Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Sức Khỏe - Y Tế | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Khoa Học - Kỷ Thuật :Sức Khỏe - Y Tế |
Chủ đề: Bác sỉ tốt nhứt | |
Người gởi | Nội dung |
lo cong
Senior Member Tham gia ngày: 30/Oct/2007 Đến từ: Canada Thành viên: OffLine Số bài: 2596 |
Chủ đề: Bác sỉ tốt nhứt Gởi ngày: 22/Dec/2008 lúc 7:54pm |
Lộ Công Mười Lăm
|
|
IP Logged | |
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 13/Mar/2012 lúc 10:07am |
Hay đâu địa ngục ở miền nhân gianby Linh H. Vo on Sunday, February 12, 2012 at 8:58am (facebook) “ Mình có theo 1 vụ M&A 1 bệnh viện, trong đó có chỉ tiêu chết 3%/ năm, khi bênh nhận gần chết bệnh viện chỉ cần thuyết phục thân nhân làm hồ sơ xuất viện trước khi báo tử ..” Hay đâu địa ngục ở miền nhân gian Đặt
ra chỉ tiêu về tỷ lệ tử vong đôi khi là một việc làm rất không hợp
lý. Để đạt được chỉ tiêu đó, thay vì tiếp tục chăm sóc bệnh nhân vào
những giai đoạn cuối, các BS giải thích cho người nhà xin mang bệnh nhân
về, để bệnh nhân chết tại nhà. Khi
đó, các BS sẽ báo cáo lý do xuất viện là ‘nặng xin về”, “thất bại’
thay vì “tử vong”. Nhờ đó, khi báo cáo lên cấp trên, tỷ lệ tử vong của
đơn vị điều trị đó được giảm đi một cách giả tạo. Tuy nhiên nếu chúng ta
xem tử vong bao gồm tử vong trong bệnh viện và các trường hợp “nặng xin
về” và ‘thất bại” (vì trước sau bệnh nhân cũng chết) thì tỷ lệ tử vong
thật sự rất cao. Cách
làm “đà điểu rúc đầu trong cát” này vừa không trung thực, vừa tạo ra
những hậu quả rất nặng nề cho bệnh nhân, cho người nhà ngay cả ở góc độ y
học và y đức. Cho
dù đang hấp hối, người bệnh vẫn là người bệnh, vẫn cần được chăm sóc và
điều trị. Đa phần tri giác họ vẫn còn. Họ vẫn ý thức họ đang chết, vẫn
đang chịu đựng nỗi đau của bệnh tật. Họ vẫn còn cái đau tột cùng của
bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, cảm giác ngộp thở như bị trấn nước của
bệnh nhân phù phổi và viêm phổi, cảm giác khó chịu của chướng bụng với
buồn nôn, nôn ói liên tục của bệnh nhân tắc ruột, cái nghẹt thở như bị
thắt cổ của người bị nghẹt đàm rãi, cái đói khát của người ung thư thực
quản... Họ vẫn có nỗi hoảng loạn, hoảng sợ của người tuyệt vọng khi
biết mình đang cận kề với cái chết như một tử tù đang bước ra trường
bắn. Khi
chúng ta cho họ về là chúng ta dừng hết tất cả những chăm sóc y tế để
cho họ tiếp tục vật vã với tất cả những nỗi đau, sự hoang mang sợ hãi
khôn cùng đó. Chúng ta cho họ về, “thảy” họ về nhà cho những người thân
không có chuyên môn y tế, chưa được huấn luyện để chăm sóc người bệnh.
Người thân cũng hoảng sợ hoang mang tột độ vì họ chỉ có một cha mẹ, một
vợ chồng, một anh chị em, con cái... Những người thân của họ hấp hối lần
đầu, chết lần đầu, họ không có kinh nghiệm. Chúng
ta tạo mọi điều kiện thuận lợi cho bệnh nhân nặng xin về. Chúng ta thấy
bệnh nhân vật vã còn người nhà thì hoảng hốt đi ra khỏi cửa. Chúng ta
ghi hồ sơ “nặng cho về” như một hành động ban ơn. Bệnh nhân về nhà trong
đau đớn và hoảng loạn còn chúng ta tự cho mình đã làm được một việc
tốt, đã hết lòng vì bệnh nhân, xứng đáng với danh hiệu “lương y như từ
mẫu”. Chúng ta đã được đào tạo như thế, trong điều kiện bắt buộc phải
làm như thế và chúng ta đã và đang làm như thế. “Lương Y” chăm sóc bịnh nhân giai đoạn cuối như thế nào? Ớ
các nước có nền y tế phát triển, cụ thể là Australia và UK, họ có
chuyên ngành gọi là palliative care. Chuyên ngành này chuyên phục vụ
những bệnh nhân giai đoạn cuối về thể chất lẫn tinh thần. Họ hội chẩn
rất cẩn thận và đầy trách nhiệm để đồng thuận bệnh nhân đã vào giai đoạn
cuối mà các điều trị y khoa không còn khả năng kéo dài hoặc nâng cao
chất lượng cuộc sống. Khi đó, họ điều trị rất tích cực để làm giảm đi
nỗi đau đớn của của bệnh nhân trong những giờ phút sau cùng. Vào những
giờ phút hấp hối, họ rút hết các thiết bị điều trị không cần thiết, lau
chùi sạch sẽ cho người bệnh. Tùy theo bệnh cảnh và nhu cầu của từng bệnh
nhân cụ thể, họ dùng Midazolam để làm giảm sự căng thẳng và hoảng loạn,
Morphine để làm giảm cảm giác ngộp thở, dùng Buscopan để chống tăng
tiết đàm nhớt, Octreotide để bớt tăng tiết hệ tiêu hóa và chướng bụng.
Bệnh nhân hấp hối nhưng vẫn thanh thản dưới sự chăm sóc của nhân viên y
tế được đào tạo bài bản và kinh nghiệm, với người thân quay quần xung
quanh đau buồn nhưng được nâng đỡ và an ủi. Người bệnh cũng có thể yêu
cầu chết tại nhà và được nhân viên y tế về tận nhà chăm sóc. Họ
làm được như vậy vì họ có điều kiện làm như vậy. Luật pháp và hệ thống y
tế của họ hỗ trợ và bảo vệ cho họ làm như vậy. Họ có sự đồng thuận và
phân biệt rất rõ giữa palliative care và euthanasia. Ruột tằm đòi đoạn như tơ rối bời Tôi
đã trào nước mắt thẫn thờ khi biết trong y khoa có một chuyên ngành gọi
là palliative care, khi hiểu nỗi đau khổ cụ thể của người bệnh trong
những giờ phút hấp hối sau cùng, khi nhớ lại chuyện mình đã làm. Trước
đó, tôi đã nhìn rất nhiều bệnh nhân phù phổi nhưng chưa bao giờ tưởng
tượng cái ngộp thở bị trấn nước như thế nào, chưa bao giờ nghĩ đến cái
hoảng loạn của một người tuyệt vọng đang cận kề cái chết... Những
điều tôi viết đang xảy ra hàng ngày ở các bệnh viện của các đồng
nghiệp. Tôi biết luật pháp của chúng ta chưa rõ ràng về palliative care.
Chúng ta chưa được đào tạo cơ bản để chăm sóc bệnh nhân giai đoạn cuối.
Tuy nhiên tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau suy nghĩ về vấn đề này. Một
ngày nào đó chúng ta sẽ có những cuộc hội thảo, đạt được những đồng
thuận, xây dựng được những chính sách để cải thiện chất lượng điều trị
cho bệnh nhân giai đoạn cuối. Săn sóc những giây phút cuối đờiVui sống mỗi ngày @ blog: mời các em sinh viên y khoa tham khảo bài viết rất hay và đáng suy ngẫm cuả bác sĩ Nguyễn Văn Đích, một người thầy cuả tôi từ trước năm 1975, hiện đang sống và làm việc tại Mỹ. "L'Homme souffre et meurt tout seul." (Giáo sư Trần quang Đệ) Khi nói đến y khoa người ta nghĩ đến chữa bệnh, nghĩa là làm cho khỏi bệnh. Tuy đã làm được những việc không ngờ, như ghép tạng phủ, làm tim nhân tạo, có thể nhân bản làm một người mới (?)… nhưng y khoa không bao giờ có thể chữa cho con người khỏi chết. Chết là một điều đáng sợ, là một sự bí mật, là một sự mất mát tuyệt đối với người thân, tuy nhiên bệnh nhân và thầy thuốc, tất cả chúng ta đều phải trải qua. Khác với cái chết dễ dàng và không đau đớn như "chết kiểu Hollywood", hoăc "chết đứng" như Từ Hải, chết là một tiến trình xảy ra từ từ, kèm theo đau về thể xác và khổ về tinh thần. Tôi nhớ những kỷ niệm khi làm nội trú tại khu ung thư bệnh viện Bình dân Sài gòn đầu năm 1961. Bệnh nhân là một ít trong số nhiều người bị ung thư từ những miền xa xôi về được thành phố, tìm hy vọng ở khoa học. Tôi nhớ những bà lớn tuổi bị ung thư cổ tử cung giai đoạn III hoặc IV, chảy máu dầm dề, ung thư có mùi hôi như mùi chuột chết, những ông bị ung thư hàm mặt, phải mở khí quản, không nói được và sợ hãi, buổi sáng phải tự đem cái lòng của ống nội khí quản ra rửa ở vòi nước trước trại bệnh trong khi y tá ngồi ở trong nhà la mắng. Trại bệnh ung thư giống như một cái Tiền Địa ngục! Để bù đắp cho sự thiếu sót của y khoa chữa bệnh, đã nảy ra quan niệm về “y khoa tạm trị” - palliative medicine (xem thêm …) nhằm giảm bớt sự khó chịu do bệnh tật và quan niệm về "nhà săn sóc đặc biệt" (hospice) để giúp những người không còn chữa được do ung thư hay không ung thư và thân nhân bớt đau khổ, trải qua những ngày cuối cùng một cách dễ dàng hơn. Đặc tính của sự săn sóc là khung cảnh gia đình ở một cơ sở hay tại nhà riêng. Nhóm săn sóc đặc biệt gồm điều dưỡng và nhân viên thuộc nhiều ngành chuyên môn như vật lý trị liệu, tâm lý học, công tác xã hội (social workers), công tác tinh thần và tôn giáo, và người tình nguyện có huấn luyện làm việc với sự phối hợp của một điều dưỡng phụ trách, điều dưỡng phụ trách tham khảo ý kiến của bác sĩ chuyên về săn sóc đặc biệt. Nhóm săn sóc đặc biệt cung cấp những phương tiện tại nhà như giường bệnh viện, bình dưỡng khí, dụng cụ hút đàm nhớt, giúp và hướng dẫn xoay trở, xoa bóp, vật lý trị liệu để giảm đau và chống co rút, giúp dùng thuốc chống đau, giúp tìm cách giải quyết các khó khăn về tài chính…an ủi hỗ trợ tinh thần bệnh nhân và thân nhân, ứng trực 24 giờ/ngày 7 ngày/tuần. Cùng với sự phát triển kinh tế, nền y tế Việt nam cũng phải đáp ứng với những nhu cầu do sự thay đổi của xã hội đem lại. Phải sử dụng các phương tiện và cơ sở y tế sao cho đạt hiệu quả kinh tế cao nhất. Phải nâng cao trình độ nghiệp vụ, chú trọng không những về chuyên môn kỹ thuật mà còn cả về đạo đức văn hóa để hành nghề một cách lương thiện và đối xử hợp tình người. Cần nhận thức đúng giá trị của ngành điều dưỡng: tôn trọng, đãi ngộ xứng đáng để họ hoàn thành nhiệm vụ, giúp họ thăng tiến về chuyên môn ở trong ngành và có thể học thêm nếu muốn để đạt trình độ cử nhân, tiến sĩ điều dưỡng chứ không phải để thành bác sĩ biết ra y lệnh nhưng không có người thi hành y lệnh tốt. Y khoa là khoa học có tính chất nhân bản, bao gồm từ áp dụng kỹ thuật cao đến săn sóc các nhu cầu thông thường của đời sống hàng ngày. Với sự phát triển của kinh tế thị trường và công bằng xã hội, con người thực sự làm chủ được khá nhiều thứ, được phục vụ, được sống lâu hơn, và khi chết, mong được chết đỡ đau khổ hơn, trong sự tôn trọng nhân phẩm và được an tâm hơn vì mỗi người, bệnh nhân, thầy thuốc và gia đình đã làm hết những gì hợp lý có thể làm được. bác sĩ Nguyễn Văn Đích Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 13/Mar/2012 lúc 10:10am |
|
mk
|
|
IP Logged | |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |