![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 30 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]()
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Oct/2009 lúc 2:57am |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]() Cảm Xúc - Hồ Dzếnh Từ thuở sơ sinh lận đận rồi, Tôi biết tình cô u uất lắm, Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi . Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa, Má hồng mỗi tiết, mỗi phôi pha, Khi cô vui thú, là khi đã Bồng bế con thơ, đón tuổi già ! Cô gái Việt Nam ơi ! Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi, Thế hệ huy hoàng không đủ xóa Nghìn năm vằng vặc ánh trăng soi . Tôi đến đây tìm lại bóng cô, Trở về đường cũ, hái mơ xưa, Rau sam vẫn mọc chân rào trước, Son sắt, lòng cô vẫn đợi chờ. Giải lúa cô trồng nay đã tươi, Gió xuân ý nhị vít bông, cười... Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa, Trong một làng con, đã héo rồi ! Cô gái Việt Nam ơi ! Nếu chữ Hy Sinh có ở đời, Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực Cho lòng cô gái Việt Nam tươi. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Oct/2009 lúc 3:12am |
||||||||||
![]() |
||||||||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Những lúc không cần lời
Hôm đó, ngồi quanh tôi trong tiệm ăn quen là những gia đình đang ăn sáng, những người bạn đang tâm sự, những đối tác gặp gỡ vì chuyện làm ăn, và cả những người như tôi, ngồi đây chỉ để thư giãn. Và tất nhiên, có rất nhiều cuộc nói chuyện đang diễn ra. Trừ cái ô bàn ở ngang bàn tôi ngồi. Im lặng. Một cậu trai trẻ khoảng 18-20 tuổi, và một ông già khoảng hơn 70 tuổi, tóc ông bạc trắng nhưng phong thái vẫn rất nhanh nhẹn. Chỉ có điều là chẳng ai nói gì cả. - Hôm nay cháu mệt phờ mới dọn hết chỗ tuyết trong vườn nhà, ông ạ - Cuối cùng thì cậu trai cất tiếng. - Đúng, nhiều tuyết thật - Người ông đáp. Tiếp theo lại là im lặng. Đột nhiên, tôi nghe tiếng cậu trai trẻ: - Em cháu đến rồi! Trông cậu ta như nhẹ nhõm cả người. Chắc vì có thêm người sẽ giúp cậu đỡ được cảm giác lúng túng vì không biết nói gì. Người mới vào là một cô bé khoảng 14-15 tuổi. Người ông ngồi dịch vào nhường chỗ cho cô cháu gái. - Cháu chào ông - Cô gái nói. - Chào cháu - Người ông nói. Lại im lặng. Một cô phục vụ lại gần để hỏi xem họ gọi gì. Người ông đứng dậy, xin lỗi vì ông cần vào nhà vệ sinh. Ông vừa đi khuất, cậu trai vội nói với em gái: - Trời ơi, anh không biết phải nói gì với ông cả. Ông cũng chẳng nói gì hết. - Tại vì ông già rồi - Cô em gái tuổi teen thở dài - Bọn mình biết nói chuyện gì với người già cơ chứ? Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình không thể ngồi yên mà nghe được nữa. Dù có thể họ sẽ bảo rằng đó không phải là việc của tôi. - Hãy hỏi về thời ấu thơ của ông - Tôi nói sang. - Cái gì ạ? - Cậu thanh niên quay sang tôi – Anh đang nói với bọn em à? - Đúng! Các em không nhận ra rằng ông có rất nhiều điều để tặng cho các em à? Các em có muốn biết ông đã nhìn thấy những gì, trải nghiệm những gì không? Ông biết rất nhiều điều các em cần biết cho cuộc đời mình. Ông là một kho báu đấy! Lại im lặng. - Cứ hỏi ông về thời trẻ của ông - Tôi tiếp tục - Hỏi ông xem hồi xưa tuyết có nhiều thế này không. Ông sẽ có hàng triệu câu chuyện để kể cho các em nghe. Khi đó, người ông quay trở lại. Hai anh em cùng nhìn tôi. Sau một chút im lặng nữa, cô gái nói: - Ông à, hồi xưa, khi ông còn nhỏ, có nhiều tuyết thế này không? - Chà, ông chưa từng thấy bao giờ có nhiều tuyết như hồi ông 7-8 tuổi - Người ông đáp - Ông đã kể cho các cháu nghe về cơn bão tuyết vùi lấp cả căn nhà ông ở chưa? - Ông kể đi ông - Cậu trai nói ngay. Người ông hào hứng kể lại câu chuyện hồi nhỏ của mình. Có lúc ông còn đứng dậy để diễn tả cho hai đứa cháu biết là tuyết ngập cao đến đâu. Càng ngày, cô bé và cậu bé càng có nhiều câu muốn hỏi hơn. Họ cùng cười, cùng góp chuyện, và gương mặt người ông sáng bừng lên vui vẻ. Khi chuẩn bị đứng lên, tôi nghe thấy người ông nói: - Các cháu không biết hôm nay có ý nghĩa với ông thế nào đâu. Bao nhiêu năm, ông cứ nghĩ các cháu chẳng thích nghe những gì ông nói. - Ôi... bọn cháu thì lại nghĩ ông không muốn nói chuyện với bọn cháu - Cậu trai trẻ thật thà. - Thực ra vì... chẳng có ai hỏi ông gì cả. Ông tưởng những câu chuyện của ông quá tẻ nhạt với mọi người - Người ông ngừng lại một chút. Trước khi ra khỏi tiệm ăn, tôi nhận thấy cô bé vẫy tay với tôi, rồi cô quàng tay qua vai ông. Lúc này thì cô không cần nói lời nào. |
||||||||||
![]() |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Oct/2009 lúc 8:58am |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Oct/2009 lúc 4:58am |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
SỰ RA ĐI CỦA NHỮNG CHIẾC LÁ
![]() Mùa Thu, mùa “chịu tang” của những chiếc lá vàng. Mỗi chiếc lá chọn cho mình một cách “chia tay”. Có những chiếc lá ra đi trong sự quằn quại khổ đau, dùng dằng bịn rịn như thể không muốn lìa cành; có những chiếc “hấp hối” loạng choạng buông mình một cách nặng nề sóng soài trên mặt đất... Ngược lại, có những chiếc lá ra đi một cách nhẹ nhàng trong dáng điệu thướt tha như muốn hòa điệu cùng cánh bướm vũ khúc “tiễn bạn lên đường!”. Những chiếc lá khác không bàng hòang hối hả mà chậm rãi, thanh thản, an nhiên rơi mình trên thảm cỏ xanh như thể một bông hoa say trong giấc ngủ yên lành.
Đời người có khác chi một chiếc lá cuối thu: có những người ra đi trong bấn loạn, hối tiếc, khổ đau, nặng nhọc. Lại có người ra đi như sự “trở về” một cách thanh thản nhẹ nhàng như giũ đi chiếc áo cũ để thay vào chiếc áo mới, như bước lên thuyền để sang bên kia bờ sông... Để có được sự ra đi trong thảnh thơi nhẹ nhàng và ngập tràn niềm tin ở ngày mai đó, mỗi chúng ta hãy định nghĩa cuộc đời mình bằng sự “hiện hữu”, đừng bao giờ là sự “sở hữu”; chúng ta hãy chọn phương châm “sống với” chứ đừng “sống vì”. Thấu cảm được ý nghĩa về cuộc đời thì ta mới nhẹ nhàng, thanh thản ra đi mà không vướng bận, không ưu phiền. Như ai đó đã từng nói: “Ngày ta sinh ra đời, mọi người cười ta khóc. Hãy sống như thế nào để khi ra đi mọi người khóc ta cười”. SƯU TẦM Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 29/Oct/2009 lúc 5:07am |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]() Lòng tốt
Ăn rau không chú ơi? - Ăn hộ tôi mớ rau...! Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã. - Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt. Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ. - Rau này bà bán bao nhiêu? Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ. - Sao chú mua nhiều thế? Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui. Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ... - Nghỉ thế đủ rồi đấy! Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ. Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ. Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện. Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo: Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi. Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...! |
||||||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||||||||
![]() |
||||||||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]() Những người độc thân không vui vẻ
Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 30/Oct/2009 lúc 10:57am |
||||||||||
![]() |
||||||||||
![]() |
||||||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]() Phía cuối con đường
Em vẫn nhớ những lời nói của anh rằng khi nào em không cần anh nữa thì anh vẫn sẽ đứng cuối con đường này để chờ em. Cố len lỏi trong dòng xe cộ tấp nập đang cố chạy để tránh mưa, tim em như vỡ tung khi nhìn thấy anh và người ấy đi qua. Cũng dáng vẻ đó, trên con đường này và cũng trên chiếc xe đó nhưng người ngồi sau anh đã không còn là em nữa rồi. Tim bỗng nhói đau nhận ra anh đang rất hạnh phúc với tình yêu mới của mình. Hai người nói chuyện thật vui vẻ, cái ôm chặt của cô gái ngồi sau xe đầy hãnh diện, có lẽ cô ấy cũng rất hạnh phúc khi yêu anh như em của anh ngày trước. Trên con đường này, chỉ cách đây một thời gian ngắn anh còn chở em đi dạo. Cũng như bao đôi tình nhân khác, em hạnh phúc dựa mình vào lưng anh. Cái nắm tay của anh làm cho em ấm áp, anh luôn muốn em ngồi sát vào để anh cảm nhận từng nhịp đập của trái tim em cũng như tình yêu em dành cho anh lớn như thế nào. Những lúc đi cạnh anh, em cảm thấy dường như mình là người hạnh phúc nhất thế gian này bởi vì tình yêu anh dành cho em. Vậy mà giờ đây, người đang hạnh phúc bên anh không phải là em. Nhìn anh và cô ấy tay trong tay, có gì đó ghen tị trong em. Dẫu không muốn nhưng em vẫn nghe rất rõ những lời nói của anh với cô gái ấy, rằng cô ấy chính là mối tình đầu của anh và nghe những dự định của anh về cuộc sống của anh và cô ấy sau khi cưới nhau. Vẫn những lời nói như trước đây anh từng nói với em, làm cho em luôn sống trong hạnh phúc màu hồng mà anh tạo dựng ra để không kịp nhận ra sự thay đổi trong trái tim của anh khi “ Con ong đã tỏ đường đi lối về”. Có lẽ cô gái đó cũng đang rất hạnh phúc vì nghe anh nói như vậy, nhưng có một điều cô ấy không biết rằng trước khi đến với cô ấy, anh đã có một mối tình gần ba năm trời chứ không như lời anh nói và liệu cô ấy có được nhận lấy niềm hạnh phúc trọn vẹn đó không hay cũng sẽ như em, sẽ lại bị anh bỏ rơi? Câu hỏi đó không thoát khỏi trong suy nghĩ của em. Em cố gắng chạy xe chậm lại để không phải nghe cuộc nói chuyện giữa hai người nhưng dòng xe phía sau cứ cuốn em đi theo. Cố lách mình khỏi dòng xe đông đúc đó hay em đang cố tránh những kỷ niệm của mình. Cởi bỏ áo mưa khi trời đã tạnh, em chợt ngảnh lại khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn em. Cũng ánh mắt đó nhưng giờ đây sao xa lạ với em đến vậy. Đây là lần đầu tiên em gặp lại anh kể từ khi anh ra đi. Một cảm giác hụt hẫng và thất vọng về anh chợt hiện ra trong em. Không phải vì em là cô gái bị bỏ rơi mà dành cho anh cái nhìn thiếu thiện cảm đó, mà em đã vô tình phải nghe cuộc nói chuyện của anh và cô ấy lúc nãy, có cần phải giả dối đến vậy không anh? Em cảm nhận được từ anh sự bối rối, anh bối rối khi chợt gặp em hay bối rối trước em vì cái ôm eo của cô gái đi bên cạnh??? Em đang cố tỏ vẻ bình thường hay nói đúng hơn là đang vui vẻ, vô tư, như chưa từng có chuyện gì xảy ra chứ không như em của ngày bị anh bỏ rơi. Có lẽ anh không nghĩ rằng em lại làm được điều đó đúng không, nhưng em đã làm được rồi, ít ra cũng là lúc em đối diện với anh. Và hơn bao giờ hết em không muốn anh phải khó xử khi cô gái bên cạnh bắt gặp ánh mắt anh khi nhìn em. Cười đáp trả anh rồi lên xe nhưng sao có một cái gì đó, một cảm giác hụt hẫng vô cùng. Nếu không vô tình nghe anh và cô gái ấy nói chuyện thì em vẫn thần tượng và luôn dành cho anh tình cảm như ban đầu. Giờ đây, khi đối diện với chính mình, em không biết mình nên vui hay buồn khi niềm tin em dành cho anh quá lớn để giờ phải thất vọng. Em buồn cho mình, buồn cho những tháng ngày đã qua hay buồn cho những kỷ niệm chợt tan biến trong anh. Anh vô tình đạp lên chúng trong khi em đang cố gắng lượm nhặt. Giờ đậy tất cả đã trở nên vô nghĩa rồi, phải không anh? Anh đã quên, coi như không có sự tồn tại của em, người con gái anh đã yêu anh và chờ đợi anh phía cuối con đường trong vô vọng. Chạy xe thật nhanh về nhà, em đã không khóc hay không còn những giọt nước mắt để khóc nữa. Em nên giận hay trách anh đây? Bên ngoài, trời lại mưa, cơn mưa mỗi lúc càng to khiến cho lòng em buốt giá. Kỷ niệm về con đường tình yêu, lối em về không còn có anh bên cạnh, không nghe tiếng nói cười mỗi khi anh kể chuyện nhưng có lẽ em sẽ thấy lòng thoải mái, như thế sẽ tốt hơn, em cũng sẽ vượt qua nỗi đau để quên anh. Em sẽ không phải sống trong những hoài niệm cũ nữa mà sẽ chôn chặt nó để sau này khi nhìn lại sẽ thấy lòng nhẹ nhàng hơn… Dẫu giờ đây, bên anh không là em nhưng em vẫn cầu mong anh được hạnh phúc bên người con gái anh lựa chọn. Hãy yêu cô ấy với một tình yêu chân thành anh nhé. |
||||||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||||||||
![]() |
||||||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||||||||
![]() Hạnh phúc ở bên mà anh không biết... Ngày ra trường cũng là ngày anh buồn nhất: chia tay tình đầu - cảm giác đau đớn, trống vắng, hoài nghi xen lẫn. Anh như sống không mục đích, không ý nghĩa… Và anh bắt đầu ăn chơi, quen nhiều cô gái mong lấp được khoảng trống đó nhưng… Rồi anh gặp em trong một lớp học mà anh là người hướng dẫn. Anh vẫn hướng dẫn em như các học trò khác, còn em thì hỏi anh rất nhiều, hỏi cả email. Tối hôm đó, vô tình anh và em cùng lên mạng và nói chuyện với nhau. Mình nói chuyện rất nhiều, rất nhiều… Anh và em cùng chia sẻ bao nhiêu chuyện buồn, lúc đó anh bảo với em rằng chỉ cần ai lấy anh thì anh sẽ cưới người đó. Và em đồng ý… Lần đầu tiên trong đời anh nghĩ đến chuyện cưới vợ mà lại là người vừa mới quen. Trong thâm tâm anh luôn nghĩ mình sẽ cưới người mình yêu nhưng giờ đã khác. Anh và em hẹn nhau đi uống nước ngay, sau đó bàn tính chuyện cưới… Từng ngày qua đi, kế hoạch được tính từng bước do chưa có sự chuẩn bị trước, cứ tiếp bước thực hiện, nào là chụp ảnh cưới, xem ngày, đặt nhà hàng... Như là ông trời sắp đặt, mọi điều diễn ra vô cùng suôn sẻ đến nỗi không tin được. Một tháng sau ngày chat với nhau, đám cưới giữa hai đứa được diễn ra linh đình dưới sự chứng kiến của họ hàng hai bên và sự ngỡ ngàng của nhiều đứa bạn. Nhưng cuộc sống vợ chồng có vẻ khó khăn bởi rất nhiều điều chưa hiểu giữa anh và em. Rồi rất nhiều cuộc cãi vã, giận hờn xảy ra. Có những lúc anh nghĩ rằng dường như anh và em thuộc về hai thế giới khác nhau. Đôi khi anh hối hận và anh nghĩ em cũng vậy... Thời gian thắm thoát được một năm, anh và em đã có một công chúa xinh đẹp. Anh rất vui và bắt đầu đảm nhận nhiệm vụ làm bố của mình. Hai đứa cùng vun đắp tình thương cho con. Tuy vậy vẫn không tránh khỏi những gút mắc giữa vợ chồng. Song càng lúc anh càng thấy thương em và con nhiều hơn, anh bắt đầu sửa đổi và chăm lo cho gia đình. Em biết không, mỗi khi có người nào đó hỏi về gia đình, anh đều trả lời cảm thấy tự hào về em và con. Anh hiểu em và con là tất cả trong cuộc đời anh. Sao thời gian qua anh đã không hiểu rằng mình rất hạnh phúc mà lại có lúc hối hận về điều đó. Giờ đây anh biết anh yêu em và con rất nhiều, anh cũng cảm nhận được điều đó từ em. Anh thấy mình thật may mắn... Cảm ơn cuộc đời đưa em đến với anh, cho anh biết thế nào là tình yêu và ý nghĩa cuộc sống... Cảm ơn em! Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 02/Nov/2009 lúc 11:08am |
||||||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||||||||
![]() |
||||||||||
<< phần trước Trang of 30 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |