Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 195 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22933
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 24/Aug/2010 lúc 9:47pm

Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn

Tiểu Tử



Vợ chồng tôi dọn về ở trong cái làng nhỏ này đã hơn ba tháng.
Mấy đứa con của chúng tôi nói : Ba má già rồi mà ở trong Paris đâu có tốt.
Nội cái không khí ô nhiễm cũng đủ làm cho ba má bịnh lên bịnh xuống hoài. Vậy là chúng nó kiếm mua một cái nhà ở xa Paris ..

Nhà có đất chung quanh, có mấy cây pomme, mấy cây cerise. Hồi dọn về là đầu mùa xuân , mấy cây đó trổ bông màu hường màu trắng đầy cành. Ở mấy nhà hàng xóm cũng vậy, hoa nở rộ hầu như cùng một lúc, nên trông thật là đẹp mắt.
Biết là mùa xuân nhờ hoa nở và chồi non, chớ thật ra thời tiết ở Pháp mấy năm gần đây đi .. trật lất. Mùa xuân mà cứ tưởng như mùa thu, cứ mưa lất phất rồi hết mưa là trời đổ sương mù. Cứ như vậy kéo dài đến bây giờ, theo trong lịch, là đã đầu mùa hè mà vẫn còn nghe lành lạnh !

Hôm nay tự nhiên trời bỗng trở nắng. Nắng thật ấm, thật trong. Người ta vội vã mang đồ ra phơi đầy sân : quần áo, drap, mền .. Đủ màu sắc, đủ cỡ, coi vui nhộn như một ngày lễ !
Tôi cũng thấy phấn khởi, bèn rủ nhà tôi đi chơi một vòng. Bởi vì từ ngày dọn về đây, ngoại trừ những lúc phải “xẹt” ra tiệm thịt, lò bánh mì, hàng rau cải v.v.. chúng tôi cứ ru rú ở trong nhà vì thời tiết xấu. Nhà tôi không chịu đi, nên tôi đi mình ên ..

Làng này tuy nhỏ nhưng ngăn nắp, sạch sẽ. Ở đâu cũng thấy trồng bông: dọc theo vỉa hè, ở các ngã ba ngã tư, mặt tiền nhà phố .. Giữa làng là một nhà thờ nho nhỏ nằm trên một vuông đất cao hơn mặt đường gần một mét, cũng trồng đầy bông.

Chảy ngang qua làng là một con suối nhỏ, rộng độ mươi thước, chui dưới cây cầu đá rối uốn khúc quanh quanh trước khi rời làng xuôi về phía dưới. Hai bên bờ suối là hai con đường tráng xi-măng chạy dọc theo hai hàng cây. Rải rác, có mấy băng gỗ đóng thô sơ, nhưng vẫn nằm giữa những lùm bông đầy màu sắc. Có nơi, không hiểu sao người ta đặt băng gỗ nằm cạnh bờ nước giống như làm chỗ ngồi cho người đi câu !

Tôi ngồi xuống một cái băng cạnh bờ nước. Vì không nằm dưới tàng cây nên ở đó đầy nắng. Tôi đốt điếu thuốc rồi nhìn quanh: chẳng có ai hết. Nhớ lại, dân trong làng chỉ đổ ra đường vào ngày chủ nhựt, bởi vì ngày đó nhóm chợ lộ thiên và lại là ngày phải đi Lễ nhà thờ. Còn ngày thường thì chỉ có mấy ông già bà già đi khệnh khạng trên hè phố hay dọc bờ suối khi nào trời tốt. Hôm nay, trời tốt đó chớ, nhưng sao chẳng thấy ai đi. Tự nhiên, tôi cảm thấy bơ vơ lạc lõng

.. Lại nhìn quanh, chỉ thấy xa dưới kia là gác chuông nhà thờ một mình đứng cao lêu nghêu !
Con suối không sâu, nước trong nhìn thấy đáy. Dòng nước chảy nhanh nhanh. Khi gặp mấy tảng đá lớn, nước bắn lên trắng xóa coi thật sinh động, nhìn không chán.

Lòng suối đầy đá cuội tròn tròn. Cũng có những cục đá to nhưng chẳng có viên đá nào còn góc cạnh. Viên nào cũng nhẵn thín.
Nhìn nước chảy, nhìn đá mòn, tôi bỗng nhớ đến hai câu chót của bài học thuộc lòng thuở nhỏ :
“Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn,
Tào khê nước chảy vẫn còn trơ trơ ..”
Hai câu thơ đó không có gì hết, vậy mà nó làm tôi ứa nước mắt ! Không phải nó chỉ nhắc tôi thời thơ ấu, thuở học vui học buồn bằng quyển “Quốc Văn Giáo Khoa Thư”, mà nó còn nhắc tôi một cái gì sâu đậm hơn là kỷ niệm, một cái gì to rộng mênh mông hơn là không gian thời gian, một cái gì mà trong cuộc đời lưu vong này tôi vẫn mang mểnh trong tâm tư, giống như một chất ma túy: nó nhắc tôi quê hương, cái quê hương xa cách ngàn trùng !

Tính ra, tôi bỏ xứ ra đi đã hơn hai mươi bốn năm. Một phần tư thế kỷ ! Trôi nổi đó đây với nhiều âu lo dằn vật, thêm tuổi đời cứ chồng chất mãi lên .. nên ký ức bị xói mòn theo năm tháng. Đến nỗi chuyện gì xảy ra hôm tuần rồi, hôm tháng trước .. có khi không nhớ ! Vậy mà hình ảnh của quê hương vẫn còn nằm nguyên đâu đó ở trong lòng, với những kỷ niệm vụn vặt của năm sáu chục năm về trước ! Chỉ cần một chất xúc tác là nó bật lên rõ rệt, không thiếu một chi tiết, làm như mình đang sống trong đó mới hôm qua hôm kia .. Tình yêu quê hương sao mà kỳ diệu như vậy được ?
Nơi tôi sanh trưởng cũng là một cái làng nho nhỏ. Nó không ngăn nắp sạch sẽ, không được trang hoàng bằng những bông hoa đầy màu sắc như ở đây. Cũng không có con suối nhỏ chảy ngang để hai bờ được nối với nhau bằng cây cầu đá ..

Làng tôi nằm bên tả ngạn một con sông lớn, quá lớn nên thấy cái làng như nhỏ xíu ! Con sông đó có cái tên chẳng chút gì “văn chương”: sông Vàm Cỏ. Trong làng chỉ có một con đường tráng nhựa: đó là đường liên tỉnh, cũng còn được gọi là “con lộ cái” nối xóm trên xóm dưới. Ngoài ra, toàn là đường đất mà tiền thân của chúng nó là những con đường mòn, nối xóm Nhà Máy, xóm Lò Heo qua xóm Lò Gạch, xóm Chùa .. Cho nên những con đường trong làng đều chạy cong cong quanh quanh !

Làng tôi cũng có chợ nhà lồng, ngày nào cũng nhóm, nhưng chỉ nhóm có buổi sáng. Nằm cạnh chợ là “Nhà Việc”, nơi .. làm việc của những “nhà chức trách” trong làng. Xế xế về phía con lộ cái là trường tiểu học với hàng rào cây bông bụp, lá xanh um láng mướt.
Làng tôi không có nhà thờ nhưng có một “kiểng” chùa nằm trên một khu đất cao, có rào tre xanh chung quanh. Hồi tôi còn nhỏ, thấy cũng nằm xa dân chúng, vắng vẻ u tịch (hồi đó, tôi ít dám đi ngang qua đó một mình vì .. sợ ma ! ) Về sau, dân chúng càng ngày càng đông, nhà cửa cứ xây cất tiếp nối nhau kéo dài ra hướng chùa, rồi “đi” xa hơn về phía con lộ cái. Vì vậy, chùa bị lọt trũm giữa khu nhà dân, không còn biệt lập như trước.
Nhà cửa trong làng nhỏ lớn gì cũng có hàng rào. Phần nhiều là hàng rào cây xương rồng và cây bông bụp (cũng gọi là bông lồng đèn) Xương rồng cũng trổ bông lai rai, hoa trắng nõn nà mỏng manh như lụa, khác hẳn với thân cây mang đầy gai góc ! Còn bông bụp thì cứ nở thè lè đỏ cây ..

Đó ! Làng tôi đó ! Quê trân ! Chẳng chút màu mè. Vậy mà sao tôi vẫn thương.

.. Thương những con đường đất mà hai bên là bờ cỏ may. Đến mùa, cọng cỏ may đưa bông lên tua tủa tím ngắt, chỉ chực bám đầy ống quần nào bất chợt đi ngang.

.. Thương những đoạn đường quằn, mùa mưa nước ngập phải xăn quần tém áo để đi qua, trong lúc trẻ con một lũ ở truồng nằm lăn chập chũm, tóe nước nhau cười vui như hội.

.. Thương bờ sông Vàm Cỏ với những cây dừa trồng không thẳng hàng, cũng không chia đều khoảng cách, giống như “mạnh ai nấy trồng” ! Mấy cây dừa đó, nằm quá gần bờ nước nên rất nhiều cây thiếu đất để giữ gốc, chúng nằm dài ra phía sông cách mặt nước độ một đôi thước rồi uốn mình đưa ngọn đứng thẳng lên cao. Vậy mà cũng đơm bông kết trái ! Trẻ con thường trèo lên đó để phóng xuống nước nô đùa lặn hụp, và dân ở dọc bờ sông hay đem mền chiếu ra vắt lên đó để phơi.

.. Thương con đường lên chùa có hai bờ tre xanh lả ngọn giao nhau làm cho con đường giống như một cái hang mát rượi. Ở đó, mỗi trưa đứng bóng, những người dọn hàng từ chợ về nhà thường dừng chân núp nắng, và chiều chiều đường vắng cũng thấy thẩn thơ một cặp gái trai ..

.. Thương cả cây phượng nằm bên bờ đường trước nhà ông Cả. Thân nó to bằng ba người ôm, gốc rễ lấn luôn ra mặt đường. Ai đi qua cũng phải bước vòng để tránh ! Đó là cây phượng độc nhứt ở trong làng. Không biết ai trồng và tại sao lại trồng ở đó ? Chỉ biết hằng năm vào mùa thi là cây trổ hoa đỏ trời. Sau đó là hoa rụng đỏ đất.

.. Và còn thương nhiều thứ nữa, kể biết bao giờ cho hết !

Nhà tôi ở trong Xóm Mới. Gia đình tôi nghèo. Cha tôi trồng rau cải, mẹ tôi hằng ngày gánh xôi ra ngồi bán ngoài chợ. Cha mẹ tôi chỉ có hai đứa con trai: tôi và thằng Cu, nhỏ hơn tôi sáu tuổi. Cha tôi chết bịnh hồi mẹ tôi sanh thằng Cu ..

.. Nhớ hoài, thời tôi học tiểu học. Sáng nào, sau khi húp tô cháo với miếng đường thẻ, tôi ôm cặp đựng sách vở mà ông nội tôi làm bằng giấy dầu để khỏi bị ướt nước mưa, đi theo mẹ tôi ra chợ. Vì phải đem thằng Cu theo -lúc đó nó được hơn hai tuổi- mẹ để nó ngồi trong một cái thúng, gióng ở đầu đòn gánh phía trước, còn lá chuối, xôi, nhưn, dừa nạo v.v.. dồn trong một thúng gióng ở đầu sau. Mẹ gánh như vậy mà bước chân đi sai sải. Đòn gánh nhún lên nhún xuống làm thằng Cu khoái lắm.

Lâu lâu, mẹ đổi vai, đầu đòn gánh nhún xuống hơi sâu và tưng lên hơi cao làm anh ta cười hắc hắc để lòi bốn cái răng cửa nhỏ xíu. Những lúc đó, anh ta thuờng gọi tôi để khoe: “Hai ! Hai ! Coi nhè ! Coi nhè !”.

Tôi học chỉ có buổi sáng. Mẹ tôi bán ở chợ cũng vậy. Trưa, chợ tan sớm hơn trường học, mẹ gánh thằng Cu đến ngồi đợi tôi dưới cây trứng cá gần cổng trường. Thấy tôi ra, thằng Cu đứng lên, vừa nhảy tưng tưng trong cái thúng vừa la: “Hai ! Hai !”.

 

Anh ta ở truồng -lúc nào cũng ở truồng- bên trên bận áo bà ba vải đen của bà nội may cho, đầu đội cái nón hình chóp bằng lá chuối mẹ xếp rồi ghim bằng cọng chân nhang .. Mẹ đưa tôi gói xôi (đã thành lệ, ngày nào mẹ cũng chừa cho tôi một gói) tôi ngồi xổm cạnh mẹ, vừa ăn vừa đút cho thằng Cụ Ăn xong, tôi chạy qua bên kia đường xin một gáo nước ở nhà thầy giáo Hiển, rồi mang cho ba mẹ con uống (vì trong trường chỉ có một lu nước, không đủ cho đám học trò nên thầy Hiển đặt trước nhà thêm một lu. Vào giờ ra chơi, học trò bu qua đó đông như kiến)
Uống xong, mẹ gánh thằng Cu bước đi thong thả, tôi lon ton chạy theo song song ..

Hồi đó, vì phải chạy lúp xúp nên có lần tôi nhìn xuống bước chân của mẹ, coi mẹ đi cách nào mà mình cứ phải chạy theo lúp xúp !

Mẹ đâu có bước lẹ, mẹ bước đều. Mẹ đi chân không, mỗi bước chân của mẹ giậm xuống làm tung lên một chút bụi đường.

Tôi nhìn chỉ thấy có như vậy. Bây giờ, hơn sáu chục năm sau, ngồi ở trời Tây này, tôi đâu cần nhìn mà sao vẫn thấy được -thấy rõ- hai bàn chân của mẹ. Hai bàn chân to bề ngang, mấy ngón chân chè bè không bao giờ xếp lại được. Hai bàn chân xấu xí đó chưa từng đụng tới đôi giày đôi dép. Hai bàn chân chỉ biết có đôi guốc dong khi rửa chân đi ngủ, hay khi đi dự đám giỗ, đám tang .. Hai bàn chân đó đã bám lấy đất để đứng vững một mình nuôi hai thằng con, hỏi sao không chè bè cục mịch cho được ?




Tôi bồi hồi nhớ lại lần tôi lau rửa đôi bàn chân của mẹ .

Đó là hồi mẹ tôi mất sau một thời gian dài nằm bịnh ở nhà thương (Mẹ ngã bịnh từ ngày hay tin thằng Cu chết trận ở Đắc Lắc ..) Tôi lau chân mẹ lần đó là lần đầu và dĩ nhiên cũng là lần cuối cùng. Tôi lau gót chân nứt nẻ. Tôi lau lòng bàn chân chai mòn. Tôi lau những ngón chân tròn cứng như những hòn sỏi.

Tôi lau chân mẹ bằng suối nước mắt và bằng tất cả sự thận trọng như khi lau một món đồ thật là trân quí ..

Tôi đốt điếu thuốc, thở một hơi khói dài. Lại nhớ hồi học lớp nhứt, có hôm tôi bắt chước bạn bè lén hút thuốc. Mẹ tôi thấy được, lôi tôi vào nhà bắt đứng khoanh tay để “hỏi tội”: “Hai ! Ai cho mầy hút thuốc, hả ? Ai dạy mầy hút thuốc, hả ? Mầy bắt chước ai, nói tao nghe coi ? Mới có bây lớn đó mà bày đặt hút thuốc !”. Rồi mẹ chụp cây chỗi chà dựng gần đó: “Tao phải đánh mầy cho mầy chừa”. Mẹ vừa nói “Chừa nè !” vừa đập cây chỗi lên đít tôi thật mạnh. Cứ mỗi một câu “Chừa nè !” là một phát chỗi. Mẹ đánh một lúc rồi liệng cây chỗi, trèo lên bộ ván, ngồi co chân, rút cái khăn rằn đắp lên mặt khóc. Tôi đứng chết điếng, nghe mồ hôi chảy dài theo xương sống, không thấy đau ở đít mà đau ở đâu trong lòng. Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi làm cho mẹ tôi khóc. Tôi mếu máo, rặn ra mấy tiếng: “Dạ .. con xin chừa ..”

Vậy mà lớn lên, khi ra đời, tôi đã .. không chừa ! Tôi tập tành hút thuốc hồi tôi đi lính, bởi vì “ở tiền đồn trời khuya đêm lạnh, ta chia nhau điếu thuốc ấm lòng” .. Mỗi lần về phép, chẳng bao giờ tôi dám hút ở nhà vì trận đòn chỗi chà thuở nhỏ vẫn còn đeo theo ám ảnh ! Tôi hút ngoài đường ..

Một hôm, đang đứng hút thuốc với mấy thằng bạn cùng xóm, bất thần mẹ tôi đi qua. Tôi vội vã liệng điếu thuốc xuống đất. Mẹ tôi dừng lại, mỉm cười : “Mầy làm cái gì vậy, Hai ? Mầy lớn rồi chớ bộ còn con nít sao. Bây giờ, mầy có hút thuốc, tao cũng đâu có bắt mầy chừa !”. Rồi bỏ đi một nước !

Mẹ tôi như vậy đó. Quê mùa mộc mạc như làng của tôi, vậy mà tôi vẫn thương. Tôi thương, đâu cần mẹ tôi phải đẹp, quê hương tôi phải sang. Tôi thương, vì tất cả đều gắn liền với tôi từ thuở tôi ra chào đời. Tôi đã quen thở, quen sống trong vòng tay của mẹ, giữa lòng quê hương; đã lớn lên trong cái thật thà chân chất đó. Cho nên hình ảnh của mẹ, của quê hương đã ghi sâu vào lòng tôi đến độ khi thiếu vắng, tôi thương tôi nhớ.
Và tình thương đó vẫn chưa thấy mòn, mặc dầu bây giờ tôi đã ngoài bảy mươi ..

*

Mặt trời đã lên cao. Thấy có vài người hứng nắng bên bờ suối. Tôi đứng lên đi về nhà mà miên man nghĩ: “Những hình ảnh mà mình vừa gợi lại khi nãy sao mà dễ thương như vậy. Mình phải viết ra để cho nó có chỗ đứng bên ngoài ký ức, cho các con các cháu của mình thấy và hiểu tại sao hơn hai mươi bốn năm sống trên đất Pháp, cha và ông của chúng nó không nói “thương nước Pháp” mà cứ nhắc hoài người mẹ đi chân đất và cái làng quê mùa không có đến hai con đường tráng nhựa !”

Vào nhà, tôi đi thẳng lại bàn viết. Vợ tôi chắc đang nấu bếp nên nghe phất ra thơm phức mùi thịt kho tiêu. Tôi lấy xấp giấy trắng, không cần đốt điếu thuốc, không cần hớp mấy ngụm nước trà để trợ hứng. Bởi vì cái hứng đang ở ngay trong tôi, căng đầy ..

Tôi cầm bút nắn nót viết cái tựa bằng chữ hoa: “Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn” ..

Tiểu Tử


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Aug/2010 lúc 9:38pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22933
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 28/Aug/2010 lúc 10:02pm
IP IP Logged
lo cong
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 30/Oct/2007
Đến từ: Canada
Thành viên: OffLine
Số bài: 2596
Quote lo cong Replybullet Gởi ngày: 30/Aug/2010 lúc 10:37pm
 
Tình Cuối  
 
 
PHAN KIM NHÀN . Việt Báo Thứ Năm, 12/6/2007, 12:02:00 PM

Người viết: Phan Kim Nhàn

Bài số 2168-1960-736vb5061207

*

Tác giả sinh năm 1939 tại Saigon, cựu học sinh Yessin Đà Lạt, tốt nghiệp Nữ Hộ Sinh Quốc Gia Saigon 1962. Qua Mỹ theo diện HO cuối năm 1989, tốt nghiệp Physchistric Technician 1992 tại Mission College/ CA, hiện đã nghỉ hưu  tại San Jose. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ ba của bà.

*

Phần đông các thi sĩ, nhạc sĩ đều làm thơ, viết nhạc ca tụng hay thương tiếc "Mối tình đầu", ít khi thấy ai nghĩ đến "Mối tình cuối".  Có lẽ vì xã hội phong kiến của VN ta theo văn hóa Trung Hoa ngày xưa là "Phu xướng phụ tùy.  Phu tử tòng tử" nên ép người phụ nữ vào chỗ không thể sống theo ước muốn của riêng mình được!

Nhưng ở xã hội bây giờ, hơn nữa ở xã hội văn minh như ở Mỹ này thì có khác.  Cuộc sống rất là cởi mở, cha mẹ con cái tuy thương yêu nhau nhưng tôn trọng tính tự lập (18 tuổi là tự lập rồi) và tự do của nhau.

Nàng thấy rằng "mối tình cuối" cũng đẹp không thua gì "mối tình đầu" khi máu còn chảy về tim và quả tim còn đập là còn rung động theo cảm xúc của con người.  Và con người càng lớn tuổi thì càng chín chắn hơn, đằm thắm hơn, tỉ mỉ hơn và lo lắng chu đáo cho nhau hơn vì họ quý từng ngày, từng giờ phút được sống với nhau trong cảnh muộn màng này.

Hôm nào trời trở lạnh là họ nhắc nhau phải mặc áo ấm khi ra đường, phải đội nón để che nắng gió vì tóc của chàng bị hói và rụng gần hết.  Chăm sóc cho nhau từ món ăn thức uống sao cho bổ dưỡng mà không bị tăng huyết áp hay tăng cholestérol.

Mỗi sáng, họ cùng dắt tay nhau đi bộ quanh khu phố, vừa nói chuyện thân mật với nhau vừa vận động cơ thể cho khỏe mạnh.  Cuối tuần cùng nhau đi hội "Cao Niên", khiêu vũ, hay gặp bạn bè, chuyện trò trao đổi tin tức với nhau.  Cùng đi dự đám cưới con các bạn hay sinh nhật hay tham gia các công tác cộng đồng.  Lâu lâu đi Réno hay Las Vegas do hội "Cao Niên" tổ chức cho người lớn tuổi.  Đi thăm các con cháu, cùng nhau du ngoạn các thắng cảnh.

Cái sung sướng nhất của người già là không phải lo ngày mai phải thức dậy sớm để đi "cày", không phải lo nợ cơm áo hay nhà ở.  Nhà thì có chính phủ cho tiêu chuẩn "Housing".  Tiền thì hàng tháng có tiền SSI hay tiền hưu trí đủ sống một cách thoải mái.  Lâu lâu có dư ra gửi về VN cho bà con hay bạn bè hay giúp đỡ kẻ cô nhi tật nguyền.  Họ cũng đóng tiền vào quỹ "Tương Tế Việt Nam" để khi họ qua đời có tiền đủ làm "tang ma", không làm phiền đến con cháu phải lo.

Tất cả thì giờ của họ là lo thương yêu, chăm sóc lẫn nhau cho được sống lâu và hưởng phước cùng nhau cho hết cuộc đời còn lại này.

Nàng thì… sau khi bị "ly dị" ngoài ý muốn, nàng quá đau buồn, và cũng quá "xấu hổ" nữa.  Bao lâu nay Nàng "hãnh diện vì đã chờ chồng 9 năm đi tù Cộng Sản, nuôi con và cho vượt biên 2 đứa lớn (1 ở Pháp và 1 ở Mỹ) và chờ đợi ngày chồng về.  Tuy biết là vô hạn định, tuổi xuân trôi qua không luyến tiếc chỉ hy vọng một ngày nào đó được đoàn tụ gia dình trong hạnh phúc.  Nhưng hạnh phúc thật là khó tìm.  Đến tuổi này rồi mà Nàng còn để cho vuột mất. 

Có phải là Nàng đã quá tin chồng? Chồng Nàng đã từng nói với Nàng sau khi đi tù về: "Em là người đáng tôn thờ, đã chờ chồng và nuôi con." Lời nói như gió thoãng mây bay khi người thứ 3 xuất hiện nhất lại là người tình xưa thì Nàng đành chịu thua thôi.  Nhiều người bạn an ủi Nàng, cho đó là "hết duyên, hết nợ rồi, hãy quên đi và vui sống".

Thời gian là một liều thuốc tiên, làm cho ta nguôi ngoai và cuộc đời luôn luôn vẫn tươi đẹp nếu ta biết nhìn đời bằng cặp mắt màu hồng.  Nước mắt cũng là một liều thuốc rửa sạch những "cát bụi" vướng trong mắt ta và làm trôi đi những u buồn của cuộc đời này…  Có lẻ Nàng ở hiền nên gặp lành và "Chàng" đã xuất hiện trong cuộc đời còn lại tưởng như bỏ đi của Nàng!

Chàng là một cựu sĩ quan trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, đã đoạt chức "Vô địch bóng bàn VN" vào năm 18 tuổi, và sau đó đoạt chức "Vô địch bóng bàn Á châu, đánh đôi với danh thủ Mai Văn Hòa tại Nhật Bổn".  Sau thành tích vang dội này, khi về nước, cả phái đoàn VN được Tổng Thống Ngô Đình Diệm vời vào dinh Độc Lập khen thưởng.  Chàng đã từng đại diện cho VN đi tranh giải tại nhiều quốc gia trên thế giới và đã đoạt được 6 huy chương Vàng, 2 huy chương Bạc và 2 huy chương Đồng.  Và xin nói nhỏ là Chàng đã từng là "Thần tượng" của Nàng khi Nàng còn trẻ.  Các anh trai của Nàng là Vô địch bóng bàn Dalat và miền Trung; Phan Văn Thọ anh thứ tư của Nàng hiện ở Pháp, cũng nhờ Chàng dìu dắt mà đã một lần khoác áo đại biểu cho VN đi tranh giải tại Pháp và sau đó đã đi học khóa phi công tại Marakech và định cư tại Maroc; và Nàng cũng là Nữ Vô địch bóng bàn Dalat.  Gia đình Chàng và Nàng rất thân thiết với nhau từ khi Nàng mới được 13 tuổi, Chàng đã coi Nàng như một cô em gái nhỏ. 

Chàng đã đi tù Cộng Sản mất 8 năm.  Khi trở về thì vợ và 3 con nhỏ đi vượt biên và bị mất tích, thật là quá thương tâm! Hai con trai lớn của Chàng, một ở Mỹ, một ở Pháp và cô con gái lớn nhất có gia đình ỏ VN.  Một thời gian sau Chàng đã lập gia đình lại, có thêm hai con, và sau đó đã được đi Mỹ theo diện HO.  Tới Mỹ thì xảy ra chuyện "ngả rẽ tâm tình", vì quá đau khổ Chàng đã "quyên sinh" nhưng không dứt được nợ trần!

Rồi một ngày đẹp trời Chàng và Nàng đã gặp nhau tại Hội Cao Niên sau mấy mươi năm xa cách…

Hôm ấy Nàng cùng chồng đưa một người bạn gái đến đây mong giúp người bạn bớt cô đơn nên đã giới thiệu bạn và "ông anh lớn" đồng cảnh ngộ thông cảm nhau tìm đến nhau để an ủi nhau… Đi chơi chung một thời gian, ý tốt của Nàng không được đền đáp mà chồng nàng và người bạn gái kia "chấp cánh bay xa" để nàng lại "cô đơn" một mình!

Biết được sự việc và lo sợ Nàng sẽ quẩn trí như mình lúc trước, Chàng đã gọi điện thoại khuyên can Nàng hết lời.  Chàng nhiều lần ngỏ ý muốn gặp Nàng nhưng Nàng cứ khăng khăng "không muốn tiếp bất cứ ai", trốn lánh tất cả bạn bè; ngoài giờ làm việc chỉ thu mình trong nhà, chịu đựng sự đau khổ một mình… Cho đến khi các con tổ chức sinh nhật cho mẹ, đã mời tất cả bạn của Mẹ đến dự, trong số ấy có Chàng.

Chàng đã tặng Nàng lọ nước hoa "Lancôme" và khi Nàng hát bài "Mùa Xuân không còn nữa" thật buồn và rơi lệ thì Chàng cũng thông cảm mà rơi lệ… Và "hai tâm hồn lớn" ủa quên "hai tâm hồn đau khổ" đã gặp nhau rồi mà vẫn không tự biết. 

Các con Nàng khuyên nhủ Mẹ nên tìm một người bạn cho vui… Nàng suy nghĩ và quyết định "tân trang nhan sắc" lại cho tươi tắn hơn… Chàng đã đến thăm Nàng sau khi được Nàng gửi tặng một băng c***ette với những bài hát "thất tình", "tình phụ" của Nàng và mang theo một quả "sầu riêng" thật to để chia sẻ nỗi buồn cùng Nàng. 

Chàng mời Nàng đi dùng cơm tối tại Nhà hàng Thành Được.  Là bạn của Chàng khi xưa, nên khi gặp nhau Thành Được đã chào "A! Chào Anh Chị", nhưng cả Chàng và Nàng, không ai buồn đính chánh.  Chàng là người ít nói nhưng tâm sự với Nàng là: "Trong đời anh, chỉ có các cô, các bà mê tài anh mà tỏ tình, chứ anh không bao giờ nói trước hết".  Nàng nghe vậy thì im lặng, tự ái của người phụ nữ không cho Nàng thốt lời gì.  

Nàng tâm sự: "Trong đời em em rất ghét làm bếp vì vậy mà em nấu ăn dở lắm!" Chàng trả lời: "Anh biết nấu ăn". 

Rồi một hôm Chàng phải đi Canada dự đám cưới con của một người bạn thân.  Chiều cùng ngày đi làm về có lời nhắn trong máy: "Anh sắp lên máy bay đây.  Em nhớ giữ gìn sức khỏe nghe."  Qua ngày sau lại một lời nhắn nữa: "Anh đã dự xong tiệc cưới rồi.  Trời Canada buồn quá!".  Đến ngày thứ ba, Chàng gọi về và nói: "anh buồn muốn chết đi được.  Muốn bay về ngay với em và… và Nhớ Em quá!"  Đó là câu mà Nàng "chờ đợi" Chàng thốt ra lời.

… Và một đám cưới đã kết hợp đôi "trai tài gái sắc" mà "răng đã long và đầu đã bạc" trong "mối tình cuối" này nơi đất khách quê người.  Dâu và rễ phụ là hai cặp bạn già cũng con cháu đầy đàn.  Các con trai của Nàng đảm trách phần quay phim chụp ảnh để Mẹ có hình ảnh đẹp làm kỷ niệm.  Tất cả bạn bè và con cái của Chàng và Nàng đều đến chung vui rất đông và chúc "cô dâu chú rễ Loan Phụng Hòa Minh, Sắt Cầm Hòa Hiệp".  Những bản nhạc "Và con tim đã vui trở lại", "La vie en rose" đã được các bạn hát để tặng Chàng và Nàng.  Các bạn NHS thân yêu của Nàng như Anh Chị Nguyên K 10, các chị Quới K 9, Hồng Loan K 11, Hồng Vân K, Kim Hồng (Huế), và vợ chồng em Phạm Ngọc Diệp K 29 đều có mặt để chung vui với Nàng.

Đám cưới của người Trẻ thì nhiều và thường tình trong thiên hạ.  Đám cưới của người Già thật là "hiếm có".  Quà cưới cho Nàng, Chàng không có ngọc ngà châu báu hay nhẫn xoàn, mà chỉ có "tấm lòng" và "chiếc huy chương vàng" (đoạt được tại Á vận hội Tokyo năm 1958) duy nhất còn lại, kỷ niệm "Vang bóng một thời" Chàng đã làm rạng rở nền Bóng bàn Việt nam khắp cõi trời Âu-Á.  Phần Nàng cũng không có gì quý báu ngoài giọng hát nên đã hát tặng Chàng nhạc phẩm "Niệm khúc cuối" của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên.

…Dù cho mưa…xin anh đưa em đến cuối cuộc đời…

…Tình ơi dù sao đi nữa "Xin vẫn yêu anh…

 PHAN KIM NHÀN



Chỉnh sửa lại bởi lo cong - 30/Aug/2010 lúc 10:41pm
Lộ Công Mười Lăm
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 31/Aug/2010 lúc 6:43am
~::Trích Dẫn nguyên văn từ lo cong

 
Tình Cuối  
 ................
 

 Quà cưới cho Nàng, Chàng không có ngọc ngà châu báu hay nhẫn xoàn, mà chỉ có "tấm lòng" và "chiếc huy chương vàng" (đoạt được tại Á vận hội Tokyo năm 1958) duy nhất còn lại, kỷ niệm "Vang bóng một thời" Chàng đã làm rạng rở nền Bóng bàn Việt nam khắp cõi trời Âu-Á.  Phần Nàng cũng không có gì quý báu ngoài giọng hát nên đã hát tặng Chàng nhạc phẩm "Niệm khúc cuối" của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên.

…Dù cho mưa…xin anh đưa em đến cuối cuộc đời…

…Tình ơi dù sao đi nữa "Xin vẫn yêu anh…

 PHAN KIM NHÀN

 

Niệm khúc cuối

Tác giả : Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên
 
Trình bày: ca sĩ Tuấn Ngọc
 
 
 
 
Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy
Có lá buồn gầy, dù sao, dù sao đi nữa tôi cũng yêu em

Tựa vai nhau, cho nhau yên vui, ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đầy,
Tóc rối bạc màu dấu vết tình sầu
Nhìn anh, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em.

Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương.

Cho tôi xin, em như gối mộng
Cho tôi ôm em vào lòng
Xin cho một lần, cho đêm mặn nồng
Yêu thương vợ chồng

Điệp khúc :

Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi
Tình ơi ! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em

mk
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22933
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Sep/2010 lúc 5:21am
Thần Chết 3 Lần Xóa Tên   <<xin bấm vào unknown


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Sep/2010 lúc 5:34am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22933
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Sep/2010 lúc 5:47am

Cuối mùa nhan sắc

Nguyễn Ngọc Tư

Ông già Chín nói nghề bán vé số của ông thấy vậy mà có ý nghĩa ghê lắm, vì đem lại hy vọng cho người ta, vì đem lại sự giàu có cho người ta (nếu trúng số). Và nghề này có ý nghĩa nhất là trên những dặm đường phiêu bạt, ông tìm được cô đào Hồng.

Ông già Chín đi theo gánh chè của đào Hồng qua ba con đường. Già rồi, mắt mũi kèm nhèm, bốn mươi sáu năm, dễ dầu gì mà nhận ra nhau. Lòng cứ nghĩ, hình như lâu lắm rất quen nhau, nhất là cái giọng rao chè như hát, từ đôi môi đã héo queo cất lên, cong vút, ngọt ngào mà nghe mịn màng từng âm từng chữ. Ông Chín bàng hoàng nhận ra đào Hồng dù nhan sắc ngày xưa của bà không còn nữa, mặt nhăn nhúm, nám đen, cái cổ cao ngày trước bây giờ gần như đổ gục vì gánh cái gánh tâm tư mà cuộc đời chồng chất. Ông kêu hai tiếng: "Cô Hồng!" mà nước mắt rớt cái độp. Ông Chín nắm tay bà, biểu đi với ông, hỏi đi đâu, ông nói, về nhà Buổi chiều. Bà nói để bà lấy chút đồ, ông bảo khỏi, thì cuộc đời bà còn gia sản nào ngoài gánh chè oằn nặng trên vai, một cái chòi lá rách te tua cất trên ao bèo cuối hẻm.

Nhà Buổi chiều nằm ở tận cùng con hẻm Cây còng. Hẻm cụt. Nhà toàn người già, là chỗ trú ngụ cho những nghệ sĩ cải lương, nghệ sĩ hát bội một thời vang bóng. Tính ra, chỉ có ông già Chín Vũ là vô danh tiểu tốt. Nhưng ông là một trong những người sáng lập ra nhà Buổi chiều, tự ông còn đặt tên cho nó. Hỏi sao không gọi là Hoàng hôn hay Chạng vạng gì đại loại vậy, ông bảo, buổi chiều còn nắng, người nghệ sĩ còn có ý nghĩa sống trên đời. Nhà Buổi chiều nghèo, chi phí dựa vào kinh phí từ trên quận, từ lòng hảo tâm của bà con gần xa, cơm bữa nhiều ơi là nhiều rau mà ít xịu thịt. Vậy mà ai nấy đều vui, bởi cuộc sống trước đây của họ còn nghèo hơn, nghèo không thể tả, nghèo rớt mồng tơi. Người ở chùa, người bán vé số, người ngủ công viên, người hát rong, ít ai có nhà để về. Sum họp ở Buổi chiều, có khổ một tí mà còn được hát. Nghệ sĩ mà, miễn được hát, miễn hát mà có người nghe là sướng rồi.

Ðể kiếm chút đỉnh tiền phụ thêm thịt cá cho bữa ăn, ông già Chín đi bán vé số, vừa có tiền vừa tìm tung tích của anh chị em đang còn lưu lạc. Ðào Hồng lại gánh chè đi tận hang cùng ngõ ngách. Thấy mọi người ái ngại, đào Hồng bảo: "Cứ để em làm, em với anh Chín còn trẻ, còn sức khỏe..." Nói trẻ là trẻ ở trong nhà Buổi Chiều chớ ông Chín Vũ đã bảy mươi, đào Hồng cũng sáu mươi bốn. Buổi sáng, ông Chín gánh gánh chè đưa đào Hồng ra đầu hẻm, dừng dưới gốc cây còng già cóc già kiết, già tới mức nó hổng thèm trổ hoa nữa. Ông già trao đòn gánh lại cho bà, rồi đứng tần ngần nhìn bóng bà xa dần trên đại lộ, tiếng rao chè buổi sớm nghe ngọt lịm, vút cao. Sau lưng bà, còn thấy mấy tờ giấy gói bánh mì ố màu nước cà bay xà quần trên đường rồi sẵn gió đi tao tác. Ông già tạt vô quán càfê chú Tư Bụng, kêu: "Mấy đứa bưng cho tao năm trăm đồng trà nóng coi". Có người hỏi, sao bữa nay không uống càfê. ông Chín Vũ cười cười, lắc đầu, cười tiếp với cái vẻ không muốn nói mà thèm nói quá trời đi:

- Ðể dành tiền mua cho cổ chai dầu thơm.

Ông già trịnh trọng thì thào. Cả quán rộ lên cười:

- Già mà còn yêu.

- Mắc yêu thì yêu - ông già cự lại, vẻ mặt sương sương không giận gì ai - Bây thì biết gì, tình xưa đó, mà mình thương người ta mà người ta đâu có thương mình.

Cạn bình trà, ông già dằn tờ giấy bạc năm trăm dưới đít ly đứng lên xếp ghế lại ngay ngắn, từ tốn rút trong túi ra xấp vé số dày, trước khi đi ông quay đầu lại:

- Tối nay lại chỗ tao coi cải lương, nghe bây.

- Tối nay tuồng gì, chú Chín?

- Lữ Bố hí Ðiêu Thuyền.

- Í tuồng đó hát rồi. Hát Nửa đời hương phấn đi.

- Bây nói sao tao chiều vậy, mà tuồng đó tao có nhớ miếng nào đâu.

- Chú cần gì nhớ, chú toàn đóng vai quân sĩ với người hầu không à. Có hát hò gì đâu.

Ông già cười khà khà, quay đi, cái lưng cong cong gù gù từ từ mịt mù.

Người trong hẻm không ai làm nghề viết văn nhưng đã biết mình nhớ cái gì khi đi xa nó, nhiều lắm, nhiều không thể kể, nhưng trong đó, chắc chắn nhớ tiếng hát là đà tỏa ra từ nhà Buổi chiều.

Những con người tính từng ngày qua để lắt lay thêm một tuổi nữa, vậy mà hát coi cũng ngon lành. Sân khấu là cái hàng ba trông ra sân rộng, luống nào trồng bông sao nhái, bông mười giờ thì trồng, chỗ trống giành cho bà con ngồi. Dàn đờn gồm cây ghi ta thùng, cây nhị cũ mè. Không micrô, nghệ sĩ ca bằng giọng của trời cho, nghiệp đãi. Ðào Phỉ tám mươi chín tuổi, đứng không nổi, diễn vai gì cũng ngồi trên ghế, ngồi trên ghế mà lẫy roi sải ngựa coi lạ hết biết. Có bữa bà lỡ ca rớt nhịp, ngồi than: "Kiểu này chắc tui sống hổng thọ quá". Bà con trong hẻm cười cái rần, "sống tới cỡ đó còn than hổng thọ nỗi gì". Ông già Chín không biết hát hò gì, chạy đi chạy lại, lúc thì nhắc cái ghế cho đào Phỉ, lúc thì trèo lên thay cái đèn đứt bóng tối thui, kêu quân sĩ đâu thì ông dạ, chỉ khi đào Hồng hát, ông mới ngồi nép vào đám bông lồng đèn nào đó lặng người đi, thấy đào Hồng nhớ đào Hồng, thấy đó mà nhớ đó.

Ông già Chín Vũ biết đào Hồng từ năm bà mới hai mươi mốt tuổi. Bây giờ hỏi gia cảnh ông ngày trước như thế nào, ông chỉ cười, không nói. Nụ cười nhẹ nhàng trôi trôi, chừng như ông không luyến tiếc gì. Nghe nói, hồi đó, nhà ông giàu có khét tiếng xứ Bạc Liêu. Ông là cháu nội đích tôn của hội đồng Nguyên. Từ nhỏ, gia tộc đã dành sẵn cho ông một cuộc sống no đủ, giàu sang mà không phải làm gì, cả nhà chiều chuộng. Ðược cái là ông hào sảng, rộng rãi thương người từ tấm bé. Bữa cúng đình ông mời gánh hát Sài Gòn về hát chơi. Ông thương đào Hồng từ cái giây phút đầu tiên. Người đâu mà đẹp quá chừng, đẹp tới đứng tim người ta. Ðào Hồng chưa uống cạn ly trà ông đã hỏi thẳng, không cưỡng lòng được: "Vậy chứ cô Hồng có muốn lấy chồng chưa?". Ðào Hồng cười: "Tôi đã nguyện với Tổ cả đời theo nghiệp hát". Chín Vũ nghe vậy, thôi không nói nữa, nhưng vẻ mặt suy tính dữ lắm. Hôm sau, khi gánh Kim Tiêu trở lại Sài Gòn, có ông công tử bỏ nhà, bỏ phú quý đi theo. Không biết hát hò, tướng mạo cục mịch, nhỏ con, ông không được lên sân khấu. Kêu quân sĩ thì ông dạ, kêu "bây đâu" ông cũng dạ, tối ngày lụi hụi kéo màn, dựng cảnh. Ăn cơm quán, ngủ sàn diễn. Cực mấy cũng chịu, miễn là ngày ngày được nhìn thấy đào Hồng đi ra đi vô, đào Hồng hát. Ông vẫn thường khì khịt bảo rằng mình bị Tổ nhập, ba ông hoàng tử Càn, Chơn, Chất đó, cũng vì đam mê nghệ thuật sân khấu mà bỏ cung son, trốn tránh triều đình, cuối cùng chết trên cây vông nem đó, thấy chưa. Có người cười, thằng Vũ bị tình nhập chớ Tổ gì nhập vô nó nổi. Nghĩ lại, tỷ dụ có cái gọi là kiếp trước, hẳn kiếp trước ông Chín nợ bà Hồng cái gì đó, lớn lắm, nên kiếp này, ông trả hoài, trả không hết.

Ông Chín đã cùng đào Hồng đi qua những năm tháng cơ cực, đắng cay. Ðào Hồng có thai, ông bầu dọa đuổi, ông Chín đứng ra năn nỉ, biểu: "Em lỡ dại...". Ông bầu hỏi: "Của mầy à?". Ông Chín cười: "Dạ, của em chớ của ai". "Chắc không?". Ông bảo chắc mà lòng buồn rượi, đâu phải đứa nhỏ trong bụng đào Hồng là của ông. Ông biết ba đứa nhỏ là ai nhưng không tiện nói. Vì đào Hồng bảo: "Có biết, xin anh Chín cũng đừng nói, tội nghiệp, ảnh còn nhiệm vụ, còn công việc quan trọng phải làm". Cô hẳn yêu người ta lắm, nên một mực bảo vệ cho người ta. Sau nầy, con đào Hồng một tay ông giữ, ông bồng. Ông dạy nó kêu ông bằng ba, đào Hồng nhìn ông rơi nước mắt. Ðó là sự biểu lộ tấm thịnh tình đầu tiên mà đào Hồng dành cho ông suốt hai năm đi theo đoàn Kim Tiêu.

Không khí Sài Gòn bắt đầu khê đặc mùi chiến tranh, buổi sáng, ngồi quán uống càfê mà toàn nghe sặc sụa từ đám quân cảnh mùi thuốc súng. Cũng một buổi sáng, ông Chín bị cảnh sát gô cổ trói đem đi. Cái thời sao mà bất công, tai bay vạ gởi, quân cảnh thấy buồn bắt người chơi cho vui vậy. Tụi nó nghe có người tố cáo đoàn Kim Tiêu có Việt Cộng nằm vùng, coi đi coi lại không thấy ai có lý do vô đoàn lạ như ông. Tụi nó hỏi: "Vậy đang sống giàu có đi theo đoàn làm gì?". Ông mắc cười thiếu điều nhỉ nước đái, cái tụi nầy, mình nói mình lưu lạc tại vì mình thương đào Hồng chắc gì tụi nó tin, tụi nó có biết tình người là gì đâu. Mười ngày sau, ông được thả. Chỉ mười ngày thôi nhưng phải đợi đến nửa đời sau ông mới gặp lại đào Hồng.

Gánh hát rã nhanh, đào Hồng không đợi ông về. Nghe bà con bán đậu phộng, thuốc lá trong rạp kể lại, kép Thường Khanh bị quân cảnh bắt, đào Hồng ôm con bỏ trốn, ở lại, chỉ sợ vướng cô rồi lòng người cô yêu lung lạc. Ông Chín quay quắt đi tìm, mà người thì tản lạc đâu đâu. Nhiều lúc ông Chín tự hỏi, làm sao đào Hồng có thể sống nổi đến từng ấy năm mà không có ông đỡ đần một vai gánh mỏi.

Sau nầy, về nhà Buổi chiều, có đêm trăng sáng, ngồi bên rổ khoai lang luộc, đào Hồng có kể chuyện mình. Mọi người chung quanh đều sụt sùi, sao mà hoàn cảnh của nó y hệt mình vậy cà, hổng lẽ đời đào hát là phải vậy. Có người không lấy chồng cho thỏa nghiệp, có người như đào Hồng có con rồi, vì mê hát, vì chiến tranh mà gởi con cho người ta, đến nước nó không thèm nhìn mình nữa. Ông Chín Vũ ngồi rầu rầu, hậm hực. "Biết vậy hồi đó tui bóp mũi nó cho rồi". Ðào Hồng bảo: "Anh Chín đừng nói vậy em thương nó không hết chớ có trách nó bao giờ. Có lúc em nghĩ, con nó có nhìn em cũng không chịu, mình nghèo quá làm gì lo cho nó nổi hả anh?" Bà không bao giờ nhắc tới Thường Khanh như chưa từng quen biết con người đó trong cuộc đời. Nhưng những nỗi nhớ niềm thương chắc còn day dứt trong lòng làm cho bà quắt queo, tàn héo. Ông Chín giật mình, cái nhan sắc ngày xưa đã đi đâu mất biệt rồi, rồi tự nhủ lòng, mình nhớ cổ đâu chỉ vì nhan sắc, vậy thì thắc mắc, đau lòng làm chi.

Ðào Hồng là người duy nhất trong mấy chị em ở nhà Buổi chiều không bao giờ lên sân khấu mà chưa hóa trang, chưa son phấn. Những ngày mới về đây, biểu bà hát, bà lắc đầu. Ai tra gạn, bà không nói, bảy chị em ai cũng nghèo, có người có son phấn cũng không dám hỏi. Ông già Chín đi theo hỏi hoài, bà nói thiệt. Ông đập con heo đất, đi chợ mua cho bà thỏi son với hộp phấn bông mai. Xong còn kêu cô bán hàng gói lại, chít bông cho cẩn thận. Bà cảm động, nhưng vẻ mặt buồn hiu, "Anh tốt với tôi chi mà tốt hoài vậy?", làm cho ông Chín cũng buồn. Ông nghĩ: "Mình sống làm gì tới từng tuổi nầy mà không hiểu được nhau, Hồng ơi là Hồng".

Trách thì oan, lắm khi ông cũng đâu hiểu được bà. Hồng vẫn thường soi cái gương cũ viền đồng có cán để cầm, mặt gương đã ố lấm tấm. Ông Chín thấy thương lắm, ông lén mua về tráo gương mới vào chỗ bệ cửa sổ rồi lấy cái cũ cất đi. Bà biết ngay là ông, bà giận lắm, mặt lạnh tanh: "Anh tài khôn làm gì, tui đâu có cần gương mới". Ông cố cãi: "Nhưng cái cũ nó mờ lắm...". "Mờ mờ tui mới thích", bà nạt ngang. Không biết tại sao bà lại có ý thích kỳ cục vậy.

Lần đó, ông già Chín buồn, buổi chiều thôi không còn đón bà ở đầu hẻm để gánh giúp gánh chè về nhà, mà ông vẫn thường nói, dù ngắn, ông cũng muốn đỡ đần cho bà một đoạn đời. Ông biết bà còn chờ một cái gì đó, mơ hồ lắm, tiếc là bà không tâm sự với ông. Nghĩ cho cạn, bây giờ đào Hồng cũng như ngày xưa thôi, người ta có khác gì đâu mà mình giận. Sống khép kín, ít nói, ít cười, ít biểu lộ nỗi lòng lên mặt. Chỉ trên sân khấu, đào Hồng mới thỏa thuê khóc, thỏa thuê cười, mà cười sang sảng như Thái hậu Dương Vân Nga vậy nghen. Cái cười mở lòng mở dạ người ta ra.

Cái bữa cả nhà Buổi chiều được xe hơi đón đi giỗ Tổ ở nhà hát thành phố, ông Chín giữ nhà. Hôm đó có ông già lại tìm đào Hồng. Ông già tóc trắng như mây, dáng thong thả, chậm rãi, cốt cách sang trọng thấy mà ham. Ông Chín hỏi ông già kia quen sao với đào Hồng, nghe trả lời cũng như không: "Tôi với cổ là người quen cũ. Không biết ngày xưa ông đã từng quen biết đào Hồng? Có à? Ừ, thì tôi hỏi ông nè, cái nhan sắc đó làm sao mà người ta quên được, ha? Vừa rồi tôi đọc báo, thấy người ta viết về nhà Buổi chiều, tôi mừng như vừa sống dậy, thể nào cũng gặp được cố nhân". Ông Chín ngồi tần ngần, day day cái chung trà trên tay, lòng bối rối nên nói chuyện trớ he: Ừ, tụi tui thấy vậy mà được lên báo hoài thôi" Ðến lúc khách từ giã về, ông Chín cũng không có biểu hiện gì là mình đã nhận ra người quen cũ. Thường Khanh đã già đi (ai mà chẳng vậy) nhưng cái phong thái tao nhã ung dung vẫn như ngày xưa. Sương gió cuộc đời không làm gì được ông khi ông đã sống khác cuộc sống của những người nghệ sĩ ở đây, một cuộc sống không chia ly, khổ đau, dằn vặt. Ông Chín chờ hoài, sao không nghe ông Khanh nhắc tới chuyện ngày xưa ông và Hồng từng có một đứa con, người ta dễ quên vậy sao?

Khách chờ không được, từ giã về rồi, ông Chín ngồi chèm bẹp ngoài cửa rào, nghĩ, rồi mình sẽ mất cô Hồng một lần nữa, từng tuổi nầy còn để mất nhau mà coi được sao. Ông tự nhủ lòng, thôi, bà Hồng về ông không thèm nói lại đâu.

Không nói nhưng thèm nói, lương tâm biểu phải nói, ông Chín bảo: "Không biết cô Hồng còn nhớ Thường Khanh, ảnh mới lại đây kiếm cô" . Ðào Hồng vừa xổ mái tóc cỗi cằn xơ xác ra, lặng người, tay cầm rưng rưng cái đầu tóc mượn. Lâu lắm, bà mới lơ láo ngó lên, đôi mắt ráo khô "tôi đi giặt bộ đồ". Ra tới lu nước bà tựa người vào đó, mặt soi xuống nước bật khóc. Ước gì nước đừng trong như vậy để khỏi phải hiện lên một nhan sắc tàn phai. Không nhìn đằng sau mình nhưng bà biết, ông Chín đang chạy theo nhìn mình, bà nói khẽ: "Mai người ta tới đừng nói tôi ở đây nghen, tôi... tôi không muốn gặp". Ông Chín đứng đó, trong lòng vừa mừng (tại cô Hồng không muốn gặp chớ không phải tại tôi ích kỷ à nghen) vừa thắt thẻo thương bà, ông bảo: "Không tránh được hoài đâu, cô à, mà có gì phải tránh né nhau, người ta, sống ở đời cốt là ở tấm lòng".

Tránh làm sao được khi kịch bản cuộc đời đã bày ra một cảnh gặp nhau. Ông Khanh gặp bà Hồng ở đầu hẻm, lúc trời chạng vạng, khi bà quang gánh trở về. Nhìn thấy ông, bà mỉm cười, giở nón, bà hỏi: "Nghe nói ông tìm tôi?" Ông Khanh đứng chết lặng, ngẩn người ra, lòng ông đau đớn. Ðó không phải là cái nhan sắc mà ông nhớ thương, chờ đợi. Không phải đào Hồng, dứt khoát không phải đào Hồng mà ông đã ôm trong tay ấp trong lòng, đã từng che chở, bao bọc cho ông những ngày xưa cũ.

Có những vẻ đẹp không phải ai cũng nhìn thấy được. Ông Chín nói với bà Hồng như vậy, ông biểu bà đừng buồn, bà cười bảo: "Tôi có buồn gì đâu", nhưng nước mắt bà nhỏ xuống trong khe. Người ở hẻm Cây còng không thấy ông già sang trọng đi xe hơi tìm vào nhà Buổi chiều nữa.

Bắt đầu những cơn mưa mùa ràn rạt trên mái nhà, đập ầm ầm vào hai bên vách đóng bằng thiếc cũ. Không thấy bà Hồng gánh chè ra ngõ, không còn nghe tiếng rao ngọt ngào thánh thót mà buồn thiệt là buồn của bà, cũng không thấy ông già Chín Vũ ghé quán chú Tư Bụng uống năm trăm đồng nước trà.

Ðào Hồng bệnh nặng. Ông Chín thắt lòng khi biết trong người bà nhiều bệnh như vậy. Bà như trái bầu khô chỉ còn nhờ vào chút chờ đợi mỏng manh của tình yêu thời son trẻ làm cái vỏ cứng cáp ở bên ngoài. Rồi cũng từ ngày sự thất vọng xui cái vỏ thấm mưa nắng mục ruỗng đi. Bà nhắc tới cái chết hoài, đào Phỉ nạt, "tao sống tới từng tuổi nầy mà còn không chết, bây mà chết chóc gì"; Rằm tháng ba, như thường lệ là cữ hát của nhà Buổi chiều. Ðào Hồng ốm sát chiếu nhưng vẫn đòi ra hát. Ông Chín vẽ chân mày, tô phấn thoa son cho bà rồi dìu bà ra ghế. Bà ngồi ghế mà hát. Bà hát cho Thái hậu Dương Vân Nga trước ngổn ngang nợ nước tình nhà, hát cho nàng Quỳnh Nga bên cầu dệt lụa, cho nàng Thoại Khanh hiếu thảo róc thịt nuôi mẹ chồng, cho nàng Châu Long tảo tần nuôi Dương Lễ, Lưu Bình ăn học và cho Tô Thị trông chồng hóa đá vọng phu...

Ðào Hồng hát đến lịm tiếng đi. Bà ngồi trên sân khấu gục đầu. Cái gánh nặng tâm tư này, không mang nổi nữa rồi. Khi ông Chín dìu bà xuống giường, bà đã hôn mê. Người ta hát vở cuối cho bà, cho một người nghệ sĩ chân chính. Ðào Hồng đã gặp lại rất nhiều người thân thuộc cũ, bà nghe con trai bà gọi má, nghe ba má bà nói lên lời tha thứ vì đứa con gái đã bỏ nhà theo nghiệp xướng ca, lời tha thứ bà chờ đợi ngót năm mươi năm ròng rã. Bà sung sướng trở về nhà thơ ấu, đi bắt chuồn chuồn đậu trên hàng bông bụt, cạnh mé mương...

Bông trang rụng ngoài sân.

... Có lần, ghé quán càfê chú Tư Bụng, tôi quen với ông Chín Vũ. Ông Chín người gầy nhom, nhỏ thó, nhưng tốt bụng, xởi lởi. Ông nói với tôi rằng bỏ cả đời đi theo đoàn hát cũng không uổng, bởi vì đời ông thực có ý nghĩa. Lần đầu tiên ông đóng được vai chính, người ta hỏi vai gì, ông bảo vai con của đào Hồng, phút lâm chung của người đàn bà suốt đời ông yêu thương, ông gọi: "Má ơi!" và thấy bà mỉm cười. Chỉ vậy thôi à.. Ừ chỉ vậy thôi. Nhưng tụi trẻ bây thì biết gì chuyện tình cảm của người lớn...

Ngôi nhà Buổi chiều dành cho nhưng người ở cuối mùa duyên sắc. Ở đó có một ông già nói rằng "...tụi trẻ bây thì biết gì chuyện tình cảm của người lớn..."



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 06/Sep/2010 lúc 5:51am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22933
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Sep/2010 lúc 10:20pm

Dỡ Dang   - View: 1880 Bùi Bích Hà

http://lmvn.com/truyen/index.php?func=viewpost&id=2BlUp2v8rx1WTfO1lWSDYIy2AveW9JN0

 


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Sep/2010 lúc 10:56pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22933
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Sep/2010 lúc 4:32am

ĐÊM KINH DỊ                                                                       Phương Lan



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 18/Sep/2010 lúc 4:32am
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 20/Sep/2010 lúc 9:30am
 

Thiên sứ tình yêu


Mãi sau này Bình mới biết, lúc đó, bác sĩ chẩn đoán anh chỉ còn sống nhiều nhất là hai tháng nữa. Bình vô cùng đau đớn. Anh làm sao có thể bỏ được Tú Na lại một mình trên cõi đời cùng hai đứa con trai nhỏ dại? Anh không thể chết. Anh phải sống. Sống không phải chỉ cho mình mà là sống cho vợ, cho con. Anh phải sống...

Mấy tuần lễ trôi qua, may sao, Bình gặp một vị bác sĩ nổi tiếng và được ông chữa cho khỏi bệnh. Ba tháng sau, sức khỏe của anh trở lại như xưa. Cả nhà tràn ngập trong tiếng cười hạnh phúc.

Bỗng một hôm, Tú Na ngập ngừng nói với anh:

- Anh Bình, em muốn chúng ta chia tay. Điều này em định nói với anh từ lâu, nhưng khi đó anh đang bệnh nặng...

Bình lặng người đi, không tin vào tai mình. Anh hỏi:

- Em sợ lây bệnh của anh phải không? Những ngày đó quả là rất đáng sợ, nhưng giờ đây, bệnh của anh đã khỏi hẳn rồi, còn gì nữa mà em phải lo?

Tú Na lạnh lùng trả lời:

- Anh không biết đâu, 10 năm chung sống, tôi chưa hề có tình yêu với anh. Trong trái tim tôi chỉ có mối tình đầu mà thôi.

Bình khụy xuống:

- Nếu biết có ngày hôm nay, anh thà chết luôn từ ngày mang bệnh thì có phải chẳng bao giờ bị nghe câu nói này. Anh đã vì em mà sống, thế mà em lại chưa một ngày yêu anh!


Từ ngày Tú Na bỏ đi, Bình không gặp lại cô. Anh cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống mới của cô. Trong sâu thẳm, anh vẫn rất yêu Tú Na.

Một năm nữa qua đi. Một hôm, Bình gặp cô gái trẻ, xinh đẹp tên là Tiểu Phiến. Không chỉ có nhan sắc, Tiểu Phiến còn rất thông minh và độ lượng. Cô thường tới nhà Bình giúp anh lo liệu việc nhà.

Một thời gian sau, Tiểu Phiến chủ động đề nghị kết hôn. Bình lưỡng lự vì trong lòng anh chỉ có Tú Na, mặc dù cô đã vứt bỏ anh. Cuối cùng, anh và Tiểu Phiến cũng tới Giáo đường tiến hành hôn lễ.

Hai năm sau, Bình tình cờ gặp lại một người bạn học cũ. Bên tách cà phê, hai người nói đủ mọi chuyện trên đời. Rồi người bạn chợt nhắc đến Tú Na:

- Tú Na là người tôi kính trọng. Đó là một cô gái khác thường... Bình lấy làm lạ, nghi hoặc hỏi:

- Cậu nói cái gì thế?

Người bạn nói tiếp:

- Đúng lúc cậu bị bệnh thì Tú Na đã ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Nhưng cô ấy đã bỏ điều trị để có tiền cứu cậu. Đến lúc không còn cứu vãn được nữa thì cô ấy mới rời xa cậu. Lúc lâm chung, Tú Na đã dành trái tim của mình để cứu một cô gái bị phù tim nặng. Sau khi khỏi bệnh, cô gái đó thề sẽ nuôi dưỡng hai đứa con của Tú Na. Anh không cảm nhận được sự xuất hiện của Tiểu Phiến rất bất ngờ sao?

Bình đau đớn nói trong nước mắt:

- Tú Na chết rồi sao? Không, không thể như thế được! Ai nói với cậu như vậy?

Người bạn thở dài:

- Tiểu Phiến, cô ấy vốn là của tôi...


 

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22933
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Sep/2010 lúc 5:45am
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 195 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.508 seconds.