![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 30 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |||||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Đợi Chờ
Lâu lắm xa rồi vẫn nhớ ai? Đêm đêm nước mắt vẫn tuôn dài Vẫn hoài cô lẻ đời hiu quạnh Vẫn ngẩn ngơ buồn mỗi sớm mai
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 09/Nov/2009 lúc 11:30pm |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Màu nước mắt
Từ khi sinh ra rồi lớn lên có lẽ chẳng ai xa lạ gì với nước mắt. Không ít lần ta khóc và cũng không ít lần ta nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt người khác... ta nhận ra màu nước mắt.
Màu của chờ mong và nhung nhớ Màu của hạnh phúc: màu mà khi người ta nhìn thấy những sinh linh bé bỏng mới chào đời, khi người ta được gặp lại những người thân yêu sau bao ngày xa cách, khi người ta nhận ra rằng cuộc đời không hề tăm tối, khi mà người ta biết chấp nhận mọi thứ... Và khi người ta nhận ra rằng hạnh phúc không thể đánh đổi được bằng những cái phù phiếm. Ta biết lúc này nước mắt có vị ngọt nồng ấm . Màu của đau khổ, buồn chán, chua xót và cả những bất hạnh: Cuộc sống đang trôi đi một cách bình lặng và rồi bão tố ập đến, xua tan đi tất cả...mỗi người một nơi....lạc bước nhau trên dòng đời hối hả...Những giọt nước mắt sao mà chua xót đến thế...sao mà đau đớn đên thế...Và rồi trong tình cảm, sự nghiệp hay chuyện gia đình bạn cũng sẽ không ít lần nhìn thấy những giọt nước mắt như vậy .... Màu của dỗi hờn - ấm ức - của buồn tủi: Nhiều lúc bạn cũng không hiểu nỗi tại sao mình lại khóc... Vì những hiểu lầm chẳng thể giải thích... vì những tủi nhục cay đắng, vì những lời trách vô cớ mà ai đó "dành" tặng cho riêng bạn, hay là vì... bạn không bằng người ta... có thể... có thể lắm chứ. Màu của chờ mong và nhung nhớ: Có nhiều lúc trong đêm hè nóng bỏng mà cớ sao lòng ta lại lạnh giá, những giọt nước mắt lã chã rơi rơi... Không biết bao ngày tháng như thế đã trôi qua... trong tim luôn muốn một ai đó trở về... mong muốn được đoàn viên, nhưng sao không thể... Và cũng có thể.. từng đêm đông rét mướt bạn thu mình trong vỏ chăn... lặng lẽ khóc vì nhớ nhà... nhớ những kỉ niệm xưa... Màu nhung nhớ và chờ mong là một màu lẫn lộn... vừa mang hương vị buồn man mác vừa mang đôi chút vui vui... khó tả Màu của cảm thông và chia sẻ: Khi xem truyền hình - khi đọc những tin vắn trên mẩu báo viết về những trẻ em nghèo không nơi nương tựa...viết về những khó khăn mà các em phải chịu...viết về tuổi thơ không mấy êm đềm...tự dưng...ta bật khóc ..Cũng có thể ta nhìn thấy hình ảnh những bà cụ đã già, bị con cái chối bỏ ..ta lại lặng lẽ khóc.. những giọt nước mắt xuất phát từ con tim. Hơn 20 năm ta được sinh ra và lớn lên, được nhìn thấy ánh mặt trời mỗi ngày, được sống những ngày hạnh phúc, chứng kiến những cảnh ngộ trái ngang...Ta biết nước mắt có rất, rất nhiều màu ...và những màu đó phụ thuộc rất lớn đến tính cách... đến hoàn cảnh sống... đến tâm trạng của từng người. Không phải ai cũng giống ai. Không phải ai cũng có thể nhìn thấy màu nước mắt... |
||||||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]() HỎI RẰNG CON SUỐI ĐI ĐÂU ?
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 10/Nov/2009 lúc 9:40pm |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Câu chuyện vị tha đầy tình người.
