Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Chuyện Linh Tinh
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh
Message Icon Chủ đề: CÀ PHÊ NHẠCTHƠ VĂN......... Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 30 phần sau >>
Người gởi Nội dung
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 01/Oct/2009 lúc 9:12am
 CocktailCamdautay.jpg%20image%20by%20dieuanh01
  
NGƯỜI TÌNH...NGƯỜI YÊU...HAY VỢ....!

 

Tôi bỏ cô ấy để yêu một người khác, không phải vì tôi đã chán cô ấy… mà đơn giản là vì… cô ấy quá đặc biệt, tôi không thể hiểu nổi… và tôi sợ phải hiểu, sợ phải bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy

Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con… không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm. Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngày Valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.


Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người… và cho dù biết rằng… người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn… thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm… điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt.Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.

Bất ngờ một hôm… Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ.
“Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?”
Tôi reply ngay sau đó.
“Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó…”

Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.
Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn chờ một dòng tin nhắn. Một lúc… một lúc lâu nữa… Tôi không chịu được nữa… tôi phải gọi lại, phải nghe bằng được giọng của cô ấy… Bất chợt, tôi chưa kịp bấm số thì điện thoại của tôi reo… Số của cô ấy… tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.
- Em à, có chuyện gì không? Tôi cố lạnh lùng.
- Mình làm người tình anh nhé…
- Vậy là sao?
- Anh không cần phải yêu em… chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em… có được không anh?
- Ừ…
Tôi biết tôi ừ là vì tôi còn quá yêu cô ấy… và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới… đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt, nổi trội.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường.
- Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà?
- Ồ… quen em lâu như vậy mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao?
Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy, vẫn duyên dáng như vậy.

Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên, sợ lắm chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi đâu đến nỗi dê như thế, mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó… Vậy mà bây giờ… cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.


Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm cười, người chào cô ấy, riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.


- Con bé này. Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả?
Cô ấy cười nụ…


Nhà của cô ấy quá rộng đối với người ở một mình… chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất chợt, cô ấy cố ý dựa vào ai tôi, tôi ôm lấy vai cô ấy… chúng tôi ngồi lặng một lúc… rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần, thật gần… tôi vẫn còn nghe rõ… lúc nụ hôn buông lơi lần đầu… cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi thì thầm: “Em nhớ anh… đã từng nhớ không chịu nổi…” Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn… Và chuyện đó đã xảy ra. Đó là lần đầu của hai chúng tôi.
Người ta bảo hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống. Nhưng trong tôi vẫn tham lam, vẫn muốn có cả hai, tôi cần một người tình như cố ấy,nhưng tôi lại cần người yêu như người yêu tôi,và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình.


Con đĩ…
- Anh có biết định nghĩa của người tình không??? Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm.
- Không, cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
- Một người tình thì kém xa một người yêu và hơn con đĩ một tẹo.
- Con đĩ… em nói nghe kinh quá.
Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười.

Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc… nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này. Có lẽ tôi sinh ra đã vậy. Không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống. Tôi quyết định cưới vợ, không phải cô ấy mà là người yêu mới của tôi.


Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói:

- Anh này… anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???
Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa…tôi cười xoà
Mặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại:
- Em nói nghiêm túc đấy. Không có gì là không có giá đâu.
Tôi không tin vào đôi tai mình nữa. Hoá ra tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi. Tôi vẫn cố cười.
- Bao nhiêu hả em?
- Tuỳ tâm anh thôi…
- OK! Mai anh sẽ mang đến, hôm nay anh không mang nhiều tiền.

Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2000$ đến nhà cô ấy… Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy “Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi”… Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy nhưng tôi quá tức giận.
Cô ấy không liên lạc với tôi nữa. Cuối năm, chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm… tôi chuẩn bị cho lễ cưới.

Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ, đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc… Được gần một năm, tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình, không đau khổ, giằng xé, chỉ hơi ngạc nhiên… Chúng tôi chia tay nhau trong sự thoả thuận ngầm rằng chưa có con cái quả là một điều may mắn.

Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ… Cô ấy thế nào rồi, có chồng chưa, hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói.

Tôi quyết định đến thăm nhà cô ấy. Đứng ngoài cửa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ cô ấy đã có gia đình, ít nhất tôi cũng không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác.

Tôi gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa.
- Anh hỏi ai?
- Cho tôi hỏi Thư có nhà không?
Cô ấy không nói gì, lẳng lặng mời tôi vào uống nước. Xong đâu đấy cô mới chậm rãi kể chuyện…
- Cách đây gần một năm chính vì đứa bé này, con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó.
Tôi đau nhói trong tim.
- Thư chết rồi hả chị? Chị không đùa chứ? Tại sao hả chị?
- Ừ! Hồi đó, bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi, nó bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu.
Tôi bàng hoàng… thì ra đây là sự thật. Sự thật đến chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một lúc rồi bất chợt lên tiếng.
- Vậy bố đứa trẻ đâu?
- Con Thư nó là người đặc biệt, nó luôn làm những điều không ai đoán trước được, và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín… Nhưng tôi có một tấm hình nó giữ… hình như là của người đó… và hình như… đó là cậu. Đúng rồi, bây giờ tôi mới để ý… hình như đúng là cậu.

Chị dẫn tôi vào phòng Thư. Căn phòng vẫn nguyên cách trang trí. Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt… Chị mở một hòm nhỏ và cầm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đây là ảnh tôi, tôi nhớ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví. Chị đưa thêm cho tôi một phong bì.
- Đây là tiền của Thư đưa tôi, bảo khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó, nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nó có dư tiền trong tài khoản vậy mà nó phải cần 2000$ trong phong bì này đưa cho con nó là sao? Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ. Có lẽ đó là cậu. Tôi nói có đúng không?… À, nó còn giữ một bức thư nhỏ, có lẽ là gửi cho cậu, tôi không dám dở ra xem.
Tôi vội vàng dở bức thư… màu chữ đã hơi hoen đi một tí. Không phải bức thư dành cho tôi… mà là bức thư… tôi đã dành cho cô ấy……

“Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi”…

Hình như là… tôi đã nhầm con đĩ với một người tình… à không… không phải người tình… mà là người yêu… mà cũng chẳng phải… là vợ tôi… thực sự là vợ tôi!!!



Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 01/Oct/2009 lúc 9:18am

IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 02/Oct/2009 lúc 4:28am
a
 
Attached%20Image

Ông Già Họ Mã Mua ... Ngựa hay là Miệng Thế Gian PDF Print E-mail
Tác Giả : ChauNguyen...Suutam...   

Nhà họ Mã ngày trước chuyên nghề nuôi dạy ngựa và bán ngựa. Có một dạo gia đình ông suy sụp vì con ông bị bệnh nặng, đã vét hết tiền trong nhà mà con ông vẫn không khỏi. Ông bán hết số ngựa nuôi để thang thuốc cho con. Con ông sống được. Từ đó ông bắt đầu dành dụm, tằn tiện được một số tiền.

 

Ngày nọ Mã ông nghe ở Hương Lâm có bán một giống ngựa quý, ông đến nơi đó xem tướng ngựa thật kỹ, biết đó là giống ngựa hay, thuộc loại Hoàng Phiêu, mặc dù nó có phần hơi gầy. Mã ông thích quá, nên chịu mua với giá đắt. Ông về nhà bàn lại với con:

- Phụ thân xem biết nó rất quý, dù hơi gầy, thuộc giống Hoàng Tuyết Phiêu của người Khương. Nhà ta gây được giống này sẽ làm giàu không mấy hồi. Ngặt vì xa ngót ngày đường, qua đèo truông e có cướp, nên cha con ta cùng đi.

Hai cha con họ Mã thử ngựa và ngả giá xong, tra yên cương, cha con đồng lên ngựa ra về, lòng thấy hoan hỉ.

Họ đi qua một xóm nhà, Mã ông khiêm tốn cho ngựa đi nước kiệu, dân làng đón ông lại nói:

- Mã lão! Ông là người nuôi ngựa, sao không biết thương ngựa? Con ngựa gầy thế kia, còn cha con ông cọp ăn bảy ngày không hết, nỡ nào cả hai lại đè trên mình nó?

Ông Mã nói với con mình:

- Họ nói phải đấy con ạ! Vậy cha nhường cho con cưỡi. Cha cầm cương cho.

Thế là một mình Mã công tử ngồi ngựa, ông Mã đi bộ theo. Họ yên tâm đi xóm nhà khác, bây giờ trời đã khá trưa, những người ngồi mát trên đường thấy cảnh cha con họ Mã như vậy, họ kéo ra đón đầu ngựa, xỉ vả người con:

- Ai dạy công tử về cách hiếu đạo như thế? Con thì ngồi ngựa kênh kiệu, để cha chạy bộ theo đổ mồ hôi! Qua cánh đồng kia có học hiệu Khổng Môn, chắc họ đánh công tử trào máu ra mất!

Mã công tử lật đật nhảy xuống ngựa, chắp tay thưa với cha:

- Họ nói phải đấy cha ạ! Nãy giờ con cũng khỏe rồi, cha hãy cưỡi nó cho đỡ mệt.

Người cha lên ngựa đi, ngang qua "Khổng Môn học hiệu", một số học trò ở đó biết mặt ông già, chúng chạy lại đón ông nói:

- Mã lão bá! Lão bá lâu nay mạnh giỏi chứ? Nghe nói lệnh lang lâu nay bệnh thập tử nhất sinh, nay mới vừa hơi bình phục lão bá để lệnh lang nhọc nhoài cho đành.

Mã lão nhảy xuống ngựa nhìn con rồi thì thầm:

- Kể ra họ nói cũng phải. Kể không còn bao xa, ta dắt ngựa đi vậy.

Hai cha con xuống ngựa dắt bộ, hồi lâu đến xóm khác, có ai đó nhìn ngựa rồi chửi:

- Đúng là cha con một lão vô học. Đây là giống Hoàng Tuyết Phiêu, một loại thiên lý mã, mua về để cưỡi hoặc làm giống, nào phải mua về để thờ, sao có ngựa lại không cưỡi?

Cha con họ Mã thiếu điều muốn khóc. Lão nói với con:

- Cưỡi ngựa cũng bị chửi, mà không cưỡi cũng bị chửi! Ta chịu hết nổi! Thôi thả quách cho xong!

Hai người dắt đi một đoạn cho khuất mắt mọi người, rồi tháo cương, cởi yên, đánh một roi, ngựa dong tuốt vào rừng mất dạng. Về đến nhà, bà cụ nghe đón đầu ngõ. Ông cụ thuật lại mọi chuyện. Bà cụ nghe qua đấm vào đầu bình bịch, vừa khóc vừa nói:

- Ngu sao là ngu! Có bao nhiêu vét đi mua ngựa, rồi thả ngựa đi! Xưa nay miệng lưỡi thế gian. Việc mình mình cứ làm, chiều ý, nghe lời họ làm gì? Rồi đây lấy gì mà sinh sống, lấy gì mà cưới vợ cho con? Ngu ơi la ngu! ...

Lời Bàn:

Quả là, không "ở sao cho vừa lòng người"! Ông già họ Mã hiền hậu đến mức thiếu tự tin. Những người ngoài nhìn vào làm sao hiểu được tình trạng của họ Mã và con ngựa kia như thế nào? Ý kiến nào họ nói cũng phải, nhưng trước nhất họ Mã phải biết đánh giá được cái việc của mình. Tục ngữ có câu: "Chín người mười ý", thì ý thứ mười là ý mình vậy. Mua ngựa là quyết tâm, mà giữ được "quyết tâm" (chỉ con ngựa) là thiếu quyết định. Thiếu một trong hai cái đều hỏng.  



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 02/Oct/2009 lúc 4:29am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 02/Oct/2009 lúc 11:29am

 
 
 
Mất Mẹ mất cả một đời ấm êm.
 
 
Con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi
mất cả dòng sông mất cả đại dương
Con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi
mất cả vầng trăng mất cả đại dương
Con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi, con mất mẹ rồi
mất cả lời ru mất cả tuổi thơ”.
 

Ừm, con thôi khóc rồi, mẹ à. Là nước mắt đã cạn hay vết thương lòng đã chịu ngủ yên? Hay do người đông, đèn sáng mà con chẳng dám khóc? Đã bao nhiêu lần con tự nhủ sẽ không khóc nữa. Sẽ không khóc vì mẹ, người đã bỏ con mà đi mất. Sẽ không đau nữa, không buồn nữa. Vậy mà sao con không làm được? Vậy mà sao hình bóng mẹ cứ thấp thoáng trong tim?

Thắt lòng khi cái giai điệu mang mác buồn của bài Lòng mẹ vang lên trong đám tang của một người mẹ nào đó. Lòng mẹ bao la như trời cao, như biển cả. Con biết, con biết. Con hiểu chứ. Nhưng con không cảm nhận được. Dù trái tim con không phải là vô cảm... Trái tim con vẫn làm từ máu thịt như ai...

Nhói đau khi nhìn một người mẹ dắt trong tay đứa con, đi dưới trời mưa. Mưa lạnh lắm, mà hai mẹ con họ thì ấm vô cùng. Còn con? Có ai đi bên con dưới trời mưa? Có ai dắt con đi giữa đường đời lạnh lẽo? Mưa lạnh, lạnh lắm mẹ à. Càng lạnh hơn khi con sực tỉnh: Con mất mẹ.

Bài văn con viết về mẹ, chỉ là một trong vô số suy nghĩ của con. Con đã cố không viết nó thật. Con giấu bớt suy nghĩ của mình, mẹ à. Con giấu cả cái bài văn đó không cho ai đọc. Con đã không muốn ai có thể chợt đọc được một thoáng suy nghĩ của con. Vậy mà, một thoáng quên, bà nội đọc bài văn ấy, mẹ à. Cả bố cũng đã đọc. Cô cũng thế. Con không nghĩ bài văn của con, nó ý nghĩa đến thế. Con chỉ đơn thuần viết ra sự thật. Cái sự thật mà con thật sự thèm khát tình yêu thương - từ mẹ.

Nếu mẹ còn sống, thì hôm nay là sinh nhật thứ 50 của mẹ. Nếu mẹ còn sống, thì có lẽ, con đã không phải khóc suốt một buổi mới nguôi ngoai trong hôm nay. Nếu mẹ còn sống, con sẽ thường xuyên bị rầy la vì cái tật bê trễ, bừa bộn - trong khi con là con gái, lại lớn rồi. Nếu mẹ còn sống, có lẽ con không nghĩ nhiều như thế này, có lẽ con không bị lũ bạn cùng lứa xem là bà cụ non, có lẽ con có thể vô tư hơn. Nếu mẹ còn sống, thì chủ nhật này, con có thể làm một người con hiếu thảo bằng cách tặng mẹ một món quà mà con tự làm. Nếu mẹ còn sống, mẹ có thể ôm con vào lòng, có thể nghe con tâm sự, có thể la rầy,... Nhiều lắm. Nếu mẹ còn sống... Ừ, nếu thôi... Bởi đó chỉ là cái mơ ước của riêng con... Cái ước mơ mà khi còn là đứa trẻ thơ ngây ngày nào, con từng tin, một bà tiên sẽ thực hiện điều ước ấy, cho con.

Và bà tiên, chỉ có trong giấc mơ hay câu chuyện cổ tích hằng đêm. Hiện thực, vẫn là hiện thực. Con không còn mẹ. Điều đó mãi mãi không thay đổi.

Ừm, hôm nay sinh nhật mẹ. Chị đã bảo con nên thắp một nén nhang cho mẹ trước khi ngủ. Con sẽ không làm thế... Ngày sinh nhật, sao phải thắp một nén nhang? Cái đúng nên là câu, "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!".

Nhưng, vui vẻ làm sao được, mẹ ơi? Khi đây là ngày sinh nhật đầu tiên, con khóc nhiều như vậy, vì mẹ. Mẹ vui không khi con gái mẹ khóc? Chắc là không đâu, mẹ nhỉ! Vậy nên con không khóc đâu. Sẽ không khóc nữa đâu... Hứa đấy... Mẹ con mình ngoéo tay nhé!

Nếu là một người con ngoan, sẽ không làm mẹ phiền lòng, mẹ nhỉ!Con sẽ sống tốt... sẽ...



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 02/Oct/2009 lúc 11:30am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 03/Oct/2009 lúc 5:12am
14.gif
 

Cảm Xúc
- Hồ Dzếnh

Cô gái Việt Nam ơi !
Từ thuở sơ sinh lận đận rồi,
Tôi biết tình cô u uất lắm,
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi .

Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa,
Má hồng mỗi tiết, mỗi phôi pha,
Khi cô vui thú, là khi đã
Bồng bế con thơ, đón tuổi già !

Cô gái Việt Nam ơi !
Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi,
Thế hệ huy hoàng không đủ xóa
Nghìn năm vằng vặc ánh trăng soi .

Tôi đến đây tìm lại bóng cô,
Trở về đường cũ, hái mơ xưa,
Rau sam vẫn mọc chân rào trước,
Son sắt, lòng cô vẫn đợi chờ.

Giải lúa cô trồng nay đã tươi,
Gió xuân ý nhị vít bông, cười...
Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa,
Trong một làng con, đã héo rồi !

Cô gái Việt Nam ơi !
Nếu chữ Hy Sinh có ở đời,
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi.
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 03/Oct/2009 lúc 10:26am
alt
 
 
 
Lắng nghe những điều bình thường
 
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua với những điều bình thường, đôi khi tẻ nhạt và nhàm chán trong mắt ta! .......................
 

Cuộc sống mỗi ngày trôi qua với những điều bình thường,đôi khi tẻ nhạt và nhàm chán trong mắt ta! Có cái ta xem qua rồi bỏ quên, thậm chí có cái ta đã nhìn mà vẫn...chẳng thấy. Bởi lẽ, chúng là những chuyện quá đỗi bình thường, hoặc là chúng ta không đủ thời gian suy nghĩ cặn kẽ về chúng, hoặc là còn có quá nhiều điều chúng ta fải bận tâm hơn là những chuyện vặt vãnh, tầm thường kia: một tờ giấy bạc đã cũ, một chiếc máy đánh chữ bị hỏng một phím, giọt nước mắt của một kẻ xa lạ nào đó trên đường.
 
Nhưng rồi có một giây phút nào đó, như có một sức mạnh bên trong mách bảo, ta chợt nhận ra và khám phá bao điều bí mật từ những gì trước đó vẫn bị xếp ngoài vòng chú ý vì được đặt tên là...bình thường! Ta giật mình khi thấy mình đối xử với người thân thật là thô lỗ, có lúc ta không biết nói được điều cần thiết, ta thường vô tâm trước những nỗi đau của những kẻ bị tổn thương vì nghèo đói và bất hạnh; hơn nữa, đôi khi ta không nhìn thấy giá trị đích thực của bản thân mình. Chính những điều bí mật ấy cho ta thấy sức mạnh của lòng tha thứ, của sự quan tâm đến từng con người một, của khả năng thay đổi hoàn cảnh từ chính mình...Hoá ra, người phụ nữ đẹp nhất có thể là một bà cụ già đã rụng hết răng nhưng lại giúp được cho một đứa trẻ biết mình là quan trọng trên đời; và khi những người lính cứu hoả đến chào tiễn biệt 1 thành viên danh dự nhỏ tuổi, họ đã lập nên một chiến công vì lòng yêu thương con người!

       Hãy lắng nghe, khám phá những giá trị từ điều bình thường, hàng ngày trong cuộc sống



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 03/Oct/2009 lúc 11:47am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 04/Oct/2009 lúc 12:18am
 
 
  • Có những [nỗi đau]

tưởng không bao giờ có thể nguôi ngoai...

  • Có những [vết thương lòng]

chỉ tạm lắng xuống mà không thể nào thôi xót xa...

  • Có những [giây phút]

chìm đắm trong bế tắc, tuyệt vọng mà nào biết ánh sáng đang le lói phía cuối con đường.

Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

Có những ước vẫn chỉ là ước

dù bạn đã nổ lực hết mình
nhưng nhờ những ước mơ ấy mà bạn trở nên mạnh mẽ
yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng hơn.
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

Có những lờihứa vẫn chỉ là lờihứa

dù bạn luôn mãi mong đợi
nhưng nhờ những lới hứa ấy
bạn biết hy vọng và nuôi dưỡng niềm tin.

Có những ướchẹn mãi chỉ là hẹnước Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

với một người đã ra đi
nhưng nhờ có nó
bạn mới thấy đựơc giá trị của hạnh phúc
khi có người trở về.
 
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

Có những nỗiđau không thể nguôingoai

dù có được bàn tay của thời gian xoa dịu
nhưng chính những nỗi đau ấy
sẽ giúp bạn trưởng thành hơn.
 
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

Có những sailầm không bao giờ sửachữa được

nhưng chúng sẽ làm bạn biết suy nghĩ
cẩn trọng hơn sau khi đưa ra quyết định sau này.
 
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

Có những lần tìnhcờ gặp nhau đơngiản

chỉ để biết mặt rồi nhanh chóng lãng quên
nhưng sẽ có lúc bạn nhận ra rằng
những người bạn gặp trong đời không là sự ngẫu nhiên
mà có nhân duyên sắp đặt.
 
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

Có những ngườibạn đã lâu khônggặp

nhưng những khi bạn gặp khó khăn
trở ngại
những người bạn ấy luôn bên cạnh để chia sẻ cùng bạn.
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

Có những cuộc tìmkiếm gần như vọng

nhưng nhờ có nó
bạn biết được sức mạnh
và điều kì diệu của tình yêu.
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

cuộc sống của bạn chỉ thật sự ý nghĩa trọn vẹn

khi bạn biết gìn giữ và nuôi dưỡng ước mơ
biết ghi nhận
biết tin vào những lời hứa
trân trọng những lời hẹn ước
biết can đảm bước ra từ nỗi đau
biết vượt lên học hỏi sau những thất bại, sai lầm.
 
Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20PhotobucketPhoto%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20PhotobucketPhoto%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

may mắn biết bao

khi trong cuộc đời tôi
có những người bạn chân thành    

 

Photo%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket LOVE U ALLPhoto%20Sharing%20and%20Video%20Hosting%20at%20Photobucket

 



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 04/Oct/2009 lúc 12:21am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 05/Oct/2009 lúc 10:00am
  

 

 
Truyện kể có nhiều thành ngữ, tục ngữ nhất

 

Kho tàng thành ngữ, tục ngữ của ông bà ta quả là phong phú thật! Đọc câu chuyện này ,ban đầu em cũng định tìm xem trong ấy chứa tất cả bao nhiêu thành ngữ, tục ngữ. Đếm sơ sơ thấy đã  ba mươi mấy rồi, mệt quá, không đếm nữa. Anh chị, cô chú nào kiên trì đếm chính xác xem trong ấy thật ra là có tất cả bao nhiêu thành ngữ, tục ngữ? Đếm đúng chắc là có thưởng đấy ạ!

THỪA MỘT CON THÌ CÓ!

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đứng núi này trông núi nọ, già kén kẹn hom, ghét của nào trời trao của ấy. Chị nọ phận hẩm duyên ôi, kết tóc xe tơ với một anh chàng mặt nạc đóm dày, xấu ma chê quỷ hờn lại đần độn, ngốc nghếch, vô tâm vô tính, ruột để ngoài da, thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, mười tám cũng ừ mười tư cũng gật, học chẳng hay, cày chẳng biết, lúng túng như thợ vụng mất kim, chỉ được cái sáng tai họ điếc tai cày là giỏi!

Trăm dâu đổ đầu tằm, giỗ tết cúng bái trong nhà, công to việc lớn ngoài xóm, hai sương một nắng, tất bật quanh năm, một tay chị lo toan định liệu. Anh chồng thì như gà què ăn quẩn cối xay, lừ đừ như ông từ vào đền, như cỗ máy không giật không động. Giàu vì bạn, sang vì vợ, hang xóm láng giềng kháo nhau:”chàng ngốc thật tốt số, mả táng hàm rồng, như mèo mù vớ được cá rán”.

Chị vợ mỏng mày hay hạt, tháo vát đảm đang, hay lam hay làm, vớ phải chàng ngốc đành nước mắt ngắn nước mắt dài, đèo sầu nuốt tủi, ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua ngày đoạn tháng. Nhiều lúc tức bầm gan tím ruột, cực chẳng đã, chị định một liều ba bảy cũng liều, lành làm gáo vỡ làm muôi, rồi anh đi đường anh, tôi đi đường tôi cho thoát nợ. Nhưng gái có chồng như gong đeo cổ, chim vào lồng biết thuở nào ra, nên đành ngậm đắng nuốt cay, một điều nhịn chín điều lành, tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, vợ chồng đóng cửa bảo nhau cho êm cửa êm nhà, sao nỡ vạch áo cho người xem lưng, xấu chàng hổ ai?

Thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ thứ ba tu chùa. Biết chồng tại gia không trot, liền trổ tài điều binh khiển tướng dạy chồng một phen, những mong mở mày mở mặt với bàn dân thiên hạ, không thua anh kém chị trong họ ngoài làng.

fool.gifMột hôm ngày lành tháng tốt, trời quang mây tạnh, giữa thanh thiên bạch nhật, chị vợ dỗ ngon dỗ ngọt bảo chồng đi chợ mua bò, không quên dặn đi dặn lại: đến chợ phải tuỳ cơ ứng biến, xem mặt đặt tên, liệu cơm gắp mắm, tiền trao cháo múc, đồng tiền phải liền khúc ruột kẻo lại mất cả chì lẫn chài.

Được lời như cởi tấm long, ngốc ta mở cờ trong bụng, gật đầu như búa máy, vội khăn gói quả mướp lên đường quyết phen này lập công chuộc tội. Bụng bảo dạ, phải đi đến nơi về đến chốn, một sự bất tín vạn sự bất tin, ngốc quàng chân lên cổ đi như chạy đến chợ. Chợ giữa phiên, người đông như kiến, áo quần như nêm, biết bao của ngon vật lạ, thèm rỏ dãi mà đành nhắm mắt bước qua. Hai tay giữ bọc tiền khư khư như từ giữ oản, ngốc nuốt nước bọt bước đến bãi bán bò.

Sau một hồi bới lông tìm vết, cò kè bớt một thêm hai, nài lên ép xuống, cuối cùng ngốc cũng mua được 6 con bò. Thấy mình cũng được việc, không đến nỗi ăn không ngồi rồi báo vợ hại con, ngốc mừng như được của. Hai năm rõ mười, ai dám bảo anh ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Nghĩ vậy, ngốc ung dung leo lên lưng con bò đi đầu, mồm hô miệng hét diễu võ dương oai, lùa đàn bò ra về mà lòng vui như hội.

Giữa đường sực nhớ lời vợ dặn, suy đi tính lại, cẩn tắc vô áy náy, ngốc quyết định đếm lại đàn bò cho chắc ăn. Ngoảnh trước ngó sau, đếm đi đếm lại, đếm tái đếm hồi chỉ thấy có 5 con, còn một con không cánh mà bay đi mất. Toát mồ hôi, dựng tóc gáy, mặt cắt không còn giọt máu, ngốc vò đầu gãi tai, sợ về nhà vợ mắng cho mất mặn mất nhạt rồi lại bù lu bù loa kêu làng kêu nước mà than than trách phận, ngốc về nhà với bộ mặt buồn thiu như đưa đám.

Thấy chồng về, chị vợ tươi như hoa ra đón, nhưng ngốc vẫn ngồi như bụt mọc trên lưng con bò đi đầu, chắp tay lạy vợ như tế sao:

- Mình ơi, tôi đánh mất bò, xin mình tha tội cho tôi…
Nhìn chồng mặt như chàm đổ mình dường giẽ run, chị vợ không khỏi lo vốn liếng đi đời nhà ma, liền rít lên như xé lụa:

- Đồ ăn hại. Đàn ông con trai mà trói gà không chặt. Làm sao lại để bò sổng?
Sợ thót tim vãi đái, nhưng ngốc vẫn lấy hết sức bình tĩnh để phân trần:

- Tôi mua tất cả 6 con, họ giao đủ 6, bây giờ đếm mãi vẫn chỉ 5 con.
Nhìn ngốc ta vẫn ngồi như đóng đinh trên lưng bò, chị vợ hiểu rõ đầu đuôi cơ sự, dở khóc dở cười bảo chồng:

- Thôi xuống đi! Thiếu đâu mà thiếu, có mà thừa một con thì có!!!


 

Sưu tầm

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 07/Oct/2009 lúc 12:30am
HÃY MANG LẤY GÁNH NẶNG CHO NHAU
 Cái bẫy chuột PDF Print E-mail
Tác Giả : Châu Nguyễn sưu tầm   

  Một con chuột nhìn qua vết nứt của vách tường và trông thấy một bác nông dân cùng với vợ đang mở một chiếc hộp.

“Hẳn là có đồ ăn gì trong hộp?” - con chuột tự hỏi. Nhưng liền sau đó, nó hốt hoảng khi phát hiện ra đó lại là cái bẫy chuột.


Chuột ta bèn chạy ra ngoài vườn và la làng la xóm: “Có một cái bẫy chuột trong nhà! Có một cái bẫy chuột trong nhà!”
Chị Gà cục ta cục tác chạy tới: “Chú Chuột này, đây quả thật là mối lo ngại ghê gớm đối với chú, nhưng nó chẳng phiền hà gì tới tôi. Tôi không thể nào bị vướng một cái bẫy chuột”.
Chuột quay sang nói với anh Heo với vẻ lo lắng: “Anh ơi, trong nhà ta có một cái bẫy chuột”. Anh Heo tỏ ra thông cảm: “Tôi rất lấy làm tiếc, cậu em ạ! Tôi chẳng thể làm gì được, nhưng tôi sẽ cầu nguyện cho chú”.
Chuột chạy tới bác Bò tỉ tê. Bác bò một lần nữa trấn an: “Tôi rất hiểu cậu, nhưng tôi cũng chẳng thể giúp gì”. Chuột lẳng lặng bỏ vào nhà. Lòng buổn thỉu buồn thiu, một mình nhìn cái bẫy chuột tàn nhẫn của bác nông dân.
Thế rồi đêm nọ, một tiếng động vang lên trong ngôi nhà, hệt như tiếng sập bẫy. Vợ của bác nông dân vội chạy tới để xem có bắt được con chuột nào không. Trong đêm tối, loạng cha loạng choạng, bà đã bị một con rắn độc cắn khi bà mon men tới cái bẫy vốn đang sập vào đuôi con rắn.
Bác nông dân nhanh chóng đưa vợ vào trạm xá. Khi về nhà, bà đã bị sốt. Mọi người đều biết rằng ăn cháo có thể làm giảm cơn sốt; vì thế bác nông dân đã chạy ra vườn bắt chị Gà mần thịt để làm cháo nấu cho vợ.
Thế nhưng bệnh tình của vợ ông vẫn không thuyên giảm. Bạn bè và xóm giềng đã tới thăm hỏi. Để thết đãi họ, ông đã mần thịt anh Heo.
Sau nhiều ngày chống chọi với cơn bệnh, vợ ông đã qua đời. Nhiều người đến lễ tang và vì thế bác nông dân đã mổ thịt bác Bò để có đủ thức ăn đãi khách, những người đã rất quan tâm tới gia đình ông.
Lần sau, một  khi bạn nghe thấy ai đó đang gặp khó khăn dù chuyện đó chẳng "ăn nhập" gì tới bạn, hãy nhớ rằng khi một người trong chúng ta gặp nguy khốn, nghĩa là tất cả chúng ta đều có nguy cơ gặp nguy khốn. Tất cả chúng ta đều đồng hành trên chuyến hành trình mang tên Cuộc Đời. Hãy để mắt tới mọi người và luôn động viên và cùng họ vượt qua cơn khốn khó. 

dec10darkangelroses6.gif


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 07/Oct/2009 lúc 12:31am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 07/Oct/2009 lúc 10:10am

Câu hỏi

Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
Cuối buổi học.
Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
Hát đi cô.
Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về".
Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen...
Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
Tao không có ba mẹ thì chào ai?
...
Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.

 

 

Con Nuôi

Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói:

- Mình biết tất cả về con nuôi đấy.

Một học sinh khác hỏi:
- Thế con nuôi là gì?

Cô bé trả lời:
- Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 09/Oct/2009 lúc 12:39am
Chuyện Một Khách Hàng PDF Print E-mail
Tác Giả : Khánh Hoàn   
Bài viết là chuyện cảm động về một khách hàng Mỹ, được kể bởi một người bỏ báo gốc Việt.  
"Bỏ báo mà cứ gặp mấy cái nhà kiểu này thì hết ăn!". Không biết Minh đã lập đi lập lại như vậy bao nhiêu lần khi bỏ báo ở nhà này.
Đó là một ngôi nhà trông hơi nhỏ và khá cũ, nằm tụt lại phía sau cả hai chục thước so với những ngôi nhà khác cùng dãy. Trước mặt nhà, từ sân cho tới đường lộ lại có một số cây bóng mát che chắn hết ánh sáng của mấy ngọn đèn đường khiến ngôi nhà về đêm càng tăng vẻ u ám. Lối đi từ nhà ra đường lộ là một đoạn đường đất, hai bên trồng hai dãy hoa các loại. Nó chỉ rộng đủ cho một chiếc xe hơi chạy. Lái lạng quạng một chút là xe có thể vướng gẫy những cành hoa. Minh lái dở, lại ngại chiếu đèn xe vào nhà người ta lúc ban đêm nên anh thường ngừng xe trước ngõ, nhìn trước nhìn sau rồi nhảy xuống chạy thật lẹ vào quăng tờ báo trước hiên. Vừa chạy vừa ngoái cổ liếc chừng xe. Trong khu vực này đêm hôm vẫn hay có bọn bất hảo đi lang thang làm chuyện xằng bậy. Đã có nhiều đồng nghiệp của anh vừa nhảy xuống quăng báo là bị cướp nhảy lên lái xe chạy mất. Quăng xong tờ báo Minh lại hấp tấp chạy trở ra xe.
Cái vườn này đặc biệt lại có rất nhiều mèo. Chúng hay rượt nhau chạy ngang chạy dọc, kêu gào hết cỡ có khi nghe rợn cả người. Đã nhiều lần Minh bị vấp phải chúng khi chúng phóng chạy bất ngờ, có lần suýt té nhào. Bỏ một tờ báo mà phải hồi hộp lo sợ như thế, lại mất nhiều thì giờ, Minh đâm ra có ác cảm với vị khách hàng nhà này.
Một đêm trăng sáng, cũng tại nhà này, khi bỏ tờ báo xong quay ra gần tới xe, Minh giật mình thấy một bóng người từ vườn nhà hàng xóm băng rào bước sang. Anh sợ hãi chạy lẹ về chiếc xe của mình. Ngồi lên xe xong anh mới dám quay nhìn lại bóng lạ. Anh hơi thẹn và tức cười khi nhận ra bóng lạ chỉ là một người đàn bà. Có lẽ bà ta chẳng quan tâm gì đến sự có mặt của Minh, loay hoay làm gì đó dưới một gốc cây rất tự nhiên. Dáng vẻ cóm róm của bà ta khiến Minh đoán bà đã khá lớn tuổi. Bà ta là người trong nhà hay người hàng xóm? Hay một người mất trí từ đâu lọt vào? Nếu bà ta là người ngoài mà làm gì bậy bạ ở đây chủ nhà có thể nghi là người bỏ báo lắm. Anh hơi lo. Vì muốn biết bà ta đang làm gì nên Minh chần chờ chưa đi vội. Khi thấy bà ta vào hiên nhà nhặt tờ báo rồi mở cửa bước vào bên trong anh mới yên tâm lái xe đi.
Một lần khác, khoảng bốn giờ sáng, Minh lại thấy bà già ấy đang lúi húi làm gì dưới gốc cây thông ở hông ngôi nhà bên cạnh. Trong đầu anh lại chớm lên nỗi thắc mắc: Sao bà già này ban đêm hay sang nhà hàng xóm làm gì?
Lần thứ ba, cũng khoảng bốn giờ sáng, Minh lại thấy bà già đang lúi húi gần hiên chái ngôi nhà đối diện bên kia đường lộ. Nỗi thắc mắc trong đầu óc Minh càng tăng: Tại sao bà già hay lúi húi ở vườn hàng xóm vào những giờ ấy? Có thể bà ấy làm điều gì ám muội chăng? Mối ác cảm của Minh đối với bà già càng tăng.
Một ngày kia, khi đi đòi tiền báo, Minh lại đi ngang qua ngôi nhà này. Lúc ấy đã hơn mười giờ sáng. Nhìn vào sân nhà, Minh bất ngờ được chứng kiến một cảnh tượng thật đẹp mắt. Anh ngừng xe lại để xem.
Một bà già đứng giữa sân với nét mặt phúc hậu tươi cười rải thức ăn cho lũ chim ăn. Đây là lần đầu Minh thấy rõ mặt bà già. Tay bà cầm cái thau nhựa nhỏ, tay kia bốc từng nắm thức ăn đựng trong thau vung vãi xuống sân. Dưới chân bà hàng mấy trăm con chim nào hải âu, nào bồ câu, nào chim sẻ và một số chim sáo, chim quạ lẫn lộn đang lao nhao lúc nhúc chen nhau mổ thức ăn. Tiếng lũ chim mổ vào mặt sân đều đều lẫn với tiếng kêu ư ử trong họng chúng tạo thành một thứ âm thanh rì rào nghe lạ lạ hay hay. Một vài con có lẽ đã no, hoặc bị nghẹn, xúm lại dưới một gốc thông gần sân, ở đó có mấy cái hũ đựng sẵn nước, chúng uống và vẩy nước lên mình rồi giũ lông giũ cánh một cách thích thú...
Một lát sau, bà già vỗ cái thau không xuống sân rồi bước vào nhà. Một số chim vẫn cặm cụi ăn, một số khác dáo dác nhìn theo hướng bà già vừa khuất, chờ đợi... Khi bà già trở lại, vẫn với cái thau trên tay, lũ chim đều ngước cổ nhìn theo bà. Bà già lại từng nhịp vung tay lên như một bà tiên đang ban ân phước cho lũ khách trần. Mỗi cái vung tay của bà là một phép thiêng mầu nhiệm khiến lũ chim đều đổ dồn mắt hướng theo rồi sung sướng hưởng lộc. Nhìn cảnh này Minh chợt nhớ đến hình ảnh một bà già ở xứ mình đang cho gà vịt ăn. Nhưng so sánh như thế đâu được! Hai việc làm giống nhau nhưng mang ý nghĩa khác nhau xa. Cho gà vịt ăn là một hoạt động kinh tế cầu lợi, còn việc cho chim ăn này là một hoạt động tinh thần, một việc làm hoàn toàn vị tha, vì lòng thương yêu loài vật, một việc làm cao cả khác thường. Bà già đã qui tụ được một số "thực khách có cánh" đông đảo và quen thuộc đến như vậy hẳn bà đã trải qua một thời gian dài nuôi chúng và đã tốn kém nhiều rồi...
Chợt nhớ lại việc cũ, Minh nhìn đến những chỗ anh từng thấy bà già lum khum làm gì ở đó vào lúc bốn, năm giờ sáng. Lúc ấy chỗ nào cũng có mấy con mèo đang quanh quẩn bên những cái hũ, cái tô, có lẽ chứa nước hoặc chứa thức ăn... Hèn gì trước đây Minh cứ thắc mắc tại sao vườn nhà này có nhiều mèo quá!
Bấy giờ thì chuyện đã sáng tỏ. Hóa ra bà già hay dậy thật sớm lúi húi ở vườn hàng xóm cũng chỉ nhằm mục đích lo việc nuôi ăn lũ mèo hoang và tới sáng thì nuôi ăn lũ chim trời... Thế là bao nhiêu ác cảm đối với vị khách hàng này tồn trữ trong đầu Minh lâu nay phút chốc tan biến hết. Lúc này anh thấy bà già chính là hiện thân của một vị bồ tát...
Quá cảm động trước việc làm đẹp đẽ dễ thương ấy, Minh xuống xe tiến lại gần bà già để bày tỏ một lời tán thán. Tuy anh lúng túng vì thiếu ngôn ngữ để diễn tả, bà già cũng có vẻ hiểu ý. Khi anh xưng là carrier, người bỏ báo cho bà, gương mặt bà già vui vẻ lên thấy rõ. Lúc này Minh mới nhận ra bà ta đã quá già, ít nhất cũng tám mươi. Da mặt bà hoàn toàn nổi đồi mồi giống như da những người Việt Nam ở lứa tuổi đại thọ. Bà tươi cười nói chuyện huyên thiên với Minh. Khổ nỗi mười tiếng anh chỉ nghe được một, hai. Bà chỉ vào nhà, rồi chỉ vào những con chim nói gì gì Minh không thể nào hiểu nổi. Thật tình Minh chỉ muốn đến gặp bà già để khen bà một tiếng tỏ lòng cảm kích thôi, anh không ngờ bà già lại khoái nói chuyện đến thế. Anh đã "sorry, I don't speak English" và "bye bye" bao nhiêu lần nhưng bà già chẳng cần biết, cứ tiếp tục tươi cười nói chuyện khiến anh không thể rời bỏ đi được. Lần đó anh mất gần hai tiếng đồng hồ...
Cũng từ đó, dù gặp khó khăn, anh không còn bực bội khi bỏ báo cho bà già nữa.
Về sau, hễ có dịp qua đoạn đường này, Minh không khi nào quên chú ý đến ngôi nhà của bà già. Nhiều hôm Minh thấy bà già ngồi trước sân vui cười vuốt ve chải lông cho những con mèo. Có lúc bà nhấc từng con lên như muốn xem nó nặng nhẹ thế nào. Có con còn được bà âu yếm hôn hít như mẹ với con. Lũ mèo cũng tỏ ra sung sướng chun qua trèo lại hoặc cọ đầu vào người bà hết sức thân ái...
Ngoài những lúc cho chim hay vuốt ve lũ mèo, Minh còn thấy bà già lúi húi ở các luống hoa, tay cầm cái muỗng xới đất bới những gốc cỏ dại, hoặc cầm kéo cắt tỉa bớt cành ở những cây trong dãy hàng rào. Cũng có khi bà già cầm cái cuốc nhỏ đào lỗ trồng một hai cây gì đó. Những khi ấy thường có vài ba con mèo lẽo đẽo theo chân bà. Nhìn cảnh đó, anh cảm thấy có cái gì rất gần gũi, quen thuộc với mình. Lòng anh lại thấy vui vui liên tưởng tới mấy câu ca dao "Mẹ già lút cút lui cui, Mua đồ cúng đất đất xui làm giàu" hoặc  "Mẹ già cuốc đất trồng khoai, Con đi mua ngọn nghe ai không về"...
Minh thích nhất là được nhìn cảnh bà già đang cho chim ăn. Gặp những lúc ấy thế nào Minh cũng ngừng xe một hồi khá lâu để xem. Việc ngừng xe để xem cảnh chim ăn của Minh cũng làm bà già quen mắt dần. Một hôm vừa thấy Minh ngừng xe, bà già liền đưa tay ngoắt anh. Minh xuống xe tiến về phía bà. Lũ chim đang ăn, nhất là mấy con hải âu, lấm lét nhìn anh rồi tránh dạt ra. Anh phải dè dặt  đi vòng quanh rồi đứng xa xa để lũ chim khỏi sợ. Bà già lộ vẻ mừng, hớn hở đi vào nhà rồi trở ra với cái túi nylon đựng một trái bưởi lớn trao cho Minh, Minh nói thank you và nhận lấy. Thế rồi bà già lại bắt đầu cười cười nói nói với Minh. Minh cũng chỉ biết đứng nghe mà không hiểu được bao nhiêu. Bà già ham nói chuyện đến muốn quên cả việc cho chim ăn. Bà già cứ nói và Minh cứ ậm ự gật đầu, chẳng ai cần hiểu ai... Thế mà cuộc nói chuyện vẫn kéo dài ngót hai tiếng. Cuối cùng Minh phải cương quyết giã từ mặc cho bà già vẫn chưa muốn kết thúc cuộc nói chuyện...
Hôm sau Minh đem câu chuyện trên kể lại cho các đồng nghiệp nghe. Một đồng nghiệp nghe xong đưa ra nhận xét:
-Nghe qua tôi nghĩ chắc hẳn bà già này cô đơn lắm. Tánh người già vẫn ưa nói. Chắc bà không có con cháu hay bạn bè nên mới thèm khát nói chuyện đến thế. Và có lẽ đầu óc bà cũng đã có vấn đề nên chỉ biết nói mà không biết để ý đến đối tượng của mình có thu nhận được những gì mình nói ra hay không...
Một người khác tiếp lời:
-Đúng! Bà già ấy chắc hẳn cô đơn lắm. Nếu không, sao bà ta mới thèm khát nói chuyện đến thế? Bà ta phải làm bạn với chim, với mèo cũng chứng tỏ điều đó phần nào rồi.
Một người khuyên Minh:
-Anh Minh ơi, từ nay tốt nhất anh nên tránh bà ta đi! Bà ta bây giờ như ngọn đèn trước gió, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Anh mà cứ đến đó rủi khi có chuyện bất ngờ xảy ra cho bà ta, có phải anh có thể đổ nợ ra không?
Một người khác lại nói:
-Anh ấy khuyên vậy là phải đấy. Lỡ có tên du thủ du thực nào dở trò cướp bóc hay làm gì bà ta, nếu bắt được thủ phạm không nói làm gì, nếu không bắt được thủ phạm, anh sẽ trở thành một đối tượng bị nghi ngờ! Người ta cứ cho là anh hay lui tới với bà ta với mục đích thăm dò tình hình anh làm sao cãi? Nhất là anh không rành tiếng Anh, đến với bà già ấy hằng giờ để làm gì?
Nghe các đồng nghiệp nói lên sự lợi hại khi tiếp xúc với bà già Minh mới giật mình. Ách giữa đàng mang vào cổ như chơi! Tình ngay lý gian, nếu những chuyện nói trên xảy ra thật anh làm sao khỏi bị phiền phức? Thế là từ đó anh không dám ngừng xe để xem bà già cho chim ăn hoặc săn sóc mấy con mèo nữa.
 *
Một đêm vào dịp lễ Thanksgiving, Minh thấy ở chỗ anh hay quăng báo có một gói gì khá lớn. Nhìn kỹ Minh thấy bên ngoài có kèm mảnh giấy đề chữ "for Bee Carrier". Minh nghĩ đây là quà Noel của bà già tặng sớm. Cầm cái gói lên thấy hơi nhẹ, anh đoán chừng là một cái áo thun. Về nhà mở ra Minh mới hay đó là những bao nylon anh gói báo khi trời mưa và một mớ thun cột báo hằng ngày. Những bao nylon đều còn dùng được nhưng mớ thun thì hầu hết đã mục cả, khi đem dùng nó cứ đứt bựt bựt búng đau cả tay. Minh cảm thấy vui vui và càng thêm kính mến bà già về đức tiết kiệm. Sự việc một người dám bỏ tiền ra để nuôi cả đàn chim trời, cả lũ mèo hoang không cho phép Minh nghĩ rằng bà già bỏn xẻn! Minh đem chuyện ấy kể lại với các đồng nghiệp ai cũng cười.
Rồi tết Noel đến, đây là dịp mà khách hàng đọc báo hay tặng quà cho carrier nhất. Nhưng Minh không nhận được quà của bà già. Một đồng nghiệp hỏi Minh:
- Lễ Noel này bà già nuôi chim nuôi mèo ấy có tặng quà cho anh không?
Minh đáp nửa đùa nửa thật:
-Tặng trong dịp Thanks-giving rồi chứ tặng gì nữa! 
Anh bạn cười rồi phê phán:
- Người Tây phương đôi khi cũng kỳ thật! Đối với thú vật, chim chóc bà ta rộng rãi như vậy mà sao đối với người đưa món ăn tinh thần đến cho mình hằng ngày bà ta hà tiện đến thế nhỉ?
Các đồng nghiệp nghe cũng chỉ cười. Rồi Minh cũng quên dần câu chuyện gói quà.
 *
 
Tới đêm giao thừa tết Nguyên Đán Việt Nam, khi vừa quăng tờ báo ở thềm hiên, Minh bất ngờ nghe tiếng mở cửa. Minh thấy bà già từ trong nhà bước ra, tay cầm một cái bao thư, cất giọng nhỏ nhẹ, run run:
- Happy new year!
Bao thư trên tay bà già chắc hẳn là bao thư "lì xì". Minh hết sức ngạc nhiên và xúc động. Anh không ngờ bà già này lại sâu sắc đến thế! Cái ý nghĩa lớn lao nhất là một bà già Mỹ lại quan tâm đến ngày tết dân tộc của một người bỏ báo như anh! Từ khi nước mất nhà tan, lưu lạc quê người, Minh chẳng mấy khi tìm lại được chút hương vị ngày tết của quê hương. Đã bao nhiêu năm, không một ngày tết nào Minh được nghỉ việc. Bây giờ đột nhiên Minh được một người "lì xì" vào ngày tết như thuở còn thơ ấu không xúc động sao được?
Minh đứng sửng lại, bà già chậm chạp bước tới gần anh. Bà run rẩy trao cái bao thư cho anh. Anh thấy rõ cái bao thư trên tay bà cũng run bần bật. Bà già nói mấy tiếng cám ơn anh đã làm việc tốt. Nhưng lần này giọng bà nghe sao hiu hắt quá! Trông bà có vẻ yếu lắm rồi. Minh cảm thấy ở bà già đã có một vẻ gì rất mong manh. Nghĩ đến cảnh sống một mình của bà anh cảm thấy ái ngại. Tại sao một người đàn ông còn khỏe mạnh như mình lại nhận quà của một bà già như thế? Anh cảm thấy hổ thẹn. Nhưng rồi anh không biết làm sao để diễn tả suy nghĩ của anh. Anh cũng không muốn dùng dằng lâu vì chiếc xe anh đang nổ máy nằm hớ hênh ngoài đường. Lúng túng một chút rồi anh đành ấp úng cám ơn bà già mà nhận quà rồi giã từ.
Về nhà mở bao thư ra Minh thấy một câu chúc năm mới hạnh phúc với tờ bạc hai mươi đồng. Anh lại xúc động nhớ tới bàn tay run rẩy của bà già. Ôi, một tâm hồn vị tha, một nỗi cô đơn to lớn của tuổi già, một vẻ mong manh của ngọn đèn gần cạn dầu trước gió! Anh lại liên tưởng tới những hình ảnh bèo bọt  phù sinh của kiếp người. Những suy nghĩ ấy lẩn vẩn trong đầu óc anh đến mấy ngày...
*
Ngày tháng vẫn trôi. Thời gian sau này nhà báo trực tiếp thu tiền khách hàng nên Minh không còn đi đòi nợ nữa. Do đó anh cũng ít khi đi qua nhà bà già vào ban ngày. Mấy tháng sau, một hôm Minh chợt để ý thấy lũ mèo ít rượt nhau, kêu gào trong vườn bà già như trước. Một số mèo còn đi lang thang ra cả đường lộ, chúng có vẻ ngơ ngơ ngáo ngáo... Nhìn lại những nơi chúng thường tập trung ăn uống anh vẫn thấy những cái hũ cái tô nhưng không thấy con nào quanh quẩn. Khi ấy anh mới sực nhớ cả chục tờ báo anh quăng hằng ngày vẫn còn nằm ngổn ngang trước hiên nhà bà già. Đó là một hiện tượng rất khác thường. Từ trước lúc nào bà già luôn nhặt báo liền trong ngày chứ có để thế đâu? Có lẽ bà già đi đâu vắng chăng?
Vì tánh tò mò, một buổi sáng Minh lái xe đến nhà bà già vào giờ bà vẫn hay cho chim ăn. Anh đậu xe lại, tay cầm một tờ báo bước xuống. Mấy con chim đậu rời rạc trong vườn thấy anh liền cất cánh bay đi. Anh lại gần chỗ để những cái hũ cái tô đựng nước, đựng thức ăn cho mèo và chim chóc quanh đấy thì thấy tất cả đều khô rúc, sạch không. Hèn gì lũ mèo trông có vẻ đói khát... Bà già đi đâu nhỉ, bao giờ bà trở về?
Hôm sau Minh sững sờ trước cái tin mới: nhà báo đã cắt báo của bà già với lý do "deceased". Minh bàng hoàng xúc động như mất một người thân.
Nhiều hôm liên tiếp, trong khi đi bỏ báo, Minh cứ liên tưởng đến hình ảnh bà già. Thật trớ trêu, một khách hàng mà trước đây Minh từng mong cho người đó nghỉ, giờ được toại nguyện, Minh lại thấy buồn mênh mang...
Cuối tuần, nhân đọc một tờ báo Việt ngữ tại địa phương, Minh thấy được một cái tin với tựa đề "Một bà lão chết trong nhà cả tuần hàng xóm mới biết". Bài báo cho biết: "Một bà lão 85 tuổi tên M..., sống một mình ở số... đã chết trong nhà một tuần mới được phát giác. Cảnh sát cho biết, sau nhiều ngày không thấy bà lão lấy thư, người đưa thư đã hỏi thăm mấy người dân ở gần đó. Lúc đó người ta mới để ý đến chuyện nhiều ngày rồi không thấy bà lão cho chim cho mèo ăn. Bà lão này hằng ngày vẫn cho chim ăn, mèo ăn tại sân nhà của bà. Cũng có người nói họ cảm thấy như có mùi gì khác lạ. Họ đâm nghi ngờ bèn kéo nhau đến nhà bà lão. Trong nhà đèn vẫn bật sáng và cả TV cũng đang mở với tiếng nói oang oang. Thế nhưng trước cửa ra vào có cả một đống báo chưa mở đọc. Hai đầu hiên nhà đều có lót hai tấm mền cũ nhớp nhúa dính đầy lông mèo. Họ bấm chuông thì không có ai mở cửa. Thế là họ gọi cảnh sát. Khi cảnh sát mở được cửa, người ta thấy bà già đang ngồi dựa ngửa trên chiếc ghế xa lông dáng như người đang ngồi xem TV. Trên chiếc bàn trước mặt bà có hai cái thau đựng thức ăn cho mèo và một tô xúp mới ăn nửa chừng, phần còn lại đã đặc quánh. Có lẽ bà già đã chết đã nhiều ngày...".
Từ khi bà già mất, ngôi nhà ấy bỏ hoang một thời gian khá dài. Thỉnh thoảng mới thấy một vài người nào đó đến lo việc cắt cỏ tỉa cành. Minh cũng không hề thấy bóng dáng một con chim hải âu nào xuất hiện ở đó nữa. Có chăng lâu lâu mới thấy thấp thoáng vài con mèo có lẽ còn lưu luyến nơi ăn chốn ở cũ... Và hằng đêm khi đi ngang qua đó, Minh vẫn hay mường tượng đến bàn tay run run của bà già khi trao cái bao thư quà cho anh trong dịp tết Nguyên Đán...


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 09/Oct/2009 lúc 12:41am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 30 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.203 seconds.