Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: TỪ THIỆN | |
<< phần trước Trang of 2 |
Người gởi | Nội dung |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 07/Sep/2011 lúc 12:31am |
ĐỘC THỌAI VỚI MÙA THU Chiều. Giống hệt như bao chiều khác. Những chiếc lá ủ dột, khô đét
rơi rụng trên con phố dẫn đến trụ sở hội văn học tỉnh. Kiểu kiến trúc cổ, âm u,
trầm mặc. Mấy bức thư pháp treo trên nền tường màu vàng đất. Chữ cũng mộc như
đất. Và mộc mạc cũng là một thứ gì đó, tôi đi tìm… lang thang trên những con
phố… cuộc tìm kiếm ấy kéo dài suốt một mùa thu. Nắng. Lặng đi trên những chiếc lá. Lá khô đét, gầy gòm, già đét
lại vì nắng, hay theo một quy luật nào đó. Em bước đi trên những con đường lá
khát. Lá khát một thứ mộc mạc giữa đời thường. Em bỏ lại, những giận hờn, hạnh
phúc và mớ khát khao cháy bỏng. Chúng bị vò lại với nhau như một chiếc tất cũ
mèm, ai đó vứt dưới gầm giường. Nhện. Bụi. Giăng và đeo bám. Lá me vàng, lá
điệp rơi bám theo trên mái tóc bay trong gió thu. Lá rơi vì gió, hay vì tóc em
đẹp lạ thường. Chiếc lá bàng rơi vội, nhìn theo những chiếc lá nhỏ hơn. Nuối
tiếc và ngậm ngùi, ước gì, nó đừng to lớn như thế… vậy là nó rơi khi nó mang
màu đỏ, màu của máu trong tim thấm ngược ra da mình. Anh đứng đấy, cầm chiếc lá
bàng thô kệch, nhìn những con gió nâng lá rơi rụng. Nhìn lá trong gió, mà cứ
ngỡ lá trong tóc em… ừ thì cứ cho là mơ tưởng… mơ giữa nắng thu. Đêm. Quán 3A lặng đi trong bóng tối, với những ánh đèn bé tí. Ánh
sáng ấy không đủ xua tan bóng đêm, chúng làm cho đêm sâu hơn và buồn hơn. Quán
vắng, mấy cặp tình nhân ngồi lưa thưa, tận hưởng ly café… hay chỉ đơn thuần là
tắm táp trong một thứ hương vị yêu đương. Được ngồi cạnh nhau, nói chuyện, nhìn
nhau cười nói, tựa đầu vào nhau, và lòng thấy ấm. Ngòai trời. Đêm vẫn mịt mù,
với những ánh đèn vàng hoe hoắt. Lá rớt rơi, chẳng ai hay biết. Lá vẫn rơi. Để
khuya nay, người lao công quét vội chút mùa thu vô danh… ở đời. Những thứ vô
danh, chẳng biết để làm gì… thường được cho là rác. Và mùa thu vô danh cũng
thế. Xa xa. Đêm trên sông dài vô tận. Gió thu Nam Bộ không rõ ràng, chỉ lẫn
khuất, chút lá rơi, chút buồn xa vắng. Thu về, vẫn nương theo tiếng nổ vang
vang của máy đò ngòai sông. Có đôi lần, ngắm nhìn những ánh đèn le lói nơi sông
vắng, ai đó bảo rằng đó là mắt của sông. Mắt sông không sáng mà trầm mặc, mà
lặng đi giữa đêm, giữa gió. Mắt sông trôi nổi giữa dòng, hay là đời người trôi
nổi. Những gia đình trôi nổi, Những cuộc tình trên sông, yêu vội và sống vội.
Thân như bèo nước. Có biết đến mùa thu ? Sáng. Nơi căn gác trống hóac. Chăn chiếu lạnh như một thứ băng giá
ẩn khuất. Người đàn ông còn sót lại sau cuộc mây mưa của mùa hạ và mùa thu. Gã
nhẹ nhàng khóat lên mình chiếc áo sơ mi màu vàng đất. Bước xuống nhà, hàng hiên
đầy những lá thu rơi rụng. Mặt xác. Người đàn ông bước đi, màu áo thoắt ẩn hiện
trong màu của lá vàng… Bóng những chiếc lá rơi, chập chờn trong ly café màu
cánh gián. Bàn tay người khẽ cầm lên nhâm nhi. Chút đắng của đời, và chút ngọt
của tình. Tôi hay tự đặt câu hỏi cho chính tôi. Tại sao khi lá sắp rơi rụng,
chúng lại chuyển thành màu vàng_màu của đất. Và tôi lại đi tìm câu trả lời.
Cũng lang thang như chính tôi đi tìm cái Mộc giữa đời thường… có thứ gì đó ám
ảnh tôi, bóng những chiếc lá rơi trong ly café đen đặc, và khói bốc lên nghi
ngút. Ông lão cạnh nhà, ngày tôi lên Sài gòn luyện thi đại học, ông còn
cười với tôi. Nụ cười móm xọm. Vậy mà thương. Ánh mắt nheo nheo vì cái cười đã
chiếm gần hết khuôn mặt teo hóp lại. Ông chúc tôi thi đậu, thành công… Tôi ậm
ừ. Tôi hỏi ông khỏe không. Tao càng lúc gầy đét như cành khô. Cần tí gió, gãy
liền mày ơi !... Tôi về. Ông mới mất hai ngày, gương mặt trên bàn thờ vẫn móm
mém cười với những cây hương cháy vội. Thu cũng vừa đến, lá rụng nhiều, là
những cành khô… giống hệt như ông. Đám tang. Con cháu về đông lắm, khói hương
xông khắp nhà. Ngày tiễn ông ra mộ, tôi có tham dự. Đứng lặng nhìn nụ cười ông
mịt mờ phía sau những làn khói bay đi vội vàng, để lại những chân hương đo đỏ,
gầy đét… Tôi chợt vỡ ra… Lá rơi, là một chút vô thường. Mùa thu có lẽ là một đối tượng thích hợp để độc thọai. Dù đó là
mộc mạc, cầu kỳ, là giàu có, hay nghèo rách. Tất cả đều như một chiếc lá. Không
to hơn lá bàng đâu, nhỏ như lá me ấy… Có mặt, hiện diện, lớn lên… để gió thổi
bay. Tôi tin vào những chiếc lá rơi rụng nơi gốc cây, chúng sẽ cung cấp chất
mùn cho cây tốt hơn, xanh hơn. Và tôi tin ông lão hàng xóm, chính ông đã cho
tôi câu trả lời… để tôi thôi chạy theo những thứ nặng nề giữa đời sống này,
quẳng lại ở một xó xỉn nào đó… để nhẹ hơn, để vươn lại trên tóc em… một thứ tóc
của cuộc đời. Vào một ngày cuối thu. Gã đàn ông dẫn về nơi gác xếp một người phụ
nữ. Họ sống đời vợ chồng nơi căn nhà ấy. Khỏanh sân trước nhà, được người vợ
quét lại, tươm tất, gọn gàng… Gã biết đã đến lúc thôi ngắm lá thu rơi phản
chiếu qua màu cánh gián…đơn giản vì trời thu đẹp lắm, tại sao không ngước mắt
nhìn lên ? Cao Hồng Ân Chỉnh sửa lại bởi cao the - 07/Sep/2011 lúc 12:31am |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 11/Sep/2011 lúc 4:59am |
Ba tôi và thiền khán thoại đầu
Đêm…
lang thang nơi những vùng đất ảo. blog này, nối tiếp blog kia thành những dòng
dài, rất dài. Có người đau khổ về cuộc tình tan vỡ, có kẻ đang hạnh phúc dùng
blog như trang nhật ký ngày yêu nhau. Có người viết về những điều cao đẹp,
thanh khiết, cũng có người đăng tải những trang entry đậm hương vị của xác thịt…
Có người viết về sự đầm ấm, thân thương nơi gia đình… có người đương chia sẻ về
nỗi mồ côi. Ừ, thì mồ côi thiệt. Dừng lại
giữa hàng trăm blog được lướt qua trong đêm, dừng lại ở blog mồ côi ( cứ tạm
gọi như thế ), tôi thấy lòng tựa hồ như đang se lại. Giữa đêm lạnh,
giữa phố 8 triệu con người, sao lạc lõng đến vậy. Nghĩ vậy mà tự dưng lại thấy
thương. Thương lắm.Thương blogger ấy. Hồi đó,
mỗi đêm trước khi đi ngủ, mẹ thường dạy cho thuộc ca dao tục ngữ. Mẹ hay ê
a hát cho thằng con bé tí bặp bẹ nói theo : “ Còn cha gót đỏ như son Đến khi cha mất, gót con đen sì “ Tôi ngô
nghê hỏi mẹ, vậy là không có cha kì gót chân cho hả mẹ. Mẹ nói ừ, được kì gót
chân cho là cả một hạnh phúc. Còn nhỏ xíu, tôi chẳng biết gì… chỉ biết mỗi cuối
tuần ba về, chở hai mẹ con đi ăn, đi ngắm phố. Ba hay cõng tôi lên tận 4 tầng
chung cư nhà cậu mợ. Ba giấu mẹ, lén mua cho tôi nho, táo… những thức ăn xa xỉ
thời bấy giờ. Chỉ biết ba từ mỏ đá về nhà trên chiếc môtô màu đỏ pha vàng đất của
những con đường lầy lội, áo ba cũng vàng và người nồng nặc mùi đất núi, và bụi
đường xa. Từ bé
đến giờ, tôi không có thói quen đợi Tết, mà chỉ đợi đến hết tuần. Những ngày
cuối cùng sót lại của một tuần, gia đình tôi vui như hội… Tôi chỉ nhớ còn nhỏ,
mặc cộc một chiếc quần sịp 7 màu, hai răng súng, cắt đầu ngố như lấy cái muỗng
dừa úp lên. Hễ lần nào nghe tiếng động cơ xe réo ì ì ngoài cổng, tôi tưng tưng,
tơn tơn chạy ra… hét lên inh ỏi : Mẹ ơi ! Ba về ! Ba về kìa ! Lúc
bé, trong tôi, vẽ lên rõ nhất hình ảnh về ba như thế này. Ba rất nóng tính, nên
đừng bao giờ đem bài vở hỏi ba chỉ cho. Ba cũng rất dễ dụ, nên đồ chơi nào mẹ
không mua mà nói với ba thì sẽ có tất cả. Nghĩ như vậy, nhưng ít khi nào tôi
nói ba mua con cái này, cái kia. Tôi tập theo mẹ, im lặng… nhưng ba là một ông
tiên, ba lúc nào cũng đoán trước những suy nghĩ, những mong muốn của thằng con
bé tẹo, tròn trĩnh. Ba là vậy. Lúc nào cũng vậy, đừng nói gì hết, vì ba đã tính
toán xa rất xa rồi. Khi bọn
trẻ cùng trang lứa mải mê với trò công an bắt cướp, đá banh, bắn bi… tôi rút
trong nhà với mẹ. Hồi ấy, nhà tôi nằm sâu trong Quân Khu 7, giữa mịt mù cỏ ,
bông lau, cây mắt mèo, và những hàng xoài xanh xa xa, những hàng cây bạch đàn
xào xạc. Thi thoảng có vài anh bộ đội đi tuần ngang nhà, hát vu vơ vài câu nhạc
từ chiến khu xa xăm. Mỗi đêm mưa, là bầy dế, cào cào, châu chấu rên lên rĩ rả.
Trò vui nhất là được cầm kiếm gỗ đánh nhau với mẹ, tập theo mấy bộ phim chưởng
thời bấy giờ. Hay trưa trưa đi bắt kiến bỏ vào mấy hang con “kim quýt “ cái này ông anh họ tôi lên chơi, ông gọi như
thế. Hay tha thẩn bắt cào cào bỏ vào rổ nuôi. Vớt nòng nọc sống trong cái xe
bồn rỉ sét đem chơi trò bán hàng. Hôm nào đó thì nắn đất sét thành con này, con
nọ rồi ngồi chơi một mình. Nghĩ
lại, thời ấy người ta chưa phát hiện bệnh tự kỷ rầm rộ như bây giờ, chứ nếu
không mẹ cũng đã lo sốt vó thằng con trai cưng bị bệnh gì liên quan đến thần
kinh. Và mỗi lần ba về, là ánh nắng chiếu qua những ngày tháng chầm chậm trôi
ấy. Ba chở 2 mẹ con về thăm ngoại, xách nước tưới cây, nuôi gà, nuôi khỉ… ba
làm mọi thứ để không gian ấy không trôi chậm nữa, mà sinh động lên. Ba không
muốn thằng con trai quen theo cách sống của mẹ cứ lầm lũi chịu đựng, hay phải
buồn buồn nhìn theo những món hàng đắt tiền chưng bày trong mấy tủ kiếng sáng
choang.Ừ, Ba cho con gót chân son để bước nhẹ tênh giữa đời. Tôi
không hiểu ba. Giống như chưa bao giờ hiểu. Vì ba xa quá, giống như ông Phật
trên bàn thờ vậy. Mình chỉ cầu xin Phật, chứ chưa bao giờ mình tự hỏi mình có
hiểu cái ông bằng cát đá, xi măng kia có ẩn ý, hay buồn khổ gì không. Đến bây
giờ, khi lớn lên, vững vàng hơn trước, tôi mới hiểu ba sau khi đã tìm hiểu ông
bằng cát đá trên chùa ấy ổng dạy điều gì… Nhờ ông Phật, tôi hiểu được ba
nhiều hơn. Cái khó nhất ba đã đạt rồi, đứng giữa đôi dòng Đạo và Đời. Ung dung
như vị Phật, người ta hay thờ bằng tượng ngồi trên một chiếc bè nhỏ xíu giữa
bát ngát sóng cuộn mà gương mặt vẫn y nguyên, không vui không buồn… mình gọi là
bình thản… Mấy Thầy dạy, đó mới thật là An Nhiên. Nhưng
hiểu là một chuyện, còn bước vào cảnh giới ấy thì là một chuyến đi rất dài. Có
lẽ, tôi chỉ vừa dợm chân bước trên con đường hiểu ba. Có hiểu mới có thương.
Còn thương trước, rồi hiểu sau, chắc chỉ duy nhất thằng tôi này đang làm. Nhưng
vì tình thương để mình cố gắng hiểu một ai đó để rồi thương cho đúng cách, đúng
nghĩa là thương. Chắc như vậy cũng được. Ai cũng có nội kết, ba cũng vậy. Đời
tặng ba chút đau khổ, đạo tặng ba chút bình yên. Bù trừ, đôi khi công bằng, đôi
khi bất công. Người ta
tin rằng có một vị Phật, nguyện hoá thân là quỷ dữ để độ chúng sanh. Tôi cũng
tin như vậy trong ngày chân ướt chân ráo vào với bể Phật mênh mông. Người ta
tin Phật hoá ra quỷ dữ chứ ít thấy ai đi tìm Phật trong quỷ. Ngay cả ba, đến
bây giờ tôi mới nhận ra ba là người khéo phương tiện, khéo giáo hoá, khéo độ
đời. Đứng giữa biển, là Phật lớn thì an nhiên, tĩnh tại, còn Phật nhỏ hay Phật
vừa vừa thì thoáng chút sóng gió, cũng thoáng chút nhẹ nhàng. Tôi tin vào Phật
Ngàn Tay bao nhiêu, thì giờ tôi lại tin ba bấy nhiêu. Vị Phật nhỏ, vừa vừa đang
ở bên tôi. Sao không vén lớp bèo tấm mỏng tanh là những quạo quọ, cọc cằn, khó
chịu để thấy bên dưới, mặt nước trong vắt đến mê người. Rồi từ sự trong veo ấy,
tôi thấy ba dịu dàng ngồi xức thuốc đỏ cho vết thương của mẹ mau lành, thấy ba
sừng sững như núi và vui như hội khi dẫn vợ con đi ăn sáng, uống café, thấy ba
thông tuệ như một vị Đạo sư khi giảng cho hai mẹ con nghe về Thập nhị nhân
duyên, lục căn lục trần… vị Đạo sư ấy kỳ lạ đến duyên dáng khi cứ miệt mài hỏi
hai đệ tử : có ai hỏi Đạo gì không ? làm ơn hỏi đi… , thấy ba như một cánh chim
lớn, một tàn cây vững vàng mỗi lần con nghĩ về chuyến đi lên phố lạ, thấy ba
luýnh quýnh đến tội nghiệp khi mỗi lần mẹ truyền dịch mà bình nước sắp hết,
thấy ba ung dung rãi thóc cho chim trời và cùng mau nước mắt mỗi khi thấy ai đó
có hoàn cảnh khó khăn, thấy ba chi li từng đồng cho bản thân mà cũng hào phóng
đến bất tận với vợ con… Còn nhiều lắm, ba tôi đứng giữa 2 khoảnh trời trái
ngược nhau. Tìm ba giữa đạo đế thấy ba mênh mông hiểu biết, tìm ba giữa đời để
hiểu ba từng trải, trôi nổi bể dâu. Ba
giữ cho con trai ba gót đỏ như son, để đôi tay con chưa từng chai sạm, để con
hãnh diện với bạn bè cùng lứa, để môi con không ngớt nở nụ cười… rồi ngày kia,
con vô tình nhận ra, chân ba cứng như đá, đôi bàn tay như gọng kềm (mẹ và con
hay nói vậy ), môi ba cười đôi lần méo xệch. Ai đó có lần khen, con có nụ cười
trong veo, và đầy từ bi… nhưng không ai biết rằng ba chở bao sương gió, chở bao
nhiêu nhọc nhằn để nụ cười ấy còn mãi trên môi con. Ai đó có lần khen, con viết
văn hay, suy nghĩ sâu sắc… nhưng không ai biết rằng ba trằn trọc bao đêm giữa
chợ đời để những suy nghĩ cao xa cứ tuôn mãi theo những ngón tay con bay trên
bàn phím. Không ai biết cả, chỉ có mình con biết. Vậy mà có lúc, con tưởng
chừng đã quên. Mùa
Vu Lan, mọi người hay viết về mẹ. tôi cũng đã viết, rất nhiều về mẹ. Vì tôi gần
mẹ, trong từng khoảnh khắc trưởng thành, mẹ luôn bên cạnh. Có lần, tôi còn bảo
mẹ là vị Phật nào đó trên chùa, thương tôi mà xuống ở cạnh bên để chăm lo, nhắc
nhở. Trong
kinh Vu Lan báo hiếu, Mục Liên chỉ quán tìm mẹ giữa vòng trầm lao, chứ không
thấy nhắc đến cha. Rồi kinh Báo Hiếu cũng dạy về công ơn của mẹ nặng hơn cha
gấp bội lần đến nỗi xương mẹ nhẹ hơn xương cha, vì mẹ phải sinh nở đớn đau. Đó
là những điều có thật. Và hình ảnh người mẹ dễ làm người ta xúc động. Vì mẹ
thui thủi bên con, lo con từng miếng ăn giấc ngủ. Đến quê người ta cũng dành
quê của mẹ, chứ không phải của ba : “ Chiều chiều ra đứng ngõ sau Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều “ Như vậy,
hình ảnh mẹ dễ làm hảnh giả phát khởi tâm từ bi trong các pháp quán niệm. Có vị
Thầy dạy rằng, hãy quán chúng sanh trong nhà lửa đau khổ khôn cùng là mẹ ngươi
trong muôn ngàn kiếp_ kẻ đã từng mang nặng 9 tháng 10 ngày ròng rã rồi tách da
xẻ thịt sanh ra ngươi rồi nuôi nấng chăm bón ngươi từng muổn sữa, chén
cháo, bát cơm .v.v. Mẹ là hình ảnh để quán Từ Bi, còn đối với tôi, ba là một
dạng thiền công án. Lúc choáng váng, ngợp thở, khó hiểu, gút mắc lúc thì mênh
mông, hiền hoà, giản dị. Một dạng khởi đầu từ hiểu mà thương, dạng kia lại từ
thương mà hiểu. Nhưng cuối cùng vẫn là hơi thở… Hơi thở cho tôi tiếp xúc với mẹ
tôi, ba tôi vừa thương vừa hiểu. Blog
mồ côi viết thấy tội quá, nhưng trong những bài viết ấy phía sau vẫn chập chờn
những tia sáng của niềm tin, của yêu thương. Giống như giữa phố đông, có vị Bồ
tát đi vỗ vai từng người bảo rằng :” tôi không dám khinh anh đâu, vì anh là một
vị Phật chưa thành “… Tôi tin rằng ngày nào đó, sẽ có người vỗ vai tôi giữa chỗ
kẹt xe, bến xe buýt, phòng chờ bệnh viện hay bất cứ đâu trên phố. Vỗ vai để
nhắc lại, anh quay về đi, quay về bên trong anh, quay về nơi người xung quanh
anh. Để thấy sự hiện diện của người thân là một phép màu vi diệu. Bàn tay vỗ
vai đôi khi là một bài viết, một hình ảnh, một âm thanh… cảm ơn blog Mồ côi nhé
! đã nhắc Cải nhớ về gia đình. Nơi đó, Cải có một công án, một khán thoại đầu
mà mãi mãi vẫn còn phải miên mật suy tư… Có lẽ,
Cải sẽ cần bàn tay vỗ vai này mãi về sau… Namo Avalokiteshvara |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 19/Sep/2011 lúc 6:00am |
... chim lẻ bạn.......
viết
thay lời một con chim cu trống... ừm, vậy
là em đã đi rồi , đi thật xa ... ngày hôm ấy, khi ông chủ vừa mở cửa lồng, em
đã vụt bay ra như một phản xạ, một niềm khao khát ... em à , mình đã giữ nhau
đủ rồi ... ngày hôm
nay , sao tiếng gù krúc...cu ...cu...krúc...cu...cu của anh nghe xa xăm đến
thế, chắc vì thiếu những âm thanh nhỏ nhẹ và hờn dỗi của em ước.. ước.. ước .... có bao
giờ tiếng chim cu gù lại cô đơn và quạnh quẽ đến thế này không em ??? Chiều
hôm ấy, khi em bay đi , anh đã gọi em, gọi rất nhiều em ạ... mình đã sống cùng
nhau, đôi cánh em vẫn chưa đủ sức bay thoát khỏi móng vuốt của con mèo nhà bên
cạnh, hay em sẽ mỏi cánh dừng lại ở một cành cây nào đó , vì đã bị giam cầm lâu
rồi, đôi cánh thiên thần ấy vẫn chưa quen với một khung trời mới, em có tránh
được những viên đạn đồng của bọn trẻ đi săn .... em đã đi thật rồi sao , tiếng
kêu của anh sao nghe hoang vắng đến thế, trời chiều đã buông xuống rồi , anh
vẫn cứ cố kêu, em ạ... anh ngước mắt ra ngoài những mắt lưới nhỏ, anh nhìn vào
tàn cây mận đối diện, anh chờ đợi nơi tàn xanh ấy, sẽ có một đốm trắng, dù đó
không phải là em đi chăng nữa, nó cũng đủ làm cho anh , đêm nay ngủ thiếp đi
trong bình an và vui sướng khi biết em trở về .... Vậy mà
không vợ yêu ạ, chỉ có bóng tối, anh thấy tiếng kêu mình bị mắc lại trên những
cành cây , rồi nghẹn ngào tan biến vào màn đêm ... anh kêu lên lớn lắm , như
bảo với ông mặt trời rằng, ông ơi đừng đi mất, khi ông đi, tôi sẽ chẳng thấy
đường để kêu, và vợ tôi sẽ chẳng biết đường về .... Nhưng
sao ông ấy tàn nhẫn lắm, cứ quay lưng mà bỏ đi , mặc cho anh kêu nài, van xin
... rồi đêm xuống thật, anh tự nhủ lòng mình sẽ kêu suốt đêm, cho em ở nơi nào
đó có lẽ sẽ nghe được anh, đêm nay em sẽ bớt đi nỗi sợ lần đầu tiên giữa một
vùng trời to lớn lắm... đêm ấy,
anh mơ, anh thấy anh gù rất nhiều, anh gù lên liên tục em ạ, và em về thật,
bóng em bay thấp thoáng nơi những đám mây xa ... Khi anh
giật mình tỉnh giấc, trời đã sáng rồi, đêm qua trời có lẽ mưa, anh thấy đất
xung quanh lồng thật ẩm ướt, và anh cảm thấy mình lạnh, anh nhìn về chiếc tổ
của hai chúng ta, nơi ấy vẫn còn đó quả trứng tròn , niềm mơ ước của đôi ta cơ
mà .... Dẫu có
biết rằng em yêu tự do, em yêu bầu trời nơi đôi cánh em sải rộng, những để đổi
lấy tự do, em bất chấp mọi thứ, bất chấp một mái ấm nhỏ nhoi hay sao ? em à ,
anh không trách em, chỉ biết lặng lẽ ăn một vài hạt thóc ... Trời ạ, sao hôm
nay thóc cứng thế, khô thế, cổ họng anh ran rát... anh vội bay đến bên chậu
nước trong veo , rồi kỉ niệm chợt ùa về : ngày nào đó, em và anh cùng nhau uống
nước, chúng ta nhìn bóng nhau dưới làn nước ấy ... sao giờ đây bên anh chỉ là
một khoảng trống... vô hồn.... Chỉ
trong chiếc lồng vỏn vẹn này thôi em ạ... anh chỉ muốn hai ta bên nhau, chỉ nơi
không gian tù túng này chúng ta yêu nhau ... chỉ vỏn vẹn thế thôi ... anh chỉ
dám mơ rằng tiếng kêu của anh, những câu nói ngày nào anh trao cho em : em đẹp
lắm, em xinh lắm vợ yêu của anh... và em đáp lại rằng : anh xạo quá đi , ai mà
tin anh ... em hay làm nũng ... Chẳng
biết em còn nhớ những hạt thóc anh trao tặng em ngay ngày em cho ra đời giấc mơ
của hai đứa mình... chỉ còn vỏn vẹn vài ngày thôi, với hơi ấm của em, giấc mơ
của chúng mình sẽ thành hiện thực, giống như bài hát nào đó của loài người :”
anh mơ về căn nhà , và lũ trẻ” ... em yêu à ... Bữa nay,
anh nghe bà chủ bảo với ông chủ rằng thôi thì cứ mua cho nó con chim mái khác,
cho nó đỡ buồn .... và anh nhắm mắt lại, anh nghĩ về chiếc tổ cả đôi ta, sẽ
không còn dáng hình em , mà là một bộ lông khác, một chiếc mỏ xinh xinh khác
... em à, anh đã bay khắp lồng, đập cánh loạng xạ ... anh sợ, mình có lỗi với
em ... Ngày hôm
nay, trời nóng lắm, anh vẫn cứ cố kêu , kêu thật nhiều....anh nghĩ về em... anh
sợ nếu anh không kêu, em sẽ lạc đường mất thôi ... đã 3 ngày rồi kể từ ngày em
bay đi.... vài hạt thóc, một ngụm nước , vậy mà anh đã sống, và đủ sức để cất
lên tiếng krúc...cu...cu ... anh sợ em sẽ lạc đường.... Chẳng có
ai cấm mình nuôi hy vọng, và anh hy vọng về điều ấy, anh đã kêu rất nhiều, đôi
lúc anh thấy mình khản cả cổ, định bay đến chổ đựng nước, nhưng lại thôi , anh
sợ trong khoảng thời gian ấy , không nghe tiếng của anh, em sẽ lạc đường, sẽ
rơi vào sợ hãi mất ... anh cứ đứng đấy mà kêu .... vừa kêu , anh vừa nhìn về
phía tàn cây mận, anh tìm một đôi cánh trắng phau em à... những hoa nắng cứ lấp
ló sau những tán cây , làm anh chói mắt và đôi lúc anh nghĩ em về thật... anh
mừng vui , anh đập cánh liên hồi , anh chạy đến bên niềm mơ ước tròn trĩn của
đôi ta,anh bảo nó :” Con ngoan ráng sức nhé, mẹ về sẽ cho con hơi ấm ...!” ,
anh vẫn còn nhớ em thích ăn những hạt thóc do chính anh mớm cho em ... anh đã
vội ngậm lấy một hạt thóc, rồi bay đến sát cửa chuồng, đặt hạt thóc xuống đất,
cất tiếng gọi :” em ơi hãy đến đây ăn em nhé !” , chỉ có tiếng lá xào xạt đáp
lời anh ... Anh ngậm
lấy hạt thóc ấy, bay bám vào trong những mắt lưới, anh nhìn về phía tàn mận ...
nơi đó có những chiếc lá xanh thẫm, và những hoa nắng cứ chập chờn...anh sững
người, hạt thóc bỗng rơi xuống, mất tăm ... Anh vẫn
cứ kêu, vẫn chẳng thèm ăn uống, anh sợ khi anh dừng lại, em sẽ đi lạc, bầu trời
tự do kia cao quá, xa quá, mơ hồ quá, em có chắc mình được hạnh phúc hay không
khi em biết về nó chỉ qua những mắt lưới nhỏ nhoi ??? em à, anh vẫn kêu ... Và rồi
em biết không, anh không giữ nỗi đôi mắt mình nữa, sao nó cứ nhắm tít lại, anh
cố gắng lắm, cố gắng để mở ra mà trông em về cùng anh .... nhưng sao nó cứ đi
ngược lại ý anh ... thôi thì mình sẽ vừa nhắm mắt vừa kêu vậy .... anh nhớ em
nhiều lắm, nàng tiên áo trắng của anh... Và rồi
em ạ, lần đầu tiên anh nhận ra đôi chân cứng cáp của anh không giữ nỗi anh trên
cành cây nữa, anh hé mắt nhìn, anh thấy anh đang rơi, đôi cánh không đủ sức bọc
gió , và đập liên hồi để nâng anh lên nữa ... anh nghe mình rơi phịch xuống đất
như một trái mận chín rơi từ trên cành... nhưng em biết đấy, anh vẫn cứ kêu ,
kêu để em về cùng anh .... Anh nhìn
về giấc mơ tròn của hai đứa mình, anh thấy màu trắng dần chuyển sang màu
vàng.... và anh thấy anh không làm chủ được đôi mắt mình nữa .... anh thấy
miệng mình có vị gì đó mằn mặn... Chợt như
một sức mạnh, anh nhớ đến em , anh phải đứng dậy để kêu , để dẫn đường cho
em... anh vùng dậy, mở to mắt, cố thu hết sức mình để đến được ngay cửa
chuồng... anh thấy những tàn lá xanh, anh thấy những hoa nắng ... à mà không em
đang về đấy chứ .... anh gọi em, gọi thật lớn... .....
sáng hôm nay khi vô tình ra vườn nhà, đi ngang qua chuồng chim cu, tôi thấy nó,
một con chim trắng phau, nằm sát ngay cạnh cửa chuồng, nơi khoé mỏ có một dòng
máu chảy ra, và đôi mắt đỏ au cứ mở to, trong đôi măt ấy, hình như còn lấp lánh
những hoa nắng .... Cao Hồng Ân |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 04/Oct/2011 lúc 9:49pm |
THUỲ LINH Tiết
2 , nó ngồi học, bỗng một tờ giấy nhỏ chuyền lên :” Tao cảm thấy Thùy Linh là một đứa con gái
không có cá tính, một nhỏ gái hư ! làm tao mất cả hình tượng !” Mấy
hôm nay trong lớp nó, bạn bè bàn bạc về vấn đề một đoạn videoclip của Thùy Linh
trong lúc mây mưa cùng bạn trai bị tung lên mạng... có lẽ đây là một vấn đề hot
nhất hiện nay ... chỉ đơn thuần vì công chúng biết Thùy Linh qua vai chính
trong phim Nhật ký Vàng Anh ...và họ xem Thùy Linh như một biểu tượng của trong
sáng và ngây thơ. Bạn
bè nó, phần đông thì tỏ ra rất bất mãn, phê bình, chỉ trích và khinh bỉ rất
nhiều ! vì một hình tượng bị phá vỡ hoàn toàn ! Riêng
nó, nó lại nhìn khác, và chưa khi nào nó nhận ra mình cảm thông với Thùy Linh
bằng lúc này ... mặc dù nó chưa hề xem Phim nhật ký Vàng Anh, chưa hề biết Thùy
Linh mập ốm ra sao ... chỉ đơn thuần là suy nghĩ ! Và
rồi cũng ngay vào tiết 2, nó hí hoáy viết trả lời bức thư ném lên :” tao thấy
tội nghiệp !” Ừh,
đáng thương lắm, tội nghiệp lắm, sáng nay , nghe nhỏ bạn trong lớp nói rằng Thùy
Linh đã lên Ti vi và khóc rất nhiều, Thuỳ Linh cảm thấy có lỗi với ba mẹ, có
lỗi với người hâm mộ ..v.v..v... hình như có chút gì đó nghèn nghẹn phải không
Thùy Linh ? Người
ta bảo rằng trong mỗi con người luôn mang hai phần : tánh CON và chất NGƯỜI
! và hai phần ấy chẳng bao giờ dung thứ
cho nhau, cứ tranh giành, cứ chống đối ! và đến một lúc nào đó, tánh CON mệt
mỏi, nó ngủ vùi ... chất NGƯỜI sống dậy, đẹp đẽ và trong sáng. Cũng
có khi chất NGƯỜI buông xuôi... tánh CON khi ấy trỗi dậy , làm đủ mọi chuyện
xấu ! Con
người tốt là kẻ biết khéo đè nén tánh CON ấy , nhưng trên đời này chẳng ai là
tốt toàn vẹn cả ! cũng như xưa kia chúa Jesu phán với đám người hăm hở đòi ném
đá vào người phụ nữ phạm tội lăng loàn :” trong các ngươi, ai tự xét thấy mình
không có tội , thì hãy ném đá vào người này !” ... và đám đông dần bỏ đi ...
tại sao ? vì trong những người náo nức lên án cái xấu ấy, tự xét thấy mình còn
nhiều nhiều lắm những tội lỗi ! người
tốt phạm lỗi vì người tốt có lúc ngủ quên trong sự tốt lành, không tỉnh thức để
canh chừng tánh CON... và có ai trong chúng ta dám nhận rằng mình chưa khi nào
lơ là trong công cuộc canh giữ đó ... khi mà thời gian làm việc là cả một đời
người ??? vậy
là Thùy Linh cũng thế , cũng trong một lúc bốc đồng và nông nỗi của tuổi trẻ,
đã để tánh CON nổi dậy cướp chính quyền... Thùy Linh có lỗi , nhưng xem ra Thùy
Linh đáng thương hơn đáng trách rất rất nhiều lần ! Nhỏ
bạn nói với nó :” tao thề là sau này sẽ chẳng bao giờ để như con bé Thuỳ Linh
ấy !” Suy
nghĩ ấy là đúng , nhưng cuộc sống này chẳng bao giờ theo ý muốn mình cả ,mình
chẳng phải là chủ của cuộc sống này , mình sở hữu cơ thể mình nhưng có bao giờ
cơ thể ấy chịu nghe lời mình không ? mình buồn ngủ , mình phải đi ngủ mặc dù
chuông đồng hồ réo vang inh ỏi ... mình thua cơn buồn ngủ ! Mình đói mình phải
ăn ... mình có ép cơ thể mình :” tao buộc mày đừng có đói nữa !” được không ? Mình
bệnh, mình có muốn mình hết bệnh là hết ngay được không ? Tuyệt
đối là không bao giờ ... vậy đó, ngay đến chính cơ thể mình mà mình cũng chẳng
điều khiển được thì huống chi là tâm lý , huống chi là tinh thần, huống chi là
tương lai ??? Mình
chẳng thể bảo rằng :” tôi thề là sẽ không làm việc đó “ , mà xin hãy nhỏ nhẹ
nói rằng “ tôi sẽ cố hết sức để chuyện đó không xảy ra !” ... Cũng
như Thùy Linh vậy, Thùy Linh có muốn chuyện ngày hôm nay xảy ra hay không ?
Thùy Linh có muốn mình bị tung phim sex lên mạng , Thùy Linh có muốn mất tất cả
hay không ? Tuyệt đối là không bao giờ ! vậy
thì sao ? Thùy
Linh chỉ biết nơi hiện tại , lúc mà đoạn videoclip ấy được ra đời, Thùy Linh
chỉ biết vỏn vẹn một điều rằng điều ấy thoả mãn những lúc bốc đồng ! Thùy Linh
chẳng làm chủ được tương lai, cũng chẳng thể làm chủ được tình thế lúc ấy khi
những xác thịt và cuộc vui trỗi dậy ! càng nghĩ, nó lại càng thương cho Thùy
Linh, tội nghiệp thiên thần bé nhỏ ấy, phải ngập chìm trong những trò vui ! Nhìn
về chuyện của Thùy Linh, xin đừng vội chỉ trích lối sống của giới trẻ bây giờ
là sa đoạ và dơ bẩn ... mà hãy xin suy nghĩ lại, người lớn đã tạo cho giới trẻ
có được một cách nhìn đúng đắn, một cách nhìn sáng suốt vấn đề hay chưa ? Và
cũng xin tuyệt đối đừng nhìn videoclip ấy là một văn hoá phẩm đồi truỵ , một
vết nhơ , mà chính là một tiếng nói của xã hội ... một hồi chuông báo động rằng
giới trẻ thời nay đang thiếu mất đi những tổ ấm của tinh thần , thiếu đi những
dòng suối để gội sạch tâm hồn ! giới trẻ Việt Nam đang cô đơn và lạc lõng trước
những chiếc điện thoại NOKIA tối tân, trước những SH sang trọng và trước sự du
nhập ào ạt của văn hoá phương Tây ... họ sống và chạy theo chúng như những mode
thời thượng , nhưng quên rằng công dụng chúng để làm gì ? Có
ai dám chắc rằng đoạn Videoclip ấy không phải là tác phẩm của một máy quay kĩ
thuật số hay đơn thuần chỉ là một chiếc điện thoại có chức năng ghi hình ? Nhà
sản xuất muốn thế ư ? Thùy
Linh chỉ là một trong vô vàn những giới trẻ , những bóng hình lắc lư nơi quán
bar theo những điệu nhạc mạnh, và trở về nhà lúc nửa đêm khi đã mệt rã cả người
??? vậy ra nơi người trẻ ngả vào khi gặp bất hạnh , gặp khó khăn trong cuộc
sống là những điểm đen điên cuồng và thác loạn đến thế ? Thùy
Linh chỉ là một ví dụ rất nhỏ, rất đáng thương về những phút nông nỗi ... Thùy
Linh đã rơi nước mắt ... chỉ đơn giản rằng Thùy Linh đang cô đơn , cô đơn khi
nhìn thấy hình tượng ngây thơ mình chẳng còn nữa ! vậy là hình ảnh trong veo ấy
tan vỡ mất rồi ! Hình
như đây cũng là một điều cần phải suy nghĩ về vấn đề thần tượng trong mỗi con
người ! Nét trong veo của Thùy Linh ngày hôm nay sẽ như một vết hằn , người ta
sẽ nhìn và bảo :” trời đất, con bé ấy nhìn vậy mà khiếp thật !” ... vậy là
trong lòng người ta Thùy Linh chẳng còn nữa, từ trong veo thay bằng từ vẩn đục
, tốt thay bằng xấu ... chỉ đơn giản vậy thôi ... con người muôn đời là thế ,
con người chẳng làm chủ được mình , vì lẽ ấy, tình cảm con người vốn cũng mong
manh ... Ngày hôm nay tôi thích Thùy Linh, ngày mai tôi ghét cô ấy vì cô ta nhơ
nhớp quá, bần quá ! Ngày hôm nay tôi thích giọng hát ấy, ngày kia tôi lại cảm
thấy nó chói tai kinh khủng ! Bữa nay tôi buồn tôi thích nghe nhạc sến , nhưng
hôm nao vui tôi thích nghe nhạc rock ! Con người thay đổi thất thường , bản
chất của đám đông thường chỉ là những cảm xúc chóng phai , nay thương mai
ghét... vậy có đôi dòng gửi những ai đang sống bằng tình cảm của đám đông hâm
mộ rằng , hãy không ngừng cố gắng và tự hoàn thiện mình từng ngày từng ngày một
... và cũng đừng thất vọng , hay đau buồn khi một ngày nọ bên mình , người ta
đột nhiên “rụng” đi đâu mất cả ... tất cả chỉ đơn thuần là một cảm giác ghét và
thương ! Người
ta sẽ thôi cho Thùy Linh vai Vàng Anh
nữa, vì họ nghĩ rằng như thế sẽ làm bẩn đi mất hình tượng Vành Anh, người ta
còn sợ những bậc phụ huynh sẽ không cho con em mình xem ... cuộc sống vốn không
bao giờ bằng phẳng, và tính từ trong veo, trắng ngần chỉ đơn thuần là những
điểm cực trị của hàm số cuộc sống ! cuộc sống là một hàm số, có điểm lồi điểm
lõm, có điểm cực đại, cực tiểu ! một hình tượng đẹp không hẳn là một hình tượng
vẹn toàn ... mà là một hình tượng biết vươn lên sau khi gục ngã , biết lồm cồm
bò dậy và chạy thật nhanh về đích đến ! đó là một hình tượng đẹp và thiết thực
cho cuộc sống thời nay nhiều hơn ! Và
nữa, những bạn trẻ, xin đừng bĩu môi, mỗi khi nghe nhắc đến 2 từ Thuỳ Linh ...
bởi lẽ , chúng ta cũng chẳng hơn gì... chúng ta cũng chỉ là những kẻ canh gác
mệt mỏi trước tánh CON không ngừng trỗi dậy ! chúng ta cũng có những đêm không
ngủ , chúng ta cũng từng chuyền tay nhau những băng hình sex , chúng ta cũng
từng có những giờ phút toàn là xác thịt ! chúng ta chỉ khác Thuỳ Linh ở chỗ,
Thuỳ Linh được quay thành phim, còn chúng ta ... nhiều lắm song chẳng nhớ được
bao ! Có
bạn, xem videoclip ấy là một thứ đồ độc địa, một thứ là ô uế tâm hồn, và đêm
về, lén ba lén mẹ mở ra xem ... như thế còn tệ hơn gấp ngàn lần người đóng
phim. Có
bạn chuyền nhau đường truyền link như một điểm đen trên mạng ... nhưng bạn quên
nhìn những giọt nước mắt của người trong cuộc ... phát tán những thứ làm người
khác đau khổ ... cũng là một tội lỗi ! Có
bạn viết trên blog phê bình , chỉ trích Thuỳ Linh gay gắt ... hình như cũng
đang diễn lại chính cái vai của biết bao người bình thường khác, nay ghét, mai
lại thương ! bạn phê phán để người ta xem bạn là một người tốt , một người biết
sống sạch ! cũng như một cogaidolong nào đó, chê bai ca sĩ nào nó, để rồi kiện
cáo ! vì sao , vì bạn muốn viết để chứng tỏ rằng ta đây là một kẻ biết thưởng
thức, có sức ảnh hưởng lớn, ta biết sống có phong cách , chẳng sợ đứa nào !
nhưng như thế trở lại được gì ... một cô gái bất hạnh, thì thiếu mất những dòng
bạn viết , cô gái ấy có bớt chút bất hạnh hay không ? những việc bạn làm đâm ra
vô vị và lố bịch biết bao ! Có
lẽ, Thuỳ Linh sẽ chẳng đọc được bài viết này, vì nhóc chẳng biết Thuỳ Linh có
blog hay không ? mà nếu có thì giữa hàng trăm cái blog , thì blog của nhóc ...
lọt thỏm ! viết chỉ đế viết, viết để thay đổi một phần nào đó những suy nghĩ
trong những ai từng xem đoạn videoclip ấy !!! Viết cho một chút xíu gì đó gọi
là tình người ! Cao Hồng Ân Chỉnh sửa lại bởi cao the - 04/Oct/2011 lúc 9:50pm |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 26/Oct/2011 lúc 5:34pm |
Avalokitesvara
Hằng
đêm, tịnh tâm vài ba phút. Giây phút rất ngắn. Nhưng để có dịp nghe hơi thở,
vào ra, ra vào đều thật đều. Có đôi lần, chợt nghĩ, ừh thì mình nghe mình thở
vậy là mình còn đang sống. Sống khoẻ, sống có tỉnh thức như vầy. Có
một người bạn, lâu rồi không gặp, bạn nói với tôi là nước và lửa không ghét
nhau, nhưng không thể ở cùng nhau được. Nghĩ vậy mà sao thương thân này quá,
bao nhiêu năm nay nước, lửa, gió và đất cứ ở mãi cùng nhau. Kị nhau ra mặt chứ
có vui vẻ gì đâu. Nhưng
bù lại, ở giữa những trận chiến tưng bừng của 4 thứ không hạp tánh nhau, ta còn
có hơi thở. Cảm ơn hơi thở nhiều lắm, hơi thở có biết không ? Hơi thở cho ta
chỗ đứng tách ra khỏi những cuộc binh đao, để nhìn, ngắm và suy niệm. Chỉ suy
niệm thôi, chứ không phân ra bên chánh, bên tà hay bên phải, bên quấy. Suy niệm
để thấy thương cho thân này. Có lẽ nó mòn mỏi lắm rồi. Và
nghe hơi thở như vậy, nhìn những cuộc chiến, qua đi, diễn lại, qua đi… bất tận
thiên thu. Một hôm hơi thở nắm tay, dẫn ta vào một vùng đất mới. Vùng đất ấy
nằm giữa những cuộc chiến ác liệt, nằm lẩn khuất trong lớp khói bụi mù mịt của
binh đao. Đó là một cõi thiên đường. Nơi ấy, hơi thở mời ta ngồi vào vị trí của
đoá hoa, của ngọn núi, của hồ nước. Ta thấy sao mà tươi mát, vững chãi, và tĩnh
lặng đến vậy ! kỳ lạ quá. Vậy
là bên dưới những cuộc chiến, luôn có góc khuất, sự ẩn tàng của bình yên. Nếu
khéo tay một chút, ta có thể phát huy năng lượng tươi tắn của đoá hoa để làm an
dịu binh lửa. Nếu khéo nghĩ một chút, ngọn núi giúp ta an trụ giữa đời này. Bận
rộn nhiều thứ quá, nhưng ta vẫn có khả năng nắm tay công việc, dắt dìu, lèo lái
công việc theo ý của ta. Ta là ngọn núi sừng sửng để tiền bạc, cảm xúc không
kéo lôi ta đi xềnh xệch như bấy nhiêu năm đã qua. Ngọn núi làm cho lưng ta thật
vững, đầu ta ngẩng cao dù đời có chê cười, trách móc, dỗi hờn. Ta biết, chất
liệu của sự vững chải đang nằm nơi đây. Nơi hơi thở này. Rồi hồ
nước. Bao nhiêu ngày tháng ròng rã, ta
đi qua bao nhiêu hồ nước, ngắm mình nơi mặt nước tịnh bình an, vậy đó, vậy mà ta quên mất
ta cũng y chang như mặt hồ. Bấy lâu nay ta cứ để chiến tranh, trận mạc làm mặt
nước tâm bị khuấy động, rộn ràng. Bữa nay, nhờ sự dìu dắt của hơi thở. Ta thấy
ta có khả năng nhìn mọi vật với lòng không phân biệt. Thấy
người kia mặt mày kênh kiệu
ta không bực tức, thấy những cảnh hớ hênh tâm không còn ngóc đầu
dậy, bò loe nghoe. Không để tâm chạy
theo những thứ bên ngoài nữa, mà nơi này, tâm là hồ
nước. Ngoại cảnh thay đổi,
hình bóng phản chiếu thay đổi nhưng bản
chất tịnh lặng của hồ tâm vẫn ngàn đời là thế. … ta mải mê với
3 sự kỳ diệu quá đổi kinh ngạc mà hơi
thở mang đến. Nhưng hơi thở ghé sát vào tai, và nói nhỏ nhẹ
rằng :” mấy điều
trên cũng bình thường mà thôi, còn một
điều nữa mới là tuyệt đối !”… ta lặng đi, điều
gì ngoài sự tươi mát, vững chải, thảnh thơi nữa. Chỉ cần bấy nhiêu ấy, hành trang vào đời vạn biến đã đủ lắm rồi. Nhưng mà Thở khuyên như vầy, anh ráng chút xíu nữa
đi, để em sẽ dắt anh vào một vùng này. Không có hoa, núi và hồ nước
nhưng là có tất cả. Vì tò mò, ta ngồi lại, cho thiệt yên thiệt tĩnh và bắt đầu thả
trôi theo hơi thở có ý thức… Và
sự kỳ diệu bắt đầu… Ta không còn cảm giác của cuộc chiến, không thấy binh đao
là thật nữa. Chúng hình như là có, mà cũng có vẻ là không. Hơi thở dẫn ta vào
với không gian bên trong. Mêng mông, bao trùm và tràn đầy những bí ẩn. Nơi
vùng đất trống không, mênh manh ấy, tự dưng ta thấy những hạt giống trôi lơ
lửng. Hạt giống đợi đủ duyên mà nẩy mầm. Trong không gian ấy có sẵn, và đầy đủ
những yếu tố mà hạt giống cần. Chút hơi ấm, chút đất, chút nước, chút xíu không
khí. Ta không nhìn thấy cây ở đâu hết, vậy mà chớp mắt cây xuất hiện. Chớp mắt
cây biến mất. Hơi
thở vẫn đều đặn vào ra… Vùng
không gian ấy cứ ngỡ là không, nhưng mà bao trùm tất cả. Nói là không cũng
đúng, mà có cũng được. Vì nơi đó có đầy đủ những yếu tố để kích hoạt cho sự ra
đời, cũng như sự kết thúc. Vùng
không gian ấy nở lớn ra đến vô cùng với hơi thở chánh niệm. Khi
tiếp xúc với màu nhiệm bông hoa, ta bị vướng vào sự tươi mát. Với ngọn núi, sự
vướng mắc là phải thiệt vững vàng…. Còn sự vô phân biệt thì nơi hồ nước.
Còn đối với cảnh giới này, ta thấy rằng ta có thể là bông hoa, cũng có thể là
ngọn lửa, là ngọn núi mà cũng có thể là cây cỏ bé nhỏ, là hồ nước tịnh mà cũng
là hồ nước động. Miễn là ta có mặt trời chánh niệm, ta biết rằng hình như ta
đang là như vậy. Hình
như có sự tươi mát Hình
như có sự vững chải Hình
như có sự thảnh thơi. Tất
cả là hình như, người chuyên môn họ gọi là “như”. Có người bảo “như thị “ là
hình như tôi nghe như vầy, “như lai “ là hình như tôi có đến. Không nghe cũng
được, không đến cũng chẳng sao. Vì chỉ là “như” thôi mà. Tiếp xúc với màu nhiệm
của không gian trong tâm thức, ta như đứa trẻ lần đầu được đi máy bay, ngắm nhì
từ ô cửa kính thấy cả không gian sao mà rộng lớn vô biên đến vậy. Thấy mọi việc
rõ như ban ngày, và mỉm cười thật an nhiên khi dòng đời trôi đi bất tận. Ta
không dừng lại giữ dòng đời vì ta sẽ bám riết lấy nơi ta đứng. Ta
càng không thả trôi theo dòng huyên náo vì ta sẽ tan đi mất. Mà
ta phải như là đang đứng, như là đang trôi… Không gian cho ta phép màu của từ
“như”… có vẻ là thế, không cũng được, mà có cũng chẳng sao, chỉ cần ta biết
tỉnh thức từng sát na… Từng sát na trôi liên tục, và dòng tỉnh thức cũng tuôn
tràn miên mật như một dòng suối pha lê , hay ai đó thích gọi là lưu ly, xa cừ,
mã nảo. Dòng tỉnh thức không cuốn ta đi, mà làm ta an nhiên, “như lai” giữa đời
này. Hơi
thở giới thiệu ta một cư dân già nhất nơi cõi không gian, vị ấy tên là Quán Tự
Tại. Gặp vị ấy, ta cúi đầu chào thật lễ phép vì ta là khách vô tình lạc vào cõi
này. Vị mỉm cười thật an nhiên. Hơi thở khẽ nói, vị ấy tài lắm, có thể biến hoá
khắp nơi nơi, đi khắp mọi chỗ…. Tự dưng ta cũng mỉm cười, ta thỏ thẻ : ừh,
nhưng mà tôi cũng làm được như vậy, chỉ cần hơi thở luôn bên tôi… Bất
chợt, chuông đồng hồ reo vang inh ỏi… ta bước ra khỏi thế giới vi diệu ấy mà
chẳng chút hối tiếc nào mặc dù ta còn muốn ở đó, để nghe cư dân tên Quán Tự Tại
kể về không gian vô tận bao la ấy. Bên
ô cửa, dòng đời cuồn cuộn chảy và gầm lên như thác. Hôm nay, ta không thấy sợ
dòng đời, sợ khói bụi nữa. Ta mỉm cười, khẽ nói nhỏ :” Namo Avalokitesvara”… Giữa
cõi lăng xăng người ta bảo có một Tịnh độ. Thiệt là vô lý. Nhưng cũng quá
chừng hợp lý với những ai thấy mình đương hình như đến, hình như đi giữa đám
bụi mù khơi. Cao Hồng Ân |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 28/Jan/2013 lúc 12:04pm |
DUYÊN QUÁN ÂM “Gửi thân giữa chốn Ta Bà Cuối lưng, hôn
đất, quê nhà Từ Bi” Trong chúng ta, có
lẽ ai cũng trải nghiệm qua được sự giới hạn của ngôn ngữ, và từ đó nhận ra rằng
đôi khi nụ cười, ánh mắt hay đơn giản hơn chỉ là sự im lặng lại mang đến nhiều
ý nghĩa và có thể nội chứa được rất nhiều điều vi tế hơn. Tuy nhiên, chúng ta đang
sống giữa nơi được hình thành nên bởi ngôn ngữ, do vậy khi nói chuyện về Pháp
vi diệu ta cũng phải miễn cưỡng chấp nhận sự truyền tải bằng chữ viết hay lời
nói. Để diễn đạt về công hạnh của chư Bụt và Bồ tát mười phương cũng vậy, các
Ngài đã ở nơi tĩnh lặng hết mọi phong ba, thì dù diễn nói hay đến mấy, lâu bao
nhiêu cũng chẳng thế nói hết. Nhưng khi chúng ta thực tập pháp lạy Bụt thì sẽ
có hoàn toàn cảm được những điều vô ngôn ấy: “ Năng lễ sở lễ
tánh không tịch Cảm ứng đạo giao
nan tư nghì Ngã thử đạo tràng
như Đế Châu Thập phương chư
Phật ảnh hiện trung Ngã thân ảnh hiện
chư Phật tiền Đầu diện tiếp túc
quy mạng lễ” Chỉ có kẻ uống
nước mới biết nước nóng lạnh, chỉ có người đủ sức can đảm bỏ xuống hết bản ngã
và sự mong cầu mới có được sự “cảm ứng” đối với chư Bụt và Bồ tát một cách sâu
sắc nhất. Do vì lẽ đó, khi tiếp xúc tới cánh cửa Phổ Môn của Ngài Quán Thế Âm,
ta cũng phải làm tương tự như vậy. Hít vào một hơi thật sâu, thở ra một hơi
thật chậm để đem tâm về lại thân qua hơi thở. Hít vào nông, thì thở ra cạn. Và
khi tâm đã chịu bỏ đi những cuộc vui long nhong, ta bắt đầu dùng hơi thở để
tưới tẩm thân tâm bằng nước Cam Lộ của lòng Từ Bi, Hít vào ta thấy Bồ
tát Quán Âm ở trong tim ta Thở ra ta thấy
Ngài tan vào và tịnh hóa Hít vào ta thấy ta
ở Bồ tát Thở ra ta thấy ta
đang tan vào biển lớn từ bi. Và khi đã đánh
thức được tâm Quán Âm thì hành giả hãy cùng nhau nhìn lại. Chúng ta có thói
quen đặt tên cho những tổ hợp của các pháp. Cái bàn là tổ hợp của đinh, gỗ, và
ốc víc. Tuy nhiên những vật liệu sẽ không thể nào trở thành cái bàn nếu thiếu
đi yếu tố quyết định đó là người thợ mộc thứ mà nhà Phật gọi là duyên tạo tác,
hay hiểu thoáng hơn theo Kitô giáo thì đó là Thượng Đế vì mang tính chất của
tạo lập. ( điểm này chúng ta sẽ tìm hiểu kỹ hơn ở những phần sau ) Cũng cùng sở hữu
thân tứ đại huyễn hợp này, nhưng sao tôi có hình tướng khác anh, anh có tướng
hình khác chị. Khoa học cho đó là gene, nhưng Phật gọi là nghiệp quả và người
Phật tử tin rằng chúng ta có thể hoàn toàn chuyển hóa được nghiệp quả bằng nỗ
lực tự thân. Đến với Ta Bà này, chúng ta nghiễm nhiên phải chấp nhận duyên tạo
tác. Chúng ta bị duyên tạo tác lôi đi sền sệt lúc thì lặn ngụp trong địa ngục,
khi thì đói khát rên la trong dáng hình của quỷ đói, hay si mê tột độ trong áo
khoát của súc sanh. Khi chư Bụt và Bồ tát đến hành đạo giữa thế gian này, các
Ngài nghiễm nhiên cũng chấp nhận duyên tạo tác thông qua hình thức những hạnh
nguyện. Do vậy, ta học về đức Bụt Di Đà ta phải học thông qua 48 hạnh nguyện
của Ngài, khi ta học về Bồ tát Quán Âm, ta phải hiểu từ 12 hạnh nguyện, cũng
tương tự như vậy đối với tất cả chư Bụt và Bồ tát khác. Khi nhắc về Bồ tát
Quán Âm điều đầu tiên ta nghĩ đến đó là tâm TỪ và tâm BI vô lượng. Nên thay vì
gọi là TÂM TỪ BI VÔ LƯỢNG thì Bụt Thích Ca đã cụ thể hóa bằng hình ảnh của vị
Bồ tát tên gọi Quán Thế Âm. Không phải tự nhiên mà Ngài làm như vậy, mà đó là
kết quả của một quá trình quán chiếu nhân duyên chúng sanh vô cùng sâu sắc.
Ngài nhận thấy chúng sanh nơi cõi vô thường này, giữa dòng xoáy vô tận của
nghiệp duyên, cần phải có nơi vững chắc được cụ thể hóa bằng ngôn ngữ để làm
nương cậy. Do vậy, Ngài đặt tên cho tổ hợp năng lượng đại từ bi tên là Bồ tát
Quán Âm. Và nghiễm nhiên vị Bồ tát này có thực, nhưng Ngài không đi mây về gió,
mà dạo chơi nơi tâm thức của mỗi chúng sanh đón chờ kẻ ấy khởi nên lòng bi
thương mà liền hiện bày giúp đỡ. Ở phần đầu của
kinh Phổ Môn, Bụt Thích Ca vì lòng thương chúng sanh của Ngài Vô Tận Ý, nên đã
hiển bày tất cả những duyên lành để vị Bồ tát được mang danh hiệu Quán Thế Âm.
Trong tất cả những ví dụ của Bụt, chúng ta để ý thấy có 4 phần riêng biệt,
tượng trưng cho 4 tính chất cơ bản nhất tạo nên TÂM TỪ BI VÔ LƯỢNG là Vững
Chãi, Tươi Mát, Tự Do và Viên Thành. Đầu tiên chúng ta
cùng quán chiếu về sự VỮNG CHÃI được thể hiển nơi phẩm Phổ Môn qua các hình ảnh
bị cuốn trôi bởi nước dữ, nếu ta niệm Bồ tát Quán Âm thì liền được tấp vào bờ
an toàn. Nếu hành giả quán chiếu được sức mạnh của nghiệp lực xô đẩy ta đi thì
hoàn toàn hiểu được tại sao gọi nó là nước lớn cuồn cuộn chảy. Điều này, không
cần phải đạt đến một cảnh giới thiền cao độ, mà nó rất dễ cụ thể hóa qua sự
quán chiếu vê cử động của thân. Điều đầu tiên, khi ta thấy một con kiến hay con
ruồi là ta phải đập nó. Hôm nay, ta học và hiểu về tâm từ bi nên ta dừng hành
động đó lại. Nhưng trong vô thức, tay ta vẫn giơ lên cao, và nào cùng quán
chiếu: Có cảm giác giơ
lên.. cao… cao .. cao nữa Chúng ta giật mình
nhìn lại, thấy ý sát nơi tâm mình có mạnh không ? Nó vừa mạnh và vừa thâm hiểm
bởi lẽ mình đã gieo trồng nó từ rất lâu rồi, bởi vậy hôm nay ta mời Ngài Quán
Âm lên để cùng ta dùng cuốc từ bi và xẻng trí tuệ mới đủ sức đào bỏ hết được
cái tâm ý ấy. Hình ảnh minh họa
cho chiến thắng tột cùng của Từ Bi trước ý tham muốn sát sanh, còn gì oai hùng
và tráng lệ bằng cảnh dao gậy của người cầm liền gãy từng đoạn. Nếu chúng ta
muốn thay đổi, canh tân lại xã hội đang đầy rẫy tội ác ngoài kia, trước tiên ta
phải thật sự bẻ gãy dao gậy của chính bản thân mình. Và nếu không muốn bị chết
vì dao gậy căm thù thì dứt khoát phải chấm dứt sự gieo rắc mâu thuẫn, tuyên
thuyết và truyền bá tư tưởng thù hận. Vì lẽ đó, sẽ rất là trừu tượng và hài
hước nếu chúng ta mơ ước về hòa giải và bình an khi mà trong nhà vẫn chất chứa
ngút ngàn vũ khí. Trong những chuyện
về Bụt Thích Ca, có câu chuyện về con chim nhỏ bị đại bàng săn đuổi, nó bay đến
đậu trên vai Bụt và tự nhiên thấy an lành. Bình an là hoa trái của một nội tâm
VỮNG CHÃI và TƯƠI MÁT. Sự tươi mát là đặc
tính của đóa hoa, của lá rau, của trời đất vào xuân và hơn hết là của một hành
giả có tâm thanh tịnh. Trong truyền thuyết, tươi mát là nước Cam Lộ của Ngài
Quán Thế Âm dùng để tưới mát cho tội nhân nơi địa ngục nóng bức, vì nó sản phẩm
của tâm bi. Do đó, nơi phẩm Phổ Môn, tính chất này được cụ thể qua hình ảnh
hành giả niệm Quán Âm dẫu vào trong lửa lớn thì thì lửa không thể tổn hại được
thân. Lửa đỏ thường được ví như sự sân hận, chính vì sân hận mà chúng ta phải
rơi vào địa ngục. Nếu chúng ta quán chiếu về từ bi, thấy chúng sanh đã, đang và
sẽ chịu đựng rất nhiều đau khổ trong cuộc sống thì làm sao ta còn sân hận được.
Làm sao ta giết chết một người đang chết dần mòn đi trong từng sát na ? Ta cũng
thấy sự đau khổ ấy nơi thân ta, nơi người thương nơi kẻ thù, và chính nhờ sự
quán chiếu về vô thường sanh diệt ấy, ta nhận ra được rằng, tự thân đã có quá
nhiều đau khổ, sao nỡ trách tha nhân, sao nỡ làm tha nhân đau khổ chi nữa.
Nhưng tâm Đại Bi không dừng lại ở chỗ chấp nhận sự khổ đau, mà chuyển hóa được
an lạc, tươi mát từ trong đau khổ, phải kiến thiết Niết Bàn từ những yếu tố của
uế trược, cấu nhơ. Trong vô lượng tiền thân của Bụt, Ngài đã từng là một tội
nhân nơi địa ngục, thấy muôn chúng sanh kẻ thì bị lửa đốt, bị đánh đập, bị trói
buộc, bị moi móc tim gan, và tự dưng Ngài quên đi hết những hình phạt đang chịu
và khởi lên tâm rằng: xin cho tôi nhận hết như hình phạt của họ, xin cho họ
được an lành. Ngay lúc đó, Ngài và vô lượng chúng sanh liền thoát khỏi kiếp nạn
địa ngục. Cũng như khi hành giả quên đi chính bản thân giữa những đau khổ chúng
sanh, làm thành hạt muối tan ra để ướp mặn nồng đại dương, thì ngay lúc đó hành
giả sẽ cảm nhận sự thanh thản và tươi mát nơi thân tâm. Nói cách khác, đó cũng
là một trong những tính chất vô sanh diệt của Niết Bàn. Con người có tư tưởng
rất lạ là luôn ôm ấp những hận thù và đề phòng thù hận, họ viện dẫn rằng, tôi
phải làm vậy mới đủ sức chống giữ lại kẻ thù. Nhưng còn gì đáng thương hơn, khi
chúng ta tự dựng nên một kẻ thù vô hình nào đó, để rồi đánh mất sự tươi mát của
nội tâm. Và hơn thế nữa, người đó không thể tươi mát, bởi lẽ họ chưa thật sự
được TỰ DO. Chúng ta hay đi phóng
sanh, thả cá thả chim để cầu xin phước báu. Hình như vì lẽ đó, nghi thức phóng
sanh thường rất lâu vì chúng ta quan niệm rằng, nghi lễ càng lâu thì công năng
sẽ càng lớn. Và đôi khi không tránh được những hình ảnh rất đau lòng, con cá
chết cứng đơ khi nghe tụng chú, con chim hấp hối vì nghi ngút khói nhang. Con
người có xu hướng rất ích kỷ, mình viện dẫn vào tình thương để trói buộc và áp
đặt người thương của mình. Ta muốn con ta phải thế này, ta muốn vợ ta phải thế
nọ, ta buộc chồng ta phải thế kia. Và ta cũng TRÓI BUỘC chim cá qua cái lý
tưởng CỰC LẠC hay QUY Y của chính mình. Mình viện dẫn vì tụi nó là súc sanh nên
cần phải nghe niệm kệ, phải được quy y nhưng đó là mình đang đứng ở chỗ tín đồ
rồi viện giải, chứ có bao giờ mình là con cá, con chim bị kẹt cứng giữa lúc
nhúc đồng loại đâu mà hiểu. Do vậy hãy để con chim bay qua khỏi những tín
ngưỡng, con cá lội sảng khoái qua những nghi thức, thì đó là tự do, và ngay lúc
đó TỪ BI được hiển bày. Người ta hay hiểu
lầm TƯ DO có liên quan gì đó đến chính trị. Nhưng Tự Do của Từ Bi hoàn toàn
khác. Nhà chính trị nói rằng, để được coi là tự do, thì con người phải được thế
này, thế kia. Ta gọi đó là Tự Do có tính tương đối bởi vì làm sao có tự do, có
thảnh thơi mà lại có những quy định, những đối chiếu ? Do vậy, khi hành giả học
về Phật pháp, hiểu về Từ Bi thì mỗi khi nghe đến Tự Do phải hội đủ những điều
kiện chi tiết thì hành giả cứ an nhiên mà mỉm cười. Bởi lẽ hôm nay kinh Phổ Môn
đã cho mình thoát khỏi những xiềng xích gông cùm trói buộc nơi thân và tâm này
từ quá lâu rồi. Tôi gặp chị giữa
một mùa mưa như trút nước, chị lang thang đi thả cá. Một thùng cỏn con hai ba
con rô, con lóc, chị đứng ở bến sông trút lẹ chúng xuống và đứng đó thật lâu,
cười an lạc. Tôi hỏi sao chị vui vậy, chị trả lời tỉnh bơ: Tại thấy tụi nó vui,
tui vui quá hà… Trời ơi, đó niềm vui chân thật nhất giữa cõi Ta Bà này. Tay chị
còn lem lấm bùn, trên đầu cái nón lá rách bươm và áo quần sũng nước. Vậy mà chị
là người đầu tiên tôi biết, đạt được cái Tự Do bất tận của Từ Bi. Niềm vui tự
do của bầy cá, niềm vui được thả cá của chị phảng phất hương vị của sự VIÊN
THÀNH. Khi Bụt đạt được
sự Tự Do khỏi tù ngục tham ái, Tưới mát được sân hận, và Vững Chãi trước não
phiền, chư Thiên liền hiện đến, đãnh lễ và chúc mừng Ngài đã VIÊN THÀNH. Đó là
một tên gọi khác của sự tròn đầy và thành tựu công đức. Nơi phẩm Phổ Môn, Bụt
dạy rằng một người nếu thọ trì danh hiệu hay nhẫn đến một thời lễ lạy, cúng
dường Bồ tát Quán Âm thì công đức vô lượng đến mức trăm nghìn kiếp không thể
tiêu mất. Hay nói một cách trực ngôn là, nếu chúng sanh nào khởi nên tâm từ bi
to lớn với hết thảy chúng sanh, quy mạng, tu bồi và cũng cố tâm ấy thì chắc
chắn đạo quả VIÊN THÀNH. Hay đơn giản hơn
như việc cầu con trai con gái. Ở đây rất nhiều người hiểu lầm là Bồ tát Quán Âm
sẽ mang tiên đồng ngọc nữ từ trời xuống cho. Nhưng nếu chúng ta quán chiếu kỹ
lại thì chúng ta đã đủ sẵn TỪ BI TO LỚN để đón nhận đứa trẻ đặc biết ấy chưa ?
Nếu con trai thì phước đức trí huệ, con gái thì tướng mạo đoan trang và rộng
sâu cội phước đức. Hiểu được và quán chiếu được như thế, ta sẽ thấy rất rõ về
câu ĐỒNG THANH TƯƠNG ỨNG, ĐỒNG KHÍ TƯƠNG CẦU. Nếu chúng ta không biết tu dưỡng
lòng từ ái, và bi thương đối với hết thảy chúng sanh thì sẽ không thể quyến dụ
được những duyên lành, ý tốt và kể cả khi miễn cưỡng cho rằng Bồ tát ban con
thì cũng sẽ không vị nào dám đem trứng trao ác cả. Do vậy, việc đầu tiên không
phải là tìm cầu mà hãy học cách yêu thương, tìm hiểu nỗi khổ của chúng sanh và
cầu mong cách để xoa dịu những đau thương ấy, mới là việc người trí cần làm đầu
tiên. Ta vẫn có thể hiểu
chi tiết này khi đối chiếu với gia thất của Duy Ma Cật. Ông là một đại trưởng
giả và cũng là bậc đại thượng thủ, Ngài luận giải về quyến thuộc con cái như
sau: “ Lòng Từ Bi là
con gái Tâm Thiện Thật là
con trai”. Quyến thuộc, gia
thất được hiểu như tập hợp những người thương, và thật sự Bồ tát ra vào sanh
tử, lấy chúng sanh làm nghiệp nên sẽ cần lắm những quyến thuộc Từ Bi và Thiện
Thật như vậy. Quán chiếu về chất
liện VIÊN THÀNH của tâm Từ Bi, ta sẽ nhìn thế gian bằng con mắt trạch pháp tức
là không để bị lừa dối bởi bản thân và tha nhân. Cho nên ta sẽ thấy rằng bất cứ
pháp nào, việc làm nào mà không hội đủ sự Vững chải, Tươi mát, tự do hay không
thể hiện từ bi thì chắc chắn không thể nào là Viên Thành được, dù người ta có
gắng gượng mà giữ nó khỏi sập đổ đến trăm ngàn năm sau. Trong kinh, Bụt
cũng đề cập đến tâm THAM DỤC, và Sự Ngu si, cộng với lửa sân hận nữa thì ta có
đầy đủ TAM ĐỘC. Mà phương pháp đối trị hay nhất, có lẽ là Khởi lên, Quán chiếu
và Sống với Tâm Từ Bi. Đó là thuốc diệu lành mà Bậc Y Vương đã hiển bày cho
chúng ta vậy. Nam Mô Bụt Thích
Ca Mâu Ni Nam Mô Bồ tát Quán
Thế Âm Nam Mô Bồ tát
Shantideva Nguyện những điều
con viết ra đều từ nơi chánh niệm và có khả năng lợi lạc hữu tình. Cao Hồng Ân Chỉnh sửa lại bởi cao the - 28/Jan/2013 lúc 12:17pm |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 03/Feb/2013 lúc 12:15am |
Phổ môn chiều thứ Sáu GNO
- Chiều thứ Sáu nhẹ như một làn khói mỏng. Nó khép lại bôn ba sóng
gió của những ngày chạy miệt mài theo sinh kế, nó cũng mở ra một cánh cửa về
với gia đình đầm ấm những ngày cuối tuần. Vậy nên trong tâm thức,
ngày thứ Sáu là điểm kết cho những mệt nhoài suốt tuần làm việc, và cũng là
khởi đầu cho những bình an. Sau này khi biết đến đạo
Phật, biết bận áo tràng xúng xính đi lên chùa lạy sám hối, biết có vị Bồ-tát
hiệu là Lắng Nghe đẹp như trăng rằm, tôi cứ ưu ái gọi chiều thứ Sáu là PHỔ MÔN. Chớ bảo xuân tàn, hoa rụng hết (HT.Thích Thanh Từ dịch)
Hiện tại là giải thoát Cao Ngọc Hồng Ân (từ
Australia) Chỉnh sửa lại bởi cao the - 03/Feb/2013 lúc 12:20am |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 05/Feb/2013 lúc 8:12am |
HẠNH PHÚC TỰ THÂN VÀ PHỔ MÔN
Em cứ vui và bình dị như cây cỏ. Và đời sẽ vui và bình dị lại với em. Hôm nay, chúng ta sẽ khép lại những trang kinh sách. Em và ta sẽ đi lang thang trên những ngọn đồi để ngắm nhìn cuộc sống. Xem màu xanh của cỏ non, màu vàng của cỏ úa và màu đen của cỏ cháy. Thấy cây tùng cao vời vợi, thấy bụi cây gai thấp lè tè. Ta nói với em, hãy lắng nghe cây cỏ, lắng nghe thiên nhiên, lắng nghe con người để rồi hiểu về pháp của Bụt. Ngày xưa, Bụt không sống cố định trong những ngôi chùa quanh năm bụi không đóng bám, và mưa gió không thể len lỏi vào. Ngài cùng tăng đoàn cứ dạo đi như ta và em hôm nay qua những ngọn đồi để ngắm cây cỏ, ngắm chúng sanh. Bởi vì nếu không có những chuyến đi như vậy, Bụt sẽ không có duyên để tiếp xúc với người cầu đạo. Hay nói một cách khác, Bụt và pháp của Ngài không thể tách rời khỏi thế gian. Không một chút đo đếm, cân đong em ạ, mà mưa trời thấm mát tất cả cành cây ngọn cỏ trên đồi. Cũng giống như mưa, Bụt tạo ra pháp phương tiện để ủi an, ôm ấp và chữa lành hết bệnh khổ của chúng sanh. Bụt không tạo ra mưa, nhưng pháp của Ngài là mưa vì có tính chất chan hòa và không phân biệt. Em cứ nhìn cây tùng bách ấy, nó hạnh phúc khi được là tùng bách. Em đọc được niềm hạnh phúc ấy khi nhìn vào bộ rễ đồ sộ nó dùng để ôm lấy đất mẹ. Thấy màu lá nó xanh căng tràn nhựa sống. Rồi em hãy cúi đầu xuống đất để nhìn lá cỏ. Nó cũng hạnh phúc vì màu xanh tinh nguyên và sức sống của nó có thua gì cây tùng cao lớn kia đâu. Nó mừng vui trong hình dáng của cỏ. Nếu chán nhìn ngắm cỏ cây, em có thể chuyến hướng qua muôn loài. Em thấy con chim bói cá hạnh phúc khi đứng trên cọc thuyền mà đợi con mồi xấu số. Em cứ tưởng bầy cá sẽ đau buồn. Không đâu em, cứ nhìn xuống nước, bầy cá vẫn hạnh phúc viên mãn đang đùa giỡn quanh những sợi rong mặc cho có sự nguy hiểm trên cao. Ai đó sẽ cho rằng đó là sự vô minh của kiếp động vật. Nhưng ở đây, em và ta cứ nhìn ở khía cạnh niềm vui thôi. Em thấy đó, vạn vật và muôn loài đang hạnh phúc vì được là chính nó. Cũng giống như khi em hỏi con bướm vàng rằng, cậu không bay cao được như chim, cậu có buồn không ? bướm nói, tôi bay nơi thấp để yêu thêm hoa, vui thêm lá và thưởng thức được mật ngọt. Sao tôi lại phải là chim ? Em thấy lạ quá, nên hỏi chim rằng, cậu có muốn bay thấp như bướm vàng để thưởng mật và yêu hoa không ? chim lắc đầu nguầy nguậy, không không tớ không muốn vậy đâu, niềm hạnh phúc của tớ là được bay thật cao, được vượt qua những ngọn núi lớn, được thấy cõi đất trong tầm mắt. Sao lại phải là bướm ? Em biết không đó là bí mật của vạn vật nơi cõi đất này. Tất cả đều hạnh phúc khi an trú nơi chính bản thân chúng. Nếu con chim ấy ganh tị với bướm thì nó sẽ không còn là chim nữa, và ngược lại đối với bướm, vị trí của chim cũng thật là vô nghĩa. Trong vô số đồng loại của chúng ta ngoài kia, họ đang chạy miệt mài vì một thứ hạnh phúc kiểu mẫu, vì họ không thấy hay không muốn thấy hạnh phúc của chính họ. Nhưng em biết không, trên đời này sự đau khổ lớn nhất là không biết được hạnh phúc khi được là chính mình. Sự màu nhiệm và bình an nằm ngay ở chính cái mình đang là. Hiểu và quán chiếu được như vậy, em sẽ thấy bình an biết mấy khi an trụ nơi chính hải đảo tự thân này. Bụt do quán chiếu về niềm hạnh phúc ấy nên nói rằng, con hãy là ốc đảo tự thân trên đời sống này, tức là ta không tìm cầu, không lặn lội nữa. Ta quay về với chính ta, với niềm vui chân thật. Giống như câu hát “ Con vua thì lại làm vua Con sãi ở chùa thì quét lá đa” Người ta cứ nghĩ rằng làm vua là một hạnh phúc nên khép câu đồng dao này vào lĩnh vực chuyên quyền của xã hội phong kiến. Nhưng thật sự, nó đang nói về niềm an lạc khi quay về tự thân. Niềm vui của hoàng tử là được làm vua. Niềm vui của chú tiểu là được ngày ngày quét lá vườn tâm. Đó là hạnh phúc. Ngày xưa, hành giả đến cầu đạo hỏi bậc thượng nhân rằng: - Lạy Thầy xin an tâm cho con - Được thôi, con đem tâm ra, Ta sẽ an giúp con. Người ấy tự nhiên quay về chính mình, lìa bỏ tha lực tìm cầu thì ngay đó đạt được đạo lớn. Cho nên ta cứ mạnh dạn quay về với chính ta, với những khả năng chế tác hạnh phúc và bình an nơi tự thân này thì ngay lúc đó ta có được sự vững chãi, an ninh. Chúng sanh bị dẫn đi bởi nghiệp lực, mà nghiệp lực cũng từ sự tìm cầu một cái gì đó khác với cái mình đang là. Ta thấy chiếc áo lông thú chị kia mặc mới thật sự là ấm áp, dễ chịu thì ngay khi chết, ta cũng chui tọt vào bộ da của súc sanh. Cho nên sự tìm cầu tha lực là nhân dẫn đến những đau khổ và đảo điên. Hiểu được điều này là hiểu được lẽ vận hành của trời đất và vũ trụ quan. Vạn vật đều có sẵn những niềm vui và hạnh phúc tự thân mà không cần phải như thế này, thế khác hoặc phải xin cầu từ bên ngoài. Có được cái thấy như vậy, giờ em và ta quay về giở lại trang kinh Phổ Môn đoạn, Bụt kể với ngài Vô Tận Ý cách thức Bồ Tát Quán Thế Âm dạo đi nơi cõi Ta Bà này: “ Khi chúng sanh đáng dùng thân nào đặngđộ thoát, vị Bồ tát này liền hiện ra thân ấy để đặng độ thoát”. Và giờ ta sẽ mỉm cười, vì nơi mỗi thân của chúng sanh trên cõi đất này đều chứa đựng bát ngát niềm vui và mênh mông an lạc rồi. Muốn hiểu về Ngài Quán Thế Âm ta phải quay về với tự thân trước đã, phải biết yêu thương cái mình đang là, để từ đó mà chan hòa thương yêu với tha nhân. Giờ em phải thôi viết hay nói những câu ngô nghê rằng ước gì tôi được như anh, như chị. Bởi vì em đã có sẵn tất cả những nguyên liệu để chế tác hạnh phúc, chế tác yêu thương. Em có đôi mắt này thì xin nguyện sẽ nhìn chúng sanh trong thương yêu, không đánh giá hay phân biệt. Em cóđôi tai này, xin lắng nghe tâm tình của tha nhân kể cả những tâm tình họ không nói nên lời. Em có đôi môi này xin dùng lời ái ngữ để xoa dịu chúng sanh. Ngay cả sự hiện diện của em cũng mang lại an ninh cho tha nhân rồi. Quán chiếu và nguyện như vậy em sẽ thấy mình giá trị biết nhường nào. Tối nay, em sẽ từ chối những cuộc vui bên ngoài đểvề ngồi ăn cơm với ba mẹ. Thấy mẹ cười, thấy ba vui. Ngày mai, em sẽ cười với chú bảo vệ thật tươi vì em hiểu chú chắc phải rất mệt mỏi vì công việc nhàm chán này. Thật vậy em ạ, sự hiện hữu của mỗi chúng sanh trên cõi đất này là mộtđiều màu nhiệm và thiêng liêng nhất. Vậy nên em hãy thương cho đời nụ cười, thương cho đời sự hiện diện, thương cho đời sự bình an vì em nhận chân được giá trị và hạnh phúc nội tại nơi em và tha nhân. Con bướm có hạnh phúc và cõi bay của riêng nó Con chim có hạnh phúc và vùng trời của riêng nó Hiểu và trân trọng hạnh phúc tự thân nơi mỗi chúng sanh, Bồ tát Quán Âm trong cuộc dạo chơi nhiệm màu nơi cõi Ta Bà này, Ngài đã không đòi hỏi chúng ta phải từ bỏ cái mà họ đang là để nhận lấy sựcứu độ. Sẽ là bi kịch nếu như tôi sẽ cứu anh với điều kiện anh phải bỏ đạo theo tôi. Sẽ là thảm họa nếu như tôi sẽ độ anh khi anh không phải là người có màu da, tiếng nói khác tôi. Sẽ là một nỗi đau nếu như tôi hỏi chị chừng nào chịkhông làm nghề bán phấn buôn hương. Em hãy nhớ kỹ rằng, yêu thương là thành quả của người ý thức được hạnh phúc tự thân của họ và nơi mỗi chúng sanh, Yêu thương là thành quả của không phân biệt, không điều kiện. Yêu thương là quay về tự thân. Quán chiếu được vậy rồi, em, ta và mọi người hãy mỉm cười lên. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Bụt Nam Mô Quán Thế Âm Bồ tát Nam Mô Shantideva Bồ tát Nguyện những điều con viết ra đều trong chánh niệm và đều làm lợi lạc hữu tình. Cao Hồng Ân |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 2 |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |