![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 6 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | ||||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Chuyện tình cô gái thích ngủ đứng
Đây là một trong ba truyện ngắn - buồn hay nhất mà tôi từng được đọc. Nó có thể quá dài so với sự kiên nhẫn của một số người, nhưng nếu bạn thử bỏ thời gian ra đọc, thì mình xin hứa bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc vì việc đó...
![]() ...Câu chuyện lúc thì nhẹ nhàng như một cơn gió trong đêm khuya tĩnh mịch, lúc lại như 1 cơn lốc đang cuốn lấy những con sóng đang điên cuồng trong đau đớn....hãy đọc và cảm nhận.........1 câu chuyện...Buồn và Hay Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc: thích ngủ đứng... Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ. Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy... ắt hẳn là tìm 1 góc để... đứng ngủ. Thật buồn cười, tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy... Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy... dựa vào cửa toilet để ngủ. Một vài lần tôi góp ý, cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: "xấu hổ thế!" Nhìn đáng yêu tợn... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy, thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy. Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do. Bởi vì... Ngày yêu cô ấy, cô ấy đã hỏi tôi rằng: "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có, dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?" Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó. Vì tôi là một người, có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi, luôn có trách nhiệm với lời nói của mình. Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống cho câu trả lời của mình, liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời "có!" duy nhất cho tất cả những thắc mắc của mình... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều, nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn.... Suốt 1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy.... Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi, nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép, cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả.... Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả. Tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện, cho đến một ngày... Cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ... Tôi ngỡ ngàng, phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa. Cô ấy cười, nụ cười hiền dịu đáng yêu ấy... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ, sao tôi ko hề hay biết. Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên, sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến không tưởng. "Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?" Mắt cô ấy mở to, ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt và khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây, yên ả lại trở về trên khoé môi gầy. Cô ấy lại mỉm cười.... "Bởi vì em điên thật mà!" Và thế là chúng tôi chia tay nhau. Một lý do tôi cũng không sao hiểu nổi, một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời. Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi. Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất, đó là... cô ấy khác tất cả mọi người. Chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó, có nghĩa là... không gặp lại... Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM. Tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương, nhưng nó không bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy... Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm. Ác mộng vẫn luôn rình rập. Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa.... Rồi tôi lại tự vỗ về mình, ôi đã thay đổi rồi... Và tất cả chỉ là quá khứ thôi, cô ấy rời bỏ tôi, vì cái gì cơ chứ? Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau, tôi bấm số gọi cho cô ấy... Đầu dây bên kia nhấc máy... giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!" Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe, vì tôi chẳng biết nói gì cả... cố gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại. Cô ấy ngồi đối diện tôi, vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh, môi bạc và làn da phờ phạc.... Nhưng có một điều dường như khác.... Cô ấy nói nhiều hơn... Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy không nói nhiều như vậy. Những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng, là tôi tâm sự và cô ấy cười. Khi tôi kêu mệt mỏi, cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ. Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan. Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng, mà cái vỏ chăn thì là "em khâu bằng tay đấy!" Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi... Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thích cô ấy đến vậy... tôi đều cười. Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình, đâu thể tầm thường phải không? Để cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, không leo được đâu cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo, cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì không có lý do gì để từ bỏ. Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên. Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó, tôi đã lột xác hoàn toàn. 1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình. 1 năm thầy tu để mơ về một người con gái. Nào là từ bỏ thói quen đi đêm, những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối, những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ, để biến thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... Những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò đùa. Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều không thể nào giải thích nổi. - Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ được làm thiên thần dù em rất muốn! Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn. Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười. Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi không mấy hiểu... Chúng tôi đứng dậy, bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ. Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ, và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe. Và sau đó, chúng tôi bước đi.... - Em luôn muốn ngủ với một ai.... Tôi ngạc nhiên: - Ý em là gì vậy? - À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào? Cười... - Anh à, muộn rồi, mình về đi... Ngày hôm đó kết thúc như vậy! Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó, cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn. Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: "Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!" Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng không báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu.... Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa. Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười, và... tôi từ chối lời mời của cô ấy... khách sạn và cái hình dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất.... nhưng không phải là bí mật và lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này. Chúng tôi quyết định không liên lạc với nhau nữa... .... Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: "Anh à, vào bệnh viện thăm em!" Tôi vội vã vào viện. Căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm.... không quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào: - Thế là em ko được ngủ đứng nữa rồi, vì em ko còn sức để mà đứng nữa.... Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười, nhẹ nhàng... cô ấy nói: - Em yêu anh lắm! - Anh cũng thế, em biết điều đó mà... Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi. Một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói "Anh đừng nói nữa" - Mai anh lại đến nhé! - Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà. - Và đừng hỏi gì bác sĩ cả... - Nhưng... - Anh hứa đi. - Uh, anh hứa. Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững. Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy, nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi... - Anh ko muốn hỏi nhưng anh lo lắm... em bị sao vậy, nhìn em yếu quá! - Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy! Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút. Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều.... - Anh hay mắng em vì em ngủ đứng.... - Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu! - Em kể cho anh một câu chuyện... và anh chỉ được nghe thôi nhé! - Uh, em kể đi! - Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi.... - Uh... - Nào, anh đừng "uh" nữa, để em kể chứ! - Được rồi, anh xin lỗi! - Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa. Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái... - Cái đó là cái gì? - Kinh nguyệt ấy! - Oh... uh! - Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào. Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em... vì lúc đó, mới lớp 8 mà, không hiểu chuyện gì cả... cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa.... Và... Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm.... - Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ! Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... trong vài giây định thần, tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi. Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở, nước mắt lăn dài trên áo tôi... - Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm. Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy. Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy, vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại.... Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn.... - Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy. Rồi em nói với mẹ, rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên... Xấu hổ vì em điên, không ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó... và tất cả... đều ghét em anh ạ. Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ? - Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa. Em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ.... -Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa.... Cô ấy vẫn khóc. - Em tưởng mọi việc đã kết thúc. Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm... Cô ấy dừng lại 1 chút. - Cho đến khi.... người yêu em... đến nhà. Bà giúp việc mở cửa. Anh ta lên phòng, lúc em đang nằm ngủ, và....ngủ với em. Em muốn cưỡng lại... nhưng... em nghĩ... phải làm quen.... với đàn ông. Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực. - Rồi anh ta nói... sau khi đã xong xuôi... rằng "Không ngờ em đã mất trinh rồi! Anh không muốn yêu một người không đoan chính!" .... và.... anh ta bỏ em. Thằng khốn nạn! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy - Em im lặng. Và thế là chia tay. Em lại... ngủ đứng, ngủ ngồi... vì em sợ... em không dám nằm nữa. Nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ.... Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi. Những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng.... - Rồi, em đã gặp anh. Anh đã yêu em khác hắn yêu em. Anh đã chấp nhận em ... không giống người ta phủ nhận em... Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người. Và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời, rằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào Yêu và đau xót biết bao ... căm hận những kẻ reo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy. - Anh ko quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương. Anh yêu em, anh thề là anh yêu em, và anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu.... Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi, rồi cười nhẹ nhàng.... - Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được ko? - Uhm, em nói đi... - Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé - Tại sao? - Đi mà, và đừng hỏi gì cả! - Uh!_Chông chênh ..... .... Hai ngày sau, tôi quay lại bệnh viện.... Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ. Cô ấy đã ra đi mà không để cho tôi nhìn lần cuối... Ra đi lặng lẽ, ra đi âm thầm... ra đi bất ngờ và ra đi đau đớn.... - Những người bị "Nhiễm trùng huyết " rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng, và cô ấy biết.... Bác sĩ nói với tôi như vậy. Cô ấy không có đám tang, không bạn bè... vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh. Và cha mẹ cô ấy... cũng chẳng thấy xót thương gì. Cô ấy ra đi như vậy đấy, sống đau đớn và chết chua xót. Một bầu trời đêm bao trùm tôi.... - Cô ấy đã tặng mắt cho một người. Cách đây 2 ngày, chúng tôi làm phẫu thuật.... Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy.... Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi, Ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó.... Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn: "Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bệnh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em. Em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng, em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em... Khát khao ấy đã cho em sức mạnh... để... gặp lại anh thêm lần nữa... Em muốn anh biết..... anh là người DUY NHẤT em yêu!" "Ngủ ngoan nhé em, nước mắt mưa Thương em đau xót, giấc mơ trưa... Sống là cực nhọc... Chết là anh khóc... Phải làm gì... cho em bớt đau đây?" Nếu 1 tình yêu đẹp luôn phải kết thúc như thế này, con người có còn đắm đuối vào chuyện tình ko có thực. Liệu 1 tình yêu thực sự đẹp có tồn tại ???
|
|||||||
![]() |
|||||||
![]() |
|||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Lần vuốt ve thứ 100
|
|||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
![]() |
|||||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Vũ Đình Bình dịch
|
|||||||
![]() |
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23602 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
|
|||||||
![]() |
|||||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Sao anh không ở bên em ..?
Cô gửi cho anh một tin nhắn : Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ đem chút cháo trong bát ấy cho em ăn chứ ?. Anh trả lời : Vậy mà cũng phải nói sao? Nhưng anh cho rằng một người con trai yêu một người con gái một cách chân chính thì sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế. Cô trả lời : Nhưng có một người trả lời thế này. Anh ta nói, không ! anh sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Đoạn đối thoại ấy có phải sẽ cảm động được mọi cô gái. Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc. Anh trả lời : Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm thế nào. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sao. Cô vẫn cho rằng anh nên trả lời giống như chàng trai kia : Không ! anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn, đó mới là thực sự hoàn mỹ, mẫu mực, mới là đáp án duy nhất. Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh mấy lần muốn ôm cô ngủ đều bị cô cự tuyệt. Trời có lúc không thuận theo lòng người Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như thế, hai người khó khăn đến mức chỉ có một bát cháo. Hôm đó, anh nhẹ nhàng để lại một lời nhắn : Em yêu, em ăn đi, bát cháo trên bàn là dành phần em, anh ăn xong rồi. Cô ăn hết bát cháo, rồi nghỉ ngơi . Anh từ bên ngoài trở vào, mang cho cô xiên thịt dê mà cô thích ăn, hoa quả, trà sữa. Anh nói với cô : Anh đã tìm được một công việc tạm thời, số tiền này, là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Nói xong còn đưa túi tiền sáng choang ra trước mặt cô. "Em yêu cứ ăn tự nhiên, anh đã ăn ở bên ngoài rồi". Xong rồi anh làm điệu bộ tinh nghịch. Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ, còn thì anh dường như làm việc vất vả nên sức khoẻ có phần giảm sút. Thời gian sau, anh ổn định được công tác, họ tràn đầy hạnh phúc khát khao hướng về một tương lai tốt đẹp. Cô thích xem tivi, bản tin trên tivi nhiều năm trước đã từng phát đi một sự kiện chấn động, một người mẹ và con trai bị chôn dưới lớp đất đá, lúc sữa người mẹ bị đứa con uống cạn, người mẹ đã tự cắn mách máu trên tay, dùng máu tuơi của chính mình nuôi con trai, vài ngày sau, mọi người cuối cùng cũng dọn được đống đất đá cứu hai mẹ con, người mẹ đã cạn máu mà lìa xa cõi đời, trên khoé miệng đứa trẻ vẫn còn đọng lại máu tươi của người mẹ cùng với nụ cười hồn nhiên, hai má đỏ hồng như có được một cuộc sống mới . Cô hỏi anh : nếu như hai chúng ta cùng bị đè dưới đống đất đá ấy, anh có giống như người mẹ kia dùng máu cứu sống em không ?Anh sau câu nói của cô có một chút xúc động. Anh nói với cô : Em chưa già mà đã có cái ý nghĩ như thế sao? Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm tất cả để cho em được hạnh phúc, bất luận là lúc cuộc sống và an toàn của em bị đe doạ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cho em. Em là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không cho phép em có thứ suy nghĩ như thế, em yêu ạ. Cuối tuần, một buổi sáng đẹp trời, trên con đường về nhà sau khi mua thật nhiều đồ ăn, quần áo mà cô thích, anh dắt tay cô vui vẻ dạo phố. Hai con người nhỏ bé hạnh phúc ấy chỉ cần băng qua một ngã tư nữa thì có thể đến được tổ ấm tình yêu mà mình xây đắp, là thiên đường nhỏ hạnh phúc của họ . Anh một tay nắm tay cô, một tay xách đồ vừa mua, anh đi trước, cô đi sau, hai người đang ở vạch sơn chuẩn bị qua đường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến từ phía sau cô - cô chỉ cách anh một bước chân. Chớp mắt nữa thôi, chiếc xe sẽ tông vào cô. "Ầm" cái tiếng chát chúa ấy là tiếng tông của chiếc xe ô tô. Tất cả đều đột ngột, người bị đâm đã văng cách xa hai mét, máu lênh láng trên đường. "Không! không phải" tiếng kêu kinh hãi đến từ phía cô, tiếng gào thét thê lương đập vào màng nhĩ của những người xung quanh. Cô biết rằng người bị chiếc xe đâm đáng ra sẽ là cô, chỉ chớp mắt như thế người bình thường sao có thể thể kịp phản ứng, anh vội vàng đẩy cô ra, chính mình ngã trong vũng máu. Cô bổ nhào xuống bên anh mà khóc, trên người anh toàn là máu, cô hét to gọi tên anh, mọi người xung quanh nói không thể làm gì được nữa rồi, họ đã thử nhưng anh không còn thở nữa. Cô không tin, tiếp tục gọi tên anh, điều kỳ diệu sảy ra khi đôi mắt anh hé mở, nhìn cô, bình thản mỉm cười, rồi vĩnh viễn nhắm mắt. Anh đang ở tận cùng của sự sống, dù vẫn đang đau đơn giãy giụa, vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng chứng kiến người mình yêu nhất được bình yên vô sự, rồi mới yên tâm ra đi. Đó là ngày mưa nhiều, bên ngoài tràn ngập hơi ẩm, nước mưa kết thành một đám sương mù giày đặc đất trời. Trong lúc thu xếp lại những kỷ vật của anh cô phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bán máu, trên đó viết tên của anh. Điều kỳ lạ là từ trước tới nay điều này cô chưa bao giờ biết. Anh trong một tháng liên tiếp bán máu đến 3 lần, cô vẫn nhớ rõ những ngày tháng gian khó nhất của hai người họ, cô đã hiểu ra tại sao sức khoẻ anh trong khoảng thời gian ấy suy kiệt đến vậy, cô hiểu hàm ý trong câu anh nói "tiền lương ứng trước", cô hiểu ra rằng anh đã dùng máu để đổi lấy tiền mua cho cô những đồ ăn cô thích. Trong lúc tiếp tục thu xếp kỷ vật cô phát hiện ra một mẩu báo, phát hiện bất ngờ này lập tức làm cô kinh ngạc, người mẹ vĩ đại chính là mẹ của anh, đứa trẻ may mắn giành lại được cuộc sống chính là anh. Nhưng anh đã đem cái may mắn ấy cho cô. Cô nước mắt dàn dụa.... Anh Thân Yêu Sao Anh Không Ở Bên Em Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh từng nói khuôn mặt em đẹp nhất trên đời Sao anh nỡ để em cô đơn trong héo hắt mà không nhìn em đến một lần Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh nói rằng đem em đi du ngoạn một vòng quanh quả đất Lời anh hứa vẫn chưa kịp làm, hay đổi thành yêu em một vạn năm đi? Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh nói rằng mãi mãi không bao giờ để em đau khổ Anh đi rồi còn mình em trong thành phố hoang tàn. Anh thân yêu sao anh không ở bên em Anh nói rằng chiều chuộng em, em đau, em cười, em hôn, em yêu, yêu em vô hạn Anh có phải đã bị câu nói đẹp đẽ của thiên đường phồn hoa kia lừa dối Anh thân yêu sao anh không ở bên em Em đã bởi người thương mà tiều tuỵ mất đi tiếng nói Anh thân yêu sao anh không ở bên em Em đã đợi anh đến quên cả thứ gọi là giấc ngủ Anh thân yêu sao anh không ở bên em Em nước mắt nhạt nhoà vì anh không trả lời tin em Anh thân yêu sao anh không ở bên em Em đã mặc chiếc váy cưới màu trắng đợi anh đến dắt tay. |
|||||||
![]() |
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23602 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Tôi là Ai? Việt hay Mỹ?
Một bài viết hay dành cho những người Việt tại Hoa Kỳ...
Có phải nếu mình ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm thì mình là người thuộc địa phương đó, đúng không? Đã biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu hỏi đó sau một ngày nhìn vào lịch thấy con số ghi năm đã bước vào năm thứ ba mươi của một người tị nạn. Bây giờ có ai mới quen gặp tôi, hỏi: Bà ở đâu đến vậy? Thì chắc tôi sẽ trả lời rất tự nhiên, tôi ở San Jose, hay khi đang đi du lịch thì sẽ trả lời, tôi ở Mỹ đến. Tôi sẽ không trả lời là tôi ở Việt Nam đến nữa, chỉ trừ người ta hỏi, bà là người nước nào? Thì lúc đó tôi chắc chắn nói, tôi là người Việt Nam, để cho họ không nhầm với người Trung Hoa, Nhật, hay Phi. Đúng, tôi ở Mỹ trên dưới ba mươi năm rồi, tôi là một người Mỹ. Bây giờ thử xem lại con người Mỹ của tôi. Trước tiên mặt mũi, chân tay tôi chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn khuôn mặt cấu trúc ít góc cạnh của người Á Đông và cái mũi tẹt khiêm tốn, tóc sợi to và đen, khi có tóc bạc thì nhìn thấy ngay, muốn giấu thì phải nhuộm. Đối với người Á Đông thì tôi được gọi là người có nước da trắng, nhưng mầu trắng này thực ra là mầu ngà, và đứng cạnh một ông Tây, bà Mỹ nào thì nó vẫn cho cái căn cước da vàng rất rõ rệt. Khi tôi nói tiếng Anh thì cách phát âm vẫn có vấn đề, đôi khi nói nhanh quá thì sẽ vấp phải lỗi nói tiếng Anh theo cách dịch tiếng Việt trong đầu. Như thế bị chê là nói tiếng Anh bể (broken English). Về cách phục sức, nhà ở, xe cộ bên ngoài, tôi có thể không kém một người Mỹ chính gốc. Nhưng khi bước vào nhà tôi, từ những bức tranh treo ở phòng khách, bát đũa bầy ở bàn ăn, chai nước mắm, hũ dưa cải trong bếp và nhất là sách, báo tiếng Việt ở khắp nơi trong nhà, thì chắc ai cũng sẽ nhận ra ngay đó là một gia đình Việt Nam. Như thế thì tôi là người San Jose hay người Hà Nội, người Mỹ hay người Việt? Tôi ở đất này đến ba mươi năm rồi cơ mà. Người ở Lạng Sơn, Thanh Hóa ra Hà Nội ở trên dưới ba mươi năm thì tự nhận mình là người Hà Nội; người ở Hải Phòng, Hải Dương vào Sài Gòn lập nghiệp từ năm 75, 76 tự nhận mình là người trong Nam. Tôi ở Mỹ tìm về Việt Nam không ai chịu nhận tôi là người Việt nữa, dù tôi có yêu quê hương đến quặn thắt cả ruột gan, có gặp lại họ hàng nước mắt khôn cầm thì khi thăm viếng, hỏi han, họ vẫn thỉnh thoảng nói rất tự nhiên: chị đâu có phải là người Việt nữa, bây giờ chị là người Mỹ rồi, chắc cái này không hạp với chị, cái kia chị không ăn được, cái nọ chị không biết đâu. Những lúc đó tôi chẳng biết mình phải phản ứng thế nào cho đúng. Cứ cãi tôi vẫn Việt, hay nhận đúng rồi tôi là Mỹ? Không, cả hai cùng sai cả. Những khi cần quyên tiền đóng góp vào việc công ích nào ở Việt Nam thì ai ai cũng nhắc lại cho tôi đến ngàn lần tôi là một người Việt Nam chính gốc. Rằng tôi phải có bổn phận và tình thương với đất nước, đồng bào. Tình thương thì nhất định lúc nào tôi cũng đầy ắp trong ngực rồi, tôi chẳng cần ai nhắc nữa, nhưng bổn phận thì cho tôi... nghĩ lại. Tôi đã đóng góp bổn phận của tôi cho đất nước đó rồi. Một mối tình chết tức tưởi trong chiến tranh hơn ba mươi năm về trước, xương thịt của người tôi yêu nằm trong lòng đất, rồi lại phải đào lên, đốt thành tro than, bị đuổi mộ như đuổi nhà, đã trả bổn phận đó thay tôi rồi. Không đủ hay sao? Bây giờ tôi phải có bổn phận đóng thuế hàng năm ở đất nước tôi đang sống để phụ với chính phủ sửa đường, xây trường học và nuôi những người ở khắp nơi mới tới, như trước kia đất nước này đã nuôi người Việt, vì giấy tờ cá nhân hiện tại xác định tôi là người Mỹ. Tôi phải làm bổn phận công dân. Có những ngày tôi lái xe bị kẹt ở xa lộ vào một buổi chiều mưa mùa thu; hay một buổi sáng mùa xuân vắng lặng, êm ả, đứng trong nhà nhìn ra mặt hồ, tôi cảm nhận được nơi mình đang hiện diện không phải là quê mình, không phải nước mình. Chẳng có một lý do gì cụ thể, chỉ là những giọt mưa đập vào kính xe, chỉ là mặt nước hồ gờn gợn sóng. Mưa trên xa lộ Mỹ nhắc nhớ đến những cơn mưa tháng Năm ở Thị Nghè, nhà mình ở Trần Quý Cáp, nhà anh ở trước rạp ciné Eden đứng trú mưa với nhau. Nước ở hồ San Jose trước nhà nhắc đến nước sông ở bến Bạch Đằng mỗi lần qua phà sang bên kia Thủ Thiêm chơi với bạn, hay sóng nước ở bắc Mỹ Thuận những lần qua phà đi thăm họ hàng ở tận Bạc Liêu. Những lúc đó tôi bất chợt bắt gặp mình Việt Nam quá, vì những cái bóng Việt Nam thật mờ, thật xa lại chồng lên hình ảnh rõ rệt ngay trước mặt mình. Và kỳ diệu làm sao, những cái bóng đó nó mạnh đến nỗi mình quên mất là mình đang ở Mỹ. Chắc tại tôi là người Việt Nam. Lại có những lần ở Việt Nam, tôi bị muỗi đốt kín cả hai ống chân, bị đau bụng liên miên cả tuần lễ. Đi đâu cũng phải hỏi đường, ai nhìn mình cũng biết mình từ đâu đến và đang đi lạc. Tiền bạc tính hoài vẫn sai. Nhiều khi đứng chênh vênh trên đường phố Sài Gòn, biết đất nước này vẫn là quê hương mình, những người đi lại chung quanh là đồng bào mình, nhưng sao không giống Việt Nam của mình, hình như đã có điều gì rất lạ. Ngôn ngữ Việt thì thay đổi quá nhiều, pha trộn nửa Hán nửa Ta, chắp đầu của chữ này với cuối chữ của chữ kia, làm nên một chữ mới thật là "ấn tượng". Cách phát âm của người Hà Nội bây giờ không giống cách phát âm cũ của ông bà, cha mẹ tôi ngày trước, và họ nói nhanh quá, tôi nghe không kịp. Cái tiếng nói trầm bổng, thanh lịch, chậm rãi, rõ ràng từng chữ của thời xa xưa bây giờ chỉ còn là cổ tích. Ngửng mặt lên nhìn bầu trời, vẫn bầu trời xanh biếc của thời tuổi trẻ, cúi xuống nhìn mặt đất, vẫn mặt đất thân quen, nhưng sao lòng hoang mang quá đỗi, và thấy đã có một khoảng cách nghìn trùng vô hình giữa mình và quê hương đất Việt. Chắc tôi là người Mỹ! So sánh thời gian tôi sinh ra, sống ở Việt Nam và thời gian tôi bỏ Việt Nam ra đi, sống ở Mỹ, hai con số đó đã gần ngang nhau. Tôi được học từ nhỏ quê hương là nơi tổ tiên lập nghiệp, là nơi chôn nhau cắt rốn. Ở trong nước có bài hát nổi tiếng “Quê hương mỗi người có một”, như là chỉ một mẹ thôi. Nhưng có người lại nói: Nơi nào mình sống ở đó suốt một quãng đời dài, có những người thân chung quanh mình, hưởng những ân huệ của phần đất cưu mang mình, thì nơi đó cũng được gọi là quê hương mình. Như vậy thì tôi có một hay hai quê? Tôi sống ở Mỹ thì bạn bè gặp nhau thường nói: Cái này người Việt mình không hạp, hoặc người Mỹ họ mới thích nghi được việc này, người Việt mình không quen. Khi đi dự buổi tiệc cuối năm của một công ty lớn ở Mỹ, toàn là những người Mỹ sang trọng thì thấy rõ ngay mình là người Việt đi lạc, dù mình có sang trọng, lịch sự như họ. Hóa ra ở Mỹ hay về Việt Nam mình đều lạc chỗ cả. Tôi nhớ mấy năm trước có lần trò chuyện với mẹ của một người bạn, lúc đó cụ ngoài 80 hãy còn minh mẫn, cụ theo đạo Phật. Trưởng nam của cụ và con dâu cụ tự nhiên rủ nhau theo đạo Công giáo. Găp tôi, cụ hỏi: Không biết anh Bình nhà tôi khi chết thì đi đâu? Phật giận anh ấy, vì anh ấy bỏ đi, Chúa chắc gì cho anh ấy vào, vì anh ấy mới quá! Năm nay cụ ngoài 90 tuổi rồi và không may, cụ bị Alzheimer. Vậy là cụ không còn minh mẫn để lo con mình không có chỗ dung thân cho phần hồn. Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại những lời cụ nói, thấy mình ngay ở đời sống này cũng đã là một vạt nắng phất phơ bay. Quê nhà, quê người, quê Mỹ, quê Việt. Chao ôi! Cái thân cỏ bồng. Nhưng lạ lắm, tôi biết chắc mình là người Việt, nhất là khi tôi nằm mơ. Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy đôi khi vẫn ứa nước mắt, dù là một giấc mơ vui. Thấy nhớ quê nhà quá đỗi! Tôi nhớ lại trong những truyện ngắn, những bài thơ Đường tôi đọc thời rất xa xưa về người bỏ làng đi xa lâu năm trở về không ai nhận ra nữa. Hồi đó sao mà mình thương những ông già trong thơ đó thế! Bây giờ nghĩ lại thì người trong sách đó còn may mắn hơn mình, họ đâu có đi đến tận một nước khác như mình. Họ chỉ bỏ làng, chứ không bỏ nước. Thế mà khi về còn ngơ ngác, bùi ngùi, tủi thân vì lạc chỗ ngay trong làng mình. So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó thì hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đã bỏ làng, bỏ nước đi, còn nhận quốc tịch của một nước khác. Khi về đổi họ thay tên. Núi chùng bóng tủi, sông ghen cạn dòng. (tmt) Kim Thu tùy bút Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Feb/2010 lúc 6:25am |
|||||||
![]() |
|||||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Chậm lại một nhịp để không thấy mình cô đơn
Một tháng nữa lại sắp sửa qua nhanh. Bước chân của thu đã thấp thoáng bên thềm. Những ngày hè nắng cháy da vui có buồn có đã nhạt nhoà dần và lùi vào trí nhớ. Mới nhận ra quỹ thời gian của ta trong một năm đang co dần. Cuộc sống vẫn mải mê chảy trôi theo một quy luật ngàn đời vẫn thế.
Chạy đua với thời gian, cuộc sống dường như hối hả, mau lẹ hơn. Có phải ta đã đủ lớn để nhận ra những việc cần làm, và cuộc đời - bắt ta phải giải quyết cả núi công việc có tên và không tên một khi đã bước vào guồng quay của nó. So với cái thời vụng dại, ta thấy mình già dặn và chín chắn hơn nhiều khi nhìn thấy quỹ thời gian đang trôi chảy dần. Muốn níu giữ thời gian nhưng thật khó. Ta không thể dừng lại để ngẫm nghĩ đúng sai, để cân nhắc điều gì có thể đến nếu như làm việc này việc khác. Nếu vậy, sẽ không có sự ưu ái nào dành cho chúng ta cả. Chạy đua cùng với nó, thành những con người năng động trong cuộc sống hôm nay, hẳn là không dưới một lần ta vẫn có cảm giác ngậm ngùi, một sự chạnh lòng nho nhỏ nếu không muốn nói là sự day dứt... Có bao giờ bạn nghĩ đến ánh mắt buồn và trũng sâu của mẹ khi chờ đứa con yêu về quây quần, tíu tít bên mâm cơm gia đình. Có khi nào bạn dành khoảng thời gian, dù là ngắn ngủi ngồi trò chuyện với mẹ về những chuyện riêng tư, những mối quan hệ hằng ngày. Thói quen ấy dường như ta đang mất dần có thể vì bận rộn hay một sự ngại ngùng, không hợp thời với cuộc sống hôm nay. Hằng ngày, ta vẫn dành một khoảng thời gian ngắn để gửi mail, tin nhắn cho bạn bè. Điều đó là rất cần thiết nhưng rõ ràng lạm dụng quá những phương tiện như thế để mong cầu một tình cảm mãi ấm nóng, vẹn nguyên thì thật không dễ. Vẫn giọng nói quen thuộc, vẫn những dòng comment trả về nhưng sẽ có sợ dây vô hình làm nhạt nhoà tình cảm. Dẫu không nhiều nhưng nếu ta dành lấy một khoảng thời gian dành tặng bạn bè, hâm nóng những chân thành và sự cảm thông, chỉ một cái bắt tay, một ánh mắt nhìn hay nụ cười gửi vội ta sẽ thấy ấm áp và gần gũi hơn. Trải mình với sự hối hả của cuộc sống này, có lúc nào bạn thấy mình cô đơn? Vì bận rộn hay thói quen cuộc cuộc bận rộn tạo ra mà đôi khi ta vô tâm, không để ý đến một ai đó, đang cần lắm cánh tay ta chìa ra giúp đỡ.... Một người ôm con, đứng vẫy xe ở đường. Khuôn mặt cầu cứu và hy vọng, nhưng những người đi đường đã lãnh cảm qua mà không hề suy nghĩ, vô tình và nhẫn tâm. Có ai biết rằng, người phụ nữ và đứa trẻ ấy đang cần lắm tình đồng loại, và lòng trắc ẩn của những người dưng. Những bước chân hờ hững đi qua chắc chắn không phải ai cũng “máu lạnh” nhưng rõ ràng có sự vô tâm và thờ ơ. Không thể nói rằng họ quá bận rộn và không có thời gian để dừng lại và lắng nghe. Có lẽ, chỉ là một thói quen, thói quen đáng sợ trong cuộc sống hôm nay. Cuộc sống cần sự bận rộn, năng động và nhiệt huyết. Nhưng trong sự hối hả ấy, ta biết chậm lại một nhịp (chậm lại chứ không phải trì hoãn), cuộc sống này sẽ trở nên ý nghĩa thật nhiều. Một sự thoải mái và thanh thoát cõi lòng luôn ngự trị. Chậm lại một nhịp, tại sao không? |
|||||||
![]() |
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23602 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Nghĩa Tình Khó Kiếm
![]() tka23
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Feb/2010 lúc 8:16am |
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23602 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Đến một lúc ... Ðến một lúc , chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời rằng không có gì là trường tồn bất biến , ngược lại chính nhờ sự biến đổi ấy mà chúng ta có những điều mới mẻ tinh khôi . Ðến một lúc , mọi giông tố mịt mùng không che nổi sự bừng sáng của con tim và mọi khổ đau buồn tủi không đánh gục được niềm lạc quan tiềm ẩn trong một tinh thần . Chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp hòi cùng với lòng kiêu mạn đứng chen chân trong một ngôi nhà bản ngã ; đến một lúc , chúng ta cần phải bước ra khỏi cửa để được ngắm nhìn toàn bộ sự mênh mông và bát ngát của đất trời . Ðến một lúc , chúng ta cảm nhận được niềm vui khi tấm lòng rộng mở và trái tim thắp sáng lên niềm tin yêu cuộc sống . Ðến một lúc , chúng ta nhìn lại và cười nhạo vào những trò hề do chính mình tạo ra và chúng ta trở nên lặng lẽ để thấy rõ sự cần thiết của tĩnh tại tâm hồn . Chúng ta chợt nhận thấy quy luật sâu xa của cuộc sống hạnh phúc không chỉ là đón nhận mà còn phải là sự cho đi . Ðến một lúc , cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải vì chúng ta vớt lên được cái gì đó từ dòng nước mà chính là quăng bỏ bớt cho dòng nước cuốn trôi. Ðến một lúc , chúng ta hiểu được sự thật của niềm vui không phải là ở đỉnh vinh quang hay ngọn núi ngập hoa vàng mà chính là từng bước chân thảnh thơi và được ngắm hoa cỏ dại trên đường . Chúng ta chợt nhận ra rằng hạnh phúc không phải ở đâu xa mà chính là sự mãn nguyện trong từng phút giây hiện tại . Khi đã trải qua bao nhiêu buồn vui thương ghét , bao hi vọng chán chường , bao thành công thất bại , đến một lúc chúng ta chợt nhận thấy rằng tất cả mọi sự đời đến và đi , có rồi không dường như chỉ là một tuồng ảo hóa . Chúng ta cảm thấy mọi lý luận , ngôn từ đều thừa thãi , thay vào đó chỉ cần một nụ cười , một ánh mắt hoặc một tình thương nồng ấm dẫu chỉ là của người khách qua đường cũng đủ làm cho ta ấm lòng và tươi vui hơn trong cuộc sống . Ðến một lúc , chúng ta thấy tuổi trẻ của mình chỉ toàn là ước mơ cùng với nỗ lực vào tương lai hun hút , và đến lúc già đi thì luôn hồi ức tiếc thương một dĩ vãng đã xa rồi . Trong một đời người ngắn ngủi chúng ta đã đánh lỡ đi bao sự sống nhiệm mầu trong thực tại giản đơn . Ðến một lúc , chúng ta hiểu ra rằng duy chỉ có tình thương , chứ không phải có bất cứ thứ gì khác giúp con người thiết lập được trật tự mới và hòa bình cho nhân loại . Mọi dòng sông đều chảy ra biển cả , mọi con đường chân lý đều hướng về nẻo đạo vô biên và mọi yêu thương chung cuộc đều đạt đến chân phúc ... Ðến một lúc , chúng ta cần phải dọn đất trồng hoa trên mảnh vườn của mình còn hơn mỏi mòn chờ đợi ai đó mang hương sắc đến dâng cho . Tất cả mọi hành động của ta chỉ là những đợt sóng lăn tăn trên mặt biển nhưng trong lòng đại dương sâu thẳm vẫn còn đó sự lặng lẽ bình yên . Ðến một lúc , chúng ta cảm thấy những việc làm thường nhật phải là niềm vui cho sự sống hàng ngày chứ không phải là sự bắt buộc hay là một quán tính khô khan , máy móc của đời mình . Hiểu ra rằng bản ngã ích kỷ thường khiến mình nhìn thấy lỗi lầm , sự xấu xa của người khác hơn là chính bản thân mình . Chúng ta thường che đậy và bảo vệ mình khỏi tổn thương nhưng vô tình điều ấy là tự ôm chất độc và giết chết bản thân mình . Ðến một lúc , chúng ta cảm thấy sự tha thứ , bao dung là món quà tặng vô giá và cần thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ cạn . Khi chúng ta thấy mình tham vọng quá lớn trong khi đời người thật ngắn ngủi , đó là lúc mình hiểu ra hành trang cho lộ trình vạn dặm không phải là những gì có thể nắm bắt bên ngoài mà đó là yếu tố tâm linh bất diệt bên trong . Ðến một lúc , chúng ta hiểu con đường tâm linh thì tuyệt đối đơn độc , không ai có thể đi theo dẫu đó là người thân yêu nhất . Chúng ta cảm nhận những khoảnh khắc tĩnh lặng nhỏ bé của tâm hồn còn quý giá hơn cả những tài sản được cất chứa chung quanh là lúc chúng ta định lượng được giá trị chân thật của một kiếp người . Chúng ta hiểu rằng cần phải thánh hóa đời sống hơn là chạy đi tìm thiên đường ở chốn xa xăm . Ðến một lúc, chúng ta cảm thấy không sợ hãi địa ngục hoặc một thế lực tối cao , nhưng bằng trí tuệ tuyệt vời , chúng ta thấy rằng vạn pháp vốn là không và số phận tùy thuộc vào khả năng giác ngộ của chính mình . Chúng ta cảm thấy nhẹ nhàng , thanh thản trước những mất mát , đau thương vì lòng nước thanh lương có thể cuốn trôi đi bao hệ lụy và có thể đưa chúng ta bến bờ rạng rỡ của ngày mai ... sưu tầm Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 02/Mar/2010 lúc 6:25am |
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23602 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Sẽ chỉ còn là kỉ niệm em nhé !
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 04/Mar/2010 lúc 1:35am |
|||||||
![]() |
|||||||
<< phần trước Trang of 6 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |