Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Chuyện Linh Tinh
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh
Message Icon Chủ đề: CÀ PHÊ NHẠCTHƠ VĂN......... Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 30 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Oct/2009 lúc 9:26pm
 
 Attached%20Image
Đoạn Cuối Một Chuyện Tình Vượt Biển PDF Print E-mail
Tác Giả : Nguyên Phương   
Thứ Sáu, 16 Tháng 10 Năm 2009 13:08

Tác giả cho biết cô vượt biên và định cư tại Mỹ từ 1982, hiện là cư dân Virginia, làm việc trong một cơ quan chính phủ. Với bài viết về bà mẹ Việt Nam 90 tuổi sang đoàn tụ với con cháu, học thi và thi đậu quốc tịch Mỹ,  Nguyên Phương đã nhận Giải Thưởng Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2007.

Uyên ngập ngừng trên con đường có những hàng cây thật cao, có những bông hoa phượng tím nhạt thật dễ thương, tên đường và số nhà đã nằm lòng trong trí Uyên nhưng Uyên vẫn lôi ra mảnh giấy đã cũ mầu thời gian để đọc lại.
Phân vân không biết có nên gõ cửa không, không biết sự xuất hiện đột ngột của Uyên có làm phiền lòng người Uyên muốn tìm kiếm không, và một điều quan trọng hơn nữa là không biết chàng còn ở nơi này không, Uyên mất liên lạc từ lâu. Thôi kệ cứ bấm chuông, nếu không phải thì cũng chẳng ai phiền hà gì. Run run bấm chuông, tiếng chuông vang lên rồi tắt ngấm, chờ một chút Uyên nhấn thêm một hồi chuông nữa, một người đàn bà Mỹ mở cửa, ngạc nhiên thấy sự xuất hiện của một người con gái Việt Nam. Uyên ấp úng:
- Xin lỗi tôi nhầm nhà
Bà Mỹ già lắc đầu và đóng cửa lại. Cánh cửa đóng lại như lòng Uyên đóng lại, thế là hết hy vọng. Từ khi biết được là sẽ được đi định cư ở Mỹ, Uyên đã nghĩ ngay đến cái địa chỉ mà Uyên sẽ phải tìm tới.
*
Cả một dĩ vãng chợt kéo về.
Ngày đó trong một chuyến vượt biên, Uyên biết chàng, một thanh niên thật nhanh nhẹn vui tính, mặc dù trên con thuyền với những cơn sóng lớn như muốn lật úp chiếc thuyền xuống, chàng vẫn vui vẻ giúp đỡ những người cần đến chàng, máy hỏng... mọi người đành bó tay chờ con thuyền bập bềnh muốn trôi về nơi nào thì trôi. Cả thuyền đều im lặng cầu nguyện, Bầu trời tối xầm như báo trước những điều tăm tối sẽ xẩy ra, con thuyền lững lờ theo giòng nước trôi trở lại nơi mà họ đã muốn từ bỏ.
Lên đến bờ, công an đã đứng sẵn để đưa họ vào ... tù. Đàn ông, thanh niên phải ở lại, phụ nữ như Uyên được thả về sau vài giờ tra khảo. nhóm của Uyên không còn tiền nong gì để trở lại Sài Gòn. Họ cũng còn một chút nhân đạo cho cả nhóm ngủ la liệt trong một trường học để có đủ thì giờ liện lạc với gia đình.
Về đến nhà Uyên vội vã đến nhà chàng thông báo cho người nhà của chàng biết, mẹ chàng òa khóc:
- Thôi rồi làm sao con tôi có ngày ra, tội ngụy quân chưa được xóa bỏ, nay thêm tội vượt biên.
Uyên nắm tay bà an ủi:
- Xin bác đừng buồn, để nghe ngóng tình hình xem sao.
- Mẹ ơi để ngày mai con lên quận thăm hỏi. Cô em gái chàng xen vào
Uyên ra về với cả một sự bâng khuâng, những ngày "thậm thọt" với ban tổ chức vượt biên Uyên đã quen Thiện,
Những giây phút hiểm nguy  bên nhau, những chia sẻ nỗi nhớ nhà, tuy cả hai chưa bao giờ nói lời yêu đương, nhưng trong tim Uyên đã thầm cảm phục và thương mến chàng trai ấy.
Vài tuần sau Uyên lại ghé lại nhà chàng hỏi thăm tin tức. Chàng đã bị tạm giam ở Chí Hòa, sự thăm nuôi rất là hạn chế. Cô em lo nhiệm vụ liên lạc và thăm hỏi......
Bẵng đi một năm sau Uyên tình cò ghé thăm thì được tin chàng vừa được thả, Uyên mừng cho chàng, và một ngày chàng bỗng xuất hiện ở cửa nhà Uyên. Trông Thiện đen hơn, gầy hơn thuở đó, nụ cười vẫn luôn nở trên môi.
Để nuôi gia đình Uyên phải may  và thêu thuê.
Thiện đến để rủ Uyên đi một chuyến khác, Uyên ngập ngừng:
- Uyên không thể ra đi lúc này đươc, Mẹ Uyên đang bệnh nằm nhà thương.
- Rất tiếc chuyến đi này do chính tôi tổ chức, sẽ khởi hành một ngày gần đây, nếu Uyên không đi được thì tôi xin tạm biệt.
Uyên thẫn thờ nhìn theo dáng anh khuất sau cánh cửa. Uyên cũng không biết mình có yêu anh không, nhưng hình như một phần trái tim của Uyên bỗng nhức nhối khi nghĩ đến sẽ không bao giờ gặp lại.
Một buổi chiều sau khi đi giao hàng ở gần nhà chàng, lòng Uyên bỗng thôi thúc muốn ghé xem tin tức của chàng.
Sau tiếng chuông Uyên hồi hộp chờ đợi hy vọng người mở cửa sẽ là chàng, lý trí Uyên mong chàng đi thoát nhưng con tim lại cầu nguyện chàng sẽ là người đứng sau cánh cửa.
- A chị Uyên, lâu quá không thấy chị ghé chơi, anh Thiện mới viết thư về cho hay anh đã bình an trên đất My.
- Vậy hả? Uyên không buồn cũng không vui, cô em lại nhanh nhẩu nói tiếp:
- Tháng tới là mẹ tổ chức đám hỏi cho anh ở nhà
- Sao???
Uyên thẫn thờ không hiểu gì cả. Chắc nhìn nét mặt Uyên thắc mắc sao đó cô em nhanh nhẩu giải thích:
- Anh Thiện sắp làm đám cưới,  Ở đây mẹ em sẽ  tổ chức một đám hỏi khá lớn trước khi anh chị làm đám cưới ở bên đó.
- Chung vui cùng gia đình em  khi hai tin vui cùng đến  một lúc.
- Khi nào chị rảnh ghé lại xem hình nhé.
- Được chị sẽ lại.
Uyên trở về nhà, khách đặt hàng kín mít thời khóa biều của Uyên, Bận tíu tít cho ngày tết sắp tới, Uyên quên hẳn ngày đám hỏi của Thiện, bẵng đi một thời gian, Uyên trở lại tim cô em của Thiện và được xem hình đám cưới, nhìn Thiện âu yếm bên cạnh cô vợ mới cưới lòng Uyên bỗng trùng xuống, phải chi ngày đó mình cùng đi, biết đâu cô dâu chẳng là mình.
Phong trào vượt biên càng ngày càng rầm rộ, chị và em của Uyên đã đi thoái, mẹ Uyên dục con tìm đường đi. Thôi thì bạn bè, chị em đều đã theo nhau đến bến bờ, Uyên cũng theo dòng người mà đi.
Trước khi đi Uyên có ghé lại nhà Thiện, xin cho được địa chỉ của Thiện để ghé thăm gia đình chàng.
Con tầu lênh đênh trên hải phận, cuối cùng Uyên cũng đến được bến bờ tự do. Những ngày tháng nhọc nhằn, Uyên đi làm đầu tắt mặt tối kiếm tiền gửi về cho em đi vượt biên, Uyên lo làm giấy bảo lãnh cho mẹ.
Uyên làm cashier cho một cái chợ, có những ngày phải đứng mười hai tiếng, chân mỏi rã rời, về nhà Uyên chỉ còn vật mình lên giường và ngủ. Có buổi tối trong giờ nghỉ, Uyên mua ly cà phê, mang ra xe, quay kính lên nhâm nhi uống, mệt quá Uyên ngủ thiếp đi cho đến lúc người bán hàng cuối cùng ra xe đi về thấy Uyên còn ngồi trong xe ... ngủ, ông ta phải gõ vào kính xe để đánh thức Uyên dậy và chờ cho Uyên trở vào lấy ví ra về. Uyên biết đó chỉ là giai đoạn nhất thời Uyên  phải trở về việc học. Uyên liên lạc với bạn bè, để  mua những sách vở cùng băng giảng về để học thi tương đương, đường tuy còn dài, tuy khá xa nhưng Uyên vẫn cương quyết phải tới cho cùng.
Qua những ngày tháng miệt mài, ngày đi làm tối về chong đèn học cũng đến ngày lên máy bay đi thi, ngày nay đi thi không dùng lều chõng nhưng dùng máy bay.
Đến Chicago, vào tháng 12, tiểu bang của gió lạnh, Uyên lôi ra cái áo lạnh mua ở thrift store, vì nơi Uyên ở làm gì có mùa đông, khoác áo vào người thầm cảm ơn đã không có tuyết cho mấy ngày này
Ngày thi, đông nghẹt người, trước cửa phòng nhìn  những cái nắm tay dịu dàng của những người  đưa chồng, vợ vào phòng thi làm Uyên muốn rơi nước mắt cho sự cô dơn, lẻ loi của mình, những câu nhắn nhủ:
- Mong em nhiều may mắn
- Chúc anh thành công.
- Bình tĩnh em nhé....
Nhìn lại mình chỉ có một mình, lủi thủi vào phòng thi rộng mênh mông, một cái ball room của khách sạn thật lớn, Uyên bỗng cảm thấy lạnh, thấy run.
Tới buổi thi thứ ba vì là buổi thi chót nên đa số đã check out khách sạn, và những valise được chỉ định tại một nơi trong góc phòng.
Bao nhiêu chữ nghĩa của một năm dài học tập phải tập trung để tuôn ra trong ba buổi thi này, ba buổi thi sẽ định đoạt số phận mình, phải học lại hay được sang phần kế tiếp.  
Sau buổi thi thứ ba, cuối cùng, Uyên tưởng mình sẽ thờ phào nhẹ nhõm nhưng Uyên đã  gần ói mửa sau khi thi xong, vì tập trung quá độ.
Lảo đảo Uyên xách valise ra khỏi phòng thi, chờ shuttle để ra phi trường mặc dầu còn cả bốn tiếng nữa mới tới giờ máy bay khởi hành.
Chưa biết kết quả ra sao nhưng thôi thì cũng được nghỉ ngơi cho đến ngày được tin.
Sự chờ đợi mỏi mòn làm Uyên cũng quên đi cho đến một ngày nhận được thư, được tin mình đã đủ điểm để tiếp tục phần kế tiếp.
Lại  thêm những ngày tháng miệt mài kinh sử, những buổi thực tập ....
Những điều kiện để được license hành nghề tăng thêm theo thời gian, khi số cung nhiều hơn số cầu. Những người bạn cùng thi với Uyên đã hoàn tất để lấy lại được mảnh bằng, riêng Uyên vì chậm chạp, không chạy theo được với những điều kiện mới, Uyên đành bỏ cuộc.
Một nghề mới, tuy không định nhưng chắc đó là cái nghiệp của Uyên, Uyên vào làm cho county. Công việc không nặng nhọc như cashier nhưng nhức đầu, trong thời gian đầu, Uyên lôi theo cả những nhức nhối trong sở làm về nhà, điều này làm Uyên mệt mỏi,  mệt mỏi với những trường hợp rắc rối ở sở, với suốt ngày không được dùng tiếng mẹ đẻ của mình,
Nơi Uyên ở cũng lác đác có vài gia đình Việt Nam còn trẻ nên Uyên cũng không tha thiết làm quen Những ngày nghỉ Uyên thường phải lái xe cả tiếng đồng hồ để đến thăm và giúp đỡ những người già Việt Nam để được tham gia vào những sinh hoạt Việt Nam,
Muốn tìm những người bạn đồng trang lứa, những người ban có thể nói tiếng Việt, có thể cùng nhau ngồi nghe Thái Thanh hát "tôi yêu tiếng nước tôi". Uyên tìm vào một trang tìm bạn, để tránh rắc rối Uyên đăng lên một lời rao chỉ tìm bạn gái, rồi Uyên quên đi. Chẳng có ai viết cho Uyên cả, có lẽ họ nghĩ Uyên bị đồng tình luyến ái.....
Thời gian khá lâu sau đó, bỗng một cánh thư đến với Uyên, Uyên mừng rỡ hồi âm với cả một sự hối hả. Một người đàn bà cũng cô đơn như Uyên, một góa phụ sống với ba người con, một người cũng muốn được quen với người Việt Nam vì con cái bà ta cũng chỉ nói  tiếng Mỹ. Uyên thông cảm cho nỗi cô đơn, nỗi cô đơn của người xa xứ, tuy nhận nơi này làm quê hương tuy hòa nhập trong sinh hoạt của nước Mỹ nhưng trong sâu thẳm vẫn mong tìm được một chút gì gợi nhớ về quê hương.
Emails qua lại trong nhiều tháng, bỗng một ngày người đàn bà hẹn đến thăm Uyên trong một chuyến Thi đi du lịch cùng các con.
Đến ngày hẹn Uyên hồi hộp như hẹn với bạn trai, người  đã cùng Uyên thủ thỉ trong những đêm mưa, trong những ngày mùa đông lạnh buốt, hai đứa quận mình trong chăn hàn huyên tâm sự.
Đến ngày hẹn Uyên dậy thật sớm, tìm đường đến khách sạn Thi ở, Uyên tìm một tiệm phở để đưa ba mẹ con Thi đi ăn sáng, tưởng tượng đến nhìn Thi qua làn khói của tô phở cũng đủ làm Uyên ấm lòng.
Đến nơi ba mẹ con Thi đã tề chỉnh ngồi chờ ở phòng chờ của khách sạn. Không một chút ngỡ ngàng, hai bên nhận ra nhau ngay và hình như ...."quen nhau từ kiếp trước".
Trước tô phở bốc khói, hai người đàn bà truyện trò như pháo rang, hai con của Thi ngơ ngác nhìn, các cháu chỉ hiểu được tiếng Việt khi mẹ cháu nói nhưng khi hai người Việt Nam nói chuyện cháu không hiểu gì hết.
Bỗng Uyên ngưng nói, một chút suy nghĩ và bảo Thi:
- Sao tôi nhìn thằng bé này quen qua.
- Chắc người giống người bà ơi, cháu ở tiểu bang khác có khi nào qua đây mà bà quen được?
- Ừ nhỉ mình thật lẩm cẩm.
Câu chuyện lại tiếp tục trong vui vẻ. Sau lần gặp gỡ đó, họ càng thân nhau hơn.
Rồi buồn chán ở nơi khỉ ho cò gáy này Uyên xin job ở Orange county cho gần người Việt Nam gần với cộng đồng hơn, tuy nhiên Uyên vẫn tiếp tục thân thiết với người bạn đã quen qua mục tìm bạn.
Một vài lần sau đó, Uyên và Thi cùng gặp gỡ mỗi khi có dịp.
Một đêm Thi gọi nói chuyện vì bên Thi ở đang có bão tuyết. Hai đứa tâm sự lan man, lần đầu tiên Uyên hỏi về gia cảnh Thi, về nghề nghiệp của Thi và nghề nghiệp của... chồng Thi. Khi nghe Thi nói  chồng Thi ngày xưa đi dậy học, Uyên bỗng chợt nhớ đến người bạn trai năm nào, sau khi mất liên lạc Uyên cũng không còn nhớ tới, Uyên bỗng thốt ra trong mơ màng
- Ngày xưa tôi cũng quen một thầy giáo dậy ở trường đó tên là Thiện
Bên đầu giây bên kia chợt im lặng, Uyên miên man nói tiếp
- Nhà anh ta ở Quận 1  đường .... số .....
Rồi câu chuyện lại tiếp tục cho đến khi Thi than buồn ngủ và cúp máy.
Một lát sau chuông điện thoại reo vang.
- Hello Uyên hả?
- Có chuyện gì vậy Thi?
- Tôi không ngủ được và sau khi đã suy nghĩ  tôi muốn cho Uyên biết tôi chính là vợ của anh Thiện.
Một sự sửng sốt và bàng hoàng, Uyên không tin và không tưởng tượng được. Phải chăng Thiện không còn nữa?
- Thật không?
- Tôi đâu đùa rỡn làm gì.
Uyên muốn bật khóc, trong một lúc bất ngờ Uyển nhận được tin tức của Thiện, một tin Uyên không hề mong muốn được nghe.
Bằng một giọng buồn buồn Thi tiếp tục:
- Ngày xưa chúng tôi cũng ở Orange county rồi khi anh Thiện mất, tôi buồn và xin job ở nơi xa xôi này.
- Thật không ngờ, không tin được bạn ạ.
- Đúng vậy quả đất thật tròn.
- Hèn nào khi gặp con trai Thi tôi nhìn thấy những nét quen quen, khi tôi được sang Mỹ tôi vẫn thầm cầu mong tìm được liên lạc với anh Thiện và gia đình anh, điều cầu mong đó đã thành sự thật nhưng ... chỉ thiếu có anh.
Uyên và Thi cùng bật khóc. Từ đây họ trở thành thân thiết hơn.
- Mộ anh Thiện vẫn còn ở Cali, một ngày nào đó tôi qua thăm mộ sẽ đưa Uyên đi cùng.
- Tôi mong được thắp cho anh Thiện một nén nhang.
Một buổi chiều cuối thu, nơi nghĩa trang có hai người đàn bà lặng yên bên nấm mồ đã cũ theo năm tháng.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Oct/2009 lúc 2:57am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 23/Oct/2009 lúc 3:10am
Attached%20Image

Cảm Xúc
- Hồ Dzếnh

Cô gái Việt Nam ơi !
Từ thuở sơ sinh lận đận rồi,
Tôi biết tình cô u uất lắm,
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi .

Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa,
Má hồng mỗi tiết, mỗi phôi pha,
Khi cô vui thú, là khi đã
Bồng bế con thơ, đón tuổi già !


Cô gái Việt Nam ơi !
Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi,
Thế hệ huy hoàng không đủ xóa
Nghìn năm vằng vặc ánh trăng soi .


Tôi đến đây tìm lại bóng cô,
Trở về đường cũ, hái mơ xưa,
Rau sam vẫn mọc chân rào trước,
Son sắt, lòng cô vẫn đợi chờ.


Giải lúa cô trồng nay đã tươi,
Gió xuân ý nhị vít bông, cười...
Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa,
Trong một làng con, đã héo rồi !


Cô gái Việt Nam ơi !
Nếu chữ Hy Sinh có ở đời,
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi.





Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Oct/2009 lúc 3:12am
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 24/Oct/2009 lúc 4:10am

Ảnh%20của%20TMC%20Advertising%20–%20Chụp%20ảnh%20các%20loại%20nước%20uống%20làm%20menu

 
Những lúc không cần lời
 
Hôm đó, ngồi quanh tôi trong tiệm ăn quen là những gia đình đang ăn sáng, những người bạn đang tâm sự, những đối tác gặp gỡ vì chuyện làm ăn, và cả những người như tôi, ngồi đây chỉ để thư giãn. Và tất nhiên, có rất nhiều cuộc nói chuyện đang diễn ra.
Trừ cái ô bàn ở ngang bàn tôi ngồi. Im lặng.

Một cậu trai trẻ khoảng 18-20 tuổi, và một ông già khoảng hơn 70 tuổi, tóc ông bạc trắng nhưng phong thái vẫn rất nhanh nhẹn.
Chỉ có điều là chẳng ai nói gì cả.
- Hôm nay cháu mệt phờ mới dọn hết chỗ tuyết trong vườn nhà, ông ạ - Cuối cùng thì cậu trai cất tiếng.
- Đúng, nhiều tuyết thật - Người ông đáp.
Tiếp theo lại là im lặng.
Đột nhiên, tôi nghe tiếng cậu trai trẻ:
- Em cháu đến rồi!
Trông cậu ta như nhẹ nhõm cả người. Chắc vì có thêm người sẽ giúp cậu đỡ được cảm giác lúng túng vì không biết nói gì. Người mới vào là một cô bé khoảng 14-15 tuổi.

Người ông ngồi dịch vào nhường chỗ cho cô cháu gái.
- Cháu chào ông - Cô gái nói.
- Chào cháu - Người ông nói.
Lại im lặng.
Một cô phục vụ lại gần để hỏi xem họ gọi gì.
Người ông đứng dậy, xin lỗi vì ông cần vào nhà vệ sinh.
Ông vừa đi khuất, cậu trai vội nói với em gái:
- Trời ơi, anh không biết phải nói gì với ông cả. Ông cũng chẳng nói gì hết.
- Tại vì ông già rồi - Cô em gái tuổi teen thở dài - Bọn mình biết nói chuyện gì với người già cơ chứ?

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình không thể ngồi yên mà nghe được nữa. Dù có thể họ sẽ bảo rằng đó không phải là việc của tôi.
- Hãy hỏi về thời ấu thơ của ông - Tôi nói sang.
- Cái gì ạ? - Cậu thanh niên quay sang tôi – Anh đang nói với bọn em à?
- Đúng! Các em không nhận ra rằng ông có rất nhiều điều để tặng cho các em à? Các em có muốn biết ông đã nhìn thấy những gì, trải nghiệm những gì không? Ông biết rất nhiều điều các em cần biết cho cuộc đời mình. Ông là một kho báu đấy!
Lại im lặng.
- Cứ hỏi ông về thời trẻ của ông - Tôi tiếp tục - Hỏi ông xem hồi xưa tuyết có nhiều thế này không. Ông sẽ có hàng triệu câu chuyện để kể cho các em nghe.


Khi đó, người ông quay trở lại. Hai anh em cùng nhìn tôi.
Sau một chút im lặng nữa, cô gái nói:
- Ông à, hồi xưa, khi ông còn nhỏ, có nhiều tuyết thế này không?
- Chà, ông chưa từng thấy bao giờ có nhiều tuyết như hồi ông 7-8 tuổi - Người ông đáp - Ông đã kể cho các cháu nghe về cơn bão tuyết vùi lấp cả căn nhà ông ở chưa?
- Ông kể đi ông - Cậu trai nói ngay.
Người ông hào hứng kể lại câu chuyện hồi nhỏ của mình. Có lúc ông còn đứng dậy để diễn tả cho hai đứa cháu biết là tuyết ngập cao đến đâu. Càng ngày, cô bé và cậu bé càng có nhiều câu muốn hỏi hơn. Họ cùng cười, cùng góp chuyện, và gương mặt người ông sáng bừng lên vui vẻ.
Khi chuẩn bị đứng lên, tôi nghe thấy người ông nói:
- Các cháu không biết hôm nay có ý nghĩa với ông thế nào đâu. Bao nhiêu năm, ông cứ nghĩ các cháu chẳng thích nghe những gì ông nói.
- Ôi... bọn cháu thì lại nghĩ ông không muốn nói chuyện với bọn cháu - Cậu trai trẻ thật thà.
- Thực ra vì... chẳng có ai hỏi ông gì cả. Ông tưởng những câu chuyện của ông quá tẻ nhạt với mọi người - Người ông ngừng lại một chút.

Trước khi ra khỏi tiệm ăn, tôi nhận thấy cô bé vẫy tay với tôi, rồi cô quàng tay qua vai ông. Lúc này thì cô không cần nói lời nào.
 
 

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Oct/2009 lúc 8:57am
 Ngõ Hoa PDF Print E-mail
Tác Giả : SaiGon Echo Sưu Tầm   
Thứ Năm, 16 Tháng 4 Năm 2009 13:15

Xin mời vào ngắm Hoa và ngâm mấy vầng Thơ, xin BẤM VÀO ĐÂY



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Oct/2009 lúc 8:58am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Oct/2009 lúc 4:57am
Thơ và Tranh PDF Print E-mail
Thi Ca
Tác Giả : Saigon Echo Sưu Tầm   
Thứ Hai, 26 Tháng 10 Năm 2009 20:09
Mời bạn thưởng thức Thơ và Tranh, xin BẤM VÀO ĐÂY 


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Oct/2009 lúc 4:58am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23854
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 29/Oct/2009 lúc 5:02am
SỰ RA ĐI CỦA NHỮNG CHIẾC LÁ
fallleaf22.jpg%20image%20by%20findstuff22
 
Mùa Thu, mùa “chịu tang” của những chiếc lá vàng. Mỗi chiếc lá chọn cho mình một cách “chia tay”. Có những chiếc lá ra đi trong sự quằn quại khổ đau, dùng dằng bịn rịn như thể không muốn lìa cành; có những chiếc “hấp hối” loạng choạng buông mình một cách nặng nề sóng soài trên mặt đất... Ngược lại, có những chiếc lá ra đi một cách nhẹ nhàng trong dáng điệu thướt tha như muốn hòa điệu cùng cánh bướm vũ khúc “tiễn bạn lên đường!”. Những chiếc lá khác không bàng hòang hối hả mà chậm rãi, thanh thản, an nhiên rơi mình trên thảm cỏ xanh như thể một bông hoa say trong giấc ngủ yên lành.

Đời người có khác chi một chiếc lá cuối thu: có những người ra đi trong bấn loạn, hối tiếc, khổ đau, nặng nhọc. Lại có người ra đi như sự “trở về” một cách thanh thản nhẹ nhàng như giũ đi chiếc áo cũ để thay vào chiếc áo mới, như bước lên thuyền để sang bên kia bờ sông...

Để có được sự ra đi trong thảnh thơi nhẹ nhàng và ngập tràn niềm tin ở ngày mai đó, mỗi chúng ta hãy định nghĩa cuộc đời mình bằng sự “hiện hữu”, đừng bao giờ là sự “sở hữu”; chúng ta hãy chọn phương châm “sống với” chứ đừng “sống vì”. Thấu cảm được ý nghĩa về cuộc đời thì ta mới nhẹ nhàng, thanh thản ra đi mà không vướng bận, không ưu phiền. Như ai đó đã từng nói:

“Ngày ta sinh ra đời, mọi người cười ta khóc. Hãy sống như thế nào để khi ra đi mọi người khóc ta cười”.

 

SƯU TẦM


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 29/Oct/2009 lúc 5:07am
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 29/Oct/2009 lúc 10:35am
 
 
 

Lòng tốt

 

Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

bacu.jpg

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

- Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! Một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 30/Oct/2009 lúc 10:57am
 
 
 

Những người độc thân không vui vẻ

 

valentine_day.jpgCâu chuyện của hai người trẻ nhưng rất có thể là của nhiều người trẻ khác...

Nữ giới tuổi 29 - chưa kết hôn, công việc ổn định.

Nam giới tuổi 36 - sự nghiệp phát triển, chưa kết hôn.

Họ là những người độc thân không vui vẻ. Vì một lẽ họ không có ý định sống mãi trong cảnh phòng đơn gối chiếc, nhưng tìm được duyên phận của mình giữa biển người thật khó biết bao.

***

Cô có một sức ép nặng nề từ những mối liên hệ với cuộc đời. Cha mẹ, anh chị, họ hàng, bạn bè luôn giục sao chưa chịu tìm một người đàn ông để nương tựa. Người dưng thỉnh thoảng bồi cho vài cú ném ác ý: loại ế chồng. Và hiển nhiên cô cũng lo lắng tại sao mình lại chưa đủ khả năng để kiếm một đức lang quân tử tế, khi không hề đui què mẻ sứt gì, thậm chí - rất rõ ràng - cô thuộc thành phần trí thức thanh lịch của xã hội. Lực ép nội - ngoại thi nhau tác động lên tâm lý khiến cô không chịu đựng nổi, đến mức nhiều lúc cô muốn dọn nhà ra sống riêng để đỡ phải mệt óc.

Đã trải qua vài mối tình, cô hiểu rõ lý do từng cuộc chia tay. Cô cần nhiều điều hơn ở những người mình từng yêu, nhưng không ai đáp ứng nổi nên vết rạn nhanh chóng xuất hiện.

Rất tinh ý khi xét nét đàn ông, với độ tuổi đã chín và kinh nghiệm cuộc đời, cô suy luận ngay ra người hẹn hò với mình lần đầu tiên có những đức tính tốt và xấu nào. Lỡ may người đó có một thói hư, tật xấu từng rơi vào nhóm cấm kỵ trong quá khứ thì sẽ mãi mãi không bao giờ cô mong gặp lại anh ta lần thứ hai.

Cô không nghĩ mình khó tính, chỉ cho rằng mình đang đãi cát tìm một “perfect man” giữa biển đời sao cho xứng với hoài vọng của mình về gia đình nhỏ trong tương lai.

Thế là cô cứ chờ đợi và tìm kiếm từ ngày này qua tháng khác nửa kia thuộc về mình... Vèo một cái tuổi đã chạm ngõ 30. Những người đàn ông đến không sâu sắc và ra đi mờ nhạt. Không phải người trong mộng làm sao có thể cùng nhau hẹn ước.

***

b96a%5b1%5d.jpgAnh đã chán những cuộc tình chóng vánh với các cô nàng xinh đẹp nhưng hời hợt. Họ đến như một món trang sức thời thượng không mấy giá trị để rồi anh nhanh chóng lãng quên chẳng vương chút lưu luyến. Anh cảm nhận đến lúc mình cần một tình yêu thật sự, một điểm tựa tinh thần nơi hậu phương vững chắc cho anh thỏa sức vùng vẫy trên chiến trường sự nghiệp. Nhưng hồng nhan tri kỷ đâu dễ kiếm trên đời. Một người phụ nữ biết hi sinh cho gia đình, sâu sắc và chấp nhận bên cạnh mình cả khi thất bại thật hiếm có.

Đó phải là một phụ nữ có vẻ đẹp hoàn thiện từ dung mạo đến tâm hồn. Và anh bắt đầu tìm kiếm hồng nhan của mình, bởi người phụ nữ đẹp hoàn thiện sẽ không tỏ ra mình quá nổi trội ở bất cứ đâu.

Không ồn ào, anh lặng lẽ quan sát những cô gái có thể là một nửa của mình. Có lúc anh tưởng đã gặp được duyên phận, quyết định tiếp cận thì lại đúng lúc cô ấy thể hiện những dấu hiệu không phù hợp. Anh quay bước và thầm cười, mình đầy sành sỏi mà vẫn suýt nữa nhầm lẫn. Anh lại tiếp tục cuộc tìm kiếm thầm lặng nhưng trong lòng bắt đầu nản vì niềm tin về cô gái trong mộng giảm dần...

***

Cô và anh không quen nhau. Vốn dĩ họ đều là những người cô độc giữa biển người. Giữa họ có một số điểm chung: đã trưởng thành, chưa kết hôn, có sự nghiệp và quá cầu toàn. Lẽ ra với sự trưởng thành của mình, đã băng qua bao trải nghiệm, họ phải nhìn đời bớt khắt khe hơn, bao dung hơn... nhưng họ không như thế!

Cho đến cuối đời, có thể họ sẽ vẫn là những người trưởng thành cô độc, nếu như họ không biết nén mình lại và sống bao dung hơn.
 
 


Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 30/Oct/2009 lúc 10:57am

IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 01/Nov/2009 lúc 7:34am
Whiskey%20Sour

Phía cuối con đường

 - Phía cuối con đường. Trời Sài Gòn những ngày mưa thật buồn. Chiều nay, em cô đơn đi trong mưa cố tìm kiếm những kỷ niệm, kỷ niệm của anh và em khi chúng mình còn chung lối về. Em đi tìm và vẫn mong sẽ tìm thấy điều gì đó ở cuối con đường này, con đường ghi dấu kỷ niệm của em và anh.

Em vẫn nhớ những lời nói của anh rằng khi nào em không cần anh nữa thì anh vẫn sẽ đứng cuối con đường này để chờ em. Cố len lỏi trong dòng xe cộ tấp nập đang cố chạy để tránh mưa, tim em như vỡ tung khi nhìn thấy anh và người ấy đi qua. Cũng dáng vẻ đó, trên con đường này và cũng trên chiếc xe đó nhưng người ngồi sau anh đã không còn là em nữa rồi. Tim bỗng nhói đau nhận ra anh đang rất hạnh phúc với tình yêu mới của mình. Hai người nói chuyện thật vui vẻ, cái ôm chặt của cô gái ngồi sau xe đầy hãnh diện, có lẽ cô ấy cũng rất hạnh phúc khi yêu anh như em của anh ngày trước.

conduonmgmua.jpg

Trên con đường này, chỉ cách đây một thời gian ngắn anh còn chở em đi dạo. Cũng như bao đôi tình nhân khác, em hạnh phúc dựa mình vào lưng anh. Cái nắm tay của anh làm cho em ấm áp, anh luôn muốn em ngồi sát vào để anh cảm nhận từng nhịp đập của trái tim em cũng như tình yêu em dành cho anh lớn như thế nào. Những lúc đi cạnh anh, em cảm thấy dường như mình là người hạnh phúc nhất thế gian này bởi vì tình yêu anh dành cho em. Vậy mà giờ đây, người đang hạnh phúc bên anh không phải là em. Nhìn anh và cô ấy tay trong tay, có gì đó ghen tị trong em. Dẫu không muốn nhưng em vẫn nghe rất rõ những lời nói của anh với cô gái ấy, rằng cô ấy chính là mối tình đầu của anh và nghe những dự định của anh về cuộc sống của anh và cô ấy sau khi cưới nhau.

Vẫn những lời nói như trước đây anh từng nói với em, làm cho em luôn sống trong hạnh phúc màu hồng mà anh tạo dựng ra để không kịp nhận ra sự thay đổi trong trái tim của anh khi “ Con ong đã tỏ đường đi lối về”. Có lẽ cô gái đó cũng đang rất hạnh phúc vì nghe anh nói như vậy, nhưng có một điều cô ấy không biết rằng trước khi đến với cô ấy, anh đã có một mối tình gần ba năm trời chứ không như lời anh nói và liệu cô ấy có được nhận lấy niềm hạnh phúc trọn vẹn đó không hay cũng sẽ như em, sẽ lại bị anh bỏ rơi?

Câu hỏi đó không thoát khỏi trong suy nghĩ của em. Em cố gắng chạy xe chậm lại để không phải nghe cuộc nói chuyện giữa hai người nhưng dòng xe phía sau cứ cuốn em đi theo. Cố lách mình khỏi dòng xe đông đúc đó hay em đang cố tránh những kỷ niệm của mình. Cởi bỏ áo mưa khi trời đã tạnh, em chợt ngảnh lại khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn em. Cũng ánh mắt đó nhưng giờ đây sao xa lạ với em đến vậy.

Đây là lần đầu tiên em gặp lại anh kể từ khi anh ra đi. Một cảm giác hụt hẫng và thất vọng về anh chợt hiện ra trong em. Không phải vì em là cô gái bị bỏ rơi mà dành cho anh cái nhìn thiếu thiện cảm đó, mà em đã vô tình phải nghe cuộc nói chuyện của anh và cô ấy lúc nãy, có cần phải giả dối đến vậy không anh? Em cảm nhận được từ anh sự bối rối, anh bối rối khi chợt gặp em hay bối rối trước em vì cái ôm eo của cô gái đi bên cạnh??? Em đang cố tỏ vẻ bình thường hay nói đúng hơn là đang vui vẻ, vô tư, như chưa từng có chuyện gì xảy ra chứ không như em của ngày bị anh bỏ rơi.

Có lẽ anh không nghĩ rằng em lại làm được điều đó đúng không, nhưng em đã làm được rồi, ít ra cũng là lúc em đối diện với anh. Và hơn bao giờ hết em không muốn anh phải khó xử khi cô gái bên cạnh bắt gặp ánh mắt anh khi nhìn em. Cười đáp trả anh rồi lên xe nhưng sao có một cái gì đó, một cảm giác hụt hẫng vô cùng. Nếu không vô tình nghe anh và cô gái ấy nói chuyện thì em vẫn thần tượng và luôn dành cho anh tình cảm như ban đầu.

conduong1.jpg

Giờ đây, khi đối diện với chính mình, em không biết mình nên vui hay buồn khi niềm tin em dành cho anh quá lớn để giờ phải thất vọng. Em buồn cho mình, buồn cho những tháng ngày đã qua hay buồn cho những kỷ niệm chợt tan biến trong anh. Anh vô tình đạp lên chúng trong khi em đang cố gắng lượm nhặt. Giờ đậy tất cả đã trở nên vô nghĩa rồi, phải không anh? Anh đã quên, coi như không có sự tồn tại của em, người con gái anh đã yêu anh và chờ đợi anh phía cuối con đường trong vô vọng. Chạy xe thật nhanh về nhà, em đã không khóc hay không còn những giọt nước mắt để khóc nữa. Em nên giận hay trách anh đây?

Bên ngoài, trời lại mưa, cơn mưa mỗi lúc càng to khiến cho lòng em buốt giá. Kỷ niệm về con đường tình yêu, lối em về không còn có anh bên cạnh, không nghe tiếng nói cười mỗi khi anh kể chuyện nhưng có lẽ em sẽ thấy lòng thoải mái, như thế sẽ tốt hơn, em cũng sẽ vượt qua nỗi đau để quên anh. Em sẽ không phải sống trong những hoài niệm cũ nữa mà sẽ chôn chặt nó để sau này khi nhìn lại sẽ thấy lòng nhẹ nhàng hơn… Dẫu giờ đây, bên anh không là em nhưng em vẫn cầu mong anh được hạnh phúc bên người con gái anh lựa chọn. Hãy yêu cô ấy với một tình yêu chân thành anh nhé.

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 02/Nov/2009 lúc 11:06am
alt
 
 

Hạnh phúc ở bên mà anh không biết...

 Ngày ra trường cũng là ngày anh buồn nhất: chia tay tình đầu - cảm giác đau đớn, trống vắng, hoài nghi xen lẫn. Anh như sống không mục đích, không ý nghĩa… Và anh bắt đầu ăn chơi, quen nhiều cô gái mong lấp được khoảng trống đó nhưng…

Rồi anh gặp em trong một lớp học mà anh là người hướng dẫn. Anh vẫn hướng dẫn em như các học trò khác, còn em thì hỏi anh rất nhiều, hỏi cả email. Tối hôm đó, vô tình anh và em cùng lên mạng và nói chuyện với nhau. Mình nói chuyện rất nhiều, rất nhiều… Anh và em cùng chia sẻ bao nhiêu chuyện buồn, lúc đó anh bảo với em rằng chỉ cần ai lấy anh thì anh sẽ cưới người đó. Và em đồng ý…

Lần đầu tiên trong đời anh nghĩ đến chuyện cưới vợ mà lại là người vừa mới quen. Trong thâm tâm anh luôn nghĩ mình sẽ cưới người mình yêu nhưng giờ đã khác. Anh và em hẹn nhau đi uống nước ngay, sau đó bàn tính chuyện cưới… Từng ngày qua đi, kế hoạch được tính từng bước do chưa có sự chuẩn bị trước, cứ tiếp bước thực hiện, nào là chụp ảnh cưới, xem ngày, đặt nhà hàng...

Như là ông trời sắp đặt, mọi điều diễn ra vô cùng suôn sẻ đến nỗi không tin được. Một tháng sau ngày chat với nhau, đám cưới giữa hai đứa được diễn ra linh đình dưới sự chứng kiến của họ hàng hai bên và sự ngỡ ngàng của nhiều đứa bạn.

Nhưng cuộc sống vợ chồng có vẻ khó khăn bởi rất nhiều điều chưa hiểu giữa anh và em. Rồi rất nhiều cuộc cãi vã, giận hờn xảy ra.

Có những lúc anh nghĩ rằng dường như anh và em thuộc về hai thế giới khác nhau. Đôi khi anh hối hận và anh nghĩ em cũng vậy...

Thời gian thắm thoát được một năm, anh và em đã có một công chúa xinh đẹp. Anh rất vui và bắt đầu đảm nhận nhiệm vụ làm bố của mình. Hai đứa cùng vun đắp tình thương cho con. Tuy vậy vẫn không tránh khỏi những gút mắc giữa vợ chồng. Song càng lúc anh càng thấy thương em và con nhiều hơn, anh bắt đầu sửa đổi và chăm lo cho gia đình.

Em biết không, mỗi khi có người nào đó hỏi về gia đình, anh đều trả lời cảm thấy tự hào về em và con. Anh hiểu em và con là tất cả trong cuộc đời anh. Sao thời gian qua anh đã không hiểu rằng mình rất hạnh phúc mà lại có lúc hối hận về điều đó.

Giờ đây anh biết anh yêu em và con rất nhiều, anh cũng cảm nhận được điều đó từ em. Anh thấy mình thật may mắn...

Cảm ơn cuộc đời đưa em đến với anh, cho anh biết thế nào là tình yêu và ý nghĩa cuộc sống... Cảm ơn em!



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 02/Nov/2009 lúc 11:08am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 30 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.191 seconds.