Để câu truyện thêm rõ ràng, tưởng cũng cần nói thêm là mấy lúc sau nầy, trong mục đích cạnh tranh giảm tiền vé tối đa, các hảng hàng không không còn serve thức ăn trên tàu cho hành khách economy cl*** ( trừ business cl*** hay first cl*** và những chuyến oversea long haul) mà thay vào đó chỉ bán sandwich, snack dưới hình thức BOB (buy on board) những bao đồ ăn trưa. Tôi đặt hành lý vào hộc ở trên đầu rồi ngồi xuống ghế. Đây là chuyến bay dài làm tôi ước gì mình có một quyển sách hay để đọc trên phi trình. Có lẽ tôi cũng cần chợp mắt một chút. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 12/Nov/2009 lúc 11:04pm |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Thật là 1 tình yêu nhân hậu, tốt đẹp
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 13/Nov/2009 lúc 9:31pm |
||||||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||||||||
![]() |
||||||||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Mẹ ơi
Con lặng người đi khi mẹ nói mẹ sẽ đi thêm bước nữa. Con đã gào thét lên với mẹ “Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy” và vùng vằng thoát khỏi bàn tay gầy gò đang ôm chặt của mẹ, mà nào biết mẹ còn đau và khóc nhiều hơn con. Mẹ đưa con đến trước mặt người ấy, nhìn vào ánh mắt van lơn của mẹ, con biết mẹ mong con nói điều gì, nhưng con lại hét lên “Ông không phải là cha tôi” và mẹ lại khóc. Lần đầu tiên trong 16 năm, con nghĩ sẽ phải ngủ một mình, nhưng sao mẹ lại đến bên giường con, để lại nghe con gắt gỏng “Con muốn ngủ một mình”. Người ấy chăm sóc mẹ thật tốt, thương yêu mẹ thật nhiều và đối xử với con cũng vậy, nhưng con cảm giác con đã trở thành bóng ma phủ lên hạnh phúc của mẹ và người ấy. Con ương ngạnh, cứng cỏi, lạnh lùng một cách cô độc. Con thu người lại và khép kín trong thế giới riêng biệt của con. Con muốn xa mẹ, nói thì dễ nhưng muốn thực hiện là cả một sự khó khăn, nhưng con đã cố hết sức. Ở trường con dồn cả vào bài vở, phong trào nào con cũng tham gia, con đã mệt bở hơi tai, bận rộn suốt ngày, tan học không dám về nhà, rảnh là đi lang thang khắp nơi. Rồi đột nhiên con biến thành một kẻ “độc hành”, con trốn tránh tất cả mọi người, nhưng trốn tránh ai thì dễ, chứ trốn tránh mẹ sao mà khó với con đến thế. Mỗi lần con cố ý về thật khuya, vậy mà vừa vào cổng đã thấy mẹ chạy đến vồn vã “Sao vậy? Con đi đâu mà về trễ thế? Sáng vừa tờ mờ con đã bỏ đi, tối con mới về. Con bận nhiều đến thế sao. Hay là con không…không muốn…”. Vậy mà sự quan tâm của mẹ chỉ được con đáp lại bằng những lời đau đớn “Con bận vô cùng, không rảnh lấy một khắc, mẹ mặc con, đừng để ý làm gì, mẹ cũng đừng đi tìm con, đừng nói gì với con. Hẳn mẹ đã rõ rồi mà, nhất là…con bận…bận… “trốn lánh” mẹ. Con…sợ”. Con lạnh lùng quay đầu đi mà biết rằng những giọt nước mắt mẹ đã lăn dài trên má. Dù trong lòng khổ sở nhưng con cũng kiềm chế được. Rồi ngày tháng cũng chầm chậm trôi qua. Ba tháng con bỗng phát hiện, mẹ ngày càng tiều tụy, xanh xao hẳn đi. Mỗi khi ánh mắt mẹ nhìn con, con đều cảm thấy có cái gì nhói buốt trong tim. Con đã trông thấy ánh mắt xa vời vợi, nỗi buồn luôn phảng phất trên môi mẹ. Có lẽ vì thế mà nét đẹp ngày xưa của mẹ đã trở thành cái đẹp u buồn. Con vẫn tàn nhẫn không thay đổi. Nhưng mọi cố gắng, mọi đè nén của con bỗng chốc bị tan vỡ khi hôm ấy mẹ ngã lịm đi trong vòng tay con. Lời của mẹ nghẹn ngào trong tiếng khóc “Mẹ chỉ xin con, hãy gọi ông ấy một tiếng cha đi con”. Lúc ấy con cảm thấy như một cái gì đó không phải, con đã linh cảm một điều khi con nói lời nhận cha thì mẹ sẽ biến mất. Con đau khổ đứng bật dậy hét lớn “Không”, và con đã bỏ chạy. Nhưng con không biết, quả thật là con không biết mà, đó là lần cuối cùng con được nhìn thấy mẹ. Căn bệnh quái ác đã cướp mẹ đi khỏi con. Trên chiếc gối của con có một mảnh giấy với những nét chữ run rẩy của mẹ để lại “Con à, mẹ xin lỗi”. Mẹ chết thật rồi ư! Sao lại có chuyện khủng khiếp như vậy. Con như muốn phát điên lên. Nỗi đau khổ vô bờ như những con sóng nhấn chìm lấy con. “Mẹ ơi!”. Con đã hét, hét đến lạc cả giọng. Con khóc mãi, khóc cho đến khi hơi sức không còn nữa, và trong mơ con đã thấy mẹ, mẹ đến bên con, dịu dàng lau những giọt nước mắt của con và khẽ nói “Hãy cố lên con nhé, một cuộc đời mới đang chờ con”. Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 15/Nov/2009 lúc 2:50am |
||||||||||
![]() |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]()
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 17/Nov/2009 lúc 11:58pm |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 19/Nov/2009 lúc 12:29am |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Buổi hẹn đặc biệt
21 năm sau ngày cưới, vợ muốn tôi đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và còn cả xem phim. Nàng nói: “Em yêu anh, nhưng em biết người phụ nữ này cũng yêu anh và sẽ rất hạnh phúc nếu thi thoảng được đi chơi với anh đấy”.
"Người phụ nữ khác” màvợ muốn tôi ghé thăm chính là mẹ của tôi. Mẹ ở góa đã 19 năm, kể từ ngày bố mất. Nhưng công việc bận rộn cùng 3 đứa con đã khiến tôi rất ít khi có thời gian đến thăm mẹ, trừ những dịp thật đặc biệt. Đêm đó, tôi gọi điện cho mẹ, mời bà ra ngoài ăn tối và xem phim. - “Có chuyện gì thế? Con có được khỏe không?” - Mẹ hỏi. Mẹ tôi là vậy. Lúc nào cũng hoài nghi một cuộc gọi lúc đêm khuya hoặc một lời mời đường đột. Bà cho rằng đó là dấu hiệu của chuyện chẳng lành. - “Con vừa chợt nghĩ rằng ra ngoài với mẹ có lẽ sẽ rất vui. Chỉ con với mẹ” - Tôi trả lời. Mẹ ngẫm ngợi giây lát rồi nói: “Mẹ rất sẵn lòng”. Thứ Sáu ấy, sau giờ làm việc, tôi lái xe đến đón mẹ. Thú thực tôi có phần bối rối. Tới nơi, tôi nhận ra rằng mẹ cũng bối rối không kém gì tôi. Mẹ đợi tôi sẵn ở cửa, trên mình đã khoác chiếc áo choàng. Mẹ làm tóc xoăn và mặc chiếc váy từng mặc trong lễ kỷ niệm ngày cưới cuối cùng. Nụ cười trên khuôn mặt mẹ khi ấy tỏa sáng như của thiên thần vậy. - “Mẹ nói với mấy bà bạn là tối nay có hẹn với con trai, họ đều ngạc nhiên lắm” - mẹ nói trong lúc vào ô tô. “Họ không thể đợi được đến lúc nghe mẹ kể về buổi hẹn hò này”. Chúng tôi cùng nhau đến một nhà hàng, dù không hào nhoáng nhưng rất đẹp và ấm cúng. Mẹ khoác tay tôi, cứ như thể bà làngười phụ nữ hạnh phúc nhất. Khi đã yên vị, tôi phải đọc thực đơn. Mắt mẹ chỉ nhìn được những hàng chữ to in đậm. Đang dùng món khai vị, tôi bất chợt bắt gặp ánh mắt mẹ ngồi đó nhìn mình. Một nụ cười hoài cổ nở trên đôi môi: - “Mẹ từng phải đọc thực đơn khi con còn nhỏ đấy” - mẹ nói. - “Nếu vậy thì giờ là lúc mẹ nghỉ ngơi và chuyển vinh hạnh đó cho con” - Tôi hóm hỉnh đáp lời. Suốt bữa tối, mẹ và tôi trò chuyện không ngớt. Chúng tôi cập nhật cho nhau nghe về những sự việc đã xảy ra trong cuộc sống mỗi người. Nói nhiều tới nỗi lỡ mất cả buổi xem phim.
Về nhà khi trời đã khuya, mẹ nói: “Mẹ sẽ lại ra ngoài với con, nhưng chỉ với điều kiện con đồng ý để mẹ mời đấy”.
Tôi đồng ý. - “Bữa tối của anh thế nào?” - Vợ hỏi khi tôi về đến nhà. - “Rất vui, hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng” - Tôi đáp. Vài ngày sau mẹ tôi mất vì một cơn đau tim trầm trọng. Việc xảy đến quá nhanh, tôi chưa có cơ hội làm gì cho mẹ. Sau đó ít lâu, tôi nhận được một phong thư đựng bản sao hóa đơn tại nhà hàng, chính nơi tôi và mẹ đã tới dạo nọ, kèm mẩu giấy trong đó ghi: “Mẹ đã trả trước hóa đơn này dù không biết rằng mình sẽ tới đó. Mẹ trả bữa tối dành cho hai người - con và vợ con. Con không biết tối ấy có ý nghĩa thế nào với mẹ đâu. Mẹ yêu con, con trai của mẹ”. Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra rằng: "Nói lời yêu thương tới một người đúng thời điểm quan trọng đến thế nào. Và nên dành thời gian cho những người thân của mình bởi họ đáng được nhận điều đó. Chớ do dự, trì hoãn tới “lúc khác”, bởi “lúc khác” ấy có thể sẽ không bao giờ còn đến được nữa đâu". Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 20/Nov/2009 lúc 11:02am |
||||||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||||||||
![]() |
||||||||||
<< phần trước Trang of 30 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |