Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 157 phần sau >>
Người gởi Nội dung
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 06/Oct/2009 lúc 9:15am

 

KHI CON CÒN MẸ
 
 
Rồi.
Sẽ có một ngày mẹ bỏ chúng con đi.
Đối với con đó là ngày buồn nhất.
Những vì sao trên bầu trời lịm tắt.
Con thản thốt nhận ra.
Mình chết cả linh hồn.

Rồi.
Sẽ có một ngày, điểm tựa của thiêng liêng.
Chợt gãy đổ cho lòng con lịm tắt.
Bển Thái Bình bỗng cồn cào dậy sóng.
Kho báu trái tim con.
Cửa khép lại bao giờ.

Mẹ !
Vạn lần tiếng gọi buổi ban sơ.
Con run lên khi tìm về nương gửi.
Những vấp ngã trên đường đời dong ruổi.
Cánh tay gầy mẹ đủ sức chở che.

Rồi.
Sẽ có một ngày con đau đớn nhận ra.
Hạnh phúc lớn của đời con vụt mất.
Mẹ...!
Tất cả những ngôn từ đẹp nhất.
Ánh sáng của đời con.
Ngọn lửa ấm.
Tiếng ru hời.

Triệu lần con cảm ơn hạnh phúc không lời.
Bởi chúng con hôm nay còn có mẹ.
Sẽ không để cho mẹ buồn hơn nữa.
Bởi có một ngày mẹ bỏ chúng con đi.

  



Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 06/Oct/2009 lúc 9:30am

IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 06/Oct/2009 lúc 9:23am
 
 
Ý nghĩa của từ mẹ:

Million là hàng triệu điều mẹ trao cho con...
Old nghĩa là mẹ sẽ vì thế mà ngày càng già đi...
Tears là những giọt nước mắt mà mẹ đã đổ vì con...
Heart là trái tim vàng của mẹ...
Eyes là đôi mắt mẹ luôn dõi theo con...
Right là những gì đúng đắn mẹ hay khuyên bảo...
 


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 06/Oct/2009 lúc 9:58am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23109
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Oct/2009 lúc 8:55pm
ANGELWATER.gif

Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Oct/2009 lúc 12:50am
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 10/Oct/2009 lúc 9:18am
 
NẾU .... THÌ
 
 
Nếu bầu trời có vẻ như bao phủ đầy mây xám mà bạn lại đi ra ngoài khi trời mưa…

Nếu bạn đang mong nhìn thấy một chiếc cầu vồng rạng rỡ nhưng màu sắc của nó lại mang đến cho bạn nỗi buồn…

Nếu quả đất vẫn tiếp tục quay mà bạn phải đi đến kết thúc…

Nếu bạn đang tìm kiếm ánh sáng mặt trời mà tất cả những gì bạn nhìn thấy là bóng đêm tối mịt…

Nếu tất cả xung quanh bạn là những niềm vui mà riêng với bạn chỉ là nỗi buồn…

Nếu bạn đang quá sức mệt mỏi mà cuộc sống lại tiếp tục quật ngã bạn…

Nếu bạn khóc…


...

Thì bạn hãy nghĩ những giọt nước mắt của bạn rơi xuống đất đã làm nên điều kỳ diệu: vẻ đẹp của những bông hoa như sự dịu dàng trên tay bạn.

Thì bạn hãy cảm nhận không khí xung quanh bạn đang sực nức mùi cỏ mới cắt.

Thì bạn hãy cười đùa với những đứa trẻ và nhận lấy sự ngây thơ từ chúng khi chúng cười đùa.

Thì hãy tưởng tượng mình đang bay cùng một cô bướm xinh xinh trong một khu rừng đầy màu sắc.

Thì bạn hãy lắng nghe tiếng thì thầm của đại dương và bạn để làn da của mình được mơn man bởi làn gió ấm áp của mùa hạ.

Thì bạn hãy nếm một viên kẹo và cảm nhận vị ngọt ngào của những kỷ niệm thời thơ ấu đang dịu ngọt trên đầu lưỡi bạn.

Thì bạn hãy lắng nghe giai điệu trong trẻo của những chú chim hót đón chào một ngày mới.

Thì bạn hãy nhớ những nỗi dịu dàng quá đỗi mà bạn nhận được từ nụ hôn êm đềm của mẹ khi ôm chặt bạn vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương vô bờ.
...
...
Hãy cố gắng tìm kiếm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Hãy trông lên những đám mây ngũ sắc trên đầu chứ đừng nhìn đất đen dưới vệ đường. Cuộc sống không ban ơn cho ta mà chính ta sẽ ban tặng cho cuộc sống những món quà từ những hành động và suy nghĩ tích cực của mình.

 

Hãy bắt đầu ngày hôm nay từ ngay giây phút này. Bởi vì cuộc sống đã là 1 niềm vui, 1 món quà vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho bạn.



Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 10/Oct/2009 lúc 7:26pm

IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 10/Oct/2009 lúc 7:05pm
 
Bói hoa đoán tính cách
 
 
Theo quan niệm phương Tây, mỗi tháng có một loài hoa làm chủ. Tùy theo bạn sinh tháng nào thì chủ hoa của tháng ấy sẽ ban cho bạn những nét tính cách tương ứng.

Tháng Một - Cúc trường sinh

Bạn là người mạnh mẽ, có nghị lực để vượt qua mọi khó khăn và chiến thắng những kẻ thiếu thiện chí. Đồng thời, bạn là người tuy khiêm nhường nhưng biết cách chăm sóc bản thân. Cách ăn mặc thanh nhã và cách trang điểm tinh tế của bạn khiến cho ít người phải ghen tị.

Tháng Hai - Hoa trinh nữ

Bạn là người rất mẫn cảm, nhạy cảm trước những lời chỉ trích cũng như khi không được đánh giá đúng mức. Trong công việc, bạn là người tận tụy, hết lòng. Nếu là phụ nữ, bạn có ngoại hình xinh đẹp nhưng mối tình đầu thường trắc trở.

Tháng Ba - Hoa bách hợp

Nếu loại hoa này hết sức tinh tế, thường tỏa hương thơm vào lúc đêm khuya thanh vắng, thì bạn cũng vậy, sự hấp dẫn của bạn thường kín đáo bí ẩn, chỉ có mắt tinh đời mới nhìn thấy. Nhưng tính cách của bạn cũng tiềm ẩn sự quyết đoán, biết mau chóng tìm được lối thoát khỏi tình thế khó khăn.

Tháng Tư - Hoa mộc lan

Bạn là người giàu tham vọng, bất kỳ ở đâu cũng luôn luôn muốn nổi bật hơn người. Tuy nhiên, bạn cần tính toán đến khả năng khá khiêm tốn của bạn, khi đó bạn sẽ thành công. Trong rất sâu tâm hồn, bạn là người độ lượng, hào phóng, ưa giúp đỡ kẻ khác.

Tháng Năm - Hoa lan chuông

Hoa lan chuông, loài hoa màu trắng, nhỏ, có mùi thơm ngọt, rất thanh nhã thường được dùng để kết thành vòng tay hoặc trang trí trong lễ hội. Hoa lan chuông nói rằng bạn ngọt ngào, vui vẻ và khá cầu toàn. Rất sáng tạo trong công việc, bạn thường tìm con đường đi riêng của mình. Bạn thích sự thay đổi và dễ thích nghi. Màu may mắn của bạn là vàng, đỏ, xanh lá cây.

Tháng sáu - Hoa tuylip

Bạn là người khiêm tốn, kín đáo, không thích nơi ồn ào, thích chăm lo gia đình, tận tụy với chồng con. Nhưng nếu gặp phải hoàn cảnh phải đương đầu với cuộc đời thì bạn vẫn có khả năng bộc lộ tính quả quyết và ý chí mạnh mẽ để đạt được mục đích.

Tháng bảy - Hoa phi yến

Hoa phi yến, bông hoa có cuốn dài, thanh mảnh, màu hồng, tím hoặc trắng, tươi rất lâu. Bạn nhanh nhẹn, sở hữu trái tim luôn rộng mở, mạnh mẽ, bạn có khả năng suy xét vấn đề rất tốt và hay tưởng tượng. Có cách nhìn cuộc sống rất lạ, nên có khi có người sẽ cho là bạn hơi lập dị. Màu may mắn của bạn là đỏ và xanh lá cây.

Tháng tám - Hoa hồng

Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa. Vẻ đẹp hấp dẫn của bạn thường gây ra lòng ghen ghét đố kị, thậm chí cả những mưu toan hãm hại. Vì vậy, bạn cần tránh kiêu ngạo, cần khiêm nhường, chan hòa với mọi người. Khi đó, hạnh phúc và thành công sẽ nằm trong tay bạn. Màu may mắn của bạn là xanh biển nhạt, trắng và màu kem.

Tháng Chín - Hoa cẩm chướng

Bạn là người thẳng thắn, bộc trực, hăng hái bảo vệ lẽ phải, bởi vậy, không phải ai cũng yêu mến bạn. Nhưng bù lại, bạn thành thạo nghiệp vụ nên được cả cấp trên lẫn đồng nghiệp coi trọng. Hơn nữa, bạn còn có lòng vị tha, không bỏ rơi bạn bè trong lúc khó khăn.

Tháng Mười - Hoa hải đường

Bạn có vẻ ngoài dễ ưa, tâm hồn tinh tế nhưng không thiếu dũng cảm. Phong cách tươi trẻ và nhiệt huyết của bạn dễ gây được cảm tình của những người xung quanh, nhờ đó, bạn dễ thăng tiến trong công việc. Tuy nhiên, bạn vẫn cần có cách ứng xử "ngoại giao" hơn.

Tháng Mười một - Hoa layơn

Vẻ hấp dẫn bề ngoài của bạn che giấu một cách tinh tế, bí ẩn. Trong công việc, bạn không có tài năng gì đặc biệt nhưng thông minh, cần cù, chịu khó. Bởi thế, nếu gặp được một người lãnh đạo tốt thì bạn sẽ đạt được thành công. Trong đời tư cũng vậy, bạn cần người bạn đời thật sự hiểu bạn.

Tháng Chạp - Hoa thủy tiên

Hoa Thủy tiên trắng nhẹ nhàng, thanh thoát hay mọc thành cụm. Bạn thân thiện, cởi mở trong trái tim bạn. Bạn cũng luôn gặp may mắn vì sự quyết đoán và suy nghĩ lạc quan của mình. Bạn còn có nhiều hài hước bẩm sinh đúng không nào? Màu may mắn của bạn là tím, xanh lá cây và lục lam.

(Theo Sức Khỏe Gia Đình)
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 11/Oct/2009 lúc 12:26pm
august17saturday4.gif

Tiếng Thu
- Lưu Trọng Lư
               . Tặng bạn Văn

Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức ?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ ?
Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô ?



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 11/Oct/2009 lúc 12:26pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 14/Oct/2009 lúc 7:50pm
1133807343-ThankYouBlueDoves-Roo.gif
 
Người Thầy Học Cũ  - Mai Thảo      
Y gặp lại người thầy học cũ một ngày mưa lớn. Con đê chạy dọc hữu ngạn sông Đáy chỗ đó là giữa quãng Ba Thá, Vân Đình. Đường lầy. Kẻ đi ngược, người về xuôi. Cuộc kháng chiến gian khổ thu lại trong giây phút gặp gỡ bất thình lình một nỗi tủi mừng rưng rưng và cái hình ảnh buốt lạnh của con đường dài thẳm, trùng điệp hầm hố dưới mưa bụi trắng xóa. Xa xa dấu vết những làng xóm tiêu hủy còn lại.


Hai thầy trò nắm chặt tay nhau, mưa vẫn đổ lớn – cùng chạy đến trú dưới một gốc cây. Nhiều năm tháng qua đi từ ngày bỏ trường lăn mình vào cuộc đời, bây giờ Y đã lớn, đứng cạnh thầy cao hơn thầy hẳn một cái đầu. Thầy thì tuổi già đã làm cho thân hình nhỏ lại. Nhưng giữa hai người vẫn không có sự thay đổi. Người thầy vẫn vững chãi và tự tin hơn. Thái độ gương mẫu và che chở bên trong cửa lớp ngày nào Y vẫn nhận được.

“Thầy ở đâu xuống?”

“Tôi ở Ba Thá xuống”.

“Thầy vẫn dạy học”.

Người thầy học cười hiền lành:

“Phải, tôi vẫn dạy học nhưng trường làng vừa bị bom đốt cháy chiều hôm qua. Hôm nay tôi phải về Ty báo cáo. Ty ở dưới Vân Đình. Tôi mất hết, chỉ chạy được những cái này.

Những cái này: một cái bị cói, mấy bộ quần áo nâu và một cái gậy trúc.

Y nhìn cái cơ nghiệp nhỏ nhoi vô nghĩa, những đồ tùy thân cuối cùng còn sót lại của một cuộc đời đạo đức và liên tưởng tới hai hình ảnh: vị chân tu của một thời đại nào đi truyền bá trong khổ hạnh những tư tưởng đẹp cho nhân loại và hình ảnh một con đường mưa bay, buổi chiều xuống trên liên khu rộng lớn, người thầy học cũ lại một mình bước đi trên con đường đó mang trên mớ tóc bạc cái nghề đạm bạc cao quý, mang nặng nó trong đêm tối và mưa bão.

Mưa vẫn đổ lớn. Hai thầy trò đứng sát vào nhau hơn. Thầy nhìn trò, gật đầu:

“Các anh đổi thay nhiều lắm. Trưởng thành cả rồi. Nhưng mà ở đâu và bao giờ các anh vẫn nhận ra tôi, tôi vẫn nhận ra các anh. Anh thì vẫn còn nguyên vẹn cái nhìn lơ đãng ra ngoài cửa lớp những buổi trưa mùa hạ”.

Y trả lời:

“Vâng, con vẫn thế. Con vẫn nhớ con như thế”.

Giọng thầy trầm trầm trong tiếng mưa đổ rào rào:

“Chúng ta vẫn thế”.

Đôi mắt sâu của thầy nhìn xuôi theo con đường dài, qua màn mưa về tận cuối đường, xa hơn cái xa của cuối đường:

“Chiến tranh đổi thay hình thể những ngả đường trên đó chúng ta đi. Tất cả trở nên khó khăn cực nhọc và chua xót hơn cũ. Những ụ đất. Những hầm hố. Những chiếc cầu đổ. Hình như mưa bão cũng nhiều hơn”.

Và thầy thở dài:

“Chúng ta là những con người cũ đang tập đi trên những con đường mới”.

Rồi thầy quay lại hỏi:

“Còn anh, bây giờ anh làm gì?”

“Thưa thầy con đi buôn”.

“Đi buôn?”

“Con bỏ học từ sau Cách mạng tháng Tám. Thuyền hàng của con chắc bây giờ đang ngược dòng đi lên ở giữa khoảng Rót Rét. Con sẽ đón thuyền ở vùng Bương Cấn và nếu đêm nay ngớt mưa sẽ đi thẳng tới Phú Thọ”.

Người thầy “Thế à” một tiếng nhỏ rồi không nói gì nữa. Tính thầy vẫn ít nói. Mưa ào ào trên đầu. Trước mắt họ dòng sông Đáy đục đỏ chảy đi hung dữ. Bãi xa mịt mùng bên kia. Người học trò đứng lùi lại phía sau và nhìn thấy sát tầm mắt, những sợi tóc bạc gió thổi lay tạt trên khuôn mặt mà trông nghiêng vẫn đựng đầy cái vẻ trầm lặng cũ, những ngày xưa nhìn xuống Y trên một nền bảng đen. Những kỷ niệm những hình ảnh của một lớp học vừa trở về lướt thướt và buốt lạnh trên khoảng đường này. Những chùm hoa mùa hạ đỏ chói chang trên góc cửa sổ, sự hé mở của những giấc mộng ban đầu nở từ những chùm hoa rực rỡ ấy, nhịp bồng bềnh đẩy đưa của tâm hồn chạy đến những chân trời những thế giới hoang vu. Cánh bướm mỏng của niềm rung động mới. Những tấm kính sáng trong. Tiếng giảng bài trầm trầm đi giữa hàng ghế. Tà áo thâm và cái đỉnh mũ trắng. Những bực gạch mưa làm mòn cạnh đi lên từng cửa lớp. Lối kiến trúc cổ kính của một mái trường xây cất trên nếp thành đổ nát cũ lượn vòng giữa những hàng cây và những ao đầm. Thành phố ở dưới với tiếng hú dài của một tiếng còi tàu kéo theo những vệt khói còn treo lâu trên nền trời. Ý niệm thứ nhất về không gian trong chuyến đi tưởng tượng. Vụ hè sắp tới thấp thoáng hình ảnh con đường mất hút dưới nắng.

o0o


Y nhớ thầy đã về sau một buổi tựu trường có nhiều thuyên chuyển. Cũng một buổi sáng mưa lớn. Có tiếng giày từ ngoài hành lang đi tới. Thầy vào, đứng lại một giây nhìn mọi người, nói: “Chào các anh”, đoạn đi thẳng lên bục cao. Giờ học thứ nhất được dành cho sự làm quen nhau. Người thầy bày tỏ nỗi vui riêng sau mười mấy năm ở rừng được đổi về một trường thành phố.

Thầy nói: “Trường cũ ở sát biên giới Hoa - Việt, học trò nửa Kinh nửa thiểu số. Trên ấy đêm rừng dài và buổi sáng nào cũng dầy đặc sương trong lớp học vừa mở cửa. Rừng thì trùng điệp ở chung quanh. Sân trường đôi khi còn in những dấu chân thú dữ. Và rét thì rét ghê rét gớm. Các học trò chân tay cũng cóng buốt và mặt mũi xám tái lại. Phải đóng kín cửa cho hơi nóng truyền đi một lúc sau mới làm việc được”.

Hình ảnh của một lớp học biên giới được gợi lên bằng giọng nói đặc biệt trầm trầm. Cái lối kể chuyện của thầy cũng khác. Và ngay lập tức, trong số bốn mươi lăm học trò chăm chú lắng nghe, từ một chỗ ngồi tận đáy lớp nhìn lên, Y cảm thấy mến yêu ngay người thầy học mới. Một nỗi mến yêu đặc biệt chưa từng có. Tưởng như một khám phá, một đổi thay lớn.

Trong một cuộc đời học trò, từng năm học đi lên, mỗi năm lại gặp một người thầy, nhưng trong tất cả những người thầy đó, thường vẫn chỉ có một người mà về sau lúc đã giã từ cửa lớp, ở mãi chỗ sâu xa cách biệt trong cuộc đời, mỗi lần nhớ lại là người học trò lại nhớ trước nhớ ngay đến người thầy ấy. Tại sao? Có thể vì một nét mặt, một giọng nói, được khắc sâu hơn vào dĩ vãng. Có thể vì một sự bắt buộc nào đó, trừu tượng và siêu hình, khiến cho tương quan tình cảm vượt khỏi mức bình thường, chứa đựng một ý nghĩa rộng lớn hơn.

Bài luận đầu tiên của Y được nhiều điểm nhất lớp. Một sự lạ. Ba hôm sau khi thầy trả bài, gọi đến tên, ngợi khen và mỉm cười bảo Y hãy đọc cho cả lớp nghe một đoạn văn hay, Y đứng dậy, tờ giấy trên tay run run và giây phút đó đã là cả một dấu son rực rỡ trong cái lịch sử học trò của Y từ trước đến nay vốn rất tầm thường tăm tối.

Y lười và lơ đãng. Trên tất cả các môn học, điểm số bao giờ cũng ở dưới cùng. Một sự đội sổ toàn diện. Suốt đời Y nhớ mãi cái giờ học lịch sử ấy của một tên học trò đội sổ ngồi tối tăm ở cuối lớp, lần đầu đứng lên ngượng nghịu, hồi hộp đọc cho cả một lớp im sững thán phục cái thành công thứ nhất của đời mình. Ngồi xuống còn cảm động.

Cả lớp không tìm hiểu được nguyên nhân sự đổi thay đột ngột này. Chính Y cũng không hiểu. Y đã viết bài luận ấy cho một người xem, nó là cái biểu tỏ cụ thể của một tình cảm chân thật và tốt đẹp gửi đến cho một người thầy đã tả được một cái trường học biên giới bằng “những dấu chân thú dữ” và “sương trắng dầy đặc cửa lớp buổi sớm”.

o0o

Mưa vẫn đổ lớn.

Buổi chiều như đã muốn đến từ bãi sông bên kia. Trời thấp và xám. Con thuyền đầy hàng ngược dòng ở giữa khoảng Rót Rét bồng bềnh trong ướt lạnh còn là điểm vui ấm bé nhỏ so với tâm sự của người thầy mất trường, không biết sẽ về một nơi nào trong mưa bay.

Hai người cùng cúi đầu suy nghĩ. Thầy nói:

“Anh vừa nói hiện anh đi buôn đấy nhỉ?”

“Dạ”.

“Các anh làm thật nhiều nghề. Mỗi người một đường. Cuối tháng trước tôi có gặp một anh không rõ đã học tôi năm nào, làm khẩn hoang ở một đồn điền Nho Quan. Vùng ấy lam chướng, nước độc, rất có hại cho sức khỏe. Trông anh ta xanh yếu đáng ngại. Cứ như anh đi đây đi đó trên một con thuyền, có lẽ lại hay hơn”.

“Kể thì mấy năm nay, từ ngày ra trường con chưa từng có dịp được đi nhiều, thấy nhiều như bây giờ. Nhưng nghề buôn không phải là một chí hướng thích hợp. Nhiều lúc con vẫn cảm thấy đang làm một việc vô ích”.

Người thầy đáp:

“Tôi biết. Nhưng chúng ta bây giờ thường vẫn phải làm ngay cái việc nhìn thấy trong tầm tay với mà không có quyền từ chối, lựa chọn. Thế hệ các anh biết bao nhiêu người hiện đang đứng lạc vị trí, băn khoăn tìm đường. Ở tuổi các anh thật đau đớn. Chúng tôi thì không nói làm gì. Nhiều lúc cực nhọc vất vả, tôi vẫn thầm cảm ơn trời còn cho mình được cầm cái thước kẻ giảng bài. Tôi làm gì khác được nếu thôi dạy học?”

Thầy cười khẽ:

“Thói quen của nghề nghiệp đấy: Thấy các anh là hỏi về dự định vào đời. Không thích đi buôn, anh muốn làm gì?”

“Có một lần trong giờ luận, thầy nói đùa con có thể trở thành nhà văn, con vẫn ao ước thực hiện được câu nói đùa ấy”.

“Thế ư! Tôi không nhớ nữa, nhưng nếu có nói thì nói thực đâu phải đùa. Phải rồi, Việt văn là môn học xưa kia anh ham thích nhất”.

Giọng thầy trở nên ân cần:

“Cố gắng đi. Biết đâu chẳng một ngày tôi được đọc văn của một người học trò cũ là anh. Niềm an ủi lớn nhất của một người thầy vẫn là được thấy người học trò cũ của mình đi vào tương lai trên lối đi đã được phác định từ trong cửa lớp”.

Mưa bỗng ngớt đi, tiếng đổ ào ạt dừng lại. Mé sông bên kia, bờ bãi mịt mùng ban nãy nổi lên dần dần. Nhưng vòm trời thì vẫn thấp nặng và nghi ngút hơi nước. Trận mưa lớn vừa ngớt chỉ để sửa soạn cho một trận mưa lớn khác sắp đổ xuống.

Hai người ra khỏi gốc cây. Người thầy nhìn lên trời:

“Đã có thể đi được rồi. Tôi phải đi xuống Ty bây giờ cho kịp”.

Thầy quay lại, cánh tay gầy yếu đặt lên vai người học trò cũ:

“Lâu lắm mới gặp nhau tôi cám ơn các anh còn nhớ đến tôi. Các anh bây giờ đã khôn lớn cả, đã tự trưởng thành trong những kinh nghiệm, tôi cũng không có điều gì phải khuyên bảo nữa. Thôi anh ở lại”.

Giây phút giã từ này thật là cảm động.

“Con ân hận không được gặp thầy lâu. Con theo thuyền độ nửa tháng bán hàng xong rồi sẽ trở lại vùng này. Xin thầy địa chỉ để con được lại thăm trường mới”.

Người thầy gạt đi:

“Chính tôi hiện giờ cũng không biết rồi sẽ được thuyên chuyển đi đâu. Liên khu trong, một trường mới mở trong núi hay là nghỉ dạy vĩnh viễn không chừng. Chắc khó gặp lại, anh còn nhớ đến tôi là đủ và đừng băn khoăn về vấn đề tìm thăm tôi”.

Người thầy bước đi, cái bị cói nằm trên bờ vai gầy, gậy trúc chống xuống đường lầy. Y chạy theo thầy:

“Con đi buôn cũng không đến nỗi túng thiếu lắm. Thật tình không dám nghĩ đến chuyện trả ơn, nhưng con có giúp thầy được điều gì không?”

Người thầy lắc đầu mỉm cười:

“Tôi một thân một mình cũng không cần gì. Cám ơn anh. Thôi anh trở lại”.

Y đứng sững giữa con đê nhìn theo bóng dáng cổ kính của người thầy. Cái bị cói, cái gậy trúc, những sợi tóc bạc cứ nhỏ dần mãi. Rồi những cái điểm bé nhỏ ấy nhòa đi sau màn mưa.

Y gặp lại người thầy học cũ của Y lần ấy là lần cuối cùng. Bán xong chuyến hàng, Y lên bộ về thẳng Vân Đình. Hỏi thăm Ty Học chính ở đó, Y được biết người ta đã nói với thầy là các trường bị phá hủy gần hết, phải đợi một thời gian để lập trường mới và người thầy đã bỏ đi không để lại địa chỉ.

o0o

Đến nay đã mười tám năm.

Viết văn, tôi thực hiện được cái ước vọng duy nhất của thuở nhỏ. Trong số những nguyên nhân thầm kín thúc đẩy tôi, tôi ghi nhận lời thầy khuyên nhủ cố gắng ngày nào trên quãng đường lầy.

Sự đổi thay quyết định một đời người thường vì những nguyên nhân nhỏ. Ở đây có thể vì lời khuyên của một người tôi kính yêu.

Từ đó tôi không gặp lại thầy, cũng không trở lại một cửa lớp nào nữa. Nhưng kỷ niệm còn giữ được của buổi học ấy, nỗi cảm động đứng giữa hàng ghế đọc bài luận ấy cho cả lớp nghe – nhớ lại – vẫn đưa tôi trở về được với cái thế giới học trò. Nó nằm trong chu vi một lớp học, nhưng rộng và riêng biệt đúng như một thế giới. Chùm hoa phượng, những phiến kính sáng trong, cái đỉnh mũ trắng, những ngày hè chói nắng. Câu văn đầu tay vụng dại, bỡ ngỡ. Trên tất cả, khuôn mặt trầm lặng của thầy ngó xuống như một nỗi bình yên.

Bây giờ đôi khi ngừng tay trên một trang bản thảo, lúng túng trước một danh từ, một ý tưởng diễn đạt khó khăn, tôi lại thấy những hàng chữ dập dập xóa xóa trước mắt bỗng phảng phất giống với trang giấy nháp của bài luận cũ. Hình ảnh người thầy lúc đó lại hiện lên. Tôi muốn được gặp lại, để nói, ít nhất cũng một lần, với thầy:

“Những trang giấy này có được một phần lớn nhờ thầy”.

Nhưng mà những dòng chữ tôi viết bây giờ chắc không bao giờ được biết tới những dòng mực đỏ phê điểm ấy nữa. Buổi gặp mặt cuối cùng. Con đường xa hút dưới mưa trắng. Số tuổi chất nặng lên cuộc đời đã xế chiều. Giọng nói trầm trầm ấy đã chìm lặng, tôi linh cảm như vậy. Cái gậy trúc ấy chắc đã rời khỏi cánh tay gầy yếu, rơi xuống một nơi nào đó, ở ngoài kia.

Hết



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 14/Oct/2009 lúc 7:57pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 16/Oct/2009 lúc 5:28am

 
 

Mất một mùa thu

 

 

khi áo em bay về phố ấy
ta nghe tình cũ chắc không còn
mùa thu cũng dễ chi dừng lại
đời cứ mù sương thêm mù sương

mà bài thơ chợt dừng, không viết
bởi ngớt thơm hương lụa giữa trời
ta biết nỗi niềm ta đã buộc
với những điều khó tránh tàn phai

mười năm em là em thiếu phụ
cả thế gian kia phải thất tình
mười năm ta là thằng mê rượu
bút nghiên chừng thẹn cái bình sinh

khi tóc em xuôi về xứ khác
là ta mất trọn một dòng sông
ngó theo chỉ mịt mù con nước
mà đã mùa thu chảy trắng lòng...

Hoàng Lộc

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 17/Oct/2009 lúc 10:36pm
 
Hoa tri kỷ


 

Một phút thảnh thơi ta cùng dạo phố

Thở khí trời, ngắm hoa nở, trăng lên

Ai cũng yêu hoa, thích hoa đẹp, hoa bền

Vậy theo bạn hoa nào là đẹp nhất?

 
Tôi thích lắm một loài hoa dịu ngọt

Ngát hương đời, đặc biệt vị yêu thương

Một loài hoa nở từ những con tim !

Hoa thật đẹp, dịu hiền, hoa vình cửu …

Loài hoa ấy bạn và tôi mới hiểu

Khi bên nhau êm dịu tỏa hương nồng

Lúc xa nhau mang vị nhớ mênh mông

Phút chia sẻ hai tấm lòng hòa nhập …

Loài hoa ấy chỉ chúng mình biết được

Cùng quan tâm, cùng chăm sóc tháng ngày

Cùng vun trồng trong ấm nóng bàn tay

Tưới giọt yêu, đượm hương say tình nghĩa

Mình đặt tên hoa là: hoa tri kỷ

Hoa tình người, hoa duyên nợ … mình ơi !
 
 Hai con tim cùng nhịp đập chia vui

Sẽ héo tàn hoa nếu tình đời … lạc nhịp

Nếu một trong chúng ta có gì mất mát

Cùng chia ngọt, sẻ bùi, chân thật vị tha

Hoa sẽ cho vị thơm êm ấm, mặn mà

Tỏa hương sắc cho lòng ta nhẹ lắng …

Bạn thấy chăng: hoa đang bừng sắc thắm

Hai suối nguồn yêu sâu nặng nhập hòa

Hoa ấm tình người trong bạn, trong ta

Hoa tri kỷ - một loài hoa bất diệt !



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 17/Oct/2009 lúc 10:37pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 24/Oct/2009 lúc 10:58pm
Tình bạn PDF Print E-mail
Tác Giả : Phan Hạnh, Toronto.   
Tình bạn là chất keo sơn vi diệu của linh hồn, là hương vị ngọt ngào của cuộc đời, là quân binh của xã hội!

Robert Blair viết lên trong thi phẩm Nấm Mồ (The Grave). Nhà thơ người Anh Robert Blair (1699-1746) cùng với Thomas Gray và Edward Young là các thành viên của nhóm Thi Đàn Nghĩa Địa (The Graveyard Poets) vào thế kỷ thứ 18. Những giòng thơ của họ mang đầy nỗi buồn thảm nói về nỗi chết, sự thương tiếc, và niềm hiu quanh của nấm mồ. Nhà thơ tiền chiến Chế Lan Viên phải chăng đã chịu ảnh hưởng của thi phái này. (Xin xem bài Tản Mạn Nỗi Chết). Phải lắm! Ai sống mà không có bạn.

Tình yêu không biên giới. Tình bạn cũng thế thôi. Amour và amitié đều là aimer. Một đôi bạn thân chỉ cần hiểu nhau và quí trọng nhau; ngoài ra, các yếu tố khác chỉ là ngoại vi và phụ thuộc. Số phận rủi may của mỗi người mỗi khác, con người không thể kiểm soát và điều khiển. Tình yêu, danh vọng, sự nghiệp, sức khỏe có được hay không, tốt hay xấu không ảnh hương đến tình bạn thuần túy chân thật.

Xét qua những đôi bạn hợp tính ý và tư tưởng, tôi nghĩ đến đôi bạn Sào Phủ và Hứa Do trước nhất. Dẹp qua mối hoài nghi hai nhân vật này có thật trên đời không, tôi chỉ thích cái tinh thần ngạo mạn xem thường công danh của họ mà thôi. Đời Nghiêu Thuấn xa xưa bên Tàu được xem là thời hoàng kim thịnh trị thái bình, khi tính thiện của con người hoàn toàn chưa bị ô nhiễm. Sào Phủ và Hứa Do là hai con người tiêu biểu của thời đó. Hai ông đều có tài văn võ, vốn học cao rộng, nhưng chê bả công danh, chỉ sống nghề đốn củi và chăn trâu nơi vùng hoang vắng. Thời đó các vua đều là bậc minh quân, không truyền ngôi cho con cháu mà chỉ truyền ngôi cho những bậc hiền tài trong thiên hạ. Nhưng những bậc hiền tài thì lại trốn công danh và đều lui về vùng “kinh tế mới”, báo hại vua phải thân hành lặn lội đi tìm. Gặp Hứa Do đi đốn củi từ trong núi về, vua chận hỏi, Hứa Do lẳng lặng bỏ đi không trả lời. Tùy viên của vua tài khôn báo cáo rằng người đó chính là Hứa Do, một bậc minh triết, hiếu đạo và hiền tài, nổi tiếng vì đã giết cọp cứu trâu của bạn là Sào Phủ. Vua ngỏ ý muốn gặp hai người đó; tùy quan thưa rằng vua phải giả dạng nhà quê mới mong được họ tiếp.

Lần kế, vua làm theo lời khuyên của tùy quan, thấy Hứa Do gánh củi về liền chào hỏi, nhưng lại gọi Hứa Do là hiền nhân. Hứa Do giẫy nẩy,"Tôi làm nghề đốn củi mà hiền nhân cái nỗi gì! Ông nhìn lầm người rồi đó!" Tùy viên của vua đỡ lời, "Đó chính là hoàng đế giả trang. Nhà vua đi tìm người tài đức để nhường ngôi". Hứa Do nghe xong hết hồn gánh củi bỏ chạy. Vua thất vọng ra về.

Chiều hôm đó, Sào Phủ lùa trâu về, gặp Hứa Do đang đứng tắm dưới sông. Sào Phủ hỏi, "Sao anh làm gì mà nghiêng đầu xuống nước hoài vậy?" Hứa Do nói phải rửa cái lỗ tai cho thật sạch vì đã lỡ nghe những tiếng công danh có mùi quyền quí làm bẩn tai. Sào Phủ nghe vậy đâm hoảng, bèn dắt trâu lên thượng nguồn cho trâu uống nước trong chưa bị ô nhiễm mùi công danh!

Câu chuyện trên đây cứ coi như là một huyền thoại đi, nhưng nó đã nói lên được ngụ ý của sự việc hai tư tưởng vĩ đại gặp nhau. Hai người bạn như vậy chơi thân với nhau, thật là tâm đầu ý hợp.

Còn tiếp



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 24/Oct/2009 lúc 11:00pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 157 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.494 seconds.