! Cũng từ đó tôi biết thương những người đồng cảnh ngộ đang sống đời viễn xứ như mình, họ cũng như tôi phải bắt đầu từ một con số không to tướng trong cuộc mưu sinh tại vùng đất mới xa lạ với quá nhiều khác biệt về ngôn ngữ, tập quán, văn hóa…
Năm 2001 lần đầu tiên tôi đón Tết nơi quê người! Tôi nhớ ba nhớ mẹ, nhớ từng đứa em đứa cháu, nhớ những gương mặt của hàng xóm láng giềng không hề thân thiết, nhớ luôn cả những cây kiểng, cành mai trong vườn mà ba tôi thường tỉa lá cẩn thận mỗi độ xuân về!
Ở bên đây cũng có cúc tắc mai đào, cũng bánh chưng xanh, câu đối đỏ trong các chợ Châu Á nhưng dường như nó cứ thiếu thiếu cái hồn-của-Tết trong đó thì phải?! Tôi thường lang thang trong các gian hàng Tết bên này mà tâm trí cứ mơ màng đến những buổi tối năm nào đạp xe ra chợ ở bên nhà đôi khi chẳng để mua gì cả mà cốt chỉ để nhìn, để ngắm những sinh hoạt của mọi người trong những phiên chợ đêm vào dịp cận Tết. Những người bán ở chợ đêm thường là bà con nông dân ở các huyện ngoại thành từ Bình Chánh, Hốc Môn, Gò Vấp hay những khách thương hồ từ miệt Tiền Giang, Hậu Giang đem các mặt hàng như rau, cải, bông trái lên thành phố bán nên họ hay tá túc trong những căn chòi cất “dã chiến” để qua đêm. Có nhiều bà mẹ trẻ còn đem cả con mọn ra chợ vừa ngồi cho bú vừa thoăn thoắt bán hàng mà trên môi lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi. Chẳng biết những mảnh đời cơ cực ở quê nhà đó có khá hơn không sau mười mấy năm tôi xa xứ?!

Vào mùa Xuân năm Mậu Tý 2008 cũng là cái Tết mà mẹ tôi chỉ còn lại một mình với bức di ảnh của ba tôi đặt trên bàn thờ. Vâng! Ba tôi đã không còn nữa để chở mẹ đi chúc Tết họ hàng hay đi xem Hội Hoa Xuân như mọi năm. Tết năm trước lần cuối cùng gọi về tôi còn nghe được tiếng ba mình vui vẻ kể rằng “Tết năm nay mấy cây xoài nhà mình có trái sớm nên ba mẹ đã hái xuống biếu mọi người và để chưng trên bàn thờ cho có “cầu, dừa, đủ, xài”! Vậy mà giờ đây chỉ còn mẹ tôi thui thủi trong căn nhà trống mỗi lần gọi về chúc mẹ “sống lâu trăm tuổi” thì thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng thút thít của người vì nhớ chồng và các con cháu đang ở phương xa!
Giờ đây Tết đến đôi khi miên man trên xa lộ một mình tôi hay tự hỏi rằng chẳng biết mỗi năm ông, bà và ba tôi được rước về ăn Tết với con cháu có buồn không khi thấy cửa nhà giờ vắng lặng chỉ còn mỗi mẹ tôi ra vào một mình, thỉnh thoảng vừa thắp nhang lên bàn thờ vừa trông chừng điện thoại của con cái gọi về.
Tết năm nay cũng là cái Tết thứ 13 của tôi ở Mỹ, gần 13 năm với bao ngàn ngày thương nhớ với bao nhiêu đêm thức giấc khi mơ về Sàigòn. Tôi cũng đã quen rồi với cuộc sống không cha mẹ, không anh em, không bạn bè chỉ lấy công việc làm niềm vui của mình nơi đây! Chúng tôi đang sống trong một thành phố thuộc ngoại vi Dallas có cái tên rất lạ lẫm -Waxahachie- với gần 30.000 người nhưng chỉ có gia đình tôi là cư dân gốc Việt tại đây. Những đứa con tôi luôn là những học sinh Việt Nam duy nhất tại các trường chúng theo học.
Vào những ngày lễ cuối năm khi mọi người, mọi nhà quây quần bên nhau trong những bửa tiệc gia đình như Thanksgiving, Christmas và đặc biệt khi mà tại các chợ Châu Á bắt đầu bày bán các loại bánh, mứt, hoa, kiểng cho ba ngày Xuân thì lòng tôi cứ nao nao một nổi buồn khôn tả. Vào tối 30 Tết thường chỉ có mình tôi thức đến quá nữa khuya ngồi nhâm nhi ly trà sen và chén mứt gừng theo dõi chương trình ca nhạc đêm Giao thừa trên TV. Hầu như năm nào người ta cũng hát đi hát lại bài ”Xuân này con không về” như có một sự đồng cảm với những đứa con xa nhà khi Tết đến như tôi. Vâng! Đúng vậy, gần 13 cái Tết trôi qua rồi nhưng tôi đã chưa một lần về ăn Tết với mẹ!
Thấu hiểu hoàn cảnh “một mình, một chợ” của gia đình tôi nên trước Tết mấy ngày em gái tôi từ Đức thường nhắc: “Chị ơi, nhớ lấy mấy cái DVD nhạc Xuân ra coi cho có không khí Tết để vui cửa vui nhà” rồi sốt sắng chỉ tôi cách nấu bánh tét, làm dưa món vì: “ra chợ mua chưa chắc ngon bằng mình làm” nó bảo vậy! Nhớ lại hồi còn ở Việt Nam tôi chẳng bao giờ để mắt tới mấy món bánh nếp dân giả và mau ngán này nhưng từ ngày sang đây lại thấy không thể thiếu được khi Tết đến nên tôi cũng chạy ra chợ mua nếp, đậu, thịt, lá chuối … về hì hục gói, hấp cả ngày.

Tết ở Việt Nam là mùa Đông bên Mỹ, đôi khi chỉ có tuyết trắng xóa ngoài trời và đầy ắp một nỗi nhớ trong lòng. Vào những ngày mùng Một Tết thường người lớn cũng phải đi làm và trẻ con vẫn cắp sách đến trường, phải đợi đến dịp cuối tuần thì gia đình bạn bè mới gặp nhau chúc Tết, chè chén, bài bạc cho đúng nghĩa ba ngày Xuân! Các đoàn thể cũng tổ chức Hội Chợ Tết và không quên kêu gọi phụ huynh dắt con em đến tham dự để có dịp hiểu thêm về ý nghĩa của Tết Cổ Truyền qua các trò chơi dân gian: lô tô, múa lân, múa rồng... Người bán ở chợ Tết ở Mỹ cũng khác hơn bên nhà vì họ đến đây bày bán bánh mứt, đồ chơi với mục đích gây quỹ và giúp vui cho cộng đồng mà không phải vì sinh kế, còn người mua đến đây đa phần không phải muốn sắm Tết mà cốt yếu để tìm lại cái không khí ngày cũ. Cũng là những nụ cười giữa người mua và kẻ bán nhưng sao ánh mắt ai cũng đượm chút buồn!

Hồi còn ở bên nhà thường đến trưa ba mươi Tết sau khi rước ông bà xong dù bận rộn cách mấy tôi cũng thoắt ra chợ thêm lần nữa để xem cảnh chợ tàn. Những đống dưa hấu cao ngồn ngộn mấy hôm trước nay chỉ còn lại một ít mà các chủ lái đang mong “bán tháo, bán đổ” cho hết sớm. Những mặt hàng khác cũng đang đại hạ giá vào giờ chót! Nói chung ai cũng nóng lòng muốn về sum họp với gia đình trong chiều ba mươi Tết càng sớm càng tốt để kịp rước ông bà và chuẩn bị đón giao thừa lúc nữa đêm. Người mua và kẻ bán ai cũng hối hả, ai cũng vội vàng nhưng trên từng gương mặt là những nụ cười rạng rỡ “vui như Tết”!

Chợ Tết ở hải ngoại không có cái cảnh tất bật, gấp rút và vội vã lúc cuối năm như ở bên nhà, ai cũng muốn nán lại thêm chút nữa để được tận hưởng cái không khí Tết ấm cúng và chan hòa này vì họ biết rằng chỉ cần bước ra khỏi cửa thì cuộc sống ngoài kia vẫn tiếp diễn một cách lạnh lùng! Chẳng ai buồn quan tâm đến một tập thể nhỏ đang đón Tết trong cái guồng máy lớn đang vận hành tại “Hiệp Chủng Quốc“ này! Ngày mai người lớn vẫn đi làm, trẻ con vẫn đến lớp, ngoài trời tuyết vẫn rơi và nỗi buồn thì vẫn cứ đọng mãi trong lòng; bất giác người ta cảm thấy thèm một chút nắng xuân ấm áp trong buổi sáng đầu năm mới như ở bên nhà.
 
 

Giờ đây mỗi khi Tết đến tôi mừng vì vẫn còn mẹ bên mình. Người ta bảo “mẹ già như chuối ba hương” còn với tôi tuổi già của mẹ như ngọn đèn trước gió không biết sẽ tắt lúc nào! Tôi chỉ mong sao cho trời thôi không giông gió bão bùng cho mẹ cứ sống mãi bên chúng tôi để mỗi khi gọi về:” Mẹ ơi! Con Thủy đây! Mẹ có khỏe không?” thì nghe tiếng mẹ văng vẳng bên tai như một niềm khích lệ cho tôi vững bước đi tiếp nơi đất khách quê người này!
Có rất nhiều người Việt đã đến Hoa Kỳ từ những ngày đầu tiên sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975. Gần 38 mùa Xuân trôi qua nhiều thế hệ người đã nằm xuống nơi đây với ước mơ được một lần trở về Việt Nam vui những cái Tết đoàn viên “không Cộng Sản”. Cũng trong hoài bão đó mà công cuộc đấu tranh vì dân chủ, dân quyền cho Việt Nam vẫn đang được tiếp tục không ngừng nghỉ từ trong nước ra đến hải ngoại.

*

Tết chỉ có ba ngày thôi nhưng cái âm hưởng của Tết thì cứ đọng lại mãi trong lòng mỗi người, nó đánh dấu một tuổi đời vừa bỏ lại sau lưng. Ở tuổi ngoài 50 tôi hiểu được rằng mỗi cái Tết đi qua sẽ kéo người thân của mình xa mình thêm chút nữa!
Tôi đã sống qua rồi những cái Tết của thời thơ ấu, những cái Tết của tuổi thanh xuân và đang vui với những cái Tết của buổi về chiều. Giờ đây cũng là lúc tôi bắt đầu biết trân trọng những gì đang hiện hữu chung quanh mình khi vẫn còn đủ duyên để gặp, để nghe, để nhìn, để thấy hằng ngày. Đời người suy cho cùng cũng giống như một cuốn sách, có mở đầu thì phải có kết thúc! Thật mong rằng mỗi người trong chúng ta ai cũng là một quyển sách hay, bổ ích đáng được thưởng ngoạn từ những trang đầu tiên cho đến trang cuối cùng và được đặt vào những nơi trang trọng nhất trong kệ sách của từng gia đình.
Một lần nữa Tết Quý Tỵ 2013 lại về!
Xin kính chúc những người Việt tại hải ngoại sớm có ngày trở về quê hương yêu dấu để tận hưởng những cái Tết trong không khí thật sự Tự do, Công bình và Bác ái.
Xin kính chúc tất cả những độc giả của Việt Báo dù đang sống tại quê nhà hay đang bôn ba nơi quê người đều có được một cái Tết thanh bình, an lạc trong mỗi tâm hồn.

 Nguyễn Bích Thủy

 


mk
IP IP Logged
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.133 seconds.